Chương 7: Tổng tài có bệnh 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: xiaomaomi

Một nam nhân, một nữ nhân, ở trong một căn phòng kín, làm cho người ta cảm giác giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện có thể làm trong một giờ diễn xong một cốt truyện.

Đào Ngữ mắt nhìn phòng tắm đóng chặt cửa, cùng với chiếc xe lăn bên cạnh cửa, nghĩ đến vừa rồi Nhạc Lâm Trạch đứng lên dáng người ưu việt cùng gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, cô nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Xét về điều kiện cùng tính cách bọn họ trước mắt thân thiết mà nói, cô thật sự là giống nữ nhân sẽ mưu đồ gây rối, cho nên càng phải thận trọng từ lời nói đến hành động, miễn cho Nhạc Lâm Trạch cho rằng cô tính quấy rối tình dục.

Như vậy nghĩ, Đào Ngữ yên lặng lấy ra điều khiển từ xa đem TV mở ra, mở đến một kênh tin tức, bắt đầu nghiêm túc xem tin tức, muốn lấy cái này thể hiện chính mình một thân chính khí.

Phòng tắm cách âm không tồi, đóng cửa lại thanh âm gì cũng nghe không được, mặc dù như vậy Đào Ngữ cũng sợ quấy rầy Nhạc Lâm Trạch, cho nên đem âm thanh TV  mở nhỏ nhất, sau đó nhàn nhạt lệch qua trên sô pha chơi di động. Cửa ở sau người lên tiếng động , cô phản xạ có điều kiện đứng dậy, đồng thời treo lên nụ cười nghiêm trang: "Nhạc tiên sinh, anh......"

Đối mặt với một mỹ nam như vậy, cô như bị cái gì chắn ở ngực. Cô thế nào cũng không nghĩ tới, Nhạc Lâm Trạch sẽ chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, khăn tắm không chút để ý treo ở xương hông , bụng nhỏ khẩn trí lại tràn ngập sức bật.

Trên đầu anh tóc còn nhỏ giọt, theo cằm chảy một đường đi xuống, trải qua xương quai xanh, ngực, cơ bụng, cuối cùng hoàn toàn đi vào khăn tắm lỏng lẻo, cũng không biết muốn chảy về bộ phận nào.

Đào Ngữ chớp chớp mắt, ngăn hình ảnh nguyên hiểm trong đầu lại, làm như không có việc gì đem lời vừa rồi muốn nói lại thay đổi nội dung: "Nhạc tiên sinh, tóc của anh chưa sấy."

Nhạc Lâm Trạch đạm mạc liếc cô một cái, theo sau chú ý tới màn hình TV, nheo lại đôi mắt hỏi: "Cô đang làm gì?"

"Đang xem TV, thật lâu trước kia tôi đã thích xem cái này đó." Đào Ngữ lập tức trả lời, "Tuy rằng không liên quan đến chuyên ngành của tôi, nhưng mà làm việc trước tiên vẫn phải làm người,  xem thế giới nhiều một chút học tập chân thiện mỹ, đề cao trình độ đạo đức của mình, như vậy mới có thể càng tốt phục vụ người bệnh."

Nhạc Lâm Trạch trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhìn cô một cái: "Uổng phí tâm cơ, vô dụng."

Xem tin tức thế nào lại được đến một câu đánh giá như vậy? Đào Ngữ theo bản năng quay đầu, sau đó tức khắc nín họng.

Tin tức trước đã phát xong rồi, hiện tại đang phát chính là quảng cáo lạp xưởng, trên mặt một vị mỹ nữ một bên ăn một bên lộ ra biểu tình hưởng thụ, lại kết hợp "Càng thô, lớn hơn nữa, càng thơm, một cây có thể bao mọi người ăn no" quảng cáo này, xem thế nào cũng không thể miêu tả được.

Mà hai phút trước, cô thề son sắt nói chính mình liền thích xem cái này, còn muốn học tập nhiều đề cao trình độ của mình.

Cô một lời khó nói hết đem đầu vặn trở về, gian nan mỉm cười nói: "Nếu tôi nói lúc trước tôi xem chính là tin tức thời sự, Nhạc tiên sinh anh tin tưởng không?"

"Không tin." Nhạc Lâm Trạch đơn giản thô bạo trả lời cô, nhìn xe lăn bên cạnh rút ra một cây gậy chống, chống gậy hướng mép giường đi đến, anh chân phải hơi thọt,  không một chút ảnh hưởng đến sống lưng thẳng rất ưu nhã của anh.

Đào Ngữ nhìn bóng dáng anh thật sâu buông tiếng thở dài, an ủi chính mình anh chưa nói muốn đuổi việc cô, cũng coi như chó ngáp phải ruồi đi.

Cô sửa sang tốt lại tâm tình, quay đầu lại liền nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch đang ngồi ở mép giường ghế trên đọc sách, đầu tóc ướt dầm dề cùng khăn tắm quấn bên hông, Đào Ngữ hoảng hốt nhìn anh.

"Nhạc tiên sinh, cần tôi giúp anh lấy máy sấy không?" Cô lại lần nữa nhắc nhở.

Nhạc Lâm Trạch lại giống như không nghe thấy, cúi đầu cầm một quyển sách tiếng Đức, Đào Ngữ do dự một cái chớp mắt, dứt khoát cầm máy sấy đi qua.

Không phải cô muốn xen vào việc người khác, mà là người này lòng tự trọng quá cao, không muốn chính mình có một chút tỳ vết, chân tật đã đủ tra tấn anh, nếu lại đến điểm cảm lạnh phát sốt, làm anh cảm nhận được chính mình yếu ớt, lệ khí kia liền không thể tốt.

Nhạc Lâm Trạch đang xem sách, bên tai có tất tất tác tác thanh âm cũng không có để ý, trên người bị đáp một khăn lông, mặt vô biểu tình ngẩng đầu.

Đào Ngữ vội lộ ra một cái gương mặt tươi cười: "Anh xem anh kìa, tôi giúp anh sấy tóc."

Nhạc Lâm Trạch không tỏ ý kiến, Đào Ngữ trong lòng coi đây là cam chịu, cô lập tức mở máy sấy, một tay cầm máy sấy thổi, một cái tay khác ở trên đầu anh ôn nhu khảy, muốn cho tóc của anh khô mau một chút.

Âm thanh máy sấy rất nhỏ, cũng không làm phiền anh đọc sách, cho nên Nhạc Lâm Trạch liền tùy cô làm. Đào Ngữ sấy trong chốc lát, ánh mắt bắt đầu tan rã, động tác trên tay cũng chậm lại.

Cô mấy ngày nay bởi vì Nhạc Lâm Trạch không phối hợp, mỗi lần điều trị cho anh đều tốn thể lực, ngày thường lúc này đã sớm nằm trên giường ngủ, kết quả hôm nay chạy tới nhà cũ Nhạc gia.

Cô không tiếng động ngáp một cái, ngón tay như có như không nắm tóc anh.

Nhạc Lâm Trạch đạm mạc nhìn chằm chằm trang sách, đã thật lâu không có đổi trang. Nữ nhân này ngón tay thật ấm áp, mềm nhẹ ấn ở da đầu anh, vốn là còn tính thoải mái, nhưng cô động tác càng ngày càng chậm, dần dần lộ ra chút không rõ hương vị, bầu không khí bắt đầu kiều diễm lên.

Nữ nhân này ăn nói khùng điên, lúc sau lại không thế nào che giấu mục đích của mình, vừa nãy là TV đến bây giờ là sấy tóc, mỗi một động tác đều lộ ra ám chỉ ý vị.

Anh mặt không biểu tình buông sách, muốn nhìn nữ nhân này rốt cuộc gan có bao nhiêu lớn.

Đào Ngữ thấy anh buông sách, tinh thần lập tức trở về, cô cảm thấy tóc đã sấy khô rồi, lập tức tắt máy sấy nói: "Đã xong Nhạc tiên sinh......"

Nhạc Lâm Trạch quét liếc mắt cô không nói lời nào, Đào Ngữ bị anh liếc mắt một cái nhìn đến có chút không thể hiểu được, cô vốn dĩ muốn nói nếu không có việc gì cô liền đi sô pha ngủ, nhưng vị này lại liếc mắt cô, trực giác Đào Ngữ biết Nhạc Lâm Trạch không muốn nghe những lời này.

Cô nghĩ nghĩ, chủ động đến gần: "Nhạc tiên sinh, tâm tình anh vẫn là không tốt sao?"

Thấy Nhạc Lâm Trạch không có phản ứng ý tứ của cô, Đào Ngữ một chút không nhụt chí: "Bởi vì Cố lão gia muốn dời mộ nên không vui?"

"Lời nói khách sáo?" Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm liếc nhìn cô.

...... Người này trước kia không nói nhân phẩm thế nào, trực giác thật ra rất tốt, cô đương nhiên là lời nói khách sáo, nếu không làm sao biết chuyện gì mới có thể an ủi anh?

Đào Ngữ mỉm cười: "Có phải hay không bất kể tôi nói cái gì, Nhạc tiên sinh đều cảm thấy tôi dụng tâm kín đáo?"

Nhạc Lâm Trạch trào phúng cười, vẫn chưa nói cái gì.

Nhưng mà cái biểu tình của anh cũng đã cũng đủ khái quát, tươi cười trên mặt Đào Ngữ bất biến: "Một khi đã như vậy, tôi đây liền không nói nhiều, bất quá tôi còn muốn nhắc lại một chút, tôi ngoại trừ đối với Nhạc tiên sinh anh có tâm ý, mặt khác chính là không quan tâm, hy vọng Nhạc tiên sinh sớm một chút giải trừ hiểu lầm với tôi."

Nói xong cô ưu nhã xoay người đi đến sô pha, quay đầu liền biến miệng làm cái mặt quỷ. Mà cô khi làm mặt quỷ cũng không có nhìn thấy phía trước vật trang trí phản quang, hoàn chỉnh đem mặt quỷ ánh ra tới, thuận tiện làm Nhạc Lâm Trạch nhìn đến rõ ràng.

"Nhạc tiên sinh, đêm nay tôi ngủ sô pha, anh yên tâm, trước khi anh tiếp nhận tâm ý của tôi, tôi sẽ không làm gì đó với anh." Đào Ngữ nằm đến trên sô pha sau, nhắm mắt lại nói.

Nhạc Lâm Trạch đáy mắt hiện lên khinh thường, tùy tay cầm áo ngủ tắt đèn, nằm xuống sau mới nhàn nhạt nói: "Cô muốn biết tôi tính toán thế nào đối phó Cố Nghiêm Sinh không?"

"Tôi chỉ nghĩ đến việc làm Nhạc tiên sinh vui vẻ." trong bóng đêm khoé môi Đào Ngữ hơi cong "Mặt khác tôi đều không có hứng thú, sở dĩ sẽ hỏi, bất quá chính là muốn tìm ra cách có thể làm Nhạc tiên sinh vui vẻ thôi."

Trong đêm đen ai cũng nhìn không thấy ai, lỗ tai nhạy bén không ngừng phóng đại, cho nên cô nói ra những lời này, Nhạc Lâm Trạch thế nhưng hiếm khi nghe ra sự chân thành.

Phảng phất chỉ cần anh có thể vui vẻ, cuộc sống của cô liền có giá trị. Nhạc Lâm Trạch xuy một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhạc Lâm Trạch vốn tưởng rằng trong phòng nhiều thêm một người, anh sẽ rất khó ngủ, nhưng sự thật là anh nhắm mắt lại không lâu liền đi vào giấc ngủ.

Đào Ngữ cẩn thận nghe động tĩnh Nhạc Lâm Trạch,  xác định anh ngủ lúc sau mới trở mình yên tâm ngủ. Nơi này sô pha lớn lại thoải mái, mềm cứng vừa phải, cô nằm thật sự là vừa lòng, nếu có thể ngủ đến tự nhiên thức dậy thì càng thêm hoàn mỹ.

Đáng tiếc ông trời sẽ không cho cô như ý nguyện.

Sáng sớm hôm sau, cô còn đang ngái ngủ chưa ngủ cho đã thì cửa phòng phát ra một tiếng vang thật lớn, đem Đào Ngữ sợ tới mức ngồi dậy, phản xạ có điều kiện nhìn về phía giường: "Nhạc tiên sinh?!"

"Gọi cái gì?" Nhạc Lâm Trạch đã thay quần áo ngồi ở ghế trên đọc sách lãnh đạm nói.

Đào Ngữ bình tĩnh một chút, vừa muốn nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến giọng nói tức giận của Cố Nghiêm Sinh: "Nhạc Lâm Trạch ngươi mở cửa cho ta! Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng! Ngươi có cái gì tư cách đem mộ A Vân dời đến tổ viên Nhạc gia ? Nghịch tử này mau mở cửa!"

Tiếp theo chính là âm thanh khuyên bảo của Chu Yên Nhiên cùng Nhạc Lâm Anh , nghe tới thật náo nhiệt, Đào Ngữ tỉnh một lát, mới thử nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch: "Nhạc tiên sinh?" Nhạc Lâm Trạch thật là đủ quyết đoán, một đêm liền đem mộ mẹ mình dời đi, khó trách Cố Nghiêm Sinh sẽ dậm chân tức giận.

"Mở cửa." Anh nhàn nhạt nói.

Đào Ngữ lập tức lên tiếng, tùy tay đem tóc dài của mình chải một chút, đi qua đem cửa mở ra. Cố Nghiêm Sinh lập tức vọt tiến vào, thiếu chút nữa đánh ngã Đào Ngữ đang mở cửa.

Mày Nhạc Lâm Trạch di chuyển, thấy cô ngượng ngùng đi đến bên cạnh mình, mới lãnh đạm nhìn về phía Cố Nghiêm Sinh: "Nói."

"Ngươi, ngươi là đứa bất hiếu ! Ăn cây táo, rào cây sung, ai cho ngươi lá gan đi động mộ mẹ ngươi? Ngươi không sợ nàng dưới mặt đất bị ngươi tức chết?"

Cố Nghiêm Sinh tức giận đến phát run, ngày hôm qua hắn cho rằng Nhạc Lâm Trạch nói tính sau, là sẽ bị ý tứ hắn uy hiếp, ai biết tiểu tử này suốt đêm đem mộ dời trở về Nhạc gia, không hề có ý tứ chịu uy hiếp.

"Ba, người bình tĩnh cùng Lâm Trạch nói, con tin tưởng Lâm Trạch không phải có ý đó." Nhạc Lâm Anh ở một bên khuyên nhủ.

"Đã chết rồi, sao có thể còn sẽ bị tức chết." Nhạc Lâm Trạch bộ dáng không thèm để ý lạnh nhạt "Lại nói mẹ tôi vốn chính là người Nhạc gia, khi chết cũng nên chôn ở Nhạc gia." Lúc trước nếu không phải anh vô lực phản kháng, mẹ anh cũng sẽ không bị chôn ở đất Cố gia.

Cố Nghiêm Sinh nghe vậy giận dữ: "Làm càn! Nàng là nữ nhân của ta, đương nhiên nên chôn ở cố gia!"

Hắn vừa nói xong, Nhạc Lâm Trạch lại cười lên tiếng, ở đây tất cả mọi người đều sửng sốt, từ nụ cười của anh cảm giác được sự uy hiếp.

Ngoại trừ Đào Ngữ.

Người đàn ông này ngày thường lớn lên đã đẹp, lại cười một cái, quả thực là mị hoặc nhân tâm.

"Cố tiên sinh sợ là đã quên, ông cũng là người Nhạc gia tôi" Nhạc Lâm Trạch thu nụ cười, quanh thân khí áp lập tức cao hơn rất nhiều, vẻ mặt của anh tràn đầy khinh thường, phảng phất chưa từng đem những người này vào mắt, "Ông chết, cũng nên chôn ở đất Nhạc gia, gả thê theo thê......"

"Nhạc tiên sinh!"

Nhạc Lâm Trạch còn chưa nói xong, Cố Nghiêm Sinh liền túm cái ly ném qua, Đào Ngữ kinh hô một tiếng, không chút nghĩ ngợi che trước người Nhạc Lâm Trạch.

"Bang!"

Cái ly chọi đến trên người rồi văng xuống mặt đất, bắn ra mảnh vỡ thủy tinh xẹt qua lỗ tai cô, đem vành tai phải vẽ ra một đường máu tươi đầm đìa.

Toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.

---------

*Up hẳn 3 chương mọi người like cho tớ nháaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro