Chương 16: Sao nàng lại chọc tới hắn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung yến từ trước tới giờ là một loại phương thức biểu thị thân cận giữa hoàng đế và thần tử, đám đại thần đem cái này coi như là một loại vinh dự, lúc dự tiệc đều vô cùng kính cẩn, nói là yến tiệc kỳ thật tất cả mọi người đều vừa câu thúc lại vừa cẩn thận, so với lúc thượng triều còn để cho người ta cảm thấy không thú vị hơn.

Tử Dư khi còn bé đã từng nghe mẫu thân kể mỗi lần có cung yến, bà đều không tình nguyện đi theo, mỗi lần đến toàn mang dáng người gỗ.

Nguyên lai tưởng rằng sẽ cùng những gia quyến đại thần khác tới địa phương thiết yến để chờ, không nghĩ lại có người của hoàng hậu cố ý đến nói là đã lâu không gặp Trần lão phu nhân, mời bà tới cung hàn huyên.

Hoàng hậu là được chỉ cưới lúc đương kim hoàng thượng vẫn là thái tử, nhà mẹ đẻ họ Ngô, phụ thân lúc còn sống là các lão, huynh trưởng bây giờ ngay đảm nhiệm chức Binh bộ thị lang. Mà Ngô gia cùng Trần gia là thế gia, Ngô hoàng hậu cùng với mẫu thân Tử Dư là bạn khuê phòng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước khi gả cho đương kim hoàng thượng thường thường ngủ lại Trần gia.

Trần lão phu nhân nghe vậy mỉm cười bảo cung nhân dẫn đường, Tử Dư cầm tay bà nâng lên. "Ngài đi chậm một chút."

Tử Dư biết ngoại tổ mẫu lo lắng, đưa tay kéo lão phu nhân, nhìn thì giống như là nâng, nhưng thật ra là trấn an. Bị ngoại tôn nữ phát giác được bất an của mình, Trần lão phu nhân lúc này thu lại thần thái trên mặt, bước chân ổn định đi về hướng Khôn Ninh cung.

Khôn Ninh cung xa hoa khí phái, Ngô hoàng hậu ung dung ngồi tại chỗ ngồi, nhìn thấy Trần lão phu nhân dẫn con dâu cùng tôn nữ đến đây liền đứng lên đón. Mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp bên người lão phu nhân, hết sức kích động liền tới kéo nàng tay hỏi: "Đây là Tiểu Ngư sao?"

Ngô hoàng hậu ngoài ba mươi được bảo dưỡng vô cùng tốt, một đôi mắt phượng lúc cười lên cong cong, uy nghi do thân ở địa vị cao liền tán đi, khiến người ta cảm thấy thân cận.

Tử Dư nghe nàng gọi nhũ danh của mình, liền quỳ xuống hành đại lễ, lại bị bà cứng rắn không cho quỳ bái. Ngô hoàng hậu nhìn khuôn mặt giống y hệt bạn tốt, khóe mắt phiếm hồng trìu mến đưa tay sờ thái dương nàng: "Giống, ngươi cùng Uyển Ninh dáng dấp thật giống nhau, trở về là tốt rồi. Nếu không phải nghe được bệ hạ tứ hôn, dì cũng không biết ngươi đã về nhà, còn đang nghĩ lúc nào gọi ngươi tiến cung nhìn một chút, lại sợ đường đột sẽ hù dọa ngươi."

Uyển Ninh là khuê danh mẫu thân Tử Dư, thiếu nữ đứng ở bên cạnh làm Ngô hoàng hậu nhớ tới bằng hữu tốt nhất của mình.

Năm đó nàng vừa mới đại hôn, liền nghe nói Uyển Ninh cũng xuất giá, lại là lấy chồng xa, đợi đến về sau lúc biết Uyển Ninh hồi kinh mới biết là nàng mang thai lại không có ở nhà chồng, mấy lần kêu người mời nàng tiến cung cũng không thấy có hồi âm. Ngô hoàng hậu cũng đã được nghe nói những lời đồn trong kinh hồi đó, nàng phẫn nộ sau đó liền thương tâm, Uyển Ninh lại chưa bao giờ giải thích gì cho bản thân, cuối cùng nàng cảm thấy bạn tốt sau khi trải qua sóng gió đã không nguyện ý muốn gặp bất kì ai. Ngô hoàng hậu từ đó liền không có quấy rầy, cuối cùng lúc có tin tức bạn tốt là mười năm trước, Uyển Ninh lúc kia qua đời.

Ngô hoàng hậu lôi kéo tay Tử Dư lã chã chực khóc, Trần lão phu nhân nghĩ đến thân thế của ngoại tôn nữ, nghĩ đến hoàng đế tạo nghiệt trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Ngược lại là Tử Dư trấn định, nhỏ nhẹ giọng đáp lời.

Nàng không luống cuống Ngô hoàng hậu thấy càng thêm vui vẻ, phảng phất như là khi mình tuổi còn nhỏ gặp chuyện khó khăn lại có bằng hữu bên người.

Tử Dư gặp Ngô hoàng hậu, liền bị nàng kéo ngồi vào bên người nói chuyện, phần lớn là mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày. Ngô hoàng hậu luôn cao hứng cười.

Phụ mẫu có quan hệ không rõ cùng nhân quả, Tử Dư lúc này tâm tình cũng rất phức tạp, Ngô hoàng hậu lo lắng khiên nàng vừa mừng vừa lo, thế nên sinh ra càng nhiều bất mãn đối với hoàng đế.

Bên này đang nói chuyện thì đại cung nữ bên người Ngô hoàng hậu tới nhắc nhở nói nên tới đằng trước rồi, rất nhanh lại người có bưng bát dược đen sì đến đây.

Nhìn thấy chén thuốc, Ngô hoàng hậu cau mày một cái, chợt vừa cười vừa nói với thiếu nữ bên người: "Ta từ lúc sinh thái tử thân thể vẫn không tốt, thuốc này vừa uống liền uống vài chục năm rồi."

Tử Dư vội vàng trấn an nói: "Ngài là người mang phúc phận sẽ ổn thỏa sống lâu trăm tuổi, thuốc này bất quá chỉ dùng để dệt hoa trên gấm."

Hoàng hậu nhiều năm uống thuốc, nàng tất nhiên là biết. Đây là do năm đó hoàng hậu bị khó sinh, thái y mất hai ngày hai đêm mới đem nàng từ quỷ môn quan cướp về, từ đó hoàng hậu liền không thể tiếp tục mang thai, dù cho sau này thân thể vẫn luôn điều dưỡng cũng không thể tốt hơn.

Ngô hoàng hậu nghe xong vui vẻ cười: "Cái miệng nhỏ này thật ngọt nha, đến thuốc đắng vào miệng ngươi nói lại thành ngọt." Dứt lời hơi ngửa đầu, nhanh nhẹn uống cạn chén thuốc. Tử Dư ở bên cạnh đưa cho bà một chén nước để súc miệng, Ngô hoàng hậu trang điểm lại liền dẫn các nàng đi tới địa phương thiết yến.

Đám người phát hiện bên người Ngô hoàng hậu có thêm một thiếu nữ trẻ, so với cô nương gia bình thường thì lớn tuổi hơn lại không chải búi tóc phụ nhân, lại nhìn thấy nàng đi cùng nữ quyến Trần gia liền đoán được người này là ai.

Nhìn Ngô hoàng hậu thân thân thiện thiện lôi kéo tay của biểu cô nương Trần gia, mọi người nhớ tới giao tình hai nhà Ngô Trần đến liền minh bạch vì cái gì hoàng hậu lại rất thích biểu cô nương Trần gia.

Ngô hoàng hậu còn muốn Tử Dư ngồi ở bên cạnh dọa đến Trần lão phu nhân, bà phải từ chối nhã nhặn là không hợp lễ nghi lúc này mới thôi.

Đám người còn chưa ngồi xuống, Minh Đức đế đã dẫn mấy người con trai đến đây.

Tử Dư cùng đám người quỳ xuống nghênh đón, dư quang quét đến thiếu niên bên cạnh tay trái của Minh Đức đế, đó chính là thái tử.

Chỉ thấy thái tử mày kiếm mắt sáng, một khuôn mặt giống Minh Đức đế đến tám phần, nhìn ở giữa ánh mắt có chút sắc bén, uy nghi đều ở trong mỗi nhất cử nhất động.

Thật không khéo, Tử Dư vụng trộm ngẩng đầu lại đúng lúc đối diện ánh mắt thái tử đang quét tới chỗ nàng.

Nàng vội vàng mím môi cúi đầu, đôi mắt thái tử thoáng chốc thêm mấy phần hào quang, khóe miệng còn vểnh lên.

Hai người bất quá nhìn nhau chỉ trong một hơi, nên cũng không gây sự chú ý của người khác.

Theo tiếng miễn lễ của hoàng đế đám người ngồi vào vị trí, cung yến giao thừa cuối cùng chính thức bắt đầu.

Bên tai Tử Dư là sáo trúc thanh nhạc, là tiếng cười của các đại thần cùng nữ quyến. Nàng chỉ lo cúi đầu ăn đồ ăn trước mắt, hoàng đế kính hai hồi rượu cho ngoại tổ phụ của nàng, thái tử cũng kính hai hồi làm nàng đang ăn phải gác lại đũa, đồ ăn không ăn mấy ngụm liền bị nguội lạnh.

Hứa Gia Huyền vừa vặn ngồi ở đối diện nàng, nhìn khắp toàn yến chỉ có duy nhất nàng không coi ai ra gì cắm đầu vào ăn, đối với tính lạnh nhạt của nàng xem như lại có thêm tầng hiểu rõ.

Phương Cảnh Thước cố ý cùng hắn chen một chỗ ngồi. Hôm nay tổ mẫu của hắn lấy lý do thân thể khó chịu xin lỗi không thể tiến cung, nhưng hắn biết đó là thể hiện sự tức giận cho mẫu thân hắn nhìn, lão nhân gia cũng không muốn đối mặt với người Trần gia, cho nên đêm nay không ai ước thúc hắn, tự tại cực kì.

Phương Cảnh Thước chuyển mắt nhìn bằng hữu mấy lần đều nhìn hướng đối diện, cũng đánh giá giai nhân ngồi dưới ánh đèn cung đình vài lần.

Giai nhân da trắng hơn tuyết, môi tô son đỏ, đèn cung đình huy hoa phảng phất đều rơi vào bên trong đôi mắt nàng so minh châu đều loá mắt hơn, xác thực đẹp đến mức không thể khiến người ta dời khỏi ánh mắt nàng.

Phương Cảnh Thước liền vỗ đầu vai hắn, trêu ghẹo nói: "Lúc trước ngươi vẫn là một bộ dạng chướng mắt dáng vẻ của cô nương người ta, hôm nay lại nhìn lén người ta cái gì, còn không đến một tháng nữa là đem người lấy về nhà đến lúc đó ngày ngày gặp mặt còn sợ nhìn không đủ?"

Hứa Gia Huyền không quên lúc trước Trần gia là muốn cùng Phương gia kết thân, nay vừa nhấc mắt nhìn thấy gương mặt bạn tốt, thế mà không hiểu sao tự dưng cảm thấy khó chịu.

Kẻ trước mắt này hồi trước còn phải lấy danh nghĩa của hắn để hẹn nàng ra gặp nhau, về sau hai người trong phòng cũng không biết nói tới cái gì. Hắn đột nhiên nhớ tới, nhíu lông mày nói: "Ngươi không phải thích nhất mỹ nhân à? Lần trước vì sao ngươi không đáp ứng kết thân cùng Trần gia."

Phương Cảnh Thước không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, sửng sốt hồi lâu, sự tình mình bị dọa đến không dám thú người ta khẳng định không thể nói, cứng cổ nói: "làm gì có lí do gì đâu, ta chỉ không thích dạng vẻ đẹp như nàng ấy thôi."

Hứa Gia Huyền nghe lại cảm thấy càng không tin, nghiêm mặt lại: "Ngươi ghét bỏ nàng? !"

Phương Cảnh Thước ánh mắt lóe lên, không nghe ra ngữ khí hắn quái dị, trả lời: "Đúng, ngươi không phải cũng ghét bỏ nàng sao?"

Lời này khiến Hứa Gia Huyền bị nghẹn, lần nữa nhớ tới lúc ở cửa cung biểu cô nương làm hắn mất mặt, nhìn tới hướng nàng ngồi lại phát hiện vị trí của nàng trống không.

Thần sắc hắn có chút dừng lại, ánh mắt lại nhìn xung quanh, Trần gia người đều ở đây chỉ thiếu duy nhất nàng. Người ở chỗ nào rồi, hay đi thay quần áo? Sao Trần gia không cho người đi theo?.

Hứa Gia Huyền nhìn chằm chằm cái vị trí trống không kia, nghĩ người Trần gia sao lại dám chủ quan khi ở tại trong cung cấm để một cô nương gia tự do đi lại không ai bồi tiếp.

Không biết thế nào tự dưng hắn lại nghĩ tới lời nói lạnh nhạt của nàng ở cửa cung, còn có lần trước lúc muốn đổi hôn kỳ, mặt mũi nàng tràn đầy bộ dáng không quan tâm. Chính hắn cũng không phát giác được hắn đang chậm rãi lo lắng, âm thầm cười nhạo.

—— nàng có coi hắn là chuyện quan trọng gì đâu, việc gì hắn phải bận tâm chứ! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nhưng bên tai lại vang lên lải nhải của Lý bà bà: "Phu nhân chịu cực khổ vội vàng may xiêm y cho ngài, như thế nào đi nữa cũng là tâm ý."

Phương Cảnh Thước dứt lời nửa ngày, không nghe thấy hắn đáp lại, nghiêng đầu nhìn một cái thấy hắn đang xuất thần không biết suy nghĩ cái gì, chỉ thấy một khắc sau hắn cắn răng đứng lên muốn rời đi.

"Ngươi đi chỗ nào thế?"

Không nghĩ dẫn tới hắn hung thần ác sát ném lại một câu: "Về sau phải gọi nàng là tẩu tử!" Sau đó chạy đi.

Phương Cảnh Thước đầu kia bị hét bối rối nửa ngày, một câu tẩu tử tại trên đầu lưỡi quay tới xoay tới xoay lui, rốt minh bạch ý của hắn là gì.

Ô cái đồ sát thần này lại đang bao che khuyết điểm!!!

Người còn chưa có gả cho hắn đâu, hắn bảo vệ cái gì? !

Lại nói, hắn không phải chán ghét người Trần gia sao?

Mà Hứa Gia Huyền đi ra ngoài, ở trong lòng nói với chính mình: Hiện tại hai nhà Hứa Trần muốn kết thân, nàng trong cung bị lạc hoặc đã xảy ra chuyện gì, đều sẽ liên luỵ đến hắn, hắn mới không phải tự dưng uổng phí tâm lực mà đi tìm nàng đâu!

*****


Tử Dư rời đi là do một cung nhân vụng trộm đưa tờ giấy, sau đó dẫn nàng ra khỏi đại điện đi tới hậu điện. Mới vừa đi vào, liền gặp được Minh Đức đế đứng dưới ánh nến, nàng do dự nghĩ hành đại lễ lại bị hắn đỡ lấy: "Tiểu Ngư đừng làm như vậy, thật lạ lẫm, lần trước đến Trần gia, cũng không cùng ngươi nói mấy câu."

"Tạ ơn bệ hạ, nhưng lễ không thể bỏ." Tử Dư nói xong vẫn quỳ xuống, khiến Minh Đức đế đã bất đắc dĩ lại khổ sở, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Đợi nàng đứng lên, Minh Đức đế hướng Thích công công ra hiệu, Thích công công vội vàng đem đồ vật đã chuẩn bị bưng lên, để ở một trên mặt bàn nói: "Cô nương, ngài mau tới ăn chút đồ ăn nóng, đồ ăn bên ngoài có lẽ đều đã nguội lạnh rồi, đây là bệ hạ cố ý để cho người ở phòng bếp hâm nóng."

Kia là cái nồi thịt dê, hơi nóng bốc lên cùng mùi thịt, bên trên còn rót mỡ dê mà nàng thích ăn, mỡ dê nấu với ớt, khi còn bé mẫu thân nàng thường làm cho nàng.

Minh Đức đế liền nhẹ nhàng dắt nàng đi giống như là đang mang một hài đồng đi đường, đem nàng mang tới trước bàn, cùng nàng ngồi đối diện, còn múc một chén cho nàng.

"Mau mau ăn, không thì một lát lại nguội mất."

Tử Dư ngẩng đầu, ở trong ánh mắt chờ đợi của hắn cầm lấy đũa, kẹp một miếng đưa tới bên trong miệng.

Minh Đức đế lúc này mặt mày hớn hở: "Ăn ngon không."

Hắn cũng kẹp một miếng thả trong miệng, còn nói "Vậy là ăn một miếng là cũng qua một năm."

Hôm nay là giao thừa.

Tử Dư kinh ngạc ngẩng đầu, minh bạch mục đích đế vương thiết yến, nàng giật giật khóe miệng, nhưng nụ cười kia không thể lộ ra.

Minh Đức đế nhìn ở trong mắt, tự biết sai lầm mình, vẫn là cười nói: "Y phục ngươi đưa tới đều vô cùng vừa người."

Nói đến y phục, Tử Dư rốt cục trả lời: "Lúc trước đưa bộ y phục vào là có lí do. . ."

Nàng đang muốn nói tiếp, Thích công công bước nhanh tới, bẩm: "Bệ hạ, nên quay trở về tiền điện." Có thể là do ở tiền điện phát hiện không thấy bóng dáng hoàng đế.

Minh Đức đế lúc này mặt trầm xuống, hướng nàng xin lỗi cười cười: "Ngươi ăn nhiều một chút, trẫm tới tiền điện trước." Để nhìn xem tên vương bát đản nào không có ánh mắt!

Tử Dư đứng người lên phúc lễ đưa tiễn, lúc đầu nghĩ cứ vậy rời đi luôn, nhưng quay người dư quang rơi vào chén thịt dê kia vẫn là ngồi xuống ăn cho xong.

Lại đi theo cung nhân lúc trước rời đi, nàng vẫn đi dưới bóng cây che chắn con đường nhỏ trở về tiền điện, kết quả nửa đường gặp được Hứa Gia Huyền bước chân vội vã.

Hắn nhìn thấy nàng vội vàng thu nhịp bước chân, trực tiếp dò xét nàng. Thấy váy áo nàng vẫn là bộ vừa rồi, thần sắc cũng không kinh hoảng, lông mày nhíu lại bất tri bất giác nhẹ nhàng thả lỏng.

Tử Dư nhìn thân hình cao lớn của hắn, tại dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy thần sắc hắn không tốt. Nàng nháy mắt mấy cái, nghe được hắn thở hồng hộc nghĩ đến có phải hay không nên tới bắt chuyện. Cũng không đợi nàng nói chuyện, người trước mắt liền hung hăng trừng nàng một cái, phất tay áo rời đi.

Tử Dư: . . .

Nàng chọc tới cái đồ sát thần này rồi à???






Tác giả có lời muốn nói:

Hứa sát thần: Về sau lại không thấy nàng, hay nàng lại gặp phiền phức, ta sẽ không lo lắng cho nàng nữa!


Lại một lần cung yến khác, Tử Dư lại bị heo cha kêu tới.

Hứa sát thần: Người đâu, không được, ta phải đi tìm người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro