Chương 18: Tổng tài có bệnh 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

Đào Ngữ mờ mịt nhìn chằm chằm Nhạc Lâm Trạch, sau một lúc lâu rốt cuộc mới nhớ tới lúc mình kiên trì muốn đi vào phòng Nhạc Lâm Anh tìm máy theo dõi, Nhạc Lâm Trạch lúc ấy có nói xong việc sẽ khen thưởng cô.

Cô nhớ tới chuyện này, lại thấy khăn tắm trên eo Nhạc Lâm Trạch sắp rơi xuống, trong lòng nháy mắt hiểu rõ trong miệng anh khen thưởng là cái gì. Đào Ngữ khiếp sợ nói: "Anh, anh không cần làm đến nước này......"

Cuối cùng sai chỗ nào, vì sao bộ dáng Nhạc Lâm Trạch đột nhiên muốn hiến thân, anh ta không phải đối với cô không có hứng thú sao?

Đào Ngữ nháy mắt hỗn độn, không rõ hiện tại rốt cuộc là vì cái gì, vốn dĩ đã nên kết thúc nhiệm vụ rồi mà bây giờ nhiệm vụ chưa kết thúc còn chưa nói, Nhạc Lâm Trạch còn đột nhiên có ý niệm cùng cô quan hệ xác thịt.

Chẳng lẽ lúc cô hôn mê, thế giới này đảo lộn rồi?!

Nhạc Lâm Trạch thấy cô ngây người nhìn mình, trong mắt nổi lên một tia ý cười, anh cúi người đi xuống, đem cô ấn ngã trên giường, cả người đều treo trên người cô.

Đào Ngữ bỗng nhiên hoàn hồn, hai tay nhỏ lập tức chống ở ngực anh, chờ trái tim ấm áp đập từ lòng bàn tay truyền tới đại não, cô mới phát hiện cái tư thế mình chống cự thật sự là rất giống với mời gọi, hai tay lập tức giống như điện giật rụt trở về.

"Tiên sinh, anh bình tĩnh một chút." Đào Ngữ gian nan nói, đôi mắt không chịu được bay loạn, trong mắt đều là cơ bắp tràn ngập sức sống, nhìn đến chỗ nào cũng đều không thích hợp.

"Em vì tôi hy sinh nhiều như vậy, còn không phải là vì ngày này?" Con ngươi Nhạc Lâm Trạch đen nhánh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, như là nhìn chằm chằm con mồi chính mình để ý từ lâu.

Cô là của hắn, Nhạc Lâm Trạch nhìn mặt cô dần dần phiếm hồng, đối với điểu này không chút nghi ngờ.

Từ khi nào bắt đầu? Từ khi cô tự chủ trương đuổi Chu Yên Nhiên đi, hay là khi cô sợ đánh thức anh, ở phòng phục hồi ngồi cả buổi sáng? Hay là khi cô vì mình mà chắn cái ly......

Nhạc Lâm Trạch nói không rõ, cho nên anh không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ xác định người trước mắt là vật sở hữu của anh là đủ rồi.

Đào Ngữ đi theo bác sĩ đối mặt với nhiều người bệnh tâm lý, tự nhiên biết ánh mắt này đại diện cái gì. Cô gặp qua quá nhiều người bị khiếm khuyết tâm lý đã yêu bác sĩ, nhưng cô từ trước nay không nghĩ tới Nhạc Lâm Trạch cũng sẽ trở thành một trong số đó.

Vị này khi nào động tâm? Cũng quá bất ngờ rồi?!

Trong nháy mắt cô luống cuống lên, Nhạc Lâm Trạch khác với những người bệnh mà cô từng tiếp xúc, anh ta quá nguy hiểm, khó đoán không lường được, hỉ nộ vô thường, làm cô mỗi lần đều không thể đoán được hành động tiếp theo của anh, cho nên cũng không có biện pháp đối đãi với anh như những người bệnh khác, đối với anh là ra phương án thích hợp sau lại điều chỉnh.

Thấy cô lại thất thần, Nhạc Lâm Trạch đáy mắt hiện lên vẻ không vui, tay phải nắm cằm cô, cảm giác lạnh lẽo làm Đào Ngữ nháy mắt hoàn hồn. Nhạc Lâm Trạch lúc này mới vừa lòng, nhàn nhạt nói: "Vui đến choáng váng?"

Đào Ngữ: "......" Cô ở nơi nào biểu hiện ra ý vui vẻ chứ?!

Lòng bàn tay Nhạc Lâm Trạch ôn nhu cọ xát trên cằm nhỏ của cô, tiếp theo chậm rãi di chuyển về phía trước, đầu ngón tay ấn lên đôi môi đỏ tươi của cô.

Đào Ngữ ngứa ngáy khó xử, rụt một chút né về sau, cứng đờ mỉm cười nói: "Tiên sinh, anh một tay chống không mệt sao? Không bằng đứng lên nghỉ ngơi một chút?"

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, khi Đào Ngữ cho rằng anh muốn nổi giận, anh rũ mắt nói: "Là mệt mỏi."

Đào Ngữ nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị chờ anh đứng lên thì tìm lý do trốn đi, sau đó lại đổi sang cách chữa trị khác cùng anh bảo trì khoảng cách.

Cô mới vừa tính toán xong, đột nhiên cảm thấy trên người nặng xuống, phản xạ có điều kiện bị ép "A" một tiếng. Nhìn cả người Nhạc Lâm Trạch đều đè lên mình, cô khiếp sợ nói: "Anh làm gì vậy?!"

"Em nói tôi đi nghỉ ngơi." Nhạc Lâm Trạch vuốt lại tóc cho cô, dường như không có việc gì nói.

...... Con mẹ nó nói ngươi nghỉ ngơi, chứ không có nói ngươi ở trên người ta nghỉ ngơi, làm phiền ngươi trở lại trạng thái cứng nhắc lúc trước! Nội tâm Đào Ngữ nổi khùng rít gào, nhưng vẫn bảo trì thái độ bình thản nói: "Nhạc tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên tâm sự."

"Kêu tôi là tiên sinh."

"Hả?" Đào Ngữ nhíu mày.

Nhạc Lâm Trạch nhìn đôi mắt vô tội lại mê mang của cô, một sau chậm rãi nói: "Tôi ở trên giường, thích nghe em kêu tôi là tiên sinh."

Đào Ngữ sửng sốt, sau một lúc mặt đỏ bừng lên, cô há miệng thở dốc, hồi lâu mới gian nan nói ra mấy chữ: "Anh sao lại biết......" Nói đến một nửa, cô đột nhiên nhớ tới cái kim cài áo nơ con bướm, nếu có thể trò chuyện, nghe trộm chắc cũng không thành vấn đề?

"Đoán được?" Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch dần dần ở môi phiếm hồng của cô dời đi, định cởi cúc áo đầu trên người cô. Lúc cô hôn mê người giúp việc đã giúp cô thay, một áo sơ mi nhạt màu. Nút thắt trên cùng vẫn luôn cài, thoạt nhìn thập phần quy củ.

Quy củ như vậy, làm người khác dễ dàng sinh ra cảm giác muốn phá hư. Nhạc Lâm Trạch nhìn mặt Đào Ngữ một cái, xác định cô còn đang khẩn trương , giấu đi suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, ngón tay phải thon dài chậm rãi bắt đầu cởi cúc áo.

Đào Ngữ còn đang biết mình bị nghe lén khiếp sợ, Nhạc Lâm Trạch nếu những lời này đều nghe được, tự nhiên cũng sẽ nghe được đoạn cô cùng Chu Yên Nhiên nói chuyện , chính mình lung tung rối loạn bịa đặt anh ở trên giường nói......Giờ phút này Đào Ngữ rất muốn tìm cái lỗ để chui vào. Bộ dáng ưu nhã thanh lịch đều bị huỷ hoại!

Cô nhớ tới lúc ấy mình có mắng qua Nhạc Lâm Trạch, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn: "Anh khi nào bắt đầu nghe lén?"

Lúc cô hỏi trong mắt còn mang theo một chút mong đợi, rốt cuộc đối với người như Nhạc Lâm Trạch, nếu như nghe được mình nói xấu anh.

"Muốn biết?" Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái.

Đào Ngữ lập tức gật gật đầu. Nhạc Lâm Trạch cong cong khóe môi, bình tĩnh ném xuống một quả đạn: "Lúc em đi thăm Cố Nghiêm Sinh"

"......" Là lúc cô mắng anh.

"Nghe được." Nhạc Lâm Trạch phảng phất biết cô muốn nói cái gì, nhàn nhạt nói.

Đào Ngữ nghẹn một chút, cười mỉa: "Anh không đuổi việc tôi, tôi hiện tại có phải hay không nên cảm thấy may mắn?" Cô đây là thật tâm, trong lúc nhất thời mắng anh, may mắn anh không để để tâm, nếu không cô gặp phiền phức.

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái, biên độ khóe miệng hơi cong chút, nếu không nghe được cô cùng Cố Nghiêm Sinh sau lại cùng Chu Yên Nhiên cãi nhau, chỉ sợ cô sẽ vì lời mình nói trả giá không nhỏ nha.

Đào Ngữ lòng còn sợ hãi, vừa muốn nói cái gì, ngực cảm giác được hơi lạnh, cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi bị mở ra, lộ ra bên trong nội y ren màu vàng nhạt .

Cô vội duỗi tay nắm chặt áo ở trước ngực, lúc này mới nhớ tới việc cấp bách bây giờ không phải là giải thích việc cô mắng chửi anh, cũng không phải xử lý vấn đề của Nhạc Lâm Trạch, mà là tránh cho mình bị con sói đuôi to này nuốt chửng vào bụng.

"Nhạc tiên sinh! Anh đừng vội, chúng ta nói chuyện!" Đào Ngữ đầu óc xoay nhanh, muốn tìm được một lý do không khiến anh phản cảm, cũng không để chính mình phải hy sinh.

Tuy rằng cô biết rõ mình là dùng sóng điện não để kết nối với anh trong đầu, cho dù có thật làm cái gì đi nữa, cũng sẽ không tổn thất gì với mình hiện thực, nhưng cô vẫn là không vượt qua được chính mình!

Nhạc Lâm Trạch nhìn thì bình thường, nhưng đối với cô mà nói cũng là bệnh nhân, mà bác sĩ tâm lý ở trong quá trình trị liệu không có nắm chắc hảo cảm, làm người bệnh yêu chính mình vốn dĩ chính là biểu hiện của thất trách, càng đừng nói tới hai người phát sinh quan hệ.

Tuy rằng trên nguyên tắc mà nói chờ khi cô hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, chủ nhân cách cũng sẽ không nhớ rõ bọn họ đã phát sinh qua cái gì, nhưng cô thì nhớ rõ, cô không thể vượt qua nguyên tắc của mình.

Tưởng tượng đến mình cùng bệnh nhân phát sinh quan hệ, Đào Ngữ có chút không thể tiếp nhận, người này vừa đẹp vừa có tiền, quay lại trong hiện thực tám đời cô cũng trèo cao không nổi.

Nhạc Lâm Trạch cũng không biết Đào Ngữ trong lòng suy nghĩ cái gì, chờ đến tốn hết một chút kiên nhẫn cuối cùng, nắm gáy của cô hôn lên, một chút khoảng cách cuối cùng cũng bị anh cưỡng chế tiêu trừ, hai người một người thân trên trần trụi, một người chỉ có cái á mỏng nhanh che đậy, nhiệt độ cơ thể nháy mắt đan chéo ở bên nhau.

Cô ngẩn ra một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần gũi tuấn tú một lúc lâu, vừa muốn phản kháng Nhạc Lâm Trạch anh đã nhận ra ý đồ của cô, tay nắm gáy hơi dùng sức, Đào Ngữ bị nắm sau cổ nháy mắt cứng đờ không dám động.

Nhạc Lâm Trạch trước tiên ở môi đỏ đẫy đà tra tấn, dần dần không hề thỏa mãn với việc cọ xát bên ngoài, thì bắt đầu công thành chiếm đất, tuy rằng động tác còn có chút mới lạ, nhưng là lại là bá đạo lại kiên định.

Mới đầu Đào Ngữ còn hơi phản kích, nhưng mỗi khi cô phản kích, anh tiến công càng thêm hung ác, phảng phất muốn đem cô cắn nuốt vào bụng vậy, hơn nữa tay phải anh nắm sau cổ cô, bức bách cô thừa nhận mình cùng anh thân mật, dần dần biên độ Đào Ngữ phản kháng càng ngày nhỏ.

Dưới sự hung hăng không cho cô cơ hội hít thở, ánh mắt của cô dần dần mê mang, thậm chí còn bất tri bất giác đáp lại anh hai lần.

Trong phòng không khí dần dần nóng lên, Nhạc Lâm Trạch từ từ bắt đầu không thỏa mãn hôn môi, tay nhàn rỗi còn lại phủ lên ngực cô, tay lạnh lẽo cách một tầng vải dệt cùng làn da tiếp xúc một giây, Đào Ngữ giật mình một cái tỉnh táo lại, nhìn thấy mắt Nhạc Lâm Trạch động tình, vội quay mặt đi đẩy anh.

Nhạc Lâm Trạch không vui liếc nhìn cô, dứt khoát đem hai tay không thành thật bắt lấy, ấn ở trên đỉnh đầu, anh một bên hôn môi cô, một bên nói giọng khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."

Không biết có phải do bầu không khí hay không, ban đầu giọng nói Nhạc Lâm Trạch đều lộ ra lạnh lẽo, giờ phút này nói chuyện như có độ ấm. Nhưng Đào Ngữ một chút cũng không muốn anh có độ ấm, bởi vì cô biết ấm áp của anh rất có thể sẽ đem cô đốt thành tro tàn.

Đào Ngữ lập tức giãy giụa, vì thế anh như trừng phạt cắn môi của cô, Đào Ngữ kêu một tiếng, không thể tin nhìn anh. Người này là chó hả?!

Thấy cô thành thật, Nhạc Lâm Trạch lúc này mới di dời trận địa, môi mỏng một đường đi qua cái cổ yếu ớt, lưu tại vết đỏ trên xương quai xanh.

Anh như là rất thích lỗ tai cô, đem mặt chôn ở cổ sau của cô, môi vẫn luôn ở nơi đó lưu luyến. Đào Ngữ chịu đựng cơ thể cổ quái đang động tình, cả người cứng đờ nằm trên giường: "Nhạc tiên sinh, anh đứng lên trước đi, tôi cảm thấy như vậy có chút không hợp."

Cô thật là chuyên nghiệp, tới lúc này rồi mà vẫn chưa đem vị quấy rối này một cước đá văng, mà là nghiêm túc cùng anh thương lượng.

Nhạc Lâm Trạch cho cô câu trả lời là ở trên lỗ tai cô lưu lại dấu răng, Đào Ngữ đau hô một tiếng, nhăn mi vừa muốn trách cứ, anh ở chỗ cắn đó tiếp theo hôn một cái.

"......" Đào Ngữ biết người này đã không còn lý trí, chỉ có thể dựa vào chính mình kiên cường giãy giụa, trước tiên muốn từ này căn phòng chết người này chạy trốn trước đã.

Nhạc Lâm Trạch rốt cuộc bị cô không thức thời chọc giận, tay tăng thêm sức lực, làm cô không thể phản kháng.

Đào Ngữ khóc không ra nước mắt: "Nhạc tiên sinh, tôi là một bác sĩ, bác sĩ cơ bản nhất là đạo đức nghề nghiệp, chính là không cùng người bệnh phát sinh quan hệ không chính đáng, tuy rằng tôi thích anh, nhưng vẫn mong anh thông cảm......"

Cô vừa dứt lời, Nhạc Lâm Trạch liền đem tay cô nhét vào giữa lưng và ga giường, sau đó đem nội y cô cởi ra.

Đào Ngữ cảm thấy ngực buông lỏng, cả người khó chịu, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Nhạc tiên sinh xin anh tôn trọng tôi, tôi tuy rằng thích anh, nhưng tôi là một người có nguyên tắc cơ bản, nếu cùng anh ngủ ở đây tôi sẽ là loại người nào? Tôi là người rất bảo thủ!"

Cô cố tình đem giọng nói tăng lên, muốn nghiêm túc cự tuyệt Nhạc Lâm Trạch, dùng một thân chính khí của mình cảm hóa anh.

Nhạc Lâm Trạch thẳng sống lưng ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô, anh không đem toàn bộ trọng lượng đặt trên đùi Đào Ngữ, cho nên thân thể anh căng lại, vốn là cơ bụng đã rõ ràng giờ phút này càng rõ ràng, xinh đẹp tuyệt mỹ hiện ra ở trước mắt Đào Ngữ.

Cái khăn tắm nguy hiểm đáp ở trên người anh, trùng hợp che bộ vị mấu chốt, mà nơi bị che đậy, mơ hồ còn có thể cảm nhận được sinh mệnh mãnh liệt.

Đào Ngữ mặt đỏ đáng xấu hổ, cô khụ một tiếng dời ánh mắt, tiếp tục nói: "Nhạc tiên sinh sự nghiệp to lớn, tương lai cưới vợ nhất định là môn đăng hộ đối, đến lúc đó cái thân bảo thủ này nên làm gì bây giờ? Thủ một cái thân rách nát cô độc cả đời sao?"

Giongj nói và tình cảm phong phú vì chính mình giải thích, thiếu chút nữa không chịu nổi ngữ khí của mình ớn lạnh mà nổi da gà. Nói xong cô cẩn thận liếc Nhạc Lâm Trạch một cái, trái tim nhỏ trước sau cao treo.

Nếu như vậy còn không được, chỉ sợ phải cùng anh xé rách mặt, bằng không kiếp sống sự nghiệp của cô còn chưa chính thức bắt đầu đã để lại vết nhơ, nếu Nhạc Lâm Trạch một phần vạn tỷ lệ nhớ lại, có thể nhớ tới nhân cách phụ ở thế giới này làm cái gì, về sau chỉ sợ cô đến cả trợ lý cũng không thể làm.

Tưởng tượng đến điều này, cô lập tức mở to hai mắt, vô cùng chân thành nhìn Nhạc Lâm Trạch, hy vọng anh có thể khai ân cho cô một đường sống.

Nhạc Lâm Trạch mặt vô biểu tình cùng cô đối diện, Đào Ngữ cảm giác hơi thở trên người anh càng ngày càng lạnh, cô nhịn không được rụt bả vai nghĩ lại lời nói vừa mới nói kia —— hẳn là không thành vấn đề, nghe cũng rất là thành khẩn, Nhạc Lâm Trạch sẽ không phát hiện vấn đề gì đâu heng.

Cho nên hiện tại là vì cô cự tuyệt mà tức giận? Có phải hay không thể hiện anh chỉ hứng thú với thân thể của cô , điểm hứng thú này còn chưa có bay lên đến mức suy nghĩ cho tâm trạng của cô?

Đào Ngữ đang phát tán suy nghĩ liên tục, Nhạc Lâm Trạch rũ mắt từ trên người cô đi xuống. Cô cảm thấy trên người một nhẹ đi, tức khắc thở ra, Nhạc Lâm Trạch đối với mình hứng thú chỉ duy trì tại thân thể, vậy là tốt rồi, chờ tránh được đêm nay liền trang điểm xấu đi, lại thêm mấy hành vi thô tục, tin tưởng rất mau là có thể đánh bay hứng thú của anh.

Lúc anh ta tạm thời rời đi, Đào Ngữ lập tức bắt đầu sửa sang lại quần áo, rất nhanh đã đem cúc áo cài từ đầu đến cuối.

Nhạc Lâm Trạch xuống giường liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau cầm một chồng đồ vào, Đào Ngữ chớp chớp mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ anh dùng tiền tài dụ hoặc?

...... Cô thật có tài đức gì, làm Nhạc lão đại tiêu tốn như vậy.

Nhạc Lâm Trạch một lần nữa đi đến mép giường, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô nói: "Tôi thật không nghĩ tới, tham vọng em sẽ lớn như vậy, thế nhưng lại muốn làm phu nhân Nhạc gia."

Đào Ngữ há miệng thở dốc muốn phản bác, nhưng suy nghĩ một chút có thể làm anh ta cảm thấy mình lòng tham không đáy, ngược lại cũng không tồi, phải nắm chắc điểm này. Vì thế cô cười khổ một tiếng, như là thừa nhận lời Nhạc Lâm Trạch nói, lại như có bất đắc dĩ gì đó.

Nhạc Lâm Trạch thấy cô không có phản bác, liền đem đồ vật trong tay ném tới trên người cô, nhàn nhạt nói: "Hôm nay không kịp, ngày mai đi lãnh chứng."

Đào Ngữ sửng sốt, cúi đầu nhìn bên cạnh một đống chứng minh thân phận linh tinh, trong lòng lộp bộp một tiếng, cằm bị Nhạc Lâm Trạch nắm lấy

"Còn có chuyện muốn nói?" Nhạc Lâm Trạch lạnh giọng hỏi.

Đào Ngữ khóe miệng giật giật, khô cằn nói: "Có...... Tôi dì cả tới."

"Đào Ngữ!" Nhạc Lâm Trạch đôi mắt đột nhiên sắc lên, hung ác nham hiểm phảng phất như muốn đem Đào Ngữ ném văng.

Anh không phải đứa ngốc, chuyện tới bây giờ còn nhìn không ra Đào Ngữ cự tuyệt, mà lý do cô cự tuyệt vừa rồi, một câu cũng không nói thật, cho nên nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một loại khả năng ——

Đào Ngữ chưa từng thích qua anh.

"Em vẫn luôn chơi tôi." Nhạc Lâm Trạch nói ra những lời này, trong ánh mắt cơ hồ muốn chảy máu.

Đào Ngữ nhìn anh biểu tình lạnh lẽo nghĩ thầm một tiếng không tốt, thế nào so với lúc trước lệ khí còn lớn hơn? Nghĩ đến anh rõ ràng đã giải quyết Nhạc Lâm Anh cùng Cố Nghiêm Sinh, thế giới này còn chưa có biến mất, trong lòng cô lộp bộp một chút, tiện đà sinh ra một cái suy đoán không tốt——

Hiện tại Nhạc Lâm Trạch còn có một cái lệ khí, mà người kia...... Là cô?!

Nếu mà như vậy, suy nghĩ đả thông, vì sao Nhạc Lâm Anh cùng Cố Nghiêm Sinh lần lượt đều bị báo ứng, lệ khí Nhạc Lâm Trạch còn chưa có tiêu trừ. Hiện tại có lẽ là bởi vì anh thích mình, cô lại đây bị thương, mà khi cô bị thương làm anh sinh ra thống khổ, mà lệ khí này còn chưa bị tiêu trừ, là do mình lại cự tuyệt anh, làm anh càng ngày càng phẫn nộ.

...... Chính là bắt đầu từ khi nào, chính cô lại thành người quan trọng trong mắt Nhạc Lâm Trạch?!

Đào Ngữ bị phát hiện mới của mình hoàn toàn chấn kinh rồi.

"Cho nên em rốt cuộc muốn cái gì?" Nhạc Lâm Trạch khôi phục bình tĩnh, từng câu từng chữ hỏi cô "Vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, em muốn cái gì?"

Đào Ngữ môi giật giật, không chút nào nghi ngờ kế tiếp mặc kệ mình nói thật hay là nói dối, đều sẽ bị anh ném văng. Trước đây vì đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ kiên quyết không quan hệ mật thiết với người này, nhưng là hiện tại chính cô thành nguồn lệ khí của anh, đạo đức nghề nghiệp cùng với chữa khỏi bệnh cho người này so sánh thì, lại có vẻ không quan trọng như vậy.

Nhưng hiện tại nói cái gì đều đã muộn, Nhạc Lâm Trạch không phải đứa ngốc, cô luôn cự tuyệt đã làm anh tin chính mình đã bị lừa gạt, cô giờ phút này giải thích như nào có vẻ cũng thừa thãi.

"Được, tôi thừa nhận, tôi không có dì cả tới, vừa nãy là lừa gạt anh" Đào Ngữ bất đắc dĩ đi đến trước mặt anh, tự hỏi một chút bỏ đi nụ cười chuyên nghiệp, có chút buồn rầu nói, "Anh trước hết nghe tôi giải thích, đừng nóng giận được chứ."

"Giải thích." Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nhìn tay cô, tuy rằng trong lòng tức giận càng ngày càng lớn, nhưng cũng không có đẩy cô ra.

Đào Ngữ khụ một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi thích anh, chuyện này là thật sự, anh hỏi tôi muốn cái gì, tôi muốn, là anh có thể vui vẻ, mặt khác cái gì cũng không muốn."

Nhạc Lâm Trạch đạm mạc nhìn cô, cũng không biết có tin tưởng lời nói của cô hay không.

Đào Ngữ nhìn anh, hốc mắt hơi hơi đỏ lên: "Tuy rằng tôi giúp anh nhưng anh cũng không cần ủy khuất mình như vậy, tôi đối với anh trước nay không nghĩ tới cần anh đáp trả. Anh làm như vậy, lòng tôi ngược lại sẽ không dễ chịu, đối với tôi mà nói đây không phải khen thưởng, mà là một loại tra tấn."

Cô đem dăm ba câu cự tuyệt đêm nay thay đổi tính chất sự việc, phảng phất đêm nay Nhạc Lâm Trạch đối cô làm này đó, đều chỉ là vì báo đáp cô mà thôi, mà cô vì không muốn cho người thương chịu ủy khuất, cho nên nhẫn tâm cự tuyệt tâm nguyện của anh. Cũng không biết có thể đem sự việc cứu vãn trở về một ít hay không.

Lúc cô nói chuyện, Nhạc Lâm Trạch trước sau nhìn chằm chằm hai mắt cô.

Đào Ngữ thấy anh nhìn chăm chú cười cười, nhìn bên hông khăn tắm lung lay sắp rớt , khụ một tiếng xoay người đi đến tủ quần á, khi cô đưa lưng về phía Nhạc Lâm Trạch chọn quần áo, rõ ràng cảm giác được anh nhìn chằm chằm sau lưng cô, như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Cô bị não mình hù dọa tới rồi, vội chớp chớp mắt giấu sự lung tung rối loạn, ở tủ quần áo nhanh chóng tìm áo ngủ, ôm vào trong ngực quay trở về.

"Trên người của anh hơi lạnh, mặc vào." Cô đem áo ngủ giơ lên trước mặt anh.

Nhạc Lâm Trạch rũ mắt nhìn thoáng qua, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Đào Ngữ buông tiếng thở dài, thuận theo đi lên chỉ cách anh một bước chân, vì cao thấp rõ ràng, hai người lại cực gần, đỉnh đầu cô thậm chí có thể cảm giác được hơi thở Nhạc Lâm Trạch thở ra.

Cô đem áo ngủ giũ ra, nhón mũi chân khoác trên người anh, bàn tay trong lúc vô tình ấn trên vai anh, ngẩng đầu đâm vào một đôi mắt đen nhánh.

Đào Ngữ ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn cùng anh đối diện, nhìn đôi mắt anh, cô đột nhiên ý thức được mình vừa mới nói nhiều như vậy, anh khả năng một câu cũng không hề tin tưởng.

Xem ra chỉ dùng miệng nói là vô dụng, cô nhất định phải làm cái gì đó chứng minh mới được. Ngốc nghếch nhìn chằm chằm Nhạc Lâm Trạch, sau một lúc ma xui quỷ khiến hôn lên môi mỏng của anh.

Chủ động cùng bị động vẫn là khác nhau, cô khi bị động khi chỉ lo bảo toàn trinh tiết, trong lòng lại hoảng loạn căn bản không có biện pháp dụng tâm. Nhưng hiện tại xoay người làm lưu manh liền không giống nhau, bởi vì muốn vị này tin tưởng, mà cô lại đủ tập trung, cho nên khi chạm đến bờ môi của anh, cô đem toàn bộ sự chú ý đều đặt trên môi anh.

Vừa rồi không phát hiện, đôi môi mỏng thế nhưng lại rất mềm mại, hôn lên lại ấm áp, khi hôn còn ấm hơn những gì cô cảm nhận được.

Tuy rằng chỉ là thuần khiết môi chạm vào môi, nhưng mà thời gian môi chạm môi tựa hồ cũng có chút lâu, lâu đến mức Đào Ngữ nhón chân có chút toan.

Vốn nghĩ rằng anh sẽ lập tức đáp lại, nhưng đợi nửa ngày anh đều lãnh đạm đứng tại chỗ, Đào Ngữ trong nháy mắt hoài nghi có phải mình phán đoán sai lầm, người này căn bản là đối với cô không có hứng thú. Cô ngượng ngùng lui ra hai bước, hàm hồ nói: "Xin, xin lỗi."

"Em làm cái gì?" Nhạc Lâm Trạch nhìn cô đỏ bừng mặt, cuối cùng mở miệng nói chuyện.

Đào Ngữ mặt đỏ lên, ánh mắt không nhịn được bay loạn, tuy rằng đây không phải lần đầu tiếp xúc thân mật, nhưng khi anh truy vấn, cô vẫn muốn tìm cái khe đất chui vào.

Cô không có trả lời câu hỏi của anh, anh cũng không hỏi lại, hai người cách một khoảng cách xa đều im lặng không nói.

Đào Ngữ ánh mắt khắp nơi nhìn, chú ý tới dây lưng áo ngủ còn chưa có cột lại, cô dừng một chút.

Sau một lúc, cô vẫn là không nhịn được duỗi tay đến bên hông của anh, nhanh chóng đem đai lưng cột lại sau mới liếc nhìn anh một cái, như thật như giả oán giận: "Còn không phải anh bắt đầu trước, nếu anh không trêu chọc tôi, tôi tuyệt đối muốn cũng không dám muốn, anh hôm nay đột nhiên hôn lại ôm tôi, tôi liền......"

"Liền cái gì?" Thấy cô nói đột nhiên im bặt, Nhạc Lâm Trạch nheo lại đôi mắt hỏi.

Đào Ngữ khụ một tiếng: "Liền muốn cùng anh yêu đương."

"......"

Đào Ngữ thấy Nhạc Lâm Trạch đột nhiên im lặng, trong lòng cô có chút suy nghĩ, nghi hoặc chính mình có phải lại nói lời đắc tội anh không, đang muốn nghĩ cách dời đi sự chú ý, cô nghe được Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói: "Được."

Đào Ngữ: "...... Hả?"

"Tôi nói rồi, cho em khen thưởng," Nhạc Lâm Trạch nhìn cô, thấy cô vẫn mang vẻ mặt mê mang, áp xuống tức giận trong lòng nhàn nhạt nói "Không nghĩ tới em lại phiền phức như vậy."

...... Lão đại, là ngươi ham sắc đẹp của ta, không cần lấy lý do khen thưởng được không, còn có, cô gái nhỏ trong sạch nào sẽ thích cái phần thưởng của ngươi, cuồng dâm mới thích!

Nhưng mà anh là lão đại, cô là một cái người làm công tép riu vẫn là phải phối hợp một chút, vì thế cô thích hợp bày ra một chút kinh hỉ, tiếp theo nhấp môi nói: " Nhưng tôi không muốn miễn cưỡng anh, làm tôi cảm thấy đây là báo đáp ân huệ."

"Em cảm thấy em có thể miễn cưỡng tôi?" Nhạc Lâm Trạch đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Đào Ngữ chớp chớp mắt, nở nụ cười: "Cũng không giống, cho nên hai ta thật sự yêu đương?"

"Em cảm thấy sao?" Nhạc Lâm Trạch hỏi lại.

Tươi cười trên mặt cô càng ngày càng xán lạn: "Đương nhiên là đúng rồi, Lâm Trạch anh yên tâm, tôi sẽ đối tốt với anh." Thẳng đến khi lệ khí toàn bộ tiêu trừ, cô sẽ sắm vai thân phận bạn gái ưu tú.

Cùng đám người Cố Nghiêm Sinh thâm cừu đại hận so sánh thì cô giống như là trứng chọi đá, phỏng chừng rất mau là có thể giải quyết xong.

Tưởng tượng đến nhiệm vụ sắp hoàn thành, trên mặt cười càng thêm thiệt tình, Nhạc Lâm Trạch liếc mắt cô một cái, mặt vô biểu tình lên trên giường nằm, tiếp theo vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Đào Ngữ: "......?"

"Lại đây." Nhạc Lâm Trạch nhíu mày.

Đào Ngữ khóe miệng giật giật: "Tiên sinh, tính là yêu đương, cũng không cần ngày đầu tiên đã nằm bên nhau." Cô mở miệng nói, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi qua nằm đến bên người anh, rốt cuộc cô đã cự tuyệt nhiều lần như vậy, lại cự tuyệt nữa chỉ sợ anh thật sự sẽ phát hỏa.

"Không có lần sau." Hiện tại lệ khí không phải cố chấp, chỉ cần cùng anh ngọt ngào một chút, làm tâm tình anh tốt lên, tin tưởng có thể đem anh giải quyết.

Nhạc Lâm Trạch thấy cô còn tính nghe lời, giữa mày cuối cùng giãn ra chút, chờ cô cọ tới cọ lui nằm trên giường, anh lập tức tắt đèn, đem cô kéo tới trong ngực.

Đào Ngữ bị một lực mạnh mẽ kéo qua, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cô theo bản năng dùng tay chống lại ngực anh, Nhạc Lâm Trạch nhắm mắt lại nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích."

Trong giọng nói mang theo mệt mỏi rõ ràng, Đào Ngữ chưa bao giờ gặp qua bộ dáng anh mệt mỏi như vậy, nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Như biết cô suy nghĩ gì, Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói: "Từ hôm qua đến bây giờ, tôi còn chưa ngủ."

"Vì sao?" Đào Ngữ lập tức hỏi ra tới.

Nhạc Lâm Trạch vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, mà là bắt lấy bả vai cô đem cô nằm nghiêng, anh điều chỉnh một chút tư thế, đem mặt chôn vào ngực cô, mà hai cánh tay còn lại là hữu lực đặt trên eo cô, làm cô vô pháp chạy thoát.

Đào Ngữ động một chút anh liền ôm chặt một chút, dần dần cô cũng không dám động, cứng tại chỗ tùy ý anh ôm, chờ hô hấp anh dần dần đều đều, cô mới dám hơi chút lui về sau.

Giấc ngủ có chút nông Nhạc Lâm Trạch thanh tỉnh chớp mắt, đi theo cô điều chỉnh một chút tư thế bắt được tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau tiếp tục ngủ.

Bị anh bắt lấy tay trong nháy mắt, Đào Ngữ sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới mình khi hôn mê, dường như cả đêm cô đã nắm lấy bàn tay thon dài như vậy, cô lúc trước tưởng là tay bác sĩ cấp cứu, cho nên không có để ý, kết quả Nhạc Lâm Trạch vừa mới nói anh một đêm không ngủ......

Đây là cái nghiệt duyên gì, Đào Ngữ buông tiếng thở dài.

Cô ban ngày ngủ có chút nhiều, ban đêm ngủ không được, giờ phút này trong đầu lung tung rối loạn một đống lớn, hơn nữa trên người còn treo một đại nam nhân, càng làm cô không ngủ được.

Nhưng không buồn ngủ cũng có ưu điểm của không buồn ngủ, Đào Ngữ kiên nhẫn chờ Nhạc Lâm Trạch ngủ say, lúc sau thật cẩn thận đem tay mình từ trong tay anh rút ra, tiếp theo đem tay anh đặt trên eo mình nhẹ nhàng lấy ra, giống như ăn trộm lui ra bên cạnh.

Cô biết Nhạc Lâm Trạch giấc ngủ nông, cho nên làm một loạt động tác nhỏ này, hô hấp cũng không dám thở. Chờ đến hai người cách nhau nửa thước, Đào Ngữ mới thật dài nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại bắt đầu tự hỏi vấn đề.

Khi cô suy nghĩ vấn đề, phi thường tập trung, cho nên cũng không phát hiện, ở cách đó nửa mét, Nhạc Lâm Trạch lặng yên không một tiếng động mở mắt. Ánh mắt đạm bạc gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, phảng phất muốn đem cô từ thân thể đến linh hồn đều đốt thành tro bụi.

Đào Ngữ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng có một tia buồn ngủ, cô trở mình, đôi mắt nhìn Nhạc Lâm Trạch ngủ say. Cô bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, rất mau đã ngủ.

Có lẽ là bởi vì tế bào não hoạt động quá độ, Đào Ngữ một giấc này ngủ cũng không an ổn, trong lúc ngủ tựa hồ nghe có tiếng kim loại va chạm nhau, tiếp theo cảm giác được tay chợt lạnh. Cô giãy giụa suy nghĩ mở to mắt, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, nhúc nhích hai cái lại tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, ý thức còn chưa thanh tỉnh liền nhìn thấy cổ tay phải đeo một cái vòng tay bằng vàng.

"Chưa gì đã bắt đầu đưa trang sức......" Đào Ngữ vào lúc mới vừa tỉnh hoảng hốt, nhìn thấy vòng tay tinh xảo bằng vàng giọng khàn khàn nói.

Đào Ngữ nhìn chằm chằm cái vòng một lúc lâu, ánh mắt dần dần tỉnh táo lại. Cô phát hiện vòng tay phi thường nhỏ, cơ hồ so với cổ tay lớn hơn không bao nhiêu, nếu không đem chốt khóa trên vòng cởi ra, thì không có biện pháp gỡ ra, mà vòng tay còn gắn với một sợi dây dày như ngón út.

Ánh mắt cô theo xích hướng lên trên, rất nhanh nhìn thấy đầu sợi xích cột vào thanh vịn giường. Đào Ngữ sửng sốt một chút, theo bản năng quơ quơ vòng tay chính mình mang trên tay phải, xích lập tức đinh linh lên.

Đúng là đêm qua cô nghe được thanh âm này .

...... Cho nên cô hiện tại bị trói rồi sao?! Đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua không phải còn tốt sao? Đào Ngữ nhìn một đầu nối với mình, một đầu nối với đầu giường, hoàn toàn hỗn độn.

Đang lúc cô cho rằng mình bị mất trí nhớ, quênđi rất nhiều điểm mấu chốt, Nhạc Lâm Trạch người mặc một bộ tây trang được thiết kế riêng, chống gậy chậm rãi đi về phía cô. Chân anh đạp lên thảm thật dày, không có phát ra một chút thanh âm.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Đào Ngữ cử động tay phải mình, miễn cưỡng treo lên mỉm cười hỏi.

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm cô sau một lúc, cuối cùng chậm rãi nâng cằm lên, ưu nhã lại cao ngạo nói: "Em không phải muốn cùng tôi yêu đương? Đây là phương thức yêu đương của tôi."

Nụ cười Đào Ngữ đột nhiên cứng đờ trên mặt.

--------------

*Edit xong chương này ẽ chãi luôn :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro