Chapter 7: Gặp lại người xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy tụi thằng Tí không muốn nhưng không thể làm gì khác liền bắt Trực lại

Trực: tôi và cô ấy là trong sạch, nếu các người không tin thì giết tôi đi mà tha cho cô ấy...Má ba xin hãy bảo vệ cô ấy đi...con xin má đó

Bà Tư: xem ra con rễ nặng tình với con Lành dữ đó đa

Chị cả: anh có im đi không? Anh đừng quên anh là chồng tôi đó

Trực: cô có coi tôi là chồng sao, các người có bao giờ xem tôi là người thân chưa...nếu năm xưa không phải gia đình tôi thiếu nợ cha cô thì tôi đã không phải lấy loại người như cô rồi

Kinh vội tát mạnh vào mặt Trực: mày đúng là cái thứ ăn cháo đá bát mà...đánh nó chết cho tao

Trực bị đánh giã man nhưng không hề kêu la tiếng nào hết. Lành thấy vậy liền dập đầu trước Chị cả của Trúc

« con lại cô, trăm nghìn lại cô giữa con và cậu Trực không có làm gì trái với luân thường đạo lý hết...con xin cô nghĩ tình vợ chồng mà xin ông tha cho cậu Trực đi...»

Chị cả thật ra cũng rất xót nên vội

« cha hay cha tha cho anh Trực đi...cha cũng biết bản tính của ảnh rất là hiền lành nào giờ cũng chưa từng làm trái ý cha...tất cả là do con khố nạn này (Lành) nó dụ dỗ xuối dục nên mới bất kính với Cha...nên cha tha cho ảnh đi cha...»

Bà ba: ông tha cho thằng Trực đi...nó mà chết thì con gái mình sống sao đây

Bà cả cũng mới ra: tôi thấy nên đánh chết cái con đê tiện kia kìa chứ thằng Trực thì có tội gì đâu

Ông Kinh cũng không muốn đánh chết Trực : đủ rồi

Chị cả vội chạy lại đỡ người Trực , anh ta giờ không đứng nổi nữa nhưng cũng ráng nói

« con và Lành không có làm gì hết..»

Rồi ngấc đi, Lành tiếp tục lại chỗ bà ba

« con xin lấy tính mạng của mình ,tổ tiên ông bà của con ra mà thề độc ,nếu con mà có gì với cậu Trực thì cho con chết không toàn thây đi...»

Bà ba nhìn cô mà có lay động : vậy tại sao con và Trực đêm hôm khuya lắc khuya lơ như vầy ở trong phòng làm gì hả?

Lành chưa mở miệng nói thì bà cả : còn phải hỏi cô nam hỏa nữ trong phòng trên cùng một giường ,không làm chuyện đó thì làm cái gì?

Lành liên tục lắc đầu : không phải..không...

Trí vội đạp mạnh vào người Lành làm cô mắc thở rồi ngấc xỉu

« con thấy nên nhốt nó vào nhà củi rồi bỏ đói nó cho tới chết để làm gương cho kẻ khác..»

Bà Tư: em thấy thằng hai nói đúng rồi đó mình

Bà ba: như vậy có ác quá không, hay mình đuổi nó đi là được rồi...

Bà cả: em nhân từ quá đó đa...cái thứ hồ ly tinh như nó phải bị như vậy mới hả dạ tôi

Kinh: cứ làm như lời bà Tư đi ...nhốt nó vào nhà củi không cho ăn cho uống gì hết ...nghe rõ chưa...

Thế là Lành bị nhốt vào nhà củi, mặc dù bà ba rất muốn cứu nhưng cũng bó tay.

****
Nhà ông hội đồng Bá, Hôm nay Trúc đến một ngôi trường nhỏ trong xã để Xin đi dạy học và họ đã nhận cô

Trên đường về nhà cô vô tình đụng phải Phong, do anh ta bị một đám lưu manh rượt đuổi

Trúc: anh có sao không?

Phong không nói gì liền xô ngã vào sạp trái cây rồi lấy chiếc xe đạp của cô chạy đi mất

Trúc: nè đó là xe của tôi mà...

Thế là cô phải đi bộ một quãng đường khá xa về nhà, Trên đường về thì gặp một bạn cún bị thương ở chân nằm ở dưới cái hố khá sâu

Trúc vội đi lại tìm cách leo xuống và mang nó về nhà,

Lam: xe cậu đâu?

Trúc cười: bị người ta mượn rồi, nội và ông đâu cả rồi

Lam: họ đi qua nhà ông Tổng Đốc Huỳnh rồi

Trúc : em lấy đồ ăn cho cậu được không?

Lam: dạ, người cậu bẩn quá mau đi thay đồ đi để cô thấy lại la cho coi

Trúc vội đi vào phòng mở cặp , bồng con chó ra để trên giường ,tự tay băng bó cho nó

Chi đi nhẹ nhàng vào thì thấy Trúc đang chăm sóc nói chuyện với con chó mà mặt cười tươi rói còn hơn khi nói chuyện với cô

Chi: ai cho phép anh mang con vật lông lá đó vào phòng tôi hả?

Trúc không để ý tới cô: ngoan ...ngoan cậu thương nha....đợi một chút nữa cậu cho ăn

Chi: tôi hỏi sao không trả lời?

Trúc: tôi không muốn cải với cô nên đừng làm ồn

Chi vô cùng tức tối: anh cùng cái con vật bẩn thỉu đó đi ra ngoài cho tôi

Trúc bồng con chó lại bàn: phòng này đâu phải của riêng cô....mà cô uống thuốc chưa đó...

Lam đi vào : đồ ăn đây thưa cậu

Chi thấy đói nên chạy vội lại lấy cái dĩa thịt gà

Trúc: trả đây nó là của tôi...cô muốn ăn thì tự đi mà làm

Xong lấy cái đùi gà từ miệng Chi cho chó con đó ăn ngon lành

Chi: anh điên hả cái đùi gà của tôi ...
( khóc)

Lam: để em bảo nhà bếp làm con khác cho cô ăn

Chi vẫn không chịu ngồi khóc xong rồi qua đá tới tấp vào người Trúc

« trả cho tôi...tôi ghét anh...ghét anh»

Trúc: cô điên vừa thôi...con chó ăn rồi còn muốn lấy lại là sao?

Thằng Cuội vào báo : dạ thưa cô ở ngoài có người muốn gặp cô...anh ta bảo là đem nước hoa đến cho cô xem thử

Chi nghe liền chạy vội ra ngoài không nói câu nào luôn. Vừa gặp lại Phong cô mừng đến phát khóc

Phong: dạ thưa cô, tôi mang nước hoa đến cho cô thử đây ạ...có nhiều loại lắm cô cứ từ từ mà thử

Chi : cuội con đi xuống nhà phụ tiếp cơm nước đi lát ông về kẻo lại bị la nữa

Cuội vừa đi khỏi là cô nhào lại ôm chặt lấy người Phong

« anh là đồ xấu xa...sao lại để em chờ đợi mõi mòn suốt ba năm qua hả ( khóc)»

Phong vội ôm xiết lấy cô: anh xin lỗi...xin lỗi...

Chi buôn anh ta ra: ba năm qua anh đi đâu làm gì? Giờ này mới về tìm em hả anh nói đi (khóc)

Phong bịt miệng cô lại: em nhỏ tiếng thôi để người ta nhìn thấy thì anh tiêu đời đó

Chi : vậy anh nói đi

Phong: anh vốn đi làm ăn xa để kiếm thật nhiều tiền về hỏi cưới em...nhưng thật không ngờ vừa về tới thì hay tin em đã lấy chồng rồi

Phong làm mặt giận ngó sang chỗ khác,

Chi: không phải, là do bà và cha đã bắt ép em lấy anh ta chứ em đâu có muốn,

Phong: thật không?

Chi ôm lấy phong: thật....sau khi anh đi không nói câu nào...em đã rất đau khổ...Bà cứ một mực bắt em lấy chồng...để từ chối hết những người đến gạ hỏi mai mối em phải giả điên giả dại suốt ba năm nay...

Phong vỗ nhẹ lưng cô: thiệt thòi cho em rồi...

Bỗng nhiên anh ta đẩy người cô ra : vậy còn người chồng hiện giờ của em thì sao?

Chi vội giải thích: anh đừng hiểu lầm, em và anh ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi...anh ta cũng chỉ vì trả nợ cho cha mình nên mới về làm rễ nhà em

Phong: hai người thật sự chưa có gì với nhau?

Chi nắm lấy tay phong: thật mà...em rất ghét anh ta...nên không có chuyện em nằm cùng giường với anh ta đâu

Phong vội ôm và hôn cô : anh xin lỗi...lần này anh sẽ không bỏ đi nữa ...có đi anh cũng sẽ dẫn em cùng đi

Chi: thật không? Anh đã nói thì phải giữ lấy lời đó

Phong nắm lấy tay cô hôn và định hôn lên môi cô nữa thì nghe tiếng xe của ông hội đồng Bá về

Chi: chết rồi...anh mau chốn đi để cha biết là chết đó

Phong: em bình tĩnh đi không sao đâu

Ông Bá và bà Phụng đi vào, cô cố lấy bình tĩnh mặt tươi cười hớn hở

« nội và cha đi ăn cổ có vui không ạ?»

Phong cuối cuối người xuống: dạ xin phép ông bà và cô tôi về đây ạ

Ông Bá nhìn sơ một cái: anh ta là ai vậy?

Chi: dạ là người bán nước hoa thôi ạ

Bà Phụng: sao con lại mua nước hoa , ba năm nay có thấy con mua chai nào đâu

Bá: chắc nó bị thằng Trúc chê hôi rồi chứ gì?

Ông Bá và bà Phụng cùng nhau chọc quê cô, làm cô bực tức

« anh ta mới là người hôi hám...lần nào đi về cũng lem luốc bẩm thủi hết»

Bá: má xem đứa cháu cưng của má kìa ai đời là vợ người ta rồi mà toàn đi nói xấu chồng mình không...

Chi: cha theo phe anh ta hồi nào vậy sao con không biết?

Bà Phụng: ngoài miệng nó nói vậy thôi chứ trong bụng nó thương còn không hết nữa kìa:)

Trúc: thương ai mà không hết vậy nội?

Bà Phụng: thì vợ con chứ ai

Chi: nội nói khơi khơi dậy nữa con giận cho coi

Bá: có chồng rồi mà còn nhổng nhẻo

Trúc : dạ thưa con có chuyện muốn nói với nội với Cha đây ạ

Bá: chuyện gì mà nghiêm túc quá vậy?

Trúc: chuyện là hồi sáng con có xin dạy học ở trường xã và họ cũng đã nhận con rồi

Bà Phụng: sau con không hỏi ý của người lớn trước hả

Trúc: con xin lỗi tại con cũng vừa mới quyết định thôi nên...

Bá: nhà ta đâu có thiếu tiền ...mà để con đi làm ...mà với mấy đồng lương cỏn con đó thì làm được gì

Trúc: tuy lương không cao nhưng đó là ước mơ của con...con muốn đi dạy cho các em nhỏ...

Chi nghĩ nếu Trúc đi dạy thì cô sẽ không phải gặp mặt cả ngày nữa mà cũng tiện cho cô lén gặp phong nên

« thật ra để ảnh đi dạy cũng tốt mà, chứ đi đi lại lại trong nhà hoài mệt lắm»

Bà Phụng: bộ con tán thành việc Trúc đi dạy sao?

Trúc nhìn Chi vô cùng ngạc nhiên và cảm kích vì lúc đầu cô cho là Chi sẽ phản đối kịch liệt

Trúc: cám ơn em...nội xem vợ con cũng đồng ý rồi còn gì

Bá: ta tính thông thả vài bữa nữa sẽ cho con cai quản lý bọn tá điền

Trúc: cha cũng biết con không rành về chuyện đó nên cha cứ để tháng sau cậu hai về mà giao cho cậu ấy trông coi

Bà Phụng: nếu Trúc nó không muốn thì thôi đi...

Chi: vậy có phải nội đồng ý cho ảnh đi dạy rồi không?

Bá: bà nói vậy là đồng ý rồi còn hỏi

Trúc và Chi vui mừng khôn xiết mặc dù mục đích là khác nhau

Bà Phụng: hai đứa đó ở đó mà cười hoài đi

Trúc: dạ ...ai làm nội giận phải không?

Bá: thôi con đi nghỉ đây, má cũng mệt rồi nên nghỉ sớm đi

Nói xong ông đi về phòng của mình,

Chi: nội sao dạ?

Bà Phụng làm mặt giận: hôm nay nội đi ăn tiệc mừng của ông Tổng Đốc Huỳnh...con gái ông ta mới vu quy hai tháng trước giờ có tin vui rồi đó

Trúc và Chi nghe xong liền nhìn nhau rồi

Trúc: à...con phải đi tắm đây..người con bốc mùi rồi

Chi: con chợt nhớ ra là chưa uống thuốc nữa...

Bà Phụng: hai đứa đứng lại cho ta...chuyện này có thể xem như không có gì sao hả?

Chi: nội thiệt lạ mà...con gái người ta có thai thì có liên quan gì tới chúng ta đâu?

Trúc: dạ phải đó nội...

Bà Phụng: sao không liên quan...ở nhà này nhìn đi nhìn lại cũng có vài người chán biết mấy...nội chỉ mong hai đứa sớm cho ta ẫm cháu thôi mà (khóc)

Chi: sao nội không kêu chị hai đi mà kêu con

Bà Phụng: chị hai mày lấy chồng một hai tháng à có thai rồi...

Chi: chị hai có tới hai đứa con lận đó sao nội không bồng bế cho đã đi mà bắt con ...có thai cho bằng được

Bà Phụng: con chị hai con ta đây cũng rất thương, nhưng lâu nó mới về đây thăm vài ngày lại về rồi

Trúc: phải đó nội chuyện này không phải muốn là có đâu

Bà Phụng: tại con không muốn chứ một khi đã muốn thì ba năm hai đứa có khó gì

Chi bực bội: con đâu phải gà mà đạp một cái là đẻ ...nội quá đáng rồi đó

Bà Phụng: con xem lại thái độ của con đi...như vậy bảo sao thằng Trúc nó không dám đụng vào...mà không đụng vào thì sao mà có thai...

Trúc nghe bà mắng chi nên cười khoái trá,

« dạ phải đó nội:))))»

Chi tức điên lên: phải là do con hết vậy nội vừa lòng chưa (khóc)...con có muốn lấy anh ta đâu tại nội bắt ép con lấy giờ còn bảo con phải có con với anh ta nữa...thử hỏi sao con còn dám nhìn mặt ai nữa (khóc ầm lên)

Trúc thì cứ đứng cười: nội xem đi ...đâu phải con không muốn làm hài lòng nội mà là do cô ấy cứ như vậy thì sao con làm ăn gì được ( che miệng lại cười)

bà Phụng vội lại năng nỉ chi: thôi ...nín đi khóc kiểu này hoài thì ngập lụt mất...tại bà nôn nóng có cháu quá nên mới nói vậy thôi...con đừng khóc nữa

Trúc lại nắm tay cô: thôi đừng khóc nữa lát về phòng anh thưởng cho

Chi nhìn vẻ mặt đắc ý của Trúc mà ức chế , nên gạt tay ra còn đá vào chân cô một cái đau điên

Trúc: nội xem cô ta lại nổi cơn điên nữa rồi kìa

Chi: phải tôi lại lên cơn rồi...tôi đánh chết anh cái đồ xấu xa ...

Trúc vội bỏ chạy còn Chi thì cứ đuổi theo đánh cho bằng được, Trúc vừa chạy ra tới cổng thì thấy thằng Tí đứng lấp ló phía ngoài

Tí: cậu ba...cậu ba..là con nè...thằng Tí

Trúc vội chạy lại mừng rỡ vì nghĩ chắc là bà ba sai nó đưa thư cho cô

« có phải bà ba sai anh đưa thư cho tôi không?»

Tí chưa nói gì hết thì bị Chi cằm cây đánh tới tấp vào người

Chi: tôi đánh cho anh chết

Trúc: nè cô thôi đi, tôi không muốn giỡn với cô nữa...có nghe không?

Tí thấy Chi cứ đánh vào người Trúc hoài nên anh đi lại xô cô ngã xuống đất

« cô là ai mà dám đánh cậu ba của chúng tôi hả»

Lam chạy vội ra đỡ Chi : anh là ai mà dám xô cô của tôi hả?

Tí ngạc nhiên: gì cô chủ sao, con điên này là vợ cậu sao?

Lam: anh dám nói cô tôi điên hả, có tin tôi kêu người ra bắt chói anh lại không?

Chi: anh ta là ai hả?

Trúc : là người làm ở nhà tôi, anh ta theo lệnh của mẹ tôi lên đây thăm tôi thôi không có gì hết

Chi: thì ra là vậy, thôi được tôi tạm tha cho anh, Lam mình mau vào nhà đi

Thấy cả hai vào nhà, Tí: thì ra cậu đã phải sống như vậy sao?

Trúc : anh đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ giỡn thôi

Tí: giỡn mà đánh mạnh tay vậy sao , cậu xem bầm tím hết rồi

Trúc: thôi đừng nói chuyện cậu nữa, bà khỏe không?

Tí: bà khỏe lắm....nhưng...

Trúc thấy vẻ ấp a ấp úng của Tí nên

« sao? Có chuyện gì với bà rồi phải không?»

Tí: thật ra là con lén lên đây tìm cậu,

Trúc: có gì thì nói mau đi

Tí: giờ chỉ có cậu mới cứu được con Lành thôi, con xin cậu mau về nhà đi có được không?

Trúc : Lành bị làm sao?

Tí liền kể lại mọi chuyện,

Tí: chuyện là vậy đó thưa cậu, hai ngày nay cô ấy đã không được ăn không được uống gì hết...rất là tội cậu ơi (khóc)

Trúc nghe nói mà không cằm lòng đặng
« sao Lành lại làm như vậy được»

Tí: cậu cũng cho là Lành và cậu Trực có làm chuyện đó sao?

Trúc : bây giờ anh về trước đi, tôi sẽ về sau để tránh anh bị nghi ngờ

Tí: cậu làm ơn về nhanh nha cậu

Trúc chạy vào phòng thu xếp hai bộ đồ rồi ,đi ra kêu Mực

« Lành phiền anh đưa tôi về Cần Thơ được không?»

Mực : có việc gì không mà đi gấp quá vậy cậu?

Trúc: nhà tôi có việc, anh làm ơn đi tôi đang vội

Chi: sau anh đi gấp vậy?

Trúc: cô không biết gì thì đừng có hỏi?

Bá đi ra: Chi là vợ con, nên con đi đâu làm gì nó điều phải biết hết

Trúc: dạ, chuyện là người làm nhà con bảo má con không khỏe nên con muốn về thăm bà vài ngày

Chi: sau anh không nói với tôi....

Trúc: nói với cô thì có ít gì...

Chi: anh...được lắm...

Rồi cô bỏ vào nhà luôn

Bá: nếu vậy thì con cứ về nhà hai bữa đi...

Trúc: con muốn ở lại nhà lâu hơn có được không?

Bá: Mực mau đưa cậu Trúc về Cần Thơ đi hai ngày sao thì đưa cậu về đây có nghe không?

Mực: dạ, con biết rồi thưa ông,

Trúc : cha ...con...muốn...

Bá: trễ rồi còn không mau đi đi...

Rồi ông ta đi vào nhà , Cô đành phải lên xe trong tâm trạng buồn bực không tả nỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro