Chương 13: Tổng tài có bệnh 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

Quản gia cẩn thận ngắm biểu cảm của Nhạc Lâm Trạch, nhíu mày nói: "Tôi tin tưởng Đào tiểu thư không phải loại người như vậy, có lẽ chỉ là trêu chọc hắn ta, ngài cũng cảm thấy như vậy đúng không? Rốt cuộc chúng ta cũng chỉ cho cô ấy tiền lương là năm vạn."

Nhạc Lâm Trạch cho ông câu trả lời là im lặng, trong lòng quản gia buông tiếng thở dài, càng thêm nghiêm túc nhìn chằm chằm di động, nghĩ thầm chuyện này chỉ có Đào tiểu thư dùng hành động của mình để chứng minh rồi.

Nhạc Lâm Anh nheo lại đôi mắt: "Đào tiểu thư dễ nói chuyện như vậy?"

"Chứ không thì làm sao? Anh hiện tại đã có chứng cứ, tôi nếu không đáp ứng, anh hẳn sẽ không thể cho tôi tiếp tục ở lại nơi này?" Đào Ngữ nhướng mày.

Nhạc Lâm Anh cười cười: "Đào tiểu thư nói nghe có vẻ không quá thân thiện rồi, hợp tác đương nhiên là cả hai bên đều tự nguyện mới được, Đào tiểu thư trạng thái như này, sợ là chuyện của chúng ta không cần thiết phải nói tiếp rồi."

"Anh cho rằng tôi trung thành?" Đào Ngữ kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu nở nụ cười, "Lâm Anh tiên sinh thật là biết nói giỡn, người trưởng thành nào sẽ lấy loại trí khí này chứ? Tôi nói, chỉ cần anh cho tôi càng nhiều tiền, tôi nguyện ý vì anh làm mọi việc."

Nhạc Lâm Anh bình tĩnh nhìn Đào Ngữ, đáy mắt đề phòng không có buông lỏng: "Thật sự?"

"Đương nhiên là thật" Đào Ngữ liếc xéo hắn "Anh chắc rằng cũng đã điều tra qua, tôi rất cần tiền, phi thường cần, chỉ cần cho tôi tiền, tôi không thèm để ý chủ nhân của tôi là ai."

Nghe được cô thản nhiên như vậy nói ra lời không trung thành, quản gia tức khắc chán nản: "Đào tiểu thư sao lại như vậy, nhìn qua không phải người tồi, không nghĩ tới điểm mấu chốt lại thấp như vậy, ai cho tiền đều nguyện ý lấy, chẳng lẽ chúng ta cho ít tiền sao?"

Nói xong ông suy nghĩ một chút, hình như là rất ít. Quản gia khụ một tiếng: "Ít cũng không thể phản bội nhanh như vậy, tiên sinh, Đào tiểu thư trẻ tuổi, chỉ sợ bị người xấu lừa, không bằng tôi đi kêu cô ta trở về."

"Không cần." Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói.

Quản gia muốn nói lại thôi liếc anh một cái, thấy anh không có phản ứng, đành phải im lặng. Chỉ sợ Đào Ngữ cùng Nhạc Lâm Anh nói chuyện như vậy, tất nhiên sẽ hợp tác thành công, hiện tại tiên sinh không ngăn cản, cũng chưa nghĩ đến là sẽ sa thải Đào Ngữ.

"Những lời này tôi tin, chỉ là nếu có một ngày, Lâm Trạch cho cô tiền nhiều hơn, cô có phải hay không lại một lần nữa phản bội tôi?" Rõ ràng là hắn muốn nữ nhân này hợp tác với mình, nhưng nhìn cô dễ dàng như vậy đáp ứng, Nhạc Lâm Anh ngược lại có chút phòng bị.

Đào Ngữ khẽ cười một tiếng: "Anh cảm thấy với tính cách Nhạc Lâm Trạch, sẽ vì một phản đồ hao phí nhiều tiền tài sao?"

Đương nhiên là không, nếu cô bị tra ra được, Nhạc Lâm Trạch sẽ làm cô trả giá gấp mười lần. Am hiểu sâu tính cách Nhạc Lâm Trạch, Nhạc Lâm Anh, nghe được những lời này của Đào Ngữ cuối cùng yên lòng.

Hắn vui vẻ cười nói: "1500 vạn mua một cái nhãn tuyến là có chút đắt, nhưng mà tôi rất thưởng thức tính cách Đào tiểu thư, dùng số tiền này đổi một cơ hội cùng Đào tiểu thư hợp tác, thật ra cũng là đáng giá."

Khi nói chuyện hắn duỗi tay phải tới, Đào Ngữ nhìn chằm chằm tay hắn sau một lúc lâu, cười cười nói: "Tuy rằng Nhạc Lâm Trạch không thường quay về nhà cũ, nhưng nơi này rốt cuộc cũng là nhà anh ấy, phỏng chừng có không ít nhãn tuyến ở chỗ này, chúng ta vẫn phòng bị thì tốt hơn."

Nhạc Lâm Anh lập tức rụt tay về: "Đào tiểu thư nói đúng vậy."

Hắn vừa dứt lời, người giúp việc từ kho hàng cầm một hộp trần trà ra tới, Đào Ngữ hướng Nhạc Lâm Anh gật gật đầu, nhanh chóng nói một câu: "Trở về tôi đem tài khoản ngân hàng đưa cho anh."

Nhạc Lâm Anh mặt không đổi lên tiếng, hai người liếc nhau, từng người xoay người rời đi.

Mặt Đào Ngữ mang nụ cười, cử chỉ đoan trang đi phía trước, qua chỗ ngoặt liền thở ra mấy hơi thở gấp, đi nhanh về phòng ngủ.

Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm tắt máy nghe trộm, quản gia có chút khó xử nhìn anh: "Tiên sinh, nên làm như thế nào đây?" Là lập tức đuổi cô ta đi hay là giữ lại tương kế tựu kế, quyết định phải từ tiên sinh rồi.

Rất đáng tiếc, máy nghe trộm chứng minh Đào Ngữ không phải ai phái tới, lại cũng chứng minh cô không phải người có ý chí kiên định, Nhạc Lâm Anh cho một chút ơn huệ nhỏ là có thể làm cô phản bội, người như vậy nếu không phải để lợi dụng, tuyệt đối không thể giữ lại bên cạnh tiên sinh.

Nhạc Lâm Trạch không có trả lời vấn đề của ông, tựa hồ không đem chuyện này để ở trong lòng. Hai người im lặng trong chốc lát, cửa liền bị đẩy ra, Đào Ngữ mỉm cười đi vào nói: "Nhạc tiên sinh, trần trà của anh."

Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nhìn cô, con ngươi màu đen tựa hồ muốn đem linh hồn cô nhìn thấu, Đào Ngữ dừng một chút, không rõ nguyên do đi qua.

"Giao cho tôi được rồi." Quản gia lập tức tiếp nhận lá trà trên tay cô, đi đến một bên pha trà.

Nhạc Lâm Trạch vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô, Đào Ngữ chớp chớp mắt, cười nhẹ nói: "Làm sao vậy?"

"Cô có chuyện muốn nói?" Nhạc Lâm Trạch hỏi.

Đào Ngữ nghe câu nói có chút nghi hoặc, vừa muốn mở miệng hỏi, liền cảm giác được hơi thở quanh thân Nhạc Lâm Trạch nghiêm túc lên, vì thế lời đến bên miệng lập tức thay đổi: "Có, Nhạc tiên sinh, tôi vừa mới lừa được Lâm Anh tiên sinh 1500 vạn!"

Cô vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiếng ly thủy tinh đập trên bàn, cô nhìn qua, quản gia xin lỗi nói: "Xin lỗi, tuổi lớn tay có chút hơi run."

Đào Ngữ nhìn ông cười cười tỏ vẻ hiểu rõ, lúc cô không có chú ý, Nhạc Lâm Trạch khóe miệng nâng lên một độ cong, bất quá độ cong rất nhanh liền biến mất, phảng phất như anh chưa từng có cười qua. Cũng xem như là một nụ cười đi.

"Sao lại thế này?" Anh hỏi.

Đào Ngữ lúc này mới quay đầu lại, suy nghĩ một chút đem sự tình vừa mới phát sinh kể rõ từ đầu tới đuôi, thẳng thắn thành khẩn giống như con trẻ vậy.

Cô nói xong miệng lưỡi khô khốc, vừa vặn quản gia đưa tới một chén nước, cô liền tiếp nhận uống lên, uống xong thở hổn hển khẩu khí nói: "Hy vọng Nhạc tiên sinh không cảm thấy tôi tự làm chủ, chỉ là bởi vì anh ta giống như đã biết tôi là giả mạo, nếu tôi không tương kế tựu kế, chỉ sợ hắn sẽ đem việc này tiết lộ đi ra ngoài."

Quản gia ở một bên liên tục gật đầu, nghe xong liền nói: "Đào tiểu thư làm rất tốt, nếu Lâm Anh tiên sinh đem chuyện này nói ra đi, chỉ sợ sẽ cho tiên sinh rắc rối lớn."

"Vậy là tốt rồi." Đào Ngữ nở nụ cười. Quản gia bởi vì mình vừa mới ác ý phỏng đoán cũng cảm thấy áy náy, cũng cười với cô. Hai nụ cười lễ phép cười qua cười lại ai cũng không có ý định dừng lại trước.

Nhạc Lâm Trạch vẫn luôn im lặng đánh gãy bọn họ: "Quản gia trước đi ra ngoài đi."

"Được, tiên sinh." Quản gia lập tức thu liễm nụ cười, nghiêm túc đi ra ngoài.

Đào Ngữ xoa bóp mặt mình, nhìn bên cạnh bàn trà pha xong, qua đi bưng đưa cho Nhạc Lâm Trạch: "Nhạc tiên sinh, mời uống trà."

Nhạc Lâm Trạch nhận lấy, cái ly lượn lờ khói trắng nhu hòa hình dáng anh, anh im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: "Về sau kêu tôi là tiên sinh."

Đào Ngữ chính cầm cái ly của mình chuẩn bị uống nước, nghe vậy đột nhiên nhớ tới mình cùng Chu Yên Nhiên nói những lời đó, trên mặt nhiễm một tầng hồng nhạt: "...... Đã biết, tiên sinh." Vì cái gì quản gia kêu thì rất bình thường, cô kêu liền có chút đáng khinh?

Đều là Chu Yên Nhiên sai. Cô trấn định uống nước.

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô, bình tĩnh nói: "Cô lúc trước không phải rất tò mò, vì cái gì tôi về nhà cũ sao?"

"Là có chút tò mò, nhưng mà nói hay không vẫn là xem tâm tình Nhạc...... Tiên sinh. "Đào Ngữ mỉm cười, trước mắt muốn biết, Nhạc Lâm Trạch trở về đối với Cố Nghiêm Sinh cùng Nhạc Lâm Anh đều là có lợi, nhưng đối với chính anh tựa hồ không có chỗ tốt, cô cũng không rõ vì cái gì phải về.

"Tôi khi xảy ra tai nạn xe, tài xế gây chuyện chạy trốn, camera giám sát trên đoạn đường đó cũng biến mất" Nhạc Lâm Trạch rũ mắt, giấu hung ác trong ánh mắt đi "Mà kể từ ngày bắt đầu, phòng Nhạc Lâm Anh liền không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào, bao gồm Chu Yên Nhiên."

"Ý của tiên sinh là, hoài nghi video ở trong phòng Nhạc Lâm Anh?" Đào Ngữ kinh ngạc.

Nhạc Lâm Trạch trào phúng cười: "Camera theo dõi đoạn đường đó là không thể xóa bỏ, nếu làm hư camera thì nội dung sẽ tự động truyền vào internet quốc gia, hắn không dám làm cái gì, chỉ có thể đem đồ vật giấu đi."

...... Hóa ra các thiết lập giám sát đường trên thế giới này rất mạnh mẽ. Đào Ngữ nghe vậy gật gật đầu, xem ra chỉ có làm Nhạc Lâm Anh trả giá, lệ khí của Nhạc Lâm Trạch mới có thể biến mất. Cô như suy tư gì đó nhìn Nhạc Lâm Trạch, thấy quanh thân anh khí áp ngày càng thấp, nhịn không được ngồi xổm xuống đem tay mình nắm tay anh: "Tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh."

Người bệnh nguyện ý rộng mở tiếng lòng, là biểu hiện anh đối với chính mình bắt đầu tín nhiệm, tuy rằng cảm thấy tín nhiệm hơi đột nhiên, nhưng cũng không thể ngăn cản suy nghĩ của Đào Ngữ.

Giống như lúc này, người bệnh hẳn là sẽ thấy cô ôn nhu tràn ngập cảm kích, theo đó tốc độ trị liệu nhanh. Đào Ngữ chờ mong nhìn Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch rũ mắt nhìn tay cô, cùng tay mình so sánh quả thực là vừa mềm, vừa nhỏ, anh phong bế nội tâm đã lâu, tựa hồ bởi vì bàn tay ôn nhu vô hại này lại có chút nhiệt độ. Anh nâng lên đôi mắt, cùng đôi mắt vô tội của cô đối diện, chậm rãi nói: "Đừng nghĩ rằng như vậy, Nhạc Lâm Anh đưa 1500 vạn liền cho cô."

"......" Loại thời điểm này không nên nhắc đến tiền mới đúng sao? Tình thương cảm liền quăng ngã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro