Chương 35 - Một thế giới khác biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Biển sao mênh mông cuồn cuộn dưới chân đỉnh Everest thể hiện sự giàu có của thế giới, ở Namche Tiêu Chiến sẽ uống một ly rượu trong lúc chờ đợi người dẫn đường và người khuân vác dựng lều, một mình ngẩng đầu thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn này.

Lần này bên cạnh có thêm một người, cho dù cậu không nói bất cứ lời nào, nhưng hơi thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí vẫn khiến Tiêu Chiến không cách nào đắm chìm trong hưởng thụ được.

"Vương Nhất Bác, nếu cậu chết ở đây, tôi sẽ rất khổ sở, nhưng không liên quan gì đến tình yêu. Cậu có hiểu như thế nghĩa là gì không? Đừng tự ngược đãi bản thân để khiến tôi mềm lòng, tất cả những gì tôi có thể cho cậu chỉ là một chai nước, những thứ còn lại, cho dù chỉ là chút ít, đều không còn."

Tiêu Chiến chụp một tấm ảnh xong, lại nói tiếp: "Nếu cậu chỉ muốn những thứ đó, tôi đã cho rồi, cậu có thể quay về được rồi. Nếu cậu còn muốn những thứ khác, thật ngại quá, không còn gì cả."

Tình yêu của hắn đã chết trong quán café, hắn cũng đã trải qua quãng thời gian đau lòng nhất. Cho dù bây giờ khi nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn khiến hắn khổ sở, cho dù khi nghe Mễ Tiểu Kiều bôi nhọ chửi bới cậu cũng vẫn phẫn nộ, nhưng tất cả đều không liên quan gì đến tình yêu.

Tình yêu là thứ tình cảm thuần khiết, tình yêu là chuyện của hai người, sai lệch hay đến muộn, đều không phải là tình yêu mà Tiêu Chiến muốn.

Tiêu Chiến hiểu rõ câu nói của người xưa, nhất nhật phu thê bách nhật ân (một ngày làm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa), trong đó 'ân' không liên hề liên quan gì đến tình yêu, bởi vì giữa hai người có những kỷ niệm, có những điều đẹp đẽ, là những thứ không thể nào quên lãng trong chốc lát, là những thứ giá trị ngàn vàng, nhưng chúng không đủ để khơi dậy những tình cảm mới, cũng không đủ để duy trì quan hệ của hai người.

Tình yêu mà Tiêu Chiến có thể nhận được và cho đi đều rất nghèo nàn, bởi vì yêu cầu của hắn rất cao, không ai có thể cho được. Cho nên, hắn sẽ không dễ dàng nhắc đến chuyện này, cho dù là Vương Nhất Bác cũng không thể.

"Em chỉ muốn những thứ kia."

Vương Nhất Bác đã kiên trì chống đỡ cả một ngày, nếu còn không chịu nghỉ ngơi cho thật tốt sẽ rất nghiêm trọng, Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ: "Chuyện cậu đến tìm tôi, không có gì là lạ, tôi có thể hiểu được, bởi tôi đã sớm nhìn thấu cậu. 'Đừng lặp lại' là tôi nói cho mình nghe. 'Đừng hối hận' là để đề phòng cậu. Cậu nhất định sẽ hối hận, bởi vì cậu không cam lòng."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong bóng đêm, những ngôi sao trên bầu trời xa xa cũng đủ để chiếu sáng đôi mắt kia.

"Tiêu Chiến, là em không cam lòng, không cam lòng vì còn rất nhiều điều em chưa thể nói, không cam lòng vì món quà em muốn tặng chưa thể đưa, không cam lòng vì ánh mặt trời rạng rỡ nhất em muốn cho anh lại bị người khác giành cho mất."

Thái độ trước kia của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến luôn là 'dỗ dành', cậu sợ phải phân tích bản thân, sợ hai người phải cởi mở và thành thật nhắc đến những chuyện này. Cậu cũng tham lam, cậu không muốn bộc lộ bản thân nhưng lại muốn hoàn toàn có được Tiêu Chiến. Hiện giờ cậu đã biết, không mở lòng bộc lộ bản thân thì cả đời sẽ không còn cơ hội.

"Bởi vì thích nên mới không cam lòng, nên mới không thể chịu nổi như vậy, không phải sao?"

Tiêu Chiến ngước nhìn bầu trời đầy sao, không trả lời. Vương Nhất Bác nhắc đến món quà chưa được tặng, khiến hắn nhớ đến đôi nhẫn kia của mình. Ai cũng đều có những tiếc nuối, nhưng giải pháp đối mặt với tiếc nuối của Tiêu Chiến là chấp nhận chúng.

"Người thành thục muộn đều không có tư cách nói đến tình yêu, phải không?" Vương Nhất Bác hỏi tiếp.

Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy, không có."

Dứt khoát lại quyết tuyệt, cũng chỉ có Tiêu Chiến.

Người thực sự thành thục, lúc ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời ngàn sao lấp lánh, không nên nghĩ đến một chút tham lam nơi đáy lòng kia. Cho nên Vương Nhất Bác đến muộn, không đủ thành thục, thành thục muộn chính là một mệnh đề sai lầm.

Vương Nhất Bác khổ sở nhìn Tiêu Chiến, khổ sở đến mức muốn khóc.

Tiêu Chiến chụp xong vài tấm ảnh thì đứng lên: "Dưới chân đỉnh Everest đừng đùa giỡn với sinh mạng của mình, lúc tôi tới đã nghe rất nhiều câu chuyện. Tóm lại một câu, trước thiên nhiên, sinh mệnh quá bé nhỏ, Vương Nhất Bác."

Những câu chuyện này thường không có tư cách lên bàn rượu của Tiêu Chiến, bởi vì ăn uống chơi bời cũng chính là kính trọng sinh mệnh, mà hiện giờ trên hành trình này đầy những thử thách giá trị sinh mệnh, thế nên những câu chuyện kia mới đủ để đóng vai trò như một lời cảnh tỉnh.

Tiêu Chiến biết ơn bản thân vì chuyến đi này, khiến cho dấu chấm câu của hắn trở nên hoàn chỉnh và trọn vẹn hơn.

"Em không có đùa giỡn với sinh mệnh, em chính là có chuẩn bị mà đi, em chỉ muốn đến gần anh hơn một chút." Vương Nhất Bác cũng đứng lên bước theo hắn.

Cậu không còn nói một câu nghĩ ba câu khi giao tiếp với Tiêu Chiến nữa, điều này khiến Tiêu Chiến có chút không quen.

"Tôi không phải bác sĩ, đến gần tôi cũng vô dụng."

"Hữu dụng. Thật sự có."

"......"

Giả vờ ngoan ngoãn cũng vô dụng, Vương Nhất Bác.

"Anh muốn leo lên đỉnh Everest sao?" Vương Nhất Bác đuổi kịp Tiêu Chiến, hỏi hắn.

"Không được à?" Tiêu Chiến không trả lời trực tiếp.

Hoạt động leo núi thương mại lên Everest ở Nepal vốn đã rất phát triển, phát triển đến mức chỉ cần bạn có tiền và tiêu tiền đúng chỗ, những người Sherpa có thể cõng bạn lên đến đỉnh.

"Không được, thân thể anh không chịu nổi."

Ít nhất cũng phải trải qua một khoảng thời gian huấn luyện chuyên nghiệp, đây không chỉ là vấn đề về thể lực.

"Bớt lo lắng những chuyện vớ vẩn ấy đi, ít nhất tôi không có phản ứng cao nguyên."

Tiêu Chiến không thèm để ý đến Vương Nhất Bác nữa, đi thẳng về nhà nghỉ.

/

Lúc Tiêu Lệ đến, Chương Mạc Tề vừa mới ăn sáng xong.

Tiêu Lệ ngồi trên sofa. Trong nhà ngoại trừ mấy người giúp việc chỉ còn một mình Chương Mạc Tề, mà theo sau Tiêu Lệ còn có một người đàn ông trung niên, cung cung kính kính đứng ở một bên.

Chương Mạc Tề sững sờ ngồi ở bàn ăn mất nửa phút, sau đó đứng lên bước về phía Tiêu Lệ, nói: "Tiêu... tổng, ngài có chuyện gì sao?"

"TV nhà cô có hỗ trợ kết nối bluetooth không?"

Chương Mạc Tề ngơ ngác gật đầu, nhưng vẫn không quên gọi người giúp việc đến pha trà rót nước.

Tiêu Lệ ra hiệu, người đàn ông phía sau cúi đầu làm vài thao tác trên điện thoại di động, một video được phát lên màn hình TV trong phòng khách.

Ở đầu video là ảnh chụp của một em bé, một số tấm là để mông trần đang ngồi trong chậu nước, một số tấm khác là ảnh chụp mặc tây trang đang đứng trên mặt cỏ chơi bong bóng, ngoài ra còn có những tấm đang khóc, đang cười hoặc đang ngủ.

Chương Mạc Tề có thể nhận ra, người trong tất cả những tấm hình này, là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lúc nhỏ gương mặt tròn trịa, có da có thịt, mũm mĩm giống như hầu hết những đứa trẻ khác cùng độ tuổi, đáng yêu và thông minh lanh lợi.

Chương Mạc Tề có chút kinh ngạc, bối rối không hiểu dụng ý của Tiêu Lệ, nhưng Tiêu Lệ lại chỉ nhìn không chớp mắt lên màn hình TV, ánh mắt tập trung, thần sắc dịu dàng, giống như tất cả những người mẹ khác.

Ảnh chụp chuyển sang video, là lễ khai giảng của Tiêu Chiến, lễ trao giải... tất cả những thời khắc quan trọng đều được ghi lại, đứa trẻ chơi đùa, chạy nhảy, cười vui theo thời gian càng lúc càng lớn hơn. Cuối cùng, hắn tươi cười như một đóa hoa, chạy đến từ đằng sau ôm lấy Tiêu Lệ, nói: "Mẹ, vất vả cho mẹ."

Video rất ấm áp, nhạc nền cũng rất nhẹ nhàng, lúc video kết thúc, Tiêu Lệ mới biểu lộ cảm xúc, khóe miệng nở nụ cười, hỏi Chương Mạc Tề: "Thế nào? Con trai tôi đáng yêu không?"

Còn nhớ lần trước hai nhà gặp mặt, ngoại trừ Bàng Tri Âm tất cả mọi người đều quây quần trong phòng khách này cùng ăn món Phật nhảy tường mà khen ngợi con cái của đối phương, hiện giờ, hai bà mẹ đến nói chuyện cũng trở nên thận trọng hơn, lời ít ý nhiều.

Chương Mạc Tề thở dài, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật gật đầu đáp: "Rất đáng yêu."

Tiêu Lệ cười cười, nói: "Là tôi cắt nối chỉnh sửa làm ra video này, mỗi một bức ảnh đều là tự tay tôi chọn."

Lời này nói xong, Chương Mạc Tề không thể không khách sáo một câu.

Người làm ăn kinh doanh, là người có khả năng đánh giá tình hình nhất. Bà và Vương Tương Lâm không định đưa mọi việc ra ánh sáng, muốn con trai xử lý như một vấn đề tình cảm đơn giản, lại không ngờ tới, Tiêu Lệ không ra bài theo lẽ thường.

"Con trai tôi từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, thậm chí chỉ ra ngoài chơi về mệt cũng có thể phát sốt. Chị cũng là người làm mẹ, chắc chắn hiểu được sự lo lắng này, tôi chính là ngày này qua ngày khác sống trong lo lắng mà qua nửa đời người."

Lúc nói chuyện, Tiêu Lệ vẫn luôn nhìn thẳng vào Chương Mạc Tề, khiến Chương Mạc Tề không thể không đón ánh mắt của bà, gật đầu tỏ ý hiểu.

"Nhưng tôi sẽ không vì những chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn, bởi vì sợ nó bị bệnh mà không cho nó ra ngoài chơi, ngược lại, sẽ luôn thỏa mãn tất cả những sở thích của nó. Bởi vì nó sẽ dùng đau đớn đổi lấy vui sướng, thời gian lâu dài sẽ hiểu, cái gì đáng chơi, cái gì không."

Chương Mạc Tề biết trong những lời này có ẩn ý, nhưng bà còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Vương Tương Lâm đã về.

Vương Tương Lâm vốn là đến công ty, nhưng vừa đến nơi đã nhận được điện thoại của người giúp việc, vì thế lập tức quay về.

Nhìn thấy Tiêu Lệ, Vương Tương Lâm nở một nụ cười lịch sự, chào hỏi một câu.

Tiêu Lệ không trả lời, chỉ dùng điều khiển từ xa bấm bấm một chút, chiếu lại video từ đầu một lần.

Bàng gia có ân đối với Vương gia, chỉ dựa vào điểm này, Vương Tương Lâm cũng đành phải im lặng ngồi im chịu đựng.

"Con trai tôi đáng yêu không?" Sau khi video kết thúc, Tiêu Lệ lại hỏi Vương Tương Lâm.

Vương Tương Lâm giống như bị mũi thương đè sau vai, chỉ có thể trả lời: "Đáng yêu."

Tiêu Lệ khẽ cười, lại nhìn Chương Mạc Tề, nói: "Lần trước chị làm phẫu thuật, tôi bận rộn quá nên không có thời gian đến thăm chị. Tôi có mang đến một chuyên gia dinh dưỡng, mấy năm nay bệnh của Bàng Thời Thanh vẫn luôn là ông ta điều trị, hiệu quả rất tốt, cho đến bây giờ lão Bàng vẫn không hề có một sợi tóc bạc."

Chương Mạc Tề trông rất hốc hác, quả thật đã gầy đi rất nhiều so với mấy tháng trước. Tiêu Lệ thầm nói trong lòng, thật là khiến người ta phải bận lòng. Bà không thể bị kích thích, Tiêu Lệ cũng có rất nhiều cách để khiến bà không cần phải chịu đả kích nhưng vẫn phải chấp nhận.

Người đàn ông phía sau Tiêu Lệ đứng dậy gật đầu chào hai người, Tiêu Lệ nói tiếp: "Mấy ngày nay tôi sẽ ở Dương Bình, con trai tôi không thấy bóng dáng, tỷ tỷ chịu khó bồi tôi một chút."

Câu nói này có hàng trăm hàng ngàn ý nghĩa, mỗi lần cẩn thận suy nghĩ, Chương Mạc Tề lại có thể nghĩ ra một ý khác.

Cuối cùng, Chương Mạc Tề mượn cớ thay quần áo trở về phòng, kéo Vương Tương Lâm tới nói: "Có phải bà ấy đang trách Nhất Bác nhà chúng ta mang Tiêu Chiến chạy mất không?"

"......"

Vương Tương Lâm không thể trả lời được, suy nghĩ của Tiêu Lệ đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của ông, hiện giờ ông cũng không thể hiểu được ý đồ thật sự của bà là gì.

"Con trai tôi cũng không thấy đâu."

"Aiz," Vương Tương Lâm chỉ muốn thở dài: "Không có cách nào, người ta cũng có cha có mẹ, sớm muộn gì cũng không thể tránh khỏi chuyện này, con trai bà không biết cố gắng, còn có thể trách được ai."

Chương Mạc Tề mặt ủ mày ê, Vương Nhất Bác vừa đi, thật sự khiến Chương Mạc Tề đau lòng.

Vương Tương Lâm đổi giọng an ủi bà: "Người ta còn mang đến một chuyên gia dinh dưỡng cho bà, điều này chứng tỏ người ta cũng không muốn trở mặt với mình, bây giờ bà chỉ có thể đồng ý, nếu bà ấy không đề cập tới, bà cũng đừng có nhắc đến."

Những lời kia của Tiêu Lệ chẳng qua chỉ đơn giản là muốn chỉ trích bà can thiệp vào lựa chọn của con cái. Chương Mạc Tề tự nhận mình là một người mẹ có hiểu biết, bà cũng luôn khích lệ Vương Nhất Bác, từ nhỏ đã dùng biện pháp nuôi thả, cho đến khi xảy ra chuyện mới trở nên thận trọng hơn. Sự cố đả thương người khác kia cho thấy nếu không khống chế Vương Nhất Bác, để mặc cho cậu tùy tiện hành động theo cảm xúc, cuộc đời của cậu sẽ chỉ một màu đen tối.

Hai người đàn ông ở bên nhau, loại chuyện này xưa nay Chương Mạc Tề rất ít nghe đến, đối với Vương Nhất Bác vốn vẫn thích con gái mà nói, càng khiến bà không thể chấp nhận nổi. Không có bậc làm cha làm mẹ nào có thể chấp nhận loại chuyện như vậy, đây là suy nghĩ của Chương Mạc Tề. Bà không tin Tiêu Lệ sẽ ủng hộ mối quan hệ này, tình thương yêu của cha mẹ dành cho con cái là không thể đo đếm, là cực kỳ vĩ đại, cha mẹ sẽ vĩnh viễn vì con cái mà nghĩ nhiều thêm một bước, hiện giờ có thể hạnh phúc, tương lai về sau thì sao?

Con người sợ nhất là bị so sánh, sự kiêu hãnh và bốc đồng của tuổi trẻ không đủ để chống đỡ cuộc sống lúc về già. Nhà người ta cả gia đình quây quần vui vẻ hạnh phúc, con cháu đủ đầy, bản thân lại chỉ còn lại hai lão già mệt mỏi nhìn lâu cũng sẽ chán ghét.

Chương Mạc Tề không ngờ Tiêu Lệ lại tìm đến cửa, xuất kỳ bất ý, không thể hiện thái độ rõ ràng, khiến Chương Mạc Tề cũng bối rối không thể xác định: "Thế nào mà tôi lại có chút cảm giác như mình là một bà mẹ chồng độc ác."

"..." Vương Tương Lâm không nhịn được mà bật cười, ai là mẹ chồng của ai còn chưa chắc đâu.

"Ông còn cười được, ông quên rồi sao, năm đó việc làm ăn của ông không tốt, hơn nữa Vương Nhất Bác ba tuổi còn chưa chịu nói, lúc ấy ông đã tìm người xem bói, ông cũng chẳng xem cho mình đã vội xem cho con trai."

Trước kia dưới chân Đại Thanh sơn có một ông lão trung y, kiêm hành nghề bói toán, nói Vương Nhất Bác là võ thần chuyển thế, cực kỳ thông minh xuất chúng, không chịu mở miệng nói chuyện là bởi vì không muốn cùng phàm nhân giao lưu. Nói cậu tất cả các mặt đều rất ưu tú, chỉ là đường tình gập ghềnh, còn có một số tai họa không thể tránh được, kết hôn sớm mới có thể phá giải tai kiếp.

Vị bán tiên kia đưa cho Vương Nhất Bác một cục kẹo, khi nào cục kẹo tan hết sẽ nói chuyện, chẳng qua cũng rất kiệm lời, đừng cố ép cậu mở miệng, lớn chút sẽ ổn.

Đến khi Vương Nhất Bác mở miệng nói chuyện, từ đầu tiên nhắc đến là 'Xe', ngược lại cũng chứng minh lời vị bán tiên kia nói – cậu thích một số thứ kích thích.

Chương Mạc Tề thoạt nghe cũng rất vui vẻ, mãi cho đến khi cậu đâm người ta một dao, Chương Mạc Tề mới lo lắng, trong tiềm thức vẫn luôn mong ngóng Vương Nhất Bác mau chóng kết hôn sớm một chút.

Nếu cứ tiếp tục thế này, liệu có còn cơ hội kết hôn sớm không?

"Về điểm này, thật ra bà và Tiêu Lệ rất giống nhau, có dịp hai người giao lưu nói chuyện chút đi."

"Tôi mới không, hễ cứ nhắc đến đứa con trai là niềm kiêu hãnh của bà ấy kia, bà ấy lại hỏi tôi Tiêu Chiến có đáng yêu không."

"Được rồi, vậy cứ giả bộ hồ đồ đi. Người ta nói, con trai người ta không chịu quay về, con trai bà cũng chạy luôn rồi. Hai người có đôi có cặp, thật thích hợp, hưởng thụ đi."

Vương Tâm Lâm nói xong vỗ mông rời đi, để Chương Mạc Tề một mình ở nhà đối mặt với một Tiêu Lệ khiến người ta không có năng lực chống đỡ kia.

Chưa từng thấy ai chạy đến nhà người khác mở video về con trai mình từ khi còn đỏ hỏn đến khi trưởng thành, Chương Mạc Tề moi móc cõi lòng cũng không cách nào đánh giá được hành vi và mục đích của Tiêu Lệ.

Tiêu Lệ thật sự vui vẻ nhìn dáng vẻ rối rắm của bà. Tôi có thể có suy nghĩ gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một bà mẹ yêu thương con trai mình mà thôi.

Tiêu Lệ không có năng lực làm thay đổi suy nghĩ cố hữu của một người sáu mươi tuổi, những gì bà có thể làm, chỉ là thêm chút lợi thế cho Tiêu Chiến.

Người trưởng thành không cần phải cảm hóa, chỉ có thể đánh cờ.

/

Vương Nhất Bác ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, cậu vội vàng bò dậy, nhìn thấy người dẫn đường của Tiêu Chiến mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Người dẫn đường kia cũng bất đắc dĩ cười cười, Tiêu Chiến cũng ngủ quên.

Nhà nghỉ chỉ là mấy căn nhà trệt, không có sân, quây quần với nhau thành hình bán nguyệt. Nhà ăn cũng chính là một căn phòng cao hơn một chút nằm bên trái quầy lễ tân, đêm qua bọn họ dùng phân bò để đun sôi nước, Tiêu Chiến vừa bước vào lập tức quay ra, thậm chí bữa tối cũng mang vào phòng để ăn. 

Vương Nhất Bác gọi hai phần cơm với khoai tây, bưng khay đồ ăn gõ cửa phòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quan sát hai mắt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đội nón, hai mắt trông đã có thần hơn một chút.

"Ổn chứ?"

"Ừm, đầu không đau nữa."

Tiêu Chiến lấy phần ăn của mình ra khỏi khay, đẩy Vương Nhất Bác ra rồi đóng cửa lại.

"......"

/

Còn bốn ngày nữa là có thể tới được trại căn cứ EBC, hôm nay bọn họ dự định sẽ đến Dingboche, bước vào độ cao 4.000m so với mực nước biển.

Tiêu Chiến ăn trưa xong thì cả nhóm cùng xuất phát, lúc đi ngang qua ngôi chùa ở đầu thị trấn, Tiêu Chiến dừng lại nghỉ chân một lát, chụp mấy bức ảnh.

Sợi dây đỏ vẫn còn đeo trên cổ tay, Tiêu Chiến nhìn mấy vị Lạt ma lắc lắc tay.

Nơi này là một đài ngắm cảnh tuyệt đẹp, có thể nhìn ra Lhotse và đỉnh Everest ở phía xa, không ít người đều đến đây chụp ảnh, phần lớn đều là người da trắng, Tiêu Chiến làm ra vẻ rất quen thuộc, bước đến tiếp chuyện với bọn họ, làm hướng dẫn viên giúp họ chụp vài tấm ảnh.

Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh giống như một con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi trong giá lạnh, nhưng Tiêu Chiến lại không hề cho cậu một ánh mắt, chụp xong liền gọi người dẫn đường xuất phát, muốn tiếp tục đi lên.

Lhakpa thấy Vương Nhất Bác đáng thương, ấn cậu đến phía trước Chùa chụp vài tấm. Lúc sau Vương Nhất Bác xem lại, mới phát hiện ánh mắt mình vẫn luôn nhìn đi nơi khác.

Cũng chỉ có Tiêu Chiến tàn nhẫn tuyệt tình như vậy mới có thể khiến cho người ta nhìn không chớp mắt.

Tiêu Chiến giống như được thần linh tiếp sức, hăm hở tích cực tiến về phía trước, tinh thần phấn chấn. Vương Nhất Bác vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện đàng hoàng với hắn, dưới chân Everest, dám nói dối chính là một tên khốn.

Họ cần phải đi xuống một thung lũng, sau đó lại đi lên. Khí hậu cũng không tính là quá giá lạnh, giữa trưa còn có thể nhìn thấy một vài người cởi trần, nhưng ở trong thung lũng, nơi gió và những dòng suối nhỏ gặp nhau, lại giống như những cây kim khoan vào nơi yếu đuối.

Vương Nhất Bác hắt hơi vài cái, gió lạnh khiến khí quản cậu khó chịu. Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.

Văn hóa tôn giáo ở đây tương đối mạnh mẽ, không ít ngôi làng còn treo cờ nguyện ở lối vào, có rất nhiều tượng của các vị thần dựng khắp nơi, lúc đi ngang qua, Tiêu Chiến theo thói quen chắp tay vái lạy.

Vương Nhất Bác hỏi hắn có tâm nguyện gì sao.

Tiêu Chiến nói hy vọng thế giới hòa bình.

......

Sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ ngày hôm qua, quan hệ của hai người có vẻ cũng không còn căng thẳng như vậy nữa. Đây cũng là vì Vương Nhất Bác ít lời, cậu tự biết hiện giờ bất kể nói gì cũng đều bị chỉ trích, vì thế chỉ ngoan ngoan ngậm miệng, đi theo phía sau Tiêu Chiến, bồi hắn ngắm cảnh khắp nơi.

Cứ như vậy một đường, sẽ thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cậu cho rằng như vậy.

Những ngọn núi tuyết sừng sững ở phía xa, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy. Vương Nhất Bác căn bản không biết tên chúng, cũng không nhìn ra điểm khác biệt, nhưng Tiêu Chiến thì khác, ngoại trừ tên từng ngọn, hắn còn có thể chỉ ra độ cao so với mực bước biển của từng ngọn một cách chính xác.

Vương Nhất Bác không ngờ đã tiếp xúc lâu như vậy, vẫn còn có thể thấy được một mặt khác của Tiêu Chiến. Không còn một thân kiều quý đầy tật xấu mà chỉ mặc những trang phục bình thường, khoác một chiếc áo khoác dày, giơ máy ảnh lên chăm chú mà ghi lại thế giới này.

Tiêu Chiến tự do khoái hoạt không thể định nghĩa được, chính là nguyên nhân khiến Vương Nhất Bác đưa ra quyết định ngay từ đầu, đồng thời cũng là nguyên nhân khiến cậu cảm thấy hối hận ngay lúc ở dưới chân núi tuyết.

"Anh thật sự không thể đến Everest."

Bốn giờ chiều, khi hai người ngắm mặt trời lặn trên đỉnh Lhotse, Vương nhất Bác đã nói một câu như vậy.

Tiêu Chiến mất kiên nhẫn thở dài, chỉ chỉ dãy núi tuyết phía xa: "Cậu vẫn luôn giỏi phá hoại bầu không khí như vậy!"

"......"

Chịu đựng đi, Vương Nhất Bác, chịu đựng đi. Tiêu Chiến trong lòng tràn đầy sự nhiệt tâm với thiên nhiên, mà mày còn ở chỗ này rối rắm với một mẫu ba phần thích của bản thân.

Hai người sóng vai trải qua một ngày vui vẻ, một khi đã không ăn ý, chính là cách biệt một trời một vực.

/

Đi đi lại dừng dừng hết bốn ngày chỉ liên tục ăn cơm với khoai tây nấu cà ri, cuối cùng cả nhóm cũng đã đến được trại căn cứ EBC.

Tiêu Chiến nhìn đỉnh núi giống như đỉnh chiếc lều kia, đưa tay gãi gãi sau eo, nói đã mấy ngày không được tắm rửa. Vương Nhất Bác bật cười, khen thân thể này của hắn vậy mà có thể chịu đựng được độ cao 5000 mét.

Suốt cả chặng đường này, cậu vẫn luôn bận rộn trước sau làm đủ việc của một tùy tùng, so với vị porter kia còn ân cần hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến biết trong lời cậu có ẩn ý, cả một đường này cậu từng nhắc qua rất nhiều lần, không thể lên đỉnh Everest.

Tiêu Chiến khá tò mò, bản thân từng nói muốn coi trọng sinh mệnh, làm sao nghe vào trong tai lại có cảm giác thiếu suy nghĩ vậy. Everest này, người bình thường có thể leo sao? Tiêu Chiến hắn tự cho mình siêu phàm, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự lao đầu về phía trước như thế này.

Quên đi, quên đi, đừng nói những lời vô nghĩa với phàm nhân, bây giờ hắn chỉ muốn đi tìm Trác tỷ phu, sau đó dẹp đường hồi phủ, về Singapore, mơ mơ màng màng sống qua ngày.

Chịu khổ đủ rồi, ngắn gọn một câu thôi, đây không phải cuộc sống dành cho con người.

Một đường này, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng đã thích ứng được với việc tiêu hao thể lực, cả cơ thể và tinh thần đều phấn chấn hơn, ba người dẫn đường phía sau giống như những tiểu đồng chăn cừu, nhàn nhã tự tại.

Chỉ có Tiêu Chiến cảm thấy mình đang bốc mùi.

Suy nghĩ của Tiêu Chiến luôn khác thường, Vương Nhất Bác đi xung quanh hắn ngửi tới ngửi lui hệt một con chó nhỏ đang đánh hơi, vươn cánh tay ra nói: "Bạc hà, anh có muốn ngửi chút không?"

"......"

Đại ca, nếu như nhớ không nhầm thì cậu cũng đã một tuần không tắm rồi đấy.

Tiêu Chiến ghét bỏ tránh sang một bên, Vương Nhất Bác lại tiến đến hai bước: "Nếu đi lên phải mất ít nhất một tháng anh không được tắm rửa."

Tiêu Chiến tức đến bật cười, hắn nghĩ không ra, Vương Nhất Bác sao lại có thể nhàm chán như vậy.

Thấy Tiêu Chiến cười, Vương Nhất Bác càng giống như một đứa trẻ tìm được một miếng thịt bò trong cơm cà ri.

Hai người ở trại căn cứ nói mấy chuyện nhạt nhẽo, Lhakpa vài lần muốn ngắt lời nói nơi này không có chỗ cho khách leo núi ngủ lại, thưởng thức phong cảnh xong thì cần phải đi xuống.

Ngay cả Lhakpa cũng nhìn ra Tiêu Chiến hoàn toàn không có ý định leo núi, thế mà Vương Nhất Bác lại vẫn phí lời. Tiêu Chiến cau mày phiền chán, rốt cuộc khi nhìn thấy Trác tỷ phu hắn mới vẫy tay rối rít, cắt ngang Vương Nhất Bác.

/

Trác tỷ phu gầy đi khá nhiều, trên người mặc trang phục leo núi dày nặng nhưng thân hình trông còn không cường tráng bằng hồi gặp ở Đại Thanh Sơn. Có điều râu hắn cũng đã mọc ra rất dài, mỗi khi nhìn thấy đoạn râu dài này, Tiêu Chiến đều hỏi một câu, ăn canh không sợ dính phải sao?

Trác tỷ phu không ngờ Vương Nhất Bác cũng đến, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: Cậu làm sao cũng ở đây vậy?"

Tiêu Chiến kéo Trác tỷ phu qua, hai người bước sang một bên, rì rầm nói gì đó với nhau một lúc.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đưa cho Trác tỷ phu thứ gì đó, Trác tỷ phu nhìn nó một lúc lâu, sau đó hỏi Tiêu Chiến vài câu.

Tiêu Chiến chỉ liên tục gật đầu.

Trước khi quay trở lại, Trác tỷ phu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác thật sâu, khiến tim Vương Nhất Bác đập như trống trận.

Tiêu Chiến quay lại, đi ngang qua Vương Nhất Bác nói với người dẫn đường: "Đi thôi, về nhà."

Nhiệm vụ đã hoàn thành, làm xong bước này, dấu chấm câu của Tiêu Chiến xem như hoàn chỉnh. Hắn nhớ nhà, nhớ Tiêu Lệ, hắn có một lời, gấp không chờ nổi mà muốn nói với Tiêu Lệ.

Thế giới rộng lớn như vậy, sẽ luôn có một nơi để chôn vùi tình yêu.

/

Trước khi trời tối, cả nhóm đến Gorak Shep, nơi này từng là trại căn cứ EBC, về sau người ta phát hiện muốn tìm nơi gần hơn để huấn luyện, nơi này mới trở thành điểm nghỉ chân tuyệt vời dành cho du khách.

Ở đây có ba lữ quán, Tiêu Chiến chọn nhà trọ có mái ngói đỏ tươi.

Vừa bước chân vào lữ quán, Tiêu Chiến đã hỏi ông chủ, có rượu không?

Ông chủ gật đầu.

Có thịt không? Tôi muốn ăn thịt nướng.

Ông chủ hơi do dự, Tiêu Chiến liền ném ra một xấp đô la, ông chủ lập tức gật đầu như giã tỏi. Từ sau khi trở về Tiêu Chiến càng thoải mái tự tại, khiến Vương Nhất Bác càng thêm chột dạ.

Nơi này cách trại căn cứ một giờ đi bộ, cậu liền nhân lúc Tiêu Chiến nghỉ ngơi mà quay lên. Tiêu Chiến một thân nhẹ nhàng, phảng phất có cảm giác vui vẻ khi kết thúc một câu chuyện, bất kể kết cục là tốt hay xấu, đều cảm thấy vui vẻ, khiến Vương Nhất Bác không cách nào duy trì bình tĩnh.

Đã đến tận chân đỉnh Everest, không thể để có thêm tiếc nuối nữa.

Lúc Trác tỷ phu nhìn thấy Vương Nhất Bác, trời đã tối mịt, hắn cầm một chiếc đèn chiếu sáng công suất lớn, soi ra sau lưng Vương Nhất Bác.

"Em chỉ có một mình."

Trác tỷ phu có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Quá nguy hiểm."

"Xem như vì sự mạo hiểm này của em mà nhượng bộ một chút, có thể cho em xem món đồ anh ấy đưa cho anh được không?" Vương Nhất Bác bị lạnh, giọng nói run run.

Nhưng dáng vẻ này của cậu không hề đả động được Trác tỷ phu.

"Không thể, tôi đã đồng ý với cậu ấy."

"Ca, em từ Khánh An đuổi đến Everest, cũng nên cho em một cơ hội, đúng không? Cũng nên cho em biết, mình làm sao mà chết, được không?"

Từ 'chết' mà cậu dùng này, khiến Trác tỷ phu bật cười.

"Tiêu Chiến nói với tôi là 'an táng', cậu lại ở chỗ này nói 'chết', hai người các cậu quả là rất ăn ý. Chuyện của các cậu, hôm nay tôi mới biết được."

Vì hai người ăn ý, vậy thì cho cậu xem một chút đi.

Khi Vương Nhất Bác nhìn thấy viên pha lê thì không hiểu ra làm sao, mãi cho đến khi Trác tỷ phu rọi đèn tới chiếu vào viên pha lê, cậu mới nhìn thấy hai chiếc nhẫn ở bên trong.

Là một cặp nhẫn trơn có khắc chữ, không nhìn thấy nhãn hiệu, nhưng cậu có thể nhìn thấy bên trong lòng nhẫn có khắc chữ.

"XZ" và "WYB", ngoài ra, còn có một hình điện tâm đồ.

Thịch, thịch, thịch. Vương Nhất Bác như thể đang nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn.

Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn kia, mãi cho đến khi nước mắt rơi trên quả cầu pha lê, Trác tỷ phu mỡi vỗ vỗ vai cậu.

"Cậu ấy nói đỉnh Everest chính là nơi an táng chúng."

Trác tỷ phu muốn lấy lại, nhưng Vương Nhất Bác lại gắt gao nắm chặt.

"Không thể, không phải đồ của cậu, hiện giờ nó thuộc về Everest."

Phải rồi, không tặng cho mày, không thộc về mày, viết tên mày thì thế nào, bỏ lỡ rồi, Tiêu Chiến cũng không cần nữa, đã đến lúc nên an táng.

Vương Nhất Bác lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mới hiểu khoảng cách giữa cậu và Tiêu Chiến rốt cuộc là ở mức nào. Cậu biết Tiêu Chiến đã động tâm, đấy cũng chính là một phần vạn nguyên nhân khiến cậu muốn tranh đấu. Chẳng qua, điều cậu không biết chính là, tình yêu này đã thật sự rơi trên đầu cậu, đã được đánh dấu, được đặt tên. Thứ mà cậu bỏ lại tất cả sau lưng để theo đuổi, lại chính là thứ từng bị cậu bỏ lại phía sau.

Những tan nát cõi lòng đó, những giọt nước mắt đó, so với tưởng tượng của Vương Nhất Bác còn khắc sâu hơn, là tình cảm không cách nào nói thành lời, là cái tên muốn gọi ra thành lời.

Vương Nhất Bác vuốt ve viên pha lê kia, xoay người xuống núi. Trác tỷ phu không yên tâm, đặt cây đèn công suất lớn vào trong tay cậu.

"Chúc cậu may mắn, người anh em."

Vương Nhất Bác bày tỏ lòng biết ơn. Vào lúc cậu không hay không biết, tình yêu đã bất tri bất giác rời đi.

Đã rời đi rồi.

/

Lúc trở lại lữ quán, Tiêu Chiến đang ăn, trên bàn đặt một chiếc máy tính và một đĩa thịt nướng bên cạnh. Tiêu Chiến đang sắp xếp lại các bức ảnh, các thể loại ảnh núi tuyết với mặt trời mọc và mặt trởi lặn, cảnh sắc đẹp nhất trên thế giới, xứng đáng với tình yêu đó.

Trắng tinh không tì vết, là thứ mà Vương Nhất Bác yêu thích, Tiêu Chiến cũng thích, là định nghĩa của Tiêu Chiến về tình cảm của mình, cho nên mới phong ấn trong pha lê, an táng trên đỉnh núi tuyết.

Ngay cả khi có rơi xuống, giữa núi non hùng tráng, cùng là nơi tốt nhất nó nên thuộc về.

Một thoáng lạnh lẽo khiến Tiêu Chiến phải ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cười cười: "Thịt nướng hôm nay có hơi ướt, nhưng vẫn có thể ăn được."

Vừa nói hắn vừa ôm máy tính đứng lên, bị Vương Nhất Bác giữ chặt cánh tay. Đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân thể, Vương Nhất Bác lòng tham không đáy, muốn ôm hắn.

Tiêu Chiến nhìn qua rồi tránh thoát, hắn bước ra khỏi cửa, tìm được một góc không người.

Trời đã tối đen, Vương Nhất Bác từ nơi nào trở về, Tiêu Chiến có thể đoán được, giờ phút này dưới chân Everest, đã đến lúc đọc điếu văn.

"Nói đi." Tiêu Chiến ngữ khí dịu dàng hiếm thấy.

"Em xin lỗi."

Tiêu Chiến mỉm cười an ủi, Vương Nhất Bác, đều đã kết thúc rồi.

Vương Nhất Bác lắc đầu, thật gấp gáp muốn bày tỏ lòng mình.

"Lúc đầu khi em đâm người ta, mẹ em căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, là bởi vì đối phương muốn cá chết lưới rách, để cảnh sát tìm đến cửa, mới khiến bà phát bệnh. Tình yêu thương của ba mẹ em chính là như vậy, không chú trọng đạo đức, lại luôn muốn rêu rao mình là hiền thê lương mẫu. Em đoán có lẽ em cũng giống mẹ mình, từ nhỏ đã luôn giả vờ ngoan ngoãn, bởi vì khi em ngoan ngoãn, ba mẹ em sẽ bớt nói một số lời em không thích nghe, chú Lê cũng thích em, mọi người đều sẽ thích em. Lúc còn nhỏ em trốn học, lúc thi cử cũng gian lận để có kết quả tốt, người khác có đối tượng em cũng muốn có, nhưng ngoại trừ việc hưởng thụ khi dẫn nàng ra ngoài chơi được người ta khen bạn gái em thật xinh đẹp kia ra, em cũng ghét bỏ nàng cứ luôn quấn lấy em, muốn em để ý nàng nhiều hơn. Lúc phát hiện nàng lừa dối, phản ứng đầu tiên của em là cảm thấy mất mặt. Em có thể dỗ dành khiến tất cả những người xung quanh đều vui vẻ, thế cho nên khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của người nhà em chính là nguyên nhân do người khác gây ra. Em trong mắt mẹ là đứa trẻ ngoan ngoãn sạch sẽ nhất, không thể có vết nhơ. Em và mẹ đi Nhật, bà ở nhà đều tưởng rằng em đi học đàng hoàng, thực tế là em chỉ chạy đến trường đua đua xe tán gái. Trong lòng em luôn có một con sói đói, hễ thấy ai cũng muốn cắn xé, nhưng em cũng hiểu xã hội có quy tắc của nó, bởi vậy càng ngày em càng giỏi ngụy trang. Trở về gặp được anh, chính là một phú nhị đại không có bản lĩnh mà em không phục nhất, vì cái gì mọi người đều phải cẩn thận như vậy? Dự án Loan Cương ngay từ đầu em đã biết nó đáng giá, cho nên mới bất chấp mọi giá mà dỗ dành anh. Em cảm thấy chúng ta là cùng một loại người, có thể cùng hòa nhập cũng có thể cùng thức tỉnh. Nhưng mà Tiêu Chiến, tình cảm là thứ không cách nào giải thích được, em thật lòng thích anh, thật sự rất thích, thấy anh cười em liền vui vẻ, anh đặc biệt thích cười, gương mặt tươi cười của anh lúc ở LA cả đời này em sẽ không bao giờ quên được. Nhưng em không dám, mẹ em tức giận đến môi cũng tím tái, em thật sự rất sợ. Em muốn mang anh giấu đi, nhưng em lại cảm thấy anh là hoa hướng dương, cho dù có kéo anh đi anh cũng sẽ không vui vẻ, cũng sẽ không nguyện ý cùng em trốn Đông trốn Tây. Em biết mình là kẻ tàn nhẫn, em nghĩ từ bỏ là được, dù sao anh cũng không thích em nhiều như vậy, anh luôn có thể vượt qua được, em cũng có thể vượt qua."

Vương Nhất Bác hồ ngôn loạn ngữ, Vương Nhất Bác vô kế khả thi, chẳng sợ mất tự trọng mà bày ra mỏi mệt, chỉ hy vọng Tiêu Chiến có thể nhìn thấy sự chân thành của mình, lưu lại cho cậu một phần tình cũ.

Lúc cậu nhìn thấy hai chiếc nhẫn đó liền biết, mình đã bỏ lỡ dáng vẻ tốt đẹp nhất của tình yêu.

Trước khi lên đường, cậu cho rằng Tiêu Chiến là vì khổ sở bởi mối tình này, là muộn màng nhận ra tình cảm của mình, lại không nghĩ tới, trong lúc cậu vô thanh vô tức âm thầm hưởng thụ hạnh phúc, tình yêu của hắn đã trưởng thành rồi. Tiêu Chiến nhanh chóng và dễ dàng vượt qua cậu, đã đi đến bước muốn quên lãng.

Cậu cho rằng chỉ cần chặn ở trước mặt Tiêu Chiến, nói với hắn, em muốn cùng anh bên nhau cả đời, thì Tiêu Chiến sẽ cười rộ lên với mình, giống như khi ở Los Angeles vậy.

Cậu sai rồi, không ai có thể ngăn cản một người đi dự đám tang.

Vương Nhất Bác khóc không thành tiếng, vừa rồi khi cậu nói đến 'Đều sẽ vượt qua', lại ứng với câu mà Tiêu Chiến cũng vừa mới nói khi nãy: 'Đều đã qua rồi.'

Qua rồi, không tốt sao? Mục đích đã đạt được, không phải rất tốt sao?

Tiêu Chiến cười nhìn cậu, nước mắt rơi trên máy tính. Vương Nhất Bác muốn vươn tay đến lau nước mắt cho hắn, lại không dám, cho nên chỉ có thể buông xuống.

"Anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa được không, em hứa, sẽ yêu anh thật tốt."

Phờ phạc yếu đuối và bất lực biết bao nhiêu, Vương Nhất Bác đến nói cũng khổ sở, nếu tình yêu có thể dùng lời chót lưỡi đầu môi để chứng minh, vậy thế giới thật sự sẽ có hòa bình.

Nhưng phải làm thế nào, mới có thể khiến Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại?

Tiêu Chiến liếm liếm khóe môi, có hơi mặn, lắc đầu nói: "Tôi đã không cần nữa rồi, Vương Nhất Bác, yêu đương không thể nói nữa, đã kiệt sức rồi. Tôi không phải người thích tự mình phiền não."

"Làm ơn."

Vương Nhất Bác khóc đến thương tâm, tang lễ này thì ra thật sự có người sẽ rất khổ sở.

"Vương Nhất Bác, tôi là người bạc tình, cậu xem, Cố Thiên gặp phải người không ra gì, tôi cũng nhất định muốn phá, không muốn an ủi; Lý Hạ Triết khiêu khích tôi, tôi quay đầu liền khiến hắn cút khỏi tầm mắt; Giản Phàm nếu không phải vì có ba nó, tôi đã sớm tìm người cho nó một trận nên thân. Tôi thà rằng tốn chút tiền cho người khác, cũng không muốn bản thân phải bận tâm. Mẹ tôi nói tôi cao ngạo quá như vậy rất không tốt, nhưng đây chính là phương thức tồn tại của tôi. Nhẫn là mua ở LA, bởi vì muốn cho cậu một kết quả, không nghĩ tới lúc gặp cậu lại là lời kết án tử cho tình cảm này. Chẳng qua cũng không sao hết, đều đã qua rồi, bởi vì tôi bạc tình, sẽ sớm ổn hơn cậu. Thấy cậu khóc như vậy tôi cũng cảm thấy rất hả giận, tôi biết như vậy là không tốt, nhưng tôi không thể ngăn mình cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, cũng không ngăn được bản thân đau lòng cùng khổ sở. Nhưng đừng nói chuyện muốn tôi quay trở lại nữa, tôi không cần tình yêu, cậu có hiểu không? Cậu hẳn là sẽ hiểu. Thật tốt vì đã từng có, thô tục như vậy, vượt qua được là tốt rồi. Mấy tháng qua tôi cũng đã thay đổi rất nhiều, sự thật chứng minh yêu đương không thích hợp với tôi, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, cậu cũng sẽ mệt mỏi. Cậu vẫn luôn nhân nhượng tôi, nhưng tôi không thể cho cậu hồi đáp tương xứng. Buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính mình."

Lúc nói chuyện nước mắt Tiêu Chiến tuôn rơi, hai người lần đầu trải lòng, lại chính là ở vào thời điểm kết thúc.

Hộp nhẫn bị ném vào thùng rác ở lối vào trung tâm thương mại, được người dọn dẹp trả lại quầy hàng cùng thương hiệu. Bởi mỗi một cặp nhẫn đều là độc nhất vô nhị, rất nhanh đã có thể tìm được số điện thoại của Tiêu Chiến. Giám đốc nói, đây là một trải nghiệm quý giá, cũng là một gia tài, thùng rác không nên là nơi nó thuộc về, Tiêu Chiến mới chịu nhận lại.

Mất mà tìm lại được. Nhưng tình cảm không phải là thứ mất rồi có thể tìm lại được, hắn không cho cơ hội này. Tình yêu của hai người cứ như vậy mà kết thúc, hết thảy đều đúng lúc.

Một tang lễ cho một mối tình, hai đương sự, nghi thức mà Tiêu Chiến muốn, rốt cuộc đều đầy đủ. Hắn có thể đi ra ngoài, nói một câu tình yêu đều là chó má, cũng có thể xoay người nhìn các mỹ nữ huýt một tiếng sáo vang, nói, mau, nhào vào lòng ca ca.

Gió biển ở Singapore, ánh mặt trời ở Los Angeles, không thể so sánh với những khoái lạc ở nơi này sao?

Sự khởi đầu của cuộc gặp gỡ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đến hồi kết, thắng thua khó phân. Vương Nhất Bác khó có thể tưởng tượng được tâm trạng của Tiêu Chiến ngày hôm đó là thế nào. Hết thảy đều là thuận lý thành chương, Tiêu Chiến chỉ có dùng chân tâm, mới có thể quyết tuyệt như vậy.

Vương Nhất Bác ngồi sụp xuống, nước mắt khiến cậu có chút thiếu oxy, khiến cậu phải há miệng thở dốc, hỏi Thiêu Chiến, thật sự không còn khả năng nào nữa sao?

Tiêu Chiến nhìn đỉnh Everest, nói: "Đã không còn. Hy vọng núi tuyết có thể chữa lành cho cậu, cậu phải kiên cường lên, Vương Nhất Bác."

Trái tim Tiêu Chiến thật tàn nhẫn, một bên chém nát đầu quả tim người ta, một bên lại dùng miệng khẽ thổi thổi lên miệng vết thương, dỗ dành nói đừng khổ sở.

Tiêu Chiến xoay người rời đi, Vương Nhất Bác đứng dậy đuổi theo.

"Chúng ta về sau có thể làm bạn được không?"

"Không nên."

Vương Nhất Bác xòe lòng bàn tay ra che lên mặt mình lau nước mắt, nhưng vừa lau xong những giọt nước mắt khác lại chảy xuống.

"Tiêu Chiến, chậu lan kia của em đã chết rồi, anh cũng đi rồi. Trên đời này em không còn thứ gì quý giá nữa."

Vương Nhất Bác che mặt, nước mắt chảy dài trên những ngón tay. Tiêu Chiến cảm thấy mình tựa như một đao phủ tội ác tày trời, Vương Nhất Bác đã sai khi đối xử với hắn như một người tốt.

"Mua một chậu lan khác, yêu một lần nữa." Đây là giải pháp của Tiêu Chiến.

"Để em bồi anh hết hành trình này, em sẽ tuyệt đối không quấy rầy anh."

Tiêu Chiến thở dài, đôi mắt sưng đỏ này của Vương Nhất Bác ước chừng sẽ thường xuyên xuất hiện trong mơ.

"Được." Tiêu Chiến nói.

_TBC_

Đọc đã luôn hen. Nay về trễ nên đăng muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx