Chương 1.2: Biểu cô nương hồi kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa qua khỏi giờ Tị, đầu hẻm Trần phủ liền lần lượt có xe ngựa của các tân khách tới. Hai vị con dâu Trần gia sáng nay sau khi thỉnh an lão nhân gia xong liền bận rộn đằng trước đón tân khách tới cửa, nhiệt tình đưa đám người tới vườn mai. Vườn hoa mai ở hậu viện Trần gia rất được khen ngợi ở kinh thành. Mỗi lần tiết hoa mai nở, màu vàng kim giống như mật, đọng tuyết sương lạnh, đẹp không tả xiết.

 Chỉ là Trần gia quen sống điệu thấp, ngoại trừ sinh thần hai vị lão nhân, cơ bản rất ít mở tiệc chiêu đãi, tới mảnh vườn mai này của Trần gia bất quá chỉ có một chút thân bằng hảo hữu. Hôm nay các phu nhân có được thiếp mời đều cao hứng vì có thể thưởng cảnh đẹp, đương nhiên còn rất hiếu kì biểu cô nương mà Trần gia sủng ái. 

Các phu nhân đều tự kiềm chế thân phận, sẽ không tại trước mặt chủ nhà biểu hiện ra cái gì. Không nghĩ Trần gia cân nhắc cho tới hôm nay lại mời nhiều khách nhân, không những dựng sân khấu kịch ở đất trống phía đông nam, mà còn đặt rất nhiều bàn trong vườn và điểm tâm. Điều này lại thuận tiện cho các tiểu cô nương hoạt bát, có thể tách khỏi trưởng bối nhà mình mà không câu thúc túm tụm ba năm người một bàn ngắm hoa nói chuyện, vốn cũng quen biết, tụ tập lẫn nhau càng không có gì lo lắng.

Tử Dư đi vào vườn sau đó không lâu, chỉ nghe thấy có âm thanh nói chuyện, giương mắt nhìn về phía trước thấy mơ hồ có người, thật trùng hợp là đang nói về nàng. 

"Các ngươi đã nghe nói qua vị biểu cô nương này chưa?"  

"Đương nhiên nghe nói qua, nghe nói nàng năm nay cả tuổi mụ là mười bảy, nhưng vẫn chưa đính hôn."

"Mọi người nói mẫu thân nàng kỳ thật cũng chưa gả cho người, không phải phu quân chết sớm, mà là mang thai trước khi thành thân. NgườiTrần gia đều cực kỳ yêu thương, không đành lòng nàng tuổi còn trẻ đi vào tuyệt lộ, mới nói ra ngoài như vậy, đến giờ cũng không biết cha đẻ biểu cô nương là ai đâu."  

" Xuất thân như này, khó mà kết thân được."

Mấy người lao nhao, nói chuyện còn đem thanh âm ép nhỏ lại, có lẽ cũng cảm thấy tại nhà chủ nhân nghị luận không tốt lắm, nhưng Tử Dư thính lực tốt, đã nghe được hết thảy.

Nàng vốn đi theo ngoại tổ mẫu đến đây, đi đến nửa đường có người đến bẩm báo nói có quý nhân đến. Lão nhân gia liền cho người đưa nàng tới vườn mai trước, nói một lát muốn để vị quý nhân kia đoán xem, có thể nhận ra ai là ngoại tôn nữ của bà không. Có thể đùa giỡn như này khẳng định là tri giao, nàng mừng vì lão nhân cao hứng, tự nhiên nhu thuận nghe lời một mình đến đây trước, kết quả đụng phải một màn này.  

Phía trước các tiểu thư vẫn còn đang nói, những lời này nàng từ nhỏ đã nghe, những tiểu thư, phu nhân, thậm chí là lão bách tính đến đạo quán đều sẽ lấy chuyện này để làm đề tài nói chuyện. Lúc đầu còn cảm thấy tức giận, lớn dần, nàng đều cười trừ. Cha đẻ nàng là ai cùng bọn họ có cái  liên quan gì đâu, nàng cứ thư thái là được.

Tỳ nữ bên người nàng là Lục Nhân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, những lời này nghe không ít, lúc này thần sắc nhàn nhạt, không biết là đang nghĩ cái gì. Ngược lại là tiểu nha hoàn dẫn đường  thay đổi sắc mặt. Tiểu nha hoàn nhìn Tử Dư, lại nhìn đám người bị bóng cây ngăn trở, nghĩ đến biểu cô nương dịu dàng động lòng người, đối xử với hạ nhân hiền lành, bất quá... Kết quả ở trong nhà còn bị ngoại nhân dèm pha! Tiểu nha hoàn khóe mắt đỏ lên, định xông lên phía trước.

Tử Dư nhìn ra, một tay giữ chặt lấy người, lắc đầu nói: "Đây đều là khách nhân, không thể ồn ào gây chuyện, miễn cho cho trưởng bối không hài lòng." Tiểu nha hoàn mắt đỏ, tức giận đến tay đều phát run, Lục Nhân liền đi lên ôm lấy nàng cánh tay căn dặn: "Chúng ta đi chỗ sân khấu kịch , một lát gặp phu nhân cũng không thể nói, biết chưa?" Tiểu nha hoàn cân nhắc lợi và hại sau đó gật đầu, Tử Dư mỉm cười, tiếp tục từng bước đi về phía trước.

Hôm trước sau trận tuyết lớn kia, tuyết đọng lại còn chưa tan, guốc gỗ giẫm trên tuyết có chút rung động. Có người mắt nhọn nhìn thấy nàng, hai mắt sáng lên, chợt lại có chút bối rối, thanh âm tinh tế hướng đám tiểu tỷ muội vây quanh hỏi: "Có người tới, chúng ta mới vừa nói có lời không haybị nghe được, nàng rất lạ mặt, các ngươi đã gặp qua chưa?"

Người này hỏi một chút, bốn vị tiểu thư ở đây đều ngẩng đầu nhìn về phía Tử Dư. Chỉ thấy nàng trên thân là áo choàng đỏ chót, khuôn mặt xinh đẹp, đứng giữa tuyết trắng vô cùng xinh đẹp. Trong mắt các nàng đều hiện lên kinh diễm, có người thấp giọng nói: "Lạ mặt... Nàng có nghe được hay không nha." 

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy chột dạ trong mắt lẫn nhau. Có người lại nhẹ nói: "Nếu không hỏi một chút là tiểu thư nhà nào?" 

Một vị cô nương mặc áo choàng vàng nhạt đành phải đứng lên, tại lúc nàng đi tới kêu lên: "Vị tỷ tỷ này hình như trước kia chưa từng gặp, không biết tỷ tỷ là thiên kim phủ nào?." 

Tử Dư vốn định đi qua, không để ý tới, ai ngờ các nàng còn hỏi thăm... Nàng liền cười, khóe mắt có chút giương lên thành đường cong phong tình vạn chủng, che đậy ranh mãnh lóe lên trong mắt. Nàng nói: "Ta chính là biểu cô nương các ngươi nghị luận a."



Tác giả có lời muốn nói:

 Lục Nhân: Biểu cô nương của chúng ta là ma quỷ!  ╮(╯_╰)╭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro