Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Gia Huyền đứng ở dưới tường trắng, thân hình cao lớn thẳng tắp, ngọc bội buộc ở bên thắt lưng cường tráng, phối thêm phi ngư phục đỏ chót thêu chỉ màu vàng xen bạc, khí khái anh hùng hừng hực. Hắn trầm mặc nhìn thiếu nữ trước mặt, không nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại đi trèo tường Trần gia. Hai con ngươi Tử Dư đảo qua vạt áo hắn bị gió lạnh thổi, dưới ánh mắt nhàn nhạt của hắn, cảm thấy hắn không hổ cái hung danh sát thần, bị hắn chăm chú nhìn thật sự cảm thấy rất áp lực.

Lúc nhìn nhau hắn lên tiếng lần nữa hỏi: "Điều ngươi viết trên giấy là có ý gì." Cái gì gọi là từ Vũ An bá phủ châm ngòi. Muội muội ruột thịt mẫu thân hắn gả cho tam lão gia Vũ An bá phủ, có tầng quan hệ này, hắn do dự trả lời trước cần quyết định hỏi rõ ràng. Hắn dùng khinh công bay vượt qua sau tường đã hỏi nàng một lần, hiện tại hỏi lại có chút ít tựa như đang chất vấn.

Tử Dư nháy mắt mấy cái, hai con ngươi long lanh đong đầy ánh nắng, có vẻ vô tội: "Ý trên mặt chữ nha."

Thanh âm nàng nhẹ mềm, bị gió thổi đến bên tai rất nhanh liền tan đi. Hứa Gia Huyền cau mày định quay người rời đi. Vừa rồi nhìn thấy tờ giấy nhất thời xúc động mở ra, hiện tại cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Tử Dư thấy hắn không có nhẫn nại liền ai nha một tiếng gọi hắn lại: "Ta chỉ là một nữ tử khuê các, sao có thể có ý gì. Ngoại tổ mẫu hôn mê cũng do thủ hạ ngươi nha, ta chỉ đơn giản muốn nói cho ngươi, chuyện cùng lão phu nhân Vũ An bá tới cửa cầu hôn cũng có quan hệ. Ta từng nghe nói, Vũ An bá phủ cùng Uy Võ hầu phủ các ngươi có quan hệ quan hệ thông gia, cho nên nhắc nhở một chút." Hứa Gia Huyền nghe vậy trong ánh mắt hiện ra dò xét.

Hắn thực sự không biết chuyện lão phu nhân Vũ An bá tới cửa cầu hôn. "Ngươi nói cho ta chuyện này, không phải muốn cùng ngoại tổ gia của ngươi lừa gạt ta, cố ý muốn làm ta khó xử."

Đối mặt câu hỏi của hắn, nàng cười: "Ngoại tổ gia của ta lúc nào đã lừa gạt ngươi, nếu như ta không nói cho ngươi mới gọi lừa gạt, ngoại tổ mẫu cũng không có làm khó dễ ngươi, mọi chuyện ban đầu là do thủ hạ ngươi gây thị phi. Nếu như hắn không sai, ngươi tại sao lại muốn dùng quân pháp xử trí?" Hứa Gia Huyền phát hiện tài ăn nói của nàng rất tốt, nhất thời cũng không thể tìm cách phản bác. "Kỳ thật ta có tư tâm." Lúc hắn lại đang trầm mặc, Tử Dư buông tiếng thở dài nói, "Ta muốn hóa giải hiểu lầm giữa nhà các ngươi cùng nhị cữu cữu của ta."

Ánh mắt hắn nhàn nhạt chìm xuống, nàng cũng không thèm để ý nhún nhún vai đem điều hắn đang nghĩ trong lòng nói ra: "Ngươi có phải hay không cảm thấy ta không biết tự lượng sức mình?" Hứa Gia Huyền bị nàng hỏi như vậy liền hơi sững sờ, hắn chưa gặp qua cô nương nào thẳng thắn như thế, hơn nữa còn không sợ hắn.

Tử Dư liền lại cười ánh mắt dịu dàng: "Ta đang nghĩ tới nếu như lão phu nhân Vũ An bá là bị thuyết phục tới, vậy có khi nào thật sự có người đang khích bác quan hệ hai nhà, như vậy mục đích của hắn là cái gì?"

"Cho dù Vũ An bá phủ cùng chúng ta có quan hệ thông gia, cho dù sự kiện lần này chứng minh bà là bị người thuyết phục, vậy cũng không thể chứng minh nhị cữu cữu ngươi vô tội."

Tử Dư bị nghẹn đến hơi đơ ra, sau đó nói: "Ta cũng không cầu ngươi bây giờ tin nhị cữu cữu vô tội, ngươi nếu như vậy lại giống như là ta đang cố tình gây sự."

Nàng mở to đôi mắt to rõ ràng, ánh mắt trong trẻo, mang theo hơi bất mãn đối với hắn. Không biết tại sao hắn liền nhớ lại kinh diễm lúc lần thứ nhất gặp nàng, cùng với những không may ứng nghiệm như nàng đã nói. Hai con ngươi hắn rủ xuống liếc nàng một cái, đột nhiên hướng về phía nàng bước hai bước.

Hai người vốn là đứng sát bên tường, hắn tiến gần liền thành sau lưng nàng là tường, hắn đứng ở trước mặt nàng. Ánh sáng trước mắt Tử Dư bị che đi rất nhiều, ngẩng đầu nhìn gương mặt thâm thúy của hắn, không biết hắn có ý gì. Tay hắn chống vào tường vang lên một tiếng, âm thanh trầm muộn này liền quanh quẩn ở bên tai nàng.

Hứa Gia Huyền một tay chống vào tường, thân thể nghiêng về phía trước, khuôn mặt nghịch ánh sáng không rõ cảm xúc. "Nếu như ngươi phụ thân cũng ở dưới mắt ngươi bị thương, ở bên tai ngươi kêu thảm tự chặt một chân, ngươi sẽ cảm thấy người đả thương phụ thân của ngươi vô tội sao?" Thanh âm hắn rất thấp, đè nén tâm tình, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, mỗi một chữ nói ra đều đậm mùi máu tanh.

Để cho người ta có cảm giác không rét mà run.

Tử Dư ngửa mặt lên nhìn thẳng vào hắn, ngược lại không sợ hãi chỉ là thần sắc trở nên trịnh trọng. Nàng nói: "Không biết phó sứ nghe qua bảy năm trước có một vụ án, một người ảo thuật ở trước mắt người xem giết chủ gánh của hắn, nhưng người xem đều coi là chủ gánh kia ngoài ý muốn bỏ mình. Nếu như không phải nữ nhi chủ gánh phát hiện điểm đáng ngờ, người ảo thuật kia liền chạy mất dạng. Vụ án này nói cho chúng ta biết, có khi mắt thấy cũng không thể là thật."

Nàng cực kì tỉnh táo, ý đồ còn mười phần có trật tự để thuyết phục hắn. Hứa Gia Huyền nhìn chằm chằm khuôn mặt thon trắng của nàng, phát hiện nàng cùng cô nương gia khác thật không giống nhau, đổi lại người khác hắn khẽ dựa gần như này này, chỉ sợ sớm bị dọa đến co cẳng chạy. Ánh mắt hắn lấp lóe, lúc này vô cùng muốn biết chọc giận nàng sẽ là bộ dáng gì, còn có thể bình tĩnh như này không.

Bên tai nàng liền vang lên trầm thấp tiếng cười của hắn, hắn thu tay lại đứng vững, nhìn chăm chú ánh mắt kiêu căng của nàng, bộc lộ một chút ác ý: "So với nữ tử nuôi dưỡng ở khuê phòng thì ngươi có kiến thức cùng can đảm đấy, nhưng chính cữu cữu của ngươi cũng thừa nhận lỗi tại hắn, ngươi không cảm thấy mình quan tâm việc này có vẻ hơi dư thừa?"

Tử Dư nheo mắt, quả thật bị câu của hắn làm tức khí rồi.

Hắn không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ vẫn chỉ là tiểu cô nương thôi, kéo lên khóe miệng cười cười, thanh âm ôn hòa không ít: "Cho nên, vẫn là không làm phiền cô nương quan tâm."

Tử Dư nhìn hắn chằm chằm, không bỏ qua vẻ đắc ý vừa rồi trên mặt hắn, hắn đang bình tĩnh nhìn nàng. Một lát sau, nàng bỗng cười.

Nàng cười một tiếng, Hứa Gia Huyền ngược lại lại cau mày, Tử Dư càng thêm xác định hắn vừa rồi cố ý chọc giận nàng. Về phần nguyên do, chẳng lẽ là bởi vì nàng hai lần nói hắn sẽ gặp chuyện không may đều nói trúng rồi?

Nàng càng cười, Hứa Gia Huyền thì càng không hiểu sao lại cảm thấy bất an, quay người liền muốn đi, thật ra cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa. Kết quả tay áo liền bị người kéo lại, lôi kéo gắt gao kéo đến bất động.

"Cô nương còn có chuyện gì sao?" Hắn lãnh đạm quay đầu.

Tử Dư học ánh mắt hắn vừa rồi nhìn người, đuôi mắt giương lên, bên trong ánh ý cười cùng ác ý đối với hắn: "Có nha, ta muốn biết nếu như lúc này ta cao giọng kêu cứu, ngươi đoán ngày mai trong kinh thành sẽ lại có cái lời đồn náo nhiệt như thế nào."

Hứa Gia Huyền sắc mặt biến hóa, còn có cô nương dám lấy thanh danh của mình ra nói đùa sao? !

"Ngươi cho rằng ta đùa giỡn sao? Thanh danh của ta đều bị ngươi thuộc hạ hủy rồi, giờ ở kinh thành này cũng không ai dám cưới ta sao ta không dứt khoát đổ thừa ngươi chứ nhỉ."

Nàng giương lên mi cười, vốn là khuôn mặt xinh đẹp lúc này càng đẹp chói mắt, Hứa Gia Huyền lại nghĩ đến miệng nàng đều khiến mình xui xẻo miệng, da đầu liền tê dại một hồi. Hắn đột nhiên kéo mạnh tay áo, dưới chân tường liền vang lên thanh âm vải vóc bị xé rách, hắn thật sự biến tay áo thành chỉ có một nửa.

Hắn đen mặt, Tử Dư cũng sững sờ nhìn trong tay nửa mảnh tay áo.

Sửng sốt một lát nàng lại bật cười, giơ lên cái tay áo nói: "Sao vậy, sao phó sứ lại giao cho ta tín vật đính ước rồi?"

Hứa Gia Huyền lúc này khắc sâu ý thức được cái gì gọi là tự làm tự chịu, liền tay áo cũng không cần, một cước đạp ở bên trên cái thang mượn lực bay thẳng lộn ra ngoài.

Lúc hắn đáp xuống đất, sau tường truyền đến tiếng cười của nàng. Hắn mặt lạnh cắn răng đem chuyện này nhớ kỹ, tung mình lên ngựa, giơ roi quật mông ngựa rời đi, quần áo chật vật lộ ra hắn là đang chạy trối chết. Lục Nhân nhìn chủ tử nắm vuốt nửa mảnh tay áo cười đến nước mắt đều chảy ra, không nóng không lạnh hỏi: "Cô nương, ngài thật sự không sợ hắn tưởng thật."

Tử Dư cười đến thỏa mãn cầm đoạn tay áo đứng lên, nói: "Tưởng thật thì ta liền gả cho hắn chứ sao." Lục Nhân không còn gì để nói, đang suy nghĩ cô nương nhà mình có thể hay không lại một câu thành sấm.

* * * ** *

Hứa Gia Huyền giục ngựa về nhà trước tiên chính là phải đổi y phục, sau đó mới đến trấn phủ tư phân phó người đi điều tra xem lão phu nhân Vũ An bá hai ngày này lui tới đi lại với ai. Sau khi hắn ngồi xuống lấy ra sổ sách mang về từ Binh bộ, lật vài tờ, lại phát hiện một chữ cũng không vào, trước mắt luôn luôn hiện lên biểu cô nương Trần gia cười uy hiếp.

Cô nương gia nào sẽ có dáng vẻ như vậy chứ, chả lẽ bởi vì lớn lên tại đạo quán cho nên mới có hành động trái ngược lẽ thường?

Đạo quán. . . Hắn liền lại nghĩ tới vị kia ở trong Huyền Linh quán, hắn nói ngươi không may thì ngươi chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo, mím mím môi, gửi một phong thư cho Huyền Chân Tử. Trên thư chỉ có một hàng chữ: Sư môn có từng nhận nữ đệ tử?.

Ngày kế tiếp, Hứa Gia Huyền nhận được tin tức liên quan tới Vũ An bá phủ, lại không phải người hắn phái đi về bẩm báo, mà là người của nam trấn phủ tư dâng sổ con tố cáo phủ Vũ An bá tới hoàng thượng.

Cáo ngược thê tới chết, phẩm hạnh bại hoại, khó mà gánh được chức vị quan trọng.

Hoàng đế đem sổ con trực tiếp ném đến trong tay hắn, nói: " Bắc trấn phủ tư các ngươi đi thăm dò, tra rõ ràng cho trẫm. Thần tử như thế, không có nhân tính chút nào, ngược đãi đuổi đánh thê tử, hung ác làm người giận sôi, như thế nào có thể bảo vệ giang sơn!"

Hứa Gia Huyền cầm sổ con, tâm tình có chút phức tạp, vì sao chuyện này lại là người của nam trấn phủ tư tấu lên?

Chẳng lẽ là ý tứ của Trần thủ phụ?

Dù sao Vũ An bá phủ mới bởi vì sự tình cầu hôn mà đắc tội Trần gia. Nhưng chưởng sự và quản sự tiền nhiệm của nam trấn phủ tư nhậm chức đã bị phái đi nhiều năm, bây giờ nam trấn phủ tư xem như hắn nửa nắm trong tay cho nên nếu là ý của Trần thủ phụ thụ hắn cũng không có khả năng một tia phong thanh đều không nghe được.

Huống chi mẫu thân hắn dù đã chết bệnh hơn mười năm, nhưng ở nam trấn phủ tư nhiều người rõ ràng quan hệ thông gia củaVũ An bá phủ cùng Hứa gia, lại càng không thể vô thanh vô tức làm việc này. Hứa Gia Huyền cảm thấy sự tình gần đây càng ngày càng mơ hồ, mang theo nghi hoặc lĩnh chỉ.

Hoàng đế đương nhiên biết quan hệ của hắn cùng Vũ An bá phủ vẫn sai hắn điều tra việc này là che chở hắn, cho hắn chút mặt mũi.

Thiên tử cho ân điển, đương nhiên phải làm rõ ràng sự tình. Vả lại nếu tra thì lúc đầu việc này hắn đã từng nghe nói qua, không để ý tới là bởi vì hắn cùng Vũ An bá phủ không có khúc mắc gì, nhưng hiện tại liền chưa hẳn đã không có.

Sau khi hắn rời đi, Minh Đức đế liền dựa vào ghế mắng câu chướng khí mù mịt, trong đầu một trận phiền muộn. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày bên trong Cẩm Y vệ liền náo loạn không ít chuyện khiến hắn rất tức giận.

Bùi công công biết vâng lời mà đứng ở bên cạnh, nghĩ đến làm sao để dỗ hoàng đế cao hứng một chút.

Đang muốn gợi tới một vài chuyện thú vị thì bên ngoài có cấm vệ đến báo nói là Huyền Linh quán Huyền Chân Tử tự mình đến đưa đan dược.

Minh Đức đế thờ phụng Đạo giáo, Huyền Chân Tử bản thân lại là lấy y thuật mà nổi danh, đã từng chữa khỏi cho hắn nhiều lần nội thương phát tác, lúc này nghe xong người đến cũng không cần người dỗ liền cao hứng cười tuyên vào.

Chốc lát sau một vị đạo sĩ mặc đạo bào màu xám, râu dài liền tới trước mặt đế vương bái đại lễ, Minh Đức đế tự mình đi xuống bậc thang dìu hắn đứng dậy. "Chân nhân sao tự mình xuống núi thế này."

Huyền Chân Tử trả lời: "Bần đạo luyện đan mới sợ tiểu đồng phía dưới nói không rõ ràng, liền tự mình đưa tới cho bệ hạ." Minh Đức đế cười nói vất vả, lại kêu người ban thưởng ngồi, lúc này mới trở lại cao vị.

Huyền Chân Tử đem đan dược giao cho Bùi công công trình lên, chậm rãi nói: "Đan này là Hồi Khí Đan sửa lại phương pháp điều chế cho phù hợp với bệ hạ, bệ hạ mỗi bảy ngày liền ăn một viên, không thể dùng nhiều, dùng nhiều sẽ chỉ đem lợi thành hại."

"Chân nhân yên tâm, trẫm tất theo lời nói của chân nhân."

Minh Đức đế mở ra nhìn đan dược trong hộp rồi lại cẩn thận từng li từng tí đậy kín, "Chân nhân một đường mệt nhọc thì hãy ngủ lại trong cung, một lát cùng trẫm nói một chút chuyện trong kinh thành."

Huyền Chân Tử lại lắc đầu: "Không dối gạt bệ hạ, bần đạo xuống núi thực ra còn có chuyện quan trọng trong môn cần phải xử lý."

Minh Đức đế trên mặt hơi có thất vọng, cũng không bắt buộc, nhưng lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng phân phó Bùi công công vài câu, cười cùng hắn nói: "Chân nhân lần trước sai người xuống núi đưa lời trẫm có chút không rõ. Trẫm chỉ nghe tới trùng tang, lại chưa từng nghe nói có người bát tự lại phải phối với người hung thần mới có thể bình an, cho nên xin chân nhân ngồi tạm một lát cùng trẫm giải nghi hoặc."

Huyền Chân Tử vuốt vuốt chòm râu mỉm cười, đáy mắt có ánh sáng lóe ra, hắn lộ ra vẻ bí hiểm: "Cái này nếu nói phối chữ liền dễ giải. Thiên địa vạn vật, âm dương điều hòa, xứng đôi chính là tương hợp. Lần trước bệ hạ cho bần đạo xem một bát tự có mệnh lý đặc biệt, quá mạnh dễ gãy, bần đạo nói tới người hung thần cũng không phải là mệnh cách mang sát người, mà là người mang mệnh cách Thất Sát. Cái gọi là Thất Sát thủ mệnh, gặp Tử Vi thêm nhiều thuận lợi."

"Đại tướng trên thân tất khiến tà mị tiểu nhân e ngại sát khí, cho nên chính là giải như vậy, có dạng mệnh cách này canh giữ ở bên người, có thể xông ngăn tại trước, mà vạn sự không lo. Bệ hạ cũng có thể hiểu thành như trong dân gian nói là xung hỉ, hay là một mệnh cách cường đại hơn đi bù đắp một mệnh cách hơi thiếu hụt cũng gọi hỗ trợ lẫn nhau."

Minh Đức đế nghe xong liền lâm vào trầm tư.

—— Xung hỉ? Còn là lần đầu nghe được phải dùng phu quân đến xung hỉ.

Huyền Chân Tử giải thích rõ ràng liền đứng người lên hành lễ cáo lui, Minh Đức đế liền phân phó Bùi công công: "Đem tất cả hôn ngày sinh tháng đẻ của các quan võ chưa kết đều viết đến cho khâm thiên giám đi phê mệnh, xem ai là Thất Sát. . ."

Tử Dư lúc này ở trong nhà đột nhiên hắt hơi một cái, cầm khăn xoa xoa mũi, Lục Nhân lo âu nhìn nàng: "Cô nương hôm qua gấp đến độ cả áo choàng cũng không mặc liền đến vườn mai bẻ cành chẳng lẽ đông lạnh đến ốm rồi?"

Tử Dư khoát khoát tay: "Lỗ tai có chút ngứa, có thể là ai ở sau lưng nghị luận cái gì."

Vật nhỏ ở trên bàn đang mổ hạt dưa ngẩng đầu, đảo đảo quang nhãn nói: "Đánh! Đánh!" Nó hai ngày này tinh quái cực kì, đem Tử Dư chọc cho cười không ngừng.

Cùng lúc đó, Hứa Gia Huyền đã đến Vũ An bá phủ cũng hắt hơi một cái, còn cảm thấy phía sau phát lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro