Chương 20: Cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Hứa gia được phong tước vị sớm nhất là ở thời của Hứa lão thái gia được phong tước Bá, sau có công hộ giá tiên đế liền được phong tước Hầu, Uy Võ hầu phủ từ đó hiển hách.

Bây giờ Uy Võ hầu vừa hưởng vinh quang của trưởng bối, cũng tự mình gây dựng không ít công huân, đáng tiếc bị mất một chân, gánh nặng chèo chống hầu phủ liền rơi vào trên thân trưởng tử.

Tử Dư đối với quá trình hưng khởi của Uy Võ hầu phủ hết sức rõ ràng, duy chỉ có năm đó Uy Võ hầu như thế nào mà bị mất một chân là không rõ ràng.

Lúc nàng rửa mặt vẫn suy nghĩ chuyện này. Trước đó nàng chỉ vừa mới trở lại Trần gia, không thể trực tiếp đi hỏi nhị cữu cữu. Tự dưng hỏi nàng cũng không thể chắc chắn nhị cữu cữu sẽ nói thật hết sự tình lúc đó cho nàng nghe, hơn phân nửa sẽ coi nàng là tiểu hài tử mà dỗ dành nhẹ nhàng tùy tiện nói rồi đuổi đi.

Bây giờ nàng tới Hứa gia cũng coi như có lập trường đi nghe ngóng chuyện này cẩn thận.

Lông mày Tử Dư sụp xuống sâu xa, nhìn vạt áo, cửa tịnh phòng bị gõ vang lên, là Lục Nhân mang theo hai bà tử tiến vào. Trên tay bà tử bưng nước nóng cùng tất cả đồ dùng để rửa mặt.

Lục Nhân tới giúp nàng xử lý váy áo, ánh mắt lượn một vòng ở eo nàng hỏi: "Cô nương hôm qua có nghỉ ngơi tốt chưa?"

Tử Dư biết cái này hỏi là có ý gì, cười như không cười nhớ lại lúc trước.

Lục Nhân lúc này hiểu ý, che miệng cười trộm, còn nói: "Tiểu gia hỏa không biết làm sao chọc tới cô gia, vừa rồi lúc nô tỳ tiến vào, gặp cô gia đang trừng mắt nhìn nó, nó co lại giống y hệt chim cút."

Bản thân mình nuôi chim anh vũ ra tính tình như nào Tử Dư vô cùng hiểu rõ, cười cười nói: "Chắc lại lắm mồm nói câu nào không xuôi tai, ngươi đi ra hỏi một chút."

Rửa mặt sạch sẽ, Tử Dư kéo váy ngồi vào trước bàn trang điểm. Vì không thể giải thích rõ với Lý bà bà mà Hứa Gia Huyền mặt đen thui, ngồi ở trường kỷ bên cạnh giường, nghe được động tĩnh nhấc mặt ngẩng lên nhìn.

Màn trướng đỏ chót rơi xuống đất che đậy mơ hồ hiện ra thân ảnh của nàng, tóc dài như sa tanh hôm qua bị hắn đè vào được nha hoàn của nàng thuần thục vấn búi tóc, lộ ra gần nửa đoạn cổ.

Dù cách rất xa hắn vẫn có thể thấy rõ ràng đoạn cổ trắng nõn trắng hơn tuyết, giống như là bánh ngọt tuyết ngọc hoàng đế ban thưởng, không một tia tì vết.

Hô hấp hắn dừng lại, vội vàng dời ánh mắt, vô ý thức vân vê đầu ngón tay. Đầu ngón tay vừa rồi bị nàng nhẹ nhàng mút qua lại nóng lên.

Lúc này có thị vệ đến đây bẩm sự tình hắn đứng lên đi ra gian ngoài. Đến lúc nghe được tin tức thần sắc hắn trầm trầm: "Làm sao mà chết bất đắc kỳ tử."

"Ăn bánh gạo nếp ngọt bị nghẹn chết."

—— Đường đường một Hộ bộ thị lang bị bánh gạo nếp ngọt nghẹn chết?

Hứa Gia Huyền vẫn là lần đầu nghe được kiểu chết uất ức như thế này.

"Bệ hạ phân phó ai đi tra, bên phía thái tử thái độ thế nào?"

Hộ bộ thị lang là người thuộc phe thái tử, thế mà bị nghẹn chết.

"Đại Lý tự khanh, Hình bộ, Chu chính sứ đi. Thái tử điện hạ tạm thời không có tin tức gì."

Hứa Gia Huyền suy tư đang muốn nói cái gì, nghe được sau lưng có tiếng bước chân nhè nhẹ thần sắc nhàn nhạt phất phất tay, thị vệ đến bẩm báo liền cúi đầu lui ra ngoài.

"Ngươi có chuyện gì bận sao?"

Tử Dư nhìn bóng lưng thị vệ, đứng ở trước tấm bình phong cũng không tiếp tục đi lên phía trước. Nàng như cũ một thân áo váy đỏ chót, trên búi tóc cài trâm ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Hứa Gia Huyền nhìn nàng một cái, ánh mắt đảo qua phấn môi nàng đánh son đỏ, tay chắp sau lưng nhanh chân đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Không có gì, tới chỗ phụ thân thỉnh an đi."

Bộ dáng hắn lãnh đạm không muốn nói nhiều, Tử Dư ôm lấy tay áo đuổi theo.

Uy Võ hầu ở tại chính viện, cách viện của bọn họ không xa, đầu tiên là đi qua một con đường bằng đá, lại xuyên qua một hành lang là đến.

Tử Dư yên tĩnh đi sau lưng hắn, hắn bước chân dài cứ đi phăm phăm phía trước, nàng đi không kịp hắn liền thành chạy chậm.

Hứa Gia Huyền nghe được bên cạnh có thanh âm đinh đinh đang đang, quay đầu nhìn lại thấy nàng xách theo váy đuổi theo bước chân mình, thanh thúy thanh âm vang lên là từ cái trâm ngọc phát ra. Bước chân hắn hơi dừng lại, đến cùng là chậm lại đè ép bước chân phối hợp với bước chân nàng.

Tử Dư phát giác ra liền cúi đầu hé miệng cười một tiếng. Hứa sát thần cũng không phải là người bất cận nhân tình nha.

Đi vào Thế An đường, Tử Dư vốn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người, kết quả chỉ thấy người ngồi bên trong có thể đếm trên mười ngón tay.

Lưu thị tâm tư nhanh nhẹn, nhìn thấy tiểu phu thê hai người đến đây, lúc này liền cười đi tới kéo Tử Dư thấp giọng ở bên tai nàng nói: "Hôm nay các ngươi còn phải tiến cung, về việc nhận thức người thân trong nhà thì trước tiên cứ gặp mấy người ở trong phủ đã. Chờ các ngươi trở về, ta lại giới thiệu mỗi người trong các phòng cho ngươi nhận nhận mặt."

Ngụ ý, nơi này cũng chỉ có hầu phủ đích tôn cùng người nhị phòng, thiếu đi thất cô lục bà khác chi, bảo sao mà bây giờ lại ít người ở đây không được.

Nàng cho bà một cái ánh mắt cảm tạ, Lưu thị cực kì hưởng thụ lôi kéo tay nàng một mực cười.

Uy Võ hầu ngồi ở bên trong chính đường, tuy nhiều năm không đi lại bên trong triều, nhưng cặp ánh mắt kia nhìn người mang sắc bén uy nghiêm như cũ, chỉ thay đổi lúc hắn say rượu chán nản.

Tử Dư sớm đã âm thầm nhìn công công một chút, nàng nhìn không phải là cái chân bị thiếu của hắn mà là nhìn khuôn mặt. Nàng phát hiện Hứa Gia Huyền hẳn là giống mẫu thân nhiều hơn, chỉ một liếc mắt nàng lại cung kính cúi đầu không nhìn nhiều.

(Công công: cha chồng)

Hứa Gia Huyền đứng bên cạnh kỳ thật để ý nhất cử nhất động của nàng, nhìn thấy nàng thế mà không có hiếu kì nhìn chân phụ thân, da mặt kéo căng liền buông lỏng. Nàng coi như cũng biết điều.

Uy Võ hầu vốn đã rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, trong lòng đến vặn vẹo cùng không kiên nhẫn, hướng Lưu thị phân phó một tiếng: "Để tức phụ kính trà đi."

Lưu thị vội vàng sai bọn nha hoàn bưng trà tiến lên, còn mình thì đứng ở phía sau hắn.

Tử Dư liền cùng Hứa Gia Huyền quỳ xuống, kính trà cho Uy Võ hầu. Uy Võ hầu uống hết trà hai người kính mới lạnh nhạt nói: "Gia hòa vạn sự hưng."

Tử Dư nghe lời này sững sờ Hứa Gia Huyền đáp một tiếng dạ, da mặt lại lần nữa kéo căng.

Tử Dư ở trong miệng lẩm nhẩm câu nói này, nhận ra là đang khuyên bảo nhi tử của ông là Hứa Gia Huyền, ý muốn nhi tử phải nhường nhịn. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

Công công của nàng. . .

Trong lòng nàng nhịn không được xúc động, lúc Uy Võ hầu tặng cho nàng hồng bao, nàng nhìn ông cao hứng cười cám ơn.

Tức phụ dáng vẻ tươi cười rực rỡ lại chân thành, Uy Võ hầu thấy liền giật mình, nghĩ thầm tính tình biểu cô nương Trần gia có phải hay không quá mức đơn thuần, sao có thể đối với hắn cười tự nhiên như vậy.

Vẫn là Lưu thị nhẹ nhàng ở phía sau đẩy hắn một chút, hắn mới hoàn hồn ho khan nói: "Kính trà cho mẫu thân các ngươi đi. Lưu thị ngươi ngồi xuống đi."

Hứa Gia Huyền kéo căng da mặt thần sắc càng thêm khó coi, Lưu thị vội nói: "Ta không ngồi." Sau đó ra hiệu bọn nha hoàn lại đến châm trà.

Tử Dư nghe vậy quay đầu nhìn Hứa Gia Huyền, quả nhiên thấy bộ dáng hung ác lãnh khốc của hắn, nàng lại nhìn đám người nhị phòng ngồi một bên, phát hiện bọn họ đều là thần sắc lại lạnh nhạt. Xem ra Hứa Gia Huyền cùng Lưu thị quan hệ không tốt, Lưu thị là khiêm nhường, tất cả mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc.

Lưu thị kiên trì không ngồi, Uy Võ hầu ở lúc nhi tử kính trà hừ lạnh một tiếng, khiến bầu không khí thêm xấu hổ. Lưu thị mỉm cười tiếp nhận trà nói lời chúc phúc, cũng cho hai người hồng bao.

Tiếp theo Lưu thị dẫn Tử Dư gặp trưởng bối nhị phòng, nói chuyện thú vị vẻ mặt tươi cười, rất mau xua tan không khí ngột ngạt.

Trưởng bối nhị phòng đều hòa khí chúc phúc, nhị thẩm của Hứa Gia Huyền cho nàng một chiếc trâm vàng, Tử Dư cười nhận lấy, đưa lên đồ nữ công tự mình làm tạ lễ.

Sau đó, Lưu thị lôi kéo một tiểu nam hài rụt rè hành lễ với nàng: "Nhanh gọi tẩu tẩu."

Tiểu nam hài có lẽ tầm bảy tám tuổi, Tử Dư lại biết đây là ai, đây là nhi tử sau khi Lưu thị gả tới sinh cho công công, kế đệ của Hứa Gia Huyền - Hứa Gia Hằng.

Nàng biết đứa bé này, cũng có chuẩn bị lễ vật, là một tướng quân bằng gỗ nhỏ chứa cơ quan, người gỗ tướng quân này có thể đi đường lại còn sẽ vung kiếm.

Hứa Gia Hằng nhìn thấy tướng quân bằng gỗ hai mắt sáng lên, lúc Tử Dư nhẹ giọng nói cho hắn biết bí quyết thì càng sùng bái mà nhìn nàng, khiến Lưu thị cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Nhị phòng có nhiều hài tử, nhưng hôm nay tới chỉ có hai đứa con vợ cả, trong đó một đứa bị phụ thân làm cho tức giận bỏ ra sống là Hứa Gia Thanh, còn có đích muội của Hứa Gia Thanh là Hứa Yểu. Hứa Gia Thanh lớn lên giống phụ thân hắn, dáng vẻ hào hoa phong nhã, lúc gọi tẩu tẩu lúc trong mắt đều tràn đầy ý cười, nho nhã lễ độ. Hứa Yểu năm nay mới mười ba, khuôn mặt tròn trịa thập phần đáng yêu.

Tử Dư gặp qua đưa lên lễ vật, lúc đưa giống như lơ đãng nhìn Hứa Gia Thanh hai lần. Nàng bồi tiếp nói được hai câu liền bị Hứa Gia Huyền lấy lí do tiến cung xin cáo lui.

Lưu thị nhìn bóng lưng hai người rời đi, dáng tươi cười không giảm, Uy Võ hầu lúc này chống quải trượng đứng lên, nàng vội vàng tới nâng ông dậy lại bị ông nhẹ nhàng đẩy ra. Trên mặt bà liền có mấy phần cô đơn, hướng người khắp phòng nói xin lỗi: "Ta đi đưa tiễn hầu gia sẽ lập tức quay lại."

Vội vàng đuổi theo Uy Võ hầu đang rời đi. Hứa nhị lão gia chờ người đi rồi cười nhạo một tiếng: "Chỗ đại ca về sau cũng sẽ vô cùng náo nhiệt."

Lời nói của hắn làm hứa nhị phu nhân u oán nhìn, Hứa Gia Thanh tròng mắt hình như có đăm chiêu. Hứa Gia Huyền không muốn ở lâu là thật, phải vào cung cũng là thật, một đường mặt lạnh đi đến chỗ tường xây làm bình phong ở gần cổng, chuẩn bị cưỡi ngựa tiến cung.

Sau khi trở mình lên ngựa, hắn đột nhiên kịp nhớ ra hắn còn có một thê tử, trái phải xem xét làm gì còn có thân ảnh Tử Dư. Hắn nhíu nhíu mày, đành phải xuống ngựa, chờ một lát mới nhìn thấy thân ảnh Tử Dư từ hành lang chạy tới.

Tử Dư thở hổn hển, nghĩ thầm người này tính tình cũng quá mức âm tình bất định, mới vừa rồi còn biết đợi nàng mà giờ thì lại cứ chăm chú mà đi làm nàng đuổi không kịp.

Nàng nhìn thấy có ngựa ở bên cạnh, liền nâng váy tiến vào xe ngựa.

Hứa Gia Huyền đợi nàng đến, kết quả nàng không nói một câu liền chui vào xe, thần sắc khẽ biến.

Vừa rồi nàng tại Thế An đường lấy lòng phụ thân, lấy lòng kế mẫu cùng kế đệ của hắn, còn âm thầm nhìn tiểu thúc tử, những này hắn đều đã thấy. Có phải cảm thấy chỉ cần làm nàng có thể làm vui lòng người bên cạnh hắn, liền có thể ở Hứa gia sống yên ổn, cho nên đến một câu cũng chẳng thèm nói với hắn?

Hứa Gia Huyền trầm mặt, kéo một cái dây cương định nhảy lên ngựa. Tử Dư ở trong xe ngựa lại vén rèm lên, nhô ra nửa gương mặt: "Thế tử không ngồi xe ngựa sao? Trời đông giá rét đừng cưỡi ngựa."

Động tác Hứa Gia Huyền dừng lại, quay đầu thấy được khuôn mặt nàng mang theo tươi cười, như một đóa phù dung diễm lệ xinh xắn.

Hắn vốn định cứ cầm dây cương để lên ngựa, nhưng Tử Dư lại nói: "Thế tử lên xe đi, ta còn có chút việc muốn nói với ngươi."

Thanh âm êm ái cùng gió lại lần nữa truyền vào trong tai, Hứa Gia Huyền rốt cục buông ra dây cương, quay người hướng xe ngựa đi tới.

Hắn muốn nghe xem nàng có thể nói cái gì.



Tác giả có lời muốn nói:

Nội tâm Hứa sát thần: Ta không phải là bởi vì ngươi mời mới lên xe ngựa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro