Thế giới thứ nhất - chương 1: Tổng tài có bệnh 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

"Tiên sinh, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội nữa, con gái của tôi còn nhỏ, tôi không muốn ngồi tù, tiên sinh!" Người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, đôi tay run rẩy chống trên mặt đất, muốn đi tới chạm xe lăn nhưng lại không dám.

Đào Ngữ vào cửa liền nhìn thấy một màn như vậy, quản gia ánh mắt ngăn lại, cô thức thời đứng trong góc, nhìn người đàn ông tuấn mĩ ngồi ở trên xe lăn.

Anh ta chính là mục tiêu lần này, Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nhìn trên người đàn ông trung niên ngồi mặt đất kêu rên, phía sau quản gia nhíu mày nói: "Ngươi đem giá đấu thầu của công ty tiết lộ cho đối thủ, còn muốn tiên sinh tha thứ ngươi?" Quản gia dứt lời, liền kêu bảo an tiến vào.

Mắt thấy an bảo tiến lại đây, người đàn ông trung niên tuyệt vọng bắt lấy xe lăn: "Tiên sinh ngài cho tôi một cơ hội nữa, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ phản bội công ty nữa, tiên sinh!"

Nhạc Lâm Trạch mặt không biểu tình ấn xuống điều khiển từ xa của xe lăn, xe lăn cán qua ngón tay của ông ta, ông ta nhất thời kêu la thảm thiết liên tục. Đào Ngữ nhíu mày, xe lăn này thiết kế vừa thấy liền biết vì vững vàng nên tăng thêm sàn xe, hơn nữa thể trọng Nhạc Lâm Trạch , lần cán này chỉ sợ tay ông ta sẽ không còn.

Quả nhiên, bảo an giống như kéo chó chết đem người kéo đi, cô nhìn đến chỗ nam nhân nằm trên mặt đất có một mảnh vết máu nhỏ.

"Cô là ai?" Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh hỏi, phảng phất vừa rồi đả thương người không phải anh.

Đào Ngữ đôi mắt bất động thanh sắc đánh giá người trước mặt, anh tướng mạo cùng dáng người trời sinh ưu việt, hơn nữa khí chất ngông cuồng lãnh đạm, chẳng sợ ngồi trên xe lăn, cũng mang cho người khác cảm giác vô tận áp bách.

Lần công lược này không dễ đối phó nha. Đào Ngữ mỉm cười: "Xin chào Nhạc tiên sinh, tôi là giáo viên phục hồi chức năng mới Đào Ngữ, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm về công việc phục hồi chức năng trong tương lai của anh cho đến khi bình phục."

Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nhìn về phía quản gia, quản gia thần sắc xấu hổ: "Tiên sinh, đây là đã hẹn trước, cho nên......"

"Cút." Nhạc Lâm Trạch môi mỏng khẽ mở, đôi mắt nheo lại thành một góc sắc bén nhọn. Quản gia trong lòng thở dài một tiếng, hướng ngoài cửa gật đầu với bảo an vừa mới ném người ra khỏi cửa.

Đào Ngữ ngẩn ra một chút, nhíu mày khuyên nhủ: "Nhạc tiên sinh, tôi là tới giúp anh, anh không nên bài xích tôi, tin tưởng tôi, nếu anh hợp tác cùng tôi phục hồi chức năng, chân bị thương nhất định sẽ khỏi."

Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nhìn cô, những lời này từ lúc anh bị tai nạn xe cộ tỉnh lại, đã nghe qua vô số lần, nhưng sự thật là bất luận anh có nỗ lực như thế nào, đều không thể giống như người bình thường được. Những người gọi là bác sĩ cầm tiền của anh lại không hoàn thành ủy thác của anh, mỗi người đều là kẻ lừa đảo.

Đào Ngữ dư quang quét thấy bảo an đã tới, không khỏi vội vàng nói: "Nhạc tiên sinh, xin anh tin tưởng năng lực của tôi, tôi cùng với những tên bác sĩ đó không giống nhau, tôi là bác sĩ phục hồi chức năng chuyên nghiệp, có tôi trợ giúp anh...... A buông ra!"

Lời nói còn chưa nói xong, hai người bảo an một trái một phải kéo cô ra bên ngoài, Đào Ngữ lúc này mới gấp gáp, cô lần này lấy được chức bác sĩ phục hồi tiến vào thế giới này, chính là nghĩ bác sĩ là dễ dàng tiếp cận người bệnh nhất, lại không nghĩ rằng Nhạc Lâm Trạch này lại bài xích như vậy.

Cô không thể bị đuổi đi, nếu bị đuổi, sẽ không còn biện pháp tiếp cận Nhạc Lâm Trạch nữa, cô chấp hành nhiệm vụ như thế nào được.

Đào Ngữ nghĩ đến đây, liền bắt đầu liều mạng giãy giụa, một bên giãy giụa một bên còn không quên dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Nhạc tiên sinh, anh làm như vậy là không được, tôi là bác sĩ anh là người bệnh, chúng ta là quan hệ hợp tác, không nên giống như bây giờ nháo như vậy ."

Nhạc Lâm Trạch nhìn bộ dáng chật vật cô, nghe vậy liền trào phúng cười, đôi mắt tràn đầy hờ hững.

Đào Ngữ mắt thấy chính mình sắp bị kéo ra ngoài, thanh âm lập tức cao lên: "Nhạc tiên sinh chỉ cần anh giữ tôi lại tôi bảo đảm có thể trị tốt chân của anh! Tôi xin thề! Trị không hết tôi để đầu tới gặp, đem đầu cho anh chém a!"

Bởi vì câu cuối của cô, đáy mắt Nhạc Lâm Trạch cuối cùng xẹt qua một tia hứng thú, quản gia lập tức hiểu hướng bảo an vẫy vẫy tay, hai bảo an đồng thời buông Đào Ngữ.

Đào Ngữ đang nỗ lực chạy vào phòng, đột nhiên bị buông ra, cả người bởi vì quán tính đột nhiên hướng về phía trước chạy tới, sau đó cô liền tuyệt vọng nhìn Nhạc Lâm Trạch cách mình càng ngày gần. Thẳng đến khi cô bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, đầu áp vào vùng bụng rắn chắc của anh, cả khuôn mặt chôn đến bộ phận phía trước đùi của anh. Thế giới đều an tĩnh.

Hình dạng không tồi. Đào Ngữ bị buộc cảm thụ một lúc sau, mặt không cảm xúc.

Không khí cứng đờ ba giây, cô dường như không có việc gì ngồi dậy, từ trong túi mang theo trong balo móc ra một cái kẹo que, bình tĩnh nói: "Nhạc tiên sinh, ăn kẹo không?"

Quản gia bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, bác sĩ này có phải hay không có chút hành xử khác người, tiên sinh sẽ cho cô ta ở lại sao?

Nhạc Lâm Trạch thật ra không có phản ứng gì tức giận , chỉ là chậm rãi mở miệng hỏi: "Cô vừa rồi nói cái gì?"

Đào Ngữ lập tức tỉnh táo, đứng lên làm bộ vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh, lại về với bộ dáng bác sĩ chuyên nghiệp: "Tôi có thể trị khỏi cho anh Nhạc tiên sinh, chỉ cần anh giữ tôi ở lại, tôi có thể chữa khỏi cho anh."

"Tôi nói chính là câu sau." Nhạc Lâm Trạch đạm mạc nhìn cô.

Đào Ngữ ngẩn ra một chút, Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nhìn về phía bảo an.

"Nếu là trị không hết cho anh, tôi liền để đầu tới gặp! Cổ từ nơi này chém!" Đào Ngữ lập tức nói.

Khóe môi Nhạc Lâm Trạch hơi cong, hướng cô vẫy vẫy tay, Đào Ngữ hít sâu một hơi cong lưng, ngón tay anh thon dài lập tức nắm cằm cô, bàn tay lạnh lẽo làm Đào Ngữ cảm thấy không khoẻ.

Nhạc Lâm Trạch thưởng thức gương mặt vô cùng vô tội này, dùng âm thanh chỉ có thể hai người nghe được lẩm bẩm: "Xem ra tôi phải suy nghĩ, phải dùng đầu của cô làm cái gì."

"Đáng tiếc Nhạc tiên sinh sẽ không có cơ hội này, bởi vì tôi nhất định có thể trị khỏi cho anh." Đào Ngữ kiên định nói.

Hai người đối diện hồi lâu, trong ánh mắt từng người đều có sự kiên định chắc chắn. Sau một lúc lâu, Nhạc Lâm Trạch buông tay, tiếp nhận quản gia đưa tới khăn lông cẩn thận chà lau ngón tay, phảng phất vừa rồi cầm qua thứ đồ dơ bẩn.

Đào Ngữ ngồi dậy khẽ cười một tiếng, hỏi quản gia: "Quản gia tiên sinh, phòng của tôi ở nơi nào?"

"...... Bên này." Quản gia nhìn Nhạc Lâm Trạch liếc mắt một cái, lập tức dẫn đầu đi ra ngoài.

"Lầu hai." Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói.

Quản gia ngẩn ra một chút, lập tức rất có quy củ lên tiếng.

Đào Ngữ đi theo ra ngoài, đi tới cửa thì ngừng một chút, quay đầu lại đứng đắn nói: "Đúng rồi Nhạc tiên sinh, tôi cảm thấy anh hẳn là nên đi tắm rửa, rốt cuộc vừa rồi tôi không cẩn thận đụng tới, có lẽ không chỉ là ngón tay."

Dứt lời, cô lập tức đi ra ngoài, giây tiếp theo một cái cái ly ở sau người đập cánh cửa bể tan tành, Đào Ngữ hơi cười một cái, làm như không có việc gì đi theo quản gia.

Khi đến cửa phòng của cô, quản gia lập tức dừng bước: "Tới rồi, bác sĩ Đào."

"Cảm ơn quản gia tiên sinh."

Đào Ngữ gật gật đầu, liền đẩy cửa đi vào, quản gia nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Đào, cô thật sự có thể trị được chân của tiên sinh sao? Tôi nói chính là hoàn toàn chữa khỏi."

Đào Ngữ cười cười: "Đương nhiên." Là không có khả năng, cô chỉ là muốn ở lại thuận miệng tìm lấy cớ mà thôi, chờ nhiệm vụ thành công, ai còn quản anh ta có thể đi được hay không.

Quản gia nở nụ cười: "Chờ mong cô diệu thủ hồi xuân, cô nghỉ ngơi đi." Dứt lời liền xoay người rời đi.

Đào Ngữ mỉm cười gật gật đầu, chờ ông rời đi sau tay đóng cửa lại, lập tức đi đến mép giường ngã xuống, sau hai cái bối rối mới bắt đầu nghĩ đến việc này.

Một tháng trước, lão đại Nhạc Lâm Trạch ở thành phố A bị bọn cướp bắn trúng não, sau khi tỉnh lại thân thể tuy rằng dần dần bình phục nhưng lại bắt đầu xuất hiện bệnh tinh thần phân liệt do rối loạn căng thẳng, chỉ là trình trạng của anh lại rất hiếm thấy.

Không giống với bệnh tâm thần phân liệt bình thường, nhân cách phụ tranh đoạt thân thể với nhân cách chính thì nhân cách phụ của Nhạc Lâm Trạch lại không biết mình và nhân cách thật cùng tồn tại, chỉ là ở trong đầu anh, từng người chia ra thế giới riêng rồi tồn tại.

Nhưng cho dù như vậy, nó cũng gây ra không ít phiền phức cho nhân cách chính, bởi vì nhân cách phụ sinh ra khi thân thể gặp chuyện thống khổ đau đớn, cho nên mỗi nội tâm của nhân cách đều có sự thù hận không thể khống chế. Những hành vi thù hận này khiến cho đại não nhân cách chính hoạt động 24 giờ , thời gian lâu rồi sẽ khiến cho não bộ bị tổn thương, trở thành người thực vật không thể phục hồi.

Đào Ngữ là được Nhạc Lâm Trạch dùng số tiền lớn mời đến chính là trợ lý . . . bác sĩ . Bác sĩ thật bởi vì tạm thời có việc đột xuất nên quyết định bỏ lần công tác này, nhưng nhu cầu cấp bách cần tiền Đào Ngữ vì thế cô tự chủ trương giả mạo bác sĩ thật, mang theo dụng cụ tối tân về nước, làm kiểm tra đo lường rồi đem sóng điện não của mình thôi miên Nhạc Lâm Trạch.

Mà cô giờ phút này ở đây, chính là Nhạc Lâm Trạch trong thế giới thứ nhất, làm cho hận thù của nhân cách này biến mất —— nếu nói bản thân Nhạc Lâm Trạch là ông trùm thương nghiệp thì cái nhân cách này chính là tiêu chuẩn của bá đạo tổng tài.

Chẳng qua Nhạc Lâm Trạch cùng nhân cách này khác nhau ở chỗ là, chân của anh bởi vì bị thương sau khi bị tai nạn xe cộ liền rơi xuống tàn tật, tính cách đi theo cũng trở nên kỳ quái cảnh giác.

Người như vậy, không thể nghi ngờ là không dễ tiếp cận, mà cô tới chính là hóa giải lệ khí trong lòng nhân cách phụ. Chỉ có lệ khí nhân cách phụ hóa giải, cái thế giới này mới có thể biến mất, hoạt động của bộ não mới có thể hạ thấp.

*Lệ khí: hận thù trong lòng nam chính

Đôi mắt Đào Ngữ nheo một chút, nghĩ đến vừa rồi Nhạc Lâm Trạch đối chính mình bài xích, nhịn không được thở dài một tiếng, đau đầu nhéo thái dương.

Dù sao cô cũng chỉ có ít kinh nghiệm, chỉ nghĩ muốn dùng thân phận tiện nhất tiến vào, lại không nghĩ tới Nhạc Lâm Trạch nơi này đối bác sĩ bài xích như vậy. Bây giờ tiện lợi nhất trở thành bất tiện nhất, hình thức đơn giản cũng biến thành hình thức địa ngục .

"Làm sao bây giờ ~~~~~" Không có ai, cô rốt cuộc lộ ra bản tính của mình, nôn nóng ở trên giường lăn qua lăn lại.

Mà vừa rồi trong phòng, trên màn hình TV chiếu cảnh cô ngốc nghếch quay cuồng . Quản gia cẩn thận nhìn sắc mặt Nhạc Lâm Trạch, ngượng ngùng nói: "Bác sĩ này hình như thật đặc biệt."

"......" Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm người phụ nữ cười nhe răng trên màn hình nhếch miệng đến nửa ngày, mới hờ hững nói, "Loại này làm sao trị được vết thương của tôi, quản gia, lập tức viết một phần hợp đồng cho cô ta ký tên, chờ thêm vài ngày đem cô ta đưa đi cho cá mập ăn."

"......"

---------

*Nói sơ cho mọi người hiểu là na9 ở thế giới thật bị đa nhân cách nên mời Đào Ngữ về thôi miên tiến vào các thế giới để hoá giải lệ khí của các nhân cách khác. Và na9 ở đầu truyện là một trong những nhân cách phụ của na9 nha mọi người
Mỗi thế giới là một nhân cách khác nhau.

**Sau khi được vài bạn góp ý thì tớ đang beta lại toàn bộ. Mọi người thấy chỗ nào không hay thẳng tay góp ý tớ nhé ;<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro