Chương 26 - Chỉ muốn nợ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đến Juffair trời cũng vừa tối. Juffair nằm ở phía Đông của Manama, bởi vì là khu vực có nhiều người nước ngoài hơn cho nên đây cũng là khu vực thoải mái nhất ở Bahrain – một quốc gia theo đạo Hồi. Cuộc sống về đêm ở nơi này khá phong phú, gái mại dâm người nước ngoài trang điểm phong tình vạn chủng đến Bahrain kiếm sống, ngồi ở một bàn nào đó tìm kiếm mục tiêu.

Tiêu Chiến dẫn người vào một quán bar có cửa sổ sát đất, so với những quán bar không có được mấy bàn thì trang thiết bị và đồ uống ở đây cao cấp hơn chút, cho dù đến bất cứ nơi nào thì tiêu chuẩn của Tiêu thái tử cũng không thể hạ thấp. Hắn đi phía trước dẫn đường, như thể đã là khách quen của nơi này, Vương Nhất Bác hận đến ngứa răng, hận không thể ngay lập tức đè hắn ra cắn lên mặt hắn mới hả giận!

Sau khi vào cửa, Tiêu Chiến xem danh sách rượu, còn Vương Nhất Bác gọi trước chút thức ăn, bọn họ ăn từ xế sáng, lúc này Tiêu Chiến hẳn là đã đói bụng.

Cả đám gần mười người ngồi xung quanh một chiếc bàn dài, quanh bàn được đặt hơn hai mươi chiếc ghế tựa. Giải đua F1 Grand Prix gần đây đã thu hút không ít du khách nước ngoài, đặc biệt là người châu Âu và Mỹ, những người này gần như chiếm hết nửa còn lại của chiếc bàn.

Tiêu Chiến ngồi xuống, lúc này hắn đã trở thành máy bay yểm trợ của tay đua người Nhật kia, hai người kề vai sát cánh, như thể thành kiến của Tiêu Chiến đới với đàn ông Nhật Bản đã biến mất không còn dấu vết.

Vương Nhất Bác đặt mạnh đĩa thức ăn trước mặt Tiêu Chiến, 'bang' một tiếng, khiến Tiêu Chiến giật mình.

"Sáng nay anh nói muốn ăn bánh mì với cà ri gà." Vương Nhất Bác cười cười với Tiêu Chiến, nhưng có thể nhìn ra cơ hàm cậu hơi phồng lên.

Tiêu Chiến rất vui vẻ ôm vai Vương Nhất Bác: "Lòng dạ hẹp hòi như vậy, không phải là vì muốn báo đáp vé xem cựu đội trưởng của cậu sao? Cho dù thế nào thì cũng phải cảm ơn người ta chứ, còn không phải vì muốn tốt cho cậu à."

Vương Nhất Bác đẩy mặt hắn ra: "Lừa ai đấy? Lát nữa anh đừng có uống đừng có buông thả, quỷ mới tin anh."

"Chậc chậc, Bác ca ở đây tôi không còn là đàn ông nữa, được, tôi không uống là được chứ gì! Người ta đang gọi cậu đấy, nên làm gì thì làm đi, còn nhàm chán nữa cảnh sát bắt đi bây giờ."

Vương Nhất Bác nhéo eo Tiêu Chiến, siết chặt hắn đến bên người mình: "Cái miệng xinh đẹp như vậy sao không nói được một lời hay ho thế?"

Trên cánh tay vẫn còn vết bầm, trên eo giờ lại thêm một vết nữa, Tiêu Chiến nhiều lần cam đoan, đảm bảo sẽ không phóng túng, Vương Nhất Bác mới rời đi.

Đội xe Nhật Bản vẫn còn các thành viên khác cũng đến Bahrain nhưng không đi cùng nhau, Vương Nhất Bác muốn đến gặp mặt mọi người một lần. Cậu đến nói một tiếng với Đằng Bổn, nhờ hắn để ý Tiêu Chiến.

Chờ Vương Nhất Bác đi rồi, Đằng Bổn mới nói với Tiêu Chiến: "Nhất Bác thật sự rất quan tâm đến anh, nói anh uống rượu nhiều sẽ bị dị ứng."

Tiêu Chiến cười có chút tà khí: "Tôi uống rượu Trung Quốc bị dị ứng, hôm nay thử rượu Trung Đông xem sao đi." Đằng Bổn cười ha ha, Tiêu Chiến quá thú vị.

Hai người vừa ngồi xuống một lát, kỹ nữ đã nóng lòng muốn đến thử vận may. Tiêu Chiến đã ăn no, đang cầm ly rượu thì một em gái cọ tới.

"Xin chào."

Tiêu Chiến không thích đến những nơi có nhiều người nước ngoài chính là vì nguyên nhân này, ai nấy trên người đều nặng mùi.

Hắn quay đầu lại, là một cô gái da trắng rất xinh đẹp cũng rất quyến rũ, nhưng nước hoa quá nồng, Tiêu Chiến cố gắng duy trì nụ cười lịch sự của một quý ông, đẩy cô gái kia ra, nói: "Tôi không cần."

Người không kiên trì sao có thể đạt được thành công, đạo lý này kỹ nữ cũng hiểu. Nàng đổi phương thức khác, nằm sấp trên một bên bàn cạnh Tiêu Chiến, lẳng lặng nhìn hắn.

Cứ như một thiếu nữ muốn nói chuyện yêu đương, Tiêu Chiến xoa xoa cánh tay đã nổi da gà: "Đừng như vậy, tiểu tức phụ nhà tôi thích dùng dao lắm đấy."

(Anh Chiến gọi Bo là tiểu tức phụ aka vợ nhỏ ^^)

Cô gái lộ ra biểu tình nghi hoặc, Tiêu Chiến liên tục nói mấy câu phủ định, mới có thể khiến cô gái rời đi.

"Anh đã kết hôn rồi sao?" Đằng Bổn bắt được trọng điểm, lúc này hắn đang ôm một cô gái, trong tay cô gái cũng cầm một ly rượu.

"Sao có thể. Có điều, tôi không thích mấy chuyện giật gân lắm." Nghĩ đến 'sự tích anh hùng' của Vương Nhất Bác, bụng dưới Tiêu Chiến lập tức đau nhói.

Đằng Bổn tri kỷ cùng Tiêu Chiến cụng ly, bỏ qua chủ đề không hợp thời ở nơi này.

/

Lúc Vương Nhất Bác quay lại, bất kể thế nào cũng không thể ngờ được, mới chỉ qua hơn bốn mươi phút đồng hồ, cảnh sắc trong club đã thay đổi.

Trước mặt Tiêu Chiến bày một hàng rượu, hắn ngạo nghễ ngồi trên ghế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông da trắng phía đối diện. Người đàn ông da trắng kia cao lớn cường tráng, chỉ lộ ra phần thân trên tựa như một ngọn núi.

Đằng Bổn đang dùng tiếng Nhật cổ vũ, khi Tiêu Chiến bưng ly rượu lên Vương Nhất Bác mới thấy rõ, là bomb shot*. Sau lưng hắn một vòng người vây quanh, ngoại trừ muốn cùng xem đấu rượu, còn có không ít người đến vì khuôn mặt của hắn. Bọn họ vì động tác nâng ly của Tiêu Chiến mà reo hò cổ vũ bằng đủ loại ngôn ngữ khác nhau, vừa xúc động vừa như thấu hiểu.



(*) Bomb shot: là cách uống mà những người ưa tiệc tùng yêu thích, dùng để chỉ những loại đồ uống được tạo ra khi thả một ly Shot và trong một ly lớn, tạo ra va chạm như một vụ nổ thu nhỏ.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác đi tới, chặn cánh tay Tiêu Chiến lại.

Tiêu Chiến xua tay, uống xong ly rượu khiêu khích đối thủ, mới nói với Vương Nhất Bác: "Tên da trắng mập này khiêu khích tôi."

Tiêu Chiến chỉ vào người da trắng phía đối diện, tránh nặng tìm nhẹ.

Đằng Bổn dùng tiếng Nhật giải thích, Vương Nhất Bác nghe được đại khái, trong lòng tính toán phải đưa Tiêu Chiến về.

Mười ly bomb shot, uống kiểu này cho dù có là thần tiên cũng sẽ gục, đừng nói chỉ là thần tiên giả.

Tiêu Chiến giữ chặt mép bàn, dùng tư thế thề chết không chịu khuất phục, nói: "Aiz, đừng nha, Bác ca cậu cũng không thể trách tôi được, chuyện này liên quan đến thể diện của đàn ông!"

Nguyên nhân là do Tiêu Chiến uống rượu lại chỉ nhấp nhấp từng ngụm rất nhỏ, đối phương và bạn bè mới nói đùa một câu, đánh trúng điểm nhạy cảm của Tiêu thái tử. Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không nhận thua ở những nơi ăn uống chơi bời.

Tiêu Chiến hất tay Vương Nhất Bác ra, chỉ vào người đàn ông đối diện: "Tới lượt anh."

Người đàn ông da trắng kia còn thua một ly.

Trước mặt người đàn ông có đặt một chiếc đĩa nhỏ, không biết bên trong là thứ gì, gã dùng ngón cái nhúng vào một cái đưa lên miệng liếm một chút, sau đó mới nâng ly rượu lên một ngụm uống hết. Mấy người ủng hộ phía sau hắn huýt sáo, lảm nhảm một chuỗi gì đó mà Tiêu Chiến cũng nghe không hiểu.

Người đàn ông kia như một con cá mập lớn, ly rượu ở bên cạnh điện thoại di động của gã trông chỉ như một món đồ chơi, mà Tiêu Chiến đến nắm đấm còn chưa lớn bằng ly rượu, cầm lên trông cũng thật đáng thương.

"Còn thêm muối, anh làm sao lại không thêm giấm đi? Có muốn tôi làm sủi cảo cho anh không?" Tiêu Chiến dùng tiếng Trung nói với người kia, người đối diện nhíu mày, hiển nhiên là cho rằng hắn đang mắng người.

Vương Nhất Bác thật đau đầu, trước mặt Tiêu Chiến có ba ly đã rỗng, cậu bảo vệ bên cạnh Tiêu Chiến, hỏi: "Anh không khó chịu à?"

Tiêu Chiến vui vẻ đón nhận ánh mắt của cậu: "Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không gục trước hắn."

"......"

Vương Nhất Bác không biết Hồ Minh Tân nói Tiêu Chiến uống rượu không say là nhận xét dựa trên tiêu chuẩn nào, không lẽ phải phun ra hoặc mê sảng nói nhảm mới tính sao? Nếu là vế sau, vậy hiện tại rõ ràng Tiêu Chiến đã say.

Hắn uống nhiều quá sẽ hưng phấn, lúc này cả mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời, vẫn luôn tươi cười, cực kỳ vui vẻ.

Vương Nhất Bác đành thỏa hiệp, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đằng Bổn duỗi cổ lẩm bẩm nói bằng tiếng Nhật, Tiêu Chiến gật đầu, giống như có thể nghe hiểu. Vương Nhất Bác lắc đầu, lấy cho mình một ly whisky.

Người đối diện nói một câu gì đó.

"Mới có ba ly, xem thường gia gia cậu à!" Tiêu Chiến vỗ bàn, kích động đến mức trực tiếp đứng lên trên ghế.

"Cố lên!" Không biết vị đồng bào nào hô lên một câu, Tiêu Chiến liền nhìn về hướng đó cười toe toét.

Đằng Bổn cũng học theo gào lên: "Cố lên!" Phát âm vậy mà còn rất chuẩn. Rất nhanh hắn lại reo hò, bởi vì Tiêu Chiến đã bưng lên một ly, chỉ vào người đối diện, ừng ực mấy ngụm đã nuốt xuống hết.

Người đàn ông đối diện ngạo mạn cười cười, lại liếm một chút muối trên đầu ngón tay. Vương Nhất Bác nhân lúc gã đang uống rượu nhấc một ly bỏ xuống dưới chân, lén đổ đi dưới gầm bàn, lại rót thêm chút coca, sau đó đặt trở lại vị trí cũ.

Mặc kệ người một nhà có mấy người nhìn thấy, hiển nhiên phía đối diện còn đang đắm chìm trong một ly vui vẻ.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống vỗ vỗ cánh tay Vương Nhất Bác.

"Ừ?" Vương Nhất Bác nhướng mày, bị phát hiện rồi sao?

Tiêu Chiến nói: "Đi kiếm cho tôi một đĩa muối!"

Vương Nhất Bác không nhúc nhích: "Uống rượu thì uống rượu, còn muốn học tật xấu gì nữa."

"Tiểu Bạch Kiểm" cau mày sao lại đẹp trai như vậy, tim mềm nhũn, Tiêu Chiến kề sát vào một chút: "Đừng tức giận nha, Bác ca đẹp trai như vậy."

Tiêu Chiến ở bên ngoài đại sát tứ phương, còn không quên an ủi người phía sau, Vương Nhất Bác có chút dở khóc dở cười.

"Ai bảo cậu đến trễ, nếu cậu đến sớm một chút, so chim với hắn, thể hiện một chút made in China, tôi cũng đâu cần uống."

Vương Nhất Bác đứng lên, túm lấy Tiêu Chiến: "Tôi vậy mà thật sự tin anh sẽ không say, Hồ Minh Tân khốn kiếp!"

"Bác ca cậu sao lại mắng người như vậy chứ, đừng đừng đừng, tôi còn chưa uống thắng tôn tử này đâu! Nếu không cậu đấu với hắn đi."

Vương Nhất Bác túm lấy hắn, hắn lại duỗi tay tới muốn cởi quần Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác túm chặt thắt lưng quần, giữ chặt cổ Tiêu Chiến: "Anh điên rồi à! "

"Mẹ kiếp, thật là điên!" Tiêu Chiến đẩy cậu ra, lại lần nữa đứng lên ghế.

Quỷ say vỗ thẳng lên đầu Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã biến thành một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, hắn nói nhân viên phục vụ mang cho mình đĩa muối, học theo người đàn ông kia dùng một ngón tay chấm chấm rồi đưa lên miệng, nhấm nháp một chút, mặn đến hoảng hốt, không thể không dùng rượu áp xuống.

Thì ra đây là bí quyết uống rượu? Đều khó nuốt như vậy, anh còn chống cự cái gì? Tiêu Chiến giơ ngón út với người đàn ông da trắng kia, kém! Tuy rằng bản thân hắn cũng không phát hiện ra, rượu đã bị Vương Nhất Bác đổi rồi.

Hiển nhiên không phải là một cử chỉ quốc tế thông dụng, người đối diện không hiểu. Người đàn ông ung dung thong thả ôm một kỹ nữ, hôn lên mặt nàng một cái, ngạo mạn nhìn Tiêu Chiến.

Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia mà khiêu khích nhau, làm sao lại biến thành mười ly bomb shot, Vương Nhất Bác thật sự rất tò mò.

Nhưng chuyện này Tiêu Chiến lại hiểu rất rõ, đối diện với ánh mắt giết người của Vương Nhất Bác, thầm nghĩ: "Ai khiến cậu nhiều chuyện!"

Tiêu Chiến ngồi xuống nâng mặt Vương Nhất Bác lên, hôn một cái thật mạnh lên miệng cậu. Tiếng hoan hô hò hét nổ tung trời, chấn động đến mức khiến tai Vương Nhất Bác tê dại.

Đằng Bổn tưởng mình uống nhiều đến kinh hãi.

Tiêu Chiến đứng lên ôm tay nhìn người đối diện, chờ hắn xuất chiêu. Người đàn ông nhún vai, vẫy vẫy ngón tay, nói đi vệ sinh đã rồi lại về tiếp tục.

"Lần này không sợ bị cảnh sát tóm đi nữa rồi?" Vương Nhất Bác túm lấy chân hắn hỏi.

Tiêu Chiến cúi đầu, phát hiện cậu vậy mà đang lau miệng: "Cậu ghét bỏ tôi?"

"Mẹ nó, anh đập răng vào tôi rồi!"

"Cậu mắng tôi?" Tiêu Chiến không chịu buông tha, Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì đã nghe "rầm" một tiếng. Quay đầu lại, người đàn ông kia ngã xuống trên đường đi vệ sinh.

Sự yên tĩnh kéo dài được hai giây, quán bar lại lập tức ồn ào náo nhiệt trờ lại, ngay cả bạn bè của người đàn ông kia cũng đang cười. Tiêu Chiến nhảy lên bàn, mặc kệ những chiếc ly đổ liểng xiểng, khoa chân múa tay nhảy múa.

Giờ khắc chiến thắng này không phải dễ dàng mà có, Đằng Bổn cũng quên luôn khúc nhạc đệm vừa rồi, giơ chai rượu lên hát một bài hát Nhật Bản. Bầu không khí lúc này nếu nói là quỷ khóc sói gào, quần ma loạn vũ cũng không quá.

Vương Nhất Bác túm chặt chân Tiêu Chiến khiến hắn không thể động đậy, chỉ đành ngồi xuống. Vương Nhất Bác không lên tiếng, tay lại quàng lên người hắn, Tiêu Chiến không thể không dựa vào lưng cậu.

Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến, liếc đám kỹ nữ đang vây quanh bằng một ánh mắt sắc như dao, lại nói với Đằng Bổn: "Tôi đã thanh toán, về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đừng nha, rượu của tôi!"

Vương Nhất Bác mặc hắn giãy giụa, giữ chặt hai chân cõng hắn ra khỏi quán bar. Tiêu thái tử phóng lãng đủ rồi, nên về nhà thôi.

/

Chỗ bọn họ ở cách nơi này không quá xa, chỉ mất nửa giờ đi bộ là đến. Tiêu Chiến tuy vóc người rất cao nhưng cũng không nặng, giờ phút này im lặng nằm trên lưng Vương Nhất Bác, cứ như người vừa rồi điên điên khùng khùng chẳng phải là hắn vậy.

Đột nhiên Tiêu Chiến áp sát đến ngửi ngửi trên cổ Vương Nhất Bác, càng lúc càng gần, cuối cùng dứt khoát vùi mặt vào bên cổ cậu.

"Aiz aiz, cả một ngày hoạt động người đầy mồ hôi, còn chưa tắm rửa đâu, không hôi à?" Vương Nhất Bác né tránh.

Tiêu Chiến để mũi mình cọ tới cọ lui trên cổ cậu: "Không hôi, mấy tên nước ngoài kia mới hôi, tôi gần như không dám dùng mũi để thở nữa rồi, khứu giác của tôi sắp hỏng luôn rồi."

Vương Nhất Bác bất lực, cứ mặc hắn tùy ý đi vậy. Trên cổ lại đột nhiên cảm thấy một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.

"Mặn không?" Vương Nhất Bác khẽ cười.

"Không mặn bằng muối." Tiêu Chiến trả lời nghiêm túc.

Tim Vương Nhất Bác như bị chọc ra một lỗ thủng, ngữ khí cũng rất dịu dàng: "Sao lại đáng yêu như vậy?"

"Oa oa oa, cậu nguy to rồi nha lão Vương, mấy tính từ dùng cho tôi càng ngày càng kỳ quặc."

Vương Nhất Bác thở dài: "Đúng vậy, có vẻ như tôi càng ngày càng biến thái." Cậu càng lúc càng trở thành dị chủng trong mắt mình trước kia, không biết phải xem đó là loại bi ai gì.

Có một tia bất đắc dĩ bị bắt được, Tiêu Chiến sờ sờ lên mặt cậu: "Khuôn mặt này của Bác ca thật soái nha, lúc xem cậu nhảy trên du thuyền tôi đã nghĩ, người đàn ông này thật có mị lực. Về sau vì sao cậu không nhảy cho tôi xem nữa thế?"

Vương Nhất Bác dừng bước, quay mặt sang hỏi người phía sau: "Thật sao?"

Ngữ khí mang theo ý cười, hiển nhiên là bị lấy lòng rồi, Tiêu Chiến cười hắc hắc, không nói lời nào.

"Còn gì nữa không? Nói nghe thêm chút đi." Tay Vương Nhất Bác nâng mông hắn lên.

"Thích nghe như vậy? Vậy tôi càng không nói."

"Rốt cuộc anh có say không thế?"

"Ai cần cậu quản."

Tiêu Chiến cực kỳ thông minh, những chuyện giấu kian trong đáy lòng thỉnh thoảng mượn rượu tiết lộ một ít, cũng mượn rượu mà nói những lời bông đùa, khiến người ta không thể phân rõ thật giả.

Thật thật giả giả chỉ dựa trên một câu nói của tiểu thần tiên, Vương Nhất Bác cũng đành cam chịu. Nhưng bất kể thế nào, người ở trên lưng mình, ở trong tim mình, tuy rằng nặng trĩu nhưng đây chính là thu hoạch, là tâm tư, là bí mật trên thế giới này chỉ có mình mình biết.

"Người đàn ông Trung Đông đó là ai vậy? Cái người đã đến Đại Thanh Sơn ấy?" Vương Nhất Bác vẫn luôn tò mò mà chưa có cơ hội hỏi qua.

Tiêu Chiến lúc này đã nhắm mắt lại, gối lên cổ Vương Nhất Bác, thảnh thảnh thơi thơi mở miệng: "Anh rể Trác a, leo núi, năm nay muốn đi leo núi Everest, tôi rất tò mò, nên mới trò chuyện với anh ấy. "

"Chồng của Trác tỷ?"

"Ừm, là bạn trai đi, Trác tỷ theo chủ nghĩa không kết hôn."

Tiêu Chiến có hỏi tất đáp, cực kỳ ngoan ngoãn.

"Anh rất tò mò à?"

"Đàn ông ai mà không muốn trèo cao, không muốn lặn sâu?"

Hời hợt bâng quơ một câu khiến Vương Nhất Bác bật cười. Không thể nói là tất cả, nhưng ít nhất hiện giờ đàn ông đối với hai thứ đó quả thật đều là bệnh chung. Vừa sinh ra đã mang trong mình dục vọng chinh phục, mới khiến hai người họ càng lún càng sâu.

Tiêu Chiến ngủ thiếp đi trên lưng Vương Nhất Bác, hơi thở đều đều phả lên cổ Vương Nhất Bác. Đêm ở Manama rất nóng, nhưng cõng Tiêu Chiến trên lưng, Vương Nhất Bác lại chỉ muốn con đường này đừng nhanh đến đích như vậy.

Lúc này đường phố Manama vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, xung quanh người người tốp năm tốp ba lướt qua, Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến trên lưng, cất giọng hát.

"Chia xa tuổi thơ có cuộc sống của riêng mình

Lời ca tươi mới ý niệm mới mẻ

Bản chất con người và sự xúc động khi không cách nào khống chế

Tôi đã quên rằng có một bài hát như thế

Trời tối đen, trời muốn mưa

Trời tối đen, tối đen

Tôi đã yêu..."

Con đường còn dài, nhưng Vương Nhất Bác lại không thể hát nổi nữa.

/

Về đến khách sạn, Tiêu Chiến cũng tỉnh lại, hắn nhảy từ trên lưng Vương Nhất Bác xuống, vừa lầm bầm nhịn chết tôi rồi vừa chạy vào nhà vệ sinh.

Tiêu Chiến đang giải quyết nỗi buồn, sau lưng lại có một người dán đến, bắt lấy tay Tiêu Chiến, bàn tay đồng thời ấn lên hai cái trứng.

Hai cảm giác sảng khoái va đập vào nhau, dòng nước chảy ra nhỏ hơn, sau cổ ướt át, là Vương Nhất Bác đang ra sức liếm láp.

"Bác ca khẩu vị thật sự rất nặng nha!"

Tiêu Chiến nghiêng cổ, lại bị tay kia của Vương Nhất Bác chặn lại, Tiêu Chiến không thể nhúc nhích, chỉ có thể đón nhận.

Tiểu xong dường như lập tức cứng lên, trước kia Tiêu Chiến chưa từng cảm thấy bản thân là thể chất lò xo như vậy, từ khi gặp được Vương Nhất Bác mới phát hiện, không có gì là không thể làm được.

Hai người hôn nhau dây dưa lăn vào phòng tắm, đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

/

Trận đấu chính thức bắt đầu lúc 6 giờ chiều, bây giờ đã là 11 giờ đêm ở trong nước, tinh thần Tiêu Chiến sáng láng. Hắn không bị ảnh hưởng bởi lệch múi giờ, bởi vì ngay cả khi ở Trung Quốc, giờ này cũng đang là Club Time.

Nhìn thấy Đằng Bổn, hai người bắt đầu hi hi ha ha, như thể Vương Nhất Bác mới là người trung gian không quan trọng.

Khi hai chiếc xe của Hamilton và Verstappen xuất hiện trong tầm nhìn, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau cười thật tươi.

Vòng chạy làm nóng xe kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu. Tiêu Chiến không khỏi hít sâu một hơi, Đằng Bổn đưa cho hắn một chai đồ uống, Vương Nhất Bác đón lấy, thấy không phải rượu mới đưa cho Tiêu Chiến. Đằng Bổn nhìn hai người cười ái muội, nhưng cũng không nói gì cả.

Cuộc đua liên tục xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, thậm chí có chiếc xe còn bốc cháy, rất may những tay đua khác đã kịp thời tránh được. Tiêu Chiến là người ngoài cuộc, mắt thấy những va chạm không ngừng diễn ra, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.

Hắn chỉ vào chiếc xe đang bốc cháy trên màn hình, nói với Vương Nhất Bác: "Cậu xem nguy hiểm đến vậy, lúc ở Đại Thanh Sơn cậu chú ý chút đi, người ta ở đây có đoàn đội chuyên nghiệp, chúng ta có cái gì? Chỉ có một chiếc lan can bảo hộ mỏng manh yếu đuối, còn bị đâm hỏng khắp nơi." Tiêu Chiến hiếm khi rao giảng, khiến Vương Nhất Bác ngây người.

"Không phải chứ, anh làm sao lại không biết xấu hổ mà nói tôi? Tự kiểm điểm bản thân một chút trước đi, có phải..."

"Vương Nhất Bác?"

Một tiếng gọi vang lên, Tiêu Chiến ngước mắt nhìn về phía sau Vương Nhất Bác. Một cô gái cao cao gầy gầy đội mũ trùm đeo kính râm, rất có khí chất.

"Giác quan thứ tám" của Tiêu Chiến không phải chỉ nói chơi, hắn nhìn lại Vương Nhất Bác, quả nhiên, Vương Nhất Bác đang nhìn cô, mặc dù không thấy rõ biểu tình của cậu, nhưng sự im lặng của cậu đủ để nói rõ vấn đề.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn về sân thi đấu, cụng chai với Đằng Bổn, không quan tâm đó là thứ gì, đều là rượu cả.

"Sao em lại ở đây?" Lúc Vương Nhất Bác lên tiếng đã là nửa phút sau.

Mễ Tiểu Kiều nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Đương nhiên là để xem đua xe rồi, đúng lúc sắp Tết, thuận tiện về nhà một chuyến."

Mễ Tiểu Kiều cao hơn một chút, ngũ quan cũng phát triển hơn. Vương Nhất Bác không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể gặp nàng, chẳng qua, nàng và cậu đều có chung vài sở thích, F1 là một trong số đó.

Cậu liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến đang nói gì đó với Đằng Bổn.

"Đi cùng bạn à?" Mễ Tiểu Kiều hỏi.

"Ừm." Vương Nhất Bác trả lời.

"Mấy năm nay thế nào? Đã lâu không có tin tức gì của anh."

Thật lâu sau Vương Nhất Bác mới lên tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại: "Em thì sao?"

Mễ Tiểu Kiều cười cười, không nói gì.

/

Tiêu Chiến đứng lên, gọi Vương Nhất Bác một tiếng, Vương Nhất Bác không phản ứng, ngay cả cô gái bên cạnh cậu cũng vậy. Hai người tựa như có một kết giới tách biệt với thế giới bên ngoài, Tiêu Chiến ngăn lại cánh tay Đằng Bổn đang muốn vỗ vai cậu, nói: "Đi thôi, là bạn gái cũ, đừng quấy rầy người ta."

Trận đua đã kết thúc, nhưng Vương Nhất Bác dường như không để ý đến kết quả.

Buổi tối Đằng Bổn lên máy bay, Tiêu Chiến nói lời tạm biệt với hắn xong thì xoay người đón một chiếc xe.

Tài xế huyên thuyên nói gì đó nhưng Tiêu Chiến nghe không hiểu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ bay lung tung. Cuối cùng tài xế hét lên vài câu "Where?" Tiêu Chiến mới hoàn hồn, báo địa điểm xong lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khắp nơi đều là xa lạ, muốn trở về Khánh An.

/

Lúc Vương Nhất Bác đứng lên người xung quanh đã rời đi hơn phân nửa, lúc này cậu mới phát hiện, Tiêu Chiến cũng đã không thấy bóng dáng. Cậu vội vàng móc di động ra, chỉ có tiếng chuông reo nhưng không có ai trả lời. Gọi cho Đằng Bổn, bên kia nói đã chia tay Tiêu Chiến ở sân vận động, đang trên đường ra sân bay.

Vương Nhất Bác chặn một chiếc xe trở về khách sạn trước, trong phòng cũng không có ai. Gọi mười mấy cuộc điện thoại, không hề có hồi đáp. Vương Nhất Bác biết, hẳn là hắn tức giận rồi.

Tiêu Chiến quay lưng ra cửa quán bar, yên lặng ngồi trên quầy bar uống rượu. Bên phía tay trái là người đàn ông da trắng ngày hôm qua, một mập một ốm, một cao một thấp, hai người không còn khí thế giương cung bạt kiếm ngày hôm qua nữa, im lặng như vậy trông lại có chút hài hòa.

Tiêu Chiến hẳn là nên được náo nhiệt vây quanh, nếu không, Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy hắn thật sự cô độc.

Tay bị nắm lấy, Tiêu Chiến quay đầu lại, cười cười với Vương Nhất Bác, không hề có chút ngạc nhiên nào đối với sự xuất hiện của cậu ở đây. Tiêu Chiến nói: "Người ngoại quốc này, chính là yêu tinh bắt chước, tôi uống cái gì hắn ta liền uống thứ đó."

Hai mắt sáng lấp lánh, trước sau một bộ vui vẻ như thường lệ.

Vương Nhất Bác kéo tay hắn lôi ra ngoài, sức lực rất lớn, Tiêu Chiến chỉ vào quầy bar: "Còn chưa có tính tiền đâu."

Người đàn ông da trắng mập như nghe hiểu ý tứ của hắn: "Tôi trả."

Tiêu Chiến vui vẻ dùng tiếng Anh nói: "Goodbye, bro!"

Người đàn ông kia cười cười, hai người duyên phận ngắn ngủi nhưng cực kỳ vui vẻ.

"Làm anh giận rồi sao?" Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào một con hẻm gần quán bar, nơi này không có ánh sáng, thích hợp để che giấu một vài bí mật thầm kín.

"Sao có thể, Tiêu Chiến tôi khi nào lại làm loạn với bạn bè như vậy chứ? Ngược lại là cậu nha, làm sao thế? Gặp bạn gái cũ ở nước ngoài, xác suất xảy ra cơ hội như vậy là bao nhiêu đây? Chia tay còn kịch tính như vậy, sao lại không trò chuyện tâm sự đôi câu, lỡ như lại thành lam sắc sinh tử luyến gì đó..."

Vương Nhất Bác ngắt lời hắn: "Sao lúc anh đi không gọi tôi?"

Vương Nhất Bác có vẻ rất mệt mỏi, một tay cậu siết chặt eo Tiêu Chiến, tựa đầu lên vai hắn. Tiêu Chiến mím môi, cố gắng lấy lại tinh thần: "Đùa sao, chẳng phải tôi gọi cậu cậu cũng không thèm để ý đến tôi đấy à?"

"Tôi không nghe thấy." Vương Nhất Bác thành thật.

Tiêu Chiến vui vẻ: "Tôi hiểu nha, phim truyền hình đều diễn như vậy, rất kích động..."

"Anh có biết cô ấy nói gì với tôi không?" Vương Nhất Bác một lần nữa ngắt lời Tiêu Chiến, bởi vì Tiêu Chiến cũng không có ý định nói lời mà cậu muốn nghe.

Tiêu Chiến không đáp.

"Cô ấy nói nhìn thấy tôi vẫn cảm thấy rất chán ghét, nhìn thấy tôi sống tốt như vậy thì càng cảm thấy ông trời thật không có mắt."

Giọng Vương Nhất Bác rất buồn, Tiêu Chiến nghe ra sự bất lực bên trong. Nữ nhân này thật sự rất được, vừa xuất hiện đã có thể khiến cho Vương Nhất Bác đĩnh bạt chịu đả kích như vậy.

"Cô ta vậy mà rất có lý nha, ngoại tình vẫn có thể có lý như vậy? Sao cậu không đáp trả cô ta! Ở đây giả vờ yếu đuối cái gì?" Giọng Tiêu Chiến nghe có chút tức giận. Nói xong lại lập tức hối hận, thế giới này thật kỳ diệu, khi nào đến lượt hắn đây?

"Anh tức giận đúng không?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến, chỉ sợ bỏ sót một tia chân thật.

Tiêu Chiến né tránh ánh mắt của cậu, lại không tránh thoát được vòng ôm, chỉ có thể tiếp tục: "Ở chỗ tôi cậu có bao nhiêu đặc biệt, tôi sao nỡ tức giận. Đổi lại, hết lần này đến lần khác cậu nhảy nhót trên đầu tôi như thế, tôi nên sớm dạy cậu cách làm người cho tử tế mới phải."

Vương Nhất Bác biết mình "đặc biệt", nhưng cậu không muốn loại đối xử 'đặc biệt' này, cậu muốn Tiêu Chiến cũng thành thật bộc lộ cảm xúc của mình giống như thân thể hắn, cậu muốn Tiêu Chiến thẳng thắn với bản thân, nhưng Tiêu Chiến lại vẫn như lúc đầu, không thèm để ý chút nào, tiếp tục ăn uống chơi bời, tiêu sái chẳng khác nào một vị thần tiên, trao toàn bộ quyền lựa chọn vào tay Vương Nhất Bác, còn bàn thân hắn không cần phải chịu trách nhiệm, không cần suy nghĩ tìm hiểu, cũng không đáp lại.

Vương Nhất Bác muốn hắn đáp lại, muốn hắn chủ động, muốn Tiêu Chiến thật lòng. Chuyện Mễ Tiểu Kiều xuất hiện đã khiến Vương Nhất Bác hoài nghi chính mình, có phải cậu đang lặp lại vết xe đổ, làm chuyện đơn phương tình nguyện hay không?

Nhiều lần chứng minh không có kết quả, Tiêu Chiến có thể khống chế bản thân rất tốt, Vương Nhất Bác tự thẹn không bằng.

Khi thứ cảm xúc này xuất hiện, cậu biết mình đã phá vỡ thế cân bằng, đây không phải là vấn đề của Tiêu Chiến, không thể ép buộc hắn. Là Vương Nhất Bác cậu, tự mình đơn phương tình nguyện.

"Thực xin lỗi." Vương Nhất Bác nói xong đứng thẳng người dậy, ngữ khí cô đơn đến mức khiến Tiêu Chiến cảm thấy tim như bị đóng một chiếc đinh.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi cậu lại.

"Ừm?" Vương Nhất Bác dừng bước quay đầu lại.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, giơ lên trước mặt Vương Nhất Bác, nói: "Đây là dáng vẻ của cậu trong lòng tôi."

Là tấm ảnh chụp bóng lưng đó, Vương Nhất Bác tay đang chống hông, bóng lưng kiên định lại vững vàng.

Không biết là chụp từ khi nào, cậu còn chưa kịp nhận ra, Tiêu Chiến đã bỏ xuống, nói tiếp: "Tôi vốn cho rằng trên đời này không có thứ gì có thể ngăn cản bước chân cậu, thế mà chỉ một người phụ nữ đã khiến cậu bị đả kích đến mức này rồi ư?"

"Anh giận rồi sao?" Vương Nhất Bác vẫn cố chấp về vấn đề này.

"Đúng vậy!" Tiêu Chiến hất tay Vương Nhất Bác ra: "Cậu đưa tôi tới Bahrain, nhưng hôm qua thì ném tôi một mình ở quán bar, hôm nay lại vì người cũ mà quên mất tôi. Có bạn gái cũ thì ghê gớm lắm sao? Chịu ủy khuất ở chỗ cô ta về lại rắc lên người tôi, tôi là ba cậu à? Dựa vào cái gì phải quản cậu!"

Thì ra từ hôm qua Tiêu Chiến đã mất hứng, Vương Nhất Bác hoàn toàn không ngờ tới. Nhưng ngay lúc này, trái tim cậu như bị nhồi nhét thứ gì đó, muốn nổ tung.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng, mặc cho hắn giãy giụa, siết chặt hắn trong vòng tay.

"Tức giận sẽ lại nổi mề đay." Vương Nhất Bác vuốt ve sau lưng Tiêu Chiến. Động tác vuốt ve này ít nhiều có tác dụng, ngữ khí của Tiêu Chiến cũng mềm đi không ít: "Vậy tôi đây lại phải 'cảm ơn' cậu rồi."

"Hơn nữa, tôi là vì nàng mà chịu ủy khuất sao? Còn không phải vì anh ném tôi ra, một mình phóng lãng ở chỗ đó à?" Vương Nhất Bác cười cười, mây tan mưa tạnh.

"Cậu không biết tốt xấu!"

"Verstappen thắng." Vương Nhất Bác hôn lên tai Tiêu Chiến.

"Wow, ngài vẫn còn biết đến chuyện này nữa sao?"

Vương Nhất Bác không để ý đến hắn âm dương quái khí, nâng mặt hắn lên, hôn lên môi hắn, nói: "Tôi nợ anh, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đòi tôi."

"Nợ tiền thì vinh hạnh lắm à? Đẹp mặt cho cậu!"

"Đúng thế, chỉ muốn nợ anh thôi."

_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx