Chương 14: Hai người thực ra rất xứng đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lấy cớ là tự mình tìm, Hứa Gia Huyền đến cùng không thể xấu hổ đòi lại ngọc bội, đành nhẫn nhịn một bụng uất khí rời khỏi Trần gia.

Tân khách đến xem náo nhiệt thấy nhân vật chính đều đi, đều lưu lại lễ vật nhao nhao cáo từ, đều đem gương mặt đen sì sì của Hứa sát thần ghi tạc trong đầu.

Nghĩ thầm Hứa Trần hai nhà dù có kết thân, biểu cô nương gả đi chỉ sợ cũng không dễ chịu.

Su khi Hứa Gia Huyền rời đi, Tử Dư dựa vào ghế mỹ nhân nhìn ngọc bội trong tay, ánh sáng mặt trời ôn nhu chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của nàng.

Đây là khối dương chi ngọc tốt nhất, chính diện có khắc hai chữ bình an, mặt sau điêu khắc thanh trúc và hùng ưng. Mà đường vân hai chữ bình an muốn so nơi khác đều lộ ra có bóng loàng, xem ra là do có người thường thường dùng ngón tay vuốt ve.

Nàng nhìn chằm chằm ngọc bội, lật tới lật lui xem xét, xác định đây tuyệt đối là đồ vật Hứa Gia Huyền thường đeo. Đồ vật thường đeo bình thường mà nói đều có ý nghĩa đặc thù, thế nhưng hắn lại cho nàng.

Tử Dư hồi tưởng bộ dáng hắn trước khi đi nhìn chằm chằm ngọc bội cứ như muốn nói lại thôi, liền phát giác được có chỗ không đúng.

Lục Nhân thấy nàng nhìn chằm chằm vào đồ vật cô gia mới tặng, hé miệng cười không ngừng: "Cô nương, ngài thích, em liền làm cho một cái túi thơm để ngài mang trên thân nha."

"Em nhìn hắn lúc rời đi có phải có chút tức giận hay không?" Tử Dư sờ sờ ngọc bội xanh lam, nghiêng đầu hỏi.

Lục Nhân nhớ lại một chút rồi nói: "Phó sứ không phải từ trước đến nay đều là một mặt lạnh sao, bất quá vừa rồi sắc mặt càng khó coi hơn là thật."

"Trước tiên cứ cất kỹ đi."

Tử Dư hơi suy nghĩ một chút, đem ngọc bội đưa tới. Thời điểm thảo luận hôn kỳ Hứa Gia Huyền nhìn khác lạ, nhìn ra được hắn đối với chuyện thành thân hết sức không vừa lòng, nếu như không hài lòng, tại sao lại cho nàng đưa ngọc bội bên người?

Nàng cảm thấy có lẽ mình đã có chỗ hiểu lầm.

Tiền viện tân khách đã tán, nhưng trong hậu trạch còn có mấy vị thân thích của Trần gia, Tử Dư liền bị Trần lão phu nhân kêu qua tiếp khách. Sau đó là một trận làm lễ cùng hàn huyên, Tử Dư ngồi vào bên người Trần Oánh Ngọc. Vừa ngồi xuống, đã bị nàng nhét một khối kẹo gừng vào trong miệng, nói: "Biểu tỷ một đường đi đến, ăn một khối để trừ khí lạnh nha."

Tử Dư ngậm lấy kẹo gừng, trên đầu lưỡi trộn lẫn một chút vị cay vị ngọt, nhớ tới phương diện làm ăn của nhị cữu mẫu, giả bộ như lơ đãng nói: "Mấy ngày nay ngươi may y phục đến đâu rồi? Dùng vải gì thế, nếu không ngày mai ta cũng đi với ngươi tham gia náo nhiệt." Nói đến nữ công, Trần Oánh Ngọc liền nhăn lại khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt hạnh trừng đến tròn căng: "Cũng đừng nhắc tới nữa, tay của ta cầm cây kéo đều muốn mài ra kén rồi, cũng may là từ cửa hàng cầm được vải gấm, chứ không cắt xấu nhiều như vậy, mẫu thân của ta đã sớm bảo thu tay lại rồi."

"Bình thường không phải đem vải thô để làm hả?"

Trần Oánh Ngọc nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Có thể là bởi vì còn muốn thêu hoa ở phía trên, cho nên không có đem vải thô cho ta luyện tập, trước sau đều có bà tử sẽ giúp ta sửa lại mà."

Tử Dư liếc mắt cười một tiếng: "Vậy ta ngày mai liền đến chỗ ngươi."

Bên tai nàng vang lên một trận tiếng cười, Trần Oánh Ngọc hướng nàng nháy mắt nói: "Biểu tỷ đây là muốn may xiêm y cho tương lai phu quân sao?"

Hứa Gia Huyền?

Nàng nghĩ nghĩ, hào phóng nói: "Đúng, nên làm cho hắn một kiện y phục."

Lần trước nàng xấu xa kéo quan phục hắn. Thôi thì cũng nên bồi thường một kiện y phục.

Trần Oánh Ngọc cười cong mắt, biểu tỷ nhà nàng một chút đều không xấu hổ, lại nói với nàng qua mấy ngày tiểu tỷ muội muốn tới chúc mừng nàng, thương lượng đến lúc đó muốn chiêu đãi khách nhân như thế nào.

**********



Hứa Gia Huyền rời khỏi Trần gia, đón lấy gió lạnh một khắc không ngừng chạy về trấn phủ tư, sự tình thái tử còn chưa làm rõ, hắn cầm sổ con lại tiến cung.

Không biết ai đã làm chuyện tốt, đem thái độ hắn ở Trần gia nói cho Minh Đức đế, Minh Đức đế nghe xong liền bất mãn, lúc gặp hắn gương mặt lạnh lùng. "Một chút chuyện nhỏ đều làm không xong, năng lực của Cẩm Y vệ các ngươi đều dùng mánh khoé để lấn áp người khác à!"

Hoàng đế sinh khí, Hứa Gia Huyền chỉ coi là bởi vì bị thái tử liên luỵ, chỉ quỳ trên mặt đất không có nói gì.

Minh Đức đế thấy hắn không nói lời nào, dùng lời chỉ điểm hắn: "Ngày sau thành thân, phải sửa đổi cái tính tình này của ngươi đi."

Vụ án thái tử lại kéo tới chuyện hắn thành thân cùng với tính cách làm Hứa Gia Huyền chẳng hiểu ra sao, lại chỉ có thể xác nhận, xin chỉ thị hoàng đế đối với chuyện của thái tử: "Chủ sự binh bộ đã tự sát ở trong lao, chuyện của thái tử điện hạ phải tra, chỉ sợ thần chỉ có thể tới đông cung."

Nào biết dứt lời hồi lâu cũng không có được đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên hoàng đế ngồi trên cao đang đi vào cõi thần tiên, hỏi lại hắn: "Ngươi nói thái tử thế nào?"

Hứa Gia Huyền: ". . ."

Hắn không phải mới vừa bẩm báo rồi sao?

Hoàng đế cuối cùng lựa chọn đem sự tình đè xuống, lệnh cho Hứa Gia Huyền trực tiếp lấy tên chủ sự binh bộ gánh tội để kết án.

Trước đó không lâu mới làm rõ án Hộ bộ tham ô, bên trong liền liên quan tới một nhi tử khác của hắn, hiện tại lại muốn dắt đến trên thân thái tử, có người muốn đùa giỡn cái gì Minh Đức đế trong lòng sáng như gương.

Hứa Gia Huyền trong lòng sớm đã phỏng đoán được kết quả, thần sắc lạnh nhạt lĩnh mệnh trở về trấn phủ tư kết án.

Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ là Chu Cẩm Thành nghe được hắn trở về lại dẫn toàn người xét nhà cũng trở về theo liền biết đây là muốn chấm dứt bản án ám sát, cười nhạo một tiếng: "Hôm nay mới đi Trần gia hạ sính, đảo mắt lại đi làm loại chuyện huyết tinh này, hắn thật đúng là không kiêng kị, thật sự đúng là một tên sát tinh."

Thiên hộ bên người Chu Cẩm Thành cười hì hì một tiếng: "Hắn cũng đủ không may, thế mà cùng cừu gia kết thân, chỉ sợ về sau hậu trạch bất an, chỉ là đáng tiếc hoa dung nguyệt mạo của Trần gia biểu cô nương."

"Đáng tiếc cái gì, ngươi cũng không như hắn có được phúc khí này." Chu Cẩm Thành giả đò cảnh cáo hắn.

Hắn bắt lấy được sơ hở của Lỗ Binh, ở phía sau châm ngòi quan hệ hai nhà Hứa Trần, thật vất vả mới có thể nhìn thấy Lỗ Binh da tróc thịt bong, cứ nghĩ Trần thừa tướng sẽ lại hung hăng chỉnh cái đồ sát thần kia.

Làm sao biết hoàng đế thế mà đem Trần gia biểu cô nương tứ hôn cho Hứa Gia Huyền, làm hắn muốn nhìn náo nhiệt không được, trong lòng lại càng thêm cực kì khó chịu.

Chủ yếu nhất cũng là nghe nói được mỹ mạo của Trần gia biểu cô nương, đây rõ ràng là tiện nghi cái đồ sát thần đó mà!

Thiên hộ kia bị trừng một cái, cúi đầu xuống không dám nói lung tung. Trong lòng đang suy nghĩ Lỗ Binh ăn một lần thiệt thòi, thế mà lại không tìm bọn hắn tính sổ, đoán chừng là không thể bắt chứng cứ bọn hắn động thủ chứng cứ, âm thầm đắc ý.

Hai người đang nói chuyện, Chu gia quản sự thế mà đến nha môn, trong tay mang theo hộp cơm, bên trong có thịt vịt nướng gà quay tất cả món ăn mặn, phong phú cực kỳ.

Chu Cẩm Thành nhìn thấy sững sờ, hỏi quản sự: "Phu nhân bảo ngươi đưa tới?" Quản sự híp mắt cười: "Đúng vậy, phu nhân còn đưa tới cả thiêu đao tử ngài thích uống, nếu như buổi chiều lão gia không có công sai, còn có thể uống một cốc rượu."

"Trong nhà có chuyện gì vui?" Đang êm đẹp tự dưng đưa đồ ăn thịnh soạn như vậy tới làm cái gì.

Quản sự liền lên trước ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu, thiên hộ đứng ở một bên, nghe được cái gì mà cửa hàng, nhập vào, về sau liền mơ hồ không rõ.

Chu Cẩm Thành sau khi nghe được vỗ đùi ha ha ha cười, kêu tới mấy thủ hạ đắc lực của mình tới nhậu nhẹt, bên trong phòng trực huyên náo đều là mùi rượu.

Hứa Gia Huyền từ nhà tên chủ sự đi ra, cố ý tìm Phương Cảnh Thước lôi kéo hắn đi ăn cơm, hắn liền oán trách Vũ An bá lão phu nhân: "Cái kia bà điên tìm người trong nhà nhà ta làm náo loạn cả lên, cũng bệ hạ phán đoán sáng suốt, bãi đi quan tước của nhi tử bà ta. Nói đến còn phải chúc mừng ngươi, ngươi đây là song hỉ lâm môn, bây giờ tước vị rơi vào trên thân của di phụ ngươi, dì ngươi chắc chắc rất cao hứng đi."

Dính đến chuyện của Lâm gia Hứa Gia Huyền từ trước đến nay đều ít nói, chuyển chén rượu thản nhiên nói tiếng cám ơn.

Phương Cảnh Thước liền nghĩ đến bộ dáng hắn hôm qua giận đùng đùng, tò mò hỏi: "Hôn kỳ của các ngươi cuối cùng định là lúc nào rồi?"

Động tác đưa chén rượu lên môi của Hứa Gia Huyền dừng lại, nhớ tới mình bị ăn thiệt ở trên người Tử Dư, không có lên tiếng.

Phương Cảnh Thước thấy hắn không nói lời nào, nghi hoặc đánh giá hắn, vừa vặn quét đến bên hông hắn hôm nay thế mà thiếu đi một đồ vật, liền hỏi tiếp: "Ngọc bội của ngươi đâu?" Đi ngủ đều không rời người.

Hứa Gia Huyền tay đột nhiên hơi dùng sức, trong phòng liền vang lên răng rắc một tiếng, Phương Cảnh Thước chỉ vào cái chén rượu trong tay hắn nói: "Nứt kìa!"

Cái hình tượng này làm Phương Cảnh Thước bất giác nhớ tới biểu cô nương Trần gia có cỗ lực cổ quái.

—— hai người này kỳ thật rất xứng đôi nha!

Đều thích bóp cái chén nha.






Tác giả có lời muốn nói:

Phương Cảnh Thước: Tay ngươi không đau à?

Hứa Gia Huyền: . . . Mặt đau. —— —— —— ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro