Chương 5: Tổng tài có bệnh 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

Đào Ngữ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, khẩn trương nói: "Nhạc tiên sinh đừng làm tôi sợ, sau lưng tôi không có người."

Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt nhìn cô, không hề bị lời hài hước của cô đả động.

Đào Ngữ khụ một tiếng, lại lần nữa treo lên nụ cười chuyên nghiệp: "Nếu tôi nói tất cả hành vi này, đều là tôi tự nguyện, Nhạc tiên sinh tin tưởng không?"

Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nhìn cô, Đào Ngữ cũng thản nhiên nhìn lại, ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau hồi lâu, Nhạc Lâm Trạch ấn xuống phím điện thoại, khi đối phương bắt máy sau lãnh đạm nói: "Tìm mấy bảo an tới......"

Anh nói còn chưa nói xong, trước mắt liền hoa một chút, giây tiếp theo Đào Ngữ nửa quỳ trên mặt đất, một tay chống tay vịn xe lăn, một tay ấn tắt điện thoại đi.

Nhạc Lâm Trạch đôi mắt nhìn lên.

"Nhạc tiên sinh, tôi có thể giải thích." Đào Ngữ mỉm cười nói.

Bởi vì tư thế, cô phải ngưởng mặt mới có thể cùng Nhạc Lâm Trạch đối diện, cằm bởi vậy phải cao cao một chút, lộ ra cổ tinh tế trắng nõn. Lúc này bên ngoài là một áo blouse trắng, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi. Vừa rồi thay quần áo quá sốt ruột, áo sơ mi không có cài nút thắt trên cùng, nhìn thẳng còn được, nhìn xuống thì dễ dàng nhìn thấy ẩn ẩn khe rãnh bên trong.

"Cút." Môi mỏng Nhạc Lâm Trạch khẽ mở.

Đào Ngữ nhanh chóng đứng dậy lui về sau ba bước xa, vì phòng ngừa Nhạc Lâm Trạch lại kêu bảo an, khi cô đứng lên đem dây điện thoại rút xuống.

"30 giây." Nhạc Lâm Trạch nhìn đồng hồ trên tay, lãnh đạm phun ra ba chữ.

Đào Ngữ cứng đờ: "30 giây tôi có thể nói mấy chữ? Chỉ sợ không có biện pháp giải thích rõ ràng."

"Mười bảy giây."

Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, bất đắc dĩ nói: "Một khi đã như vậy, tôi đây cũng chỉ nói lời nói thật."

"Chín, tám, bảy......"

"Đó là bởi vì tôi thích anh!" Đào Ngữ đánh gãy lời anh, bởi vì sợ anh không nghe được lại tiếp tục tính giờ, cô còn cố ý đem thanh âm nâng lên gấp đôi.

Lúc cô nói chuyện, quản gia mang theo bảo an phá cửa vào, vì thế những lời này phi thường rõ ràng truyền tới lỗ tai ông, ông nhất thời tĩnh lặng nhìn về phía Đào Ngữ.

Đào Ngữ không nghĩ tới điện thoại cắt đứt, quản gia còn sẽ chạy tới, bởi vậy là một trận cứng họng. Hai người không nói gì đối diện hồi lâu, quản gia dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: "Tiên sinh, điện thoại phòng phục hồi vẫn luôn không gọi được, tôi lo lắng cho nên mới tùy tiện quấy rầy, xin lỗi."

Ông dứt lời liền nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của anh, đồng thời cũng ở trong lòng tiếc hận, bác sĩ Đào thật là nhân tài hiếm có, đáng tiếc không có đầu óc, thế nhưng với tiên sinh có chủ ý.

Tiên sinh mấy năm nay chán ghét nhất nữ nhân chủ động chạy đến, Đào Ngữ thế nhưng còn dám đối diện anh mở lời, chỉ sợ cô sẽ bị đuổi khỏi nhà.

Đào Ngữ giờ phút này tâm tình cũng là khẩn trương, nhưng lý do này là cô đã suy nghĩ rất lâu, duy nhất chỉ có khả năng này lừa gạt được Nhạc Lâm Trạch.

Sau khi cô chấp nhận bị cắt lương, cô liền biết Nhạc Lâm Trạch sẽ đối với cô có hoài nghi, sau lại bị anh làm khó dễ, càng là chứng minh suy nghĩ của cô. Cho nên cô lúc ấy rất khó xử, nếu không nói như vậy, chỉ sợ tăng thêm hoài nghi, với tính tình Nhạc Lâm Trạch, chỉ sợ cô nhất định sẽ bị đuổi.

Cô không còn cách nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước, thuận tiện nghĩ ra một suy nghĩ để lừa Nhạc Lâm Trạch, mà thích anh là lý do tốt nhất để không bị điều tra.

Nhưng khi cô nhìn thấy biểu cảm của quản gia, liền hối hận. Cô vẫn luôn cảm thấy chủ ý này khá tốt, lại quên mất tính cách Nhạc Lâm Trạch, anh tuyệt đối sẽ không giữ một nữ nhân có vọng tưởng với anh.

Cô trong lòng thở dài một tiếng, vừa mới tới đã chấp nhận nhiệm vụ bị thất bại.

Phòng phục hồi lâm vào một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều chờ đợi Nhạc Lâm Trạch lên tiếng.

Nhạc Lâm Trạch nhìn ánh mắt mọi người trầm xuống, chậm rãi nói: "Hôm nay bò bít tết không tồi."

Những người khác đều là ngẩn ra, sau một lúc lâu Đào Ngữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi hơi câu lên. Quản gia mỉm cười đi lên phía trước: "Tiên sinh nếu thích, chúng ta ngày mai cơm trưa liền chuẩn bị cái này được không?"

Nhạc Lâm Trạch không tỏ ý kiến, quản gia lập tức nhìn ngoài cửa liếc mắt bảo an một cái, đoàn người vội đi qua đem mặt bàn thu thập sạch sẽ, quản gia hơi hơi khom lưng: "Tôi đây liền không quấy rầy tiên sinh trị liệu." Nói xong nhìn Đào Ngữ một cái, như suy tư gì đó rời đi.

Chờ cửa lại lần nữa từ bên ngoài đóng lại, trong phòng lại khôi phục sự an tĩnh. Đầu ngón tay Nhạc Lâm Trạch như có như không gõ tay vịn xe lăn, tựa hồ đối với chuyện vừa rồi phát sinh hết thảy cũng không để ở trong lòng.

Đào Ngữ biết mọi thứ không dễ dàng bỏ qua, sấn Nhạc Lâm Trạch lúc này còn nguyện ý để cô ở chỗ này, cô lập tức giải thích nói: "Nhạc tiên sinh anh có lẽ không quen biết tôi, nhưng tôi đã tương tư anh từ lâu, lần này biết có thể làm bác sĩ cho anh, anh không biết tôi đã vui cỡ nào đâu, cho nên mới tận lực thỏa mãn yêu cầu của anh, chẳng qua tôi không biết vậy là không hợp lý."

Nói xong cô thấy Nhạc Lâm Trạch không phản ứng, tạm dừng một chút lúc sau tiếp tục nói: "Có lẽ là tôi cư xử không đúng mực, ngược lại làm lòng anh nghi ngờ. Anh yên tâm, tôi không phải do kẻ nào phái tới, nếu anh vẫn là hoài nghi tôi, tôi nguyện ý để anh kêu người điều tra, nhưng chỉ xin anh, cho tôi ở lại chiếu cố anh, được không?"

Giongj nói cô khác hẳn với những gì trước đây, mềm mại mang âm cuối có chút khẩn cầu, nghe rất là chân thành. Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh đánh giá cô, trong đầu hiện lên hình ảnh cô ở trên giường lăn lộn.

"Nhạc tiên sinh?" Đào Ngữ thấy anh không nói lời nào, trong lòng lại lần nữa nổi lên khẩn trương.

Nhạc Lâm Trạch gợi lên một tia trào phúng cười, đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu linh hồn của cô: "Cô cảm thấy, tôi sẽ tin?"

"......Tôi chỉ là một nữ nhân yêu thầm anh đã lâu, anh nếu không tin tôi cũng không còn cách nào, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để tình cảm ảnh hưởng đến công việc, tôi nhất định sẽ ở trong thời gian ngắn nhất giúp anh khôi phục." Đào Ngữ mỉm cười nói, một bộ dáng đem cảm xúc thể hiện ra ngoài.

Cô thật ra trên mặt biểu hiện bình tĩnh như vậy, vì che giấu cảm xúc, cô để tay đặt vào túi áo blouse trắng, theo sau ý thức được cái này động tác không thích hợp, liền lại rút ra, túi cô bởi vì động tác này từ bên trong rớt ra một vật tròn tròn

Vì mặt đất trải thảm dày, đồ vật rớt trên mặt đất không tiếng động, cho nên Đào Ngữ cũng không có phát hiện chính mình rớt cái gì, ngược lại là Nhạc Lâm Trạch nhìn thấy rõ ràng.

Một viên kẹo hình tròn , hình như là cô ở trong phòng rớt là cái này.

Nhạc Lâm Trạch lẳng lặng nhìn cô thật lâu, mới nhàn nhạt nói: "Trị liệu đi."

Đào Ngữ rốt cuộc hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, nội tâm tiểu nhân xoay tròn nhảy lên 800 cái, chúc mừng lần này có thể lừa dối vượt qua.

"Chúng ta trước luyện tập một ít động tác đơn giản, thử rèn luyện một chút cơ bắp cùng phối hợp lực," Đào Ngữ sợ anh đột nhiên đổi ý, lập tức bày ra một thái độ chuyên nghiệp: "Nhạc tiên sinh, anh trước dùng lực lên chân phải, từ trên xe lăn xuống dưới có thể chứ?"

Nhạc Lâm Trạch hờ hững liếc nhìn cô một cái, mặt vô biểu tình nói: "Không thể."

"......"

Vì thế Đào Ngữ lại lần nữa lặp lại trị liệu buổi sáng, mát xa cho vị lão đại này cả một buổi chiều. Vào ban đêm, cô kiệt sức trở lại phòng, bò đến giường liền nặng nề ngủ.

Phòng ngủ chính, quản gia nghe Nhạc Lâm Trạch nói, trong nhất thời có chút một lời khó nói hết: "Tiên sinh tin tưởng lời cô ấy nói?"

"Không hẳn." Nhạc Lâm Trạch lật cuốn sách trong tay.

Quản gia nhíu mày: "Vì sao không cho cô ta rời đi?" Trong ánh mắt tiên sinh không chấp nhận một hạt cát, như thế nào lần này sẽ dễ dàng buông tha Đào Ngữ như vậy?

"Nhàm chán." Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nói ra hai chữ.

Quản gia sửng sốt một chút, theo sau hiểu rõ gật gật đầu: "Đã biết, tiên sinh."

Tiên sinh từ tai nạn xe cộ liền cơ hồ không ra khỏi cửa, cả ngày ở trong nhà không phải đọc sách thì là xử lý văn kiện, sinh hoạt là so trước kia nhàm chán hơn rất nhiều, hiện giờ trong nhà tới nữ nhân kỳ quái , ít nhiều có thể giải quyết nhàm chán của tiên sinh.

Nếu tiên sinh đối Đào Ngữ cảm thấy hứng thú, ông lại hy vọng tiên sinh có thể đúng giờ phục hồi, đem Đào Ngữ giữ lại cũng không có gì, cùng lắm thì ngày thường cẩn thận nhìn chằm chằm một chút, không cho cô tiếp xúc văn kiện quan trọng.

Vì thế Đào Ngữ cứ như vậy tiếp tục ở Nhạc gia, tuy rằng người xung quanh nhìn chằm chằm cô nhiều hơn trước, quản gia đối với cô cũng xa cách không ít, nhưng cô vẫn tự tại sống.

Lại là một ngày phục hồi.

Đào Ngữ giúp Nhạc Lâm Trạch mát xa trong lúc sau, nhịn không được buông tiếng thở dài: "Nhạc tiên sinh, anh không thể mỗi ngày chỉ mát xa, anh không có việc gì cũng nên đi lại đi lại, như vậy mới có thể rèn luyện cơ bắp ở chân."

Cô mấy ngày nay đã làm phân tích, hiện giờ có hai lý do khiến cho lệ khí Nhạc Lâm Trạch phát ra, một là nguyên nhân gia đình, hai là vấn đề chân bị tật, gia đình của anh mang lại thù hận, tin tưởng lấy tính cách của anh, không cần hỗ trợ anh cũng có thể giải quyết, nhưng bởi vì chân mà sinh ra lệ khí, chỉ có thể thông qua làm anh tiếp nhận mới có thể khiến lệ khí tan biến.

"Cô muốn bị đuổi việc?" Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm hỏi.

Đào Ngữ gượng cười: "Tôi tiếp tục mát xa." Rõ ràng chỉ là khuyết tật nhẹ, trừ bỏ khi đi đường sẽ có chút thọt, mặt khác đều cùng người bình thường giống nhau, người này lại rất cực đoan, cả ngày ngồi ở trên xe lăn một bước cũng không chịu đi.

Anh vẫn kháng cự mình khuyết tật là sự thật, cũng không biết lệ khí khi nào mới có thể tan. Tưởng tượng đến khi nhiệm vụ kết thúc không biết đến ngày nào, Đào Ngữ liền nhịn không được buông một tiếng thở dài, đang muốn tiếp tục khuyên bảo anh, tiếng đập cửa liền truyền tới.

"Vào đi."

"Tiên sinh, Cố lão gia gọi điện." Quản gia vừa vào cửa liền cầm di động nghiêm túc nói.

Nhạc Lâm Trạch khóe môi lập tức căng thẳng, khí áp quanh thân cũng hạ thấp, Đào Ngữ cho rằng anh muốn đập di động, anh lại cầm di động bắt máy.

Về thế giới này thân thế Nhạc Lâm Trạch là chuyện cũ, nơi này mỗi người giống như đều biết, cho nên Đào Ngữ khi vừa tới đã hỏi thăm rõ ràng.

Lại nói tiếp là rất cẩu huyết, Nhạc gia bất hạnh, một lần ngoài ý muốn sau chỉ còn mẹ Nhạc Lâm Trạch còn sống, cho nên liền kén rể Cố Nghiêm Sinh làm tới cửa làm rể, trông cậy vào ông có thể cho Nhạc gia một huyết mạch, mà bọn họ chỉ có một đứa con duy nhất chính là Nhạc Lâm Trạch.

Năm Nhạc Lâm Trạch mười tuổi, con trai ngoài giá thú của Cố Nghiêm Sinh là Cố Lâm Anh tìm tới cửa, mẹ của Nhạc Lâm Trạch mới biết được nguyên lai là Cố Nghiêm Sinh có đứa con so với con trai mình còn lớn hơn một tháng, nhất thời bệnh tim phát tác liền rời đi.

Cố Nghiêm Sinh ỷ vào không còn người dám quản hắn, trực tiếp cho Cố Lâm Anh sửa thành họ Nhạc, còn tuyên bố muốn cho hai huynh đệ họ chia đều gia sản.

Nhạc Lâm Trạch lúc ấy còn nhỏ, cho dù muốn phản kháng cũng không có sức, chỉ có thể cắn răng kiên trì mười mấy năm, trước đó vài ngày lấy được gia sản trong tay Cố Nghiêm Sinh, nhưng đột nhiên bị tai nạn xe, lại bị Cố Nghiêm Sinh nhân cơ hội cướp đi hơn phân nửa tài giản, công ty của mình cũng bị tổn thất nặng nề.

Hai cha con trải qua một chuyến này, cơ bản xem như trở mặt thành thù, theo lý thuyết là cả đời không qua lại với nhau mới phải, vì cái gì lúc này Cố Nghiêm Sinh lại gọi điện thoại cho Nhạc Lâm Trạch?

Trong lòng Đào Ngữ tò mò, nhịn không được nhìn Nhạc Lâm Trạch một cái. Nhạc Lâm Trạch ứng phó vài câu liền cúp điện thoại, vừa nhấc đầu đúng lúc cùng Đào Ngữ đối diện, Đào Ngữ nhanh cúi đầu.

"Muốn biết?" Anh hỏi.

Đào Ngữ nghiêm trang nói: "Không muốn." Mới là lạ.

Nhạc Lâm Trạch cong môi, ý cười chưa đạt đáy mắt.

10 phút sau, hai người ngồi trên xe đi nhà cũ, Đào Ngữ nghe xong ngồi ở ghế phụ nhìn quản gia, chớp chớp mắt hỏi: "Cho nên Cố lão gia tổ chức sinh nhật, muốn tôi làm bạn gái của Nhạc tiên sinh tham dự?" Nhạc Lâm Trạch không phải không thể ra cửa sao...... À, từ cái cửa đến cái cửa kia, nghiêm túc nói cũng không tính là ra cửa.

"Đúng vậy, cho nên bác sĩ Đào phải biểu hiện thật tốt." Quản gia suy nghĩ ' cô nếu thích tiên sinh hẳn là đối lần này rất kích động nhưng tuyệt đối không thể đắc ý vênh váo ' bộ dáng dặn dò.

Đào Ngữ kéo kéo khóe môi, cũng không có cảm thấy vinh hạnh. Nhạc Lâm Trạch đã cùng đám nhà cũ kia xé rách mặt, cô làm bạn gái anh có thể được cái đãi ngộ gì chứ, chỉ sợ cũng là bị ăn hiếp.

Nhìn Nhạc Lâm Trạch bên cạnh vẻ mặt âm trầm, trong lòng yên lặng buông tiếng thở dài.

Một đường không nói chuyện đến nhà cũ, cô liền nhìn biểu tình Nhạc Lâm Trạch càng ngày càng kém, khi đến cửa thì thấy Chu Yên Nhiên cùng một người đàn ông cao lớn sắc mặt kém thất thần

Cô bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, xe dừng lại đem tay nắm lấy tay của anh: "Vui vẻ lên nha Tiểu Nhạc Nhạc, tôi lần trước cùng anh đã nói, tức giận trước sẽ thua."

Nhạc Lâm Trạch dừng một chút, lãnh đạm quét cô liếc mắt một cái: "Cô kêu tôi là cái gì?"

"...... Kêu thân mật, chúng ta hiện tại không phải đôi tình nhân sao." Đào Ngữ nhịn xuống cảm xúc chột dạ, lời lẽ chính nghĩa nói.

"Đào Ngữ," Nhạc Lâm Trạch chậm rãi mở miệng, sắc mặt đã không kém như lúc trước, "Tôi trên danh nghĩa có mấy cái công ty làm ở giới giải trí, tuy rằng đối với phương diện này không có hứng thú, nhưng cái gì nên biết đến vẫn là đến."

"......" Khó khi trêu chọc một lần, ai biết người này hiểu biết nhiều như vậy, ngay cả diễn viên diễn cái gì đều biết, thật là hay nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro