Chương 21. Chẳng ra gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Iris

"Đúng thật là không quen ngươi." Ô Nhược nói nửa thật nửa giả.

Sao cậu có thể quen biết với loại súc sinh tàn nhẫn giết hại cha nương của cậu chứ.

"Ngươi..." Nguyễn Trì Tranh bị lời nói của cậu chọc tức, đang định nổi giận thì thấy Ô Nhược bật cười: "Có phải bị ta chọc giận rồi không?"

Nguyễn Trì Tranh sửng sốt, nhất thời không biết Ô Nhược là đang làm loạn hay đang diễn kịch.

Ô Nhược khịt mũi: "Hơn nửa tháng nay ngươi không đến thăm ta, suýt chút nữa ta còn tưởng ngươi đã quên mất ta, ngươi có biết hạ nhân Ô phủ nói ngươi thế nào không? Bọn họ nói bởi vì ta là phế vật không thể tu luyện nên ngươi mới đồng ý làm bạn với ta, chỉ có ở trước mặt ta, ngươi mới cảm thấy mình hữu dụng..."

Nguyễn Trì Tranh bị nói trúng tim đen, sắc mặt cứng đờ, tức giận nói: "Nói hươu nói vượn, sao ta có thể là người như vậy."

Khi nói lời này, hắn chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào Ô Nhược.

Ô Nhược cười như không cười nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi chính là người như vậy đó.

A!

Bây giờ Nguyễn Trì Tranh đúng là còn trẻ tuổi, cậu chỉ tùy ý nói vài câu đã chột dạ, kiếp trước 13 năm sau, Nguyễn Trì Tranh hoàn toàn có thể che giấu bản chất chân thật của mình.

"Ta biết ngươi không phải là người như vậy, ta chỉ là tức giận bọn họ nói ngươi như vậy, cũng tức vì lâu vậy rồi mà ngươi không đến thăm ta, hôm nay ngươi nhất định phải uống rượu với ta cả ngày, không say không về."

"Được, không thành vấn đề." Nguyễn Trì Tranh nhìn đám Thi Cửu, cười nói: "Ngươi đổi người hầu rồi hả? Hai huynh đệ Ô Đại Ô Tiểu đâu rồi?"

Ô Nhược giải thích đơn giản: "10 ngày nữa bọn họ sẽ thành thân, hiện đang ở nhà chuẩn bị hôn sự."

Nguyễn Trì Tranh kinh ngạc: "Mới hơn nửa tháng không gặp, sao lại đột nhiên thành thân?"

"Tuổi cũng lớn rồi, người nhà bọn họ sốt ruột."

"Cũng phải." Nguyễn Trì Tranh nhìn cậu, muốn nói lại thôi: "Đúng rồi, hiện nay ngươi ở Hắc gia thế nào?"

"Chẳng ra gì." Ô Nhược vờ như không thích nhắc tới Hắc Tuyển Dực, lặng lẽ đổi đề tài: "Hơn nửa tháng nay ngươi đã đi đâu? Không phải là đi bái sư học nghệ đấy chứ?"

Nguyễn Trì Tranh tự giễu: "Ta còn nghĩ sẽ bái một sư phụ lợi hại, nhưng có ai nguyện ý thu ta làm đồ đệ đâu?"

Ô Nhược nhìn ra hắn đang nói thật.

Kiếp trước, lúc cậu chưa giải phong ấn, cậu thường xuyên đi chơi cùng Nguyễn Trì Tranh, lúc đó Nguyễn Trì Tranh chưa có sư phụ. Sau này vì tu luyện nên ít có cơ hội gặp mặt hắn, cũng không biết hắn gặp kẻ thần bí kia như thế nào.

Ô Nhược hỏi: "Nhị bá mẫu vẫn không mời người dạy ngươi âm dương chi thuật sao?"

Nguyễn Trì Tranh chỉ là thiếu gia của một gia tộc nhỏ, chỉ biết chút huyền thuật cấp thấp, nếu không phải nhị bá mẫu Nguyễn Lam Như là cô cô bà con xa của Nguyễn Trì Tranh, hắn cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với người trong gia tộc lớn.

"Cô cô luôn cảm thấy ta không thích hợp học huyền thuật, sao có thể mời người dạy ta." Trong lòng Nguyễn Trì Tranh lộ ra vẻ không cam lòng và phẫn nộ: "Hai huynh đệ chúng ta hơn nửa tháng không gặp, đừng nói về cô cô nữa, đi, chúng ta đi uống rượu."

Huynh đệ?

Ô Nhược cười nhạo, lúc này ở kiếp trước, cậu bị thương nằm trên giường hơn một tháng, Nguyễn Trì Tranh chỉ đến thăm cậu một lần, sau đó lại nói là người Hắc gia không thích hắn đến thăm cậu nên mới không đến, cũng vì chuyện này mà ấn tượng của cậu đối với Hắc Tuyển Dực càng kém hơn.

Bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ là một cái cớ để Nguyễn Trì Tranh khỏi gặp cậu, hắn chắc ăn rằng cậu sẽ không đi hỏi rõ Hắc Tuyển Dực nên mới dám nói lời như vậy.

Ô Nhược và Nguyễn Trì Tranh đi vào sân của cậu, ra lệnh phòng bếp đưa rượu với thức ăn lên, hai người uống đến tận khuya, trên mặt không giấu được vẻ say khướt.

Nguyễn Trì Tranh say mèm tức giận nói: "Ta rõ ràng có linh lực, sao lại không thích hợp học huyễn thuật? Ta thấy cô cô rõ ràng ghét bỏ thân thích là ta, chê ta phiền phức."

Ô Nhược hơi say nói: "Ngươi lợi hại như vậy, sao lại không thích hợp học huyễn thuật, ta cảm thấy nhị bá mẫu nhất định sợ ngươi vượt qua đường ca nên mới không dám mời người dạy ngươi."

Nguyễn Trì Tranh nghe được lời này, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, Thi Diệc đi tới nói: "Phu nhân, người hầu Nguyễn thiếu gia đến đón hắn trở về."

Ô Nhược đáp: "Để bọn họ tiến vào đỡ Trì Tranh về."

"Dạ."

Bốn thủ vệ của Nguyễn Trì Tranh cũng say khướt, ngay cả đi cũng đi không vững, miễn cưỡng dùng sức đỡ Nguyễn Trì Tranh dậy rời khỏi.

Sau khi bọn họ đi rồi, Ô Nhược vốn say mèm lập tức khôi phục lại vẻ mặt tỉnh táo, như thể cậu chưa từng uống rượu.

Thi Diệc tiến lên thấp giọng nói: "Phu nhân, đã thu xếp xong."

Ô Nhược cười nhạo một tiếng: "Đỡ ta lên giường nghỉ ngơi."

"Vâng." Thi Diệc dìu cậu đến phòng trong, cởi lớp y phục trên người giúp cậu.

"Nhớ thu dọn sạch sẽ."

Ô Nhược ra lệnh một tiếng rồi đi ngủ, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã nghe bên ngoài phòng truyền đến tiếng kêu: "Nhị thiếu gia, không ổn."

°°°°°°°°°°

Đăng: 19/7/2021

Beta: 1/5/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro