Chương 23: Sợi tóc quấn giữa ngón tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Gia Huyền xưa nay không biết một con chim có thể khiến người chán ghét như vậy, làm hắn nhịn không được nghĩ muốn tới vặn gãy cổ của nó.

Vật nhỏ phát giác được nguy cơ, thẳng đến sợ run cả người, dắt cuống họng hô to: "Tiểu Ngư cứu mạng —— "

Nó kêu lớn tiếng doạ tới người kia, Hứa Gia Huyền nghe tiếng biến sắc, vô ý thức lui về sau hai bước, cách nó ra xa.

Lúc này Tử Dư đã choàng ngoại sam đi tới, liếc nhìn vật nhỏ của mình đang liều mạng vỗ cánh thì thở dài một tiếng.

Vật nhỏ đang kêu to và nhảy loạn trong nháy mắt liền im lặng, nghiêng đầu đáng thương nhìn nàng.

"Thế tử đã trở về." Tử Dư tiến lên vỗ vỗ đầu của nó, mặc nó dụi đầu vào trong lòng bàn tay mình, hai con ngươi trong trẻo nhìn về phía thanh niên cao lớn.

Hứa Gia Huyền nghiêm mặt gật gật đầu, bất động thanh sắc quét mắt con chim đáng ghét kia rồi đi vào trong.

Tử Dư phát hiện y phục trên người hắn không phải là bộ y phục lúc hắn xuất phủ, liền ra hiệu Lục Nhân trấn an vật nhỏ còn nàng đi vào theo hắn.

Trong phòng ngủ chỉ lóe lên một ngọn nến, có chút lờ mờ. Bóng của hắn chiếu vào trên bình phong kéo đến thật dài, hắn đứng đó cởi nút áo.

Tử Dư tiến tới thấy mặt hắn không cao hứng, biết là do câu đồ lưu manh của vật nhỏ gây họa.

Nàng đi tới trước mặt hắn, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đừng tức giận, hành vi của ngươi buổi chiều như thế vật nhỏ vừa rồi không có la sai."

Hứa Gia Huyền ngẩng đầu, lại bị nàng làm nghẹn họng.

Nàng đang mắng hắn, con chim kia hô như thế là do nàng dạy.

Hứa Gia Huyền cảm thấy nàng thật sự là cô nương gia có lá gan lớn, mắng hắn mà còn mang bộ dáng chính trực.

Hắn liền hướng nàng đi tới một bước, thân ảnh bao trùm lấy nàng, rất có lực uy hiếp: "Ta là trượng phu của ngươi, hôn hôn ngươi thì gọi lưu manh?"

Nàng thật đúng là một chút cũng không có giác ngộ là đã gả cho người.

Tử Dư mỉm cười nói: "Ngươi bắt ta tới để trút giận thì là lưu manh."

Nàng mi như liễu môi đỏ tươi, cái cằm nhẹ giơ lên, bộ dáng này rơi ở trong mắt Hứa Gia Huyền dường như là dựa vào lí lẽ để biện luận.

Hứa Gia Huyền cứng họng, chợt cười nhạo một tiếng cởi ngoại bào, vung tay treo ở trên kệ. Tử Dư cho là hắn lại giống như hũ nút không để ý tới người khác, lông mày có chút nhíu lên, nào biết hắn thế mà quay người trực tiếp kéo eo nàng đem nàng ném lên trên giường.

Nàng bị hắn chặt chẽ đè ở dưới thân. Hắn giống như là vừa mới tắm rửa, trên thân còn có mùi xà phòng thơm ngát.

Nàng bất mãn đưa tay đẩy hắn, động tác hắn nhanh chóng dùng bàn tay rộng chế trụ hai cổ tay nàng kéo đè lên trên đỉnh đầu. "Lưu manh? Trần Tử Dư, ngươi bây giờ là thê tử của ta, ta đây có ngủ ngươi, cũng vẫn hợp lễ pháp. Trước khi ngươi gả tới đây, người Trần gia không ai nói cho ngươi những điều này?"

Tử Dư bình thường không câu nệ tiểu tiết, nhưng đến cùng vẫn là một cô nương, hắn quá mức ngay thẳng mà nói khiến mặt nàng nóng lên.

Cái đồ sát thần này!

Nàng mím mím môi tức giận: "Buông ra, ta không phải họ Trần."

Hứa Gia Huyền sững sờ.

Nàng không họ Trần, đúng vậy, nàng chỉ là Trần gia biểu cô nương, cũng không phải họ Trần. Hắn đột nhiên phát hiện mình đến cả nàng là họ gì cũng không biết.

Tử Dư thừa dịp này muốn nhấc chân đá người, hắn chỉ có thể buông nàng ra tay đi giữ chân của nàng, không nghĩ lại cho nàng cơ hội, hai tay nàng nhanh chóng đẩy trước ngực hắn. Hứa Gia Huyền bị đẩy đến ngửa ra sau, lảo đảo đứng lên, vẫn là lui lại mấy bước, suýt chút nữa thì đụng vào bình phong.

Hắn trầm mặt, Tử Dư liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngay cả ta họ gì cũng không biết, còn dám nói phải ngủ ta, ngươi tự đi mà ngủ a."

Hứa Gia Huyền lại bị nghẹn, bỗng nhớ tới hai người hôm nay còn chưa có đi tới từ đường, gia phả còn chưa có thêm tên của nàng. Cho nên hắn mới không để ý đến họ của nàng dòng.

Thần sắc hắn có chút quái dị.

Tử Dư đã thở phì phò bò vào trong chăn nằm vật xuống, nàng quên chính mình bao lâu không có tức giận.

—— hắn có gan thì đến ngủ xem!

Hứa Gia Huyền đứng tại chỗ suy tư một lát, nghĩ đến xuất thân của nàng câu ngươi họ gì đến cùng vẫn không hỏi ra.

Thôi, nàng lại giở cái dáng vẻ già mồm kia, hắn chính mình tự tra thì tốt hơn.

Hai người là được tứ hôn, nàng không có trên gia phả cũng không tốt, truyền đi sẽ là Hứa gia bọn hắn bất mãn đối với thánh thượng, trước hết ngày mai viết cái tên vào gia phả đi, tra được thì bổ sung thêm.

Thần sắc hắn thu lại, lúc này tâm bình khí hòa, trở lại trên giường vén chăn lên nằm vào phía bên ngoài. Tử Dư cứ như vậy mặt hướng bên trên đờ đẫn, hắn cũng nhìn đỉnh trướng, không biết là nghĩ đến cái gì nói: "Cô nương gia vẫn là ôn nhu một chút thì tốt hơn."

Giống như buổi sáng hướng hắn cười nói cám ơn, kỳ thật rất đáng yêu, hắn đúng thực cũng không có ghét nàng, chỉ là giữa hai người có Trần gia.

Tử Dư không có lên tiếng, hắn nhắm mắt lại có chút mệt mỏi, hôm nay hắn cưỡi ngựa chạy nửa cái kinh thành, trở về còn phải cáu kỉnh với nàng, mệt chết thân hắn rồi.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Hứa Gia Huyền tựa hồ đã ngủ thiếp đi, Tử Dư lại có chút phiền muộn. Nàng trở mình, nghĩ đến ngoại tổ gia bị Hộ bộ thị lang liên lụy, trong lòng lo lắng, trước khi mơ mơ màng màng ngủ lấy tlại nghĩ tới vừa rồi hai người cãi lộn vài câu kia.

Thật sự là, nàng cùng cái đồ sát thần này sinh khí cái gì chứ. Hắn hơn phân nửa vì mình là Trần gia biểu cô nương, phải âm thầm nghẹn khuất nên mới ngang ngược như vậy, kỳ thật buổi sáng trước khi ra cửa hắn đối với nàng cũng coi như là ôn nhu.

Nàng thở phào một hơi, rốt cục ổn định lại tâm thần, nhắm mắt lại ngủ.

Sau khi nàng ngủ Hứa Gia Huyền lại mở mắt ra, so tối hôm qua cảm giác càng khó nhịn hơn một mực ở trong thân thể của hắn tán loạn, vừa rồi ép nàng một chút như vậy, thân thể liền nhớ kỹ núi tuyết tròn trịa mềm mại trước người nàng.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái. Nàng đưa lưng về phía hắn, tóc dài đen nhánh rối tung ở giữa đệm chăn đỏ chót, có mấy sợi lân cận ở bên mặt hắn.

Hắn nghĩ nghĩ, đưa tay đi lấy mấy sợi tóc đến giữa ngón tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, mịn màng xúc cảm cảm giác giống như là có thể vuốt lên bực bội của hắn lúc này. Hứa Gia Huyền lại nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày kế tiếp, nắng sớm mờ mờ, Hứa Gia Huyền theo thói quen tỉnh lại ở canh giờ này, hắn phát hiện có hô hấp nhẹ nhàng ở sát bên tai của mình.

Tử Dư thế mà ngủ sát bên hắn như vậy, đúng như nàng đã nói tướng ngủ của nàng không tốt.

Hứa Gia Huyền khẽ ngẩng đầu lên ánh mắt quét qua phía nàng, quả nhiên thấy một cái cánh tay của nàng duỗi ra bên ngoài, có thể là do trong phòng đốt địa long, nàng nóng nên đem một chân cũng nhô ra bên ngoài chăn. Chân không có đi vớ lộ ra đầu ngón chân tuyết trắng mượt mà, mu bàn chân cũng là một mảnh tuyết trắng xinh xắn nhỏ nhắn, nhìn còn không có lớn bằng bàn tay hắn.

Hắn híp híp mắt cuống họng căng lên, có suy nghĩ muốn đưa tay đi cảm nhận xúc cảm, cuối cùng vẫn bị hắn áp chế xuống.

Tối hôm qua nàng còn mắng hắn là đồ lưu manh, đụng nàng lại không biết muốn mắng hắn thành cái gì.

Hắn không có ham mê ép buộc nữ nhân.

Hứa Gia Huyền liền chuẩn bị đưa tay đem chăn đắp lại cho nàng cẩn thận, chậm rãi ngồi dậy, thời điểm vươn tay, dư quang quét đến trong tay có mấy sợi tóc đen dài.

Còn không có kịp phản ứng, Tử Dư đã bị đau hô nhỏ một tiếng mở mắt.

Hứa Gia Huyền: "..."

Mấy sợi tóc đen đó là do hắn tối hôm qua quấn đến giữa ngón tay.

*****

Tử Dư buổi sáng chải đầu đau lòng muốn chết, Hứa sát thần dựt đứt thật nhiều cọng tóc của nàng. Cũng không biết làm sao lại quấn đến trên ngón tay của hắn, cũng không thể là do tóc của mình mình tự quấn lên đi.

Hứa Gia Huyền cũng cảm thấy xấu hổ.

Trần gia biểu cô nương này thật sự là khắc mình mà, mới thành thân có hai ngày đã bại mấy lần ở trên người nàng.

Hoàng đế đã loạn điểm uyên ương rồi, Khâm Thiên giám đến bát tự chẳng lẽ cũng là tùy tiện nộp lên?

Hai người trầm mặc dùng điểm tâm, Hứa Gia Huyền hôm nay còn phải ra ngoài, sau khi dùng xong bữa ăn nói với nàng đưa nàng đi từ đường.

Lẽ ra hôm qua phải đi luôn, kết quả bị con tiểu anh vũ huyên náo làm quên mất.

Tử Dư nghe vậy trong lòng hơi có kinh ngạc, nàng cũng không nhớ ra được việc này.

Thế là hai người liền một trước một sau đi tới từ đường Hứa gia.

Lưu thị cố ý giao phó không cần đến chính viện thỉnh an, mặc dù không có nói rõ, nàng đoán hẳn là nguyên nhân do Uy Võ hầu.

Mà Uy Võ hầu tựa hồ thật sự không để ý tới sự tình trong hầu phủ, đi tới từ đường cũng chỉ có nàng cùng Hứa Gia Huyền.

Theo như quy củ tế bái xong, Tử Dư phát hiện Hứa Gia Huyền nhìn chằm chằm một chỗ bài vị đặt tại một góc nhìn một lát, nàng dư quang quét đến bên trên viết có hai chữ Lâm thị.

—— Lâm thị, mẫu thân của hắn.

"Đi thôi."

Trong lúc nàng còn đang muốn tìm tòi nghiên cứu thần sắc hắn, hắn đã quay người ra bên ngoài, dáng người hắn thẳng tắp, Tử Dư nhớ tới hồi mình năm tuổi gặp được một kia tiểu nam hài khóc đến mí mắt cũng không mở nổi. Trên mặt đều là nước mắt, xiêm áo trên người dúm dó, còn bị một con khỉ con khi dễ. Muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.

Hứa Gia Huyền đi hai bước, phát hiện nàng không có đuổi theo, liền quay đầu nhìn.

Tử Dư ở thời điểm hắn nhìn qua liền mỉm cười, ánh nắng rơi đầy trong hai con ngươi cong thành trăng non: "Đi thôi."

Hứa Gia Huyền bị nàng cười đến không hiểu, thấy được bước chân nàng nhẹ nhàng đi qua cửa. Nàng có vẻ giống như thật cao hứng, dáng vẻ nàng cười như thế... Luôn luôn khiến người kinh diễm.

Rời khỏi từ đường, Hứa Gia Huyền giao phó một tiếng còn mình thì xuất phủ, Tử Dư thế mà lại tiễn hắn đến cửa thuỳ hoa, làm Hứa Gia Huyền càng thêm không nghĩ ra.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn mang nàng đến từ đường, chính thức định ra thân phận nàng là người Hứa gia?

Ngón tay hắn vuốt nhẹ chuôi đao, ánh mắt lóe lên đem khóe miệng nhếch lên hạ thấp xuống.

Nàng thật đúng là già mồm.

Chờ sau khi Hứa Gia Huyền rời phủ, Tử Dư đang chuẩn bị bảo Lý bà bà sai người đi hỏi một chút Lưu thị làm cái gì, sân khấu kịch lúc nào lại mở hát, để nàng sắp xếp tiếp khách tốt hơn.

Thành thân mấy ngày rồi, trong nhà cũng đều không thiếu người đến chúc, là mấy vị thân thích còn ở hầu phủ.

Không nghĩ là Lưu thị phái người tới trước, bảo nàng cứ nghỉ ngơi, chậm thêm nửa canh giờ đi cũng không sao.

Lý bà bà lúc nghe nha hoàn đến đây nói mấy lời này thần sắc liền kỳ quái, còn vụng trộm nhìn Tử Dư mấy lần, tâm tình buồn bực, thế tử đêm qua sau khi trở về liền không có cùng thiếu phu nhân cùng phòng.

Tử Dư không biết Lý bà bà lo lắng cái gì, nàng mừng rỡ vì có thêm thời gian thanh nhàn, đợi Lý bà bà đi làm chuyện khác, nàng mới hỏi Lục Nhân có tức mới hay không.

Lục Nhân lắc đầu, Tử Dư chỉ có thể lại tiếp tục kiên nhẫn chờ, đến giữa trưa, cuối cùng có tin tức đưa tới.

"Cô nương, đã tra rõ, là bởi vì chuyện tuyết rơi năm trước ở Hà Nam."

Lục Nhân đem tin tức mới đưa tới chậm rãi kể lại, "Hà Nam tuyết rơi lớn vài thước, thừa tướng nghe nói bách tính dục nhi bán nữ, mà còn có mấy chỗ cũng phải chịu nạn tuyết lớn, liền cùng nhau bẩm tới chỗ bệ hạ. Bệ hạ hạ lệnh cứu trợ thiên tai. Thừa tướng cùng với Hộ bộ, giao phó cho Hộ bộ tôn thị lang, không nghĩ tôn thị lang sau khi chết lại tra ra mấy bút sổ nợ không rõ rối mù, chính là có liên quan đến việc cứu trợ thiên tai."

"Ngài cũng biết, bây giờ là Bình vương ở Hà Nam, vừa vặn Bình vương đưa sổ con vào kinh, nói Hộ bộ thông cáo khoản tiền cứu trợ tai ương với thiên hạ không đồng nhất. Vấn đề này liền nháo đến trên thân của thừa tướng."

Thế mà trùng hợp như vậy. Tôn thị lang bị nghẹn chết liền dẫn ra sổ nợ rối mù đến!

"Bệ hạ nói thế nào."

Tử Dư suy tư trùng hợp trong đó hỏi, Lục Nhân lắc đầu, "Bây giờ chỉ mệnh bắc trấn phủ tư tra, là Chu Cẩm Thành lĩnh chỉ."

Chu Cẩm Thành...

Tử Dư nghĩ đến hắn là âm u tiểu nhân, hiện tại Trần gia cùng Hứa gia có quan hệ, cũng không biết hắn có thể hay không bởi vậy mà ngáng chân, nàng suy nghĩ hồi lâu mới gật gật đầu ra hiệu đã biết.

Lục Nhân ở bên tai nàng nói nhỏ vài tiếng, nhắc tới một người nào đó ở trong Hầu phủ, Tử Dư ngẩng đầu nói: "Qua ít ngày, ta sẽ gọi nàng tới trước mặt."

Chủ tớ hai người nói dứt lời, liền trở lại sân khấu kịch bồi tiếp các phu nhân nghe hí nói chuyện.

Tử Dư ngày mai phải về Trần gia lại mặt, kịch hôm nay giải tán sớm hơn so với hôm qua, Lưu thị lôi kéo nàng nhìn lại mặt danh mục quà tặng, giúp nàng chuẩn bị tốt.

Hứa Gia Huyền cũng ở trước giờ cơm tối trở về phủ, thần sắc hơi ngưng trọng, hắn tra sự tình cũng không quá thuận lợi. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Vào nhà nhìn thấy Tử Dư đang ngồi ở trên giường cầm kim thêu cái gì, con anh vũ khiến người ta ghét được thả vòng chân, ở trên bàn gần trường kỉ nhảy tới nhảy lui.

Lúc hắn đi qua dừng lại vật nhỏ mở ra cánh, lông đều muốn dựng lên, Tử Dư đưa tay vỗ đầu nó.

Mỉm cười cùng Hứa Gia Huyền nói: "Thế tử đã trở về."

Hứa Gia Huyền thấy vật nhỏ co lại cái cổ không có lên tiếng, thần sắc dịu đi một chút, gật đầu hỏi: "Ngươi đang làm cái gì?."

Hắn hỏi, Tử Dư hai mắt cười đến híp lại, còn cầm lên cho hắn nhìn: "Thêu túi thơm cho ngươi."

Hứa Gia Huyền ngoài ý muốn, nàng thế mà thành thân ngày thứ hai liền thêu thùa may vá cho mình, nhưng đến khi thấy rõ cái đồ án kia, sắc mặt cứng đờ.

Nàng thêu hình như giống như là... Khỉ?





Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Gia Huyền: Ta ghét cái con vẹt này, cũng ghét cả con khỉ kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro