Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Edit + beta: Iris

Mặc dù làn đạn đã bước vào giai đoạn 【 không có gì hồi hộp 】 khắp màn hình, nhưng bảy người trong phòng tập, bao gồm cả Tạ Bình Qua vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lộ Tiểu Phong làm MC “khách mời” rất chuyên nghiệp, hắn tốt bụng phổ cập: “Là thế này, hai đường đua chúng ta có một tuần để luyện tập đúng không? Chương trình muốn tạo phúc lợi cho thí sinh cũng như phúc lợi cho khán giả ủng hộ chương trình, quyết định công bố lần bỏ phiếu đầu tiên vào chiều nay xem có ai tiến vào vị trí debut, sau đó cho mọi người xem bản đồ, để cộng đồng cùng thảo luận chọn nơi vui chơi… À không, nơi live stream. Lúc nãy đã công bố năm người, bây giờ chuẩn bị công bố hạng bốn độ hot, mọi người đoán xem là ai?”

Nếu câu hỏi này được đặt ra vào một tuần trước khi Tạ Bình Qua tạo đội, có thể những người khác còn ôm chút ảo tưởng về câu trả lời.

Bây giờ thì… Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tạ Bình Qua, không chút do dự nào.

Tình huống ngoại lệ duy nhất chắc chỉ có bản thân Tạ Bình Qua.

Mặc dù cậu hiểu ánh mắt của những người khác, nhưng cậu không hiểu loại sắp xếp này: “Live stream cần bao lâu? Có ảnh hưởng đến đội chúng ta không…”

Tạ Bình Qua còn chưa nói xong thì những người khác đã vội ngắt ngang: “Không ảnh hưởng không ảnh hưởng.”

Live stream tốt lắm! Live stream thật sự rất tốt! Bọn họ có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi mấy tiếng… Không, không đúng, bọn họ có lẽ nên nhân cơ hội đuổi kịp tiến độ của Tạ Bình Qua, đuổi kịp một chút thì cũng là đuổi kịp.

【 Ha ha ha, sao có cảm giác đội này đặc biệt ghê, mọi người đều tỏ vẻ khao khát vui vẻ đưa tiễn Tạ Bình Qua đi. 】

【 Có lẽ là do nhân duyên không tốt, hoặc là trình độ không được nhưng lại thích khoa tay múa chân? 】

【 … Lầu trên đừng có làm mất hứng như vậy được không? Nhìn ngứa mắt. 】

【 Vốn là vậy mà, hơn nữa Tạ Bình Qua đâu chỉ có nhân duyên không tốt thôi đâu? Nhìn quần áo cậu ta khô ráo kìa, những người khác thì ướt nhẹp, hoặc là cậu ta biết trước nên đi thay quần áo, hoặc là cậu ta không tham gia luyện tập, chọn một cái đi. 】

Vốn chỉ là một làn đạn lướt ngang qua rất nhanh, cũng không cản trở được gì, nhưng người đó liên tục spam, rất nhiều người đều nhìn thấy.

Bình thường khán giả rất ít người ghét Tạ Bình Qua, các cô không có hứng đọc hiểu, cũng không cảm thấy Tạ Bình Qua bỏ tập, nhưng quần áo của cậu quả thật khô ráo... Trong lòng không khỏi lẩm bẩm.

Bởi vì tự lẩm bẩm trong lòng, nên sự chấn động do nhan sắc mỹ miều của Tạ Bình Qua mang lại cũng dần bình tĩnh hơn —— dù sao Tạ Bình Qua thật sự quá đẹp, bình tĩnh lại hoàn toàn là chuyện không thể nào, cùng lắm là… Tốc độ spam chậm lại một chút.

Tạ Bình Qua không hề biết, trong vòng một phút ngắn ngủi, phòng live stream đã lên lên xuống xuống mấy lần, cũng không hề biết mặt của mình đã cứu vớt độ hot của mình.

Cậu nghe nhân viên công tác nói live stream xong sẽ ăn cơm chiều rồi về, lại nhìn đồng đội vui vẻ vẫy tay, thế là đi theo năm thí sinh khác.

Camera lại quay về phía trước, nhân viên công tác bắt đầu gõ cửa phòng luyện tập tiếp theo, Lộ Tiểu Phong đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói về kết quả bỏ phiếu ngày đầu tiên.

Dựa theo biểu hiện cùng ngày và tình huống hiện có, đường đua phi thần tượng chắc chỉ có hai người tiến đến vị trí debut, trong đó có Tạ Bình Qua là top 1 độ hot ở đường đua phi thần tượng, xếp top 4 tổng bảng độ hot; Lộ Tiểu Phong top 2 độ hot ở đường đua phi thần tượng, xếp top 9 tổng bảng độ hot.

Những thí sinh khác từ top 5 đến 8 đều là đường đua thần tượng, trong đó có một người được bậc A, ba người bậc B ở sân khấu đầu tiên.

“Xem ra khán giả vẫn thích người đẹp phái thực lực,” Lộ Tiểu Phong tổng kết lại, “Mấy người này đều được cố vấn khen ngợi đúng không? Tôi cảm thấy trong top 3 cũng như vậy, trong đó chắc là có Vệ Liên Đào.”

Lộ Tiểu Phong đoán không sai, ba người còn lại đều được các cố vấn khen ngợi lúc đánh giá ở sân khấu đầu tiên, cũng được xét bậc A, trong đó độ hot của Vệ Liên Đào là đứng nhất.

Hắn vừa xuất hiện, nhân viên công tác lập tức đưa cho hắn một bức thư, hình như là quá trình hoàn chỉnh của buổi live stream, bởi vì hắn tuyên bố rất nhanh chóng: “Trước tiên chúng ta sẽ dẫn khán giả xem live stream đến tham quan ký túc xá, sau đó cho mọi người 15 phút để thay quần áo và trang điểm.”

Vệ Liên Đào nói xong thì hơi dừng lại một chút. Hắn nhìn Tạ Bình Qua rồi hỏi: “Nếu cậu không cần thay quần áo, vậy trang điểm xong thì có thể dẫn khán giả xem live stream đi dạo ký túc xá được không?”

Tạ Bình Qua đáp “được”, sau đó lấy son môi ra bôi vài đường coi như đã trang điểm xong.

Vệ Liên Đào hơi sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt, Lộ Tiểu Phong yên lặng che mặt, cảm giác mình đang nuôi một người trẻ tuổi thuần phác.

【 Ơ này, cái này là trang điểm xong rồi? 】

【 Son môi = trang điểm, không hổ là thẳng nam… 】

【 Mà này, có phải vừa rồi camera quay Vệ Liên Đào và Tạ Bình Qua chung một khung hình không? Mọi người có cảm thấy bọn họ hơi giống nhau không? 】

【 Có hơi giống, nhưng không sao, một người là đường đua thần tượng, một người là đường đua phi thần tượng, Vệ Liên Đào trời sinh khí chất sắc bén kiêu ngạo, Tạ Bình Qua thì trông linh hoạt nhanh nhẹn. 】

【 Nói trắng ra! Tôi thấy Vệ Liên Đào khá công, có dáng người nè, có thực lực nè, màu da v.v. Tạ Bình Qua thật sự rất thụ, mặc dù cao đấy, nhưng thật sự là vừa trắng vừa đẹp, có thấy dáng vẻ bọt nước rơi dọc theo tóc mái vừa rồi không, quả thực giết người trong vô hình. 】

【 Chẳng lẽ là do thân thể quá yếu nên Tạ Bình Qua không luyện múa mà chỉ luyện hát? 】

Tạ Bình Qua không biết bình luận đang nói về cái gì, thấy những người khác đã trở lại biệt thự và đi lên lầu, cậu suy nghĩ một lúc, sau đó dẫn cameraman đi vòng quanh biệt thự, chia sẻ chiếc đèn yêu thích của mình: “Bụi cỏ bên này có trang trí đèn, đèn không sáng nhưng rất đẹp, lần đầu tiên tôi nhìn thấy còn tưởng là đom đóm.”

Tạ Bình Qua nói xong lại dẫn bọn họ nhìn một thân cây: “Cây này cũng vậy, ít đèn hơn bụi cỏ, nhưng ban đêm rất sáng, đèn trên cây và trong bụi cỏ kết hợp với bầu trời đầy sao, hợp thành tranh vẽ.”

Giới thiệu cây xong, Tạ Bình Qua còn muốn giới thiệu hoa ở bên cạnh, kết quả nhân viên công tác đi theo nhắc nhở cậu giới thiệu đồ trong biệt thự một chút.

Tạ Bình Qua không khỏi im lặng một lát, sau đó thở dài trong lòng, dẫn bọn họ vào biệt thự.

Biệt thự rất sạch sẽ, trang trí tinh xảo, tầng một có phòng khách, phòng bếp và một ban công lớn.

Theo lý mà nói thì nơi này có rất nhiều thứ để giới thiệu, nhưng từ lúc bắt đầu đi vào, Tạ Bình Qua lại không biết nên nói gì, chỉ nói với bọn họ là có tầng hai tầng ba, sau đó phòng live stream cũng không hiểu ra sao rơi vào sự im lặng.

Làn đạn toàn dấu chấm hỏi, mặc dù Tạ Bình Qua không thấy nhưng cậu có thể đoán được từ vẻ mặt của nhân viên công tác, chỉ có thể tiếp tục giữ vững khuôn mặt vô cảm của mình.

Cậu cũng muốn giới thiệu lắm chứ! Nhưng vấn đề là trong đống đồ điện gia dụng này, cậu chỉ biết mỗi sô pha và bàn trà, cùng lắm thêm cái TV, còn những cái khác... Hừm...

May mà các thí sinh khác thay quần áo rất nhanh, trang điểm cũng rất nhanh.

Thấy có người xuống lầu, Tạ Bình Qua không còn căng cứng nữa, mặt lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.

Chỉ thoáng cái dấu chấm hỏi lại che kín màn hình, ngay cả thí sinh đang đi xuống kia cũng mờ mịt khi nhìn thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của cậu.

Tình hình gì đây? Có màn ảnh không phải nên vui mừng sao?

Mặc kệ người khác mờ mịt thế nào, dù sao không cần Tạ Bình Qua phải đứng ra nói chuyện là cậu đã vui lắm rồi.

Cậu yên tĩnh nghe bọn họ giới thiệu, yên tĩnh làm hoa trên vách tường, sau đó lúc mọi người tập hợp lại thảo luận nên đi đâu quay, vẫn tiếp tục đảm đương vai trò quần chúng “bình thường” đứng xem.

Làng du lịch rất lớn, nhưng bọn họ không có nhiều thời gian, cuối cùng mọi người chọn đến Hồ Vân Thiên.

Hồ Vân Thiên là địa điểm bán hàng lớn nhất làng du lịch, hồ này không lớn, cảnh sắc bình thường trên vùng đồng bằng với những dòng nước chảy xiết và những hồ nước nằm rải rác, chính vì điều này nên tập đoàn Thịnh Thế mới có thể tạo ra một khu nghỉ dưỡng mới trong khu vực này.

Sau khi xây dựng làng du lịch mới, cũng tiến hành cải tạo một loạt xung quanh hồ, mọi người đã truyền tài liệu cho nhau xem, có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

Phía nam Hồ Vân Thiên cách khu vực hoạt động của bọn họ không xa, khoảng nửa tiếng đồng hồ, ban đầu là Vệ Liên Đào dẫn đường, không biết có phải do biển báo chưa được dựng xong hay không, mọi người đi một hồi thì phát hiện, hình như bọn họ... Lạc rồi.

Bọn họ nhìn ba con đường lớn không khác nhau gì mấy trước mắt, lại nhìn bản đồ trừu tượng giản lược trên tay, có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Mắt thấy Vệ Liên Đào dẫn đầu một đội nhỏ thảo luận xem nên chọn con đường nào coi như đi thám hiểm, Tạ Bình Qua vẫn luôn yên tĩnh làm hoa trên vách cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu muốn đến Hồ Vân Thiên, chắc là đi đường bên trái.”

Tạ Bình Qua vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn cậu.

Cameraman cũng nhanh chóng điều chỉnh màn ảnh về phía cậu và Lộ Tiểu Phong, rất phối hợp hỏi câu “Vì sao”.

Tạ Bình Qua không chút do dự đáp: “Con đường này ẩm ướt.”

Lời vừa nói ra, làn đạn lại đầy dấu chấm hỏi đợt ba.

Tâm trạng các thí sinh khác cũng y hệt làn đạn, bọn họ mờ mịt, có người thử đi vài bước ở cả ba con đường, cảm giác là, sau đó... Không cảm giác ra gì cả.

Vệ Liên Đào cũng không cảm giác được gì, vừa rồi hắn chọn con đường bên phải, Tạ Bình Qua lại chọn khác hắn hoàn toàn, hắn không khỏi nghi ngờ có phải Tạ Bình Qua đang đối nghịch với hắn hay không: “Cậu xác định là đường này? Nếu sai sẽ ảnh hưởng đến buổi live stream.”

Tạ Bình Qua cảm thấy câu này có gì đó kỳ quái, không phải vừa rồi bọn họ nói chọn một con đường coi như đi thám hiểm hả, sao bây giờ lại biến thành chọn sai sẽ ảnh hưởng đến live stream?

“Chỉ có con đường này dẫn đến nguồn nước,” cho dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng Tạ Bình Qua vẫn trả lời, “Khoảng cách rất gần, chắc khoảng 7 phút là tới.”

Tạ Bình Qua đã nói đến mức này, dù là vì hiệu quả live stream, những người khác cũng đành đi theo hướng cậu nói.

Vệ Liên Đào nhìn cậu một cái rồi nói câu “tôi rất mong đợi phong cảnh trong 7 phút tới”, rồi lại đi trước lần nữa.

Khán giả phòng live stream vẫn chấm hỏi đầy đầu, nhưng sau khi Tạ Bình Qua đưa ra thời gian 7 phút, bọn họ hào hứng hơn rất nhiều, bắt đầu vui vẻ đếm ngược.

【 Còn năm phút! 】

【 Còn hai phút! 】

【 Thời điểm chứng kiến kỳ tích tới rồi! 】

……

Kết thúc đếm ngược, con đường trong camera đột nhiên có dấu hiệu rẽ.

Khán giả nghĩ thầm không thể nào, chẳng lẽ thật sự huyền học đến vậy, giây tiếp theo, trong camera xuất hiện hồ nước xinh đẹp chứng minh trên đời này thật sự có chuyện huyền học như vậy.

Khán giả và các thí sinh đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng cameraman phản ứng nhanh nhất.

Hắn quay lại biểu cảm của mọi người, lại quay một vòng phong cảnh xung quanh, đang chuẩn bị dời màn ảnh đến trên người các thí sinh lần nữa, đột nhiên trên màn ảnh xuất hiện mặt của người khác.

Hắn ngây ra, vô thức nhắm ngay camera sang đó, nhân viên công tác đi theo sau nhanh chóng phản ứng lại, duỗi tay che camera lại.

【 Vãi, tình huống gì vậy, sao đột nhiên lại có bàn tay lớn như vậy? 】

【 Hình như là có những người khác lọt vào camera? 】

【 Ặc… Du khách hả? Không đúng, nơi này chưa mở cửa mà đúng không? 】

……

Khán giả vẻ mặt mờ mịt, chỉ nghe thấy đám người kia có người gầm lên “Mấy người là ai? Ở chỗ này quay cái gì”, nghĩ thầm đây không phải là vấn đề bọn họ nên hỏi sao, sao lại biến thành đối phương hỏi rồi. Kết quả còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, live stream đã bị tắt mất.

Chỉ một thoáng sau, mọi người càng mờ mịt hơn, ngay lúc này, cuối cùng có người đã bình luận.

【 Ặc, hình như tôi biết vì sao live stream bị tắt rồi... Người vừa xuất hiện trong camera hình như là chủ tịch tập đoàn Lan Phong, dường như bọn họ vào nhầm hiện trường giao lưu của cấp cao của hai tập đoàn... 】

°°°°°°°°°°

Đăng: 27/3/2023

Beta: 15/9/2024

💒💒💒💒💒

Chương 12

Edit + beta: Iris

Ban đầu mọi người chỉ lo chú ý đến Hồ Vân Thiên, nên khi có người đột nhiên gầm lên hỏi bọn họ đang làm gì, hầu hết mọi người đều không phản ứng kịp.

Bọn họ nhìn theo hướng phát ra âm thanh, phản ứng đầu tiên là “không phải nên là chúng tôi hỏi mấy người đang làm gì sao”, đến khi thấy rõ người hỏi, bọn họ mới cảm giác như bị đụng trúng cây, bắt đầu lo lắng.

Tưởng Chúc cũng ngây ra, ngay khi hắn nhìn sang Tạ Bình Qua, hắn vô thức quay đầu nhìn Tạ Minh Duệ.

Ánh mắt Tạ Minh Duệ phức tạp hơn so với những gì anh thể hiện ra ngoài, không chỉ ánh mắt, Tưởng Chúc còn cảm giác được Tạ Minh Duệ gần như bất giác nhón lên nửa bước, nếu không phải do đằng trước có người, chỉ sợ nửa bước này sẽ bước lên thật.

Ngay cả như vậy, ánh mắt Tạ Minh Duệ cũng không rời khỏi người đối phương, trực giác Tưởng Chúc mách bảo trạng thái của anh không đúng, nghĩ đến lúc này anh chưa định để Tạ Bình Qua chú ý đến mình, Tưởng Chúc đánh bạo chạm vào anh, còn hô một tiếng “tổng giám đốc Tạ”.

Trạng thái của Tạ Minh Duệ kỳ thật ổn hơn Tưởng Chúc nghĩ.

Lúc trước anh đã biết Tạ Bình Qua cũng xuyên đến thế giới này, cũng đã ngắm nhìn đối phương từ xa, nói chung cảm xúc của anh vẫn còn trong phạm vi khống chế được.

Chỉ là đột nhiên đối diện với tầm mắt Tạ Bình Qua, tâm trạng anh có chút hoảng hốt, cho đến khi được Tưởng Chúc nhắc nhở, anh mới thoáng bình tĩnh lại, nhân viên công tác 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 nói trước: “Không sao, chúng tôi đổi nơi khác là được, các cậu cứ tiếp tục quay chương trình của mình, không cần để ý đến.”

Trong nhóm người này, ngoại trừ người của tập đoàn Lan Phong, những người còn lại là người của trụ sở Thịnh Thế, sau khi kinh ngạc xong thì hiểu ra mọi chuyện, chỉ là đau đầu không biết giải thích thế nào với Tạ Minh Duệ, không ngờ tới người sau lại dễ nói chuyện như vậy.

Bọn họ lập tức bước xuống bậc thang: “Thành thật xin lỗi tổng giám đốc Tạ, là chúng tôi suy xét không chu toàn, không có báo trước với bên công ty con.”

Bọn họ nói xong thì muốn mời Tạ Minh Duệ rời đi, cũng không biết có phải ảo giác của bọn họ hay không, bọn họ có cảm giác như Tạ Minh Duệ lại nhìn thoáng qua đám thí sinh bên kia rồi mới rời khỏi ven hồ với bọn họ.

Đợi bọn họ đi rồi, nhân viên công tác đi theo Tạ Bình Qua mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò các thí sinh: “Thành thật xin lỗi, là tập đoàn chúng tôi lo liệu không chu toàn mới dẫn đến chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, chỉ là chuyện vừa rồi... Xin mọi người đừng tiết lộ thêm gì với bên ngoài.”

“Yên tâm, chúng tôi biết chừng mực.” Bọn họ biết mặt Tạ Minh Duệ, cho dù không biết thì nhìn cảnh tượng vừa rồi, bọn họ cũng không rảnh đi nói bậy.

Nhận được bảo đảm, bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng biến mất.

Lộ Tiểu Phong nhìn nhân viên công tác kêu cameraman chuẩn bị live stream lại, đi đến bên cạnh Tạ Bình Qua, định hỏi cậu làm sao tính thời gian chuẩn như vậy thì phát hiện, Tạ Bình Qua hình như... Không giống như bình thường?

“Bình Qua, anh sao vậy?”

So với Tạ Minh Duệ, Tạ Bình Qua bị đánh úp bất thình lình nặng hơn nhiều.

Mặc dù cậu từng ảo tưởng có thể nhìn thấy điện hạ nhà cậu ở thế giới này, nhưng cậu không ngờ sẽ như vậy... Vừa ngẩng đầu lên đã thấy đối phương đứng trước mặt mình.

Chắc hẳn đối phương sống không tệ lắm, sắc mặt tốt hơn nhiều so với lần cuối gặp mặt.

Không, cũng không đúng, không thể dùng từ lần cuối gặp mặt được, lúc ấy tiên đế băng hà, những hoàng tử còn sống bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bản thân cậu bị thương nặng vì cứu anh… Tất cả mọi trách nhiệm đều đè trên người anh.

Chỉ cần đối phương không sống trong cảnh tuyệt vọng, có lẽ sắc mặt đều sẽ tốt hơn so với lần cuối gặp mặt…

Tạ Bình Qua nghĩ đến hồn phách lên mây, nhớ đến cái liếc mắt trước khi rời đi của Tạ Minh Duệ.

Cái liếc mắt kia rất giống ánh mắt an ủi cậu trước đây của Tạ Minh Duệ, khiến Tạ Bình Qua lập tức xác định điện hạ nhà cậu vẫn là điện hạ nhà cậu, chỉ là… Hình như không giống trước kia nữa.

Trước kia, lúc Tạ Minh Duệ nhìn cậu, trong ánh mắt chỉ có bình tĩnh, dịu dàng, không như vừa rồi, ánh mắt như thể đang kiềm nén vô số thứ khiến người ta không thể nhìn rõ.

Nhận ra hai điều này, Tạ Bình Qua lập tiếp tiến vào trạng thái ám vệ.

Cậu không đi vào cõi thần tiên nữa, nhưng suy nghĩ cũng không còn đặt vào live stream. Cậu xuất hiện trong camera nhưng lại không hề có cảm giác tồn tại, ngay cả khi khán giả nhìn cậu một cái, thấy cậu nhưng lại vô thức coi nhẹ cậu.

Tạ Bình Qua duy trì trạng thái đó cho đến hết buổi live stream, rồi đến hết buổi luyện tập tối, đến khi về ký túc xá, mọi người đều ngủ hết, cậu mới xoay người ngồi dậy, xuống giường.

Mặc dù ý của Tạ Minh Duệ là kêu cậu đừng căng thẳng, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, nhưng… Cậu vẫn muốn đi nhìn người kia một cái.

Cậu muốn biết bây giờ điện hạ có an toàn không, cậu muốn biết bây tại điện hạ có sống tốt không.

Vì vậy cậu lặng lẽ đẩy cửa ra, đi dọc theo hành lang có camera, đến ban công nhỏ ở trong góc lầu hai không có camera, một tay vịn lan can muốn xoay người nhảy xuống, kết quả thoáng cái lại nhìn thấy Tạ Minh Duệ đang đứng chờ dưới tán cây.

Anh đứng dưới gốc cây điểm xuyến những ánh đèn mà Tạ Bình Qua đã giới thiệu vào ban ngày, ngẩng đầu lên nhìn cậu, trên mặt là nụ cười rất quen thuộc đối với Tạ Bình Qua.

Tạ Bình Qua hoàn toàn không phát hiện ra, đôi mắt cậu đang được những ánh đèn kia chiếu sáng lấp lánh.

Cậu không chút do dự trèo qua lan can, nhảy xuống, đáp chính xác trước mặt Tạ Minh Duệ.

Cậu vui vẻ hô “điện hạ”, rồi trước khi kịp phản ứng lại, đã bị Tạ Minh Duệ ôm thật chặt vào lòng.

Cậu không phản kháng, cũng không giãy giụa, chỉ cảm thấy mặt hơi nóng, hốc mắt cũng hơi nóng.

Cậu lại hô thêm một tiếng “điện hạ” thì Tạ Minh Duệ mới buông ra, sau đó nhẹ giọng nói: “Nơi này không tiện nói chuyện, về chỗ của anh trước đã.”

Tạ Bình Qua đồng ý ngay lập tức.

Cậu có thói quen đi đằng sau Tạ Minh Duệ, nhưng lại bị người kia nắm chặt lấy cổ tay.

Cậu liếc nhìn người kia một cái, Tạ Minh Duệ cũng nhìn cậu, cậu không giãy giụa, đeo khẩu trang mà Tạ Minh Duệ đưa cho, đi bên cạnh anh.

Gió ban đêm có hơi lạnh, Tạ Bình Qua đi tới, đột nhiên có cảm giác như Tạ Minh Duệ đang cười.

Cậu muốn hỏi, nhưng đến khi tới biệt thự của Tạ Minh Duệ thì lại quên mất vấn đề này, bởi vì biệt thự mà Tạ Minh Duệ ở, quả nhiên chính là biệt thự mà cậu có cảm giác có người nhìn mình lúc trước.

Tạ Minh Duệ tắt camera theo dõi bên ngoài biệt thự, còn trong biệt thự thì không có camera.

Anh vừa vào biệt thự là tháo khẩu trang xuống, quay đầu lại muốn tháo giúp Tạ Bình Qua, lại phát hiện người đằng sau đã tháo xuống rồi, đang nhìn chằm chằm lầu hai: “Vậy là ngày đó thật sự có người nhìn em, hơn nữa người đó còn là điện hạ.”

Tạ Minh Duệ mỉm cười, dẫn cậu lên căn phòng ở lầu hai.

Từ trong phòng nhìn ra bên ngoài, đúng lúc có thể thấy rõ con đường từ phòng tập luyện đến ký túc xá, Tạ Bình Qua đứng ở cửa sổ nhìn hồi lâu như đang suy tư gì đó: “Điện hạ, em nghe nói thế giới này có vũ khí tầm xa nhỏ gọn, nếu đứng ở vị trí này, có lẽ là vị trí ám sát tốt nhất?”

Tạ Minh Duệ gật đầu.

Anh im lặng một lát, trước khi Tạ Bình Qua nói chuyện thì mở miệng: “Bình Qua, em có thích công việc hiện tại không?”

Tạ Bình Qua hơi sửng sốt.

Cậu nhìn Tạ Minh Duệ, anh cũng không tránh né tầm mắt, sau một lúc lâu, Tạ Bình Qua mới nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ không muốn em ở lại bên cạnh anh sao?”

Tạ Minh Duệ biết lời này của cậu không có ý gì khác, nhưng vẫn khiến lòng anh hoảng hốt một trận, trả lời Tạ Bình Qua: “Em còn nhớ chúng ta từng nói gì không? Đợi anh đăng cơ, anh mong em không còn làm thủ lĩnh ám vệ nữa, mà có thể quang minh chính đại xuất hiện trên sử sách.”

Tạ Minh Duệ nói xong, Tạ Bình Qua lập tức hiểu ý của anh.

Không hiểu sao cậu tự dưng cảm thấy mất mát, nhưng lại có chút vui mừng, hai loại tâm trạng tương phản nhau, chính bản thân cậu cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào.

Cậu nhìn vào mắt Tạ Minh Duệ, lại nhìn con đường mấy ngày nay mình đi ở bên ngoài, ánh mắt dần dần kiên định: “Em muốn thử công việc này.”

Lúc trước cậu chọn tiến vào giới giải trí, đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Thế giới này không có nhiều công việc thích hợp cho cậu, càng không có nhiều công việc vừa thích hợp vừa có tương lai rộng mở.

Nếu Tạ Minh Duệ không muốn… Cậu ở lại, vậy cậu cũng không có gì hối hận về lựa chọn này.

Tạ Minh Duệ vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt cậu.

Đôi mắt của Tạ Bình Qua vô cùng đẹp, trước kia, mỗi lần Tạ Minh Duệ tìm cậu, điều anh chú ý đầu tiên chính là đôi mắt sáng ngời đó.

Đôi mắt vẫn luôn nhìn anh, dù là lúc bị thương nặng cũng vẫn luôn nhìn anh.

Chỉ là lúc đó… Đôi mắt kia không còn sáng ngời như vậy nữa.

Bây giờ lại lần nữa có cơ hội nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Tạ Bình Qua, Tạ Minh Duệ đột nhiên cảm thấy, chỉ cần cậu muốn, anh có thể cho cậu tất cả.

Công bằng hay số phận gì đó, anh không quan tâm, 27 năm nay, anh nắm giữ Tạ gia, xây dựng tập đoàn Lan Phong đi đến vị trí ngày hôm nay, không phải chỉ vì mong có một ngày, Tạ Bình Qua thật sự xuất hiện, bản thân anh cũng như trước kia, cho cậu tất cả những gì cậu muốn hay sao?

“Hửm?” Tạ Bình Qua rất nhạy cảm đối với cảm xúc của anh, thấy hơi thở của anh thay đổi, Tạ Bình Qua liền nhìn qua.

Tạ Minh Duệ lập tức thu lại khí thế nghiêm nghị của mình.

Anh làm như không có việc gì, nhìn vào mắt Tạ Bình Qua, thấy đối phương dường như đang tò mò có phải cảm giác sai rồi không, anh thong thả cười nói: “Không sao, nghĩ tới chút chuyện thôi. Anh sẽ ở lại đây vài ngày, mỗi khi các em chính thức biểu diễn trên sân khâu, anh đều sẽ tới xem. Chờ em biểu diễn vòng cuối cùng xong, anh đón em về nhà, được không?”

Tạ Bình Qua rất muốn nói được, nhưng nghĩ đến khả năng ca hát và vũ đạo của mình, cậu im lặng một cách vi diệu.

Trình độ của cậu như vậy, thật sự đủ đẹp để Tạ Minh Duệ xem sao?

Nhưng hiển nhiên Tạ Minh Duệ rất mong chờ, Tạ Bình Qua vẫn nghe theo con tim, quyết đoán đáp: “Được.”

Cậu 6 tuổi đã học giết người, 10 tuổi đã có thể tự làm mọi chuyện, cậu không tin, hát nhảy còn khó hơn cả giết người.

.

Thành viên đội Tạ Bình Qua còn đang chìm trong giấc ngủ không hề hay biết rằng, vì sự xuất hiện của một người mà cuộc sống huấn luyện vốn đã rất “bi thảm” của bọn họ nay đã biến thành dậu đổ bìm leo.

Trước khi bọn họ đi ngủ còn nghĩ buổi tổng duyệt tối nay không tệ, Tạ Bình Qua dường như không nổi bật gì lắm, chắc là cuối cùng bọn họ tập luyện có hiệu quả rồi? Vậy mấy ngày kế tiếp có phải sẽ nhẹ nhàng hơn chút không? Mà Tạ Bình Qua hạng 4 độ hot ngày đầu tiên có lẽ cũng sẽ thả lỏng bản thân, sẽ buông tha cho bọn họ nhỉ?

Không hề nghĩ đến sau khi thức dậy, vào phòng tập luyện thì phát hiện Tạ Bình Qua lại xuất hiện sớm hơn bọn họ, hơn nữa... Dường như đã ở đó từ rất sớm rồi.

Lúc ấy bọn họ không khống chế được vẻ mặt, càng khiến cho bọn họ hoảng sợ hơn chính là, Hạ Mặc cùng ký túc xá với Tạ Bình Qua cũng ở đó, vẻ mặt hắn nhìn bọn họ phải diễn tả thế nào đây… Tràn ngập mùi kỳ quái… Đồng tình?

Bọn họ đột nhiên có dự cảm xấu, quả nhiên, Tạ Bình Qua thấy bọn họ đến đông đủ thì nói thẳng: “Tôi có một ý tưởng, muốn bàn bạc cùng mọi người một chút…”

°°°°°°°°°°

Đăng: 29/3/2023

Beta: 15/9/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro