Chương 97. Không ai giải được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Iris

Ô Nhược hỏi: "Nếu ta nói là ta mơ thấy, các ngươi tin không?"

Bản thân cậu cũng thấy không thể tin được, mơ thấy Hắc Âm, Hắc Dương và mình bị biến thành quỷ thì thôi đi, lại còn mơ thấy những điều giống với hiện thực, này thật quái lạ.

Hơn nữa, từ sau khi trọng sinh, cậu luôn mơ thấy một vài giấc mộng kỳ quái, cũng không biết có phải mộng này chỉ đơn giản là mộng thôi, hay là báo hiệu chuyện gì đó, hy vọng nó không xảy ra thì tốt hơn.

Hắc Tuyển Dực, Hắc Dương, Hắc Âm: "..."

Cả ba rõ ràng không tin những gì cậu nói, nhưng lại không nghĩ ra làm sao cậu lại biết được.

Bỗng nhiên, Hắc Dương kêu lên, vẻ mặt khó tin chỉ vào Hắc Âm: "Ngươi ngươi ngươi ngươi thích ta?"

Hắc Âm xấu hổ quay mặt đi, nghĩ rằng nếu đối phương đã biết thì không cần phải giấu giếm nữa, cắn răng nói: "Đúng vậy, ta thích ngươi, thích ngươi lâu lắm rồi, cho dù ngươi không chấp nhận, ta cũng sẽ thích ngươi."

Nếu không phải chủ nhân cưới nam nhân, hắn cũng không biết bản thân thích Hắc Dương, bởi vì nam nhân thích nam nhân thật sự là kinh thế hãi tục, nên hắn không dám nói ra, sợ Hắc Dương hận hắn.

Hắc Dương khiếp sợ trợn to mắt, không biết phải đáp lại Hắc Âm như thế nào, xoay người liền biến mất khỏi phòng.

Hắc Âm mất mát cụp mắt xuống, trong lòng có chút hâm mộ đôi phu phu trên giường.

Ô Nhược nói: "Sẽ có một ngày hắn chấp nhận ngươi."

Ở trong mộng đúng thật là Hắc Dương đã chấp nhận Hắc Âm.

Hắc Âm mắt sáng lên.

"Tiền đề là ngươi không bỏ cuộc."

"Sẽ không từ bỏ." Hắc Âm nhanh chóng đuổi theo Hắc Dương.

Lúc này, cửa phòng bị gõ: "Cha, cha."

"Là Đản Đản." Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái, hiện tại còn chưa đến giờ Dần, đứa nhỏ này sao lại chạy đến đây, âm thanh còn giống như đang khóc nữa.

Hắc Tuyển Dực đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Đản Đản khóc lóc chạy vào phòng: "Cha, cha."

"Làm sao vậy?" Ô Nhược đau lòng bế bé lên, cởi giày nhỏ ra, đặt bé lên đùi, dùng chăn quấn lại.

Hắc Tín đi theo sau nói: "Tiểu thiếu gia gặp ác mộng, muốn ngủ cùng phu nhân, giờ vẫn chưa đến giờ Dần, lão nô không ở đây quấy rầy phu nhân và chủ tử nghỉ ngơi."

Hắc Tuyển Dực đóng cửa phòng lại, ngồi lên giường.

Ô Nhược thấy hài tử khóc như vậy thì đau lòng, tò mò hỏi: "Đản Đản, con mơ thấy gì thế?"

"Con mơ thấy, mơ thấy cha biến thành, biến thành quỷ rồi biến mất." Đản Đản vừa khóc vừa nấc nói.

Ô Nhược: "!!!!!!"

Đứa bé này có cùng giấc mộng với cậu...

Hắc Tuyển Dực thấy bé khóc thương tâm như vậy, hơi chau mày: "Chỉ là mộng mà thôi."

"Không phải mộng." Một lớn một nhỏ đồng thanh nói.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược chau mày.

Nếu không phải mộng thì là cái gì?

Bản thân Ô Nhược cũng nghĩ không ra, đành phải chuyển qua an ủi Đản Đản: "Chỉ là mơ mà thôi, con xem, hiện tại không phải ta vẫn lành lặn ở đây sao?"

Đản Đản bị ác mộng dọa sợ, nghĩ đến lúc cha biến mất thì đặc biệt khổ sở, ôm Ô Nhược khóc không ngừng, đại khái qua một nén hương thanh âm mới nhỏ đi, dần chìm vào giấc ngủ.

Ô Nhược nhẹ nhàng đặt bé vào trong chăn, sau đó nằm nghiêng vỗ nhẹ vào lưng bé để bé ngủ ngon giấc.

Nam nhân phía sau nhích lại gần, ôm eo cậu.

Ô Nhược nhìn hàng mi dài của Đản Đản còn hàm chứa nước mắt, khẽ cười: "Chúng ta chưa từng ngủ cùng con bao giờ."

Cảm giác rất mới mẻ, hài tử nằm trong ngực cậu, phía sau là trượng phu đang ôm cậu, người một nhà thật sự ngủ cùng nhau, điều mà kiếp trước cậu chưa từng nghĩ tới.

"Ừ." Hắc Tuyển Dực hôn cổ cậu.

Ô Nhược an tâm nhắm mắt lại.

Sau khi thức dậy, Đản Đản dường như đã quên đi ác mộng đêm qua, khôi phục lại bộ dáng tiểu phôi đản vô tâm vô phế, la hét đòi tìm Hi Hi và Pi Pi.

Ô Nhược bị Hắc Tuyển Dực xách đến trong viện đứng tấn.

Hắc Tuyển Dực vừa sửa tư thế cho cậu vừa nghiêm nghị nói: "Bắt đầu từ hôm nay, giờ Dần sẽ thức dậy đứng tấn(1) hai canh giờ, sau đó ăn sáng xong mới dạy ngươi luyện kiếm."

"Được." Ô Nhược còn ước gì Hắc Tuyển Dực có thể huấn luyện cậu đến chết, nhưng với thân thể hiện tại của cậu, tạm thời còn quá sức, chưa được nửa canh giờ hai đùi cậu đã tê rần.

Hắc Tuyển Dực không chút mềm lòng, trực tiếp đốt một cây đại hương bên dưới Ô Nhược, chỉ cần y đứng không vững sẽ bị hương làm nóng mông.
Ô Nhược cắn chặt răng, cố gắng giữ cho hai chân không run.

Hắc Tuyển Dực nhướng mày, thấy cậu vẫn còn thoải mái chán liền duỗi tay gãi eo Ô Nhược. ( Mớt dại :))) )

Ô Nhược sợ ngứa, hai chân run mạnh một cái, không chống đỡ được nữa, mộng hạ xuống, lập tức chạm vào nén hướng bên dưới, lập tức nóng đến nhảy dựng lên, sau đó lại nhanh làm lại động tác trát mã bộ*.

*Chắc là động tác khi đứng tấn, mình sẽ để hình minh họa ở cuối chương.

Cậu tức giận trừng mắt y: "Hắc, Tuyển, Dực."

Hắc Tuyển Dực cong khóe miệng, vung kiếm, ở chỗ đất trống gần đó luyện kiếm.

Ánh mắt Ô Nhược nhìn theo thân ảnh anh trong vô thức, kiếm bạc như bạch xà thì thầm, rít gió, lại như du long hành tẩu khắp nơi, khi thì thân nhẹ như yến, khi thì cắt qua làm lá bay tán loạn, khi thì thế như chẻ tre, sắc bén bức người, kiếm kiếm sinh phong, khí thế như hồng*. Cậu nhìn đến không dời mắt được, hoàn toàn quên luôn mình đang đứng tấn.

*虹 (hồng, hống): cầu vồng

Khi Hắc Tuyển Dực thu kiếm, vừa đúng hai canh giờ, y xoay người bế Ô Nhược trở về phòng, thay cái quần đã bị đốt thành cái lỗ.

Ô Nhược kinh ngạc nói: "Đã qua hai canh giờ?"

Vừa rồi lo ngắm người luyện kiếm không chú ý thời gian, hiện tại hồi thần cảm giác như hai chân không phải là của mình, vừa nhức vừa đau, khó chịu kinh khủng.

Bốn ngày tiếp theo, mỗi lần đứng tấn xong là như muốn liệt giường, đi từ nội thất đến đại sảnh dùng cơm, cơ hồ là lê chân đi.

Hắc Tuyển Dực không cho cậu dùng dược, muốn cậu từ từ thích ứng cảm giác đứng tấn.

Đến ngày thứ năm, chân Ô Nhược cuối cùng cũng được cải thiện, nhưng mà có người lại không vui.

Ô Bặc Phương gia hạn cho người Ô gia trong vòng năm ngày tìm nhà ở dọn ra ngoài, mà Đông, Tây, Bắc đều có ý nghĩ giống Ô Huyền Nhiên, sau khi rời khỏi Ô gia mỗi đại viện đều ở chung với người của mình, để có thể chiếu cố lẫn nhau.

Nhưng mà không biết vì sao những căn nhà lớn trong Cao Lăng thành giống như có hẹn với nhau, tất cả đều đã bị cho thuê từ trước, phải một năm sau mới có thể lấy lại, mà người Ô gia đâu thể chờ qua năm sau, bọn họ chỉ có thể tìm mấy căn nhà nhỏ khác để ở, nhưng mấy căn nhà này chỉ có thể chứa một hộ gia đình, miễn cưỡng ở được năm, sáu người, ngay cả hạ nhân trong nhà cũng phải tìm nhà khác để ở. Tất nhiên, mỗi một căn nhà đều cách nhau một đoạn đường dài, lỡ như có chuyện gì xảy ra, hộ vệ cũng không đến cứu kịp, điều này thật sự khiến mọi người phát sầu.

Cuối cùng, trải qua thương lượng, mọi người vẫn chỉ có thể tách ra ở.

Lúc Ô Nhược nghe thấy tin này thì cười lạnh, sau khi cậu nhận được thư ở hoàng thành đã thuê toàn bộ những căn nhà lớn, nên người Ô gia muốn chiếu cố lẫn nhau căn bản là không thể nào, cũng không có khả năng để bọn họ trôi qua an ổn.

Vào ban đêm, Ô Nhược cho người đến quấy rầy người Ô gia, hơn nữa còn liên tục quấy rầy năm sáu ngày, làm cho mỗi người trong Ô gia đều tâm thần không yên, bức mỗi người trong viện phải chen chúc trong một căn nhà nhỏ và kêu một đoàn hộ vệ đến bảo hộ bọn họ.

Sau khi đạt được mục đích, Ô Nhược liền bỏ mặc bọn họ, dù sao nhiều người thì nhiều rắc rối, cứ để bọn họ từ từ nháo đi, cậu phải chuyên tâm học luyện kiếm với Hắc Tuyển Dực, còn buổi chiều thì mang Đản Đản đi thăm cha mẹ.

Đôi khi đến Thanh phủ, đúng lúc Ô Tiền Thanh đang dạy Ô Hi học huyền thuật, Ô Nhược thuận tiện để Đản Đản đi theo học cùng, mà cậu thì cùng Quản Đồng ngồi một bên nhìn.

Quản Đồng nhìn Đản Đản cười ôn nhu: "Đản Đản thật thông minh, vừa học liền biết."

"Mẹ cũng không xem đó là con trai của ai." Ô Nhược cười đắc ý, sau đó ánh mắt dừng trên người Quản Đồng: "Mẹ, mẹ thật sự không thể khôi phục linh lực sao?"

Cậu vừa nói vừa cầm tay Quản Đồng, nhân cơ hội bắt mạch cho bà, thậm chí lén lút chuyển linh lực vào người Quản Đồng, sau đó cậu phát hiện linh điền Quản Đồng hoàn toàn không có hao tổn gì, nói cách khác trong cơ thể mẹ cậu vẫn còn linh lực.

Đáy mắt Ô Nhược thoáng qua tia khó tin.

Nhưng mà vì sao cậu không cảm giác được linh lực của mẹ ở đâu?

Quản Đồng ngẩn ra, cười khổ lắc đầu: "Đã nhiều năm trôi qua, đã quen với việc làm một người bình thường."

"Mẹ, mẹ có nghĩ tới, người bình thường thọ mệnh ngắn hơn thuật sư hay không, cũng nhanh già hơn thuật sư hay không, chẳng lẽ mẹ không muốn cùng cha bạch đầu giai lão sao?"

Quản Đồng cười vỗ mu bàn tay cậu, trấn an nói: "Cái này con không cần lo, ta sẽ sống tốt, con xem dung mạo của ta là biết ta có giống thuật sự hay không, không nhanh già như người thường đâu."

"Nhưng mà..."

Quản Đồng ngắt lời cậu: "Tiểu Nhược, ta biết con tốt với ta, không muốn tổ phụ và tổ mẫu khinh thường ta, nhưng mà ta thật sự đã không thể sử dụng được huyền thuật."

Ô Nhược nhíu mày: "Chúng ta đã rời khỏi Ô gia, con mới không thèm để ý tổ phụ và tổ mẫu thấy mẹ như thế nào, con chỉ là lo cho an nguy của mẹ, nếu như có huyền thuật thì có thể tự bảo vệ bản thân, con cũng không phải sợ mẹ bị khi dễ."

Nhớ lại kiếp trước, mẹ cậu đánh không lại thị vệ bên người Nguyễn Trì Tranh, cuối cùng còn bị...

Quản Đồng cười nói: "Có cha con ở đây, ai dám khi dễ ta."

"Những việc này không thể nói trước được." Ô Nhược nắm chặt nắm tay, mặt trầm xuống: "Mẹ, con cũng không gạt mẹ, vừa nãy con lén đưa linh lực vào thân thể mẹ, thấy được linh điền vẫn hoàn hảo, chứng tỏ linh lực và tu vi vẫn còn."

Nếu đúng là vậy, kiếp trước vì sao mẹ cậu thà bị người khác cưỡng hiếp cũng không sử dụng linh lực để phản kháng?

Quản Đồng sửng sốt, thở dài: "Con nói không sai, linh lực và tu vi của ta vẫn còn, nhưng lại bị phong ấn, căn bản không sử dụng được huyền thuật, chuyện này cha con cũng biết, còn về chuyện khác, con đừng hỏi."

Ô Nhược vội hỏi: "Chẳng lẽ không còn cách nào giải phong ấn sao?"

Quản Đồng nhìn về phương xa, lẩm bẩm: "Chỉ có người phong ấn mới giải được, còn không ai cũng không thể giải."

"Là ai phong ấn?"

Quản Đồng không nói nữa.

°°°°°°°°°°

Hôm qua mình quên đăng, tối nay còn 1 chương nữa nha.

Đăng: 5/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro