Chương 20: Tổng tài có bệnh 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

Đào Ngữ sắp bị bức điên rồi, di động bị thu đi, TV người giúp việc không cho cô mở, giải trí duy nhất chính là đọc sách. Cả ngày, trừ bỏ người tới đưa ba bữa cơm, đến một bóng người cô cũng chưa nhìn thấy.

Mà mấu chốt nhất chính là, người giúp việc không biết có phải hay không nhận mệnh lệnh nào đó, vào phòng sau liền thành người câm, mặc kệ cô hỏi cái gì, đều dùng mỉm cười trả lời. Lặp lại hai ba lần sau, Đào Ngữ bất đắc dĩ ngậm miệng lại, cũng theo đó trầm mặc xuống.

Nhất định phải nghĩ cách đem đồ vật trên tay mở ra mới được. Nếu không như vậy, Nhạc Lâm Trạch vấn đề tâm lý không trị được, cô cũng đi theo có bệnh mất.

Thật vất vả chờ đến buổi tối, Nhạc Lâm Trạch lại chậm chạp không có trở về. Cô chỉ có thể ngăn lại người giúp việc đang dọn dẹp hỏi "Cô biết tiên sinh khi nào trở về không?"

Người giúp việc nhìn cô cười cười, không có trả lời vấn đề của cô.

Đào Ngữ đã quen, buông tiếng thở dài sau thay đổi cái phương thức nói "Di động của tôi đâu, làm phiền cho tôi mượn một chút, tôi muốn gọi cho tiên sinh một cuộc điện thoại."

Người giúp việc còn muốn theo thường lệ mỉm cười, Đào Ngữ lập tức cảnh cáo "Tiên sinh là không cho cô cùng tôi nói chuyện, nhưng chưa nói cùng anh ấy nói chuyện? Nếu như anh ấy biết cô ngăn trở chúng ta liên hệ, cô cảm thấy cô còn có thể tại nơi này làm việc không?"

Lời vừa nói ra, người giúp việc lập tức do dự, hơn nữa Đào Ngữ ở bên cạnh không ngừng uy hiếp, cô ta rất nhanh liền đưa di động, chỉ là đứng ở bên cạnh Đào Ngữ nhìn chằm chằm không có rời đi.

Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, làm bộ không biết cô ta đang giám thị chính mình, tìm ra số điện thoại Nhạc Lâm Trạch sau gọi qua.

Di động chỉ vang lên một tiếng liền chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Nhạc Lâm Trạch tràn ngập hấp dẫn.

...... Nhanh như vậy liền chuyển được, hình như là vẫn luôn đang đợi cô gọi điện thoại vậy. Đào Ngữ khóe miệng giật giật, nghe được Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói "Nói chuyện."

Đào Ngữ nhìn lướt qua người giúp việc bên cạnh, người giúp việc lập tức mắt nhìn thẳng nhìn phía trước, làm bộ không có chú ý động tĩnh bên này.

Cô lúc này mới thả lỏng một chút, chịu đựng trên mặt không thể hiểu được đột nhiên nóng lên, không được tự nhiên thử làm nũng nói "Anh chừng nào thì trở về nha? Trong phòng tôi chỉ có một mình, cũng không ai cùng tôi trò chuyện, tôi đặc biệt nhớ anh."

Hỗn đản này cấm người khác cùng cô nói chuyện, dường như chính là muốn loại kết quả này, cô thuận theo một ít, nói không chừng là có thể xin anh đem xiềng xích này cởi bỏ.

Đang ở phòng họp Nhạc Lâm Trạch nhìn thoáng qua các cổ đông phía dưới, các cổ đông lập tức xem di động, tra tư liệu, làm bộ hội nghị bọn họ cũng không có bị một cuộc chiếc điện thoại đánh gãy.

Anh gợi lên khóe môi, thanh âm hòa hoãn chút "Mười phút sau về đến nhà."

Các cổ đông "......" Nếu chúng ta không mất trí nhớ thì nói, hiện tại hội nghị vừa mới bắt đầu? Còn có tổng giám đốc, ngài từ công ty về đến nhà giống như cũng chỉ mất mười phút đi xe?

Tuy rằng có một bộ phận cảm xúc là giả, nhưng Đào Ngữ nghe vậy vẫn là vui vẻ lên, tuy rằng là thứ này đem cô nhốt lại, nhưng nếu có thể có người trở về cùng cô trò chuyện, cô tốt xấu không như vậy nhàm chán nữa.

"Vậy anh nhanh lên trở về, tôi chờ anh cùng nhau ăn bữa ăn khuya." Đào Ngữ cười nói, hoàn toàn quên mất chính mình ở hai cái giờ trước mới vừa ăn xong bữa tối.

Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt lên tiếng, tắt điện thoại sau lập tức đứng lên, một bên chống gậy chống đi ra ngoài, một bên bình tĩnh tuyên bố "Tan họp."

Đã cùng với người trong nhà nói, hôm nay họp tới rạng sáng mới có thể trở về, các cổ đông "......"

Trên đường, trên ghế phụ quản gia thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua thần sắc Nhạc Lâm Trạch, ôn hòa dặn dò tài xế "Lại nhanh lên một chút."

"Được quản gia tiên sinh." Tài xế đạp chân ga, chính là đem khoảng cách mười phút đi xe giảm bớt còn tám phút.

Vì thế Đào Ngữ mới vừa đem điện thoại nộp lên, còn chưa có phản ứng lại, Nhạc Lâm Trạch đã về tới nhà.

"Sao lại nhanh như vậy?" Đào Ngữ chạy đến cửa nghênh đón, nhìn thấy quản gia ở sau gật gật đầu, đem ánh mắt tập trung ở trên người Nhạc Lâm Trạch, không hề có bị người khác nhìn thấy trên cổ tay có dây xích sinh ra xấu hổ.

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô "Lúc em gọi tới, đang ở trên đường về."

"Vậy đây là thần giao cách cảm hả?" Đào Ngữ cười cười, chờ Nhạc Lâm Trạch vào nhà, cho anh một cái ôm thật dài, đem mặt chôn ở trong lòng ngực anh, nỉ non nói, "Tôi một mình ở nhà, đã nhàm chán đến chết."

"Ngày mai sẽ trở về sớm hơn ." Nhạc Lâm Trạch vỗ vỗ cô nói, tất cả phảng phất như bọn họ đã ở bên nhau thật lâu.

Đào Ngữ hít sâu một hơi, duy trì cảm xúc, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói "Anh ăn cơm chưa, tôi kêu người chuẩn bị ăn khuya."

Cô nói xong dừng một chút, duỗi đầu nhìn về phía sau Nhạc Lâm Trạch nói với quản gia "Quản gia cũng ăn một ít, hôm nay công việc vất vả."

Quản gia khóe miệng giật giật, treo lên một nụ cười nói "Không cần đâu tiểu thư, tuổi lớn rồi, buổi tối không thể ăn quá nhiều, không có việc gì nữa tôi liền đi về trước."

Nói xong thấy bọn họ không có phản đối, liền xoay người rời đi. Ông xem như hiểu rồi, đây là vợ chồng son chơi trò tình thú, lúc trước ông không nên lắm miệng.

Tiễn quản gia đi rồi, Đào Ngữ lập tức nắm tay Nhạc Lâm Trạch đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lấy khối bánh quy nhỏ đưa tới bên miệng anh "Cái bánh quy này ăn rất ngon, anh nếm thử."

Nhạc Lâm Trạch không thích đồ ngọt, nhưng khi cô nhiệt tình mời, vẫn là hơi hơi mở ra miệng. Đào Ngữ lập tức đưa tới trong miệng của anh vẻ mặt chờ mong nhìn anh "Thế nào, ăn ngon không?"

"Cũng không tệ lắm."

Đào Ngữ vừa nghe, lập tức lại đút cho anh thêm một cái, trong lúc anh đang ăn nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, cuối cùng đem cháo đẩy tới trước mặt anh "Đã đến lúc nên nghỉ ngơi, ăn chút gì đó dễ tiêu hóa."

"Được." Nhạc Lâm Trạch lên tiếng, lại không có ý muốn động tay.

Đào Ngữ chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, cô xê dịch ghế, cách Nhạc Lâm Trạch gần một chút, tiếp theo duỗi tay cầm chén. Vì để mở lời cho cốt truyện đằng sau, tay cô bưng chén vô lúng túng nửa ngày, mới chần chờ bưng chén lên.

Đầy đủ biểu hiện chính mình bởi vì dây xích này có bao nhiêu khó khăn, cô cầm cái muỗng múc cháo đưa tới bên miệng Nhạc Lâm Trạch, Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh ăn xuống, vẫn chưa đối với hành vi không tiện vừa rồi của cô mà giải thích.

Đào Ngữ vốn là không trông cậy vào anh sẽ suy nghĩ thông suốt, cho nên không hề chướng ngại đút cháo. Hai người một người đút, một người ăn, ai cũng không nói chuyện, rất nhanh một chén cháo liền thấy đáy.

"Ăn được không?" Đào Ngữ hỏi xong, nhìn Nhạc Lâm Trạch gật gật đầu, cô lập tức buông chén muỗng, chờ mong nhìn anh "Nếu ăn được, chúng ta đây đi ra ngoài tản bộ."

Nhạc Lâm Trạch liếc nhìn cô, im lặng đứng lên. Đào Ngữ cũng lập tức đi theo đứng lên, vừa muốn đem tay phải đưa cho anh, nhìn thấy anh thay đổi vị trí ngồi xuống, cầm một quyển sách ra đọc.

Đào Ngữ "......" Thật là đáng mong chờ.

Cô buồn bã đi đến chân Nhạc Lâm Trạch ngồi xổm xuống, đỡ lấy chân đáng thương vô cùng nói "Không ra đi tản bộ, vậy anh giúp tôi cởi bỏ thứ này nha? Tôi bị trói thật là khó chịu, anh có thể hay không giúp tôi."

Trông cậy vào cô suy nghĩ ra tâm tư Nhạc Lâm Trạch để khôi phục tự do, xiềng xích này khả năng vĩnh viễn đều không mở được, cho nên chỉ có thể thử dùng mỹ nhân kế.

Nếu nó có tác dụng.

Nhạc Lâm Trạch không để ý tới cô, tiếp tục xem sách. Nhưng mà Đào Ngữ là người sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô ôm anh chân nhẹ nhàng lay, một bên lay một bên làm nũng, rầm rì chính mình ngày này có bao nhiêu chán nản.

Dưới tình huống như vậy, tuy là Nhạc Lâm Trạch một lòng cứng ngắc , cũng không thể đem nội dung sách đọc vào.

Bang!

Một tiếng trầm vang, Nhạc Lâm Trạch lạnh mặt đem sách đóng lại, Đào Ngữ lập tức vô tội ngồi xuống, giống như người vẫn luôn quấy rầy anh không phải là mình.

"Anh tiếp tục đọc, tôi không náo loạn......" Đào Ngữ cười cười ngồi xa một ít, sợ dây xích không những không cởi bỏ, ngược lại tăng thêm lệ khí.

Nhạc Lâm Trạch đem sách phóng tới bên cạnh, hướng cô cúi người xuống, Đào Ngữ khó hiểu nhìn anh, giây tiếp theo trên môi liền nhiều một chút hơi thở ôn nhu. Hơi thở thật mau liền biến mất, chờ cô phản ứng lại, Nhạc Lâm Trạch đã ngồi ngay ngắn. Cô theo bản năng xoa môi mình.

"Chờ tôi."

Đào Ngữ ngơ ngác nhìn anh, chờ cái gì?

Đang lúc cô tự hỏi, Nhạc Lâm Trạch hướng phòng tắm đi...... Đào Ngữ ánh mắt sáng lên, ý của anh chẳng lẽ là, chờ anh tắm rửa xong, sẽ giúp cô cởi bỏ?

Cô lập tức ân cần chạy tới phòng để quần áo, tìm bộ đồ ngủ sạch sẽ sau đi đến cửa phòng tắm chờ.

Mười phút sau, Nhạc Lâm Trạch ướt dầm dề từ phòng tắm đi ra, mới ra cửa, khăn lông trong tay đã bị cướp đi.

Đào Ngữ một tay ân cần giúp anh lau tóc, một tay đem áo ngủ đưa qua "Chờ tôi giúp anh sấy xong tóc, anh lại giúp tôi cởi bỏ."

"Tôi khi nào nói sẽ cởi cho em?" Nhạc Lâm Trạch nheo lại đôi mắt.

Đào Ngữ sửng sốt "Anh không phải vừa mới nói chờ anh......" Nhạc Lâm Trạch biểu tình quá thản nhiên, cô mở miệng phản bác trong lòng có chút chột dạ.

Nhạc Lâm Trạch hồi tưởng một chút, nhàn nhạt nói "Tôi nói cho em chờ tôi tắm rửa xong cùng nhau nghỉ ngơi."

"...... Nga." Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, đem khăn lông đưa, quyết đoán xoay người đi.

Nhạc Lâm Trạch sắc mặt lạnh lùng "Quay lại."

Đào Ngữ dừng một chút, nghẹn khí quay đầu nhìn về phía anh.

"Sấy tóc cho tôi." Nhạc Lâm Trạch nói xong, từ phòng tắm lấy ra máy sấy ném cho cô.

Đào Ngữ "......" Cuộc sống thật khó khăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro