Chương 14 - Đàn ông thì không được, có đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sáng sớm thứ Bảy, Vương Nhất Bác ở dưới lầu chờ Tiêu Chiến mười phút, hắn mới khoan thai đi đến.

Tiêu Chiến một thân Oversize màu hồng nhạt xuất hiện trước cửa khu căn hộ, Vương Nhất Bác không nhìn ngang liếc dọc, cho nên hoàn toàn không trông thấy, mãi đến khi hắn chui vào ghế phụ, Vương Nhất Bác mới nhận ra. May mà nhờ đôi chân dài có thể so sánh với người mẫu của hắn kéo lại, mới định hình được quần áo, không biến thành mớ giẻ lau di động.

Tiêu Chiến tựa vào ghế phụ lười biếng nói: "Chào."

Thật lâu không có động tĩnh gì, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Vương Nhất Bác đang quan sát hắn.

Chính là ánh mắt cậu nhìn hắn khi hai người gặp mặt lần đầu tiên, lúc ấy bị Tiêu Chiến cực kỳ chán ghét, dẫn đến một số hiểu lầm. Giờ số lần đã nhiều lên, Tiêu Chiến cũng trở nên vô cảm.

Vương Nhất Bác nhìn tay trái được trang bị đầy đủ phụ kiện của hắn, không nhịn được mở miệng hỏi: "Sao tay phải lại trống không thế?"

Tiêu Chiến lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt như người ta thiếu nợ mình, giơ nắm đấm dứ dứ làm động tác giả.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, khẽ nhếch khoé miệng khởi động chân ga.

Tiêu Chiến chỉ đạo Vương Nhất Bác lái xe, hắn vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn điện thoại nhưng ở thời điểm mấu chốt sẽ đúng lúc giơ tay lên chỉ huy "Rẽ trái", "Rẽ phải", "Quay đầu"...

Có đôi khi đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên, hệt một chiếc điều hướng sống.

Vương Nhất Bác bỗng nhớ tới những nhân vật trong tiểu thuyết kia, bề ngoài ra vẻ bất cần đời, kỳ thật lại tỉ mỉ và nhạy cảm. Nhưng sau khi bị Tiêu Chiến chỉ đạo rẽ sai hai lần, cậu liền từ bỏ suy nghĩ này, đoạt lấy điện thoại trong tay Tiêu Chiến đặt trên đài điều khiển xe: "Anh không chỉ đạo thì sao tôi có thể đi nhầm được?"

"Tôi không chỉ đạo cậu có thể đi đúng sao?"

Rõ ràng chỉ là chuyện điều hướng xe, hai người cũng có thể cãi cọ suốt dọc đường.

Đến nơi, Vương Nhất Bác lại cười nói: "Chiến ca uy vũ."

"Ngưng!" Tiêu Chiến xuống xe, chỉnh trang lại quần áo của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào sân tập duy nhất của đội xe chuyên nghiệp Khánh An.

Một bên sân huấn luyện là làn đường tiêu chuẩn, chín đường cong và mười tám khúc cua, xa xa nhìn không thấy đích.

Hai người vừa mới vào cửa, một người đàn ông cường tráng trên cằm để râu đi tới chào hỏi Tiêu Chiến: "Đến rồi à?"

Tiêu Chiến gật đầu đáp lại, đồng thời chỉ chỉ Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, cựu thành viên của đội xe WRC chuyên nghiệp Nhật Bản."

Vương Nhất Bác đưa tay ra bắt tay người này.

"Đây là Cương ca, đại quản gia của đoàn xe."

Tiêu Chiến biết đàn ông thích đua xe chính là thích cả đời, so với chuyện nữ nhi thường tình còn hơn rất nhiều. Thường ngày Vương Nhất Bác rất bận rộn, dường như đua xe đã trở thành quá khứ, Tiêu Chiến là muốn dẫn Vương Nhất Bác đến nơi này thư giãn một chút, nhân tiện muốn để Vương Nhất Bác biết, ở trong nước nếu cậu muốn đua chuyên nghiệp, tôi có người.

Vương Nhất Bác cười cười, cậu vừa về nước đã nhận được lời mời của đội xe Thượng Hải, có điều đã bị cậu từ chối. Nếu cậu chọn về nước tức là đã suy nghĩ rõ ràng, sở thích là sở thích, nghề nghiệp là nghề nghiệp.

Vương Nhất Bác cũng không có ý định tiếp tục làm tay đua chuyên nghiệp, nhưng Tiêu Chiến vui vẻ làm Doraemon, Vương Nhất Bác cũng vui vẻ làm Nobita.

Ba người đi vào văn phòng, Tiêu Chiến đi ở phía trước như thể ông chủ của nơi này, Lưu Cương ca và Vương Nhất Bác đi sau cùng trao đổi.

Đến cửa phòng làm việc, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác túm lấy: "Chúng ta đua trước một vòng chứ?"

Cậu vừa nhìn thấy đường đua máu trong người liền sôi sục lên, con đường núi ở Đại Thanh Sơn cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác này, chỉ có đường đua trống trải quen thuộc bày ra trước mắt kia, mới khiến cơn cuồng loạn mà Vương Nhất Bác vẫn luôn cố gắng áp chế lập tức xông ra.

Sự phấn khích này kích thích tất cả các giác quan của cậu, Tiêu Chiến ở đối diện trông cũng giống như một thiên thần.

"Được a." Nụ cười của Tiêu Chiến còn chói mắt hơn cả thiên thần.

/

Tiêu Chiến lái một chiếc Toyota GR Yaris đã được nâng cấp để phù hợp hơn với các cuộc đua cần sức bền. Tiêu Chiến và một nhóm người chơi xe thể thao ở núi Đại Thanh chỉ có thể coi là thi đấu ở một địa điểm bất hợp pháp, là một cách để các phú nhị đại thể hiện tài lực cùng sự đam mê tốc độ.




Sự khác biệt lớn nhất giữa các cuộc đua xe, thực sự không chỉ là tốc độ mà còn là sức chịu đựng và kỹ năng đồng đội, mà sự khác biệt lớn nhất giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư, chính là nhận thức khác nhau về đua xe.

Cho nên ở Đại Thanh Sơn, Vương Nhất Bác không thích đua với Tiêu Chiến, bởi vì đó không phải là chính thống, thắng hay thua đều không phải một trải nghiệm đáng để xuất thủ.

Nhưng lúc này, trên đường đua chuyên nghiệp, Vương Nhất Bác mong chờ cuộc đọ sức với Tiêu Chiến. Đối với Tiêu Chiến, cậu luôn có một loại dục vọng thắng bại không thể giải thích được, nhưng có lẽ, thắng cũng chẳng có phần thưởng gì.

Hai người được dẫn đấu một vòng để làm quen với đường đua trước, sau đó, Vương Nhất Bác nói cho Tiêu Chiến về thao tác cải tiến xe.

"Đại ca à, lúc tôi chơi đua xe cậu còn đang lừa trẻ con đấy." Tiêu Chiến cắt ngang lời cậu.

Cửa xe mở, Vương Nhất Bác cúi xuống ôm vô lăng, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến, bật cười.

Gần đây Tiêu Chiến luôn thích dùng mấy lời này để nhấn mạnh việc mình sống lâu hơn cậu sáu năm, có lẽ cũng là một biểu hiện của dục vọng thắng bại mãnh liệt.

Xe Yaris nhẹ đến mức cảm giác như đang bay lên khi đạp ga.

Lúc Tiêu Chiến lao đi không có bất kỳ chút do dự nào, bất quá lúc vào cua hắn vẫn quen với thói quen cũ, để xe tự trôi, nhưng điều này không phù hợp với chiếc xe này cũng không phù hợp với cuộc đua này.

Chẳng bao lâu sau Vương Nhất Bác đã vượt qua hắn. Đối với đàn ông mà nói, tốc độ chính là chất kích thích tự nhiên, Vương Nhất Bác nghe tiếng lốp xe quen thuộc ma sát dưới gầm xe, ngửi thấy mùi xăng quen thuộc, lướt qua Tiêu Chiến, khoái cảm trong đầu có thể sánh với cực khoái.

Tiêu Chiến nhìn đuôi xe Ford ở phía trước vào cua êm ái vững vàng thẳng tắp, nhưng không thể tận dụng cơ hội, khát vọng chinh phục trong lòng hắn cũng hừng hực cháy lên.

Chuyên nghiệp thì sao nào?

Lúc vào cua lần nữa, Tiêu Chiến trực tiếp lao thẳng ra khỏi làn đường, lao đuôi xe vòng qua góc đường để vượt qua Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không phải chuyên nghiệp, không cần nói đạo lý.

Hai người ngươi tới ta lui, cuối cùng nghiệp dư vẫn thua.

Tiêu Chiến từ trên xe bước xuống, ném mũ bảo hiểm vào trong xe, vuốt vuốt lại mái tóc, ra sức chăm chút để mái tóc của mình không lộn xộn.

Vương Nhất Bác bước đến trước mặt Tiêu Chiến, lộ ra ánh mắt hưng phấn bên trong mũ bảo hiểm, hỏi: "Phục không?"

Tiêu Chiến dùng ngón trỏ và ngón giữa khép vào nhau, làm một động tác bắn lên mũ bảo hiểm của cậu: "Không phục."

Nói xong hai cùng người cười rộ lên, Vương Nhất Bác cởi mũ bảo hiểm xuống, mặc kệ mái tóc rối tung, mặt xung huyết vì hưng phấn nên có hơi đỏ.

Vương Nhất Bác hôm nay mặc áo một chiếc khoác màu nâu, quần jeans phối với giày thể thao màu trắng, trên mặt tràn ý cười, rất tương xứng với ánh mặt trời. Cậu thao thao bất tuyệt nói về sự khác biệt giữa việc độ cùng một chiếc xe của đội xe Nhật Bản và đội xe Trung Quốc, khi cao hứng còn không ngừng khoa chân múa tay, mang sự ổn trọng tích lũy từng ngày từng ngày trong xương tủy quét sạch không còn chút nào. Tiêu Chiến thầm tính tuổi của mình trong lòng, nhớ lại những gì mình đã làm sáu năm trước, không thể không khen Vương Nhất Bác một câu "Vững như lão cẩu".

Vương Nhất Bác nói một hồi thì ho khan, Tiêu Chiến đưa cho cậu một chai nước, Vương Nhất Bác uống xong khóe miệng vẫn còn đang nhếch lên. Đua xe rất đơn giản, tăng ga – chiếc xe như bay lên, một lòng hướng về phía trước, sẽ luôn đến đích.

Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang nói, nhìn xem, vẫn là tôi hiểu rõ cậu.

"Cảm ơn Chiến ca thật nhiều!" Vương Nhất Bác vừa vào cửa vừa nói ra những lời vẫn khắc ghi ở trong lòng.

"Bác ca vui vẻ là được." Tiêu Chiến rời mắt khỏi khóe môi Vương Nhất Bác.

Đây cũng không phải là tham luyến nhất thời, từ sau khi trở về từ hải đảo, Tiêu Chiến đã lên kế hoạch rồi. Chẳng qua khoảng thời gian đó Vương Nhất Bác vẫn luôn bận rộn, cho nên chưa thể thực hiện được.

Dỗ dành người khác, Tiêu Chiến cũng làm được.

/

Đến trưa hai người tách ra, Vương Nhất Bác trở về căn hộ ở Khánh An, sau khi hầu hạ chậu lan kia xong, cậu lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

"Lực ca, hôm nay em đến sân huấn luyện đoàn xe của anh."

"Không có, hai ngày nay đúng lúc có thời gian."

"Một người bạn dẫn em đến."

"Là... Tiêu Chiến."

"Được, lần sau em trực tiếp đến."

"Ừm, gặp sau."

Ông chủ của đội xe, Lực ca là họ hàng của Vương Nhất Bác, một thành viên của đội xe chuyên nghiệp trong nước. Vương Nhất Bác đi con đường này, ít nhiều cũng là do anh ta hun đúc.

Trước đó Lực ca từng mời cậu đến chơi, cậu lấy lý do công việc bận rộn để từ chối. Không phải vì bất cứ điều gì, chỉ là muốn từ bỏ, bởi vì sợ sẽ nghiện.

Vương Nhất Bác quả thực không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ đưa cậu đến đó, biểu tình giống như dâng báu vật của hắn khiến Vương Nhất Bác không thể nói ra sự thật. Cũng may cậu và Cương ca không quen biết, bằng không khó có thể tưởng tượng Tiêu Chiến sẽ phản ứng thế nào.

Vương Nhất Bác não bổ, không hiểu vì sao lại mang chậu hoa lan vừa mới lau rửa ra. Cậu gẩy gẩy chiếc lá mập mạp khỏe mạnh, trong lòng nghĩ đến tiệc rượu ngày mai.

Vừa mong đợi vừa có chút phiền não khó có thể giải thích, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại.

/

Sáng sớm, Vương Nhất Bác vẫn đi đón Tiêu Chiến.

Lần này Tiêu Chiến quá đúng giờ, lúc Vương Nhất Bác đến, hắn đã chờ ở dưới lầu.

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, vẫn còn 5 phút mới đến thời gian đã hẹn.

Hôm nay Tiêu Chiến vẻ mặt hạnh phúc nghỉ ngơi đầy đủ, bên vai đeo túi đựng dụng cụ thể thao, một thân đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, từ rất xa đã vẫy tay chào Vương Nhất Bác.

Lần thứ hai ngồi lên ghế phụ 707, Tiêu Chiến thở dài: "Tôi đây tài xế của mình cũng không cần, Panamera của mình cũng không lái, còn cố tình ở dưới lầu chờ cậu hết năm phút, vui vẻ không, Vương Nhất Bác?"

Tài xế Vương Nhất Bác cởi mũ lưỡi trai của hắn ra, nhìn hắn thật kỹ.

"Sao thế?" Tiêu Chiến sờ sờ mặt mình.

"Mặt to như vậy, phải nhìn thật kỹ mới có thể nhớ kỹ."

"......"

Đùa giỡn hai câu, Vương Nhất Bác mới cười khởi động xe.

Lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện Vương Nhất Bác lại mặc quần áo giống mình.

"Đồ bắt chước."

Một phút sau Vương Nhất Bác mới hiểu hắn nói gì, chỉ nhấc chiếc mũ của Tiêu Chiến đang đội lên, nói: "Này mới là đồ bắt chước."

Tiêu Chiến chậc chậc lấy làm kỳ lạ, khi âm thanh nổi lên, hắn không nhịn được cười.

Nhạc thiền giúp dễ ngủ đã được đổi thành Rock'nRoll, "học hỏi" cũng đến là tinh túy.

Vương Nhất Bác mỉm cười vịn vô lăng, hai người không nói gì, nụ cười hòa vào ánh nắng ấm áp mùa Đông, có một sự ăn ý hoàn hảo.

/

Từ khi học cao trung, Tiêu Chiến đã thích bóng chày, nhưng vì xung quanh không có nhiều người chơi cho nên hắn thường chạy đến cung thiếu nhi, quen biết được một số bạn bè.

Thời Đại học, hắn là thành viên tích cực của câu lạc bộ bóng chày, sau đó chuyển từ câu lạc bộ trong trường đến các câu lạc bộ ngoài trường, khi điều kiện đầy đủ, sở thích này vẫn còn cho đến bây giờ.

Giản Phàm và Lý Hạ Triết bị hắn ảnh hưởng, cũng được hắn đưa vào giới bóng chày.

Vừa vào cửa Vương Nhất Bác đã thấy Giản Phàm, gã cười toe toét, nhìn thấy Tiêu Chiến lập tức thân thiết gọi một tiếng: "Chiến ca."

Tiêu Chiến chép miệng hai tiếng, ném túi dụng cụ cho gã, Giản Phàm bắt lấy đi theo phía sau hắn.

Trước khi vào phòng nghỉ, Giản Phàm quay đầu lại cười mập mờ với Vương Nhất Bác.

"......"

Giản Phàm trong lãnh cung thấy được hy vọng, đương nhiên là cực kỳ khoe khoang.

/

Câu lạc bộ thuộc sở hữu tư nhân, trang trí sang trọng, những người ở tầng lớp thượng lưu không tham gia vào việc giao lưu xã hội vô nghĩa, sở thích của họ sẽ trở thành tài nguyên, người ở đây không phú cũng quý, phí thành viên hàng năm rất cao, thứ mang lại không chỉ có vui vẻ.

Tiêu Chiến dẫn bạn bè mới đến, người trong câu lạc bộ rất nể mặt, sau khi biết Vương Nhất Bác giỏi ném bóng liền có người nhường vị trí.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chia thành một đội, Tiêu Chiến giữ vị trí phòng thủ. Giản Phàm thì ở đội đối diện.

Vương Nhất Bác khi lên sân thi đấu khí chất hoàn toàn khác biệt, tính công kích mười phần, vô cùng chuyên chú. Ánh mắt nhìn về phía người đánh bóng hệt như một con báo khóa chặt con mồi, đủ lực uy hiếp.

Khi Tiêu Chiến nhìn thấy tư thế ném bóng của cậu, tuy trong lòng đã có phán đoán sơ bộ nhưng Vương Nhất Bác vẫn khiến người ta phải giật mình, cậu phối hợp ăn ý với người bắt bóng, trận đầu tiên đã loại luôn tay đánh bóng của đội bạn.

Tiêu Chiến đột nhiên có cảm giác hãnh diện, hắn huýt sáo với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn về phía hắn, tuy ít nói ít cười, nhưng lúc quay đầu lại liền thản nhiên nhàn nhạt nhếch khóe miệng.

Đây là biểu hiện chuyên chú nghiêm túc của nam nhân khi ở chiến trường, nhưng nụ cười rất nhạt kia vẫn lấy lòng Tiêu Chiến.

Là một thủ môn phòng thủ, Tiêu Chiến chạy đúng chỗ, trận đấu kết thúc cả người trên dưới đều bẩn thỉu, bộ dáng khó có cơ hội thấy được này của hắn thu hút ánh mắt của Vương Nhất Bác, hắn vừa ra sân, cậu lập tức đuổi theo.

Kết thúc trận đấu đầu tiên, đối phương ghi điểm rất thấp, Vương Nhất Bác và người bắt có công lớn.

"Bác ca thật nở mày nở mặt!" Tiêu Chiến đấm vào ngực cậu.

Vương Nhất Bác cười, cả khuôn mặt ửng đỏ, vui vui vẻ vẻ, giống hệt ngày hôm qua ở trường đua. Cậu cùng Tiêu Chiến bàn luận, đề tài tự nhiên chuyển sang ý thức nghề nghiệp của người bắt bóng.

"Dự đoán của anh ta siêu chính xác, không có thủ thế của anh ta, tôi cũng không thoải mái như vậy."

Giản Phàm cũng đứng giữa hai người, mở bình nước ân cần đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn im lặng lắng nghe, đột nhiên nghĩ đến gì đó, liền cắt ngang Vương Nhất Bác: "Hắn ta tên Tạ Chí Bằng, hình như cũng từng sống ở Nhật, hai người hẳn là có tiếng nói chung."

"Đúng vậy." Giản Phàm tiếp lời.

Vương Nhất Bác bắt được chút khác biệt trong giọng điệu này, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã nghe Tiêu Chiến nói tiếp: "Là Gay nha, hắn ta siêu thích soái ca, cậu đoán xem hắn ta có thể đợi được bao lâu?"

Tiêu Chiến vừa dứt lời, Tạ Chí Bằng đã đi tới, gã chào hỏi Tiêu Chiến, sau đó nhiệt tình xã giao với Vương Nhất Bác.

Giản Phàm và Tiêu Chiến ăn ý cười cười. Tiêu Chiến ở phía sau Tạ Chí Bằng dùng khẩu hình nói với Vương Nhất Bác "Thế nào?" sau đó cười cười quay lại sân bóng, hắn là người đánh bóng số một.

Tạ Chí Bằng nói một tràng dài, Vương Nhất Bác không nghe kỹ, chỉ nhàn nhạt nói: "Tiêu Chiến rất giỏi."

"Ừ?"

"Cho nên đi xem trận đấu đi."

"Ồ, à, được."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang cầm gậy bóng, cứ có ảo giác bị mèo cào.

Suốt trận đấu tất cả mọi người đều cực kỳ hưng phấn, Tiêu Chiến thủ thành đến đầu đầy mồ hôi, công - phòng đều có thể, Vương Nhất Bác cũng biểu hiện xuất sắc, vì đội mình giành được tiên cơ.

Mãi đến trưa, trận đấu mới kết thúc.

Tiêu Chiến tắm rửa nhanh, lúc đi ra, bị Vương Nhất Bác chặn ở cửa.

Từ lúc mới bắt đầu Tiêu Chiến đã không thèm để ý đến cậu.

Vương Nhất Bác đưa tay đón lấy giọt nước nhỏ xuống từ trên tóc Tiêu Chiến: "Đang chờ tôi sấy tóc cho anh à?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu né tránh, ký ức sấy tóc đêm đó quay lại, hắn nhíu nhíu mày: "Ai mà thèm."

Tiêu Chiến tự sấy tóc, Vương Nhất Bác cười cười tiến đến.

"Chiến ca thật lợi hại, động tác đánh bóng siêu tiêu chuẩn, gậy đầu tiên đã thành công lên lũy, tôi làm không được, tôi hay suy đoán quá mức về phương hướng của người ném bóng bên đội đối phương, có thời gian có thể dạy tôi không?" Giọng Vương Nhất Bác rất chậm, từng chữ đều thể hiện sự chân thành.

Tóc Tiêu Chiến rũ xuống mắt, còn chưa khô hẳn, dầu gội có hương cam, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy cả người hắn như một quả cam ướt sũng, hương vị cam tươi ngọt ngào.

Hắn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác: "Khen cũng quá cứng nhắc rồi."

"Thật đấy." Vương Nhất Bác nói xong liền tiến thêm một bước đến gần Tiêu Chiến, muốn cầm lấy máy sấy tóc trong tay Tiêu Chiến, lại bị hắn quay máy sấy thổi lên mặt một cái: "Mau đi tắm!"

Vương Nhất Bác xoay người, im lặng cười.

/

Buổi tối, ở trước cửa một câu lạc bộ cao cấp, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp lại nhau.

Tiêu Chiến quan sát Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, miệng phát ra một tiếng wow. Vương Nhất Bác tự thấy trên người mình không có gì đặc biệt, chỉ là một bộ lễ phục kiểu Tây mà thôi. Ngược lại nhìn sang Tiêu Chiến, lông mày cậu khẽ giật giật.

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác đuôi én lông vũ trắng tinh, bên trong là áo sơ mi lụa màu đen, cổ áo mở rộng, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa nam lỏng lẻo, thoáng che đi mảng da trơn bóng kia.

Chiếc áo khoác này có chút phù phiếm, nhưng mặc trên người Tiêu Chiến, tất cả lại trở nên vô cùng phù hợp.

Tiêu Chiến xoay xoay chiếc nhẫn trên tay trái, tóc được tạo kiểu đặc biệt, để lộ nửa cái trán, tóc bên thái dương đều bị vén ra sau tai, để lộ vành tai ra ngoài, lẻ loi cô đơn, có vẻ rất dễ bị ức hiếp.

Vương Nhất Bác ghé đến bên tai hắn, ngửi được mùi dầu gội đầu buổi trưa mới an tâm một chút, vẫn là quả cam kia, Vương Nhất Bác lăn lăn yết hầu: "Lẳng lơ chết đi được."

Tiêu Chiến không giận mà cười, hắn sửa sang lại cổ áo của mình một chút, nhướng mày với Vương Nhất Bác, bước vào câu lạc bộ.

/

Bước vào bên trong, âm nhạc trầm trầm bao quanh, loa được đặt âm trong tường, âm lượng tuy không lớn, nhưng lại quẩn quanh ở bốn phương tám hướng.

Vương Nhất Bác đi theo phía sau Tiêu Chiến, nhìn chiếc áo khoác lông vũ của hắn khẽ lắc lư theo từng bước chân, bộ trang phục này quả thực khiến cho người ta không thể không nhìn.

Tiêu Chiến luôn trở thành tâm điểm.

Người tụ hội ít nhất gấp đôi so với người trên sân bóng chày lúc chiều, Vương Nhất Bác không nhận ra được tất cả, nhưng phần lớn đều trông rất quen mắt, trang phục của một số cô gái gần như không có tác dụng che đậy.

Tỷ như người trước mắt này, hồi chiều còn mặc đồ thể thao, lúc này mặc một bộ quần áo gần như trong suốt, thân dưới là một chiếc quần denim nóng bỏng, thấy Tiêu Chiến liền bước đến nghênh đón.

Tiêu Chiến ghé vào nói điều gì đó với cô, lúc Vương Nhất Bác đi ngang qua, chạm vào tay Tiêu Chiến.

"Khát rồi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến chào cô gái, sau đó dẫn Vương Nhất Bác đi vào bên trong.

"Bác ca, cậu là trẻ lạc đấy à?" Tiêu Chiến trêu chọc cậu.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác tới, Tiêu Chiến vẫn tận tình giới thiệu cậu với những đại gia của câu lạc bộ.

Đến khi Vương Nhất Bác kết thúc xã giao, đã không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu nữa.

Vương Nhất Bác uống một ly champagne xuống bụng, cảm giác nóng bỏng từ trong dạ dày tản ra ngoài, lúc này cậu mới có tinh lực chú ý tới có một số người đeo mặt nạ đi qua đi lại trong tiệc rượu. Vương Nhất Bác lại uống thêm một ly, cởi nơ bỏ vào túi áo, lúc này một người đàn ông đeo mặt nạ trắng tinh đi đến trước mặt.

Người đàn ông tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, nhưng bị Vương Nhất Bác đẩy ra.

"Đừng nháo."

Giản Phàm kéo mặt nạ lên đầu, cà lơ phất phơ nói: "Làm sao cậu biết là tôi?"

Vương Nhất Bác chỉ uống rượu không nói gì, không nhìn ra mới là đồ ngốc. Hôm nay Giản Phàm đánh cũng không tệ, là người bắt bóng ở đội đối phương, lúc này mặc âu phục giày da cũng là nhân mô cẩu dạng.

Thấy Vương Nhất Bác không muốn để ý tới mình, Giản Phàm đổi đề tài khác: "Cái kia, chuyện lần trước, tôi muốn nói lời xin lỗi Bác ca."

Giản Phàm nói xong đưa cho Vương Nhất Bác một ly rượu, Vương Nhất Bác nhận lấy đặt sang một bên.

Vương Nhất Bác nói một câu, con đường "hồi cung" của anh gập ghềnh không ít, Giản Phàm lúc này mới hiểu được, mình bắt nhầm trọng điểm, Vương Nhất Bác biết nguyên nhân và hậu quả.

Giản Phàm còn muốn nói gì đó, Tiêu Chiến đã trở lại.

"Nói cái gì vậy?" Tiêu Chiến ngồi ở phía bên kia ghế sofa.

"Đưa Bác ca thưởng thức mỹ nữ." Giản Phàm nói bừa một câu, thành công nhận lấy một cái nhãn đao từ Vương Nhất Bác.

Giản Phàm: "..."

"Ồ~" Ngữ khí Tiêu Chiến khoa trương.

Đúng lúc một bồi bàn đi ngang qua, Tiêu Chiến lấy ra một chiếc mặt nạ từ trên đĩa của cậu ta chơi đùa.

"Cái này có ích lợi gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến ngồi về phía Vương Nhất Bác, áp sát vào chân phải của cậu nói: "Cậu xem những người đeo mặt nạ này có đặc điểm gì chung?"

Những người này hoặc đứng hoặc ngồi, có nam có nữ, ngay cả Giản Phàm cũng không có gì khác biệt.

"Bọn họ là đang tìm kiếm bạn tình, ai tới cũng sẽ không từ chối." Tiêu Chiến giải thích.

Tay hắn khẽ vuốt ve vật trang trí trên mặt nạ, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy mặt nạ này có chút nguy hiểm.

Biểu tình của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến không nhịn được cười: "Đương nhiên không phải ai cũng có thể, yêu cầu cơ bản cũng có, ví dụ như," Tiêu Chiến nhẹ nhàng phun ra từng chữ: "Đối với Bác ca mà nói, đàn ông thì không được, đúng không?"

Vương Nhất Bác đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhếch miệng cười, đeo mặt nạ lên.

"......"

Vương Nhất Bác cảm thấy mạch máu trên đỉnh đầu đột nhiên nhảy lên hai cái, là vì những gì Tiêu Chiến nói trước đó, hay vì động tác sau đó của hắn, cậu không có thời gian để tìm hiểu kỹ, bởi vì Lý Hạ Triết đã tới.

Lý Hạ Triết cũng là thành viên cũ của câu lạc bộ này, hôm nay có việc nên không tới chơi bóng, nhưng tiệc rượu vẫn tham gia đúng giờ.

Gã đeo mặt nạ, thậm chí còn là kiểu có lông vũ. Vừa đến liền đưa tay ra với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đứng lên, lại bày ra thủ thế với Giản Phàm.

"Bác ca nếu sợ thì ngoan ngoãn ngồi ở đây, chờ tôi quay lại." Tiêu Chiến nói xong ba người đi vào sâu trong một hành lang.

Vị trí của Vương Nhất Bác lúc này là đại sảnh của câu lạc bộ, xung quanh có mấy hành lang sâu thăm thẳm, Vương Nhất Bác biết, phía cuối mỗi hành lang nhất định đều có một thế giới khác.

Cậu đứng lên, cầm lấy một chiếc mặt nạ giống của Tiêu Chiến từ bồi bàn, đi về cùng một hướng.

_TBC_

Định k đăng vì quá nhức đầu, nhưng biết có một số người đang chờ nên cố, hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx