Chương 4: Tổng tài có bệnh 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

Quản gia thấy Nhạc Lâm Trạch vẫn luôn không nói chuyện, nhịn không được nói: "Tiên sinh, đừng xem nữa, dùng cơm trước đã."

Nhạc Lâm Trạch không dao động, nhìn chằm chằm Đào Ngữ hồi lâu, thẳng đến cô đi ra phòng phục hồi, anh mới đưa ánh mắt chuyển đến bàn ăn.

Đồ ăn cao cấp, bố trí dinh dưỡng hợp lý, dụng cụ ăn lại sang trọng, mỗi một chỗ đều hiển thị cơm thực tinh xảo, anh lại rũ xuống đôi mắt: "Tôi không đói bụng."

"Tiên sinh, bữa sáng ngài chưa có ăn, dùng thêm một ít." Quản gia đau khổ khuyên bảo.

Nhạc Lâm Trạch cũng không thèm nhìn ông, quản gia bất đắc dĩ, đành phải đẩy xe lăn về phòng ngủ, vừa đi bừa thấp giọng đề nghị: "Không bằng tôi dặn phòng bếp làm cho tiên sinh bát canh, chờ buổi chiều tiên sinh trị liệu xong lại dùng, ngài cảm thấy thế nào?"

Nhạc Lâm Trạch không có trả lời đó là từ chối, quản gia không dám khuyên nữa, đành phải bất đắc dĩ đem anh đưa về phòng, chờ anh nằm xuống nghỉ ngơi, chính mình lúc này mới hướng nhà sau dành cho nhân viên..

Lúc ông đến đã qua thời gian dùng cơm, nhà ăn không có người, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đào Ngữ đang ở dùng cơm, Đào Ngữ cũng thấy ông, lập tức buông đũa, mỉm cười hướng hắn vẫy tay.

Nhìn đến quản gia đang từ phía mình đi đến, Đào Ngữ lễ phép đứng lên, chờ ông tới rồi sau cười nói: "Quản gia cũng tới dùng cơm?"

"Đúng vậy, bác sĩ Đào không ngại, tôi có thể ngồi ở đây không?" Quản gia cũng treo lên nụ cười hiền lành, phảng phất không giống lúc trước ở video theo dõi nhìn cô hóa khùng hóa điên.

Đương nhiên để ý, nhưng là nghĩ đến để ý, ông ta cũng sẽ ngồi ở chỗ này. Đào Ngữ nhìn khóe mắt nếp nhăn của ông, ôn hòa nói: "Đương nhiên không ngại, quản gia tiên sinh mời."

Nói xong, cô chờ quản gia ngồi xuống lúc sau mới ngồi xuống theo, nhìn trước mặt quản gia trống không, nhìn lại chính mình một đống đồ ăn, Đào Ngữ trong lòng thở dài một tiếng, không có ý tứ động đũa.

Quản gia cũng nhận ra điểm này, nhìn đồ ăn trước mặt cô chủ động bắt chuyện: "Bác sĩ Đào ăn uống thật tốt."

"Phục hồi chức năng rất tốn sức." Nhìn trước mặt một bàn lớn đầy thịt thăn bò, cơm cùng với khoai tây chiên, hamburger và trái cây, Đào Ngữ hàm súc nói.

Cô sở dĩ dám không kiềm chế ăn uống như vậy, bởi vì cô thực sự ăn rất nhiều, thứ hai là vì cô giờ phút này ở trong thế giới nhân cách của Nhạc Lâm Trạch hưởng thụ mỹ vị, nhưng mà trong hiện thực dáng người sẽ không bởi vì vậy mà mập ra.

Quản gia đương nhiên không biết này, nhìn đồ ăn trên bàn cô mới vừa ăn qua mấy phần thở dài một tiếng: "Nếu tiên sinh cũng ăn uống như vậy thì tốt rồi."

"Như thế nào, tiên sinh ăn uống không tốt sao?" Đào Ngữ thích hợp biểu hiện ra một chút lo lắng.

Quản gia nhắc tới chuyện này cũng là bất đắc dĩ: "Ban đầu đã ăn ít, từ sau khi bị tai nạn càng là không thế nào dùng cơm, trong nhà thay đổi nhiều đầu bếp đều không có biện pháp."

"Này sao được, phục hồi chức năng chính là yêu cầu thể lực, anh ấy nếu không ăn cơm, chỉ sợ sẽ không khoẻ được." Đào Ngữ giống như thật sự sầu lo, nhìn đến người làm đang bưng đồ ăn của bọn họ đi tới mới nhẹ nhàng thở ra. Cơm của quản gia nếu không tới, đồ ăn của cô có thể sẽ nguội mất.

Sự chuyên nghiệp của cô cho biết, khi dùng cơm tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện. Quả nhiên, lúc sau đồ ăn đã bưng tới, quản gia nhìn Đào Ngữ cười cười, kết thúc đoạn nói chuyện: "Bác sĩ Đào buổi sáng hôm nay vất vả rồi, trước dùng cơm."

"Được." Đào Ngữ vừa lòng gật gật đầu, một lần nữa cầm lấy đũa.

Buổi sáng ngủ đã ngủ, Nhạc Lâm Trạch bây giờ vẫn ngủ trưa được, mà là dựa đầu vào giường xem một quyển văn học tiếng Đức, nhìn trong chốc lát, ánh mắt anh liền dừng di động bên cạnh.

Anh lãnh đạm nhìn chằm chằm di động một lát, cuối cùng click mở bên trong hệ thống camera, điều khiển tới nhà ăn, sau đó liền nhìn thấy Đào Ngữ ngồi ở đối diện quản gia ăn đến sung sướng.

30 giây sau, anh nhìn video gọi cho quản gia kêu Đào Ngữ ra vườn dọn cỏ, sau đó Đào Ngữ liền buông đồ ăn mới chỉ ăn được một phần ba, vội vàng bước ra khỏi nhà ăn.

Nhạc Lâm Trạch nghe được âm thanh quản gia truyền đến: "Tiên sinh, bác sĩ Đào đã theo lời ngài phân phó, đi tìm người làm vườn."

"Cô ta không nói gì khác?" Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt hỏi.

Quản gia đáp: "Cô ấy tựa hồ đối với ngài kêu đi làm vườn thì thập phần khó hiểu, bất quá nghĩ đến tin không đi sẽ bị đuổi việc, cô ta lập tức đi làm."

Nhạc Lâm Trạch nghe xong liền đem điện thoại tắt, như suy tư gì đó nhìn di động đã không còn Đào Ngữ trong video theo dõi.

Đào Ngữ ăn đến một nửa đột nhiên nhận được Nhạc Lâm Trạch muốn cô đi làm vườn, trong lòng cũng chửi loạn, nhưng nhìn đến quản gia khó xử nhưng bộ dáng kiên định, trong lòng cũng rõ ràng nếu chính mình không nghe theo Nhạc Lâm Trạch phân phó đi làm, khẳng định sẽ không có biện pháp ở lại Nhạc gia.

Rơi vào đường cùng, cô cũng không rảnh lo nếu chính mình quá nghe lời thì Nhạc Lâm Trạch sẽ hoài nghi như thế nào, chỉ có thể đi trước tìm người làm vườn muốn làm cỏ, đơn giản học một chút lúc sau ở phía hoa viên lấy kéo cắt cỏ bắt đầu cắt.

Hiện tại Nhạc Lâm Trạch ở trong biệt thự này, nghe nói là lúc trước mẹ anh lúc sinh ra anh đã mua tặng anh, nhiều năm như vậy không ngừng xây dựng thêm, sau vườn có bao nhiêu cỏ khỏi cần nói cũng biết.

Đào Ngữ chịu đựng đói khát đem một tảng lớn mặt cỏ sửa sang lại xong, eo đều mỏi đến đứng thẳng cũng không được, áo lông trên người cũng dính rất nhiều cọng cỏ, thoạt nhìn thập phần chật vật.

Chính là khi chật vật thành như vậy, thì nhìn thấy quản gia m đi tới, cô vẫn là nháy mắt treo lên mỉm cười nói: "Quản gia tiên sinh, đã làm xong."

"Vất vả rồi bác sĩ Đào, còn có hai mươi phút nữa liền đến thời gian trị liệu, bác sĩ Đào hiện tại đi phòng phục hồi sao?" Quản gia nói xong nhìn gương mặt cô cứng đờ, trong lòng cũng là có chút áy náy.

Nhưng thật ra Đào Ngữ, thâth mau đã điều chỉnh trạng thái: "Tôi hiện tại bộ dạng này đi gặp Nhạc tiên sinh, thật sự là quá thất lễ, tôi có thể đi thay quần áo trước được không?"

"Bác sĩ Đào, mời." Quản gia nghiêng người.

Đào Ngữ gật gật đầu liền hướng phòng mình đi đến, thẳng đến khi trở lại phòng đem cửa đóng lại, một khuôn mặt không cao hứng gục xuống dưới. Nhưng cô không dám lãng phí thời gian, lập tức một tay đem áo lông cởi, muốn ở trong thời gian ngắn nhất đi tắm.

Sau khi Nhạc Lâm Trạch nghe quản gia nói xong, mới vừa mở máy theo dõi liền nhìn thấy cô một tay cởi đồ, anh nhìn lướt qua mặt quản gia, quản gia góc độ vừa vặn đối diện với mặt sau di động, quản gia lập tức hỏi: "Tiên sinh, làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nhìn về phía di động, nhìn trên người cô xiêm y từng cái rơi xuống trên mặt đất, thẳng đến chỉ còn lại có nội y.

Vòng eo tinh tế thon dài không nhiều không ít, sau đó nhìn vào bộ ngực, lại chỉ còn bộ nội y sau lộ ra hàm súc đẫy đà, Nhạc gia dùng cameras thực rõ ràng, rõ ràng đến mức Nhạc Lâm Trạch có thể nhìn đến kia hai đống đẫy đà theo cô đi lại mà động đậy.

Áo lông rớt xuống trên mặt đất, lăn ra một đồ vật tròn tròn vào gầm giường, sau đó Nhạc Lâm Trạch liền nhìn thấy cô quỳ trên mặt đất, hết sức nằm cúi người xuống, thò tay vào gầm gường để moi nó ra, mà cái mông của cô giờ phút này cao ngất ngưởng, mượt mà lại không mất vẻ tự nhiên.

Anh đáy mắt xẹt qua một tia không rõ.

"Tiên sinh?" Quản gia nghi hoặc nhìn Nhạc Lâm Trạch yên lặng như điêu khắc.

Nhạc Lâm Trạch rũ mắt: "Thời gian tới rồi."

"Tôi đưa ngài đi phòng phục hồi." Quản gia thấy anh đối với phục hồi chức năng không hề bài xích, thậm chí chủ động đưa ý kiến muốn đi, trong lòng cũng rất là vui mừng.

Nhạc Lâm Trạch không nói, quản gia cười cười liền đẩy anh đi, đi tới cửa, vừa vặn tới giờ. Anh nhìn đồng hồ, quản gia lập tức nói: "Bác sĩ Đào muốn thay quần áo, có thể sẽ đến trễ, không bằng chúng ta chờ một chút."

Bác sĩ này có thể làm tiên sinh ngoan ngoãn phục hồi, nói cái gì ông cũng muốn giữ cô lại.

Nhạc Lâm Trạch nhìn ông, quản gia còn muốn nói thêm lời giúp đỡ, cửa từ bên trong mở ra, Đào Ngữ bình tĩnh mỉm cười: "Nhạc tiên sinh, mời vào."

Nhạc Lâm Trạch nhìn thoáng qua ngực cô đang phập phồng, trầm mặc vào phòng. Quản gia nhìn Đào Ngữ cười cười, liền từ bên ngoài đem cửa đóng lại.

Đào Ngữ bình phục một chút bởi vì chạy như bay trái tim còn đang đập mạnh, cười đi đến bên Nhạc Lâm Trạch: "Nhạc tiên sinh, tôi đỡ anh đến trên sô pha ngồi?"

Nhạc Lâm Trạch quét mắt cô mắt một cái, nghĩ đến cô hôm nay ở trên sô pha ngã nhào, lãnh đạm nói: "Không cần."

Đào Ngữ dừng một chút, ngồi đối diện anh mỉm cười nói: "Tôi đây trước nói một chút về liệu trình phục hồi của chúng ta, đầu tiên là......"

Ọc ọc.

Đào Ngữ hít sâu một hơi, thành khẩn nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch: "Xin lỗi, giữa trưa hôm nay tôi không ăn nhiều."

Nhạc Lâm Trạch đáy mắt hiện lên một tia trào phúng, tùy tay ấn xuống mấy cái con số ở di động bên cạnh, bên kia rất nhanh tiếp máy, âm thanh quản gia: "Tiên sinh, làm sao vậy?"

"Đưa chút đồ ăn lại đây." Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nói xong, liền ấn xuống phím màu đỏ.

Đào Ngữ ngượng ngùng cười cười, nghĩ thầm người này ít ra còn có một chút chỗ đáng khen, ít nhất đem cô lăn lộn xong, lúc sau không quên bồi thường cho cô.

Rất nhanh, cô liền thu hồi ý tưởng, mặt không biểu cảm nhìn Nhạc Lâm Trạch ở trước mặt cô ưu nhã dùng cơm.

Thẳng đến khi đem một miếng bò bít tết cuối cùng vào trong miệng, Nhạc Lâm Trạch mới chậm rãi buông dao nĩa, giương mắt nhìn về phía cô : "Lại cho cô một cơ hội cuối, muốn từ chức không ?"

"Đương nhiên không." Đào Ngữ giả lả cười.

"Không cần tiền lương, chịu thương chịu khó, cam chịu nhục nhã." Nhạc Lâm Trạch xuy một tiếng, trên mặt một mảnh hờ hững, "Người sau lưng cô là ai?"

Lời nói anh xoay chuyển, ánh mắt như đao kiếm hướng Đào Ngữ đâm tới, Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, cuối cùng cũng đã tới.

———————
*Chương này có ai thấy na9 biến thái vkl không =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro