Chương 7: Lại phải cõng nồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần gia không phải là nhà bình thường, bên ngoài truyền đi sự tình như nào, sáng sớm đã có người báo lại có đại phu nhân và nhị phu nhân. Hai người đến viện tử của lão phu nhân thì gặp nhau ở hành lang, nhìn nhau, khó được hòa khó đứng một chỗ nói chuyện.

"Việc này truyền đi như ậy, nên nói với mẫu thân không?" Đại phu nhân hôm nay mặc áo váy màu của quả hồng, bên tóc mai cài cây trâm bạch ngọc, cho dù trên mặt đầy vẻ u sầu cũng vẫn lộ ra hào quang áp đảo người khác.

Nhị phu nhân mím môi, vén tóc mai của mình vào cây trâm cài tóc nói: "Để mẫu thân biết lại thêm lo lắng, chỉ sợ lão thái gia cũng trách cứ."

Trần lão phu nhân bị bệnh đau nửa đầu, chỉ cần lo âu suy nghĩ nghỉ ngơi không tốt liền sẽ bị.

Hai người đứng đó nói hai câu đều dời ánh mắt nhìn vè nhóm nha hoàn bà tử đứng cách đó không xa, cuối cùng đại phi nhân nói: "Đệ muội báo tin cho nhị thúc, để hắn quyết định đi."

Nhị phu nhân liền bị nghẹn. Quá giảo hoạt rồi, lại đẩy ngọn lửa này qua đầu cho nhị phòng, "sao không phải là đại tẩu báo cho lão thái gia để điều tra? Sự tình bên ngoài, hơn phân nửa là do lão thái gia làm chủ."

Lời này vừa nói ra hai người liền như hai con gà chọi lẫn nhau, cuối cùng là đại phu nhân cười lạnh một tiếng: "vậy ta sẽ báo tin cho lão thái gia, đệ muội hãy báo cho nhị thúc." Dứt lời, liền cho nàng một đạo ánh mắt châm chọc "Nhị đệ muội còn khoe khoang khoác lác, thiết yến là do ngươi phụ chi, nhưng nghe đâu cửa hàng tơ lụa của muội hàng tích lũy còn chưa xử lý được đúng không, hôm qua ta liền xuất bạc cho phòng lương rồi. Nhị đệ muội lần sau cố gắng hơn đi." Đại phu nhân nói xong nhíu nhíu mày, vung khăn tay vượt lên đi trước, nhị phu nhân bị tức đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, níu lấy khăn đỏ mắt.

Nếu không phải nàng bị lừa làm sao sẽ đầu tư vào một nhóm tơ lụa, hôm nay nhận tới tay nhìn mà muốn thổ huyết. Toi công bị người vả vào mặt!

Lúc Trần gia biết được lời đồn đãi thì Hứa Gia Huyền không tin Tử Dư cảnh báo đã đén bắc trấn phủ tư, hỏi giáo úy dẫn ngựa: "Lỗ Binh ở đâu?"

Giáo úy nhớ một chút: "Thiên hộ có lẽ là ở phòng trực."

Hắn nhấc chân định đi vào bên trong, không nghĩ tới sau lưng truyền tới thanh âm 'gặp qua chính sứ", sau đó liền nghe được chính chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ gọi hắn: "Hứa phó sứ thế mà không tiến cung sao?"

Hôm qua Hứa Gia Huyền bị ám sát trong Cẩm Y Vệ có ai là không biết, thậm chí việc này còn liên quan tới thái tử và mấy vị hoàng tử, bây giờ phái của chính chỉ huy sứ còn đang chờ đợi nhìn nào nhiệt của hắn. Chu Cẩm Thành đương nhiên cũng muốn nhìn náo nhiệt, câu nói đầu tiên đã lai giả bất thiện.

Hứa Gia Huyền dừng chân lại, xoay người lại chắp tay một cái, lạnh nhạt nói: "Chính sứ có gì phân phó cần ta chuyển đạt cho bệ hạ sao?"

Hắn miệng độc trả về một câu, làm Chu Cẩm Thành tức giận đến muốn chỉ tay vào mũi hắn mắng chửi.

Chu Cẩm Thành từ lúc nhiều lần lập công liền bị hoàng đế ghét bỏ, không đắc ý nổi, sau này phòng vệ bên người hoàng thượng đa phần là Hứa Gia Huyền, Chu Cẩm Huyền ba năm ngày không được hoàng đế triệu kiến là chuyện thường. Hoàng đế không triệu kiến, đại sự đều phân phó cho Hứa Gia Huyền, hắn dù là chính sứ nhưng lại thành tên chạy việc vặt.

Hứa Gia Huyền nói lời này là đâm thẳng trái tim hắn. Hắn nhìn Chu Cẩm Thành tức giận đến tối mặt nhìn mình lại không có cách phản bác, cười nhạo một tiếng, liền đi vào bên trong.

Chu Cẩm Thành đứng nhìn bóng lưng hắn nghiến răng ken két, chờ hắn đi khuất rồi thì cười lạnh, hướng người đứng bên cạnh cũng đang tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Đem chuyện Lỗ Binh làm thổi tới chỗ Trần thủ phụ."

Hứa Gia Huyền đi tìm Lỗ Binh thần sắc hết sức khó coi, quả nhiên hắn đoán sự tình chuyện tối qua đúng 80 90%.

"Ta đã nói với ngươi, công là công, tư là tư, nhưng ngươi quay đầu liền đi trả thù."

Lỗ Binh đã làm cái gì, hắn còn rất thản nhiên, đối mặt với chất vấn vẫn còn cứng cổ nói: "Thuộc hạ không có trả thù, đây là giúp Trần gia nhanh chóng tìm được một vị phu tế tốt cho biểu cô nương. Truyền đi mỹ mạo của nàng đó là dương danh cho nàng, thế nào lại thành trả thù chứ?!"

"Vậy ngươi liền đi hỏi thăm một chút. Bên ngoài đa truyền thành cái dạng gì rồi!" Hứa Gia Huyền vỗ bàn một cái, khó có nghi lại nghiêm nghị với thuộc hạ. Lỗ Binh đang cứng cổ liền sững sờ, hắn truyền như nào hắn còn đang muốn hỏi lại thì Hứa Gia Huyền đã cầm kiếm đi ra ngoài. Lỗ Binh đứng trỗng rỗng trong phòng suy nghĩ một lúc cũng cầm đao lên đi dò xét tin tức, chờ đến lúc rõ ràng lời đồn đã liên lụy đến chỉ huy sứ nhà mình liền đập một cước vào tường đá, hận mắng: "Tên vương bát đản nào ở phía sau thêm mắm thêm muối, đây là đang âm hại lão tử!!"

Lỗ Binh có khả năng rõ ràng sự việc như vậy, đương nhiên Hứa Gia Huyền cũng rõ ràng. Hắn một đường giục ngựa tiến cung, chuẩn bị đem chuyện ám sát báo cáo cho hoàng thượng, dù chuyện này có liên lụy đến thái tử, hắn cũng chỉ có thể kiên trì bẩm báo chi tiết. Lần này tiến cung cũng là xem ý tứ hoàng đế để hắn biết mình nên đi hướng tra như thế nào.

Bùi công công là thái giám tổng quản ở Càn Thanh cung đều rất nhiệt tình với tất cả các đại thần. Lúc Hứa Gia Huyền tới thì hắn đang đứng dưới mái hiên, nửa cúi đầu, hai tay cắm trong ống tay áo trông như đang ngủ gà ngủ gật. Nhưng chờ tới lúc hắn (HGH) đi tới, Bùi công công liền "tỉnh" ngay lập tức, ngẩng đầu cười tới hai mắt khẽ cong nhẹ giọng nói: "Ôi, Hứa phó sứ tới."

Hứa Gia Huyền chắp tay một cái: "Công công sao lại đứng bên ngoài thế này?"

Bùi công công ép thanh âm tới mức thấp hơn: "Thủ phụ đang ở bên trong bẩm báo với hoàng thượng, phó sứ trước tiên ở đây phơi nắng cùng ta?"

Mọi người đều biết, thủ phụ thường thường cùng Minh Đức đế đơn độc nghị sự, nhưng bình thường Bùi công công cũng sẽ ở bên trong, bây giờ lánh ra ngoài còn có ý tứ nhắc nhở trong lời nói. Hứa Gia Huyền nghiêng đầu mắt nhìn cửa điện đóng một nửa, đứng cùng với Bùi công công: "Tạ công công."

Bùi công công nhếch miệng lên đang muốn cười, lại nghe bên trong điện phát ra một tiếng bịch, hai người đứng ngoài cửa điện bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên trong. Là hoàng đế tức giận đập đồ sao?

Hứa Gia Huyền nhíu nhíu mày, Bùi công công đang chần chờ có nên đi vào nhìn xem hay không thì có tiếng bước chân bước ra ngoài. Bùi công công liền đứng vững lại, cửa điện bị mở ra, Trần thủ phụ cao gầy bước ra ngoài.

Hứa Gia Huyền thấy vậy liền bước một bước nhường đường, dư quang quét qua mặt ông không ra vui buồn, đồng thời Trần lão thái gia cũng nhìn qua hắn: "Hứa phó sứ, thật trùng hợp."

Trần lão thái gia hiếm có khi được lần chủ động nói chuyện cùng hắn, Hứa Gia Huyền không biết làm như nào để có thể nói với ông chuyện tình Lỗ Binh đã làm, liền đáp một tiếng "phải".

Trần lão thái gia còn nói: "Vừa rồi ta ở trước mặt bệ hạ vạch tội ngươi một bản. Nhớ kỹ, hôm nay là ta chính đại tố giác ngươi, đừng lại trách tới người khác."

Ánh mắt Hứa Gia Huyền lóe lên, Trần lão thái gia chắp tay đi lên phía trước, bước xuống bậc thang cũng không quay đầu lại. Cùng đứng ở đó Bùi công công cảm thấy xấu hổ, lại nghe thấy hai đại thần đối đầu vì tư thù, chẳng thà ngủ thiếp đi thì tốt hơn, liền nói với Hứa Gia Huyền giúp hắn vào thông báo với hoàng thượng rồi chạy vào trong điện/

Rất nhanh truyền đến âm thanh tuyên kiến, thời điểm Hứa Gia Huyền liền vén áo bào bước qua ngưỡng cửa trong đầu đột nhiên hiện lên dòng chữ viết xinh đẹp.

Hôm nay mọi chuyện ở phương bắc đều không thuận lợi.

* * * * *

"Tiểu Ngư, hạt dưa." Vật nhỏ hôm qua về đến nhà bị nhốt cả đêm, lúc này hết hạn được phóng thích, ngậm nhân hạt dưa đã tách thả vào trong tay Tử Dư. Tử Dư đưa tay bắt lấy rồi lại nhét trở lại miệng nó: " Tự ăn đi, còn tái phạm nữa thì có lấy lòng cũng vô dụng."

Vật nhỏ há mồm liền hô không dám không dám, hạt dưa liền lại rớt xuống trên mặt bàn, vội cúi đầu mổ, cắn đến răng rắc răng rắc.

Lục Nhân khi trở về chỉ thấy cô nương nhà mình đang trêu chọc anh vũ: "Ngài thả nó ra một hồi lại bay loạn khắp phủ cho xem."

"Nó dám thế thì liền đưa đến cho Hứa Gia Huyền đi." Tử Dư nhìn nó cười.

Vật nhỏ bị dọa đến hạt dưa cũng không ăn, sải cánh bay đến trên xà nhà, kéo cuống họng hô: "Không thể đưa, không thể đưa."

Lục Nhân bị chọc cho cười ha ha cười không ngừng, lấy phong thư từ trong tay áo ra đưa cho nàng nói: "Cô nương ngài phân phó em tra sự tình rõ ràng, thật sự là cùng Hứa phó sứ không liên quan quá nhiều, lời đồn ban đầu là thiên hộ dưới tay hắn đã mắng nhị lão gia truyền đi. Nhưng không biết tại sao bị chính sứ biết, liền ở phía sau thêm mắm thêm muối, mới truyền thành ngài ở bên đường mắng chửi Hứa phó sử, họ Chu kia cũng quá không đúng rồi, ở trong này còn châm ngòi ly gián."

Tử Dư mở phong thư, nhìn qua sự tình nguyên do một lần, liền đem phong thư đặt trên bàn, cười cười nói: "Bắc trấn phủ tư nội đấu không phải một ngày hai ngày, đều trăm phương ngàn kế túm đối tóc đối phương, chỉ sợ Chu Cẩm Thành đã sớm tiếp cận Lỗ thiên hộ."

"Cô nương, Chu Cẩm Thành tính toán thật hay, sáng sớm liền phái người đưa tin cho lão thái gia vạch trần mọi lời đồn đại là do Lỗ thiên hộ làm, lão thái gia đã ở trước mặt bệ hạ đã tố cáo Hứa phó sử một phen. Vừa vặn bên phía thái tử điện hạ lộ ra một ít việc, bệ hạ thuận thế giận chó đánh mèo, đem Hứa phó sử lại mắng một trận cẩu huyết."

Lục Nhân nói toàn bộ nội dung trong phong thư và một số ít việc không có, Tử Dư nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, chợt nhấc tay áo che mặt cười đến thở không ra hơi. "—— được, Hứa Gia Huyền sẽ coi ta là ôn thần."

Phong thư của nàng buổi sáng viết gửi cho hắn lại ứng nghiệm, bỗng cảm thấy mình không đi làm đồ đệ Huyền Chân thật là đáng tiếc.

Kỳ thật nàng chỉ là phỏng đoán đến việc Lỗ thiên hộ âm thầm làm, Cẩm Y vệ lại nội đấu, tám phần sẽ bị người lợi dụng đâm lén, Hứa Gia Huyền khẳng định sẽ bị một chút liên luỵ.

Kết quả sự tình tới so với nàng phỏng đoán còn nhanh hơn. Bất quá Hứa Gia Huyền có thủ hạ như vậy, cũng đủ xui xẻo. Lục Nhân thấy nàng còn cười, yên lặng rót chén nước cho nàng, hỏi: "Cô nương, lão thái gia tố cáo Hứa phó sứ một phen, ngài không lo lắng Trần gia cùng Hứa gia không gỡ bỏ được ân oán sao."

"Không lo lắng, Hứa Gia Huyền không thể bởi vì ngoại tổ phụ tố cáo lại oán hận người, lúc này là do hắn đuối lý, đoán chừng cả hắn và tên họ Lỗ đã biết mình bị người khác chơi đểu rồi. . . Việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài, hắn có thể coi là nợ nần trong bắc trấn phủ ti." Tử Dư nhàn nhạt nói, ngược lại hỏi một chuyện khác, "Tiệm tơ lụa của Nhị cữu mẫu tử bị ép lấy cái đám thứ phẩm kia, ngươi tra rõ chuyện gì đã xảy ra chưa?" Lục Nhân liền tiến lên, ghé bên tai nàng nói mấy câu.

Hứa Gia Huyền trong lòng xác thực đối với Trần gia biểu cô nương có một cái nhìn khác, từ trong cung đi ra, một đường đều mặt đen.

Trở lại trấn phủ tư, hắn chuẩn bị dẫn người đi Binh bộ một chuyến kiểm tra binh khí xuất nhập kho, Lỗ Binh đi tới trước mặt hắn, vén áo choàng liền quỳ xuống: "Phó sứ, là thuộc hạ lỗ mãng, để người lợi dụng cơ hội."

Hứa Gia Huyền không để ý, gọi người khác tới phân phó chỉnh đốn xuất phát, Lỗ Binh quỳ đến đầu gối đều tê, thấy hắn lại muốn ra ngoài vội nói: "Thuộc hạ liền theo quân lệnh đi lãnh phạt." Hắn nghe được ngược lại dừng bước nói: "Ngươi lĩnh phạt không ở chỗ ta mà lĩnh, chính ngươi đi tìm Trần gia, đi tìm biểu cô nương của bọn họ."

Dứt lời, liền không để ý dẫn người rời đi. Lỗ Binh thần sắc ảm đạm quỳ gối tại chỗ, đã hổ thẹn lại bị người mưu hại, không cần đi đến Trần gia hắn cũng đã đoán được mình sẽ bị nhục nhã như thế nào. Nhưng khi Lỗ Binh quyết tâm cắn răng sẽ đánh không đánh trả, mắng không nói lại, gánh chịu lửa giận người Trần gia, hắn phát hiện sự tình vẫn chưa hết!

Có người đến Trần gia, trực tiếp tìm Trần lão phu nhân cầu hôn nói muốn đem Tử Dư làm kế thất, Trần lão phu nhân tức giận đến mắng chửi người, đối phương liền đem chuyện truyền ra bên ngoài. Nào biết lúc này vừa vặn lại có người đến bẩm có thiên hộ Cẩm Y vệ tới cửa tìm biểu cô nương, lão nhân nhất thời kích động, trực tiếp tức giận đến bất tỉnh đi. Thời điểm Lỗ Binh nghe được hai tai bị Trần gia hộ vệ đuổi đi ra, đứng tại trước cổng chính Trần gia ngẩn ra một chút, trong lòng hồi hộp một chút. Hắn có phải lại gây thêm rắc rối cho phó sứ rồi?



Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Gia Huyền: Đồng đội ngu như heo! 凸ಠ益ಠ凸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro