Chương 91. Ngươi cút ngay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Iris

Ô Nhược phớt lờ ánh mắt từ bốn phương tám hướng của những người khác, bình tĩnh nhìn Ba Sắc.

Ô Thế không ngờ Ô Nhược sẽ làm chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy, nhân cơ hội chế nhạo Ô Nhược: "Xì, đúng là không biết xấu hổ. Ban đêm ban hôm lén gặp nam nhân ở tửu lâu, bị thao chắc là rất thoải mái đi."

Hắn cố ý không nói tên, cũng không điểm họ, dù sao mọi người cũng biết là hắn đang nói ai.

"Ngươi câm miệng cho ta." Ô An Dịch tức giận mắng ra tiếng.

Hắn đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra, biết rõ người đã làm chuyện phu thê với Ba Sắc là ai, nhưng hắn không muốn vừa "làm hòa" với Bắc Đại Viện, lại xung đột mâu thuẫn với Đông Đại Viện.

Ô Thế không biết tại sao tự nhiên lại bị ăn mắng: "Nhị ca, ca làm sao vậy?"

Nhị ca không phải cũng ghét Ô Nhược sao? Sao lại không cho hắn nói.

"Đệ không biết rõ đầu đuôi, đừng có nói bậy." Ô An Dịch vừa nói vừa chú ý đến biểu hiện của người Đông Đại Viện.

Ô Nhược liếc nhìn Ô Thế, cười nói: "Ba Sắc, ta nghĩ ngươi nhận lầm người..."

"Ta sao có thể lầm người được." Ba Sắc vẫn nghĩ người làm chuyện phu thê với hắn là Ô Nhược: "Tiểu Nhược, bộ ngươi quên tối qua ngươi nhiệt tình thế nào sao. Hai chân ngươi vòng qua eo ta, rên rỉ không ngừng kêu ta mạnh một chút, còn muốn ta lưu lại dấu vết trên người ngươi, nơi đó của ngươi thật chặt khiến ta rất thích..."

Hắn không hề cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời này, thậm chí còn muốn nói rõ cho tất cả mọi người đều biết.

"Ngươi cái tên vương bát đản." Một giọng nói giận dữ gầm lên từ phía đám người Đông Đại Viện. Sau đó một bóng người màu đen lao lên đấm Ba Sắc.

Ba Sắc đau đến cuộn người lại.

Người đánh hắn là tứ gia ở Đông Đại Viện Ô Tiền Tô, là cha của Ô Thăng và Ô Hạ.

"Lão tử muốn đánh chết tên súc sinh ngươi." Ô Tiền Tô bi phẫn đấm Ba Sắc thêm một quyền nữa, sau đó rút một thanh trường kiếm ra muốn giết Ba Sắc.

"Tứ gia, xin chờ một chút." Quản gia của Ô Bặc Phương ngăn cản Ô Tiền Tô.

Ô Tiền Tô nào còn nghe được mấy lời khuyên giải: "Ngươi tránh ra."

Tiểu nhi tử của hắn đêm qua sau khi rời khỏi Túy Nguyệt Lâu vẫn chưa trở lại, đã sai người đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy, không biết có làm ra chuyện ngu ngốc gì hay không, tưởng tượng đến khả năng tiểu nhi tử có thể đã tự sát, tâm đau muốn chết, hận không thể thiên đao vạn quả Ba Sắc.

"Tứ gia, ngài bình tĩnh lại đi." Quản gia của Ô Bặc Phương nhanh chóng kéo hắn vào trong góc.

Người không biết chuyện cảm thấy hiếu kỳ hỏi: "Người đàn ông tên Ba Sắc này rõ ràng nói là làm chuyện phu thê với con trai của Ô Tiền Thanh, sao Ô Tiền Tô lại phản ứng dữ dội vậy?"

"Tại ngươi không biết đấy chứ, người đêm qua làm chuyện phu thê với Ba Sắc thật ra là tiểu nhi tử của Ô Tiền Tô, Ô Hạ."

"A? Này là chuyện gì?"

Những người đã từng chứng kiến ngay lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Không bao lâu sau, những người trong Ô gia đều biết chuyện của Ba Sắc và Ô Hạ. Cho dù Ô Tiền Tô không lao ra đánh Ba Sắc thì chuyện này cũng không thể giữ bí mật được, bởi vì đêm hôm qua có quá nhiều người nhìn thấy cảnh ân ái của Ba Sắc và Ô Hạ, bọn họ không thể bịt miệng hết đám người này được.

Sau khi biết được chuyện này, mọi người đều cho là Ô Hạ tự chuốc họa vào thân, nếu như không phải vì muốn hại người, sẽ không đến nỗi bị nam nhân khác đè?

Ô Thế nghe được những người khác bàn luận về chuyện đêm qua, hắn bĩu môi, thầm nghĩ Ô Nhược cũng quá may mắn đi, vậy mà không bị trúng chiêu.

Ô Bặc Phương từ Bặc Cẩm Viện đến nơi nghe thấy mọi người bàn tán thì cau mày, đêm hôm trước Nam Đại Viện và Bắc Đại Viện vừa bắt tay giảng hòa, bây giờ Bắc Đại Viện lại xảy ra mâu thuẫn với Đông Đại Viện. Năm nay Ô gia đúng thật là không yên ổn.

Hắn không khỏi nghĩ đến kết quả cầu Thần lúc đông chí, chẳng lẽ Ô gia thật sự gặp phải tai họa khó tránh khỏi?

Vinh trưởng lão và Hiền trưởng lão đi phía sau cũng không hẹn mà cùng nghĩ đến kết quả bói toán ngày đông chí.
Hiền trưởng lão hỏi: "Tộc trưởng, gia tộc của chúng ta gần đây thật sự không yên ổn. Ngài đã báo kết quả bói toán ngày đông chí với Quốc sư đại nhân chưa?"

Ô Bặc Phương thở dài: "Trước năm mới ta đã nói chuyện này với Ô Ngạn Lan, nhờ hắn báo lại với Quốc sư đại nhân."

Vinh trưởng lão nghi hoặc: "Đã lâu như vậy rồi, Quốc sư đại nhân còn chưa truyền tin tức?"

Ô Bặc Phương nhíu chặt mày: "Cho đến nay ta chưa từng nhận được tin tức gì từ Quốc sư đại nhân. Có thể là do ngài ấy đang bận không thể lo chuyện bên chúng ta, hoặc là Ô Ngạn Lan đã quên nói vấn đề này với Quốc sư đại nhân. Bỏ đi, trước mắt không nói chuyện này, hiện giờ nên xử lý Ba Sắc và chuyện của Bắc Đông Đại Viện như thế nào đây?"

Vinh trưởng lão và Hiền trưởng lão thở dài.

Ô Bặc Phương đến gần Ba Sắc, nghiêm nghị nói: "Ba Sắc, nếu ngươi giao ra phương pháp giải cổ, ta sẽ tha chết cho ngươi."

Ba Sắc chịu đựng đau đớn, ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy máu: "Nếu bây giờ ngươi thả ta ra để ta mang Tiểu Nhược rời đi, ta sẽ đưa ngươi thuốc giải."

Ô Bặc Phương không thể phủ nhận rằng sau khi Ô Nhược giảm cân thật sự là một tuyệt thế mỹ nam, tuy rằng có vài phần giống mẫu thân cậu, nhưng mẫu thân cậu lại không có phong thái, khí thế và tự tin như Ô Nhược.

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ nam nhân đứng bên cạnh Ô Nhược, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt: "Tiểu Nhược đã có trượng phu, không thể đi cùng ngươi được."

Ba Sắc chế nhạo: "Tiểu Nhược và ta đã làm chuyện phu thê, tại sao ta không thể đưa hắn đi?"

Ô Bặc Phương trầm mặt: "Cùng ngươi làm chuyện phu thê không phải là hắn."

Ba Sắc sửng sốt.

Không phải Ô Nhược, vậy là ai?

Khi hắn nghĩ đến bản thân lại làm chuyện đó với một nam nhân xấu xí, liền cảm thấy ghê tởm.

"Ngươi nói dối." Ba Sắc không tin.

Ô Bặc Phương chế nhạo: "Tin hay không tùy ngươi, ta muốn nói với ngươi rằng ta đã tìm được Vu sư giải cổ, nhưng người đó không thể đến Cao Lăng thành nhanh như vậy được, nếu ngươi thức thời thì hiện tại giải cổ cho người Nam Đại Viện, chờ Nam Đại Viện giải cổ thành công, ta sẽ thả ngươi đi, còn nếu ngươi không giải thì chờ bị người Đông Đại Viện xử lý đi."

Lời hắn nói chính là thật, Vu sư được bạn của hắn mời đã lên đường đến đây, nhưng hắn không chắc Vu sư đó sẽ giải được cổ cho Nam Đại Viện hay không.

Ba Sắc cười nhạo: "Nếu thật sự mời được Vu sư thì cần ta giải cổ làm gì? Cho rằng ta là kẻ ngốc sao."

Thấy vậy, Ô Bặc Phương cũng không thèm nói nữa, trực tiếp nói với Đông Đại Viện: "Người này giao cho các ngươi."

Quản gia đang chặn Ô Tiền Tô lập tức buông hắn ra.

Ô Tiền Tô giơ cao kiếm lao ra: "Ta muốn giết ngươi, tên cầm thú."

Đột nhiên, từ chân trời vang lên tiếng nổ lớn, sau đó mặt đất rung chuyển, mọi người nhanh chóng đứng vững: "Xảy ra chuyện gì?"

Ô Nhược được Hắc Tuyển Dực ôm trong lòng, ánh mắt tinh tường nhìn ra phía xa.

Đúng lúc này, vô số bóng người lao vào Ba Sắc, lợi dụng lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, cắt đứt xích sắt trên tay chân Ba Sắc, rồi dẫn người bay ra khỏi Ô gia.

Thấy Ba Sắc được nghe khác cứu, Ô Tiền Tô vội la lên: "Ba Sắc bị mang đi rồi."

Người Đông Đại Viện lập tức triệu hồi thần linh đuổi theo Ba Sắc.

Hắc Tuyển Dực nhìn về hướng Ba Sắc rời đi, đôi mắt đen hiện lên hàn quang.

Người cứu Ba Sắc đã lên kế hoạch và chuẩn bị đường tẩu thoát từ sớm, làm sao có thể bị mấy thần linh của Ô gia bắt được, vì vậy sau khi rời khỏi Cao Lăng thành, bọn họ đã trốn thoát được sự truy đuổi của đám thần linh Đông Đại Viện.

Sau khi rời khỏi khu vực thuộc Cao Lăng thành, bọn họ thả chậm tốc độ và ẩn náu vào núi.

"Thiếu chủ, ngài có sao không?" Hộ vệ của Ba Sắc quan tâm hỏi.

Ba Sắc xoa xoa cổ tay bị trói cả đêm, hừ lạnh một tiếng: "Ta không sao, chỉ tiếc không mang Ô Nhược theo được."

"Thiếu chủ, sau này chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội."

Ba Sắc đột nhiên nhớ tới những gì Ô Bặc Phương nói, cau mày: "Ngươi có biết hôm qua là ai qua đêm với ta không?"

"Chúng ta nghe người Ô gia nói, người đêm qua vui vẻ với ngài là Ô Hạ của Đông Đại Viện."

"Ta rõ ràng đã nhìn thấy Ô Nhược, sao có thể là Ô Hạ được?"

Hộ vệ nói: "Thiếu chủ, có thể ngài đã trúng ảo giác của Ô gia, nên đã xem Ô Hạ thành Ô Nhược."

"Nói như vậy, có khả năng là Ô An Thục không hẹn Ô Nhược ra được nên tùy ý tìm người thay thế?" Sắc mặt Ba Sắc ảm đạm, càng nghĩ càng thấy có khả năng: "Ô An Thục, ngươi dám gạt ta, ta muốn Ô Nhược lại đưa thứ phế phẩm cho ta, nghĩ Ba Sắc ta là đồ ngu à? Ngươi nhớ kỹ, sẽ có một ngày, Ba Sắc ta sẽ tính món nợ này với ngươi."

Hộ vệ quan sát tình cảnh xung quanh: "Thiếu chủ, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta nên đi càng sớm càng tốt."

Ba Sắc gật đầu, nhưng mà, thân thể hắn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động được.

Hắn không khỏi ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"

Tình cảnh những hộ vệ xung quanh cũng hệt như hắn, không chỉ thân thể không cử động được, mà ngay cả nói cũng nói không được.

Ba Sắc vội vàng niệm chú ngữ, linh phù cất trong quần áo của hộ vệ bay ra tấn công vào phía sau hắn, nhưng giống như đánh vào khoảng không vậy, không có bất kỳ tác dụng gì.

Hắn tức giận nói: "Là ai giả thần giả quỷ, mau lăn ra đây cho ta."

Tất nhiên, không ai trả lời hắn.

Sau đó, vạt áo của hắn bị vén lên, lại cởi quần, sau đó một trận gió lạnh thổi qua làm hắn nhịn không được run rẩy.

Ba Sắc cho rằng có người điều khiển quỷ thần lợi hại muốn bắt bọn họ, hơn nữa, có thể khẳng định người đó không phải là Ô gia trong Cao Lăng thành. Hiện tại, người Ô gia không có thần linh nào mạnh đến mức có thể chịu được linh phù.

"Không biết vãn bối đã làm gì khiến tiền bối tức giận, kính xin tiền bối xuất hiện."

Kết quả vẫn là không ai để ý đến hắn, nhưng tiểu Ba Sắc dưới thân lại bị nắm lấy.

Nhìn thấy gốc rễ sinh mệnh rơi vào tay người khác, Ba Sắc rốt cuộc lộ vẻ sợ hãi: "Tiền bối, ngươi muốn làm gì? Tiền bối, ta phải dựa vào thứ đó để nối dỗi tông đường, ngươi tuyệt đối không thể để nó bị thương."

Hộ vệ bên người trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn mệnh căn của chủ tử giống như bánh quai chèo lộn vài vòng trên không, làm bọn họ sợ tới mức tự động khép hai chân lại.

"A - -"

Ngay lập tức, trong rừng núi truyền ra tiếng hét thảm thiết.

°°°°°°°°°°

Đăng: 26/9/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro