Chương 17: Phu quân, ta có đẹp không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu tiên tuyết rơi trong năm mới, lúc mới bắt đầu mưa li ti như sợi tơ dính vào là bị ẩm ướt, đến buổi trưa lại thành mưa bay lả tả.

Trần gia người có chức quan cùng cáo mệnh đều tiến cung từ sáng sớm, Tử Dư cùng biểu huynh biểu muội ngây ngô ở lại chơi bài, nghe được bên ngoài cửa sổ rì rào âm thanh tuyết rơi, phân phó người đi gọi quản sự tới: "Ngươi mang chút than cùng lò sưởi tay tới cửa cung. Trên xe ngựa mặc dù có lò sưởi, nhưng tuyết rơi lớn thế này một đường đi chỉ sợ sẽ bị ướt y phục, lò sưởi cũng không đủ ấm."

Quản sự lên tiếng trả lời rồi đi, nàng nghĩ nghĩ, lại gọi người trở về, nhẹ giọng phân phó hắn hai câu.

Trần Oánh Ngọc thừa dịp lúc này muốn chơi xấu, chen chân vào nhẹ nhàng đẩy quản sự một cái, quản sự bị dọa vội vàng đỡ cái bàn, nàng thuận thế đem bài đẩy ngã. "Ai nha, loạn hết rồi không chơi nữa không chơi nữa."

Nói xong đem vụn bạc trước chân một phát bắt được xoay người chạy. Hai huynh đệ Trần gia vẫn ngồi ở bàn đánh bài thẳng trừng mắt, lúc Tử Dư quay đầu thì nàng đã chạy đến một bên lột quýt ăn.

Người bị thua nên chơi xấu bọn hắn dù thắng cũng không có cách, đành phải tất cả ngồi xuống uống trà, chờ trưởng bối trở về nhà.

Tới gần giữa trưa, Trần gia mới từ trong cung ra. Ở bên ngoài chờ hạ nhân đem lò sưởi ấm áp đều đưa lên, đám người nghe xong là Tử Dư phân phó chuẩn bị, đều ấm lòng cười cười.

Ở trong cung, bọn hắn coi như có ân sủng coi như là có mái nhà để cản tuyết, nhưng cũng phải bên trong ở chờ bất cứ lúc nào cũng có thể hứng lấy gió lạnh. Những phẩm giai thấp một chút cũng chỉ có thể đứng trên đất trống, chịu cóng đến lợi hại hơn, lúc này đưa tới một cái lò sưởi cũng liền là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Trần gia trưởng bối cao hứng nhận lấy lò sưởi rồi lên xe hồi phủ, mà phía sau Uy Võ hầu phu nhân rời đi nghe nói là Tử Dư sai người đưa tới than cùng lò sưởi, lại kinh ngạc cùng vui sướng, vội vàng sai người đuổi theo người Trần gia nói lời cảm tạ.

Hứa Gia Huyền là cận thần bên thiên tử, bây giờ vẫn còn phải trực bên người thiên tử, chờ tới thời điểm rời đi là đã qua cơm trưa rồi. Hộ vệ Hầu phủ nhìn đầu vai hắn bị tuyết rơi đến ướt, giúp hắn vỗ vỗ, bẩm báo nói: "Thế tử, vừa rồi Tử Dư cô nương đưa lò sưởi đến, phu nhân nhìn hết sức cao hứng."

Hứa Gia Huyền trầm mặt, không nghĩ nàng sẽ lấy lòng người khác.

Không nghĩ hộ vệ liền lại cầm cái đồ vật dùng vải nhung bao quanh nói: "Đây là Tử Dư cô nương phân phó người đem cho ngài, bên trong đã rót nước nóng có thể giữ ấm, ngài cưỡi ngựa có thể sử dụng."

Động tác lên ngựa của hắn có chút dừng lại, quay đầu đã nhìn thấy cái túi vải đen thui trong tay hộ vệ, hắn do dự một chút, vẫn là nhận lấy.

Nhưng cũng không có để trong ngực, mà là nhét vào trong tay áo, giục ngựa xông vào trong gió tuyết.

Để hắn nhét thứ gì trong ngực sưởi ấm trước mặt hộ vệ còn ra thể thống gì.

Hứa Gia Huyền một đường về đến nhà, cũng không đoái hoài tới việc trước phải thay y phục mà đi tới viện của phụ thân thỉnh an.

Uy Võ hầu hành động bất tiện, Minh Đức đế hàng năm đều có ý chỉ hắn không cần phải tiến cung. Biết phụ thân hôm nay lại chưa ra khỏi cửa phòng, Hứa Gia Huyền trực tiếp hướng tới chính phòng mà đi, mới đẩy ra cửa phòng liền đập vào mặt là nồng nặc mùi rượu.

Hắn âm thầm nhíu mày, lại uống bao nhiêu là rượu. Từ lúc Uy Võ hầu bị thương thì ý chí tinh thần sa sút, cả ngày không phải ở trong phòng đi ngủ thì là uống rượu, mùng một hàng năm đều uống rượu đến say mèm.

Hứa Gia Huyền biết phụ thân trong lòng buồn khổ, nhưng nhìn thấy phụ thân say đỏ mặt, trong lòng vẫn là không nhịn được khổ sở.

Hắn tiến lên nhẹ nhàng gọi vài tiếng, không nghe thấy đáp lại, chỉ có thể đem người cõng về phòng, gọi nha hoàn tới nấu nước nóng rồi tự mình rửa tay rửa mặt cho phụ thân.

Làm xong những việc này, hắn phân phó nha hoàn chờ người tỉnh thì chuẩn bị đồ ăn, đang muốn rời đi lại bị phụ thân đã mở mắt gọi lại.

Hắn ngồi trở lại mép giường nói: "Phụ thân tỉnh rồi, uống rượu hại thân, thái y cũng đã dặn dò uống ít rượu một chút rồi."

Thời điểm đối mặt phụ thân, thần sắc hắn khó có được hiện ra ôn hòa, mi phong như dao lúc này nhíu lên, lo lắng đối với thân thể phụ thân.

Uy Võ hầu những năm này đều tự nhốt mình trong phòng, sắc mặt luôn là mang theo bệnh trạng tái nhợt, cũng không để ý lời nói nhi tử, mà lại hỏi: "Trần gia biểu cô nương lập tức sẽ gả tới rồi, ngươi nghĩ như thế nào."

Hứa Gia Huyền không nghĩ tới phụ thân thế mà lại nhắc đến chuyện này, mím môi trầm mặc. Uy Võ hầu nhìn chằm chằm đỉnh trướng nói: "Nếu đã là tứ hôn, trên mặt không được biểu hiện không hài lòng, còn phải vui vẻ."

Phụ thân là đang khuyên hắn, hắn nghe hiểu, "Ngươi về sau nếu có người trong lòng, dù dòng dõi không cao nhưng vẫn có thể nạp vào sủng ái. Nhưng trong phủ vẫn là phải có con trai trưởng, không được giống nhị thúc của ngươi, huyên náo hậu trạch không được an bình để đến mức đồn đãi đầy bên ngoài."

Hứa Gia Thanh là con trai trưởng nhị thúc hắn, nhưng bởi vì nhị thúc phong lưu, thê thiếp tranh chấp, con thứ từng người một đều lòng cao hơn trời, làm cho thân nhi tử tức giận đến mức bỏ đi ra ngoài tự mình sinh sống.

Hắn nhạt nói: "Nhi tử biết chừng mực."

Nói xong những này, Uy Võ hầu liền lại nhắm mắt lại, hồi lâu không nói gì. Hứa Gia Huyền nghe được tiếng ngáy của hắn, lúc này mới đứng lên dịch dịch chăn cho phụ thân, ánh mắt đảo qua phần dưới chăn, nhìn một bên hở ra không giống bên còn lại, trầm mặt rời đi.

Năm đó nếu không phải hắn phản ứng chậm một chút, phụ thân cũng không thể vì mình mà bị thương, cuối cùng bị gãy chân.

Hắn đón lấy gió tuyết lại trở lại chỗ ở, phát hiện tuyết đọng trên áo đã tan thành nước đều đã xuyên tới tận áo trong, dính trên người mười phần khó chịu.

Thời điểm cởi y phục, một bên trong tay áo trĩu xuống do vật nặng, hắn đem cái túi vải nhung kia lật ra đến, phát hiện bên trong vẫn còn có một chút ấm nóng.

Hắn nắm trong tay một lát, hoảng hốt nghĩ nghĩ, hắn chăm chú nhìn nhìn vài lần, đem nó đặt trên kệ Bát Bảo, gọi người đem nước nóng tới để tắm rửa.

*****


Những năm qua ăn tết Tử Dư đều ở đạo quán bồi mẫu thân. Mẫu thân qua đời, Huyền Chân Tử liền kiểu gì cũng sẽ đến trước mặt nàng, luôn luôn muốn chọc cho nàng vừa tức vừa cười, năm nay đón tết ở Trần gia lại là một loại cảm thụ khác. Náo nhiệt và vui vẻ.

Nàng chưa từng có cái tết nào náo nhiệt như vậy, nhìn Trần Oánh Ngọc đùa giỡn chọc cho mọi người cười ha ha, nàng cũng nhịn không được cười theo.

Trần lão phu nhân trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối: "Khó được con ở nhà qua năm như này, nhưng đại cữu cữu con lại không thể trở về, chờ sang năm nhiệm kỳ của hắn cũng sắp kết thúc. Đến lúc đó người một nhà lại náo nhiệt nháo nháo ăn tết." Tử Dư cười đáp dạ.

Mà năm mới này liền từ mùng một một mực náo nhiệt đến Nguyên Tiêu mới tính là hết, trong lúc đó nhạc mẫu tương lại của nàng Lưu thị có hẹn ra hí viên nghe kịch, thời gian còn lại liền đi theo Trần lão phu nhân đi tới nhà thân bằng hảo hữu, thời gian hơn nửa tháng chớp mắt liền qua.

Qua tết Nguyên Tiêu, chỉ còn mười ngày nàng sẽ xuất giá, Trần lão phu nhân những ngày này liền bắt đầu công việc lu bù lên.

Từ lúc ăn tết đến bây giờ, nàng không có gặp lại Hứa Gia Huyền, nam trấn phủ tư đưa tới tin tức nói hắn cùng chỉ huy sứ náo loạn một trận, giáng chức một thiên hộ bên người Chu Cẩm Thành. Chu Cẩm Thành có nhúng một tay vào lời đồn đại lúc trước nàng có biết, nàng cũng đang tìm một cơ hội để hắn nếm thử đau khổ, chỉ là hiện tại không phải thời cơ, không nghĩ tới Hứa Gia Huyền lại động thủ trước.

Cách ngày nàng xuất giá còn có năm ngày, Hứa Gia Huyền lại tới Trần gia một chuyến, nhưng không phải tìm nàng mà là tìm ngoại tổ mẫu của nàng. Hắn chỉ dừng lại tầm khoảng thời gian một chén trà liền rời đi.

Sau khi hắn đi Trần lão phu nhân gọi nàng đến trước mặt, nói: "Hắn cũng coi như là có ý, nhớ kỹ lời đồn đại lần trước, nói là sẽ có giao phó sau, hôm nay đưa cái này tới."

Nàng kỳ quái tiếp nhận, phát hiện kia là hai ngàn lượng ngân phiếu, còn có một tờ bản khai. Bản khai là thiên hộ bị hàng chức kia viết, viết hắn như thế nào thay Chu Cẩm Thành âm thầm châm ngòi sự tình hai nhà Hứa Trần, Vệ quốc công phu nhân cũng là bị lợi dụng. Đây quả thực liền thành cái văn tự bán mình. Số tiền kia là Hứa Gia Huyền bắt người kia đền bù, hai ngàn lượng này chỉ sợ là số bạc mà thiên hộ kia dành dụm có thể xuất ra.

Hứa Gia Huyền ngược lại đúng là ngoan tâm.

Tử Dư cũng không già mồm, đem ngân phiếu nhận lấy, tấm văn tự bán mình liền đưa cho ngoại tổ mẫu: "Ngài hãy đem cho tổ phụ, có lẽ sẽ có lúc ngoại tổ phụ cần đến người này." Trước sau nàng vẫn còn có khác người có thể sử dụng.

Trần lão phu nhân suy tính một hồi, nói: "Được, vậy ta cầm."

Sau việc này, Hứa Gia Huyền lại không có tin tức nữa, Tử Dư cũng lạnh nhạt đợi gả.

Đến ngày hôm xuất giá, thời tiết sáng sủa, ánh nắng rơi vào đèn kết hoa giăng trong viện, cả sảnh đường vui mừng.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tử Dư từ sáng sớm đã bị người kéo dậy để chải tóc trang điểm, chờ đến lúc nghe được trang điểm đã xong nàng nhìn vào ảnh chiếu trong gương, kém chút không có nhận ra chính mình.

Khuôn mặt cũng không biết là đắp mấy tầng phấn, son phấn hai bên má là hai viên tròn tròn đỏ bừng, nàng chăm chú nhìn hồi lâu, nhịn xuống yêu cầu trang điểm lại.

Bên này mới ăn mặc thỏa đáng, bên ngoài liền nói trong cung có ban thưởng, hoàng đế hoàng hậu đều có. Nhưng nàng là tân nương tử lại không thể ra cửa, liền ở ngay tại trong phòng quỳ phương hướng hoàng cung khấu tạ.

Rất nhanh giờ lành đến, tiền viện đưa tới tin tức tân lang đã đến ngõ, Tử Dư liền bị vịn tới bái biệt trưởng bối Trần gia.

Trần lão phu nhân nguyên bản hốc mắt hồng hồng, nhìn ngoại tôn nữ bị trang điểm đậm quá mức liền cười, Tử Dư buồn buồn nghĩ lúc này một lần nữa bảo trang điểm lại không biết có kịp hay không.

Lão nhân là người từng trải, lôi kéo nàng tay nói: "Xuất giá đều trang điểm như vậy, con đây vẫn là may mắn, vẫn cực kỳ đẹp mắt."

Tử Dư còn có thể nói cái gì, bái biệt ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, lão phu nhân tự tay đem khăn voan cô dâu phủ lên, đại biểu huynh vững vàng cõng nàng đi ra ngoài.

Đối với việc mình xuất giá, tâm tình nàng thế mà hết sức bình tĩnh, bên tai là hỉ nhạc, sau đó là bị một bàn tay xa lạ nắm lên kiệu.

Đi đến Hứa gia, vượt chậu than, bái đường, toàn bộ hành trình nàng không vui không buồn, phảng phất chính mình cùng huyên náo này đều không có quan hệ.

Sau khi được đưa vào tân phòng, nghe hỉ nương nói tân lang muốn vén khăn voan, nàng mới hoảng hốt hoàn hồn —— nàng đã thật sự gả cho người ta.

Ánh sáng trước mắt từng chút từng chút xuyên vào, phiến mông lung màu đỏ rốt cục hóa thành cảnh vật rõ ràng.

Nàng đầu tiên nhìn thấy chính là phu quân về sau của nàng, thế tử một thân cát phục, mày kiếm nồng đậm giống như là bị người vẩy mực sơn thủy, khuôn mặt ở trong nến đỏ ấm áp thâm thúy tuấn lãng.

Hắn cũng nhìn về phía nàng, biểu lộ tựa hồ có chút kinh ngạc, phảng phất như là không nhận ra nàng. Tử Dư cùng hắn đối mặt, đoán được là bởi vì trên mặt mình trang điểm quá đậm nên mới vậy.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là hướng hắn mỉm cười, chỉ là nàng không thấy được phấn trên mặt mình khi cười vậy mà rơi xuống một chút.

". . ." Hứa Gia Huyền cả người còn cứng đờ, đây là ai trang điểm, hắn còn tưởng rằng Trần gia đem tân nương đánh tráo!

Tử Dư gặp khuôn mặt cá chết của hắn như cũ, lại trải qua tâm tình bình thản sau khi thành thân, lại đột nhiên cảm thấy có thể tìm chút niềm vui thú.

Tất cả mọi người bên trong tân phòng liền nghe được tân nương tử tuyệt không e lệ hỏi tân lang: "Phu quân, ta có đẹp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro