Chương 22: Đồ lưu manh trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo sắc trời dần tối, âm thanh hát hí khúc trong vườn Uy Võ hầu phủ dần dần ngưng, Tử Dư giẫm lên một tia hào quang cuối cùng của ánh mặt trời trở lại tân phòng.

Trong phòng đã lên đèn, Hứa Gia Huyền ngồi ở trên trường kỉ đọc sách nghe được động tĩnh ngẩng đầu, vừa vặn thấy nàng cầm trong tay giá đỡ chim, vật nhỏ rụt cái mông trọc lại đứng ở phía trên.

Nàng thấy hắn ngồi ở trên trường kỉ có vẻ sững sờ, sau đó mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Thế tử đã trở về rồi."

Buổi sáng trước khi hắn kịp nói gì nàng đã rời bước đi.

Hứa Gia Huyền nghe vậy giật giật khóe miệng, trong đầu nghĩ giải thích cho nàng buổi sáng là lỡ tay rút lông chim, nàng hít sâu rồi lộ ra bộ dáng tươi cười, nụ cười kia vừa miễn cưỡng lại vừa không tín nhiệm.

Thần sắc hắn nhạt nhẽo ừ một tiếng.

Vật nhỏ nhìn thấy hắn đoán chừng là nhớ tới chuyện thương tâm, đáng thương hô: "Tiểu Ngư, lông của ta."

Hứa Gia Huyền liền thấy ánh mắt Tử Dư lướt qua cái lông đuôi còn đặt ở trên kệ Bát Bảo, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu nó giống như là đang trấn an.

Hắn thu hồi ánh mắt, sắc mặt trầm xuống.

Nàng có lẽ đang hiểu lầm rồi.

Lúc này Lý bà bà dẫn tiểu nha hoàn đến bày cơm, Tử Dư đem vật nhỏ treo lại lên trên rồi đi rửa tay.

Hứa Gia Huyền cũng đứng lên, vật nhỏ lúc này lại xù lông đem hai cánh xòe ra, một bộ dáng nếu hắn dám tiến lên liền sẽ liều mạng.

Khóe miệng của hắn kéo một cái, cái đồ chơi nhỏ này có lượng sức mình không thế, không thèm để ý tới nó hắn xoay người đi ra bên ngoài.

Lý bà bà hgọi tiểu nha hoàn giúp hắn rửa tay, lại không nghĩ Tử Dư sẽ chủ động tiến lên, còn cho tay vào trong chậu đồng giúp hắn chà xát.

Xúc cảm vừa lạ lẫm vừa mịn màng khiến trong lòng Hứa Gia Huyền run rẩy, dư quang quét đến một bên mặt nàng điềm tĩnh, lông mi thật dài của nàng tạo ra một mảnh bóng râm nhu hòa trên mặt. Ở vị trí gần như vậy nhìn nàng, là chưa từng có.

Lý bà bà đang bày cơm ngẩng đầu liền nhìn thấy phu thê hai người kề bên nhau rất gần, ôi một tiếng cao hứng hé miệng cười.

Hứa Gia Huyền có chút không được tự nhiên, nhận khăn tay đưa tới nàng, bất động thanh sắc kéo dài khoảng cách.

Nàng rõ ràng là đang hiểu lầm hắn còn tức giận nữa, nhưng lại đột nhiên thân mật như này, hơn phân nửa là bởi vì Lý bà bà ở đây, liền bắt đầu bộ dáng dối trá của nàng.

Bởi vì Hứa Gia Huyền không nói gì, Tử Dư hôm nay ở trong vườn phải nói chuyện với thân thích Hứa gia thực cũng mệt mỏi, nên cũng lười mở miệng nói chuyện, một bữa cơm ăn đến mười phần yên tĩnh.

Lý bà bà sớm đã sai khiến người đưa tắm rửa nước đến tịnh phòng, Hứa Gia Huyền vừa nhìn liền biết nhũ mẫu là có ý gì, nghĩ đến buổi sáng bà quyết tâm muốn mời lang trung, trở nên đau đầu.

Hắn thần sắc buồn bực tiến vào tịnh phòng, vừa mới cởi ngoại bào, liền nghe được có người mở cửa. Nhìn lại thấy là Tử Dư, hắn không còn đang chưa rõ ràng nàng muốn làm gì, Tử Dư đã tiến lên cởi áo cho hắn.

Thần sắc nàng nhàn nhạt cũng không nói chuyện, động tác lưu loát, thoắt cái đã đem đai lưng của hắn cởi ra.

Hứa Gia Huyền tóm lấy tay nàng, thanh âm trầm xuống: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Tử Dư bị bắt tay, ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn: "Hầu hạ ngươi tắm rửa a, không phải ngươi nói phải làm cho tốt bổn phận thê tử sao?"

Nàng trả lời hùng hồn, nếu không phải tối hôm qua tự rước lấy nhục, hắn đã cho là nàng sử dụng lạt mềm buộc chặt muốn lấy lòng hắn. Nhưng Hứa Gia Huyền vẫn là lạnh mặt, trong lòng không hiểu sao tức giận.

Buổi sáng nói nàng hiểu hóa ra là hiểu như thế này, cho nên vừa rồi rửa tay cho hắn cũng là bổn phận thê tử.

Cho dù trong lòng hắn tức giận khi dễ cái đồ chơi nhỏ kia giật lông đuôi của nó, cũng là nhìn bổn phận mà không chỉ trích hắn, lại còn đến hầu hạ hắn tắm rửa, cho nên hắn đây là hoàn toàn ủy khuất nàng? !

Nàng cảm thấy ủy khuất, sao nàng không nói ra? Hắn cũng không cần nàng cầu toàn làm những cái này!

Hứa Gia Huyền nhìn chằm chằm khuôn mặt tỉnh táo của nàng, đột nhiên đem nàng đẩy lên trên tường, nắm lấy bàn tay của nàng giơ lên: "Ta không cần ngươi phải ủy khuất hầu hạ. Buổi sáng ta cũng đã nói, là con vật nhỏ kia loạn động ta mới lỡ tay rút lông của nó, ngươi không tin kệ ngươi, nhưng có gì bất mãn ngươi nói thẳng. Hứa Gia Huyền ta tâm ngoan thủ lạt, cũng sẽ không đi giày vò một nữ nhân!"

Dứt lời hắn buông tay ra, mặt lạnh quay người đi.

Tử Dư bị đụng vào lưng hắn vốn là bất mãn, nghĩ thầm Hứa sát thần đang tốt lại nổi điên cái gì, kết quả nghe được hắn tức giận đến lộp bộp rồi tự bộc bạch giải thích, nàng ngẩn người, thấy hắn muốn quay người vội vươn tay níu lại tay áo hắn. "Ta không có ủy khuất a."

Hứa Gia Huyền đang tức giận bị nàng lôi kéo lui về sau một bước, mặt không thay đổi quay đầu tựa hồ là không nghe rõ lời nàng mới vừa nói.

Tử Dư vội vàng nhắc lại: "Ta không có cảm thấy ủy khuất. Chuyện của vật nhỏ ban đầu đúng là có chút tức giận, cảm thấy ngươi nếu có bất mãn thì kiếm ta nói chuyện, nhưng sau khi ngươi giải thích ta tin, là chính ngươi nổi giận đùng đùng đi mà."

Hứa Gia Huyền nhìn nàng liền khẽ giật mình, nàng từ trong mắt của hắn nhìn thấy kinh ngạc, sau đó nhìn thấy gương mặt lạnh kia từng chút từng chút đỏ lên, cuối cùng lại biến thành xám.

Hứa Gia Huyền phát hiện mình lại hiểu nhầm rồi!

Tử Dư phốc một cái cười ra tiếng: "Sau khi ta trở về ngươi lại xụ mặt không nói lời nào, ta cho là tâm tình của ngươi không tốt, ta buổi chiều bồi tiếp khách cũng một mực liên tục nói chuyện nên cuống họng hơi khó chịu, nên cũng dứt khoát không lên tiếng."

Sao biết hắn sẽ hiểu lầm thành là nàng cảm thấy ủy khuất, nàng cũng không phải loại người sẽ ủy khuất chính mình.

Hứa Gia Huyền nghe được bên tai đều nóng lên, giật lấy tay áo nàng đang kéo nghiêm mặt lại đi ra ngoài.

Tử Dư cảm thấy tính tình khó chịu này của hắn rất thú vị, nhịn không được lại lần nữa bật cười, hướng hắn hô lên: "Ngươi sao không tắm rửa nữa?"

Sau lưng là trầm thấp tiếng cười làm huyệt thái dương của Hứa Gia Huyền hung hăng nhảy lên, nghe được hai chữ tắm rửa, mặt càng đen hơn.

Hắn ở bên trong xấu hổ trở lại, hai ba bước tiến lên lấn tới trước mặt thiếu nữ còn đang bật cười, cắn răng nghiến lợi bên tai nàng nói: "Thê tử ngoại trừ hầu hạ tắm rửa, còn có bổn phận như này!"

Dứt lời liền nắm lấy cằm nàng nhấc lên, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Tiếng cười biến mất ở chỗ phần môi hai người dính vào nhau.

Tử Dư bị khí tức xa lạ xâm lấn một chút cũng không có kịp phản ứng, Hứa Gia Huyền cũng không khá hơn bao nhiêu, môi nàng mềm mại khiến trong đầu của hắn một mảnh trống rỗng, một lúc liền theo bản năng nhẹ nhàng ở trên cánh môi no đủ của nàng mút một chút.

Cũng là lần này khiến cho hắn đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn thiếu nữ bị hắn giơ lên cái cằm đang mở to mắt, một đôi tròng mắt giống như được sương mù bao phủ, linh quang rung động xưa nay lúc này lại không thấy, chỉ sững sờ mà nhìn chằm chằm vào chính mình.

Lúc đối mặt hắn không khỏi vì đó mà trong lòng nhảy một cái, lại hơi xấu hổ. Vừa rồi vừa xúc động làm ra hành động này giống như là hắn đang khi dễ người khác.

Hắn buông tay ra, lui về sau một bước.

Lúc này cửa tịnh phòng đột nhiên bị gõ vang, truyền đến thanh âm lo lắng của Lý bà bà: "Thế tử, thủ hạ của ngài nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"

Hứa Gia Huyền nghe vậy liền một tay nắm cầm ngoại bào khoác lên trầm mặt bước nhanh ra bên ngoài, ở trong ngày đầu tiên thành thân của hắn ngày mà lại báo lên sự tình, khẳng định không phải việc nhỏ.

Ngay tại trong nháy mắt hắn ra cửa, Tử Dư còn đang tựa ở trên tường chậm rãi ngẩng đầu, sờ lên môi bị hắn hôn qua: "Thẹn quá hoá giận chạy tới hôn để trút giận à."

Đã vậy lại còn hôn xong liền chạy, đâ là cái gì chứ.

Tử Dư chậm rãi nâng người đứng thẳng lên, tại thời điểm bước chân muốn rời khỏi, đột nhiên lại quay người một quyền đánh ở trên tường. Tường theo âm thanh mà nứt, bụi rì rào rơi xuống.

Mặt nàng không biểu tình nhìn đường vân rạn nứt—— hừ vẫn còn chút tức giận nữa.

Hứa Gia Huyền cũng không biết mình suýt nữa phải chịu một trận đánh, bước vào trong gió lạnh cũng không có cảm thấy lạnh, trên thân thậm chí còn đang phát nhiệt, từ tay chạy vào trong tâm đều nóng rực.

Đi đến nửa đường, hắn mới phản ứng được lúc đi ra không nói một tiếng nào với nàng, liền phân phó thị vệ bên người: "Phân phó Lục Thuận đi nói một tiếng cho thiếu phu nhân, bảo nàng cứ đi ngủ sớm đi."

Vừa rồi hôn nàng một chút cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, nghĩ nàng nói muốn làm tròn bổn phận thê tử, như vậy thì kia cũng không tính khi dễ nha. Nghĩ như vậy, trong lòng lại vô hình sung sướng.

Mà lúc này Tử Dư đang cho vật nhỏ ăn hạt bắp ngô, cho ăn một viên liền dạy nó một câu: "Hứa sát thần."

Vật nhỏ: "Hứa sát thần!"

Sau đó lại dạy nói thêm một câu, "Đồ lưu manh!"

Hứa sát thần nhổ nó lông là đồ lưu manh.

Lục Nhân đứng tại bên cạnh chẳng hiểu ra sao, cô nương làm sao mắng cô gia rồi.

Đêm đó, Tử Dư ngủ đến nửa đêm bị Lục Nhân đánh thức. Lục Nhân đứng tại bên giường thấp giọng nói với nàng: "Cô nương, thừa tướng xảy ra một ít chuyện, Hộ bộ thị lang chết không biết làm sao liên quan đến ngài ấy."

Tử Dư trong nháy mắt thanh tỉnh, ôm lấy chăn ngồi dậy hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Nam trấn phủ tư cũng mới mới vừa nhận được tin tức, nô tỳ để bọn hắn tiếp tục nghe ngóng, bệ hạ đã phong bế tin tức, chưa chắc là liên lụy quá lớn."

Tử Dư phút chốc nhớ tới Huyền Chân Tử nói tới Trần gia sẽ gặp nạn, trong lòng ẩn ẩn bất an, lại nhìn đồng hồ nước, phát hiện đã qua canh ba.

Hứa Gia Huyền cũng chưa về, là bởi vì chuyện này sao?

Nàng đang muốn hỏi lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của vật nhỏ: "Đồ lưu manh trở về!"

Hứa Gia Huyền đang nhẹ nhàng đi vào phòng: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro