Chương 8: Tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong Thanh Tùng viện, bọn hạ nhân đều bận rộn, Tử Dư biết ngoại tổ mẫu hôn mê liền tới chăm sóc hỏi han, trầm mặt chỉ huy nha hoàn bà tử làm việc.

Trần lão phu nhân được thu xếp nằm trên giường, lúc này đã ung dung tỉnh lại, lang trung còn chưa chạy tới, Tử Dư dùng thìa từng chút xíu đút bà uống nước ấm. Lão nhân gia uống vào mấy ngụm, thở phào một hơi thật dài, tâm tình của bà cuối cùng thoải mái.

Lão nhân gia nhìn ngoại tôn nữ cực kỳ giống nữ nhi, nghĩ đến vận mệnh của nữ nhi nhiều thăng trầm, bây giờ ngoại tôn nữ đến nhà mới mấy ngày, lại bị những người đáng hận làm hư thanh danh.

Tử Dư thấy bà động môi một chút, trong mắt đều là lo lắng bận bịu thấp giọng trấn an: "Ngoại tổ mẫu, ngài không nên gấp gáp, tôn nữ ở nơi này thật sự rất tốt. Người ngoài có nói thế nào thì cũng chỉ là người ngoài thôi, chỉ cần những người mà con quan tâm không thèm để ý, thì cùng con có liên can gì đâu?"

Nàng nhẹ giọng thì thầm, Trần lão phu nhân nghe được chấn động trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Vẫn là tiểu Ngư của chúng ta thông suốt, ngươi yên tâm, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ đem con gả đi thật nở mày nở mặt."

Tử Dư cười cười, biết ngoại tổ mẫu đối với những gì mẫu thân đã trải qua đã thành khúc mắc trong lòng bà, cho nên đối với việc hôn nhân của mình để ý mười phần. Vấn đề này nhất thời cũng không gỡ được khúc mắc, nàng không nói gì nữa, cẩn thận giúp bà dịch góc chăn, vừa vặn hai cữu mẫu của nàng nhận được tin tức đi tới, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

"Chúng ta đi vườn mai cho hái nhánh mai đến để trong phòng ngoại tổ mẫu." Nàng đi dưới hiên, kêu Lục Nhân đang dựa vào cột cửa đứng lên. Lục Nhân ánh mắt lóe lên, lúc này cùng đi ở sau lưng nàng. Hai người một đường hướng rừng mai đi, Tử Dư không có đi guốc gỗ, chậm rãi đi trên nền tuyết đã tan hóa thành giọt nước đọng lại trong vườn làm ẩm ướt đất mềm, nàng giẫm ở bên trên bị nước bùn bắn tung tóe ướt cả giày cũng không thèm để ý. Gió lạnh xuyên qua cành lá, thổi lên tay áo nàng, đi tới một gốc cành hoa mai trước cây, nàng rốt cục dừng lại hỏi: "Người tới là lão phu nhân Vũ An bá phủ?" "Dạ." Lục Nhân thấp giọng trả lời, " lão phu nhân Vũ An bá tới cũng thật kỳ quặc, mà Vũ An bá phủ cùng Uy Võ hầu phủ có chút quan hệ thông gia, nhưng ít người biết." "Lại có người ở giữa châm ngòi?"

Tới cửa trực tiếp muốn cưới nàng làm kế thất, nàng chỉ là một biểu cô nương Trần gia nghèo túng, cọc hôn sự này nhìn xem đã thấy là nàng trèo cao. Nhưng nếu người Trần gia biết hai nhà có quan hệ thông gia, lần cầu hôn này thành nhục nhã. Huống chi vợ cả Vũ An bá là bị làm nhục đến chết.

Người khác không biết chuyện này, nhưng nàng lại so với ai khác đều rất rõ ràng. Lục Nhân cúi đầu suy nghĩ nói: "Cô nương, có phải hay không lại họ Chu kia?."

"Hiện tại cũng không nói được, nhưng bất kể là ai, lợi dụng ta để châm ngòi thù hận giữa hai nhà, đâu thể cho phép hắn làm hành động vừa hiểm độc vừa ngu xuẩn thế này được!"

" ý cô nương là. . ." hai mắt Tử Dư nhíu lại, đáy mắt có chút tàn khốc hiện lên: "Gọi người đem sự tình Vũ An bá ngược vợ đến chết báo lên, chúng ta ở phía sau nhìn Vũ An bá tìm ai náo, liền biết ai ở phía sau làm quỷ." Lục Nhân hiểu ý gật đầu. Tử Dư bẻ một nhánh mai nở đầy hoa, sau đó đi vào trong Thanh Tùng viện, trong lòng đang suy nghĩ sự tình Trần gia cùng Hứa gia năm đó kết thù kết oán. Năm đó kết thù kết oán, tất cả mọi người cho rằng là ngoài ý muốn, nhị cữu cữu nàng cũng cho là như vậy, nên năm đó mới có thể tới Hứa gia nhận lỗi. Nàng cũng đã điều tra, kết quả đúng là ngoài ý muốn, nhưng hôm nay người Vũ An bá phủ đến đây cầu hôn, nàng lại có chút hoài nghi. Nàng hoài nghi là có người đang cố ý châm ngòi lên ân oán hai nhà. Nàng ôm nhánh mai, hương mai nhẹ nhàng cũng không thể làm cho nàng hòa hoãn tâm tình.

* * * * *

Trần lão phu nhân bất tỉnh.

Sau khi Hứa Gia Huyền từ Binh bộ trở về liền nghe được Lỗ Binh nói một câu như vậy. Hắn cẩn thận dò xét Lỗ Binh thần sắc trên mặt, thấy vẻ mặt hắn tràn đầy vô tội lại hỏi: "Ngươi tới cửa còn chưa nói tới nguyên do đã bị đuổi ra ngoài?" Lỗ Binh gật gật đầu.

Cái gì gọi là thành sự không có bại sự có thừa, Hứa Gia Huyền cuối cùng đã được mở mang kiến thức. Từ một cái chuyện xấu của một tên giáo úy, Lỗ Binh liền như bị trúng tà, từng bước hướng trong trôi trong vũng nước đục. Quả nhiên một người có điểm mạnh là sẽ có điểm yếu, Lỗ Binh sở trường là một thân hảo công phu, lực khỏe như trâu, giờ thì lộ khuyết điểm rõ ràng.

"Phó sứ, thuộc hạ gây họa tuyệt không thể để ngài cõng, chỉ là như này thuộc hạ cũng không biết giải quyết sao mới tốt."

Người Trần gia đoán chừng nghe được ba chữ Cẩm Y vệ liền muốn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đều đem bọn hắn nuốt sống, huống chi trước đây không lâu thủ phụ mới tại trước mặt bệ hạ tố cáo một phen.

Lỗ Binh thấy đầu mình như to ra.

Có người của Hứa Gia Huyền liền không cam lòng nói: "Thiên hộ cũng không phải cố ý, rõ ràng là do họ Chu châm ngòi mới náo thành cục diện này, mà năm đó Trần gia đối đãi với hầu gia chúng ta như thế nào, hiểu lầm liền hiểu lầm, ai cần bọn hắn yêu thích hay không!"

Lỗ Binh nghe vậy vội vàng ra hiệu cho người kia ngậm miệng, kết quả vẫn là chậm một bước, Hứa Gia Huyền đã thờ ơ nhìn sang. Người kia bị nhìn thì cúi thấp đầu, môi rung động. Hắn mới lạnh lùng nói: "Ta đã nói, đấu một ngựa thì là một ngựa. Đánh trận phá thành còn không giết người già trẻ em, thân là nam nhi, làm một cô nương gia tức giận liền đã đủ gọi là người trơ trẽn, bị người mưu hại chỉ có thể nói là do mình ngu!"

Lỗ Binh bị mắng trên mặt trận đỏ trận xanh, một khắc sau lại nghe Hứa Gia Huyền nói: "Cởi quần áo ra, cột tay lên!" Tất cả mọi người sững sờ tại nguyên chỗ, có người lo lắng hô 'Phó sứ', biết hắn là muốn xử phạt Lỗ Binh.

Lỗ Binh cũng sửng sốt, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hứa Gia Huyền cắn răng một cái, đem bội đao cởi ra đặt dưới mặt đất, sau đó bắt đầu cởi nhuyễn giáp rồi đến áo. Đem thân trên lột sạch sẽ, liền rống to một tiếng: "Cầm dây thừng đến!"

Giáo úy bên dưới chỉ có thể lấy dây thừng bên hông xuống, theo phân phó cột lên tay hắn. Hứa Gia Huyền lúc này trầm mặt tung mình lên ngựa, Lỗ Binh tựa hồ cũng có chút hiểu rồi, không cần hắn nói tiếp, chính mình đem dây thừng đeo lên trên trên thân ngựa.

Mọi người sắc mặt trở nên xanh xám, cứ như vậy trơ mắt nhìn Hứa Gia Huyền giục ngựa, Lỗ Binh chạy theo ở sau ngựa. Đợi đến hai người đã chạy tách khoảng cách, mới có người kịp phản ứng vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, đều hướng Trần gia mà đi.

Trần nhị lão gia nhận được tin tức liền mang theo thái y về nhà, lúc trước lang trung đã xem mạch, nói chỉ là lửa giận công tâm, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt. Thái y cũng nói như vậy, cuối cùng mới có thể khiến người Trần gia đều yên tâm lại.

Trần nhị lão gia ngồi ở phòng, trong lòng không nhịn được tức giận, rốt cục vỗ bàn một cái liền đứng lên: "Ta đi hỏi tên họ Hứa đến tột cùng muốn làm gì!" Nhị phu nhân bước lên phía trước kéo tay áo hắn: "Đừng như vậy, ca nhi cùng tỷ nhi đều ở đây, ngươi muốn hù dọa bọn chúng sao."

Trần lão phu nhân té xỉu, ba vị thiếu gia Trần gia đang đi học cũng vội vàng chạy đến, lúc này đều ngồi một chỗ với Trần Oánh Ngọc vàTử Dư, nghe nhị phu nhân nói mà nhao nhao mở miệng khuyên bảo đừng nổi giận. Trần nhị lão gia bị khuyên đến xanh mặt lại ngồi xuống, bên ngoài có quản sự chạy thở dốc đến bẩm: "Lão, lão gia, Cẩm Y vệ. . . Hứa phó sứ tới!"

Một câu khiến Trần nhị lão gia như bị kim đâm vào mông, tức giận trong nháy mắt vọt lên, mắng: "Hắn còn dám tới!" Quản sự lúc này nuốt nước miếng một cái nói: "Hắn, hắn cột Lỗ thiên hộ ở đó cùng tới, nói là muốn nhận lỗi với lão phu nhân cùng biểu cô nương!"

Hắn nói chuyện thở mạnh, nhưng làm tất cả mọi người dọa cho phát sợ, ngay cả Tử Dư đều kém chút coi Hứa Gia Huyền mới là người gây xích mích. Trần nhị lão gia lại lộ vẻ mặt gặp quỷ, hứa sát thần lại cột người đến xin lỗi? ! "Đi, chúng ta đi xem một chút!" Hắn vẫy tay một cái, bước dài ra ngoài. Tử Dư cùng Trần Oánh Ngọc lại bị nhị phu nhân ngăn cản: "Các ngươi là cô nương gia, đừng đi."

"Nhị cữu mẫu, hắn đến chỉ rõ tên con để nhận lỗi, con không đi cũng không tốt. Con đi cùng nhìn một cái." Tử Dư tâm tư khéo léo cực kì, chỉ cái chớp mắt tìm được cớ. Nhị phu nhân đành phải ngăn nữ nhi để nàng không chạy loạn, Trần Oánh Ngọc gấp đến độ nâng lên hai cái quai hàm.

Mọi người đi tới trước tiền viện, quả nhiên gặp Hứa Gia Huyền vẫn đang một thân quan phục đứng ở giữa chỗ đất trống, bên cạnh hắn là một nam tử đứng thẳng, ở trần nửa thân trên, mắt thấy đứng đều muốn đứng không yên.

Lục Nhân ở sau lưng Tử Dư liền ai nha một tiếng, biểu ca biểu đệ của Tử Dư người thì nhanh chóng đi che mắt của nàng, người thì lôi nàng quay người lại, người khác lại cực kỳ chặt chẽ che chắn trước người nàng.

Trần nhị lão gia giật mình cả kinh hét lớn: "Còn ra thể thống gì đây!"

Hứa Gia Huyền không nghĩ tới Tử Dư cũng sẽ đến trước mặt, nhưng đều đã thấy rồi, chỉ có thể ngoảnh mặt về phíaTrần nhị lão gia chắp tay nói: "Thuộc hạ của ta đã có nhiều mạo phạm, lúc này ta buộc hắn đến nhận lỗi."

Hắn nói xong cũng mặc kệ Trần nhị lão gia nghĩ gì, trực tiếp vung tay liền hướng Lỗ Binh quất một roi. Tiếng roi quất lên vang dội rõ ràng, quanh quẩn trong gió rét, Lỗ Binh trên thân thoáng chốc chỉ thấy máu, một đường tới đây hắn chạy theo ngựa, cơ hồ đã kiệt sức, suýt nữa bị lực đạo đánh đến phải quỳ xuống.

Trần nhị lão gia bị cả kinh lui bước về sau, Tử Dư kéo tay của biểu ca ra, quay đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch Lỗ Binh. Nàng nhíu mày, ánh mắt Hứa Gia Huyền nhìn thẳng nàng, không nói hai lời, đưa tay lại thêm một roi! Lỗ Binh khóe mắt cũng hung hăng co lại, đau đến trán cũng đều toát ra mồ hôi lạnh.

Có một cùng hai, tự nhiên là có ba, thời điểm đánh đến roi thứ năm, Lỗ Binh rốt cục chịu không được quỳ một gối xuống. Một đám Cẩm Y vệ ở phía sau đều quay mắt hướng khác không đành lòng nhìn. Bọn hắn đứng ở phía sau, thấy da thịt phía sau lưng Lỗ Binh đã nứt ra rõ ràng nhất.

Chính là lúc này, Trần lão phu nhân được người đỡ lên liễn chạy tới, nhìn thấy Hứa Gia Huyền lại thật sự dẫn người đến nhận lỗi.

Trần nhị lão gia thấy mẫu thân đến đây, vội vàng tới đỡ lão nhân đang muốn đứng lên, trong giọng nói đều là lo lắng: "Ngài tại sao cũng tới vậy."

"Ta muốn tận mắt nhìn!"

Tử Dư cũng vịn ở một bên lão phu nhân, Trần lão phu nhân nhìn chằm chằm Hứa Gia Huyền, một tay chỉ hướng Lỗ Binh: "Là hắn làm hại Dư tỷ nhi của ta bị người nói? !"

Hứa Gia Huyền nhìn Tử Dư, tìm không thấy bất kỳ tâm tình gì trên khuôn mặt nàng vẫn xinh đẹp như cũ, hắn gật đầu nói: "Vâng."

"Ngươi muốn đánh hắn bao nhiêu roi."

"Theo quy định Cẩm Y vệ, gây chuyện không lí do, tản lời đồn về người khác, mười roi."

Trần lão phu nhân cười lạnh, nói: "Tốt, ngươi đánh! Ta đếm!"

Hứa Gia Huyền nghe vậy không chút do dự, liên rút roi quất thêm năm lần. Trần lão phu nhân đếm năm lần, nói: "Tại sao chỉ có năm lần."

Cẩm Y vệ đứng phía sau liền bảo: "Lúc trước đã đánh năm lần rồi!"

Trần lão phu nhân trầm mặt: "Lúc trước ta không có mặt k đếm, làm sao biết."

Lỗ Binh nhắm mắt lại nói: "Phó sứ, ngài tiếp tục đi, thuộc hạ phạm sai, thuộc hạ nhận!"

Hứa Gia Huyền không nói chuyện, đưa tay lại đánh một roi, lão nhân liền cất giọng đếm: "Một." Tiếp theo là roi thứ hai, lão nhân lại cất giọng: "Một."

Người của Cẩm y vệ cũng thay đổi sắc mặt, liên tiếp năm lần, Trần lão phu nhân đều là đếm lấy một, có người tức giận muốn tiến lên tranh luận, Hứa Gia Huyền lúc này đem roi quăng ra. Trần lão phu nhân nhìn chằm chằm roi trên đất nói: "Làm sao, ta còn chưa đếm đủ năm đâu." Thần sắc hắn lạnh nhạt nói: "Còn lại, ta đây là quản giáo hạ nhân không nghiêm, ngài đánh ta đến hả giận thì thôi."

"Ngươi đây là ý gì, uy hiếp ta, cho ta là bà lão hung hăng càn quấy? !"

"Không, nếu ta muốn uy hiếp ngài, thì sẽ không đánh thêm năm roi vừa rồi. Hứa mỗ bất tài, không khiến hắn an phận còn gây thêm chuyện, hắn hôm nay chịu mười lăm roi, dù là hai mươi lăm roi đều không sửa được sai lầm. Cái này cũng có phần tội của ta, ta cần phải chịu."

Trần nhị lão gia thường thấy Hứa Gia Huyền hùng hổ dọa người, lúc này hắn lại lí luận cực kì sáng tỏ, tâm tình phức tạp liếc hắn một cái. Trần lão phu nhân thật sự bước tập tễnh đi nhặt roi lên.

Tử Dư vịn lão phu nhân, bình tĩnh nhìn bà nhặt roi lên, lại thấy Hứa Gia Huyền xoay người, đem phía sau lưng không có chút nào phòng bị bại lộ trước mắt lão phu nhân. Trần lão phu nhân chậm rãi đưa tay lên, tất cả mọi người nín thở, nhưng cái kia roi lại là bị lão nhân lại ném một bên đến chân hắn, cười lạnh nói: "Ta đánh ngươi, là hả giận, nhưng cũng đúng với tính toán của ngươi, không thể lại so đo việc này tiếp! Ngươi cho rằng ta hồ đồ? ! Cút!"

"Nương, ngài đừng tức giận, ngài về trước đi." Trần nhị lão gia sợ lão phu nhân lại tức giận thì sẽ nguy hiểm tính mạng, ra hiệu cho chất tử và nhi tử ở sau lưng. Ba vị thiếu gia lúc này tiến tới đem người vịn trở lại bên trong, thúc giục quay về hậu viện. Tử Dư tại quay người nhìn Hứa Gia Huyền một chút, hắn cũng xoay người lại, bị chửi nhưng sắc mặt bình tĩnh như trước, thậm chí lông mày cũng không có động một chút. Nàng nghĩ nghĩ, chậm rãi lùi lại mấy bước, mang theo Lục Nhân đến một bên khác, hướng phương hướng phòng thu chi, "Cô nương, chúng ta đi chỗ nào."

Tử Dư bước đi nhanh chóng, nói: "Đi phòng thu chi mượn bút mực, ngươi đi tìm cái cái thang, đem tới dựa trên tường ở đầu hẻm, phải nhanh lên." Lục Nhân không hiểu nhưng vẫn theo phân phó đi tìm cái thang.

Trần nhị lão gia suy nghĩ một lát, cuối cùng cho người tìm y phục cho Lỗ Binh, để hắn che tổn thương phía sau lưng. Để thế đi ra ngoài người khác còn tưởng là hắn bị Trần gia đánh. Hứa Gia Huyền còn đứng ở tường xây làm bình phong ở cổng trước, dáng người ngọc thụ lâm phong, thon dài thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy khiến người ta nhìn không ra cảm xúc. Trần nhị lão gia nói: "Hứa phó sứ, ngươi đi đi." Vừa rồi xác thực khiến tức giận tiêu tan hơn phân nửa.

Hứa Gia Huyền thần sắc lãnh đạm, nói: "Sai lầm của Lỗ Binh, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng." Dứt lời, một tay nắm lấy chuôi đao bên hông, sải bước rời đi. Trần nhị lão gia suy nghĩ một chút, không hiểu có ý tứ gì, câu sau còn muốn làm cái gì?

Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Hứa Gia Huyền dẫn người rời đi, lúc đi qua phân nửa ngõ tường viện Trần gia , đột nhiên có viên cầu màu trắng nện vào trên người hắn. Người đứng bên cạnh hắn đều giật mình, nhao nhao rút đao, Hứa Gia Huyền ngẩng đầu nhìn về phía tường, lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tử Dư.

Nàng nửa người ghé dựa vào tường, còn hướng hắn chỉ chỉ cục giấy lăn xuống trên mặt đất. Hứa Gia Huyền nhìn chằm chằm cục giấy một lúc, trong đầu không hiểu hiện lên một cái suy đoán. Nàng lại muốn chú ý hắn đến điều không may sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Tử Dư: . . . Ngươi mới là đồ miệng quạ đen!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro