06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


06

Các món được gọi đều là những món mà thường ngày bọn họ hay ăn, Trần Dương trong lòng áy náy, giọng điệu nhẹ nhàng cẩn thận hỏi Tiêu Chiến, có cần gọi thêm món gì khác nữa không, thích ăn món gì... Tiêu Chiến cười lắc đầu, nói không cần, tùy tiện ăn một chút là được rồi.

"Thật sự có thể tùy tiện à." Vương Nhất Bác rót cho anh một ly trà, dùng âm lượng đại khái chỉ hai người mới có thể nghe được, nói: "Ở nhà cái này không ăn cái kia không thích, kén ăn muốn chết."

Tiêu Chiến không chịu nổi bị người khác vạch trần, da mặt vốn đã mỏng, chân ở dưới bàn đụng vào chân Vương Nhất Bác một cái, thể hiện sự bất mãn.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh một cái, như nhìn một tên ngốc.

Bản thân kẻ ngốc lại chẳng hay biết gì, bởi còn phải bận ứng phó với người thừa kế quán ăn khuya vừa gặp đã thân. Trần Dương kéo ghế đến gần ngồi xuống, quơ quơ tay trước mặt Tiêu Chiến, phim truyền hình đều diễn như vậy.

Cậu ta hỏi: "Anh là bẩm sinh đã vậy rồi, hay là tai nạn bất ngờ?"

Tiêu Chiến không ngại những lời thẳng thắn như vậy của đối phương, thản nhiên nói: "Xem như tai nạn bất ngờ đi."

"Tôi nói mà, mắt anh đẹp như này." Trần Dương nói, tiếp đó lại ghé sát vào hơn một chút, tò mò không biết ánh nhìn của người mù nhỏ này trông thế nào: "Tôi có thể đến gần hơn chút nữa để nhìn được không?"

Câu hỏi này, khiến Tiêu Chiến ngây người một lát. Biết đối phương không có ác ý, nhưng vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, theo bản năng mà hơi hơi nghiêng người tránh về phía Vương Nhất Bác, động tác nhỏ đến mức gần như không khiến người khác chú ý đến.

Quán ăn khuya ồn ào huyên náo, mùi thức ăn thơm nức tỏa ra bốn phía, tiếng vù vù của những chiếc quạt lớn thổi bay cái nóng oi bức của đêm Hè Tân Cảng nóng bức.

Vương Nhất Bác đưa một tay tới chắn ngang, tựa như thật thản nhiên tùy ý, tự nhiên mà ghét bỏ đẩy đẩu Trần Dương ra, nói: "Có thể mang đồ ăn lên nhanh chút được không, đói nửa ngày rồi."

"Lên liền giờ đây."

Trần Dương là đồ đầu gỗ, vỗ đùi đánh đét một cái, chính sự không thể quên, ăn cơm mới là chính sự.

Tim Tiêu Chiến đập nhanh hơn vài giây, có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác ở rất gần, so với Trần Dương vừa rồi còn gần hơn, anh quay đầu hướng sang phía Vương Nhất Bác, đột nhiên muốn nói lời cảm ơn với cậu, bởi anh cảm thấy, vừa rồi Vương Nhất Bác nhất định nghe được anh cầu cứu.

Chẳng qua Vương Nhất Bác dường như không cần anh phải cảm ơn, bởi khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Chiến đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của phần mềm trò chơi.

Anh rút ra một kết luận, lúc ở bên ngoài, nếu buồn chán Vương Nhất Bác sẽ mở game ra chơi; ở nhà, có thể ngồi trong phòng nghiên cứu cả ngày, sửa đổi những linh kiện thiết bị kia.

Anh bĩu môi, một tay chống cằm, buồn chán muốn chết.

Trong lúc đợi Trần Dương giục đồ ăn lên, không biết nên làm gì. Vương Nhất Bác thì đang chơi game, thỉnh thoảng đối đáp một hai câu với Lương Ngôn ở đối diện, Lương Ngôn cũng đang chơi, hai người họ cùng một đội, không đưa theo người thừa kế quán ăn.

Đã thành thói quen, lúc ở bên ngoài, nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác là có thể an tâm. Trong số những người này, Tiêu Chiến chỉ quen biết mình Vương Nhất Bác.

Con người khi ở hoàn cảnh lạ lẫm, dễ có xu hướng ỷ lại vào người mình quen thuộc nhất, đây là hiện tượng bình thường không có gì lạ cả.

Quả thật bản thân lúc này ngoại trừ chờ đợi cũng không thể làm được gì khác, bởi vậy Tiêu Chiến vô cùng buồn chán mà vươn một bàn tay ra, ở dưới bàn lặng lẽ sờ soạng kéo kéo áo Vương Nhất Bác.

Lần đầu Vương Nhất Bác không để ý, lần thứ hai, Tiêu Chiến bèn cách lớp áo chọc chọc vào sườn cậu, khiến cậu ngẩn người, trên mặt lại kiềm chế không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, mặt không biểu cảm, hỏi: "Làm gì thế?"

Tiêu Chiến thấp giọng đáp: "Các cậu đều đang chơi game, tôi chán quá."

Vương Nhất Bác bật cười, đẩy cái tay Tiêu Chiến đang nắm áo mình ra, nói: "Chán thì chờ ăn là được rồi."

"Sao lúc nào cậu cũng như thế vậy." Tiêu Chiến thở dài.

Vương Nhất Bác hai mắt dán vào giao diện màn hình chơi game, hỏi anh: "Tôi thế nào?"

Tiêu Chiến lẩm bẩm: "Lần nào ra ngoài, cũng đều chơi game."

Lúc nói chuyện với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tắt loa ngoài của trò chơi, vì thế Lương Ngôn ngồi ở đối diện cũng không nghe thấy, chỉ có giọng hai người một đi một về, tiếng ồn ào trong quán ăn khuya trở thành âm thanh nền.

Vương Nhất Bác thuận miệng nói: "Anh quản cũng nhiều thật."

Không ngờ được đối phương sẽ nói những lời thế này, Tiêu Chiến lập tức sững người, hé miệng định phản bác, cuối cùng hoàn toàn nghẹn họng, thoạt trông có chút chật vật, khuôn mặt nhỏ nửa đỏ nửa trắng, thu hồi ánh mắt, tuy rằng chẳng nhìn thấy, nhưng vẫn cúi đầu xuống, không nói tiếng nào nữa.

Anh đã đánh giá quá cao quan hệ giữa mình và Vương Nhất Bác rồi, người ta đều nói, giữa đám con trai với nhau, có đôi khi chỉ cần thời gian một ván game là có thể trở nên thân thiết hơn rồi, có thể xưng huynh gọi đệ được rồi.

Nhưng anh và Vương Nhất Bác quen nhau đã gần một tháng, chỉ còn thiếu mấy ngày nữa là tròn một tháng thôi, anh cho rằng hai người đã là bạn thân.

Sự thật là, Vương Nhất Bác chỉ nói một câu, anh quản nhiều thật đấy, Tiêu Chiến đã cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, tựa như sự thân thiết và quan hệ gần gũi mà anh thể hiện ra, trong mắt Vương Nhất Bác chỉ là làm điều thừa.

Có lẽ Vương Nhất Bác thật sự chỉ xem anh là người thuộc nhóm yếu thế dễ bị tổn thương, một người hàng xóm yếu ớt cần được giúp đỡ mà thôi.

Vương Nhất Bác biết mình lỡ lời, bực bội nhíu mày, không quá khéo léo giải thích: "Tôi không phải có ý kia."

Tiêu Chiến mím môi, ừm một tiếng.

Đúng lúc Trần Dương vội vàng bưng đồ ăn lên, nóng hôi hổi, thơm nức mũi, vẫy tay gọi người phục vụ mang hết đồ ăn dọn lên bàn, vừa ngồi xuống đã nói: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đừng thất thần, Tiểu Lương tử, tắt game đi cho tôi, đồ ăn lên rồi còn chơi game cái gì."

Ba người họ đã một thời gian không gặp nhau rồi, đều đến tuổi có thể uống rượu được, Trần Dương mang một thùng bia lên, nói không say không về.

Vương Nhất Bác liếc cậu ta một cái, không nói được, cũng chẳng nói không, chỉ là thoạt nhìn vẻ mặt không vui, yên lặng cầm một cái chén và một đôi đũa sạch đưa cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng yên lặng đón lấy, đưa gì nhận nấy.

Lúc ở nhà cũng thường như vậy, thời gian này hai nhà vẫn thường ăn cơm chung, bà nội, dì Tiểu Mẫn, Vương Nhất Bác, sẽ luôn có người gắp thức ăn bỏ vào chén cho anh, anh chỉ cần chịu trách nhiệm ăn là được.

Trần Dương mở một chai bia, đưa cho Vương Nhất Bác trước, sau đó mới mở cho mình và Lương Ngôn mỗi người một chai, cuối cùng mới đùa giỡn hỏi: "Hàng xóm nhỏ, anh có muốn uống một chai không?"

Tiêu Chiến chậm chạp ngẩng đầu lên, đang định từ chối, Vương Nhất Bác đã nói thay anh: "Anh ấy không uống, không uống được."

"Vậy chúng ta uống thôi."

Trần Dương kêu cụng ly, Vương Nhất Bác thất thần đưa ly lên cụng, rót hơn nửa ly vào miệng.

Tiêu Chiến ăn hết rau xanh trong chén rồi, chạm đến tay cầm của tách trà, từng chút từng chút mân mê.

Vương Nhất Bác lại gắp cho anh một miếng thịt chua ngọt, nói: "Cẩn thận nóng."

Tiêu Chiến không đáp lời, gắp miếng thịt lên bên miệng thổi thổi.

"Cậu định khi nào thì quay về?" Lương Ngôn bóc một con tôm lớn, vừa đặt vào chén Tiêu Chiến vừa hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói: "Trước khi khai giảng."

"Hai người các cậu đều học Đại học ở thành phố mình, tôi thì sắp phải ra nước ngoài rồi. Ba tôi cứ bắt tôi phải ra ngoài nhìn ngắm thế giới, còn tôi chỉ muốn mở một nhà hàng, không muốn ra ngoài nhàn nhã nhìn ngắm thế giới." Trần Dương thở dài nói: "Huynh đệ, tôi thật sự không muốn rời xa các cậu."

"Tiêu Chiến thì sao?"

Tiêu Chiến ủ rũ, cắn một miếng tôm đã bóc vỏ, nói: "Tôi tạm thời xin nghỉ học."

Chuyện này anh chưa từng nhắc đến với Vương Nhất Bác, thường ngày không có ai hỏi, bà nội cũng sẽ không chủ động nói.

Chẳng qua lý do Tiêu Chiến thật sự nghỉ học không giống với lý do mà Trần Dương lý giải, cậu ta một bộ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ồ, đúng, bây giờ mắt anh nhìn không thấy, tạm thời nghỉ học quả thật tương đối phù hợp."

Tiêu Chiến không giải thích lý do thật sự, dù sao đối phương cũng chỉ là bạn của Vương Nhất Bác, hôm nay gặp mặt, về sau có lẽ cũng không phải là quan hệ thường xuyên tụ tập, không cần phải giải thích gì cả, bởi thế chỉ cười gật đầu, chấp nhận lý do này.

Bình thường anh ăn không nhiều lắm, Trần Dương hỏi anh có muốn ăn thêm cơm không.

Vương Nhất Bác vẫn thật tự nhiên như bình thường mà thay anh trả lời: "Anh ấy ăn không nổi nữa đâu, đủ rồi."

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Ừ, tôi no rồi."

Ba người còn lại trên bàn vẫn đang chuyện trò, nói chuyện về các bạn học, nói chuyện cuộc sống Đại học tương lai, Trần Dương sắp ra nước ngoài, sẽ nhập học vào học kỳ mùa Thu, thời gian khai giảng cũng không khác nhiều lắm so với họ.

Lương Ngôn đùa giỡn, nói cậu ta đi du học về đừng có mở quán ăn khuya, mở tiệm cơm Tây, là cái kiểu nhà hàng cao cấp ấy, muốn đến phải đặt hẹn, phải mặc suit đúng điệu mới có thể vào được.

"Thật biết làm màu." Trần Dương cười mắng cậu ta.

"Không làm màu sao có thể khoe khoang, đến lúc đó bọn tôi không cần phải đặt trước, cứ nghênh ngang mà trực tiếp vào nhà hàng thôi."

Lương Ngôn nói về sau muốn tự mình xây dựng sự nghiệp, không có hứng thú thừa kế sản nghiệp của gia đình, chỉ muốn thỏa sức trong lĩnh vực công nghệ cao này.

Quay đầu hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu thì sao?"

Vương Nhất Bác không muốn nghĩ xa đến vậy, cậu không phải người mong đợi tương lai quá xa xăm, chỉ đúng sự thật nói: "Chưa nghĩ tới."

Uống trà xong, cảm thấy bên miệng có vết trà, Tiêu Chiến nhớ vừa rồi Trần Dương có đưa cho anh một miếng khăn giấy, anh đặt ở bên tay trái, vì thế sờ sờ trên bàn, muốn tìm miếng khăn giấy, nhưng không cẩn thận đụng phải chiếc muỗng sứ, làm nó rớt xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.

Ba người đang trò chuyện dừng lại, Trần Dương vội nói: "Không sao, tôi bảo người phục vụ quét chút là được."

Đột nhiên gây ra tiếng động, Tiêu Chiến có chút bối rối, theo phản xạ muốn cúi người xuống nhặt.

Vương Nhất Bác còn nhanh hơn anh một bước, giữ cổ tay anh lại, nói: "Tôi nhặt."

Người phục vụ mang chổi và hốt rác tới, Vương Nhất Bác nhặt mấy mảnh nhỏ ném vào thùng rác, nói một câu ngại quá với người phục vụ.

"Toilet ở bên kia, anh có cần rửa tay chút không?" Người phục vụ lễ phép nói với cậu.

"Được, cảm ơn."

Đứng trước bồn rửa tay trong toilet, lại không tự chủ được mà nhớ đến khi nãy, lúc cậu nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến ngăn anh cúi xuống nhặt mảnh vỡ.

Lương Ngôn hỏi mục tiêu sau này của cậu, muốn làm gì.

Cậu trả lời chưa nghĩ tới.

Vương Nhất Bác nặng nề hít sâu một hơi, vốc nước lên mặt vài cái, mới rời khỏi toilet.

Trên đường quay về chỗ ngồi, Vương Nhất Bác nhìn về hướng Tiêu Chiến, Lương Ngôn và Trần Dương đang chủ động trò chuyện với anh, Vương Nhất Bác không nghe thấy ba người đang nói gì, nhưng bất kể là nói gì, cậu vẫn mơ hồ cảm thấy, dường như Tiêu Chiến cũng không thoải mái lắm.

Bởi lúc Tiêu Chiến khẩn trương thường sẽ không tự chủ được mà muốn tìm cây gậy người mù của mình, tựa như ở những thời khắc như thế, chỉ có cây gậy kia mới có thể cho anh cảm giác an toàn.

"Cũng muộn rồi, tính tiền rồi về nhà thôi." Vương Nhất Bác quay về chỗ ngồi xuống, lúc nói những lời này, nhạy bén mà chú ý đến Tiêu Chiến thật khẽ khàng thở ra một hơi, không dễ phát hiện.

Mà sau đó khi nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, cậu lại lần nữa nhíu chặt đôi lông mày vừa mới giãn ra.

Vừa rồi Lương Ngôn và Trần Dương chuyện trò với Tiêu Chiến, vốn dĩ cũng không phải nhất định muốn mời rượu, chỉ là nhất thời nóng đầu, muốn cùng Tiêu Chiến chạm ly, Tiêu Chiến do dự một chút, sau đó cũng nhấp môi một cái.

Chỉ một ngụm bia nho nhỏ nuốt xuống đã nóng đến khiến cổ họng bỏng rát, Tiêu Chiến bị hương vị cay đắng này làm cho khó chịu đến cả khuôn mặt cũng hơi nhăn lại, đầu lưỡi chống lên hàm răng, nửa ngày không nói được một lời.

Sắc mặt Vương Nhất Bác đen thùi lùi, thậm chí còn đen hơn nhiều so với hồi nãy khi Trần Dương nói mình come out, cố gắng kiềm chế hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"

Hiếm có khi thấy Vương Nhất Bác nghiêm khắc như thế, Trần Dương vội vàng đáp lời: "Chỉ nhấp một chút xíu thôi."

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Chiến uống bia, vì thế chỉ một cái nhấp môi như vậy, số lượng còn ít hơn một muỗng ăn cơm, nhưng anh cũng hoàn toàn không thể chịu nổi hương vị kia, miệng mồm không rõ mà nói thật đắng.

Vương Nhất Bác nghe không rõ lắm, vì thế thò lại gần, hơi hơi nghiêng mặt, đại khái là ghé đến cực gần, bởi Tiêu Chiến dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Vương Nhất Bác.

Cùng với giọng nói gần trong gang tấc, kiên nhẫn mà đè nén của Vương Nhất Bác, hỏi anh: "Khó chịu ở đâu?"

Cổ họng nóng rát, nhưng Tiêu Chiến lại đột nhiên không biết nên nói thế nào, bởi đúng khoảnh khắc đó, trái tim đang đập rộn của anh bỗng đột nhiên im bặt, tiếp ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục, nhảy bình bình trong lồng ngực anh.

Anh nói: "Đắng quá."

Vương Nhất Bác lập tức rót đầy một ly nước ấm, đưa đến bên miệng Tiêu Chiến, dán ly lên môi anh, bàn tay còn lại chầm chậm áp lên sau lưng Tiêu Chiến: "Uống nước đi, chậm một chút."

Động tác như này quá thân mật, Tiêu Chiến giật mình ngửa ra sau một cái, thiếu chút nữa cả người té từ trên ghế xuống đất, Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt đỡ được sau lưng anh.

"Không sao, uống nước trước, sẽ đỡ hơn."

Tiêu Chiến ngơ ngẩn ôm chặt tim mình, đập quá nhanh, còn nhanh hơn rất nhiều so với buổi sáng ngày anh phát hiện mình không nhìn thấy gì.

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx