Chương 10: Ngươi đừng hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sát thần trong Cẩm Y vệ hôm qua cột tay thiên hộ dưới trướng mình đi tới nhà Trần thủ phụ, hôm nay lại dẫn một đội nhân mã đến Vũ An bá phủ khiến đám người có chuyện để nghị luận ầm ĩ.

Sau khi Tử Dư hầu hạ ngoại tổ mẫu uống thuốc, liền bị Lục Nhân vụng trộm kéo sang một bên nói: "Cô nương, bên ngoài cũng không biết làm sao truyền thành Hứa phó sứ cùng Trần gia cừu oán càng kết càng lớn, bị sổ con dâng tấu bức bách liền túm thủ hạ tới Trần gia nhận lỗi."

Tử Dư nhíu mày nói: "Quả nhiên là có người ở phía sau cố ý dẫn dắt dư luận. Hôm qua thiên hộ kia là mặc y phục chỉn chu rồi mới đi ra, nếu là người thật sự biết chuyện hẳn là sẽ truyền ra quan hệ hai nhà đã làm dịu mới đúng, đâu ra cừu oán càng kết càng lớn?"

Lục Nhân tán đồng gật đầu, lại nói tiếp: "Vừa rồi có người tới báo là bệ hạ lệnh cho Hứa phó sứ đi thăm dò chuyện Vũ An bá ngược thê đến chết, ngài vì cái gì mà trong tối ngoài sáng đều khiến hắn phải tiếp nhận, chúng ta cũng có thể tự mình tra mà."

"Vũ An bá phủ cùng Hứa gia có quan hệ thông gia, ta đã có lòng muốn muốn để Hứa gia cùng ngoại tổ gia hoà giải thì thuận tay cho hắn một cái ân tình thôi dù sao cũng không thể khiến hắn đi theo quá mức khó coi."

Tử Dư đưa tay gảy cành mai trong bình sứ trắng, nghĩ tới hắn hôm qua cố ý chọc giận nàng, ánh mắt yếu ớt.

Lục Nhân liền không nói thêm gì, cô nương từ nhỏ đã có chủ kiến riêng, bằng không thì cũng không thể thay bệ hạ âm thầm làm một ít chuyện.

Hai người đứng ở phía trước cửa sổ kề tai nói nhỏ, Trần lão phu nhân nhìn nhìn, lại đem ngoại tôn nữ gọi tới trước mặt đưa tay sờ lấy nàng tóc trên trán ôn nhu nói: " tiểu Ngư của chúng ta chịu ủy khuất, chờ thêm hai ngày nữa ngoại tổ mẫu liền mang con đi ra ngoài giải sầu một chút."

Lão nhân nghỉ ngơi một ngày, lại có Hứa Gia Huyền đến nhận lỗi, tâm tình tốt lên rất nhiều, khí sắc cũng chuyển biến tốt. Tử Dư trong lòng suy nghĩ một chút chuyện đi ra ngoài giải sầu, bất động thanh sắc nhu thuận đáp ứng: "Tôn nữ đợi ngài mang con đi ra ngoài chơi."

Trần lão phu nhân trên mặt nở nụ cười, bảo nàng qua một bên thêu hoa, còn mình thì vụng trộm phân phó tâm phúc: "Thay ta gửi thiệp mời đến Vệ quốc công phủ, xem trưởng công chúa điện hạ vài ngày tới có rảnh hay không."

Ngô mụ mụ minh bạch lão thái thái là muốn làm cái gì, hóa ra trong lòng bà còn ghi nhớ việc hôn nhân của biểu cô nương, muốn biết Vệ quốc công phủ lúc nào có thể cho trả lời chắc chắn.

Ngô mụ mụ híp mắt cười 'dạ' một tiếng, tại thời điểm bà rời đi Tử Dư hơi ngẩng đầu, rồi liền lại cúi đầu tiếp tục thêu hoa ngọc lan.

Vũ An bá phủ.

Hôm nay trùng hợp Vũ An bá lại không ở trong nhà, Hứa Gia Huyền cầm sổ con mà Minh Đức đế ném cho hắn, trực tiếp sai người ta vào hậu trạch đi lấy của hồi môn của bá phu nhân đã qua đời cùng cận thân thị nữ.

Vũ An bá lão phu nhân nhận được tin, một đường bước chân tập tễnh chạy tới liền nhìn thấy Cẩm Y Vệ đeo đao áp chế quản sự chỉ ra người cần tìm, dọa hắn đến mấy lần muốn ngã oặt.

Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên cũng kinh động hai phòng còn lại trong bá phủ. Tam phòng thái thái Lâm thị đi tới trước mặt mẫu thân, Vũ An bá lão phu nhân nhìn thấy nàng như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, đẩy nàng một cái vội vàng nói: "Người tới là người họ Hứa không phải là cháu trai của ngươi sao! Ngươi nhanh đi! Nhanh đi bảo hắn dừng tay, người một nhà làm như này có khác nào lũ lụt vọt lên miếu Long vương a!"

Lâm thị tất nhiên nhận ra cháu trai mình, hắn ôm kiếm đứng ở trước một gốc chuối tây, thẳng tắp anh tuấn, khuôn mặt còn tựa tỷ tỷ nàng mấy phần. Tính ra mười năm gần đây nàng cũng có không cùng người cháu ngoại sinh này nói chuyện rồi, Lâm thị hốc mắt nóng lên, chịu đựng muốn xúc động tiến lên nói: "Mẫu thân, con dâu không thể đi. Hứa thế tử là bởi vì việc công mà tới, ta đi sẽ chỉ khiến cho người ta đổ thêm dầu vào lửa."

Nàng dứt lời, bên hông liền hung hăng tê rần, đau đến nàng cả người run rẩy. Lão phu nhân Vũ An bá đang dùng tay gắt gao bóp vặn cánh tay của nàng, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi có đi hay không!" Lâm thị nước mắt rơi xuống, mím môi không nói.

Có thể là thanh âm lão phu nhân Vũ An bá rống lên quá lớn, Hứa Gia Huyền thẳng tắp nhìn lại, Lâm thị vội vàng quay lưng đi, không dám để cháu trai nhìn thấy dáng vẻ mình lúc này. Rất nhanh, ánh mắt hắn liền dời đi, mà Cẩm Y vệ cũng tìm đủ số người liền bẩm báo một tiếng cho hắn. Hứa Gia Huyền lại nhìn về phía vị trí hành lang vừa rồi, nhưng hắn phát hiện Lâm thị đã không còn ở đây, mà Vũ An bá lão phu nhân chính lo lắng hướng hắn đi tới.

"Dẫn đi, về nha môn." Hắn phân phó một tiếng trực tiếp đi ra ngoài, mắt điếc tai ngơ đối với Vũ An bá lão phu nhân ở sau lưng la lên đuổi theo.

Cẩm Y vệ một đám rời đi, Vũ An bá lão phu nhân cùng đám nha hoàn bà tử hoảng sợ khóc thiên đập đất, quản sự không khuyên nổi, đành phải binh mã đang trực đưa tin choVũ An bá. Mà Lâm thị một đường bước nhanh đi trở về viện tử nửa đường lại bị người âm thầm ngăn lại, đưa đến cửa sau.

Hứa Gia Huyền liền dựa vào cây cổ thụ bị mưa gió ăn mòn mà vàng xơ xác trên tường, Lâm thị nhìn thấy hắn, nước mắt vừa mới ngừng lại rơi xuống. Hứa Gia Huyền quay đầu, thấy phụ nhân khóc đỏ mắt nhẹ nói: "Những năm gần đây không gặp, dì gần đây sống vẫn tốt chứ?" Lâm thị liền lau nước mắt: "Vẫn luôn tốt, ngươi vội thì mau đi thôi, chớ trì hoãn chuyện của ngươi."

Hắn nhìn phụ nhân lo lắng đuổi mình đi, nhớ tới nàng năm đó chạy đến phía sau núi Huyền Linh quán tìm mình, về sau liền cơ hồ không lộ diện nữa, cũng chưa từng trở lại. Hắn mím mím môi, lạnh nhạt nói: "Chuyện hôm nay sẽ không liên quan đến tam phòng, dì không cần lo lắng nhiều." Dứt lời, hắn liền xoay người nhanh chân rời đi, không tiếp tục nhìn phụ nhân nữa.

Lâm thị nhìn bóng lưng hắn vui mừng cười, tiểu nam hài năm đó vì phụ thân thú kế mẫu liền rời nhà đã lớn lên. Nhiều năm như vậy, nàng vì không để nhà chồng suy thoái mà đi bấu víu quan hệ, cố ý xa cách. Có thể trong lòng của hắn vẫn nhớ mình, chứ không như thế nào lại vụng trộm gặp nàng một lần.

Lâm thị một mực đưa mắt nhìn hắn thân ảnh biến mất, đưa tay lau khóe mắt. Ồng tay áo rộng của nàng rơi xuống lộ ra một vết thương đáng sợ trên cổ tay. Nàng trông thấy, vội vàng đem tay xuống dưới, cúi đầu bước nhanh trở lại trong phủ.

Hứa Gia Huyền tới Vũ An bá phủ bắt người, Vũ An bá sau khi nghe nói vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy mẫu thân bị dọa đến nằm liệt trên giường, vừa vội vừa tức. "Làm sao lại đột nhiên muốn tới bắt người tra án, đúng là đồ Tang Môn tinh, chết cũng còn không khiến người ta an bình!"

"Con của ta a, đây là có người muốn hại gia đình ta, ngươi gần đây đắc tội người nào lại có thể làm người ta dâng sổ con, chọc tên sát thần kia sai người tới bắt."

Vũ An bá trầm mặt, suy nghĩ mãi cũng không nghĩ minh bạch mình đã chọc tới ai để mà muốn tới cửa nhà đòi hắn nợ cũ. Vũ An bá lão phu nhân ngay bắt đầu dắt cuống họng gào khan khóc, một mực nói oan nghiệt a, lại mắng con dâu trưởng đã chết, nói năm đó liền không nên cưới cái đồ Tang Môn tinh như vậy đến cả một nhi tử đều không sinh được. Vũ An bá đột nhiên liền quay đầu nhìn mẹ già, trong lòng liền nhảy một cái, hỏi nàng: "Nương, ngươi hôm qua đi tới cửa nhà Trần thủ phụ đã làm cái gì?"

Nghe hắn hỏi như vậy, Vũ An bá lão phu nhân cũng sửng sốt: "Đi hỏi nàng dâu cho ngươi a. Tiện phụ kia đều đã chết hai năm, chỉ là nhà nàng lại nháo, ngươi cũng đã cô đơn lâu như vậy, ta nghe người ta tán dương mỹ mạo Trần gia biểu cô nương, người Trần gia lại vô cùng yêu thương nàng, liền đi thăm dò chút ý tứ."

Vũ An bá càng nghe sắc mặt càng khó coi, nắm đấm gắt gao: "Ngài đến đó nói như thế nào? !"

Nói như thế nào? Vũ An bá lão phu nhân nằm ở trên giường đầu óc còn choáng váng, bà. . . bà nói với Trần lão phu nhân là tuyệt đối sẽ không bạc đãi biểu cô nương, sau đó hình như Trần gia lại có chuyện gì, Trần lão phu nhân tức giận tới mức ngất đi, bà liền bị đuổi ra ngoài! Lúc ấy bà còn rất tức giận, Trần gia xảy ra chuyện, Trần lão phu nhân tức tới ngất xỉu thì có quan hệ gì tới bà!

Lại còn dám hướng bà vung tính tình, Vũ An bá phủ có thể coi trọng một cái biểu cô nương bị đầy người lên án cũng là xem ở trên mặt mũi thủ phụ. Đương nhiên, bà cũng muốn dựa vào Trần gia dìu dắt trưởng tử của bà.

Vũ An bá hồi lâu không nghe mẫu thân nói chuyện, liên tục thúc giục, sau khi nghe được bà nói ra sự tình trước kia hai mắt biến thành màu đen, một tay liền chống xuông giường bà: "Nương của con, người đây là chọc tai hoạ cho nhi tử rồi! Ngài đừng có nằm nữa, mau cùng nhi tử đi tới Trần gia một chuyến, còn có người mau nói cho nhi tử là ai xúi giục khiến cho người đi tới Trần gia cầu hôn!"

Vũ An bá lão phu nhân bị nhi tử nói ở bên tai càng thêm mịt mờ. Đâu ra có người xúi giục, là một ngày trước ra đường gặp được mấy phu nhân khách khí chào hỏi liền nghe được các nàng đang khen Trần gia biểu cô nương, nàng liền hỏi vài câu, tâm niệm vừa động liền. . . đi.

* * * * *

Tử Dư dùng thời gian nửa ngày thêu khăn tay vuông cho ngoại tổ mẫu. Gấm vải màu xanh, viền chỉ màu trắng góc dưới bên phải thêu hai đóa bạch ngọc lan nở rộ. Lão nhân cầm ở trong tay nhìn đi nhìn lại, cao hứng híp mắt cười: " Tiểu Ngư của chúng ta thật là khéo tay! Nhìn cái hoa này xem, đẹp mắt, đẹp mắt cực kỳ!" Chỉ cần lão phu nhân cao hứng, Tử Dư cũng liền mặt dạn mày dày thụ nhận khoa trương tán thưởng của bà. Vật nhỏ cũng ở bên cạnh không ngừng hô 'Tiểu Ngư thật tuyệt, khéo tay', chọc cho cả phòng cười vang.

Chính vào thời điểm đang vui vẻ lại có hạ nhân đến bẩm mẫu tử Vũ An bá tới, mang theo một đống lễ vật nói là có chuyện hiểu lầm muốn tới nhận lỗi.

Trần lão phu nhân liền lạnh mặt, cả giận nói: "Đều ném ra bên ngoài! Trần gia ta cùng nhà bọn hắn không có hiểu lầm gì hết!" Người bên cạnh bà vội vàng trấn an không nên tức giận, Tử Dư cũng ở bên cạnh khuyên bảo bà.

Mẫu tử Vũ An bá liền ăn bế môn canh, còn bị người gác cổng phi một ngụm, suýt nữa liền đem hai mẹ con tức giận ngất ở trước cửa, xám xịt rời đi.

Trần thủ phụ cùng Trần nhị lão gia trở về nghe một trận hả giận, Trần thủ phụ còn đem chuyện Cẩm Y vệ đang tra sự tình ở Vũ An bá phủ nói cho thê tử. Trần lão phu nhân sau khi nghe càng cao hứng hơn: "Khó khi được cái đám sát thần đó có thể làm chuyện tốt một lần!"

Trước giờ cơm tối, Lục Nhân lại nhận được tin tức, vào thời điểm đang giúp Tử Dư rửa tay thấp giọng cùng nàng nói: "Cô nương, Vũ An bá lãio phu nhân là ra đường tại một cửa hàng gặp được mấy vị phu nhân, nói là nghe được các nàng tại khen ngài, sau đó mới đến tới cửa muốn cầu hôn."

Tử Dư nhìn mười ngón tay thon trắng của mình, mỉm cười: "Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, tra một chút ngày đó nàng như thế nào lại ra đường, với cả điều tra thêm mấy vị phu nhân kia nữa."

Lục Nhân ghi lại từng cái, đêm đó đem tin tức lại đưa ra ngoài. Trên đường gõ vang tiếng trống lúc canh một, Hứa Gia Huyền mới từ nha môn trấn phủ tư ra.

Hắn vốn là muốn tra chuyện thái tử ám sát, lại bị vướng thêm một cái Vũ An bá phủ, bận bịu một chốc liền qua một ngày.

Vũ An bá phủ đã thẩm ra một chút đầu đuôi sự việc, nhưng còn thái tử bên kia lại là một cọc án phức tạp lại còn liên lụy tới mấy hoàng tử, đây mới chân thực khiến hắn đau đầu.

Hắn giục ngựa trở lại hầu phủ, người gác cổng nói cho hắn biết có một vị khách không mời mà đến. "Huyền Chân Tử đạo trưởng đang ở trong viện trong viện, đã đợi hơn nửa ngày."

Hắn đem roi ngựa tiện tay vứt cho hạ nhân, bước nhanh hướng viện tử của mình mà đi. Trong phòng của hắn đèn sáng nhưng cửa lại đang đóng, Hứa Gia Huyền nhíu nhíu mày, nghĩ đến cái gì, bước nhanh về phía trước, vừa đẩy cửa ra quả nhiên liền thấy Huyền Chân Tử chính nắm lấy đùi gà ăn đến vui mừng. Một chân còn giẫm tại bên trên ghế, nơi nào có tiên phong đạo cốt của hắn bình thường biểu lộ với bên ngoài kia chứ, hiển nhiên là một dạng thần côn hết ăn lại uống.

Nhìn thấy hắn trở về, Huyền Chân Tử ngẩng đầu, còn hướng hắn lắc lắc đùi gà trong tay nói: "Đồ nhi trở về rồi, có đói bụng không, vi sư thưởng cho miệng ngươi ăn nè."

Huyệt thái dương của Hứa Gia Huyền liền hung hăng nhảy lên. Đây là nhà hắn, còn cần người khác cho hắn ăn sao? ! Hắn mặt đen lên, quay người lại cửa đóng nói: "Người sao lại xuống núi?"

"Xuống núi làm đại sự nha, giúp ngươi phá tai họa mang phúc tới. . ."

Hứa Gia Huyền vội vàng khoát tay ngăn lại: "Con xin ngài lời gì cũng đều đừng nói nữa."

Chỉ cần mở miệng, hắn liền gặp phải chuyện không may, giống y chang Trần gia biểu cô nương. Huyền Chân Tử miệng liền sách một tiếng, miệng cắn đùi gà cười đến thần thần bí bí nói: "Ngươi thật không muốn nghe? Vậy sau này cũng đừng hối hận đấy."

Hứa Gia Huyền thần sắc lãnh đạm ngồi đó, hắn làm sao có thể hối hận!

Cùng lúc đó, ở hoàng thành phía xa xa Bùi công công cầm một bản sổ con mỉm cười đưa tới trước mặt Minh Đức đế: "Bệ hạ, khâm thiên giám phái người đưa tới."

Minh Đức đế liền để phê chu bút xuống, nhanh chóng đem sổ con mở ra, nhìn chằm chằm danh tự duy nhất ở bên trong, nhíu mày: "Chỉ có hắn sao?"

Bùi công công ngẩng đầu mắt liếc nhìn vào sổ, cũng liền sững sờ.

Làm sao lại là người này.

Minh Đức đế nhìn chằm chằm cái tên đó xem đi xem lại, cuối cùng ngón tay dài gõ cái bàn: "Ngày mai trẫm liền cùng thủ phụ thương lượng."

Tác giả có lời muốn nói:

Huyền Chân Tử: Ngồi đợi vả mặt.

Hứa Gia Huyền: Bây giờ muốn nghe còn kịp không?

Vật nhỏ: Chậm, chậm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro