Chương 21 - Chúc mừng năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chiều thứ năm cả đám xuất phát, Giản Phàm từ lãnh cung được thả về, vừa thấy Tiêu Chiến thiếu chút nữa cúi xuống hành đại lễ. Tiêu Chiến vẻ mặt ghét bỏ né tránh gã, nhưng quả thật đúng như Vương Nhất Bác nghĩ, có Giản Phàm ở đây, Tiêu Chiến vui vẻ hơn không ít, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng hạ xuống.

Thế nhưng, đối với chuyện Lý Hạ Triết không thể tới, Tiêu Chiến không có bất kỳ phản ứng gì.

Người bị kéo vào danh sách đen cho thấy vẫn còn giá trị cảm xúc, được tự do tha bổng rồi, ở một số thời điểm lại tượng trưng cho sự vô dụng. Hai loại thái độ đối đãi với hai kiểu người, đường phân ranh giới của Tiêu Chiến quá mức rõ ràng. So sánh như vậy, Vương Nhất Bác cảm nhận được sự đối đãi đặc biệt mà Tiêu Chiến dành cho mình.

Vương Nhất Bác giơ tay lên ôm lấy mặt Tiêu Chiến đang ngồi ở ghế phụ, bị Tiêu Chiến hất văng ra.

Giản Phàm lái xe chở Cố Thiên, Vương Nhất Bác lái xe chở Tiêu Chiến, bốn người đến thị trấn suối nước nóng Dương Bình lúc năm giờ chiều.

Tiêu Chiến vừa xuống xe liền thở dài cảm thán một câu thật sảng khoái.

Mấy ngày trước nơi này tuyết rơi dày, tuyết đọng còn chưa tan. Trên đỉnh núi có một khu biệt thự nghỉ dưỡng của suối nước nóng, tất cả các loại hồ suối nước nóng đều có một đặc điểm nổi bật, những phòng nghỉ xa hoa còn có hồ ngâm riêng để đáp ứng nhu cầu của những nhóm người khác nhau.

Cố Thiên hiển nhiên rất hưng phấn, gã nằm thẳng trên đống tuyết đọng ven đường, dang chân dang tay thành hình chữ đại (大), nói với Giản Phàm: "Kiệu trẫm hồi cung."

"Tuân chỉ." Giản Phàm đáp lời, sau đó vo một quả cầu tuyết lớn, nhét vào miệng Cố Thiên.

Hai người ở phía sau đùa giỡn, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến đang nhìn đông nhìn tây: "Muốn ngâm nước nóng trước hay ăn cơm trước?"

"Ngâm nước nóng, ăn cơm, ngâm nước nóng." Tiêu Chiến đưa ra lựa chọn của mình.

Nơi này Tiêu Chiến từng nghe nói đến nhưng chưa từng tới. Lái xe bốn tiếng đồng hồ, chẳng thà bay thẳng đến Hokkaido cho xong, nhưng lúc thấy thực cảnh, cảm giác cũng không tồi, rất nhiều hồ ngâm nước nóng vẫn còn giữ được hình dáng nguyên thủy, chưa từng qua bàn tay can thiệp của con người, đá dưới đáy hồ đan xen, cũng mang màu sắc khác biệt.

"Thật sự giống như thế ngoại đào viên trong tiểu thuyết võ hiệp nha."

"Lát nữa anh sẽ không nói như vậy nữa đâu."

Lúc đến đại sảnh, nhìn thấy trẻ con chạy đầy xung quanh, Tiêu Chiến nhăn mũi, hiểu ra ý trong lời của Vương Nhất Bác.

"Trẻ con mà cũng đón đêm Bình An cái gì! Không cần đi học à?"

Giọng Tiêu Chiến không nhỏ, những người xung quanh đều nhìn qua, Vương Nhất Bác cúi đầu, vui vẻ không chịu nổi.

"Bốn người đàn ông các anh thì đón đêm Bình An cái gì chứ!" Một cậu nhóc nhỏ cầm súng nước cứ như vậy cùng Tiêu Chiến giằng co.

Tiêu Chiến cân nhắc một chút: "Ai nói chúng ta chỉ có bốn người, còn có bốn cô nương chưa tới, nhóc có không?"

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến rời đi, bỏ lại mẹ của cậu nhóc ở phía sau nói mấy lời không đứng đắn gì đó.

Cố Thiên hèn mọn thò đến: "Gì ấy nhỉ, Chiến ca, tao không cần cô nương, mày đổi sang công tử cho tao đi, nếu không có 1, vậy 0 cũng được."

Tiêu Chiến đẩy đầu gã ra, bảo sao không được người khác yêu thích như vậy.

Trong lúc chờ nhân viên lễ tân, Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp truyền đến: "Tôi cũng không cần cô nương, chỉ cần anh là được."

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay trái.

Hắn mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, rõ ràng vẻ ngoài rất ngoan ngoãn, nhưng luôn mê hoặc thần trí của Vương Nhất Bác.

"Xem bản lĩnh của Bác ca đi."

/

Bốn người ở trong bốn căn phòng sang trọng có hồ ngâm riêng, phong cảnh tuyệt vời.

Nô tài Cố Thiên vỗ mông ngựa vài câu như thường lệ, Giản Phàm hôm nay cũng một mực Bác ca này Bác ca nọ. Gã được cứu ra khỏi lãnh cung, đại công đại đức này, Vương Nhất Bác chính là đại công thần không thể nhường ai.

Tiêu Chiến thờ ơ lạnh lùng nhìn ba người bọn họ ở đó sến sẩm, hừ một tiếng. Vương Nhất Bác radar nhanh nhạy, lập tức quay qua hỏi: "Chiến ca, chúng ta đi ngâm nước nóng chứ?"

"Đi liền!"

Nước suối trong hồ riêng được dẫn vào từ bên ngoài, không đủ tự nhiên, nhưng hồ bơi công cộng đông người, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không đi. Vương Nhất Bác liền dẫn bọn họ đi đến phía bên kia núi, lộ trình mất mười phút đi bộ.

Hồ ngâm này vừa nhỏ vừa sâu, bình thường cũng không có người đến, Vương Nhất Bác đã chào hỏi trước, dặn quản lý giữ lại cho bọn họ.

Điều kiện đi lại không thuận tiện lại cách xa đại sảnh, bên cạnh hồ chỉ có một túp lều nhỏ để bọn họ thay quần áo. Căn phòng khá nhỏ, Giản Phàm và Cố Thiên thay đồ xong đi ra ngoài, để Vương Nhất Bác ở lại cùng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cởi bỏ từng lớp từng lớp áo quần, Vương Nhất Bác nhìn hắn, nói: "Hồ này rất tốt cho da."

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác bước lên trước, lúc Tiêu Chiến chuẩn bị thay quần bơi thì bị cậu giữ eo lại. Vương Nhất Bác mới cởi áo khoác, tay áo len của cậu cọ vào da Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khẽ vặn vẹo, tay còn lại của Vương Nhất Bác nhân cơ hội thò vào trong quần lót ôm mông hắn.

Tiêu Chiến ở trong ngực đứng im không nhúc nhích, dục niệm của Vương Nhất Bác dần dần nổi lên, chậm rãi hôn lên mắt mũi Tiêu Chiến, lại nhẹ nhàng lướt qua đôi môi kia.

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, "Điên à? Ngoài kia còn có người đó."

Vương Nhất Bác nương theo động tác nắm một góc quần lót của Tiêu Chiến, khiến quần lót của hắn lệch qua một bên đùi, Tiêu Chiến trực tiếp cởi ra.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, Tiêu Chiến lại mặt không đổi sắc, vừa nghênh đón ánh mắt muốn ăn thịt người của cậu vừa thay quần bơi.

"Có thể không mặc cũng được." Vương Nhất Bác có chút tiếc nuối nói.

Trong phòng rất ấm áp, trên thái dương Vương Nhất Bác có vài giọt mồ hôi rơi xuống.

"Được, để Cố Thiên cũng được nhìn một chút."

Tiêu Chiến nói xong muốn cởi quần bơi xuống, lại bị Vương Nhất Bác giữ chặt.

/

Hồ tuy nhỏ, nhưng chứa bốn người cũng vẫn thoải mái.

Vừa xuống nước, một số hình ảnh rất không hợp thời lại hiện lên, Tiêu Chiến nhắm mắt khiến mình bình tĩnh lại, lúc mở mắt ra phát hiện Vương Nhất Bác đang nhìn mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, Vương Nhất Bác tuy tham lam, nhưng ở trước mặt mọi người cũng phải biết đủ mà dừng, quay đầu nhìn đi nơi khác.

Giản Phàm và Cố Thiên bị nóng đến thành thật, yên lặng hoặc ngồi hoặc nằm, cảm nhận sức hút của suối nước nóng tự nhiên.

Thừa lúc bọn họ đang nhắm mắt, Vương Nhất Bác bước một bước đến bên Tiêu Chiến, đùi hai người trong nước dán sát vào nhau, Vương Nhất Bác ghé đến bên tai Tiêu Chiến, nói: "Anh xem, tuyết rơi rồi kìa."

Lúc này trời đã tối, chỉ có một chiếc đèn nhỏ chiếu lên mặt hồ, run run rẩy rẩy, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy những bông tuyết nhỏ đang bay dưới ánh đèn, rơi xuống mặt hồ.

Tiếu Chiến vươn tay, nhưng một mảnh cũng không đón được.

Chân ở trong hồ bị người ta khẽ cọ cọ, Tiêu Chiến nhìn qua.

Hai tay Vương Nhất Bác khum lại, đợi Tiêu Chiến ghé đến gần mới mở ra, trong lòng bàn tay có một quả trứng gà, cậu ghé đến bên tai Tiêu Chiến nói nhỏ: "Trộm được đó, chỉ có một cái này thôi."

Trứng gà đã chín hoàn toàn, Tiêu Chiến nuốt không nổi, trước khi Giản Phàm mở mắt ra thì nhét nửa còn lại vào miệng Vương Nhất Bác.

Hai người quay lưng lại, nhai nuốt sạch sẽ rồi mới nghe Giản Phàm nói: "Tao đói rồi."

"Hình như tao ngửi thấy mùi trứng gà." Cố Thiên mở mắt ra, còn ngửi ngửi.

/

Tuyết rơi, tất cả giống như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, tiếng ồn bị hào quang của tuyết che lấp, từng sắc thái riêng biệt đều được dung hòa thành một vầng sáng, mỗi người tựa như đều trở thành thiên sứ.

Tiêu thiên sứ ăn no uống đủ xem người đánh trận tuyết, quên luôn chuyện muốn tiếp tục ngâm nước nóng. Hứng thú của Tiêu Chiến toàn bộ đều được viết trên mặt, Cố Thiên mời hắn, lại bị hắn cự tuyệt.

"Vì sao không đi?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Nó không phải muốn đánh trận tuyết, là trận tuyết đánh nó, nó đến cầu tuyết cũng không làm!" Giản Phàm không chút lưu tình vạch trần hắn.

"Câm miệng đi mày!" Tiêu Chiến che miệng Giản Phàm lại.

Vương Nhất Bác đưa cho hắn quả cầu tuyết trong tay, nói: "Anh tuyến một, tôi tuyến hai."

Tiêu Chiến lập tức hiểu cậu có ý gì, nhận lấy quả cầu tuyết cứng như đá của Vương Nhất Bác, xoay tay ném lên mặt Cố Thiên.

"Bóng tốt!" Tiêu Chiến vỗ tay hoan hô.

Cứ như vậy, Vương Nhất Bác trở thành "kho đạn" của Tiêu Chiến, bị từng quả cầu tuyết cứng như đá đập vào, Cố Thiên kêu khóc tìm Giản Phàm trợ giúp, hai người hóa thù thành bạn, trận doanh biến thành hai chọi hai. Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất, không buồn để ý đến hỏa lực công kích của đối phương, chỉ thành thành thật thật mà cung cấp cầu tuyết cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chạy như một cơn gió, cả mặt đỏ bừng, bất kể chạy bao xa cũng sẽ trở về, đưa tay đòi bóng với Vương Nhất Bác.

Có những người, dù đã rất hạnh phúc rồi, nhưng vẫn khiến cho người ta không tự chủ được muốn cho hắn thêm gì đó.

Vương Nhất Bác đưa cho hắn ba quả cầu tuyết, hai mắt Tiêu Chiến sáng rỡ.

Hai tay Vương Nhất Bác vì lạnh mà đỏ ửng, lau lau lên ống quần.

Cố Thiên và Giản Phàm thay đổi sách lược, thừa lúc Vương Nhất Bác lơ là, hai người đẩy cậu ngã xuống. Một người giữ cổ áo, một người nhét tuyết vào trong, Tiêu Chiến chạy tới lại không hỗ trợ, đứng bên cạnh cười ha ha.

Vương Nhất Bác đầy mặt đều là tuyết, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích mặc cho bọn họ làm trò. Hai người kia chê cậu không thú vị liền đứng lên, Tiêu Chiến lại ra sức tiếp tục công việc. Có lẽ là lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ không còn gì luyến tiếc của Vương Nhất Bác, tương phản quá lớn, quá mức thú vị, hắn trực tiếp xốc áo bên hông Vương Nhất Bác lên, nhét tuyết vào bên trong.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi khí lạnh, không hiểu vì sao tham vọng muốn thắng khiến cậu trước sau cắn chặt răng không muốn thừa nhận thất bại. Lúc không thể nhịn được nữa, Vương Nhất Bác giữ chặt tay Tiêu Chiến, tay kia đặt lên đầu hắn. Tiêu Chiến ngã lên người cậu, nón len hơi lệch, vẫn cười rất vui vẻ, đến nước mắt cũng chảy ra.





Niềm vui của Tiêu Chiến hóa ra đơn giản như vậy, chỉ một trận tuyết cũng đủ rồi.

Xung quanh không ngừng có người chạy tới chạy lui, Vương Nhất Bác thở dài buông tay ra, nhân lúc Tiêu Chiến không đề phòng, xoay người đè lên người hắn, vùi đầu hắn xuống tuyết.

Tiếng kêu bất ngờ của Tiêu Chiến thu hút Giản Phàm và Cố Thiên tới, hai người tìm đúng thời cơ, hung hăng báo thù, cuối cùng Tiêu Chiến gần như phải khóc lóc xin tha.

"Bác ca, Thiên ca, Phàm ca, tôi sai rồi!"

Tiêu Chiến kiệt sức nằm trong tuyết, nón cũng rơi ra, quần áo xộc xệch, trông hơi chật vật. Vương Nhất Bác đỡ hắn đứng dậy, hắn lại bất động.

"Cậu xem, cậu xem." Tiêu Chiến mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh. Hắn nhìn thẳng lên bầu trời, vỗ vỗ tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không rõ nguyên nhân nằm xuống bên cạnh hắn, lập tức hiểu ý hắn.

Ngẩng đầu là có thể thưởng thức phong cảnh, bông tuyết bao quanh, nhảy múa ca hát, phiêu phiêu dao dao, lắc lư xoay tròn từ trên cao lượn lờ đáp xuống. Dáng vẻ khác nhau, quỹ đạo cũng khác nhau, mắt nghênh đón không kịp, nhìn cái này sẽ bỏ sót cái kia, tựa như đều có sinh mệnh.

"Ai sẽ may mắn như vậy?" Vương Nhất Bác mở miệng.

"Hả?"

"Có thể lọt vào mắt anh."

Tiêu Chiến khẽ cười, hắn ngồi dậy, vỗ vỗ mặt mình.

"Mặc kệ là ai, phú quý ngập trời này, hưởng thụ trước đã."

/

Đêm dần khuya, đám đông cuối cùng cũng giải tán, biệt thự quay về với sự tĩnh lặng. Quanh sân im ắng, nhưng trong lòng một số người lại chất chứa nhiều điều.

Vương Nhất Bác vừa gõ nhẹ một cái, cửa đã mở ra. Tiêu Chiến mặc áo ngủ của khách sạn nhìn lướt qua Vương Nhất Bác, quay đầu trở về phòng. Vương Nhất Bác tiến đến hai bước, một tay ôm eo hắn, hai người đến cả giường cũng không kịp về đã dây dưa không rời.

Bàn tay to của Vương Nhất Bác lần nữa giữ chặt sau gáy Tiêu Chiến, tay kia ấn eo hắn, để hắn dán sát lên người mình. Hơi thở của Vương Nhất Bác phả lên mặt Tiêu Chiến, cậu hôn lên trán Tiêu Chiến. Lúc hai tay Tiêu Chiến đặt lên eo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng hôn lên môi hắn.

Hai người từ ôm cho đến khi cởi sạch đều không nói một lời. Chỉ cần cùng có dục vọng, chính là lý do khiến họ cùng nhau luân hãm. Thế giới của người trưởng thành quá phức tạp, chỉ có nơi này bọn họ mới không cần quá nhiều chân thành.

Tuyết đã ngừng rơi, cửa sổ phòng Tiêu Chiến đối diện với một góc hồ riêng, có điều cũng may, nơi này có một tảng đá che đi hơn phân nửa biểu tình của hắn. Nếu không cho dù bên ngoài không có ai, loại kích thích dã ngoại dễ bại lộ này vẫn khiến Tiêu Chiến khẩn trương.

Trên chiếc giường cạnh cửa sổ, Tiêu Chiến đối mặt với cửa sổ đang hạ eo xuống đón nhận những va chạm điên cuồng của Vương Nhất Bác. Trong phòng rất ấm, Vương Nhất Bác cả người đầy mồ hôi, nhưng cho dù là thế cậu cũng không chậm lại dù chỉ nửa nhịp.

Tiêu Chiến quỳ không nổi nữa, Vương Nhất Bác đặt chiếc gối ôm xuống bụng hắn, hai tay giữ hai bên thân thể hắn, lấy hậu huyệt làm điểm tựa, không ngừng thăm dò vào trong. Vương Nhất Bác cho đến bây giờ vẫn không quên tìm môn đạo thứ hai kia.

Nhưng Tiêu Chiến hiển nhiên là chịu không nổi, hô hấp của hắn hoàn toàn bị Vương Nhất Bác chi phối, không khí theo lồng ngực bị cậu đè ép, ra vào không thể khống chế được.

Vào lúc cậu mài thật mạnh qua điểm kia, Tiêu Chiến kêu thành tiếng.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác nói câu đầu tiên từ sau khi vào phòng.

Không làm sao cả, chỉ là quá muốn bắn, nhưng tấm nệm trên giường lại mài dương vật đến phát đau.

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, xoay người lại.

Lúc Vương Nhất Bác lại lần nữa cắm vào, Tiêu Chiến cầm tay cậu chạm lên tính khí của mình. Trong mắt Tiêu Chiến đều là dục tình, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác cũng hàm chứa sự mong đợi, là sự chờ mong khoái lạc. Vương Nhất Bác rất thích hắn như vậy, khom người xuống hôn lên mi mắt hắn.

Khi thẳng người dậy, khoái lạc của Tiêu Chiến lập tức đến rồi.

Khoái cảm trước sau giáp công ập đến, tính khí đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng đúng vào khoảnh khắc muốn bắn ra lại bị Vương Nhất Bác nắm chặt gốc rễ. Tiêu Chiến mê man nhìn cậu, Vương Nhất Bác liếm liếm môi, tay còn lại quẹt mồ hôi trên trán.

"Tôi chưa bắn, anh cũng không được bắn."

Đây là quy củ lần trước hai người lập ra trong phòng vệ sinh dành cho SVIP của Madarin.

"Vậy cậu mau bắn đi." Tiêu Chiến lập tức rên lên một tiếng, bởi vì Vương Nhất Bác đang chậm rãi đùa bỡn điểm mẫn cảm của hắn.

"Còn chưa muốn, nhịn thêm một lúc đi."

Nói xong lại bắt đầu mãnh liệt va chạm, mệnh căn Tiêu Chiến trướng đến khó chịu, nhưng khoái cảm ở hậu đình lại khiến hắn yêu chết thời điểm sắp đạt cực khoái này. Hắn híp mắt, mở rộng hai chân ôm lấy Vương Nhất Bác rồi cắn lên.

Cùng nhau vui sướng, cũng cùng nhau đau đớn. Tiêu Chiến chủ động thiếu chút nữa lấy mạng Vương Nhất Bác, lúc cậu bắn tinh mới buông tay ra, tinh dịch của Tiêu Chiến lập tức tràn ra, trượt qua quy đầu chảy dọc theo thân cây. Tác động của thị giác và cực khoái khiến tim Vương Nhất Bác hẫng mất một nhịp, sau đó lại đập điên cuồng.

Cậu nằm sấp trên người Tiêu Chiến, hơi thở phả cả vào tai Tiêu Chiến. Thở dốc thật lâu, sau đó mới nói: "Hôm nay sao lại ngoan như vậy?"

Vương Nhất Bác là muốn hỏi Tiêu Chiến hôm nay vì sao không nghĩ đến chuyện đòi thượng cậu nữa.

"Đánh trận tuyết lại ngâm suối nước nóng, mệt chết rồi." Tiêu Chiến ngược lại phóng khoáng thừa nhận thể lực bản thân hết chống đỡ nổi.

Vương Nhất Bác ngậm vành tai hắn liếm láp một lúc, nói: "Giáng sinh vui vẻ."

"Bác ca vui vẻ."

Kéo rèm cửa sổ xuống, Vương Nhất Bác nằm lên giường Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nằm nghiêng ngủ rồi, Vương Nhất Bác ôm eo hắn, cũng tiến vào mộng đẹp.

/

Bữa sáng ở đại sảnh tầng một, Tiêu Chiến không cho đưa vào phòng, hắn nói Giáng sinh hẳn là nên náo nhiệt.

Bữa sáng ở đây hợp với khẩu vị của Vương Nhất Bác, mì chan nước dùng nóng nhìn rất ngon miệng, Tiêu Chiến bưng tô của cậu lại, bảo cậu tự đi lấy một phần khác.

Bốn người ngồi trên một chiếc bàn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi cùng một hàng ăn ăn uống uống, Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến có chút không đúng. Tiêu Chiến cầm bánh bao đưa vào miệng, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước.

Vương Nhất Bác theo ánh mắt nhìn qua, thấy một người quen.

ViVi đang ngồi trên chiếc sofa mềm ở đại sảnh, nàng cũng đang nhìn Tiêu Chiến, sau đó ánh mắt lại rơi vào người Vương Nhất Bác. Nàng dạo một vòng trên mặt hai người, lại đáp trở về trên mặt Tiêu Chiến. Hành động này của nàng khiến người đàn ông bên cạnh chú ý, ngẩng đầu nhìn lên, theo ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nhíu nhíu mày.

ViVi nói vài câu gì đó với người đó, sau đó đứng dậy rời đi, người đàn ông nọ nhìn họ thật sâu, cũng sải bước theo sau nàng. Xem ra là cùng tình nhân đón đêm Bình An xong, chuẩn bị về nhà.

Giản Phàm nói: "Là Chu Dã."

"Hả? Là cái tên hỗn đản xã hội đen kia à? ViVi làm sao lại đi với gã thế?" Cố Thiên tò mò hỏi.

Ở Khánh An, người ham chơi ngoại trừ Tiêu Chiến còn có Chu Dã. Tiêu Chiến nổi danh vì có tiền mà đẹp trai, còn Chu Dã lại vì bối cảnh phức tạp và phong cách làm việc khắc nghiệt. Hai người bởi vì ham chơi danh tiếng được treo cùng một chỗ, nhưng thực tế không có bất kỳ giao điểm nào, Chu Dã lặn ngụp ở khu Đông, hơn nữa chỗ thích đi cũng không phải là mấy câu lạc bộ đêm chi phí cao, mà là một vài nơi bí mật hơn.

Tiêu Chiến thường xuyên nghe đến thanh danh của Chu Dã trong các loại tin đồn bát quái, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.

Về phần ViVi vì sao lại đi theo gã, Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt đều là tìm kiếm thăm dò.

Tiêu Chiến nở nụ cười: "Aiz, nữ thần của cậu chạy theo người khác rồi, cậu sao lại không làm anh hùng cứu mỹ nhân thế?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, cái tật 'lật sổ cũ' của Tiêu Chiến cũng không phải thói quen tốt gì.

"Đó không phải là của anh sao? Gửi Wechat không thèm trả lời nhưng vẫn kiên trì." Vương Nhất Bác đáp trả.

"Không phải nhường cho cậu rồi đấy à? Chẳng những vậy còn muốn vì nàng mà đánh với tôi một trận."

"Đừng đổ oan cho người tốt nha, cũng đừng nói nhường cho tôi, nếu không phải kỹ thuật lái xe của anh thua tôi, có lẽ nàng đã sớm trở thành tẩu tử rồi." Vừa nói xong Vương Nhất Bác thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, sắc mặt Tiêu Chiến đã trầm xuống.

Hắn nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, vẻ mặt dần dần lãnh đạm: "Đúng vậy, nào còn đến lượt cậu chứ." Tiêu Chiến cười nói.

Quan hệ của bọn họ không thể mang lên mặt bàn, cũng không chịu nổi trêu đùa, những câu chuyện trong đó không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo, cả hai biết rõ điểm này, dùng thân phận bạn bè để che giấu những chuyện thái quá kia, là ăn ý, cũng là thỏa hiệp, nhưng điều khiến cả hai cùng thỏa hiệp đến cùng là thứ gì?

Tiêu thái tử kiêu ngạo, điệu bộ châm chọc lúc này chính là thái độ của hắn đối với mối quan hệ này.

Vương Nhất Bác cúi đầu uống một muỗng canh, nhẹ giọng nói: "Tôi và tẩu tử không xung đột."

Những lời này có hai tầng nghĩa, tôi sẽ không ngăn cản anh tìm tẩu tử; tẩu tử là tẩu tử, pháo hữu là pháo hữu, anh có tẩu tử, có lẽ vẫn tiếp tục thỏa hiệp dưới thân tôi.

Hiển nhiên là Tiêu Chiến nhạy cảm tìm tòi đến tầng nghĩa thứ hai, hắn ôm vai Vương Nhất Bác: "Xem trọng bản thân rồi."

/

Cả đám từ thị trấn suối nước nóng trở về liền giải tán tại chỗ, Vương Nhất Bác trở về đơn vị, toàn công ty bởi vì lão tổng chạy tới mà phải tăng ca.

Cậu ngồi trước bàn làm việc, thật lâu cũng không thể tiến vào trạng thái. Tiêu Chiến sau chuyện kia vẫn ăn uống vui vẻ như cũ, nhìn không ra bất kỳ chút khó chịu nào.

Giản Phàm và Cố Thiên lại có lý giải khác, một nữ nhân từng làm mất mặt Tiêu Chiến như ViVi xuất hiện, khiến hai người vốn đã trở thành bằng hữu lại đối chọi gay gắt, người phụ nữ này quả thật lợi hại. Không chỉ có thế, sau khi hai vị tình địch đối đầu, Tiêu thái tử vậy mà thoạt trông như không hề có chuyện gì xảy ra, Vương Nhất Bác quả thật cực kỳ lợi hại.

Lúc Giản Phàm hút thuốc, nịnh nọt chạy tới thăm dò thực hư, Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ cười cười. Bọn họ làm bạn với Tiêu Chiến nhiều năm như vậy, nhưng thật ra chẳng hiểu chút nào về hắn.

Trước có Lý Hạ Triết, sau có Vương Nhất Bác. Về sau những đối đãi đặc biệt dành cho Vương Nhất Bác không còn nữa, kết quả cũng không khác gì Lý Hạ Triết.

Tiêu thái tử sẽ chỉ tức giận với người mà hắn để trong lòng.

Biết rõ đạo lý này, Vương Nhất Bác có chút khó nắm bắt thái độ của Tiêu Chiến. Cậu nhìn chằm chằm giao diện Wechat của Tiêu Chiến, đúng lúc này, Vương Nhất Mỹ gọi tới.

Vương Nhất Bác nhìn giao diện kia, không biết vì sao tay khẽ run.

/

"Chị đến Khánh An làm thủ tục, tiện thể tới thăm em." Vương Nhất Mỹ ngồi trên ghế sofa trước bàn làm việc của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đưa cho nàng một tách trà nóng, đồng thời cũng không quên nhắc nhở nàng, bọn họ cũng chỉ mới có năm sáu ngày không gặp mà thôi.

Vương Nhất Mỹ nhìn cảnh sắc Khánh An ngoài cửa sổ, chậm chạp không mở miệng. Vương Nhất Bác trong lòng đã có chút suy đoán.

Đúng như dự kiến, Vương Nhất Mỹ nói: "Một người bạn gửi cho chị một bức ảnh, nói hình như đã trông thấy em."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, tỏ vẻ tò mò.

Vương Nhất Mỹ lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, giơ tới trước mặt Vương Nhất Bác.

Có một tấm là lúc đánh trận tuyết hôm đó, Vương Nhất Bác đang nằm trên mặt đất, Tiêu Chiến nằm sấp trên người cậu, mà tay Vương Nhất Bác đang giữ sau đầu Tiêu Chiến, hiển nhiên là một hành động mập mờ, như thể chỉ một giây sau sẽ ấn xuống hôn lên.

Còn có mấy tấm là hoạt động của cả bọn, cũng không có gì đặc biệt.

Vương Nhất Bác đè nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười, nói: "Đúng vậy, em vừa mới trở về."

Vương Nhất Mỹ lấy lại điện thoại, đặt chén trà lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn Vương Nhất Bác, mãi đến khi Vương Nhất Bác thu hồi nụ cười giả tạo kia, mới mở miệng: "Đừng có giả vờ với chị, em biết chị không phải nói cái này."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, kêu một tiếng: "Chị, chị muốn nói gì vậy."

"Ngừng! Đừng có lừa gạt chị, chị cũng không phải mẹ. Chị chỉ muốn hỏi em, em và anh ta là thế nào?"

"Bạn bè a!" Vương Nhất Bác không chút do dự.

"Bạn bè nào lại làm như thế?" Vương Nhất Mỹ làm ra một động tác xem thường, Vương Nhất Bác cười cười.

"Không phải, bạn bè xung quanh đối với anh ấy đều như vậy. Lúc em quàng vai bá cổ với anh ấy, có phải chị chưa từng thấy qua không?"

Vương Nhất Mỹ lắc đầu, nàng biết không thể nói chuyện với Vương Nhất Bác nữa.

"Chị quá hiểu em, Vương Nhất Bác." Vương Nhất Mỹ không hiểu biết về Tiêu Chiến, cũng không cần phải hiểu hành vi thường ngày của Tiêu Chiến có bao nhiêu khoa trương, chỉ đơn thuần nhìn Vương Nhất Bác cũng có thể hiểu được.

Nếu Vương Nhất Bác không muốn, căn bản không ai có thể thân mật với cậu đến mức này.

"Không cần trả lời chị, em chỉ cần nghe là được rồi. Chuyện riêng tư của em chị không quản, nhưng mọi chuyện em nên nghĩ thật kỹ rồi hãy làm, đừng để suy nghĩ bốc đồng khiến mình rơi vào kết cục không tốt. Chị không hy vọng nhà chúng ta lại giống như năm năm trước, xém chút tan đàn xẻ nghé."

Hoàng hôn mùa Đông rọi vào trong lòng, đương nhiên là lạnh lẽo, Vương Nhất Bác nắm chặt tách trà trong tay, mới phát hiện cũng đã nguội lạnh từ khi nào.

Vương Nhất Mỹ rời đi thật lâu sau đó, Vương Nhất Bác mới lấy lại tinh thần. Cậu đứng dậy tắt máy tính, trời cũng đã tối hoàn toàn.

Màn đêm dần buông, sự cám dỗ lại lặng lẽ đến. Hồ Minh Tân gọi điện thoại đến, nhấp nháy một hồi, sau đó tự mình cúp máy.

Ngồi trong 707, Vương Nhất Bác chậm chạp không thể khởi động xe. Trong đầu cuối cùng phác họa một mục đích, cậu cầm điện thoại lên, nhấn gọi đi.

"A bá, giúp con thu dọn nhà gỗ một chút, lát nữa con đến, cảm ơn."

/

Từ suối nước nóng trở về, hôm sau Tiêu Chiến liền đi Nhật Bản.

Tiêu Lệ và Bàng Thời Thanh đã đến từ mấy ngày trước, Bàng Tri Âm cùng họ đón Giáng sinh xong, Tiêu Chiến mới đến hội họp, chuẩn bị cùng nhau đón năm mới.

Từ nhà anh rể đi ra, Bàng Tri Âm gọi hắn lại: "Làm sao trông mặt có vẻ mệt mỏi vậy?"

"Lần nào đến Nhật đều như vậy, vừa trông thấy cả nhà bọn họ liền phát sầu."

Dáng vẻ cau mày của Tiêu Chiến chọc cho Bàng Tri Âm không nhịn được cười.

"Ba chồng chị còn muốn giới thiệu mấy cô gái Nhật cho em nữa đấy, người cực kỳ xinh đẹp, còn là một minh tinh."

"Thôi đi, gieo họa cho tỷ xong rồi còn muốn hại em nữa hả? Gien nhà chúng ta đều mang đến bổ khuyết cho người Nhật."

"Sao lại nói chuyện khó nghe như thế!" Tiêu Lệ ngắt lời hắn.

Tiêu Chiến xoa xoa huyệt thái dương, sự tức giận mấy ngày nay còn chưa thông hết, vừa nghe đến đề tài xem mắt, hận không thể suốt đêm chạy trốn.

"Được rồi, cũng chẳng phải ép con, mấy ngày nay bồi ba mẹ đi chơi một chút."

"Được, chơi là con giỏi nhất."

Lúc này Tiêu Chiến mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn thoáng qua điện thoại di động, lại tắt đi.

/

Vương Nhất Bác ngồi ở ban công thưởng thức màn trình diễn pháo hoa trên cổng thành cổ Dương Bình, mở điện thoại ra xem vòng bạn bè, khi nhìn thấy khu trượt tuyết quen thuộc, mới biết Tiêu Chiến đã đi Hokkaido.

Kể từ sau khi trở về từ thị trấn suối nước nóng đã gần một tuần, nhưng hai người vẫn chưa liên lạc lại.

Hình đăng trên vòng bạn bè theo phong cách cửu cung, ba tấm đầu tiên là cảnh tuyết trắng, ba tấm dưới cùng là cảnh quan suối nước nóng, ba tấm giữa là ảnh của chính hắn. Chính giữa là ảnh chụp từ bên hông, bối cảnh là cửa trượt nhà gỗ kiểu Nhật, hắn mặc áo ngủ ngồi trên ghế, một chân vươn ra đặt lên chiếc bàn đối diện, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhắm chặt, khẽ nhíu mày.

Ánh đèn ôn nhu ôm lấy khuôn mặt hắn, tựa như đang trấn an tia phiền não kia.

Tiêu thái tử trong vòng một tuần hưởng thụ suối nước nóng ở hai địa điểm khác nhau, hẳn là rất có cảm ngộ, nội dung caption lại rất bình thường: "Năm mới vui vẻ."

Khi Vương Nhất Bác tắt màn hình điện thoại, màn pháo hoa cũng kết thúc. Cậu đứng dậy đẩy cửa đi xuống lầu.

Tiêu Chiến ở bên này mở thanh trả lời trên vòng bạn bè, thấy được một hình đại diện quen thuộc nằm trong sách sách gửi lời chúc mừng.

Văn bản trả lời có chút khác biệt - Chiến ca vui vẻ.

_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx