Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử Dư không nghĩ tới vật nhỏ có thể gây chuyện như vậy.

Nàng ngồi ở trên xe ngựa, trong đầu là cặp mắt của Hứa Gia Huyền cặp kia nheo lại, ánh mắt giống như dã thú vô cùng nguy hiểm.

Vật nhỏ gây họa này lại đem đầu trốn ở bên trong, kêu to: "Sai rồi, đừng hầm."

Lục Nhân muốn cười lại không dám cười, kìm nén đến khổ sở.

Vật nhỏ lại hô: "Tiểu Ngư, đừng hầm."

Tử Dư thật sự là bị nó làm cho tức giận, nhịn không được gạt cánh của nó, đưa tay bóp mỏ của nó trách mắng: "Rất tốt, thù cũ vừa giải, lại kết thù mới, tăng thêm thù hận, trở về liền đem ngươi đi hầm!"

Anh vũ rất thông minh, ngoại trừ chủ nhân dạy dỗ còn có thể nhớ kỹ được những gì nghe được người bên ngoài đã nói. Hứa Gia Huyền nếu cho rằng lời này là do nàng chủ nhân này dạy dỗ còn đỡ, nhưng nếu nghĩ là người bên ngoài dạy. . . Bên cạnh nàng đều là người Trần gia, như vậy liền hỏng bét. Đoán chừng ngày mai ở kinh thành sẽ truyền chim anh vũ ở Trần gia chửi rủa Hứa Gia Huyền giữa đường. Tử Dư liền thấy đau đầu.

Thân thể vật nhỏ sợ đến run rẩy, lúc nàng buông tay miệng liền hô hào: "Đừng hầm!". Lục Nhân rốt cục bật cười, học động tác vừa rồi của Tử Dư, nắm mỏ nó khiến nó ngậm miệng.

"Cô nương, Hứa phó sứ hình như tức giận rồi."

"Ta thấy rồi." Thần sắc Tử Dư có mấy phần ảo não, nàng không sợ Hứa Gia Huyền nghĩ như thế nào về mình, chỉ sợ liên lụy đến ngoại tổ gia.

Lục Nhân biết cô nương nhà mình đang phiền não cái gì, vừa rồi ánh mắt của Hứa Gia Huyền là ánh mắt muốn ăn thịt người, xác thực làm người ta sợ hãi. Liền chần chờ nói: "Nếu không cô nương vẫn là đem sự tình cùng đại nhân nói đi, lúc trước là em gây họa, em sẽ đi thỉnh tội với đại nhân."

"Chuyện lúc trước dừng lại như vậy thôi, em đi thỉnh tội chỉ khiến cho trong lòng mọi người càng hận hơn, vốn dĩ là vì ta nguôi giận mà trút giận, nhưng không được làm cho song phương căng thẳng hơn."

"Nhưng việc vừa rồi. . ." Không thể gạt được.

Tử Dư chậm rãi lo lắng nói: "Chuyện vừa rồi trước hết chưa cần nói. Ta thấy Hứa Gia Huyền cũng không phải là người công và tư không phân, hắn lúc trước đã đã đáp ứng để người kia nhận lỗi với nhị cữu cữu, nếu như lật lọng. . ." Nàng nhớ tới khuôn mặt kia, cười nhạt một tiếng, "Vậy coi như hảo tâm lúc trước của ta cho chó ăn."

Lục Nhân sững sờ, trước kia cô nương đã giúp Hứa phó sứ sao?

Trong xe ngựa trầm mặc một lát, ánh sáng từ ngoài chiếu vào từ khe hở của rèm lúc tối lúc sáng, Lục Nhân nghĩ tới một chuyện, liền nhìn Tử Dư đang có chút xuất thần nói: "Cô nương, ngài phân phó em lưu ý tới người có vết sẹo ở thái dương. . . Có lẽ tạm thời chưa có tin tức gì."

Trước khi xuống núi một ngày, cô nương đột nhiên phân phó đi tìm người, không nói đến ở trong thành có mười vạn người, cho dù chỉ có một vạn cũng là mò kim đáy biển. Chớ chưa nói là phải tìm người ở cả nơi khác.

"Ta biết, chỉ cần nhớ lấy, ghi lại tên họ là đủ."

Huyền Chân Tử thần thông như vậy, bói cho nàng một quẻ lại là bị cuốn vào tranh đấu giữa các hoàng tử, trong lòng cũng không bình tĩnh, làm những việc này chỉ coi như đang làm mình thêm yên lòng thôi.

Chủ tớ liền không nói gì thêm, vật nhỏ được Lục Nhân buông tay ra khỏi miệng, ủy khuất bay đến đầu vai Tử Dư, dựa sát bên cổ nàng làm ổ. Một lúc cọ cọ mặt nàng, một lúc lại nhẹ nhàng hô 'Tiểu Ngư'. Tử Dư bị nó cọ đến cổ cũng ngứa, cái vật nhỏ này mỗi ngày đều gọi khuê danh của nàng thật dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là chiều theo nó.

Trở lại Trần gia, hộ vệ đem chuyện gặp lưu manh tại mãn lâu báo lên, Trần lão phu nhân nghe được vô cùng sợ hãi, liền keo Tử Dư đến bên người trái xem phải xem, ôm vào trong ngực một hồi.

"Dọa chết ta rồi! Các ngươi nhanh xuống phòng bếp pha trà đem lên!"

Lão nhân một bên trấn an nàng, một mặt vội vàng phân phó hạ nhân, nha hoàn bà tử trong phòng liền chạy ra ngoài. Tử Dư thấy ngoại tổ mẫu còn bị dọa hoảng sợ hơn cả mình, liền dựa vào bên chân lão nhân gia đưa tay nhẹ nhàng đấm bóp chân cho bà.

" Tổ mẫu đừng lo lắng, con vẫn tốt mà. Lúc đó con ở trong phòng, Hứa phó sứ thấy tặc nhân xông vào liền đứng ở cửa chống đỡ, tôn nữ còn loáng thoáng trông thấy hắn bị thương nữa".

Nàng thật sự nhìn thấy trên cánh tay của Hứa Gia Huyền bị thương, chỉ là khi đó Trần gia hộ vệ vây quanh nàng nhiều quá nên nàng không có thể hành động được gì. Mặc dù bất mãn Hứa Gia Huyền mượn chính sự lừa nàng tới gặp Vệ Quốc Công thế tử, nhưng mà hắn bảo vệ nàng là sự thật, nếu nàng tức giận thì cũng chẳng thế thay đổi tình hình lúc đó.

Trần lão phu nhân nghe vậy thì dừng lại một lúc, sau đó không rõ tâm tình mà nói: "Mục tiêu của những người đó là hắn, hắn đứng đó cản trở bảo vệ con cũng là đúng".

Tử Dư uống xong trà liên bị thúc giục trở về phòng nghỉ ngơi, sự tình vật nhỏ mắng Hứa Gia Huyền là sát thần, lão phu nhân nói rằng chẳng lẽ hắn còn muốn cùng tiểu gia hỏa tính toán sao, nhàn nhã phất tay bảo nàng đừng nghĩ nhiều.

Lúc đi qua cửa, Lục Nhân rốt cục nhịn không được hỏi nàng: " Cô nương, ngài thật sự đã cùng Huyền Chân Tử đạo trưởng học thuật sao? Lúc ngài xem tướng cũng là chuẩn quá rồi." Trước sau còn chưa đầy một khác đông hồ, Hứa phó sứ quả nhiên bị thương. Tử Dư giơ tay lên nhẹ nhàng đầy cành cây nhỏ trước mặt, cười nói: " Ai thèm đi kế thừa cái miệng quạ đen của hắn ( chỉ Huyền Chân Tử ), ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi. Đã là Cẩm Y Về ai mà chả không phải lao vào đao quang kiếm ảnh, bị thương là bình thường, mà ta cũng chưa nói lúc nào hắn sẽ bị thương.". Lục Nhân liền cảm thấy mình vẫn còn chưa hiểu hết cô nương.

Thời điểm chân trời chỉ còn lưu lại một tia sáng, Hưa Gia Huyền lại phái người đưa tin đến, trên thư chỉ có hai chữ: ——Xong chuyện. Tử Dư một tay nhẹ vuốt bức thư, một tay chống cằm, trước mắt hiện lên đôi mắt lãnh khốc kia. Hung danh của hắn được truyền ở ngoài như vậy, mà hành động lại không tệ, không chỉ một câu mắng của vật nhỏ mà thất tín.

Nàng bảo Lục Nhân đem thư đi đốt, nàng đi đến chỗ ngoại tổ mẫu thỉnh an, nhìn thấy thần sắc nhẹ nhõm của Nhị cữu cữu, dáng cười ôn nhuận, Nhị cữu mẫu tóc chải đồng tâm kế cũng mặt mày hớn hở. Nàng liền yên lòng, cuối cùng cũng đã làm sáng tỏ được chuyện này.

Buổi tối sau khi tắm xong, Lục Nhân giúp nàng vấn tóc. Trước kia khi còn ở đạo quán nàng có thói quen quen ngây ngốc nới lỏng cởi xuống từng kiện xiêm áo, cái thói quen này dù đã tới Trần gia một thời gian cũng chưa thay đổi, trong phòng lại có bếp lò nên cũng chẳng sợ lạnh, lúc này đai lưng buộc y phục đều lỏng lẻo liền lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài. Lục Nhân ở sau lưng nàng tay kéo cổ áo thoát áo xuống cho nàng, mơ hồ nhìn thấy trên xương quai xanh của nàng lộ ra mấy vết thương cũ, liền nói không ngừng: " Năm đó con khỉ kia quá hung dữ mới có thể cào cô nương như thế này, ngay cả trên cổ tay cũng bị. Lúc đó cô nương cũng không xử lý tốt nên giờ mới lưu lại sẹo."

Tử Dư vài ngày đều phải nghe nàng lải nhải một hồi, không để ý cười cười: " Nó cào ta, ta cắn nó, xem như ngang tài ngang sức, ta không có bị thiệt nha." Cắn đến miệng đầy lông khỉ, vừa lúc phải thay răng, vài ngày liền ăn cơm đều cảm thấy trong miệng là lạ. Lục Nhân liền bị chọc cười, nhưng vẫn đau lòng: " Vậy ngài cũng không nên giấu phu nhân, len lén đi tắm một mình, nếu đi bôi thuốc sớm sao mà sẽ lưu lại sẹo chứ. Nhắc tới mẫu thân, ánh mắt Tử Dư đều tăng mấy phần ôn nhu, nàng không nói gì thêm, khóe miệng dâng lên nụ cười nhớ về một phụ nhân xinh đẹp cùng với.... một thân ảnh bé nhỏ bị khỉ đánh đến không có sức đánh trả chút nào.

* * * * *

Sau khi Hứa Gia Huyền thực hiện ước hẹn thì điều tra chuyện ban ngày bị ám sát, xem kĩ phát hiện đao mà những người đó dùng đều là Binh bộ mới đúc.

Binh bộ hiện giờ là thái tử quản, sự tình trong nháy mắt liền giống như bị bao phủ bởi mạng nhện, rắc rối phức tạp.

Lỗ thiên hộ ở bên cạnh hắn do dự nói: " Thuộc hạ nghĩ đây chỉ là che mắt người đời, tai họa kéo về hướng đông.". Bọn họ vài ngày trước điều tra được Vương thị lang là người của đại hoàng tử, đại hoàng tử hoảng sợ đã rũ sạch hết liên quan rồi, hôm nay lại náo ra trận ám sát lại còn sử dụng binh đao của Binh bộ do thái tử quản. Quả thực là rất rối loạn.

Hứa Gia Huyền trầm mặc một lát, nói: " Tất cả trước hết cứ về đi, ta sẽ trở về xử lý tiếp, xem ngày mai trình lên bệ hạ như thế nào." Lỗ thiên hộ xác nhận, liền nói giải tán với đồng liêu đã mệt mỏi cả một ngày. Lúc rời khỏi nha môn trấn phủ ti thì lại có người quay trở lại báo tin cho hắn: "Thiên hộ, chuyện ngài phân phó đã làm xong rồi, chỉ là buổi chiều nhiều chuyện chưa có báo cho ngài." Lỗ thiên hộ liền híp mắt cười, nghĩ đến chiều nay hắn bị bắt đến nhận lỗi với Trần nhị lão gia, ý cười trở nên nhạt dần, vỗ đầu vai người kia nói: " Nhớ kỹ không được nói cho ai chuyện này." Người nọ liên tục gật đầu, sau đó hai người rời đi.

Hứa Gia Huyền ở trong nha môn ngây người gần nửa canh giờ mới thúc ngựa quay về Uy Võ hầu phủ, người gấc cổng thấy hắn liền bẩm: " Thế tử, Phương thế tử đã tới đây trước giờ cơm tối, nói là đợi ngài, bây giờ vẫn còn đang ở đây."

Hứa Gia Huyền cau mày một cái, nói đã biết, nhanah chóng đi tới sân viện của mình.

Phương Cảnh Thước đang tùy tiện ngồi ở trong phòng hắn, thấy hắn trở về liền cao hứng đứng lên: " Đã về rồi, ngươi cho ta ở nhờ một đêm, mai ta sẽ trở về."

"Quốc công phủ không chứa được ngươi?" Hắn nhàn nhạt quét mắt một vòng, tên này khóe miệng còn bóng loáng, xem ra rất không khách khí tới phủ của hắn ăn trực.

Phương Cảnh Thước kéo khóe miệng cười khổ: "Đừng nói nữa, sau khi trở về ta nói với tổ mẫu là không thú ngoại tôn nữ của Trần thủ phụ, ngài tức giận đến mức muốn cầm gậy đánh ta. Nếu không phải mẫu thân cản trở, ta còn không thể chạy ra được."

Không thú? Hứa Gia Huyền tháo bội đao xuống, trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Dư, nói: "Ngươi không phải rất yêu thích mỹ nhân sao? Một đại mỹ nhân như vậy ngươi còn chướng mắt?"

Không phải hắn chướng mắt mà là người ta chướng mắt hắn, bất quá hắn không nói rõ ràng, mập mờ hừ hừ hai tiếng: "Ngươi cùng Trần gia kết oán, ta cưới biểu cô nương này chẳng phải sẽ khiến ngươi khó xử sao?"

Hứa Gia Huyền một câu cũng không tin, bắt hắn nói thật thì làm hắn khó xử thì đem chuyện kia ra nói.

"Ngủ viện cho khách đi" hắn lạnh nhạt ném một câu, Phương Cảnh Thước sờ mũi: "Thật là lạnh nhạt, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết từ hồi còn bé mà. Ai, hồi chiều lúc tới đây, nghe người đi đường đều đang đồn thổi mỹ mạo của biểu cô nương Trần gia, có vẻ mọi người đều biết dáng dấp nàng ra sao."

Hứa Gia Huyền nghe vậy liền giương mắt nhìn sang: "Ngươi chướng mắt cô nương người ta rồi, còn quản chuyện người khác nói gì làm gì?"

"Đương nhiên quan tâm chứ, bởi vì còn truyền đạt cho ngươi chứ. Nói cũng thật đáng tiếc, biểu cô nương Trần gia dung mạo như thiên tiên, nhưng Trần nhị lại đắc tội ngươi, chính nàng lại còn mắng ngươi giữa phố, phỏng chừng chẳng còn ai dám rước nàng nữa rồi. Thú nàng, không phải là đắc tội cả Hứa gia nhà ngươi sao...Nhưng mà sao lại truyền là nàng chửi chứ, rõ ràng là con chim kia kêu loạn mà."

Hơn nữa nàng chỉ là bà con của Trần gia, Trần gia cũng không phải không có cô nương con vợ cả, nếu muốn leo bám Trần gia, cần gì phải thú một biểu cô nương.

Dứt lời, Phương Cảnh Thước tiếc lận thở lại: "Đáng tiếc mỹ nhân kia mà, xem ra là sẽ tìm một phu tế không tốt rồi."

Hắn thở dài, không thấy được ánh mắt Hứa Gia Huyền lóe lên, suy tư một lúc sắc mặt trầm xuống.

Sáng hôm sau Tử Dư nghe được đồn đại trong kinh thành, Lục Nhân kéo khóe miệng, tức giận đến cười lạnh: "Cô nương, chỉ một buổi chiều liền đã truyền khắp nơi rồi, chuyện này khẳng định có người ở phía sau thúc đẩy!" Không thì làm sao có thể phát tán nhanh đến như vậy, trọng yếu nhất là ngay cả tướng mạo của cô nương đều nói đúng tới sáu phần, các phu nhân tới nhà làm khách lúc trước không thể truyền lung tung như vậy được. Mà kể cả có là các phu nhân thì chuyện mỹ mạo cũng không liên quan đến sự việc của Trần gia.

Tử Dư nhìn bóng hình mơ hồ trong gương đồng, cầm lược chải mái tóc dài, nàng suy nghĩ một lát nói: "Đi điều tra xem phát tán từ nơi nào."

"Khẳng định là tên sát thần kia ghi hận cô nương!" Lục Nhân cắn răng, cần gì tra cũng biết. Tử Dư vẫn nói câu kia: "Đi điều tra chút xem."

Hứa Gia Huyền hôm quađã thực hiện đúng giao ước thì sẽ không đến mức làm loại chuyện này, nhưng ngườikhác thì khó nói. Lục Nhân đành tức giận đi ra ngoài, nhưng bị nàng gọi lại, phân phó đi lấy giấy bút, sau đó thấy khóe miệng nàng nhếch ra nụ cười nhạt viết một phong thư.

Hứa Gia Huyền mới tiễn Phương Cảnh Thước, chuẩn bị đi tìm Lỗ Binh hỏi rõ ràng ít chuyện sau đó tiến cung, không ngờ lại nhận được thư của Trần gia biểu cô nương, trên thư viết: " Hôm nay mọi việc ở phương bắc hành sự không thích hợp." Hắn cầm thư, mắt nhìn phương hướng hoàng cung, nhâc chân liền bước chân qua cánh cửa.

Như này thật đúng là kì lạ mà.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tử Dư: Ngươi đoán xem. ┐('∀`)┌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro