Chương 10: Tổng tài có bệnh 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

Đào Ngữ nhỏ giọng mắng vài câu, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên một chút, bất động thanh sắc liếc nhìn chung quanh, xác định không có người nhìn cô sau nhẹ nhàng thở ra: "Tâm trạng khá hơn nhiều." Nói xong treo lên vẻ mặt mãn nguyện mỉm cười đi gõ cửa.

Quản gia đang cùng Nhạc Lâm Trạch đang nghe lén: "......" Cô tâm tình là tốt nhưng tiên sinh thoạt nhìn lại không tốt lắm.

Ông nghĩ nghĩ vừa muốn mở miệng an ủi tiên sinh hai câu, di động truyền ra tiếng đập cửa, ông lập tức thu thần sắc, chuyên tâm nghe động tĩnh bên kia.

Gõ xong cửa, Đào Ngữ kiên nhẫn chờ, chỉ chốc lát cửa từ bên trong mở, lộ ra mặt Chu Yên Nhiên. Hai người đối mặt sau đều là sửng sốt, hiển nhiên chưa nghĩ đến đối phương ở chỗ này.

Chu Yên Nhiên nhìn Đào Ngữ trên người trang phục cao cấp cùng kim cài áo, đáy mắt hiện lên một tia ghen ghét. Bộ quần áo này là Nhạc Lâm Trạch đưa cô, nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, tìm được cơ hội liền vọng tưởng với cao.

"Xin chào nha Chu tiểu thư." Đào Ngữ cười tủm tỉm nói, nếu nói nơi này có người nào có thể cho cô thả lỏng nói chuyện, không thể nghi ngờ chính là vị bảo bối trước mắt này.

Chu Yên Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, hạ giọng hỏi: "Cô tới làm cái gì?"

"Tôi đến thăm Cố tiên sinh." Đào Ngữ mỉm cười nói.

Chu Yên Nhiên cười nhạo một tiếng: "Không cần, nơi này không chào đón cô, cô đi đi."

Nói xong cô ta liền muốn đem cửa đóng lại, Đào Ngữ tay mắt lanh lẹ nắm chặt cửa, kéo một cái đẩy một cái, hai người cứ như vậy giằng co. Luận sức lực, nuông chiều từ bé của Chu đại tiểu thư làm sao có thể là đối thủ của Đào Ngữ, thực mau mặt liền nghẹn đến mức đỏ bừng, một lúc lâu tức giận nói: "Đã nói không chào đón cô, cô có biết xấu hổ hay không!"

"Chu tiểu thư sao lại nói như vậy, tôi tới là thăm tiên sinh, cũng không phải thăm Lâm Anh tiên sinh, như thế nào liền biến thành người không biết xấu hổ nha?" Đào Ngữ vẻ mặt vô tội nhìn cô.

Chu Yên Nhiên sửng sốt một chút, sắc mặt càng thêm khó coi. Lúc ấy ma xui quỷ ám đi tìm Nhạc Lâm Trạch, đời này của cô đây là quyết định ngu xuẩn nhất, nhưng không có nghĩa đây sẽ là lịch sử đen tối của cô.

Cô đen mặt nói: "Cô cảm thấy chính mình biết điều này, liền có thể uy hiếp tôi sao, đừng cho là tôi không biết cô là ai, cô căn bản chính là......"

Lời còn chưa nói xong, phía sau lại truyền đến giọng nói Nhạc Lâm Anh: "Ai ở bên ngoài?"

Chu Yên Nhiên giật mình, đột nhiên lo lắng mình vừa mới cùng Đào Ngữ nói chuyện bị người bên trong nghe được, ngày hôm qua cô bị Nhạc Lâm Anh mắng rất lâu, không muốn nghe lại nghe những lời nói nhục nhã đó nữa.

Đào Ngữ mới không thèm chú ý tới cảm xúc hiện tại của cô ta, nghe được bên trong hỏi chuyện lập tức cao giọng nói: "Lâm Anh tiên sinh, tôi là Đào Ngữ, nghe nói Cố tiên sinh bị thương, Lâm Trạch để tôi tới thăm lão gia."

"Nếu không phải tại các người, Cố thúc thúc sẽ bị thương sao, cô còn không biết xấu hổ tới thăm?!" Biết bên trong đã nghe được, Chu Yên Nhiên dứt khoát nâng giọng, chứng minh mình cùng Nhạc Lâm Trạch bọn họ không hề có quan hệ.

Đào Ngữ khóe miệng giật giật, nghĩ thầm nữ nhân này não tàn là trời sinh, Cố Nghiêm Sinh kia bị thương hình như là tự ngã, chuyện này liên quan quái gì đến bọn họ nha?

Bên trong trầm mặc một cái chớp mắt, Nhạc Lâm Anh nói: "Tiến vào."

Đào Ngữ nhìn Chu Yên Nhiên một cái, treo lên nụ cười chuyên nghiệp đi vào. Nhạc Lâm Anh đang bên cạnh lót gối đầu cho Cố Nghiêm Sinh, lót xong đỡ ông ta ngồi dậy, nhìn thấy Đào Ngữ sau sửng sốt một chút, một lúc sau mới cảm thấy biểu tình của mình có chút thất lễ, vội nói: "Xin lỗi, Đào tiểu thư cùng ngày hôm qua thật khác, cho nên tôi nhất thời không nhận ra."

"Rốt cuộc cũng chỉ có một cái mặt, mặt tôi cũn bình thường thôi." Đào Ngữ khéo léo nói, trong lòng mắt trợn trắng, cô tuy rằng không nói mình tự luyến, nhưng người theo đuổi cũng không ít, sao có thể bỏ lỡ kinh diễm dưới đáy mắt Nhạc Lâm Anh.

Cô có thể nhìn ra, Cố Nghiêm Sinh đương nhiên cũng có thể nhìn ra được, mà Nhạc Lâm Trạch đang nghe trộm, cũng từ một đoạn nho nhỏ này trầm mặc xuôi tai nghe ra cái gì.

Vì thế quản gia liền cảm giác được độ ấm trong phòng càng ngày càng lạnh, không khỏi co rúm lại một chút.

"Được rồi, con đi ra ngoài." Cố Nghiêm Sinh quét Nhạc Lâm Anh liếc mắt, nhíu mày nói.

Nhạc Lâm Anh nghe ra tức giận trong lời nói của ông, trong lòng khẩn trương sau vội gật gật đầu, mang theo Chu Yên Nhiên mới vừa tiến vào rời đi.

Trong phòng cũng chỉ còn lại Đào Ngữ cùng Cố Nghiêm Sinh, Cố Nghiêm Sinh cũng không nhìn Đào Ngữ, chỉ là ngồi ở trên giường xử lý công việc. Đào Ngữ vừa thấy liền biết người này là cố tình lơ mình.

Cô cũng không thèm để ý, đứng trong chốc lát, cảm giác chân mỏi lập tức ngồi xuống ghế bên mép giường. Người này không phải Nhạc Lâm Trạch, cô đương nhiên sẽ không bởi vì những nhân vật hư ảo này ủy khuất chính mình.

Cố Nghiêm Sinh trầm giọng nói: "Người nhà đã mất của Đào tiểu thư, chẳng lẽ không có đã dạy cô, muốn ngồi trước phải hỏi chủ nhà sao?"

Hắn vừa nói, quản gia đang ở nghe trộm liền nhìn sắc mặt Nhạc Lâm Trạch đang lạnh xuống, quản gia suy nghĩ một chút thấp giọng nói: "Không bằng tôi đi đem Đào tiểu thư đi ra." Lời này của Cố lão gia thật sự là quá đả thương người.

Nhạc Lâm Trạch ngón tay xiết tay vịn xe lăn, còn chưa mở miệng liền nghe được di động truyền giọng nói ôn nhu của Đào Ngữ: "Bọn họ qua đời sớm, tôi cũng không có nhớ rõ có dạy hay không, cho nên trong nhất thời có chút mạo phạm, thật sự xin lỗi...... Trưởng bối Cố tiên sinh cũng chết sớm hay sao? Bằng không Cố tiên sinh vì cái gì lại không biết mời khách ngồi xuống?"

"Phốc......" Quản gia không nhịn cười một tiếng, ánh mắt Nhạc Lâm Trạch chuyển tới trên người ông sau vội làm một cái động tác khóa miệng.

Tuy rằng Cố lão gia là người nhà tiên sinh, nhưng mà người nhà đều khi dễ tiên sinh, vậy bọn họ cũng không để cô ấy vào mắt. Tuy rằng làm như vậy không thỏa đáng, nhưng ông vẫn là ở trong lòng dựng ngón tay cái với Đào Ngữ .

Nhạc Lâm Trạch khóe môi hơi hơi nâng một chút, thực nhanh độ cong này lại biến mất không thấy.

"Ngươi!" Cố Nghiêm Sinh trăm triệu không nghĩ tới một cái tiểu bối cũng dám chống đối hắn như vậy, lập tức tức giận đến hai mắt biến thành màu đỏ, trên đầu bị thương đau đến lợi hại hơn.

"Cố tiên sinh lại đau đầu? Vậy ngài chạy nhanh nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy ngài nữa." Đào Ngữ nói xong miệng mang thần khí thoải mái, thấy Cố Nghiêm Sinh tức giận đến lợi hại, lập tức đứng lên muốn đi về.

Cố Nghiêm Sinh cắn răng: "Trở về cho ta!"

"Còn có việc sao?" Đào Ngữ ngoan ngoãn quay đầu lại.

Cố Nghiêm Sinh ép chính mình bình tĩnh lại, sau một lúc lâu nói: "Ngươi cùng Lâm Trạch, ta sẽ không đồng ý."

Đào Ngữ mày hơi chọn.

"Hắn là con của Cố Nghiêm Sinh ta, không có khả năng sẽ cưới một nữ nhân xuất thân bình thường, chờ tới sinh nhật ta, ta sẽ tự mình chọn cho hắn một cô nương môn đăng hộ đối, còn với ngươi," Cố Nghiêm Sinh đáy mắt xẹt qua một tia khinh miệt, "Cho ngươi hai lựa chọn, một là hiện tại liền đi, ta cho ngươi một ngàn vạn, hai là chờ bị ta đuổi đi, đến lúc đó cái gì cũng không có, chính ngươi tự suy xét."

Đào Ngữ nghe vậy trầm mặc, kim cài áo có máy nghe trộm đem cổ trầm mặc này truyền tới phòng Nhạc Lâm Trạch. Quản gia thập phần tò mò Đào Ngữ có thể hay không dứt khoát mượn cơ hội này lừa đi một ngàn vạn.

Nhạc Lâm Trạch biểu tình chưa động, ngón tay lại bắt đầu nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn.

Liên tục trầm mặc rất lâu, Cố Nghiêm Sinh nhịn không được đánh vỡ trầm mặc: "Ngươi chọn cái gì?"

Trái tim của Quản gia nâng lên , sau đó liền nghe được thanh âm Đào Ngữ không đủ tự tin nói: "Một ngàn vạn rất nhiều, có thể nửa đời sau không cần lo lắng"

Ngón tay Nhạc Lâm Trạch ngừng lại, an tĩnh dừng ở trên tay vịn.

"Chỉ là tôi không biết, Cố tiên sinh nói Lâm Trạch là con của ngài, sẽ không cưới một nữ nhân bình thường là có ý tứ gì," Âm thanh Đào Ngữ nho nhỏ tràn ngập nghi hoặc, "Ngài là tính toán để anh ấy ở rể sao? Kia nói cho tôi biết được không, Đào Nhạc thị nghe cũng không tệ lắm......"

Cô còn chưa dứt lời, một âm thanh vỡ vụn rách nát vang lên, đồng thời cùng với tiếng rống giận của Cố Nghiêm Sinh rung trời. Nhạc Lâm Trạch động một chút đứng lên, tiếp theo liền nghe được tiếng Đào Ngữ nhẹ nhàng sung sướng: "Tôi đây đi trước nha Cố tiên sinh."

Hoàn toàn không giống bị thương. Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh ngồi xuống, phảng phất vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh qua.

Quản gia đầu tiên là bị âm thanh máy nghe trộm phát ra hoảng sợ, lại bị động tác Nhạc Lâm Trạch làm cho giật mình, sau hai lần chấn động liên tiếp, ông có chút xấu hổ ho khan một tiếng: "Đào tiểu thư thật đúng là đặc biệt." Cuộc sống thật là quá náo nhiệt.

Nhạc Lâm Trạch mặt vô biểu tình nhìn di động, làm bộ không nghe được quản gia nói chuyện.

Đào Ngữ cả người toàn vẹn, tâm tình sung sướng từ trong phòng đi ra, mới vừa đi vài bước liền nhìn thấy Chu Yên Nhiên đứng trong góc, hiển nhiên là đang đợi cô.

...... Qúa là phiền, vì cái gì Nhạc Lâm Trạch muốn đem những việc này đều đẩy cho cô.

Một phút sau, hai người tới phòng vệ sinh. Chu Yên Nhiên nhìn chằm chằm Đào Ngữ nửa ngày, cười lạnh một tiếng nói: "Bác sĩ Đào, tự giới thiệu một chút."

Đào Ngữ kinh ngạc: "Cô biết tôi là bác sĩ?"

"Tôi không chỉ có biết cô là bác sĩ, tôi còn biết cô không phải bạn gái Lâm Trạch." Chu Yên Nhiên gợi lên khóe môi, hai ngày này quản gia cùng cô ta trong lúc vô ý gọi ra tên của nhau, cô nghe được rành mạch, quản gia kêu cô ta bác sĩ Đào, cô ta cũng xưng hô với Lâm Trạch là Nhạc tiên sinh.

Cô không biết người phụ nữ nào sẽ xưng hô xa lại với bạn trai mình như vậy.

Đào Ngữ nhướng mày suy nghĩ một chút, đại khái biết cô ta như thế nào đoán được, nhịn không được thực lòng nói: "Không nghĩ tới Chu tiểu thư nhìn rất ngu, nhưng trực giác còn rất lợi hại."

"Cô không cần kích tôi, tôi biết cô đang sợ hãi," Chu Yên Nhiên bộ dáng miệt thị nhìn kẻ thất bại "Nếu Cố thúc thúc biết chân tướng, cô sẽ không có lý do tiếp cận Lâm Trạch, không phải sao?"

Đào Ngữ cười cười: "Chu tiểu thư chỉ sợ hiểu lầm, tôi là bạn gái Lâm Trạch, đây là sự thật, đương nhiên tôi cũng là bác sĩ, cái này không sai."

"Phải không? Kia chẳng lẽ buổi sáng hôm nay, tôi nghe được cô kêu Lâm Trạch là ' Nhạc tiên sinh ', chuyện này là giả?" Chu Yên Nhiên cười nhạo.

Đào Ngữ bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, thẹn thùng cúi đầu nói: "Lúc ấy tôi nhìn thấy Cố tiên sinh là muốn gọi Lâm Trạch, trong nhất thời quá mức sợ hãi, không cẩn thận kêu ra tên thân mật......"

"Tên thân mật? Cô nói đây là tên thân mật?" Chu Yên Nhiên bị cô giảo biện chọc cười.

Ai biết vẻ mặt Đào Ngữ nghiêm túc gật gật đầu: "Thật là tên thân mật, Lâm Trạch ở trên giường có chút đam mê nhỏ, thích nhất tôi khóc lóc gọi anh ấy là tiên sinh, cho nên lúc ấy sốt ruột, tôi liền gọi ra."

Chu Yên Nhiên: "......"

Vẻ mặt khiếp sợ của quản gia: "......"

Chính mình cũng không biết có loại đam mê này, Nhạc Lâm Trạch "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro