29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



29.

Đau khổ không nên lấy ra để so sánh.

Khi sự lựa chọn xuất phát từ tính tự phát và chủ động thì những khó khăn mà người khác thấy được đều không đáng để nhắc tới, vì những khó khăn này không hề tồn tại trong mắt người chủ động lựa chọn, điều mà người đó theo đuổi, chính là lý thuyết về mục đích và kết quả.

Giống như khi quay về từ Los Angeles bốn năm trước, chia tay đã trở thành kết cục đã định, Lương Ngôn hỏi cậu vì sao nhanh như vậy đã về nước, vẫn còn năm ngày nữa mới kết thúc kỳ nghỉ.

Vương Nhất Bác thẳng thắn nói với cậu ta mình và Tiêu Chiến đã kết thúc, về phần về sau còn có khả năng ở bên nhau nữa hay không, đáp án của cậu là mọi chuyện cứ để tương lai định đoạt.

Rõ ràng biết những nỗi thống khổ trong lòng mà Tiêu Chiến đang phải trải qua là chuyện mà bản thân không cách nào có thể đồng cảm như chính mình cũng bị, cho nên chưa bao giờ trách móc Tiêu Chiến là người bước ra khỏi mối quan hệ trước.

Ngay thời khắc đó, suy nghĩ duy nhất của cậu chỉ là hy vọng Tiêu Chiến có thể được điều trị tốt hơn, hơn nữa nhanh chóng chữa khỏi.

Lồng ngực phập phồng, mỗi một hơi thở đều cảm thấy nặng nề, Vương Nhất Bác cầm điện thoại, nghe bà nội từ bên kia đại dương kể những chuyện đã xảy ra với Tiêu Chiến trong suốt bốn năm này, mà rất nhiều chuyện trong số đó cậu cho rằng, trong thời gian ngắn Tiêu Chiến đại khái cũng sẽ không chủ động nói cho mình biết.

Chẳng hạn như thời gian đầu sau khi chia tay đó, anh vẫn thường xuyên thất thần, cho dù trong tay cầm gậy dẫn đường, lúc đi lại trong căn nhà quen thuộc cũng sẽ xảy ra va chạm vấp ngã.

Cùng lúc uống hai loại thuốc trị bệnh trong suốt một khoảng thời gian dài, một để trị mắt, một trị bệnh tâm lý, rõ ràng có rất nhiều người khi uống loại thuốc này không thể tránh khỏi mà bị béo phì, nhưng hai năm đó Tiêu Chiến lại càng gầy gò hơn.

Có đôi khi cảm xúc sẽ đột nhiên trở nên tốt hơn, lúc ngồi trong vườn hoa nhỏ sẽ nói với bà nội, muốn ăn một loại bánh ngọt hay nước uống của một tiệm nào đó, sau đó bà nội sẽ lập tức dặn dò ba mẹ Tiêu Chiến đi mua mang về.

Lần đầu tiên anh bị người nhà phát hiện ra vết cấu trên mu bàn tay là vào một buổi sáng sớm nào đó, mẹ Tiêu Chiến lên phòng ngủ ở lầu hai gọi anh dậy, muốn đưa anh ra ngoài đi dạo, lại phát hiện Tiêu Chiến đang khoanh chân ngồi ở đầu giường, tâm trạng cực kỳ kém, nhìn giống như cả đêm không ngủ.

Mẹ Tiêu Chiến ngồi bên mép giường anh, nhẹ giọng gọi anh, khi ấy Tiêu Chiến đột nhiên rớt nước mắt, lần mò cầm tay mẹ mình, giọng khàn khàn vì suốt đêm không ngủ, như thể cầu cứu nói: "Mẹ, con muốn ngủ, chỉ là con không thể ngủ được, làm sao cũng không thể ngủ được."

Tình trạng lo âu nghiêm trọng đã ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, phải dựa vào cảm giác đau đớn rõ ràng mới có thể cảnh báo bản thân phải tiếp tục kiên trì, không thể để mình bị nỗi sợ hãi vô tận nuốt chửng.

Trong quá trình can thiệp điều trị tâm lý, Tiêu Chiến vẫn luôn rất tích cực phối hợp, cha mẹ anh đều tạm dừng toàn bộ công việc riêng của mình, cùng với bà nội đưa Tiêu Chiến đi điều trị, đi một số nơi trước kia không có thời gian hoặc không muốn tới.

Khi phát hiện so với âm nhạc Tiêu Chiến thích học vẽ hơn, họ đã đưa Tiêu Chiến đến rất nhiều triển lãm tranh mà anh chủ động muốn đi, mà khi đó hai mắt Tiêu Chiến còn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ dựa vào những lời thuyết minh để nghe hiểu nhưng cũng không hề bỏ lỡ bất kỳ triển lãm nghệ thuật nào mà mình yêu thích.

Sau khi khỏi hẳn, nộp đơn tiếp tục việc học, ba mẹ Tiêu Chiến cũng không hề can thiệp gì vào lựa chọn chuyên ngành tương lai của anh nữa, chỉ nói với anh, con có thể lựa chọn bất kỳ chuyện gì mà con muốn làm.

Lần này về nước, là cả bà nội và ba mẹ Tiêu Chiến đều đồng ý. Ba mẹ Tiêu Chiến biết rất ít về Vương Nhất Bác, chỉ từng nghe bà nội nhắc qua một hai lần, và chưa từng nhắc đến trước mặt Tiêu Chiến.

Cũng từng choáng váng và giãy giụa, nhưng lại được một lời của lão thái thái thức tỉnh, sau khi trải qua những nỗi thống khổ dằn vặt về tâm lý và thể xác, chuyện tính hướng của Tiêu Chiến thế nào đã là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nhất trong đời anh.

Bà nội nói, hy vọng họ có thể mang lại cho Tiêu Chiến sự tự tin để dũng cảm bước về phía trước.

Suốt cuộc điện thoại này, Vương Nhất Bác chủ yếu chỉ yên lặng lắng nghe, rất ít khi lên tiếng, hầu kết lăn lăn một chút, tựa như khó khăn lắm mới có thể áp chế được cảm xúc mãnh liệt, ngữ khí nghiêm túc lại bình tĩnh nói với lão thái thái: "Bà nội, đối với con Tiêu Chiến cực kỳ quan trọng, con có thể đảm bảo với bà."

Kết thúc trò chuyện xong, Vương Nhất Bác đưa tay che mắt lại, ngồi yên ở đó không nói gì hồi lâu, mãi cho đến khi cảm giác đau đớn trong lục phủ ngũ tạng dần hòa hoãn lại, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn.



Khi nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác, Lương Ngôn đang trên đường rời khỏi phòng bán hàng, mở một cuộc họp dài một tiếng rưỡi để phân bổ chỉ tiêu phân phối cho quý tiếp theo, một công ty cho dù có lý tưởng và tình cảm thế nào cũng cần phải tập trung vào nghiệp vụ, Spirit cũng không ngoại lệ.

Tuy doanh số bán hàng của hai quý trước vẫn tiếp tục tăng trưởng, nhưng so với mục tiêu đặt ra vào đầu năm vẫn còn kém xa, ở công ty Vương Nhất Bác chịu trách nhiệm về sản phẩm và kỹ thuật, mà cậu ta với vai trò đối tác, phụ trách tiêu thụ và hiệu quả.

Kết thúc cuộc họp nội bộ cùng những lời tuyên thệ ngập tràn tình cảm mãnh liệt, tâm tình Lương Ngôn xem như không tồi.

Nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên điện thoại, cậu ta nghi hoặc nhận cuộc gọi, mở miệng liền hỏi: "Có chuyện gì không thể nói qua Wechat mà cứ nhất định phải gọi điện thoại sao?"

"Chuyện gấp."

Lương Ngôn vừa nghe điện thoại vừa đi về hướng văn phòng: "Chuyện gấp gì? Triển lãm có chuyện gì sao?"

"Cậu đặt vé máy bay đến thủ đô một chuyến." Vương Nhất Bác đeo tai nghe Bluetooth, thuận tiện cho việc thu dọn hành lý của mình, sau đó cầm theo thẻ phòng rời khỏi phòng khách sạn.

"Không phải chứ, tôi đi? Đột ngột như vậy?" Lương Ngôn về đến văn phòng, mông còn ngồi chưa nóng, giọng điệu Vương Nhất Bác nghe lại không giống nói giỡn, bởi vậy ngoài miệng tuy nói đột ngột nhưng máy tính đã mở đến giao diện đặt vé máy bay rồi, hỏi lại một lần: "Xảy ra chuyện gì?"

Chi tiết cụ thể không thể nói kỹ trong điện thoại được, hơn nữa những chuyện kia đều thuộc về chuyện riêng của Tiêu Chiến, nếu Tiêu Chiến không muốn, Vương Nhất Bác cũng sẽ không nói cho người ngoài nghe.

Thang máy dừng lại ở lầu một, sắc mặt Vương Nhất Bác thập phần nghiêm túc, không có biểu cảm gì, chỉ nói với Lương Ngôn: "Tôi có chút chuyện cá nhân cần xử lý."

Chuyện cá nhân gì mà cần phải tự mình về Tân Cảng xử lý, không cần phải đoán Lương Ngôn cũng có thể biết được đáp án, vì thế cũng không truy hỏi thêm, chỉ nói giỡn: "Cậu bị Tiêu Chiến nắm trong lòng bàn tay rồi."

Thật hiếm có, lần này Vương Nhất Bác không hề độc miệng mà chỉ im lặng vài giây, sau đó không nhanh không chậm nói: "Anh ấy cần tôi."

Cũng không tò mò mình là đang bị kéo vào con đường tình yêu gập ghềnh hay hành trình lãng mạn, Lương Ngôn đặt vé chuyến sớm nhất, hỏi Vương Nhất Bác: "Tôi cần mang theo tài liệu gì không?"

"Không cần, lát nữa trên đường đến sân bay tôi sẽ gửi cho cậu một phần tài liệu và thư mời, chiều nay có một diễn đàn bàn tròn, đêm mai có một tiệc tối của ngành sản xuất, cậu tham gia thay tôi là được." Trả thẻ phòng xong, Vương Nhất Bác nện bước nhanh hơn rời khỏi khách sạn, lên chiếc xe đã đặt trước.

Ở trên xe liên lạc với lãnh đạo phụ trách triển lãm trước, đối phương nghe cậu nói có chuyện gấp, liền chủ động nói diễn đàn buổi chiều và tiệc tối mai có thể không cần tham gia cũng không sao, dù sao họp báo và phần lớn thời gian triển lãm cũng đã hoàn thành rồi.

"Cố tổng, buổi chiều Lương tổng sẽ đến, mọi chuyện bên này ngài không cần phải thay đổi đâu."

"Được được được, vậy càng tốt, lần sau lại đến Thủ đô nhất định mời cậu ăn cơm."

Kết thúc cuộc gọi ngắn gọn, Vương Nhất Bác chuyển một số tài liệu quan trọng và thư mời trong điện thoại cho Lương Ngôn.

Không hề dừng lại chút nào, lại lập tức gọi điện thoại cho phòng nghiên cứu phát minh, trước khi đi công tác cậu đã dặn dò một một nhân viên, chờ sau khi mình đi công tác về thì mang pin mới đến cho mình, chưa đến hai ngày sau, Vương Nhất Bác lại bảo nhân viên kia gửi cho trợ lý của mình.

Trợ lý Dư nhận được Wechat của Vương Nhất Bác, là số chuyến bay, hai giờ chiều đến Tân Cảng.

Không phải chuyện quan trọng sẽ không thông báo gấp như thế, trợ lý Dư đáp được, liền đến bộ phận nghiên cứu phát triển tìm vị đồng nghiệp phụ trách kia lấy pin đã được chuẩn bị sẵn, sau đó lái xe đến chung cư nơi Vương Nhất Bác ở.

Đã sớm lên kế hoạch sau khi đi công tác về thì đổi pin mới, sau đó sẽ đưa đồng hồ lại cho Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác không muốn chờ thêm nữa.

Gần ba tiếng hành trình di chuyển, sau khi hạ cánh Vương Nhất Bác trực tiếp lái xe về nhà.

Trợ lý Dư đã đứng chờ trước cửa nhà cậu, đưa gói pin cho Vương Nhất Bác, hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không ạ?"

"Không còn, vất vả rồi, hôm nay cô tan làm trước đi." Vương Nhất Bác nhận cái hộp, nói với cô.

"Được, ông chủ, vậy tôi rút trước."

Vương Nhất Bác gật đầu, thoạt trông có vẻ có chuyện rất gấp cần xử lý, trợ lý Dư không ở lại thêm nữa, bèn rời đi.

Vali bị ném ở huyền quan, Vương Nhất Bác bước nhanh vào thư phòng, lấy đồng hồ và công cụ tháo dỡ linh kiện ra, đổi pin với cậu là chuyện nhỏ, chỉ vài thao tác đã có thể làm xong, khởi động máy xác nhận không có vấn đề gì rồi, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vương Nhất Bác dựa vào lưng ghế, không phát hiện được khoảnh khắc này mình vội vàng đến mức nào.

Sau khi tâm trạng ổn định hơn không ít, mới gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác?" Bấm nhận điện thoại, câu đầu tiên Tiêu Chiến nói là gọi tên cậu, từ ống nghe truyền đến, bên kia tựa hồ có tiếng gió vi vu.

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, hỏi anh: "Anh đang ở đâu vậy?"

"Ở vịnh Linh Lung, làm sao vậy?" Giọng Tiêu Chiến xen lẫn ý cười, nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Hôm qua anh nói với em rồi mà, anh muốn đến thu một ít âm thanh thiên nhiên, em quên rồi sao?"

Không phải là quên, mà là đầu óc hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không kịp nhớ tới, rằng hôm qua Tiêu Chiến đã nói với cậu chuyện này, Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ với phản ứng vừa rồi của mình, cười cười nói: "Đã biết."



Cho rằng Vương Nhất Bác còn hai ngày nữa mới về đến Tân Cảng, kết thúc tiệc tối xong cũng đã là mười hai giờ đêm, hy vọng Vương Nhất Bác có thể nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày trước lúc chuyện trò với Vương Nhất Bác Tiêu Chiến có nói, bảo cậu đợi sáng hôm sau hãy quay về.

Tiêu Chiến phải về vịnh Linh Lung hai ngày, định thu một ít âm thanh thiên nhiên, là một phần của tác phẩm trong kế hoạch, chuyện này chiều hôm qua nói chuyện với Vương Nhất Bác anh cũng đã nhắc đến.

Không biết vì sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên gọi điện thoại đến, không đầu không cuối nói hai câu liền cúp máy, chẳng qua mấy ngày Vương Nhất Bác đi công tác này, trò chuyện giữa hai người đều tiến hành theo cách này, bởi vậy Tiêu Chiến cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Bỏ điện thoại vào lại túi, Tiêu Chiến tiếp tục cúi đầu tập trung điều chỉnh thiết bị, âm thanh đầu tiên muốn thu là tiếng sóng bên bờ biển ở vịnh Linh Lung, thế nên vừa rồi Vương Nhất Bác mới có thể nghe thấy tiếng gió trong điện thoại.

Bận rộn hồi lâu, vì định ở lại vịnh Linh Lung hai ngày, thế nên Tiêu Chiến cũng không vội vàng thu hết tất cả những âm thanh cần phải thu trong hôm nay, chỉ thu vài đoạn tiếng sóng và gió biển xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, kết thúc công việc hôm nay.

Lâu lắm không về, lại không quen đường, đi hết nửa vòng trấn nhỏ, thời tiết nóng nực, nhìn như có dấu hiệu sắp chuyển mưa, thành phố ven biển vẫn luôn mưa nhiều, Tiêu Chiến đeo túi đựng thiết bị thật nặng từ bờ biển về lại nhà cũ, khuôn mặt bị nóng đến phiếm hồng.

Bỏ thiết bị xuống xong, mệt đến mức phải nằm trên giường nghỉ ngơi hơn mười phút, cũng may tối hôm qua vừa đến vịnh Linh Lung anh đã nhờ Tam thúc giúp mình mang một bộ ga gối sạch đến, chú Tam làm việc ở Ủy ban thôn, rất quen thuộc với những người ở khu du lịch, rất nhanh đã chuẩn bị xong cho anh, nếu không Tiêu Chiến nghĩ bản thân có lẽ không cách nào ở lại ngôi nhà cũ hai ngày, đến ngủ cũng không có chỗ ngủ.

Nằm một hồi thì rời khỏi phòng ngủ, mở một chai nước khoáng mua từ cửa hàng nhỏ trong trấn, chầm chậm đi đến cửa, dựa lên khung cửa lớn rót hết hơn nửa chai nước lạnh, đầu óc trống rỗng nhìn ra nơi xa xa, cây đa lớn nhẹ nhàng đung đưa trong gió nhẹ.

Nhắm mắt lại lắng nghe tiếng gió, bốn phía hết thảy đều trở nên nhẹ nhàng như nhau.

Thì ra anh vẫn luôn rất nhớ mùa Hè ở vịnh Linh Lung, bất kể là ánh mặt trời chói chang hay cơn mưa lớn, dường như chỉ cần trở lại nơi này, tâm tình sẽ lập tức trở nên bình tĩnh.

Lại lần nữa thong thả mở mắt ra, mí mắt khẽ động hai cái, tưởng rằng mình bị ảo giác, bởi cách đó không xa có một bóng hình thân thuộc đang đi về phía anh.

Tiêu Chiến nheo nheo mắt, muốn nhìn rõ hơn bóng hình phía xa, rất giống Vương Nhất Bác.

Thế nhưng lúc này Vương Nhất Bác hẳn đang ở thủ đô dự diễn đàn bàn tròn của triển lãm khoa học kỹ thuật, chứ không phải xuất hiện ở trấn nhỏ vịnh Linh Lung cách xa Tân Cảng này.

Nhưng khi bóng dáng kia dần đến gần, dáng vẻ Vương Nhất Bác ngày càng hiện rõ hơn trước mắt, khiến Tiêu Chiến sững sờ tại chỗ.

Vương Nhất Bác từ xa đi đến, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.

Một cơn gió nóng trực tiếp thổi đến, sự xuất hiện của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến bất ngờ, anh ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, có chút ngốc ngốc hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Có thể nhìn ra đáy mắt Vương Nhất Bác có chút hồng, những sợi tơ máu nhỏ li ti, không biết là vì đi công tác ngủ không đủ, hay còn là vì chuyện gì khác.

"Không phải triển lãm vẫn chưa kết thúc sao?" Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào anh, lên tiếng gọi tên anh, cẩn thận nghe xong mới phát hiện giọng cậu dường như hơi run, cũng có chút khàn khàn.

"Làm sao vậy?" Không hiểu sao Tiêu Chiến bỗng có chút khẩn trương, nhẹ giọng hỏi.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, vươn một bàn tay ra, động tác thật nhẹ mà vuốt ve trên mặt Tiêu Chiến, không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chai nước khoáng trong tay Tiêu Chiến còn chưa kịp đóng nắp rơi xuống đất.

Bịch một tiếng, nước lạnh chảy đầy đất, bàn tay còn lại của Vương Nhất Bác ấn lên eo Tiêu Chiến, ôm anh tiến vào trong phòng.



Cửa rầm một tiếng bị đá mạnh đóng vào, đột nhiên không kịp đề phòng, sau lưng Tiêu Chiến dựa lên cánh cửa gỗ đã khép, nụ hôn nặng nề gấp gáp của Vương Nhất Bác rơi xuống.

Căn bản không cho anh bất kỳ cơ hội giảm xóc nào, như muốn cùng anh kín kẽ không một khe hở ôm anh hôn anh, là một nụ hôn khí thế vũ bão, nhưng động tác vuốt ve trên mặt anh lại vô cùng khắc chế, như thể đang nâng niu một bảo vật.

Hơi thở trở nên dồn dập, Tiêu Chiến chỉ có thể hé miệng đón lấy những động tác của Vương Nhất Bác, môi lưỡi dây dưa, đôi tay không biết khi nào đã đặt trên vai Vương Nhất Bác, giữa những hơi thở phát ra từng tiếng rên hừ hừ như mèo con.

Vương Nhất Bác mạnh mẽ thâm nhập, đầu lưỡi liếm qua nơi mẫn cảm ở hàm trên của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ một thoáng đã cảm thấy tay chân mình đều mềm nhũn, mất khống chế thở hổn hển, khóe miệng chảy ra chút nước miếng, cả người trở nên thật nóng.

Muốn gọi tên Vương Nhất Bác, lại bị hôn đến chỉ có thể thốt ra những tiếng hừ hừ không rõ ý vị.

Không cách nào biết được nụ hôn này sẽ kéo dài bao lâu, cuối cùng khi Tiêu Chiến cảm thấy đến cả sức lực để tiếp nhận nụ hôn cũng không còn nữa, ngực kịch liệt phập phồng.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thu lại chút lực, nhẹ nhàng thong thả ngậm lấy đầu lưỡi Tiêu Chiến, vào lúc hàng mi run rẩy của Tiêu Chiến khẽ mở ra, ánh mắt mờ mịt nhìn cậu, Vương Nhất Bác mới dừng lại, đầu lưỡi khe khẽ liếm qua cánh môi đã bị cậu hôn đến đỏ bừng như nhuốm máu của Tiêu Chiến, sau đó lại thấp giọng gọi, như thể vừa mới tỉnh lại từ trong một giấc mơ mông lung, cảm thấy rất không chân thật mà lặp đi lặp lại gọi tên Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến vẫn còn đang thở hổn hển, không xê không dịch nhìn cậu, một lúc lâu sau mới giọng thật mềm mại mà hàm hàm hồ hồ nói: "Anh đây."

Không hỏi Tiêu Chiến hai năm sau khi chia tay vẫn cứ không nhìn thấy kia có bao nhiêu khó khăn vất vả, sau khi chữa khỏi lại một mình nghiêm túc bắt đầu cuộc sống mới như thế nào, những đáp án này đã không còn quan trọng nữa.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ có khoảnh khắc nào giống như lúc này, rõ ràng cảm nhận được thế nào gọi là mất mà tìm lại được, chỉ cần tưởng tượng việc có khả năng mất đi Tiêu Chiến, cậu liền cảm thấy trái tim sợ hãi đến run rẩy, mà bây giờ Tiêu Chiến đã ở ngay trước mặt cậu rồi, cậu cảm thấy mình có ngàn vạn phần may mắn, Tiêu Chiến đã về bên cạnh mình.

Thật lâu sau, ánh nắng chói chang ngoài cửa bị mây đen che khuất, trong phòng tối đi một chút, cũng không ai phát hiện ra.

"Thực xin lỗi!" Cuối cùng Vương Nhất Bác khó khăn thốt ra lời này, cảm giác đau đớn vẫn luôn chặn lại nơi yết hầu, giờ phút này đã có thể bị áp xuống.

Trong ấn tượng dường như rất hiếm khi anh nghe thấy Vương Nhất Bác nói lời xin lỗi, không biết vì sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên nói xin lỗi mình, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy ngực trướng đau, hai tay ôm mặt Vương Nhất Bác, hỏi: "Vì cái gì lại xin lỗi anh?"

"Tiêu Chiến."

"Ơi?"

"Bốn năm trước khi chúng ta chia tay," Vương Nhất Bác nặng nề hít thở, điều chỉnh lại một chút mới nói tiếp: "Em đã nói hy vọng anh đừng hối hận."

Không hiểu vì sao, tim Tiêu Chiến bỗng run lên, như thể đoán được câu nói tiếp theo của Vương Nhất Bác, bởi vậy chỉ yên lặng chờ đợi.

"Là em hối hận." Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể nói ra.

Suy đoán mơ hồ đã được xác nhận, Tiêu Chiến lại càng khổ sở hơn cả Vương Nhất Bác, nghiêng mặt đi hít sâu vài hơi, mới khiến tim không còn đau như thế nữa, lần nữa đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác, yên lặng nhìn đối phương.

Hai chữ hối hận, quá nặng, nặng đến mức bọn họ phải đi hết bốn năm thời gian, đi hết con đường thật dài mới có thể quay về bên cạnh đối phương.

Trong khoảng thời gian thật dài họ nhìn nhau, không ai nói lời nào, bên ngoài bỗng vọng đến tiếng sấm, cơn mưa lớn âm i nửa ngày rốt cuộc cũng rơi xuống.

Như thể nện lên ngực hai người, muốn cả hai cùng cảm nhận được nỗi đau như nhau.

"Nhưng anh đã về rồi." Tiêu Chiến hít hít mũi, hai mắt đỏ hồng cười cười: "Không phải em nói rồi đó sao? Đưa ra lựa chọn trong quá khứ là cả hai chúng ta, như bây giờ đã rất tốt rồi."



Trong tiếng mưa lớn, Vương Nhất Bác hoảng hốt nhớ đến năm năm trước, lần đầu tương ngộ Tiêu Chiến.

Nếu không phải là cuộc gặp gỡ theo ý trời, vậy chính là bản thân cậu, đã đưa ra lựa chọn vào năm năm trước – Vương Nhất Bác nghĩ.

Tiêu Chiến không định hỏi Vương Nhất Bác vì sao lại đột nhiên về sớm hơn dự định, vì sao lại xuất hiện ở vịnh Linh Lung, đợi cả hai cùng bình phục tâm tình rồi, phản ứng đầu tiên là vội vàng đóng cửa sổ phòng ngủ lại.

Sàn nhà bên dưới cửa sổ đã ướt một mảng, rèm che cũng không tránh được kiếp này, ướt nhẹp nhỏ nước tí tách, mưa thật sự quá lớn, hai người nhìn nhau, lại không hiểu vì sao mà cùng mỉm cười.

Vì mưa lớn bất ngờ kéo đến, không thể ra ngoài được nữa, chỉ có thể tránh ở trong nhà, TV vì bỏ trống nhiều năm đã không thể dùng được nữa, đã hỏng rồi, không thể mở.

Tiêu Chiến ngồi xếp bằng trên sàn nhà, lấy thiết bị trong túi ra, chép những file âm thanh mà hôm nay anh thu được qua máy tính, Vương Nhất Bác vẫn luôn ngồi bên cạnh anh trên sofa, không xem điện thoại, cũng không làm chuyện gì khác, chỉ cứ như thế lẳng lặng nhìn anh.

Trong lúc chờ file âm thanh chuyển sang, thỉnh thoảng Tiêu Chiến đưa ngón tay lên xoa xoa môi mình, vừa rồi Vương Nhất Bác hôn quá mãnh liệt, giờ anh vẫn còn cảm thấy môi tê tê.

Không ngờ Vương Nhất Bác sẽ đột ngột xuất hiện, trên đường từ bờ biển về Tiêu Chiến ghé siêu thị nhỏ một ít đồ ăn vặt, vì để tiện, cũng chỉ mua mấy ly mì.

Giờ thì tốt rồi, vì bị cơn mưa lớn vây khốn không thể ra khu chợ đêm ở bãi biển ăn một bữa tiệc lớn, chỉ có thể mỗi người ngâm một ly mì, giải quyết bữa tối hôm nay.

Nhớ đến cái lần vào lúc bốn giờ sáng ăn mì ly ở nhà của Vương Nhất Bác ở Tân Cảng năm năm trước, Tiêu Chiến không nhịn được bật cười, đón tầm mắt Vương Nhất Bác, nói: "Đột nhiên cảm thấy thật đủ."

Vương Nhất Bác ngẩn người, nhếch khóe miệng cười cười, nói anh: "Dễ nuôi vậy à?"

Không hề phản bác, Tiêu Chiến cúi đầu tiếp tục ăn mì, một bàn tay lướt lướt trên điện thoại, kiểm tra tin nhắn hôm nay còn chưa kịp xem, kinh ngạc trông thấy tin nhắn Chương Du gửi đến hai tiếng trước, nói ngày mốt sẽ về nước một chuyến.

Ăn xong miếng mì cuối cùng, Tiêu Chiến trả lời bạn mình: "Nhiệt liệt chào mừng về nước."

Vương Nhất Bác đứng lên đi lấy khăn giấy, đảo mắt liếc qua một cái, hỏi anh: "Có chuyện gì vui vậy?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt nói: "Chương Du sắp về nước, chính là cậu bạn từ nhỏ của anh, người cho anh ở nhờ."

"Ò." Vương Nhất Bác gật đầu.



Mưa vẫn không ngừng, càng lúc càng lớn hơn, cách một cánh cửa sổ vẫn có thể nghe thấy cuồng phong gào thét bên ngoài, vì là trấn nhỏ hải đảo, bởi vậy mưa gió càng thêm ác liệt.

Buổi tối tắm rửa xong, rõ ràng chuyện thân mật như hôn môi cũng đều đã làm rồi, đối với chuyện ngủ chung một chiếc giường Tiêu Chiến lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Đầu tóc ướt nhẹp đứng ở cạnh cửa phòng ngủ nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ấp úng nói: "Không biết em đột ngột về, thế nên, anh cũng chỉ nhờ chú Tam lấy một bộ ga gối mới mà thôi."

Vương Nhất Bác đã tắm xong trước anh, đang mượn máy tính của Tiêu Chiến kiểm tra email phòng nghiên cứu phát triển gửi đến cho mình, nghe thế thì quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến đang do do dự dự đứng trước cửa.

Nước ấm khiến da thịt Tiêu Chiến trông có hơi hồng, tóc cũng chỉ dùng khăn lông lau qua, còn chưa khô.

"Lại đây." Vương Nhất Bác đóng máy tính lại, nói với anh.

Thậm chí ngay cả Tiêu Chiến cũng không phát hiện, vì căng thẳng, thế nên lúc đi đến bên Vương Nhất Bác dáng vẻ cũng cực kỳ buồn cười.

Máy sấy cũ dây điện không đủ dài, cắm điện xong Tiêu Chiến chỉ có thể dựa vào bàn làm việc, ngoan ngoãn để mặc Vương Nhất Bác sấy tóc cho mình.

Chuyện như thế này kỳ thật cũng không phải làm ra vẻ mà cần Vương Nhất Bác làm cho mình, nhưng không biết vì sao, Tiêu Chiến một chút cũng không muốn động, bất kể Vương Nhất Bác làm gì, anh cũng đều cảm thấy thật bình thường, thật hợp lý, bản thân có thể hoàn toàn tiếp nhận.

Gió nóng từ máy sấy thổi đến khiến Tiêu Chiến vốn đã hơi mệt mỏi cảm thấy buồn ngủ, mí mắt hơi khép, đầu vô thức gật xuống một chút.

Bị chính mình làm cho giật mình, Tiêu Chiến có chút ngơ ngẩn, mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác, ngốc nghếch cười hắc hắc, nói: "Không cẩn thận ngủ gật."

Vương Nhất Bác tắt máy sấy đi, chọc chọc đầu anh, nói: "Ngốc."

Sấy tóc xong, lại không định để Tiêu Chiến rời sự chú ý đi, Vương Nhất Bác vây Tiêu Chiến lại trên bàn làm việc, như thể có chuyện muốn nói.

"Làm sao vậy?" Hai tay Tiêu Chiến khẽ ôm eo Vương Nhất Bác, hỏi cậu.

"Đồng hồ đã mang đến đây cho anh rồi."

Không hề rào trước đón sau, Vương Nhất Bác đột ngột nói, sau đó lấy chiếc đồng hồ thông minh được làm từ bốn năm trước ra, vì thời gian trôi qua đã lâu, cậu lại vẫn luôn đeo, thế nên có thể nhìn ra cạnh bên có vài vết xước, nhưng nếu không nhìn kỹ cũng không thấy rõ.

Tiêu Chiến lập tức mở to mắt, tựa như có thể nghe được tiếng tim mình đập như sấm.

"Đưa tay cho em."

Thấy anh vẫn đang ngẩn người, dáng vẻ không dám tin, Vương Nhất Bác nhịn không được khẽ cười, lại lần nữa cường điệu: "Đưa tay cho em."

"A..." Tiêu Chiến vội vàng gật đầu, năng lực suy nghĩ trở nên chậm chạp, ngơ ngác nói: "Được."

Bàn tay rời khỏi eo Vương Nhất Bác, giơ lên.

Bốn năm là một khoảng thời gian rất dài, nhưng cuối cùng khi chiếc đồng hồ này trở lại trên cổ tay anh, lại chỉ mất có bốn giây.

Đột nhiên nước mắt từ trên má lăn xuống, Tiêu Chiến không nỡ chớp mắt, mếu máo ủy khuất nói: "Đợi đã lâu rồi."

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên khóe miệng anh, nói: "Không lâu."



Giữ chặt sau gáy Tiêu Chiến, không đợi anh nói tiếp, cậu lại lần nữa hôn lên môi anh.

Tiêu Chiến bị ép ngồi trên bàn sách, ngửa đầu cùng Vương Nhất Bác hôn môi, nụ hôn này so với lúc chập tối dịu dàng hơn rất nhiều, hôn đến cằm Tiêu Chiến cũng sẽ hơi nâng lên để phối hợp.

Nút áo ngủ không biết từ khi nào đã bị Vương Nhất Bác cởi ra, làn da ấm nóng tiếp xúc với khí lạnh do mưa lớn khiến Tiêu Chiến khẽ run rẩy.

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác trượt từ eo Tiêu Chiến đi xuống, dừng lại ở vị trí bụng dưới, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve lên da anh, ánh mắt có chút hung dữ nhìn Tiêu Chiến, rõ ràng không phải đang hung dữ với anh, lại khiến mí mắt Tiêu Chiến run rẩy.

Biết ánh nhìn này có ý tứ gì, hầu kết nhỏ xinh đẹp của Tiêu Chiến khẽ lăn lên lăn xuống một chút, giọng nhỏ đến khó có thể nghe thấy, dán bên tai Vương Nhất Bác nói: "Em tiếp đi."

Vì ngượng ngùng mà cả người đều nóng lên, cũng không có chỗ để trốn, phòng ngủ lâu ngày không có người ở, ánh đèn có hơi mờ nhạt, Tiêu Chiến cúi đầu chống lên bả vai Vương Nhất Bác, cắn môi dưới xấu hổ nói.

Quần bị cởi ra, dương vật trong tay Vương Nhất Bác khẽ run lên một chút, nửa người trên Tiêu Chiến cũng run theo, nhịn không được mà phát ra âm thanh thật mềm mại trong cổ họng.

Vương Nhất Bác loát động, Tiêu Chiến bị kích thích đến bắn ra một lần trong tay cậu.

Tứ chi bủn rủn dựa vào người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác khuếch trương cho anh thật lâu, vì sợ anh chịu không nổi. Dương vật to lớn khiến Tiêu Chiến có chút kinh hãi đang chống lên chỗ mềm mại của anh, chậm chạp mãi không chịu vào, Vương Nhất Bác lại chỉ yên lặng mà nhìn anh không chớp, ánh mắt cũng muốn nuốt chửng Tiêu Chiến.

"Lên giường, lên giường đi." Tiêu Chiến dùng đầu gối cọ cọ lên eo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không trả lời, trực tiếp ôm Tiêu Chiến tới đặt lên giường, từ trên cao nhìn xuống, từng tấc từng tấc mà quan sát toàn thân anh một lần.

"Em có thể đừng có nhìn anh như thế nữa được không?" Tiêu Chiến cầu xin, Vương Nhất Bác cứ nhìn chằm chằm như thế vào mình, làm anh cảm thấy cả người đều sắp bốc cháy.

"Sao lại không nhìn?" Vương Nhất Bác khó hiểu hỏi.

Muốn nói không biết, nhưng nhìn Vương Nhất Bác vài giây Tiêu Chiến đột nhiên duỗi tay tới, bịt kín mắt cậu lại, nói: "Như này, em, em tiếp tục đi."

Bàn tay ấm áp mềm mại phủ trên mí mắt, xung quanh rơi vào bóng tối, Vương Nhất Bác ngẩn ra một lát, đưa một tay đến nắm lấy cổ tay đang áp lên mắt mình, không phải đẩy ra mà là tăng thêm chút lực, nói: "Thế này sẽ không nhìn thấy gì."

"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu ý cậu, lại dường như đã hiểu.

Trong khoảnh khắc mơ hồ không thấy rõ mọi thứ này, Vương Nhất Bác từ từ đỉnh sâu vào trong, Tiêu Chiến bỗng run lên, đôi tay che mắt Vương Nhất Bác càng dùng sức.

Tuy có hơi đau, nhưng càng giống cảm giác tê dại căng trướng hơn, Vương Nhất Bác động rất chậm, thích nghi một lúc rồi, Tiêu Chiến mới dám chủ động nói: "Nhanh một chút!"

Tiêu Chiến khẽ hé miệng, không ngừng thở dốc.

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác nhận được sự cho phép, bắt đầu tăng tốc đỉnh eo ra vào, mỗi lần đều như muốn đỉnh vào nơi sâu thẳm nhất, lại nông nông sâu sâu mà thao, thao đến rốt cuộc Tiêu Chiến nhịn không nổi nữa, thở dốc biến thành rên rỉ, không có quy luật gì mà rên.

Từ cổ đến xương quai xanh, vì cao trào mà đỏ một mảng lớn, dương vật nổi đầy gân xanh không ngừng ra vào, chỗ giao hợp dính nhớp òm ọp, so với che mắt Vương Nhất Bác lại, bây giờ Tiêu Chiến càng muốn bịt tai mình hơn, quá mắc cỡ rồi.

Đỉnh đến chỗ mẫn cảm, Tiêu Chiến lập tức kêu càng lớn hơn nữa, bụng dưới không ngừng căng lên run rẩy, tinh dịch bắn ra phun đầy lên bụng mình.

Nước mắt từng giọt từng giọt thật lớn chảy xuống thấm vào trong gối, Tiêu Chiến gọi tên Vương Nhất Bác từng câu từng câu, giọng đã dần trở nên khàn khàn.

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được Tiêu Chiến đang nhịn không được mà phát run, bắn lần thứ hai, chỉ hơi chạm vào đã không thể chịu nổi, nơi đó vẫn luôn siết chặt, hút cậu vào bên trong.

Động tác thọc rút càng lúc càng nhanh, quả thực sắp ép Tiêu Chiến điên mất, không ngừng chống tay lên đẩy Vương Nhất Bác, nói dừng lại.

Nhưng Vương Nhất Bác căn bản nghe không vào, cúi đầu tìm đến môi Tiêu Chiến, vừa hôn vừa ra vào thật sâu, ham muốn bắn tinh ập đến, mới cắn môi Tiêu Chiến nói: "Em yêu anh!"

Không hề báo trước, Tiêu Chiến rút mạnh hai bàn tay đang bịt mắt Vương Nhất Bác ra, ôm chặt lấy vai cậu, run rẩy bắn ra.

Cả người Tiêu Chiến gần như choáng váng, bên tai ong ong, là hậu quả của cao trào kịch liệt, Vương Nhất Bác nằm trên người anh, động tác thật nhẹ mà hôn lên mí mắt sưng đỏ của anh, đột nhiên hỏi: "Lúc nhìn không thấy, có phải rất sợ không?"

Anh vô thức gật đầu, tựa như đã tiết lộ hết thảy tất cả những điều trước kia không dám nói cho Vương Nhất Bác.

"Sợ."

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến vẫn đang thở hổn hển, thong thả mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác, giọng xen lẫn tiếng nức nở, đáp lời cậu: "Ơi,"

Bên ngoài trời vẫn mưa lớn, thế mưa không hề giảm bớt, những giọt mưa nghiêng nghiêng dừng trên cửa sổ và mái hiên, phát ra tiếng bùm bùm.

"Đồng hồ có một chức năng báo thức."

Tiêu Chiến còn chưa bình tĩnh lại từ cao trào, chỉ có thể đơn giản đáp lại.

"Sao cơ?"

"Cần ghi âm giọng nói."

"Ừm." Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn chưa tập trung, ngửa đầu hôn lên khóe miệng Vương Nhất Bác.

"Ngày mai nhớ mở khóa nhé."

"Được." Tiêu Chiến mơ mơ màng màng đáp lời cậu, hoàn toàn vô thức dán bên môi Vương Nhất Bác, nói: "Được, anh yêu em."


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx