Chương 23 - Chơi chút gì đó khác đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Nhất Bác lại lần nữa mặc đồ ngủ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tự giác xoay người lại, lăn vào trong lòng cậu. Vương Nhất Bác nhét tay chân hắn vào trong chăn rồi mới vươn tay ôm kén tằm thật lớn này vào lòng.

Tiêu Chiến hai mắt nhắm nghiền, mày cau chặt, thỉnh thoảng rên hừ hừ vài tiếng biểu thị mình ngủ không ngon, trong người không thoải mái.

Chương Mạc Tề thường xuyên bị bệnh, cho nên Vương Nhất Bác cũng có chút kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân. Phong hàn, hơn 38 độ, không cần uống thuốc hạ sốt, đổ mồ hôi một đêm là ổn rồi.

Cậu dán môi lên trán Tiêu Chiến, nhắm mắt lại.

Ban đêm Tiêu Chiến vẫn thường đá chăn, Vương Nhất Bác liên tục tỉnh dậy, hết sờ trán lại lau mồ hôi, không phụ sự vất vả của cậu, sau nửa đêm nhiệt độ rốt cuộc cũng hạ xuống.

"Cậu ngủ đi, tôi không sao." Tiêu Chiến cuối cùng cũng không đành lòng giày vò người khác như vậy, trước kia lúc bị bệnh, tuy Cố Thiên vẫn luôn bận rộn trước sau hầu hạ hắn, nhưng cũng không đến một bước hầu hạ lên đến tận giường như này.

Chịu đựng chờ qua cơn là ổn rồi.

Tiêu thái tử hiếm khi có lòng như vậy, lại khiến Vương Nhất Bác muốn cười: "Bị sốt đến đổi tính à?"

"Được rồi đấy, không đàng hoàng được một lúc."

Tiêu Chiến mãi không đợi được câu trả lời của Vương Nhất Bác nên he hé mắt ra nhìn, thấy Vương Nhất Bác vẫn đang nhìn mình. Nương theo ánh đèn đêm mờ ảo, ánh mắt kia nói lên quá nhiều điều, Tiêu Chiến mỉm cười đón nhận.

"Thế nào? Bị sự yếu đuối của tôi thu hút?"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười, vẫn cúi đầu, cố gắng nhịn xuống cảm giác ở trong lòng, chỉ nhẹ nhàng mân mê khóe miệng hắn, nói: "Ngủ đi, ngày mai muốn ăn gì?"

"Bánh mì nhỏ, đặc biệt có sức cắn, loại vặn thừng hay hình tròn đều được."

/

Sáng sớm Tiêu Chiến tỉnh dậy lại hơi sốt nhẹ, Vương Nhất Bác đi mua bánh mì về, Tiêu Chiến ăn nửa cái, húp thêm nửa chén cháo rồi lại bò về giường.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa bất đắc dĩ coi phòng ngủ của Tiêu Chiến như văn phòng tạm thời của mình.

Tiêu Chiến nhìn điện thoại bật cười khiến Vương Nhất Bác tò mò nhìn qua, Tiêu Chiến giơ điện thoại cho cậu xem, giao diện chat với Cố Thiên hiện lên rất nhiều thông báo tin nhắn đã được thu hồi.

"Điều này nói lên cái gì? Vừa muốn anh đọc lại vừa sợ anh đọc được."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Đây là nó muốn thăm dò xem tôi có kéo nó vào danh sách đen hay không."

Vương Nhất Bác cũng bật cười, chiêu kéo vào danh sách đen này của Tiêu Chiến khiến ai nấy đều đau đầu.

Tinh thần của Tiêu Chiến xem như không tồi, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, có lẽ là do ra quá nhiều mồ hôi.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái: "Nhìn tôi không chớp mắt như vậy, chứng tỏ thật sự có vấn đề."

Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng: "Anh rất đẹp."

So với lần bị sốt trước, lần này Vương Nhất Bác để ý hơn rất nhiều. Cậu lập cho Tiêu Chiến một đống quy củ, bao gồm một ngày phải uống bao nhiêu nước, phải ăn mấy loại trái cây, ăn bao nhiêu cơm.

Tiêu Chiến cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng nổi: "Muốn ở đây làm ba ba của tôi đấy à?"

"......"

/

Dưới sự chăm sóc của Vương Nhất Bác, hai ngày sau Tiêu Chiến đã khỏe lại.

Sáng sớm Vương Nhất Bác đã phải trở về công ty, Tiêu Chiến đang ở nhà phê duyệt tấu chương thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng mở cửa, lạch cạch lạch cạch, Tiêu Chiến biết là ai.

Quả nhiên: "Ở nhà sao?" Cố Thiên nép sát vào cửa, vẻ mặt thấp thỏm, không biết phải nói gì đành tìm lời để nói.

"Làm sao? Vẫn còn mặt mũi đến đây à? À, đang bị kéo vào danh sách đen nha." Tiêu Chiến dùng cằm hướng phía màn hình.

Cố Thiên chậm rì rì nhích đến từng bước, có chút ngượng ngùng cười nói: "Ây da, tao biết mày chỉ đùa thôi mà. Lão Chu phê bình tao rồi, nói tao quá bất lịch sự..."

Cố Thiên nghiêng qua máy tính liếc mắt dò xét một cái, thấy chỉ là mẫu Hợp đồng, làm gì có bảng biểu nào, bèn ngượng ngùng cười cười.

Tiêu Chiến nghiêm mặt, Cố Thiên thế mà chuyện gì cũng nói cho tên lão Chu kia.

Chó săn Cố Thiên xoay người đi pha một ly nước mật ong mang tới: "Tao còn sợ mày bị phát ban nữa cơ, Vương Nhất Bác nói mày sinh long hoạt hổ, tao mới không dám đến quấy rầy mày."

"......"

Vương Nhất Bác không nhắc đến chuyện Tiêu Chiến bị bệnh, người này miệng mồm kín hơn rất nhiều so với Cố Thiên, chẳng qua, nói là sinh long hoạt hổ vậy thì cũng hơi quá lời.

Tính toán nho nhỏ trong lòng Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến bất giác bật cười.

Cố Thiên thấy vậy trong lòng cũng thở ra một hơi, tuy gã cũng chẳng biết có gì buồn cười.

Tiêu Chiến uống một ngụm nước, tiếp tục cúi mặt: "Lão Chu nhà mày đi rồi mày mới nhớ đến tao chứ gì." Vẫn là đạn bọc đường như thường ngày nhưng lại không thể bắt được Tiêu Chiến.

Lão Chu quả thật vừa mới đi, nhưng hắn nói như vậy cũng không đúng lắm, Cố Thiên vội vàng giải thích: "Làm sao có thể, quên ai thì quên cũng không thể quên mày nha."

Cố Thiên đoán không ra ý tứ của Tiêu Chiến, nụ cười cũng sắp cứng ngắc trên mặt.

"Lão Chu là người ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi.

"Là Chu huyện thuộc thành phố chúng ta."

"Ồ? Tao còn tưởng là trời nam đất bắc nào, chỉ đến thăm mày một chuyến đã khiến mày sung sướng đến vậy rồi."

Cố Thiên có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói gì.

"Nhà hắn làm gì?"

"Kinh doanh cửa hàng tạp hóa."

"Hắn tới đây thì ai trông coi?"

"Tao có hỏi rồi, là ba mẹ anh ấy trông."

Tiêu Chiến giống như đang kiểm tra hộ khẩu tra hỏi vài câu. Thần sắc Tiêu Chiến cũng không thể hiện sự bài xích như vậy, khiến cho Cố Thiên dần dần thả lỏng, gã chen đến ngồi sát bên cạnh Tiêu Chiến: "Ây dà, tao cũng đâu phải muốn kết hôn với anh ấy đâu, người ta cũng không tệ, cho nên mới muốn tìm hiểu một chút."

Tiêu Chiến không có tâm tư dỗ dành Cố Thiên, hắn đang nghĩ đến một chuyện khác: "Tao vẫn chưa yên tâm. Huyện Chu cách đây cũng không xa, chúng ta đi một chuyến xem thử. Nếu hắn thật sự không có vấn đề gì, tao sẽ lập tức bày tiệc xin lỗi, coi như đưa bọn mày đi chơi một chuyến."

Ngữ khí Tiêu Chiến rất nghiêm túc, Cố Thiên biết hắn thật sự quan tâm đến mình, nhớ đến trận cãi nhau hai hôm trước của hai người, Cố Thiên cảm thấy lương tâm cắn rứt, trịnh trọng nói lời xin lỗi với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đẩy đầu gã ra: "Nói chuyện đàng hoàng, nhào vào người tao làm cái gì, không sợ lão Chu nhà mày ghen à?"

Cố Thiên xoay người: "Quen rồi, ây da, mày để ý làm gì, về sau mày chính là tỷ muội của tao."

Lời này xem như chạm phải vảy ngược của Tiêu Chiến.

"Huynh muội cũng được đi!"

/

"Đi chuyến này, nếu lão Chu thật sự trong sạch, tôi cũng sẽ mặc kệ, thế nào, phương pháp này của tôi không tồi chứ?"

"Không phải anh nói Cố Thiên cũng không biết nhà hắn ở đâu sao?"

"Chuyện này sao có thể làm khó được tôi, tên Wechat của hắn chính là tên siêu thị, có tên rồi mọi chuyện đều dễ ợt."

Lần hành động này chủ yếu là đánh đột kích, nếu không có chuyện gì thì toàn bộ đều xem như cho Cố Thiên một niềm vui bất ngờ.

Hai người ngồi trên sofa hình chữ L ở nhà Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác dựa lưng vào sofa, Tiêu Chiến ngồi một lát cảm thấy mệt mỏi nên trực tiếp nằm lên đùi cậu.

Vương Nhất Bác vuốt ve trên trán hắn, nói: "Quan tâm Cố Thiên đến vậy à?"

"Trước kia nó không tìm được đối tượng cũng bởi vì tính tình quá thành thật, thích hay không thích cái gì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được, quá dễ nắm bắt."

Vương Nhất Bác không đưa ra bất kỳ bình luận nào.

"Ngày mai cậu có đi cùng tôi không?"

"Ngày mai tôi có một cuộc họp rất quan trọng."

Tiêu Chiến nằm thẳng người, nói: "Vậy tôi sẽ cùng Giản Phàm đưa nó đi."

Hôm nay hai người vốn không có kế hoạch gặp mặt, nhưng Tiêu Chiến muốn tìm người nói một chút về chuyện của Cố Thiên. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động như vậy, Vương Nhất Bác vốn rất cao hứng, cậu thích ngắm nhìn dáng vẻ thả lỏng như này của Tiêu Chiến, dáng vẻ có thể thoải mái ở bên cạnh cậu mà không phải chỉ vì chút khoái lạc kia.

Kết quả mỗi câu mỗi chữ đều không ngừng nhắc đến Cố Thiên. Ngay cả lần cãi nhau hôm đó, hai người ngươi tới ta lui chẳng khác nào một cặp tình nhân, khiến trong lòng Vương Nhất Bác rất không thoải mái.

Nếu là vài ngày trước, có lẽ Vương Nhất Bác còn có thể bá đạo mà nói ra những lời độc đoán như tránh xa anh ấy ra một chút, nhưng bây giờ mỗi câu mỗi chữ Vương Nhất Bác đều phải cân nhắc cẩn thận.

Chỉ cần một chút bất cẩn, sự cân bằng sẽ lại lần nữa ngả nghiêng.

Tiêu Chiến đến đây đã gần một tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác lại vẫn không hề nhúc nhích. Tiêu Chiến ngồi dậy, một bước tiến đến ngồi khóa trên đùi cậu.

"Cậu là trạng thái gì thế? Làm không nổi nữa hả?" Tiêu Chiến dùng mông cọ tới cọ lui trên hạ bộ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, nhéo nhéo tai hắn: "Cả ngày chỉ biết làm, muốn ép khô tôi à?"

"Cậu mà cũng bị ép khô hả? Sức mạnh bẻ gãy sừng trâu của Bác ca nhà tôi đi đâu cả rồi?"

Lúc Tiêu Chiến cười, hai mắt cong cong rất đáng yêu. Vương Nhất Bác âm thầm thở dài.

Dáng vẻ này của cậu đã nói hết những lời trong lòng, Tiêu Chiến bừng tỉnh đại ngộ, trợn tròn hai mắt: "Không phải cậu đang ghen đấy chứ?"

"Nói bậy nói bạ, đi tắm đi, lát nữa đừng có khóc gọi ba ba đấy."

Vương Nhất Bác biết dục vọng chiếm hữu của mình quá lớn, nhưng giờ khắc này, cậu chỉ cảm thấy có chút khổ sở.

/

Khi Tiêu Chiến đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Vương Nhất Bác đang dựa vào tường trước cửa, cũng vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng, ngay cả ánh mắt cũng dính người.

"Sao không sấy tóc?" Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến đã ngoan ngoãn sấy khô tóc, đổi lại đến lượt Vương Nhất Bác không nghe lời.

"Phòng tắm bên kia không có máy sấy, anh sấy cho tôi nhé?" Vương Nhất Bác cười hỏi.

Tiêu Chiến vui vẻ đáp ứng. Tiêu thái tử chưa từng hầu hạ người khác, vậy mà lại rất sẵn lòng nếm trải những điều mới mẻ.

Vương Nhất Bác ngồi trên sofa, tầm mắt ngang bụng Tiêu Chiến. Giữa những động tác lên lên xuống xuống của Tiêu Chiến, hình dáng khuôn bụng cũng được phác họa ra.

Tiếng gió từ máy sấy tóc kêu ro ro và xúc cảm từ những ngón tay Tiêu Chiến đưa lên xới tóc tạo thành một không gian nho nhỏ, cuốn Vương Nhất Bác đắm chìm ở bên trong, suy nghĩ phiêu bạt rất xa, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần, nhận ra tóc đã được sấy xong.

Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến xuống sofa, Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn lên, Vương Nhất Bác cười cười: "Chơi chút gì khác biệt nhé?"

Tiêu Chiến nhướng mày, chờ cậu chỉ thị.

Vương Nhất Bác kéo quần ngủ xuống, thứ đồ khổng lồ đã cứng một nửa lộ ra ngoài, Tiêu Chiến giãy giụa, lại bị Vương Nhất Bác dùng một chân đè lên hai chân, hổ khẩu giữ chặt cằm hắn.

"Ngoan." Vương Nhất Bác ngữ khí ôn nhu, động tác lại cực kỳ bá đạo.

Bả vai Tiêu Chiến bị cậu đè chặt, không thể động đậy.

"Liếm chút đi." Tính khí của Vương Nhất Bác đã cứng thêm một phần, cậu cầm lấy nó, đẩy quy đầu đến trước miệng Tiêu Chiến, chẳng qua, vẫn còn cách một centimet để thể hiện sự 'tôn kính' của mình dành cho hắn. Nếu Tiêu Chiến không muốn, vậy cậu sẽ từ bỏ.

Đôi mắt to tròn của Tiêu Chiến tràn ngập sự ghét bỏ: "Đè đau tôi rồi."

Vương Nhất Bác thu chân lại, dương vật lại tiến đến phía trước thêm một chút, kéo gần khoảng cách với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mím môi suy tư vài giây, sau đó vươn đầu lưỡi tới khẽ liếm liếm. Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cuối cùng chút 'tôn kính' kia cũng hoàn toàn tan biến không còn dấu vết, cậu đẩy hông một cái, dương vật đâm thẳng đến sát miệng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nếm thử thấy không có mùi vị gì, lúc này mới hơi hơi hé miệng ra, thứ đồ cứng như sắt của Vương Nhất Bác đã sớm không thể chờ nổi mà khoan vào.

Tiêu Chiến chịu đựng cảm giác buồn nôn, hai hàm răng không dám lộn xộn, tùy ý Vương Nhất Bác nắm giữ quyền chủ động.

"Đầu lưỡi."

Hai mắt Vương Nhất Bác đã đỏ cả lên, gân xanh nổi đầy trên trán cho thấy cậu đã nhẫn nhịn đến mức khó có thể chịu nổi.

Tiêu Chiến rất thích ánh mắt như vậy của Vương Nhất Bác, thích tất cả những biểu cảm đa dạng bộc lộ trong đó, bá đạo, đáng yêu, dịu dàng, còn có điên cuồng như vậy.

Đầu lưỡi của Tiêu Chiến liếm láp dọc theo thân cây, không có bất kỳ kỹ xảo nào, khiến Vương Nhất Bác không thể kiềm chế được.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhớ ánh mắt không kiên nhẫn kia của Tiêu Chiến, bọn họ không ai có thể ngờ được chỉ mấy tháng sau, hai người sẽ dây dưa thành như vậy, thậm chí còn dùng cả phương thức hèn mọn nhất để lấy lòng đối phương. Cái người Tiêu Chiến quý phái tự phụ kia, rốt cuộc sẽ nghĩ như thế nào, sẽ nguyện ý vì Vương Nhất Bác mà làm được đến mức này sao?

Dương vật của Vương Nhất Bác đột nhiên nảy lên trong miệng Tiêu Chiến, tựa như một sinh vật không cách nào khống chế được, Vương Nhất Bác nắm lấy gốc rễ, hỏi Tiêu Chiến: "Tôi có thể bắn vào trong được không?"

Tiêu Chiến dùng đầu lưỡi đẩy đẩy tỏ ý chống cự, cả người vùng vẫy nhưng cũng không thay đổi được gì. Tinh thần Vương Nhất Bác đã đạt cực khoái, thân thể cũng theo đó mà đạt đến cao trào. 

Cổ họng Tiêu Chiến cảm nhận được một luồng dịch thể dính nhớp phun tới, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cúi người điên cuồng phun ra. Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng hắn, Tiêu Chiến chạy thẳng đến phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan một hồi.

Một lát sau hắn mới đứng lên, đưa tay lau nước mắt, chỉ tay vào Vương Nhất Bác mắng: "Ông nội nhà cậu!"

Cả mặt và mắt Tiêu Chiến đều đỏ bừng, bị sự khó chịu vừa rồi kích thích, bộ dáng cực kỳ đáng thương. Vương Nhất Bác ôm lấy hắn, người trong lòng giãy giụa một lúc nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp gối đầu lên vai cậu, hệt như một con chó nhỏ chịu ủy khuất.

Tim Vương Nhất Bác vẫn đang đập rất mạnh như lúc vừa mới cao trào, hôm nay cậu có chút không đúng lắm, chính bản thân cậu cũng cảm nhận được.

"Thực xin lỗi."

Những lời này của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cũng phải sửng sốt.

Tiêu Chiến nhớ lại trạng thái gần đây của hai người, cũng đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực. Tuy thân thể cả hai đều cực kỳ sung sướng, nhưng tinh thần dường như không được sảng khoái như lúc chỉ làm bạn bè.

"Vương Nhất Bác, cậu còn muốn làm không đấy?" Giọng Tiêu Chiến có chút dính dính, bình thường chỉ những lúc mệt mỏi hắn mới như vậy.

Vương Nhất Bác liếm láp vành tai hắn, ôm mông hắn hướng lên trên một chút. Tiêu Chiến cúi đầu giữ vai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng bị Tiêu Chiến che đi một nửa, nhưng sự dịu dàng trong đôi mắt ấy như thể chảy mãi không ngừng.

"Chỉ cần là làm anh, không sợ không có sức."

/

Hai người làm đến nửa đêm, đều có chút mệt mỏi, lúc Tiêu Chiến chuẩn bị rời đi, quần áo mặc mấy lần cũng không xong. Vương Nhất Bác nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn nói ra câu nói kia: "Có thể không đi được không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, dụi dụi mắt: "Tôi ngủ không được, ngày mai còn phải đi huyện Chu."

Hôm nay Tiêu Chiến cũng có chút khác lạ so với thường ngày, lúc ra khỏi cửa hắn còn quay đầu lại, cười cười với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ở trên lầu nhìn những ngọn đèn nho nhỏ bên đường, lúc Tiêu Chiến đi ngang qua theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lần này lại vấp phải thứ gì đó, khiến hắn hơi loạng choạng.

Một luồng cảm xúc dâng lên từ tận đáy lòng không cách nào áp chế được, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy không ổn, khiến Vương Nhất Bác nổi lên xúc động.

Lúc Tiêu Chiến sắp đi đến chỗ xe đậu, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng chạy đến, hắn còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị kéo vào một vòng ôm.

Ấm áp. Ngát hương.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi.

Chóp mũi Vương Nhất Bác bị gió thổi đến ửng đỏ, khóe mắt cũng bị kích thích đến ướt át, cậu hít hít mũi, nói: "Tôi đưa anh về nhà."

/

Huyện Chu cách thành phố 80 km về hướng Đông, lái xe một giờ là đến.

Cố Thiên ăn mặc lòe loẹt rực rỡ, nhưng vẻ mặt có chút không bình thường, hai hàng mi nhíu chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe không nói một lời.

Tiêu Chiến yêu cầu trợ lý tìm địa chỉ của siêu thị kia theo cái tên được cung cấp, ai ngờ còn có thêm thu hoạch ngoài ý muốn - xác nhận suy đoán của hắn. Hắn không đành lòng trực tiếp nói cho Cố Thiên biết sự thật, chỉ trước khi lên xe mới tiết lộ vài câu.

Cố Thiên thập phần tin tưởng lão Chu, buổi sáng thức dậy thật sớm, ăn mặc xinh đẹp sáng láng, chỉ vì muốn cho người kia một bất ngờ lớn.

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân cũng rất tàn nhẫn.

"Nếu không thì đừng đi, sẽ không phải chịu ấm ức."

Cố Thiên lại nói muốn tận mắt nhìn một lần.

"Một đoạn tình cảm kể cả bắt đầu hay kết thúc đều cần cảm giác nghi thức." Cố Thiên nói: "Cho dù kết thúc cũng phải có một tiếng vang, Cố Thiên tao không phải là thứ không thể để người khác nhìn thấy."

Cố Thiên đột nhiên một bộ thâm trầm, khiến tim Tiêu Chiến cũng thắt lại, hắn và Giản Phàm nhìn nhau, đều cảm thấy có chút bất lực.

Cửa ải tình cảm này, người khác không thể làm thay được. Cho dù có nghĩ trước nghĩ sau bao nhiêu đi chăng nữa, nếu thật sự phải đi đến bước đường đó, nên đau thì dù một phần cũng không thể thiếu.

Đến nơi, Cố Thiên xuống xe sửa sang lại quần áo của mình một chút, đứng trước cửa siêu thị, vẻ mặt quyết tuyệt. Giản Phàm cùng hắn đi vào.

Tiêu Chiến tựa vào cửa xe, hắn không thích tham gia 'náo nhiệt' dạng này. Một lát sau, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng mắng chửi: "Lão Chu! Con mẹ nhà anh!"

Sau đó là một loạt tiếng động loảng xoảng ồn ào, Giản Phàm chạy ra ngoài.

"Hắn vừa thấy mày dừng xe là chạy rồi, vợ hắn trông cửa hàng, trong phòng còn có một thằng nhóc đang làm bài tập, hệt như cùng một khuôn đúc ra với hắn."

"Cố Thiên đâu?"

"Đang đập phá."

Lão Chu hèn nhát chạy trốn, ngay cả một 'tiếng vang' cũng không để lại cho Cố Thiên, vì thế Cố Thiên bèn tự mình tạo ra tiếng vang, coi như pháo mừng, tiễn bước chính mình.

Tiêu Chiến canh khoảng mười phút trôi qua, bước vào ôm vai Cố Thiên đang chống nạnh thở phì phì, nói với người phụ nữ đang đứng chết lặng cứng đờ ở một bên: "Lát nữa tính toán thiệt hại bao nhiêu, bảo lão Chu đến tìm tôi bồi hoàn."

Tiêu Chiến cười cười với cậu bé trong lòng người phụ nữ: "Đừng sợ, tôi lập tức đưa cậu ta đi đây." Nói xong đưa cho cậu bé một cây kẹo mút.

Vẻ mặt chết lặng đến tựa như tro tàn của người phụ nữ khiến Cố Thiên quay mặt đi, nói: "Đi thôi."

Ba người từ trong siêu thị đi ra, Tiêu Chiến nhéo nhéo mặt gã: "Không đáng để cao hứng à? Nhiều đại mãnh 1 như vậy, tìm đến một tên không phải là được rồi sao?"

Cố Thiên hít sâu vài hơi, đôi mắt không che giấu được sự bi thương, nhưng vẫn kiên cường cắn răng nói: "Được, mày tìm cho tao đi, tìm không được tao sẽ ngủ nhà mày."

Tiêu Chiến xoa xoa đầu gã: "Được."

Giản Phàm cũng bảo vệ Cố Thiên, nói vài lời an ủi.

Trước kia khi Cố Thiên come out, vẫn luôn ôm thái độ thấy chết không sờn mà muốn sống một cuộc sống đúng với mong muốn của bản thân, cho dù có bị người khác chọc vào cột sống cũng không màng đau đớn mà đứng thẳng lưng. Con người ai cũng có thể gặp khó khăn gian khổ, nhưng không thể không đường hoàng. Xúc động nho nhỏ của Cố Thiên lại mang đến cho Tiêu Chiến xúc động rất lớn, gã xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

Dùng cách thẳng thắn và trực tiếp nhất để đáp trả sự lừa dối của lão Chu, sau khi bùng nổ xong Cố Thiên lại có chút vô lực.

"Cái đó, kẹo mút, còn không? Cho tao một cái đi, tao đau lòng."

"Lấy ở quầy thu ngân nhà lão Chu, mày còn muốn không?"

"...... Lừa một đứa trẻ thì vui lắm hả?"

"Dù sao tao cũng phải bồi thường, coi như là tao mua, nhưng kẹo thì lại bị người ta ăn."

"Lát nữa ghé vào chỗ nào mua cho tao ít kẹo đi, tao muốn kẹo mút, càng lớn càng tốt.

"..." Được rồi.

/

Ba người ở trước xe nhàm chán một hồi, Tiêu Chiến muốn đưa gã đến đập chứa nước huyện Chu chơi một chuyến, loại hình giải trí nông thôn này, kể từ sau khi 'một đêm phát tài' Tiêu Chiến chưa từng đi lại.

"Ể? Đây không phải là Tiêu công tử sao?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, cửa kính lái của một chiếc Mercedes mở ra, một người đàn ông thò đầu ra khỏi xe, không phải Chu Dã thì là ai?

Quả nhiên là Chu huyện a.

"Tôi nói mà, bọn họ nói siêu thị nhà Chu Liên Sơn bị đập phá, thì ra là các người làm à?" Chu Dã vừa nói vừa chậm chạp xuống xe, đứng trước mặt Tiêu Chiến.

Gã vừa ngói chuyện vừa hút thuốc, mắt hơi híp lại, theo sau là ba bốn tiểu đệ.

"Dã ca à," Giản Phàm gọi một tiếng, sau đó liền ngậm miệng, bởi vì Chu Dã đến một ánh mắt cũng không thèm liếc gã. Gã và Chu Dã từng có tiếp xúc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong giới bạn bè trên bàn tiệc.

Tiêu Chiến ghét mùi thuốc lá, nghiêng đầu né tránh cau mày nhìn gã, không nói lời nào.

Chu Dã nhìn siêu thị nhỏ hỗn loạn phía sau, lắc đầu: "Chu Liên Sơn đáng bị như vậy, Tiêu công tử đập phá thế này, vậy nhất định là hắn làm sai chuyện rồi."

Tiêu Chiến híp mắt nhìn.

"Cậu đừng nhìn tôi như vậy a, tôi đã sớm nghe đủ loại sự tích phong lưu của Tiêu công tử đây, cảm thấy cậu cực kỳ thú vị."

Tiêu Chiến ồ một tiếng: "Đừng nói nhảm nữa, là vì ViVi đúng không? Anh muốn thế nào, cứ việc nói thẳng ra là được."

Tiêu Chiến không muốn chơi trò nói lời khách sáo trống rỗng, trực tiếp vạch trần ý đồ của Chu Dã.

Chu Dã cười hắc hắc, ném điếu thuốc xuống đất đạp lên.

"Tôi còn tưởng Tiêu công tử cậu là một... không nghĩ tới còn rất thẳng thắn." Chu Dã nói được một nửa thì dừng lại, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Cố Thiên một cái. Ý tứ rất rõ ràng, cho rằng Tiêu Chiến cũng giống như Cố Thiên, giống một tên đàn bà chỉ biết ăn mặc chải chuốt. Cố Thiên không hiểu vì sao lại bị mấy lời của gã làm cho tức giận đến đỏ mặt.

Tiêu Chiến kéo Cố Thiên ra sau lưng mình.

"Ngược lại là anh, còn lề mề hơn cả đàn bà đấy." Tiêu Chiến đáp trả.

Ánh mắt Chu Dã tối sầm lại, nhưng vẫn duy trì nụ cười: "Con người tôi nói chuyện không được lòng người khác lắm, Tiêu công tử đừng chấp nhặt với tôi làm gì, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn làm quen một chút."

"Ồ," Tiêu Chiến gật gật đầu: "Người muốn làm quen với tôi còn xếp hàng dài ở Cố Cung, nếu ngài đây không ngại vậy cũng dịch bước đến Bắc Kinh một chuyến đi?"

Chu Dã rất bất mãn với thái độ của Tiêu Chiến, thường nghe nói hắn ngang ngược ương ngạnh, quả nhiên là danh bất hư truyền, đây là muốn một phần mặt mũi cũng nhất định không chịu cho mình đây mà.

"Đừng nóng vội, tôi có nghe nói đến chuyện các cậu thi đấu ở Đại Thanh Sơn, nói thế nào nhỉ, tuy rằng ViVi theo tôi, cho nên đối với người vẫn luôn nhớ thương nàng tôi sẽ có chút để ý." Chu Dã nhếch miệng, không chút để ý.

"A," Tiêu Chiến biết Chu Dã vô cớ sinh sự. Dục vọng thắng thua của đàn ông từ trước đến nay đều không thể giải thích được, khi hai cái tên thường bị người ta đặt cùng một chỗ, tự nhiên sẽ có người so sánh, ở giữa lại còn xuất hiện một nữ nhân mà cả hai bên đều có liên quan, chính là lý do sẵn có.

Ai nấy đều muốn nhảy lên đầu mình ngồi, thật mẹ nó bị Vương Nhất Bác đánh bại đến mất cả uy danh.

"Tôi cũng không có thói quen nhớ thương thức ăn ở trong chén của người khác, ai ăn ngon miệng còn chưa chắc chắn đâu. Giữ nồi của mình cho kỹ, ôm chén thật chặt, chúc các người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử." Tiêu Chiến ôm quyền muốn đi.

"Cậu có phải là sợ tôi không đấy?" Chu Dã cười.

Phép khích tướng từ xưa đến nay vẫn luôn rất dễ dùng, Tiêu Chiến quay trở lại: "Tôi sợ nhất là con lừa kéo cối xay, cho nên anh nói xem, tôi có sợ anh không?"

Tiêu Chiến nhàn nhã thong dong, Chu Dã cúi mặt xuống trực tiếp sảng khoái nói: "Cùng đua với tôi ở Đại Thanh Sơn một trận, nếu cậu thua, tôi nhất định phải lấy chiếc Panamera, nếu thắng, điều kiện tự cậu ra."

Chu Dã vốn không biết chuyện Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vì ViVi mà thi đấu, chẳng qua ngày đó ở thị trấn suối nước nóng nhìn thấy vẻ mặt ViVi không đúng lắm, cho nên mới đi thu thập tin tức. Gã vốn vẫn luôn tò mò về Tiêu Chiến – người thường xuyên được so sánh với gã, biết hắn là nhị thế tổ, lại càng muốn diệt trừ nhuệ khí của hắn.

Cơ hội có sẵn, Chu Dã liền xuất chiêu sư tử ngoạm.

Tiêu Chiến cũng đoán được gã sẽ ra chiêu này: "Xã hội đen đều chơi lớn như vậy sao, không sợ thua luôn vợ trong chén của mình à?"

Tiêu Chiến biểu tình phóng đãng, lông mày Chu Dã nhảy dựng lên.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp phải người không để mình vào mắt như vậy, dục vọng thắng bại cũng kích phát ra. Không đúng, là lần thứ hai mới đúng, tiểu tử lần đầu tiên kia hiện giờ ngược lại đã để hắn vào trong mắt, không chỉ để trong mắt, còn phải đặt trong tim.

Nghĩ đến đây Tiêu Chiến có chút nhụt chí, làm sao lại là vì ViVi, quả nhiên đừng chọc vào phụ nữ, nếu không phiền toái sẽ không ngừng tới.

Chẳng qua, Tiêu Chiến không sợ Chu Dã chơi bời, xã hội đen thì cũng phải làm ăn, chỉ cần là người làm ăn, Tiêu Chiến sẽ có cả trăm cách để nắm bắt trong lòng bàn tay.

"Đầu tiên là anh nhàn rỗi không có việc gì làm đến khiêu khích tôi, tôi ấy à, cũng chẳng muốn thứ gì, nhưng tôi đáp ứng lời khiêu chiến này của anh, tránh cho anh nói tôi sợ anh, lời tốt lời xấu gì cũng để cho anh nói hết cũng không được. Tôi còn chưa nghĩ ra mình muốn gì, chờ anh thua rồi mới quyết định đi. Thế nào, có dám không?"

Không nghĩ tới Tiêu Chiến người thoạt nhìn mi thanh mục tú, lại ra bài không theo lẽ thường. Chu Dã hạ chiến thư chính là đã nắm chắc, gã thống khoái đáp ứng, trước khi lên xe còn nói: "Đúng rồi, kêu cả cái tên tiểu bạch kiểm kia luôn nhé, tôi cũng không quên hắn đâu."

Mẹ kiếp, xem thường ai đây, có dám đua với tiểu bạch kiểm nhà tôi không? Dọa chết anh bây giờ!

Trên đường về Khánh An, Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Tiểu Bạch Kiểm: "Về với cuộc sống rồi, Bác ca."

_TBC_

Cảm ơn các bạn hôm trước động viên tôi nhá, hehe...

Hôm ấy có một bạn đọc nhắn tin cho tôi bảo là em không giỏi ăn nói nên ít cmt, chứ em vẫn luôn ủng hộ chị, thế là tâm huyết dâng trào :))

Tôi có tí già (tôi sn79, chắc là Editor già đầu nhất quá, haha) nhưng vẫn ham vui, công việc khá căng thẳng, trong người lại có chút bệnh tâm lý - tuy k nặng nhưng em nói yêu thương tôi quá k chịu rời bỏ tôi, thỉnh thoảng cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, đó là lý do tôi k dám thức khuya (giờ lên chuồng của tôi từ 9.30-10.15PM, hôm nào ráng thức thêm thế nào cũng mất ngủ nên k dám), thế nên edit cũng là một cách để tôi relax dù thật ra edit cũng mệt đầu chú chẳng thư giãn tí nào, nhưng làm chuyện mình thích nên tôi vẫn rất vui. Được các bạn ủng hộ càng vui hơn nữa, cảm ơn cảm ơn ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx