Chương 3: Biểu cô nương là một kì nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tới gần buổi trưa, các tiểu thư, phu nhân tới vườn mai của Trần gia nhao nhao dời bước, muốn tới lầu nhỏ trong dùng bữa trưa. Trần Oánh Ngọc bĩu môi chạy đến trước mặt Tử Dư, rầu rĩ nói: "Biểu tỷ sao tỷ không nói cho muội, các nàng ở sau lưng nói tỷ như vậy."

Tử Dư ánh mắt lưu chuyển, đoán được các nàng là chỉ ai. Trong chốc lát, bốn tiểu cô nương liền đi tới sau lưng Trần Oánh Ngọc, hổ thẹn mà nói: "Tử Dư tỷ tỷ, là chúng ta không nên có tác phong tiểu nhân như thế, miệng nói không có điểm dừng . Chúng ta biết sai rồi." 

Các tiểu cô nương hoặc bất an vân vê góc áo, hoặc là cẩn thận từng li từng tí dò xét thần sắc của nàng.

Tử Dư không nghĩ tới các nàng thế mà thẳng thắng nhận lỗi cùng Trần Oánh Ngọc, lúc đầu nàng cũng không có nghĩ so đo, có thể thấy được các tiểu cô nương này tâm địa không xấu. Nàng liền cười, điềm tĩnh ôn nhu: "Vô tâm chi thất, nói ra liền biết dừng tay, một kém nửa sai, bỏ qua thôi."

Bốn người nghe vậy hai con ngươi ảm đạm lúc này phát sáng lên, hướng nàng cẩn thận nắn nót phúc thân thi lễ, lại đi vây quanh Trần Oánh Ngọc nói xin lỗi, nhớ kĩ sai lầm của mình. Nàng liền bị mấy người vây quanh, nghe các nàng vui sướng chi chi tra tra nói các chuyện khác rất lý thú, đột nhiên cảm thấy yến hội cũng chẳng phải nhàm chán.  

Khi đến một cái lầu nhỏ, nàng sắc bén nhìn thấy một đạo xanh biếc lướt qua, Lục Nhân cũng nhìn thấy, cố ý bước chậm lại mấy bước. Chờ nhìn thấy các nàng đều tiến trước mấy bước, mới đi đến một bên vườn hoa, ngó ra đằng sau lùm cây nhìn. Đằng sau quả nhiên có một thân ảnh nhỏ bé, một cái cánh xanh biếc có ánh kim, trước ngực lông chim là màu tím nhạt, đây là một chú chim anh vũ. 

"Ngươi lại chạy lung tung đi đâu thế." Lục Nhân quở trách nói, "Cô nương sáng sớm liền không có tìm thấy ngươi." 

Anh vũ từmặt đất nhảy lên, vỗ cánh liền bay về phía Tử Dư, rơi vào đầu vai nàng, ở bên tai bép xép: "Hứa Gia Huyền, sát thần, thằng nhãi ranh."

Lục Nhân sững sờ, đưa tay vỗ vỗ đầu nó: "Biết hắn là sát thần, ngươi còn mắng hắn, cẩn thận bị  hắn nghe thấy, đem ngươi bắt tới nấu canh!"

Anh vũ lại hô: "Nhị lão gia an, nhị lão gia an." Nhị lão gia? Lục Nhân hơi suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhị lão gia mắng? Ngươi chạy tới nhị phòng nghe lén?"

 Anh vũ phản bác: "Không có trộm." Cái đồ tinh quái này. Lục Nhân thực sự phục rồi: " Mau trở lại viện đi." Anh vũ vỗ cánh nhẹ nhàng chụp vào mặt nàng, phảng phất là bất mãn mệnh lệnh nàng, rồi liền bay mất. Dáng bay thập phần phóng khoáng, như một công tử tự do không bị trói buộc.

Lục Nhân đi tới tiểu lâu tìm cô nương nhà mình, đem điều con thú nhỏ kia nghe được nói lại cho nàng. Tử Dư khẽ nhíu mày,bên trong cặp mắt đào hoa hiện lên quang ảnh mông lung: "Cho dù lúc trước cùng Hứa gia náo ra mâu thuẫn gì đi nữa, nhị cữu cữu cũng sẽ không vô duyên vô cớ mắng chửi người, ngươi đi hỏi thăm một chút xem đã xảy ra chuyện gì." Lục Nhân cũng suy nghĩ như thế, nhị lão gia trong Đại Lý tự nhưng có danh hào phán quan, là bởi vì hắn luôn cười ôn nhuận, đối với ai cũng khiêm tốn có lễ. 

Lục Nhân tuân lệnh liền nghĩ biện pháp đi nghe ngóng, Tử Dư lại phát hiện k thấy tăm hơi nhị cữu mẫu. Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Nàng bất động thanh sắc, trở lại bên người ngoại tổ mẫ, lại bị mạnh mẽ ấn ngồi vào bên cạnh Lạc Bình đại trưởng công chúa, dư quang đảo qua Vệ quốc công phu nhân thần sắc nhàn nhạt.  Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được hướng đối phương lộ ra cái nụ cười xán lạn, thành công nhìn thấy Vệ quốc công phu nhân biểu lộ cứng ngắc, trong mắt có buồn bực lại không thể phát tác. 

Nàng cũng không tránh  ánh mắc tức giận của đối phương, tiếp tục thờ ơ mỉm cười, dù sao nàng  cũng không muốn cùng Vệ quốc công phủ có quan hệ gì.

Rượu trong bữa tiệc cho các tiểu thư chính là rượu trái cây, Tử Dư uống ở trong miệng ngoại trừ có vị ngọt, thì cảm thấy mùi rượu thực nhạt nhẽo. Qua ba tuần rượu, nàng thấy Lục Nhân nhíu mặt trở về, Tử Dư liền cùng lão nhân gia nói: "Tôn nữ đến bên cửa sổ đứng hóng gió một chút." Trần lão phu nhân cho là nàng uống nhiều rượu, cười phân phó: "Cũng đừng đứng đón gió thổi lâu, cẩn thận đau đầu sinh bệnh." 

Nàng nhu thuận vâng dạ, đi ra bên cửa sổ, Lục Nhân tiến lên đây, rụt cổ một cái nói: "Cô nương, nô tỳ nghĩ cữu lão gia gặp rắc rối rồi." Tử Dư nghiêng mặt nhìn sang, đôi mắt sáng ngời trở nên tĩnh mịch, tươi cười cực kì dịu dàng. Lục Nhân sắc mặt biến hóa, thanh âm càng phát ra nhỏ: "Ngày ngài đến kinh thành là gặp phải Cẩm Y vệ giáo úy là thủ hạ của Hứa phó sứ, nô tỳ cũng không biết, nên đưa một chút tin tức muốn dạy dỗ hắn, cũng coi như giúp Cẩm Y vệ trừ tên bại hoại cặn bã. Kết quả khiến Hứa phó sứ liên luỵ bị bệ hạ quở trách, sau đó Hứa phó sứ có khả năng hiểu lầm là nhị cữu lão gia làm, một tên thiên hộ bên cạnh hắn mắng nhị cữu lão gia là tiểu nhân."

Chính vì vậy đã làm nhị lão gia tức giận.

—— nàng lỡ đem nhị lão gia vào hố rồi! 

Tử Dư đưa tay vò cái trán, Hứa gia cùng Trần gia thù cũ chưa giải quyết tốt, liền lại kết thêm thù mới. Trách không được nhị cữu cữu nàng dù tính tình cực tốt cũng biết mắng người, bị người hiểu lầm xác thực nghẹn khuất. Nàng suy tư một lát, lại nhìn về phía Lục Nhân, thần sắc nhu hòa: "Ta đã biết, ta sẽ nghĩ biện pháp làm sáng tỏ." 

Lục Nhân thở phào, vừa cảm kích vừa thấy xấu hổ day dứt: "Lần sau nô tỳ không dám lỗ mãng." 

"Quá lỗ mãng. Gặp gỡ đồ vô lại kia, ta không báo gia môn, vì nghĩ nhị cữu cữu cùng Cẩm Y vệ phó sứ có ân oán, tránh khỏi chuyện phức tạp hơn." 

Lục Nhân nghe xong đầu lại càng thấp xuống, Tử Dư liền thở dài nói: "Nhưng ngươi cũng là vì ta mà tức giận, không thể trách ngươi, là ta ngay từ đầu đã không nói rõ ràng." 

"Nô tỳ về sau nhất định đều hỏi hỏi ý kiến cô nương trước." 

Hai người trước đem việc này buông xuống, lúc sau Tử Dư nhìn thấy nhị cữu mẫu cũng quay về rồi, trên mặt vẫn cười nhẹ nhàng, nhìn không ra cảm xúc. Chờ đến yến tan, Tử Dư đi theo bên người ngoại tổ mẫu đưa tiễn tân khách, Lạc Bình trưởng công chúa còn cố ý nói với nàng ngày khác qua quốc công phủ làm khách. Tử Dư cười vâng dạ, âm thầm nhìn hướng quốc công phu nhân, phát hiện dáng tươi cười của bà mười phần miễn cưỡng. 

Lạc Bình trưởng công chúa mang theo con dâu leo lên xe ngựa, liền nghe được con dâu buồn buồn hô một tiếng mẫu thân: "Ngài thật muốn cho thế tử định hôn sự như vậy sao?" Trưởng công chúa cầm khăn lau đi khóe miệng, nhìn thấu tâm tư của nàng: "Ngươi là cho rằng nàng xuất thân không xứng với thế tử đúng không, trên đời này có rất nhiều chuyện k thể ngờ, ngươi cho rằng nàng không tốt, kết quả nàng mới là tốt nhất! Ta cảm thấy nàng tính tình dịu dàng, biết tiến thối, chỉ điểm ấy thôi là rất tốt rồi."  

Bà bà bình thường ở chung rất ôn hòa, lúc này uy nghi hoàng gia hiển thị rõ, làm Vệ quốc công phu nhân một câu cũng không dám phản bác, chỉ có thể kìm nén cúi đầu.  Trưởng công chúa dự tiệc nửa ngày, thân thể mệt mỏi cực kì, liền không nói thêm nữa, nhắm mắt lại tính toán làm sao cùng tôn nhi nói cửa hôn sự này. Nàng thật sự cảm thấy cửa hôn sự này rất tốt, Vệ quốc công phủ có nàng, hoàng đế đối đãi sẽ khoan dung hơn, nhưng người nào biết nàng còn có thể sống mấy năm. . . 

Quốc công phủ nắm quyền thế to lớn trong tay, đế vương không có khả năng không kiêng kị, một mặt là vinh hoa phú quý mặt khác là là dầu thiêu lửa đốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro