Chương 20 - Đợi anh khoẻ rồi, đưa anh đi ngắm tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày cuối tuần, đã gần đến giờ ăn tối nhưng xe cộ đi lại vẫn còn rất nhiều. Những trục đường chính ở Khánh An người xe tấp nập, phiêu hồng một mảng.

Tốc độ của chiếc xe phía trước quá chậm, Tiêu Chiến không ngừng nhấn còi, tiếng còi điên cuồng chẳng khác nào kích động cơn thịnh nộ trên đường, cũng khiến cho Vương Nhất Bác nhíu chặt đôi hàng lông mày, bất đắc dĩ thả lỏng chân ga.

Từ trong gương chiếu hậu thấy 707 giảm tốc độ, Tiêu Chiến đạp chân ga vượt qua con rùa đen đang bò phía trước, nhưng lồng ngực lại không khác gì trục đường chính đông đúc này, không thể nào cảm thấy thoải mái được.

Tiêu Chiến nhớ đến hôm sinh nhật lần trước, thằng nhóc nam sinh trung học không có mắt kia cũng gọi một tiếng 'Vương ca.' Vương Nhất Bác lãnh đạm lại đơn độc như vậy, nhưng thật ra lại thích làm ca ca khắp nơi.

A! Làm sao mình lại không nhìn ra cậu ta có khí phái của một đại ca đây? Lòng dạ hẹp hòi nhưng thật ra lại là cuồng vọng tự đại!

Mễ Lan là người Khánh An, cha mẹ khởi nghiệp bằng một xưởng dệt, sau đó chuyển sang làm quần áo hàng hiệu, cũng coi như một doanh nghiệp tư nhân lớn. Từ nhỏ vì không được quản giáo nghiêm ngặt nên cậu ta rất nhiều tật xấu, thường thích gây chuyện thị phi, là một tên tiểu côn đồ hàng thật giá thật.

Sau khi trưởng thành Mễ Lan được cha mẹ gửi đến trường hàng hải, giờ đang làm một thủy thủ, vừa rồi mất dạng suốt mấy tháng là vì phải đi biển.

Loại người này cũng có thể xưng huynh gọi đệ với Vương Nhất Bác, ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, một kẻ cầm dao đâm người, thì có thể thiện lương cái nỗi gì được.

Tiêu Chiến nhớ lại vài chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, hậu tri hậu giác nhận ra, hai người là từ chỗ không 'so khớp*' với nhau phát triển đến mức lăn giường. Mà chuyện lăn giường này, người bị đè cũng không phải là cậu. Không chỉ có thế, trong mỗi lần giao phong, Tiêu Chiến dường như còn chưa từng chiếm được thế thượng phong.

(*) Ai chơi chứng khoán sẽ hiểu, 'so khớp' là thuật ngữ dùng để chỉ lệnh mua và lệnh bán đối ứng ở cùng một mức giá khớp với nhau, gọi là khớp lệnh. Ở đây ý chỉ Chiến và Bác ban đầu không có bất kỳ giao điểm nào.

Bao gồm cả sự việc vắt ngang mở đầu câu chuyện, hai người mỗi người lui một bước, mới có đủ loại chuyện xảy ra sau này. Nếu thật sự để cho hắn biết, việc này là do Vương Nhất Bác đứng sau chủ mưu sai sử, Tiêu Chiến nhất định ném cậu xuống biển, nợ mới thù cũ đều tính toán một thể.

Xưng huynh gọi đệ với kẻ thù xong lại chiếm hết tiên cơ trên giường, chuyện tốt Vương Nhất Bác đều hưởng cả.

Tiêu Chiến ngậm vài viên kẹo cao su, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của mình.

Vị cam được đường bao bọc làm dịu vị đắng, Tiêu Chiến kéo cửa kính xe xuống, gió lạnh tạt vào khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.

Nói cho cùng, vẫn là không đủ hiểu nhau mà thôi, cậu có sở thích thế nào Tiêu Chiến còn không rõ ràng lắm, huống gì là bạn bè bên cạnh cậu. Có một loại người, chỉ thích hợp để phong hoa tuyết nguyệt nhảy Tango.

Nghĩ theo hướng tích cực, Mễ Lan có quan hệ tốt với cậu cũng là một chuyện có lợi, ít nhất tiểu tử này không thể trốn nợ được.

Có điều, đã bắn qua hai pháo, ai cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, tốc độ xe chậm lại.

/

Đến một nơi trống trải, Panamera dừng bên đường.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, 707 thong thả dừng lại, Vương Nhất Bác mở cửa xe bước xuống, Tiêu Chiến đội mũ bông dựa vào lan can cầu nhìn xuống dòng sông dưới chân.

Dòng sông này nối liền với biển, trong gió lạnh thoang thoảng mùi tanh nhàn nhạt, không phải là một nơi thích hợp để dừng nghỉ chân.

Tiêu Chiến mặc áo khoác màu nâu, tóc cũng không chải chuốt, thoạt trông giống như một học trưởng nhà bên, như thể người vừa mới diễn một màn đại ca xã hội đen không phải hắn mà chỉ là do Vương Nhất Bác tự tưởng tượng ra mà thôi.

Tiêu Chiến chỉ xuống chân cầu: "Cậu nói cá ở nơi này tính là cá biển hay cá sông?"

Hương cam nhàn nhạt phảng phất, Vương Nhất Bác nâng mặt Tiêu Chiến lên: "Anh đang tức giận sao?"

Tiêu Chiến chẳng những không né tránh còn ôm bả vai Vương Nhất Bác, cười nói: "Bác ca, cậu xem a, xe là cậu sửa, một phân tiền tôi cũng chẳng tốn, ngày mai Mễ Lan còn trả tiền, tôi chẳng làm gì cũng kiếm được ba mươi vạn, này là tay không hạ sói trắng nha!"

Đối mặt với sự đánh tháo này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không biết phải làm sao.

"Hơn nữa, Bác ca, tất cả các con sông đều đổ ra biển, tiền đều vào túi tôi, chuyện này tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không tiểu tử kia tuyệt đối còn lấp liếm với tôi."

Tiêu Chiến hai tay đút túi, từng bước nhỏ nhảy nhót, dáng vẻ hoạt bát, nhưng Vương Nhất Bác cũng không dám chậm trễ việc giải thích. Cậu dựa vào lan can nhìn dòng sông rộng lớn, nói: "Cậu ta là em trai bạn gái cũ của tôi."

Người biết kể chuyện, vừa mở miệng sẽ hấp dẫn người khác, một câu nói này thành công khiến Tiêu Chiến sững lại, hai mắt khẽ mở lớn.

"Tôi quen biết cậu ta còn lâu hơn so với chị gái của cậu ta."

Tiêu Chiến bước tới dựa vào lan can đối diện với cậu, trong mắt có một chút tò mò, dường như cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện cũ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ, bởi vì làm nhân vật chính trong câu chuyện xưa, mới có thể lấy lòng Tiêu thái tử không nói tình nghĩa này.

Mễ Lan và chị gái mình Mễ Tiểu Kiều là người Khánh An, vì một số lý do gia đình cho nên đã chuyển trường tới thành phố Dương Bình, ở cùng với bà ngoại của mình.

Lúc Mễ Lan mới đến Dương Bình, cậu ta thường xuyên bị bắt nạt bởi vì quá nhỏ gầy, Vương Nhất Bác cứu cậu ta một lần ở đầu đường. Mễ Tiểu Kiểu học cùng khối với Vương Nhất Bác, bởi vì nguyên nhân này nên quen biết, sau đó từ từ trở thành bạn trai bạn gái của nhau.

Vương Nhất Bác chầm chậm kể lại, từ bối cảnh gia đình Mễ Lan cho đến sau đó cùng Mễ Tiểu Kiều bắt đầu chuyện tình cảm, dù đã lược bỏ chi tiết, nhưng vẫn đủ để người khác có thể hình dung ra câu chuyện.

"Cậu ta vẫn luôn gây chuyện, lần nào cũng tìm tôi giải quyết hậu quả, tôi nể mặt chị gái của cậu ta cũng không thể không giúp, vì thế tạo thành thói quen cho cậu ta. Tôi và chị gái cậu ta cắt đứt đã nhiều năm như vậy rồi, cậu ta lại vẫn giữ thói quen cũ. Lần trước là nghe nói tôi đã từ Nhật trở về, muốn đến tìm tôi vay tiền, sau lại mới xảy ra những chuyện đó."

Tiêu Chiến chỉnh lại nón, hai tay đút túi áo khoác, gió lạnh đến mức khiến lòng hiếu kỳ muốn nghe tiếp của Tiêu Chiến đột nhiên biến mất.

Thật là một câu chuyện tình yêu khuôn sáo cũ rích.

Câu chuyện tình yêu trần tục.

"Ngày đó sau khi anh đi, tôi mới biết là do cậu ta làm, bởi vì tôi không muốn tiếp tục liên lạc với cậu ta nữa, cho nên cũng không nói với cậu ta. Đối nghịch với anh, chỉ đơn giản là bị oan ức nên tức giận, không có ý gì khác."

Chiếc mũ che đi phần lớn biểu cảm của Tiêu Chiến, ánh nhìn lạnh nhạt trong mắt đủ để chứng minh hắn đã không còn hứng thú. Nhưng người kể chuyện vẫn phải cố gắng kiên trì đem mọi chuyện nói rõ ràng.

"Lý do tôi không nói cho anh biết chỉ là cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, vấn đề đều đã được chúng ta giải quyết, cho nên cũng không nhớ tới cậu ta. Lần này cậu ta không muốn tiếp tục đi biển nữa nên mới tìm tôi nhờ nghĩ cách."

Tiêu Chiến nhìn về phía chiếc xe của mình, đứng thẳng dậy.

Đối mặt với sự thiếu kiên nhẫn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nuốt xuống những lời còn muốn nói lại.

Còn có một nguyên nhân khác, Mễ Tiểu Kiều sắp về nước, Vương Nhất Bác muốn hỏi thăm tình hình của nàng.

Năm đó không thèm quan tâm gì mà hạ một dao, khiến chuyện Mễ Tiểu Kiều ngoại tình ai nấy đều biết, trước khi đi nàng nhờ người gửi cho Vương Nhất Bác một câu, nói, nhờ phúc của anh mà tôi hiểu rõ đàn ông. Lúc trước khiến nàng chìm sâu vào tuyệt vọng, bao gồm cả chuyện thay đổi tính hướng sau đó, trước sau đều khiến Vương Nhất Bác có chút áy náy.

Mấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chủ động hỏi thăm chuyện của nàng, ngược lại lại quên sạch chuyện cào xe của Mễ Lan. Lời này không thích hợp nói trong đêm mùa Đông giá rét, cho nên Vương Nhất Bác đổi thành những lời Tiêu Chiến thích nghe, nói: "Tôi đảm bảo ngày mai nhất định khiến cậu ta trả tiền cho anh."

Chóp mũi lạnh buốt, Tiêu Chiến không biết bản thân vì sao lại phải đứng ở đây chịu đựng giá buốt mùa Đông để nghe những chuyện cũ kỹ nhàm chán như vậy. Không đáng giá, quá không đáng giá, cho dù có trả thêm ba mươi vạn nữa cũng không đáng giá.

Hắn gật gật đầu: "Rút đi."

Không thể nắm bắt được cảm xúc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng nói chuyện tiếp theo. Tiêu Chiến sờ sờ cổ, muốn trở về xe.

Hành động này của hắn khiến Vương Nhất Bác cảnh giác. Vương Nhất Bác ngăn hắn lại, mở cổ áo ra nhìn thoáng qua.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến nói lời xin lỗi.

Kỹ năng trời cho này của Tiêu Chiến khiến cậu không thể giả vờ thâm trầm, càng không thể che giấu được cảm xúc của mình. Hắn hệt như một người trong suốt, khiến cho mọi người đều cảm thấy thương xót.

Vương Nhất Bác ôm đầu hắn, nói: "Đều là lỗi của tôi."

Tiêu Chiến hít hít mũi, nghe không nổi chuyện cũ, lại tránh không thoát cái ôm. Thật là xui tận mạng.

/

Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ, dựa vào cửa sổ xe nhắm chặt hai mắt.

Vương Nhất Bác mấy lần giơ tay chạm vào trán hắn, đều bị Tiêu Chiến gạt ra: "Không có sốt."

Như có ngàn vạn con kiến đang bò trên lưng, Tiêu Chiến không muốn phải phân tinh lực cho Vương Nhất Bác. Hắn kéo mũ sụp xuống, ngăn chặn sự quấy rầy.

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Về đến nhà, Tiêu Chiến tìm hộp thuốc uống vài viên, sau đó nằm lên sofa.

Vương Nhất Bác đỡ hắn dậy cởi áo khoác cho hắn, nhẹ giọng hỏi: Tôi đi mua cho anh chút đồ ăn, hoặc gọi dì tới nấu một chút nhé? Muốn ăn gì?"

Tiêu Chiến vẫn nhắm nghiền hai mắt, lắc đầu: "Cháo."

Chỉ một chữ đơn giản như vậy, Vương Nhất Bác lại như được tiếp thêm mười phần động lực, vội vàng ra ngoài mua cháo mang về.

Lúc trở lại, Tiêu Chiến đang xả bước vào bồn tắm.

"Ăn trước một ít đã nhé?"

Tiêu Chiến không đáp lời nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lại bàn ăn.

Vương Nhất Bác mua cháo rau củ, còn có một ít đồ ăn đơn giản. Tiêu Chiến cúi đầu ăn từng muỗng từng muỗng, rất nhanh đã thấy đáy.

Tiêu Chiến sẽ không bao giờ phân cao thấp với thân thể của mình, Vương Nhất Bác thở phào một hơi.

"Tôi phải trở về Dương Bình một chuyến, bệnh cao huyết áp của mẹ tôi lại tái phát." Thấy Tiêu Chiến đã ăn no rồi, cậu mới lên tiếng.

Vương Nhất Bác không hề động đũa, lần này thật sự giống một vị khách.

Tiêu Chiến đứng lên gật gật đầu, đi vào phòng tắm. Hắn vừa đi vừa cởi quần áo, khi chỉ còn lại một chiếc quần lót thì bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

/

Xe chạy trên trục đường chính, đầu óc Vương Nhất Bác lại chia làm hai, một nửa nghĩ đến mấy nốt ban đỏ vừa mới nổi của Tiêu Chiến, nửa còn lại nghĩ đến bệnh tình của Chương Mạc Tề.

Lúc trên đường đi mua cơm tối, chú Lê gọi điện thoại.

Vương Nhất Bác và chú Lê có một ước định, nếu mẫu thân Chương Mạc Tề có bất kỳ chỗ nào không khỏe đều phải nói cho cậu biết. Cậu nhìn điện thoại báo cuộc gọi đến, vậy mà lại có chút do dự, nhưng rất nhanh thứ cảm xúc này đã bị sự tự trách mãnh liệt hơn thay thế, cậu nhận cuộc gọi, đầu bên kia nói Chương Mạc Tề cao huyết áp không khỏe.

Suốt dọc đường về nhà đều không bị tắc nhưng vẫn rất đông, xe cộ quanh co qua lại vượt trái vượt phải, chậm chạp không thể tăng tốc. Cậu quyết định dừng xe ở làn đường phụ, dựa vào cửa sổ xe hứng gió lạnh thổi tới, hít sâu một hơi.

Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, cậu chợt nhớ Tiêu Chiến là đàn ông, cậu và một người đàn ông đã xảy ra một số chuyện không cách nào xóa nhòa hay quên lãng. Cậu buộc Tiêu Chiến trở thành quan hệ thế này với mình, nếu nội tâm còn giằng co nữa thì quả thật không bằng cầm thú.

 Nhưng Vương Nhất Bác biết rõ, bản thân vốn không phải người thiện lương gì.

Thường ngày cậu vẫn tùy ý để công việc chiếm cứ hết đầu óc, không muốn một mình yên tĩnh đối mặt khảo vấn với phần nội tâm kia, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, hết thảy những giằng co này liền tan thành mây khói. Vương Nhất Bác thừa nhận, chỉ cần thấy hắn thì trong lòng cậu sẽ vui vẻ, là thời khắc vui vẻ thoải mái nhất trong chuỗi những ngày buồn tẻ lặng lẽ trôi qua.

Đứng trong gió lạnh hút xong một điếu thuốc, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra bấm gọi.

"Tỷ, mẹ thế nào rồi?"

"Vừa ngủ rồi, không vấn đề gì, chỉ là bị ngất một lúc."

"Không đến bệnh viện sao?"

"Không có, mời bác sĩ Trương tới đây, mẹ lại lén tự giảm thuốc."

Vương Nhất Bác cầm điện thoại, hồi lâu vẫn không nói gì.

"Làm sao thế?" Vương Nhất Mỹ vẫn đang chờ cậu lên tiếng.

"Em có thể không về được không?"

Vương Nhất Mỹ ngậm cười, nói: "Cũng chẳng ai ép em phải về."

Vương Nhất Bác trầm mặc trong chốc lát, dặn dò vài câu, sau đó quay đầu xe. Xúc động lại một lần nữa chiến thắng lý trí, Vương Nhất Bác tự bào chữa cho mình, chỉ vì muốn làm một người tốt.

/

Đèn phòng tắm vẫn còn sáng, mùi thuốc tắm phủ kín cả căn phòng. Tiêu Chiến hai mắt nhắm nghiền đang ngâm mình trong bồn, giống như đang ngủ.

Nước trong bồn tắm nhiệt độ ổn định nên không sợ bị lạnh, nhưng thời gian kéo dài sẽ thiếu oxy.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống trước bồn tắm, khẽ khua nước trong bồn, thành công khiến người đang nằm bên trong giật mình, không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày.

"Dậy đi, vào phòng rồi ngủ." Vương Nhất Bác nhéo nhéo mặt hắn, nói.

Tiêu Chiến hất tay cậu ra, không kiên nhẫn lầm bầm câu gì đó, Vương Nhất Bác lại nghe được hắn nói ngứa.

Ngủ trong nước đòi hỏi một số kỹ thuật, nhưng Tiêu Chiến lại không muốn nhúc nhích, vừa rồi tức giận đến mức hao tổn tinh thần, sức lực toàn thân như bị rút cạn. Đột nhiên cả người bị nhấc lên, không khí lạnh bao quanh khắp người, Tiêu Chiến mở mắt ra.

Vương Nhất Bác dán vào lưng hắn, ôm hắn trong lòng, lúc trầm mình trong nước nóng lần nữa, Vương Nhất Bác nói: "Ngủ đi."

Tiêu Chiến tìm một tư thế thoải mái, thở ra một hơi, sau đó khép mắt lại.

Cổ Tiêu Chiến lộ ra bên ngoài, Vương Nhất Bác cầm gáo tắm múc nước nóng dội lên vai hắn. Nước nóng bao quanh người, quá mức thoải mái, còn có tác dụng thôi miên, đưa Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ.

Vị trí vết cắn bị những nốt ban đỏ bao phủ, Vương Nhất Bác khe khẽ hôn lên. Hốc mũi chợt đau nhói, là Tiêu Chiến vô thức đưa tay về phía sau, mu bàn tay đập lên chóp mũi.

Vương Nhất Bác cầm tay hắn, đặt dưới môi hôn hôn.

Người ngang ngược như vậy, cả người lại đều mong manh yếu đuối, tựa như một con hồ ly cáo mượn oai hùm, lại tựa như một con thỏ vì bức bách nóng nảy mà muốn cắn người. Dù thế nào cũng không giống Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ôm hắn, cũng nhắm mắt lại. Sự yên tĩnh và ấm áp hiếm hoi khiến bọn họ quên cả việc so đo tính toán.

Hai người dựa vào nhau, ngâm mình trong nước thuốc, đều ngủ cả rồi.

/

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại nhìn đồng hồ, vậy mà chỉ mới vừa qua hơn mười phút. Người trong lòng gối lên vai cậu, ngược lại ngủ rất ngon. Vương Nhất Bác vớt hắn lên, lau khô cho hắn rồi đặt người lên giường. Toàn bộ quá trình Tiêu Chiến vẫn luôn ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt, nhu thuận hệt như một con búp bê vải.

Vương Nhất Bác có chút lo lắng vỗ vỗ mặt hắn, lại bị hắn hắt hủi nói một câu "Tránh ra", lúc này Vương Nhất Bác mới tin hắn chỉ là quá mệt mỏi, đến mắt cũng lười mở.

Tiêu Chiến vừa chạm xuống giường liền nằm thành một chữ đại (大), quên hết ưu nhã. Vương Nhất Bác xếp chân tay hắn lại với nhau, kéo người vào trong lòng mình. Hơi thở của Tiêu Chiến rơi trên cổ Vương Nhất Bác, trở thành khúc ca ru ngủ cho cậu, rất nhanh, Vương Nhất Bác đã ngủ thiếp đi.

Chẳng qua, ngủ cũng không được ngon.

Nửa đêm, tiếng gãi ngứa trên người Tiêu Chiến trở thành đồng hồ báo thức của Vương Nhất Bác, cậu mở mắt ra túm lấy tay Tiêu Chiến kẹp lại dưới nách, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa lên vị trí hắn vừa gãi. Có người thay mình giải ngứa, Tiêu Chiến rất nhanh yên tĩnh trở lại.

Sau khi lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác bị đau mà tỉnh, thì ra bàn tay của Tiêu Chiến đang đặt sau lưng Vương Nhất Bác đang vô thức làm động tác gãi ngứa, lưng Vương Nhất Bác trở thành vật tế thần. Vương Nhất Bác có chút buồn cười, chỉ có thể dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn.

"Có phải cậu không ngủ được không?" Giọng Tiêu Chiến truyền tới từ trước ngực.

Vương Nhất Bác chống người lên, Tiêu Chiến hé mắt nhìn cậu.

"Sao thế? Ngứa tỉnh à?"

"Cậu gãi làm tôi tỉnh."

Mắng người sẽ bị trả đũa.

Tiêu Chiến gối đầu ra sau, cách Vương Nhất Bác một khoảng cách. Tiêu Chiến nhìn cậu, đột nhiên bật cười.

"Đồ ngủ của tôi có dễ mặc không?"

Đêm khuya con người dễ cảm tính lại mong manh, giọng Tiêu Chiến giống như một khúc hát ru lúc nửa đêm, Vương Nhất Bác mân mê vành tai hắn, nói: "Vai có hơi hẹp."

Tiêu Chiến cắt một tiếng, Vương Nhất Bác bắt lấy tay trái của hắn, mười ngón tay đan vào nhau, giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng tim đập vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Tiêu Chiến như có ma lực, có lẽ là được nữ vu phù phép, cho hắn ngàn vạn bản lĩnh hớp hồn người khác, lúc này là nguồn ánh sáng duy nhất đang chớp động trong bóng tối, khiến người ta muốn phạm tội. Vương Nhất Bác hôn lên mí mắt hắn, lại phủ lên đôi môi kia.

Đêm khuya, tiếng hôn môi được phóng đại càng trở nên rõ ràng, khuấy động màng nhĩ, chấn động con tim. Thật lâu sau, Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra: "Tiếng tim cậu đập quá lớn."

Vương Nhất Bác liếm liếm môi: "Vậy sao?" Nói xong lại dán vào ngực Tiêu Chiến, sau đó ngẩng đầu lên, nói: "Là anh nha."

Tiêu Chiến híp mắt lại: "Vậy cậu có dám để tôi nghe của cậu không?"

"Đến đây."

Vương Nhất Bác nâng vai lên phía trước, Tiêu Chiến chợt nghĩ đến cái gì đó, cười tiến sát lại. Còn chưa chạm tới đã bị Vương Nhất Bác cắn chặt khóe miệng: "Có gì vui?"

"Cậu đoán xem?"

Hai người lần nữa dán lại hôn nhau, lấp đầy chút gợn sóng cho đêm khuya yên tĩnh trống vắng này.

/

Tiêu Chiến mặc đồ ngủ, vẫn còn buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy Vương Nhất Bác ở phòng khách thì ngây ra một giây, sau đó không dấu vết che giấu, nói chào buổi sáng.

Vương Nhất Bác trong mắt ngập ý cười, giục hắn đi rửa mặt rồi ăn sáng.

Những dịu dàng đêm qua không thích ứng được với ánh mặt trời buổi sáng, có chút xấu hổ.

Đêm qua quá mức sến sẩm, hai người cứ như vậy hôn nhau rồi ngủ thiếp đi, hệt như những nam sinh cao trung ngây thơ thuần khiết. Tiêu Chiến lắc lắc đầu, hắn chưa bao giờ giữ người ở lại nhà mình qua đêm, như này có tính không?

Bữa sáng là do dì giúp việc làm, Vương Nhất Bác chỉ phụ trách bưng lên bàn. Tiêu Chiến đã sớm đói bụng từ lâu, lúc này ăn uống thỏa thích, đánh bại mệt mỏi của ngày hôm qua.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đợi hắn ăn gần xong, Vương Nhất Bác mới kéo cánh tay Tiêu Chiến qua, hỏi: "Còn ngứa không?"

Tiêu Chiến nhớ đêm qua cậu không chê phiền mà trấn an mình, cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn không thu tay lại, nói: "Hiện giờ không có cảm giác gì."

"Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi."

Tiêu Chiến gật gật đầu, uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, làm như vô tình hỏi: "Sao lại quay về?"

"...... Anh ở đây không có ai cả."

Tiêu Chiến lau miệng, nói: "Lát nữa tôi bảo Cố Thiên tới đây, cậu cứ đi đi, tôi không sao."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, một hồi lâu sau, thấy hắn không có ý tức giận mới giơ tay nhéo nhéo mặt hắn: "Tôi đi nhé, ngày mai trở về."

Tiêu Chiến gật đầu: "Chờ cậu."

Nói xong đến cả bản thân mình cũng sửng sốt, không hiểu vì sao những lời này lại xông ra: "Không phải, tôi không phải là có ý kia, cậu thích đến thì đến, mau đi đi đi đi!"

Tiêu Chiến giơ tay chỉ vào cửa lớn, Vương Nhất Bác lại không ngừng cười lớn.

"Được, chờ tôi, tôi sẽ về sớm thôi."

Tiêu Chiến hung thần ác sát nhìn chằm chằm cậu đóng cửa lại, vừa quay đầu liền xoa xoa cánh tay.

Từ tối qua đã thấy không đúng rồi, aiz!

/

Chương Mạc Tề nhìn thấy Vương Nhất Bác, bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Làm sao lại về nữa?"

Cùng là một câu hỏi giống nhau, Vương Nhất Bác lại đưa ra câu trả lời khác nhau: "Vì nhớ mẹ rồi."

Vương Nhất Bác không yên lòng, đành chạy thêm một chuyến.

Chương Mạc Tề sắc mặt hồng nhuận, nói với Vương Nhất Bác: "Có chị của con ở đây rồi, không cần phải lo lắng." Vương Nhất Bác không lên tiếng, Chương Mạc Tề nói tiếp: "Con xem, tuyết cũng rơi rồi, an toàn là trên hết."

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào, tuyết lông ngỗng đã rơi dày đặc. Cậu lấy điện thoại ra quay video, gửi cho Tiêu Chiến, hỏi: "Khánh An có tuyết không?"

"Không có, mây che phủ cả Khánh An rồi."

Chỉ cách có 400km, lại không cách nào cùng tận hưởng một bầu không khí.

Chương Mạc Tề vỗ vỗ tay Vương Nhất Mỹ, trộm chỉ chỉ Vương Nhất Bác. Chỉ thấy Vương Nhất Bác đang cười, nụ cười rất nhạt treo trên khóe miệng, thật lâu cũng không rơi xuống.

"Yêu rồi?" Vương Nhất Mỹ trực tiếp hỏi ra câu hỏi của Chương Mạc Tề.

Vương Nhất Bác thu điện thoại di động lại: "Sao có thể chứ?"

Tuyết trắng xóa, trời đất một màu, bất kể xấu xí hay đẹp đều sẽ bị che phủ. Nhưng nếu một ngày nào đó có ai đó hỏi, người đầu tiên bạn nghĩ đến khi tuyết rơi là ai? Vương Nhất Bác sợ là không dễ trả lời.

/

Sau khi Vương Nhất Bác trở về Khánh An thì đến nhà Tiêu Chiến luôn. Tiêu Chiến không đi làm, lười biếng mặc trang phục mặc nhà, ở trong nhà chơi game. Những nốt ban đỏ đã lặn đi hơn phân nửa, chỉ còn lại một số dấu vết ở nơi hắn cào phải.

Mỗi ngày hắn trải qua còn thoải mái hơn cả hoàng đế, Vương Nhất Bác không thể so sánh được, chỉ có thể mở laptop ngồi một bên bắt đầu làm việc.

Hai người không ai nhắc lại chuyện kia, ngày hôm qua trước khi Vương Nhất Bác rời khỏi nhà Tiêu Chiến thì tiền đã được chuyển vào tài khoản, Tiêu Chiến và Mễ Lan xem như thanh toán xong nợ nần, hắn cũng không cần phải so đo gì thêm nữa.

Về phần những thứ khác, không thuộc phạm trù của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác bận rộn xong thì cùng Tiêu Chiến chơi mấy game đua xe, người này ở Đại Thanh Sơn không nhường bất kỳ ai, ở trong game cũng vậy, hắn là người đầu tiên xông qua vạch đích, còn có thời gian xuống xe nhảy một điệu.

Tiêu Chiến rất vui vẻ, nói nhân vật trong game này là thiết kế riêng cho hắn.

Hai người ăn cơm tối xong, Vương Nhất Bác không đưa ra đề nghị ở lại qua đêm, Tiêu Chiến đương nhiên cũng không giữ cậu lại.

Trước khi cậu rời đi, nói: "Đêm Bình An cùng tôi đến suối nước nóng ở Dương Bình đi, có thể gọi cả bọn Cố Thiên nữa."

Ngày đặc biệt như thế này, với trạng thái hiện tại của hai người, không thích hợp để đi riêng với nhau. Gọi thêm một số bạn bè có lẽ sẽ hợp lý hơn.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói: "Được."

"Gọi cả Lý Hạ Triết sao?"

"Gọi luôn."

Tiêu Chiến chưa từng nói về hành động của Lý Hạ Triết với Vương Nhất Bác, quá nhàm chán, mà Tiêu Chiến cũng không hỏi Vương Nhất Bác đã nhìn ra được bao nhiêu. Đối với vấn đề này bọn họ đều ăn ý mà giữ lại trong lòng, bởi vì thân phận hiện tại sẽ gây lúng túng, may mắn cả hai đều không cần phải tự tìm phiền não.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Giản Phàm thì sao?"

"Cùng đi đi." Tiêu Chiến lười biếng đáp.

Hai người trầm mặc một lát, nếu còn không đi lại càng lúng túng hơn, Vương Nhất Bác mở cửa phòng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chuông báo động của Tiêu Chiến lập tức kêu ầm ĩ: "Đừng có buồn nôn như thế, mau biến đi!"

Vương Nhất Bác cười cười bước đến hai bước, ôm lấy Tiêu Chiến hung hăng cắn một cái. Tiêu Chiến đưa tay che cổ, nhớ tới cái Wechat lần trước hắn vẫn chậm chạp mãi không trả lời.

--- Chờ anh khỏe rồi, đưa anh đi ngắm tuyết.


_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx