Chương 29 - Đừng làm kẻ hèn nhát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lần cuối cùng làm tình trước khi trở về, Vương Nhất Bác đã dùng dụng cụ. Lúc cậu dỗ dành Tiêu Chiến dùng gậy niệu đạo*, nói sẽ cực sướng. Tiêu Chiến không đồng ý, hỏi cậu đã từng dùng qua rồi sao?

(*) Sounding niệu đạo: dụng cụ giúp tăng khoái cảm tình dục cho các cặp đồng tính nam. 

Vương Nhất Bác ra sức khẩu giao cho Tiêu Chiến, ngay cả huyệt động đằng sau cũng được cậu liếm đến ướt đẫm.

"Thứ này sẽ không cản trở em làm anh, nếu anh dùng nó, hai bên đều sẽ sướng." Vương Nhất Bác dùng ngón tay chặn trên mắt mã của Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng, ngập tràn mê hoặc.

Vương Nhất Bác liếm láp đầu vú của Tiêu Chiến, một tay đỡ tính khí của hắn, một tay cắm cây gậy niệu đạo vào. Xen lẫn với tiếng rên rỉ là cảm giác đau đớn, đều bị Vương Nhất Bác nuốt cả vào bụng. Sau khi cả cây đã đi vào, Vương Nhất Bác cũng nhấc súng của mình lên, mài qua hậu huyệt của hắn, chầm chậm cắm vào. Cậu vừa cắm vừa cầm cây gậy niệu đạo ở đằng kia, dùng tần suất tương tự mà trêu đùa lỗ tiểu của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mắng chửi một câu tục tĩu, bị mồ hôi của Vương Nhất Bác văng xuống.

Cuộc yêu này vừa bạo lực lại cực đoan. Cuối cùng Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo xuống giường, nửa người trên nằm sõng soài trên giường, eo mông bị cậu giữ chặt trong tay, dùng hậu huyệt bao bọc tính khí của cậu.

Tiêu Chiến như một con búp bê vải, theo động tác của cậu mà lắc lư thân thể, trong cơn khoái cảm cực hạn cảm thấy hít thở không thông, tính khí còn đang chứa một thứ đồ muốn lấy mạng, khiến khoái cảm chồng chất bên trong, như muốn nổ tung.

Lúc sắp không thể chịu đựng nổi nữa, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng bắn vào vùng đất hạnh phúc khoái lạc của mình, đồng thời rút cây gậy niệu đạo trong dương vật của Tiêu Chiến ra, một loạt thanh âm tí tách tí tách vang lên, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lau nước mắt trên mặt, xoay người, giẫm lên vai Vương Nhất Bác.

"Cậu tốt nhất là liếm sạch sẽ cho tôi."

Vương Nhất Bác vẻ mặt áy náy, nụ cười hối lỗi định dán đến dỗ dành, lại bị Tiêu Chiến dùng chân chống lại.

"Liếm!"

Vương Nhất Bác nhìn cái lỗ đỏ trên quy đầu vì bị mình khi dễ mà sưng tấy kia, có chút tự trách, do dự cúi đầu xuống, lại bị Tiêu Chiến đẩy ra.

Tiêu Chiến đứng lên đi vào phòng tắm, Vương Nhất Bác đuổi theo, dán lên sau lưng hắn: "Thực xin lỗi."

Thao đến mất kiểm soát, loại chuyện này quả nhiên chỉ có thể nói, thật sự làm rồi sẽ đụng phải nghịch lân của Tiêu thái tử.

Tiêu Chiến mở vòi hoa sen, nước ấm xối xuống.

Vương Nhất Bác cũng bị nước xối đến, bàn tay nhè nhẹ xoa lên bụng Tiêu Chiến, hôn lên tai hắn: "Sẽ không bao giờ dùng nữa, em hứa."

Tiêu Chiến lui lại phía sau chạm lên tính khí của cậu, xoay người lại, hai mắt đỏ hoe, mặt không biểu tình nhìn Vương Nhất Bác: "Cậu làm tổn thương lòng tự trọng của tôi."

Tiêu Chiến thẳng thắn như vậy, tim Vương Nhất Bác tựa như khuyết mất một khối, tự trách càng sâu.

"Em thề, em không có cười anh."

"Cậu chỉ còn thiếu nước mang bốn chữ thật to 'Chinh phục Tiêu Chiến' dán lên trên trán nữa thôi."

Vương Nhất Bác ôm chặt hắn: "Em đã sớm không nghĩ như vậy nữa từ lâu rồi."

"Bây giờ nghĩ thế nào?"

Vương Nhất Bác tắt vòi nước: "Đừng, chọc, Tiêu, Chiến."

Cậu vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ lên trán Tiêu Chiến từ trái sang phải.

Tiêu Chiến muốn cười lại không thể cười: "Cậu tốt nhất nên như vậy."

/

Hành trình Los Angeles kết thúc, lúc hai người hạ cánh đã là mười hai giờ trưa, Vương Nhất Bác muốn đưa Tiêu Chiến về nhà trước, lúc đi hai người lái 707 đến, gửi ở sân bay.

Hai người vẻ mặt mệt mỏi, Vương Nhất Bác dặn Tiêu Chiến về nhà nghỉ ngơi một chút. Tiêu Chiến gật đầu, kế hoạch lần này hơi vội vàng khiến Vương Nhất Bác càng thêm vất vả.

"Cậu cũng..."

Lời còn chưa kịp nói hết, đã bị cắt ngang, điện thoại của Vương Nhất Bác đổ chuông.

Cậu nhận cuộc gọi, lông mày dần nhíu lại, cuối cùng ừ một tiếng liền cúp điện thoại.

Tiêu Chiến hỏi cậu có chuyện gì vậy? Cậu hít thật sâu một hơi mới nhìn sang Tiêu Chiến, cười lắc đầu nói: "Chuyện công việc thôi, đưa anh về nhà đã."

/

Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng Ba, Vương Nhất Bác dường như rất bận rộn, cả tuần nay đều không chủ động liên lạc với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gọi cho cậu hai lần, một lần không nhận cuộc gọi, một lát sau gửi đến một cái Wechat bằng văn bản, nói mình bận; còn một lần nhận cuộc gọi, giọng lại rất nhỏ, vẫn nói đang bận như cũ.

Vương Nhất Bác bận rộn như vậy, Tiêu Chiến cũng không nên quấy rầy nữa.

Bàng Tri Âm đã trở lại, rõ ràng lúc trước nói muốn chuẩn bị mang thai không tiện bay đường dài, Tiêu Chiến mới đi Nhật.

"Còn không phải là lo lắng cho em à." Bàng Tri Âm nói.

Tiêu Chiến cười cười với nàng, không tiếp lời.

"Làm sao vậy?"

Chim hót líu lo ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến lại lắc đầu.

Tiêu Chiến ở nhà với Bàng Tri Âm ba ngày, buổi chiều ngày Bàng Tri Âm lên máy bay, Tiêu Chiến đưa nàng đến sân bay. Lúc trở về thì điện thoại đổ chuông, là Vương Nhất Bác.

"Có thời gian không?" Giọng Vương Nhất Bác hơi khàn, cậu ho khan một tiếng.

Tiêu Chiến vốn định âm dương quái khí một câu, lại nuốt trở về.

"Có."

Tháng Ba thời tiết đã dần trở nên ấm áp hơn, nhưng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm vẫn rất lớn, đặc biệt là ở những nơi như ở đỉnh núi, gió thổi đến vẫn lạnh buốt như giữa mùa Đông.

Tiêu Chiến cảm thấy rất may mình còn về nhà một chuyến, mặc thêm một chiếc áo khoác dày mới ra cửa.

Nơi Vương Nhất Bác hẹn hắn đến là một quán cafe trên đỉnh mây mới mở, ở trên sân thượng có thể nhìn thấy con đường ven biển của Khánh An, cảnh sắc tuyệt đẹp, ban đêm ánh đèn neon lập lòe, sẽ càng xinh đẹp hơn.

Lúc Tiêu Chiến đến, Vương Nhất Bác đã ngồi ở một vị trí gần cửa sổ. Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ ra, hắn dường như chưa từng đến những nơi thư giãn như thế này cùng Vương Nhất Bác. Những nơi bọn họ dây dưa nếu không phải ở hộp đêm thì chính là trên giường, thật đúng là chẳng có chút lãng mạn nào.

Tiêu Chiến rón rén đi tới ngồi xuống đối diện với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác quay đầu thấy hắn thì cười cười.

Trò đùa chưa kịp thực hiện, Tiêu Chiến mím môi lại, cảm thấy Vương Nhất Bác hình như rất tiều tụy, mới mấy ngày không gặp, cằm đã như nhọn ra.

"Làm sao vậy lão Vương, Loan Cương Nhất Hào làm khó cậu đến vậy à?" Tiêu Chiến chưa từng nói chuyện với cậu về dự án này, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy Vương Nhất Bác giống như đang trải qua một kiếp nạn nào đó.

Vương Nhất Bác cười lắc đầu, chỉ nói: "Mấy ngày nay khó ngủ, em không sao, anh muốn uống gì?"

"Tôi không uống cafe, buổi tối sẽ ngủ không được. Thời gian này tôi vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm, thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều." Tiêu Chiến cười, ánh mắt hệt như mặt trời giữa ngày Đông giá rét.

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Ừm, thức đêm không tốt. "

Cậu gọi cho Tiêu Chiến một ly nước chanh nóng, còn mình thì gọi một ly Iced Americano.

"Không phải chứ, dạ dày của cậu chịu được sao?"

Tiêu Chiến vậy mà còn biết quan tâm đến người khác, hôm nay hắn rất khác lạ. Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, cười cười nói: "Không vấn đề gì."

Tiêu Chiến ăn mặc cực kỳ thanh khiết, áo hoodie màu trắng, quần kaki màu. Khoảng thời gian gần đây hắn vẫn luôn như vậy, đã rất lâu không thấy hắn mặc những chiếc áo cổ chữ V khoét sâu nữa, có thể là vì đang mùa Đông, cũng có thể là vì gần đây không có tâm tư chơi bời, tự nhiên trông ngoan ngoãn hẳn.

Hơi nóng của nước cam hấp dẫn ánh mắt Tiêu Chiến, hắn len lén đánh giá Vương Nhất Bác, âm thầm sắp xếp những lời muốn nói một chút.

Vương Nhất Bác lại lên tiếng trước.

"Tiêu Chiến."

"Ừ?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn vào chính mình trong mắt Tiêu Chiến.

"Em có lẽ, không cách nào tiếp tục..."

Tiêu Chiến vốn đang cười, tóc mái rũ xuống xõa trên trán, ánh mắt ấm áp vẫn luôn chăm chú nhìn Vương Nhất Bác.

Liền sau đó, Vương Nhất Bác thấy hình ảnh chính mình trong mắt Tiêu Chiến bỗng vỡ vụn.

Người có sự ăn ý không cần dùng ngôn ngữ, chỉ một biểu tình, một tia do dự, đối phương đều có thể đọc hiểu được.

Tiêu Chiến nhìn con đường ven biển phía xa, đầu óc trống rỗng. Thật lâu sau, hắn mới thu hồi tầm mắt.

"Tôi biết rồi." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm cafe, bàn tay cầm ly nhè nhẹ run, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy.

Nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ miễn cưỡng bất kỳ kẻ nào, cũng không thích bất kỳ kẻ nào vì hắn mà miễn cưỡng chính mình.

"Em..." Vương Nhất Bác nghẹn giọng, mãi mới nói được một từ.

Tiêu Chiến lắc đầu, đối diện với đôi mắt của cậu.

Vương Nhất Bác đáng yêu khi ở Los Angeles đã một đi không trở lại. Cậu lúc này thật sự rất tiều tụy, đôi mắt đỏ sọng đầy tơ máu viết rõ cậu đang giãy giụa, bàn tay siết chặt cho thấy cậu không đành lòng, mi tâm nhíu chặt đại diện cho sự khổ sở của cậu.

Mà khi Vương Nhất Bác đưa ra quyết định này, cũng đã quyết định xong lựa chọn của mình.

Tiêu Chiến là người bị vứt bỏ.

Người bị vứt bỏ không khổ sở, người nắm quyền chủ động cần gì phải diễn giải khó phân. Tiêu Chiến khép cổ áo lại, ôm lấy ly nước cam nóng, nói: "Còn nhớ cậu vẫn nợ tôi một chuyện không?"

Vương Nhất Bác ho khan, nội tâm dao động mãnh liệt khiến cậu có chút gấp gáp, cũng cực kỳ sợ hãi. Đồng thời, cũng loáng thoáng nghĩ đến một khả năng khác.

"Đừng thay lặp lại, đừng hối hận."

Tiêu Chiến mới không để cho người ta phải giãy giụa, một đao cắt đứt, không ai nợ ai.

Ánh mắt Vương Nhất Bác mông lung nhìn hắn, một lời hứa hẹn cả đời, cứ như vậy một lần dùng hết.

Không thay đổi quyết định, không hối tiếc. Người đưa ra kết cục chính là Vương Nhất Bác, người quyết tuyệt lại là Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đứng lên, kéo mũ áo hoodie đội lên đầu, lần đầu tiên cùng Vương Nhất Bác đến một quán cafe, đương nhiên, cũng là lần cuối cùng.

Khi Tiêu Chiến đẩy cửa ra, Vương Nhất Bác lập tức đứng lên chạy đi, không kịp tìm nhà vệ sinh, ôm lấy một bồn cầu phun ra.

Cực kỳ chật vật. Cậu dùng tay áo lau miệng nhìn phương hướng Tiêu Chiến rời đi. Hết thảy đều đã kết thúc rồi. Đúng vậy, hắn là Tiêu Chiến, hắn làm sao có thể dây dưa.

Đau đớn ở dạ dày một lần nữa khiến cậu nôn mửa kịch liệt, không có gì cả, ngoại trừ một ngụm Iced Americano kia, rốt cuộc không còn bất cứ thứ gì cả.

/

Từ khi nào màu vàng cũng chói mắt như vậy? Tiêu Chiến ngồi vào trong xe, cả người đều không thoải mái, chiếc xe này hắn không thích, thậm chí còn chán ghét.

Đổi màu khác? Nếu không cứ trực tiếp bán luôn đi, chán ngấy rồi.

Hắn lái xe xuống đồi, đi ngang qua một thùng rác, lấy hộp đồ trang sức trong túi áo mình ra ném nó vào.

Đường cong Parabol hoàn hảo, cạch một tiếng, kết thúc.

Đồ là mua ở Mỹ, vào cái đêm đầu tiên khi Vương Nhất Bác ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi, hắn đã dạo một vòng trung tâm thương mại. Là một cặp nhẫn tình nhân, ghi khắc dấu ấn động tâm của Tiêu Chiến.

Hôm nay Tiêu Chiến vốn định hỏi Vương Nhất Bác, có muốn làm bạn trai của mình hay không.

 Trước khi đi đến quyết định này hắn đã cố ý chạy đến Nhật Bản một chuyến, cùng Bàng Tri Âm tâm sự. Tỷ đệ hai người nói chuyện với nhau cả đêm, được Bàng Tri Âm lý trí lại khách quan khuyên can cả buổi, Tiêu Chiến vẫn muốn thử xem.

Hắn tin tưởng chắc chắn Vương Nhất Bác thật sự thích mình. Mọi cảm xúc của cậu đều được viết trong mắt, dưới hoàng hôn, giữa đêm khuya, trong tình cảm mãnh liệt sau khi cao trào, ở nơi nào đó lơ đãng vô tình lộ ra, quá nhiều quá nhiều, không thể đếm xuể.

Tiêu Chiến cũng giống như vậy.

Tiếng tim đập không rõ lý do, Tiêu Chiến không kịp lật tìm những dấu vết trước đó, bởi vì hắn gấp không chờ nổi mà muốn đi trước một bước. Chuyện này nếu không có người mở đầu, sẽ rất khó khăn, vậy cứ để hắn làm đi.

Vẫn luôn là Vương Nhất Bác chủ động, Tiêu Chiến muốn báo đáp một chút.

Nhưng vẫn là Tiêu Chiến chưa đủ hiểu Vương Nhất Bác, tình yêu ở trước mặt Vương Nhất Bác chỉ là râu ria không quan trọng. Yêu dù sâu đến đâu, cũng không đủ trở thành sức nặng để cậu chống lại thế tục. Vương Nhất Bác từ bỏ Tiêu Chiến, cũng buông tha cho chính mình. Loại chuyện này không xứng để Tiêu Chiến phải động lòng trắc ẩn, hắn lý giải, hắn đón nhận, nhưng sẽ không đồng cảm.

Vương Nhất Bác, cũng chỉ thế mà thôi.

Mối tình đầu của Tiêu Chiến còn chưa kịp bắt đầu đã vội vàng kết thúc. Hắn nghĩ, cốt truyện thối nát thế này, làm sao mà cũng có thể rơi vào người mình đây?

Có chút đáng buồn, cũng có chút khổ sở.

Nhưng hắn sẽ không cho bản thân cơ hội lặp lại, hắn nói với Vương Nhất Bác, cũng là đang cảnh cáo chính mình.

Cuộc sống vẫn luôn hướng về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, đừng làm một kẻ hèn nhát.

/

Vương Nhất Bác gửi cho Cố Thiên một tin nhắn, nhờ cậy gã quan tâm đến Tiêu Chiến. Cất điện thoại đi, cậu ngồi trên ghế phụ ôm dạ dày, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt không tập trung.

Chú Lê thở dài: "Đến bệnh viện trước nhé?"

"Không đi."

"Con không thể khiến mọi chuyện rối loạn thêm nữa, có muốn ăn thứ gì trước không? Đến nơi cũng mất bốn giờ, sẽ rất khó chịu."

"Có thể để mặc con được không?" Vương Nhất Bác quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất nhiều lần Tiêu Chiến ngồi trên xe cậu đều là tư thế này, cũng không biết lúc ấy hắn đang suy nghĩ gì.

Tiêu Chiến đi rồi, lúc này đau đớn là thứ duy nhất cậu còn lưu lại, có thể cảm nhận được phản ứng từ thân thể. Vương Nhất Bác hy vọng về sau khi nhớ lại ngày này, thân thể sẽ nói cho cậu biết, xé nát một đoạn tình cảm, có bao nhiêu đau đớn.

Kiss Cam sẽ được phát sóng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều biết, nhưng không ai trong số họ đề cập đến chuyện này. Bởi vì bọn họ ăn ý hiểu rõ, ranh giới của chuyện này không rõ ràng, nếu muốn phủ nhận, cứ một mực khẳng định chỉ là quy tắc của trò chơi là được.

Trừ cái này ra, Vương Nhất Bác cũng có tư tâm. Cậu muốn biết, vậy thì thế nào?

Từng bước từng bước động tâm, từng bước từng bước dậy sóng, khiến Vương Nhất Bác không thỏa mãn. Cậu lòng tham không đáy, cậu muốn càng nhiều hơn, nhưng sự thật chứng minh, thì ra cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Hiện thực tàn khốc. Mơ thật nhiều, sẽ quên mất điểm này.

Cậu có thể thề thốt phủ nhận nhưng lại quên mất rằng, yêu mới là sơ hở lớn nhất. Chương Mạc Tề có thể chấp nhận chuyện cậu chơi đùa, nhưng bà không thể chấp nhận chuyện con trai mình nhìn một người đàn ông như vậy.

Vương Nhất Bác đã sớm lưu lại dấu vết, chàng trai xinh đẹp đến nhà trong miệng dì giúp việc, còn có biểu tình trên mặt Vương Nhất Mỹ, cũng đủ để chứng minh hết thảy đều đã sớm xảy ra. Vương Nhất Bác đối mặt với nghi ngờ, nhớ tới dáng vẻ Tiêu Chiến bắt chước điệu nhảy của mình ở Los Angeles, ngay cả ánh mặt trời cũng thiên vị người đàn ông này, Vương Nhất Bác không nỡ phải mang hắn giấu đi.

Vương Nhất Bác thừa nhận. Chương Mạc Tề phát bệnh.

Cậu đã dự đoán được kết quả này nhưng vẫn làm như vậy. Con trai hiếu thảo trong mắt người khác lại không màng sống chết của mẫu thân, thừa nhận mình thích một người đàn ông.

Cả nhà lại trải qua một cơn sóng to gió lớn, mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn, Vương Tương Lâm tát Vương Nhất Bác một cái. Đây là lần đầu tiên ông đánh Vương Nhất Bác, mọi sai lầm trước kia đều có thể đổ cho tuổi tác, nhưng Vương Nhất Bác 25 tuổi không có đặc quyền này.

Em vì cái gì nhất định phải thừa nhận? Vương Nhất Mỹ hỏi cậu, rõ ràng chỉ cần khéo léo đưa đẩy thì có thể giải quyết vấn đề, vì cái gì cứ nhất định phải nói rõ ngọn ngành? Lại là vì xúc động nhất thời sao?

Vương Nhất Bác lắc đầu, tai bị ù đi khiến cậu nghe không rõ, cho nên giọng cậu cũng lớn hơn một chút.

"Thích anh ấy cũng chẳng mất mặt!"

"Vương Nhất Bác, em xong đời rồi." Vương Nhất Mỹ nói.

Chương Mạc Tề được cấp cứu kịp thời, bác sĩ nói bà bị bệnh tim bẩm sinh, nếu cả đời không có biến cố sẽ không phát hiện ra được, nhưng chỉ cần một lần phát tác, cả đời sẽ phải chịu đựng, hơn nữa lần sau sẽ nghiêm trọng hơn so với lần trước.

"Bà ấy cũng có bệnh cao huyết áp, đừng để bà ấy tức giận nữa, để bà ấy thư giãn chút đi."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Nhìn Chương Mạc Tề sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nằm trong phòng bệnh. Vương Nhất Bác mới hậu tri hậu giác nhận ra, mình rốt cuộc đã làm gì.

Vương Tương Lâm nói cậu bị quỷ ám, cậu nghĩ chắc có lẽ đúng là như vậy. Cơn ác mộng lại đến một lần nữa, Vương Nhất Bác vẫn không rút ra được bài học nào.

Mấy năm nay bởi vì bị bệnh tim mà bằng mắt thường cũng có thể thấy Chương Mạc Tề đã già đi rất nhiều. Còn nhớ khi còn trẻ bà như gió Xuân, Vương Nhất Bác nhớ lại những hình ảnh trước kia, mới qua mấy năm đã trở trở nên tiều tuỵ như vậy.

Tâm tình quá mức phức tạp, Vương Nhất Bác chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Chương Mạc Tề đã tỉnh lại.

"Cha mẹ cậu ta có biết không?" Chương Mạc Tề hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Còn nhớ rõ khi Tiêu Chiến đến Vương gia, lúc ấy là đối tượng xem mắt của Vương Nhất Mỹ, Chương Mạc Tề rất thích hắn, nhưng hiện tại, bà đã có suy nghĩ khác.

"Là cậu ta dụ dỗ con đúng không?"

Vương Nhất Bác nhìn Chương Mạc Tề, tiếng ù ù trong tai vẫn còn, cậu nhất thời không kịp nghĩ ra những lời này có ý gì.

"Trước kia con không có tật xấu này." Chương Mạc Tề bị bệnh, còn không quên ngụy biện cho con trai mình.

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Đây không phải tật xấu."

Vương Tương Lâm trừng mắt nhìn cậu. Chương Mạc Tề làm như không nghe thấy, tiếp tục: "Trước kia cho dù bướng bỉnh con cũng không bao giờ phạm phải những sai lầm mang tính nguyên tắc, danh tiếng của cậu ta không tốt, có phải cậu ta ép con không?"

Chương Mạc Tề chảy nước mắt, Vương Nhất Bác là người biết phân biệt chủ thứ, cho dù lúc còn trẻ dễ xúc động, nhưng trong xương cốt vẫn là đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thuận biết nghe lời, tốt nghiệp xong thì về nước làm ăn, chính là tấm gương cho những đứa trẻ xung quanh, ngày lễ ngày tết không ai là không khen ngợi khi nhắc đến Vương Nhất Bác.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, làm sao lại là một kẻ đồng tính luyến ái chứ? Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu vậy?

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cậu có chút choáng váng.

"Thật may mắn là chị của con không coi trọng cậu ta, có phải cậu ta chính là loại đồng tính lừa dối hôn nhân không?"

"Mẹ!" Trong tiếng gọi này, Vương Nhất Bác giấu nỗi tuyệt vọng.

Tim đang rỉ máu, Chương Mạc Tề khiến Vương Nhất Bác hít thở không thông. Người mẹ hiền dịu không có cơ sở gì lại chỉ trích Tiêu Chiến – người vô tội nhất trong chuyện này, khiến Vương Nhất Bác đau khổ đến muốn nôn.

"Là con ép anh ấy!"

Vương Tương Lâm lại cho cậu một cái bạt tai nữa, lạnh lùng nói: "Có phải con muốn tức chết mẹ con không?"

Nói gì thì cứ nghe thôi, đừng có chống trả. Đây là lời chú Lê vừa khuyên cậu, lại bị cậu ném ra sau đầu.

Vương Nhất Bác lau mặt, hai cái bạt tai khiến mặt cậu sưng phù ba ngày.

Chương Mạc Tề cảm xúc dao động quá lớn, bác sĩ bước vào đuổi tất cả mọi người trong phòng ra ngoài. Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên.

Hai chữ 'Tiêu Tiêu' hiển thị trên màn hình điện thoại, tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn. Vương Nhất Mỹ bước đến trước, chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, đặt trên bàn.

Vương Nhất Bác nhớ tới gương mặt tươi cười của Tiêu Chiến, kim quang lấp lánh, không nên là điều cấm kỵ bị người ta ghét bỏ.

Ánh nắng mặt trời ở California, thì ra Vương Nhất Bác không thể cho hắn nổi.

/

Trở lại bệnh viện Dương Bình, chú Lê và Vương Nhất Bác dừng bước trước phòng bệnh Chương Mạc Tề.

"Nếu mẹ con hỏi tới..."

"Bệnh dạ dày không cần nói?"

Một tuần nay Vương Nhất Bác không ăn được bao nhiêu, bệnh dạ dày tái phát, vừa rồi trên đường trở về Dương Bình phải dừng xe xuống ven đường ói năm sáu lần, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, chú Lê cũng không đành lòng.

"Cứ nói thật."

Không phải là muốn làm tổn thương lẫn nhau sao? Dù sao cũng là mẹ con, gãy xương còn gân, cả đời cũng không thể dứt bỏ được tình mẫu tử.

Chú Lê thở dài, đẩy cửa đi vào.

Chương Mạc Tề không phối hợp trị liệu, lấy chuyện này để ép Vương Nhất Bác đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Chiến.

--- Trừ khi mẹ chết.

Những lời này của Chương Mạc Tề đã trở thành ma chú không thể tránh thoát của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đi đến ban công ở cuối hành lang, hút một điếu thuốc.

Mấy ngày trước Vương Nhất Mỹ tìm Vương Nhất Bác, hỏi cậu, có từng nghĩ tới nếu cùng Tiêu Chiến ở bên nhau, Bàng gia sẽ phản ứng thế nào không?

Vấn đề này Vương Tương Lâm cũng từng hỏi qua, Vương Nhất Bác nói không biết.

Vương Nhất Mỹ nói, Tiêu Chiến có thể không muốn để cho người trong nhà biết chuyện. Còn Vương Tương Lâm nói, Bàng Thời Thanh sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Bọn họ đều có chung một quan điểm thống nhất – trong giới này, không có người như vậy. Cho dù có, cũng chỉ có thể ở trong cống ngầm.

"Hắn nguyện ý, hay là em nguyện ý, làm cá ướp muối không thể nhìn thấy ánh sáng trong cống ngầm?"

Chú Lê cũng từng tới một chuyến, hỏi ra vấn đề mà Vương Nhất Bác sợ nhất: "Con có nghĩ đến chuyện cả đời với cậu ấy không?"

Không có. Cậu và Tiêu Chiến thủy nhũ giao hòa, thể xác và tinh thần đều phù hợp, thời điểm hạnh phúc tuyệt diệu nhất cũng chưa từng nghĩ đến chuyện 'cả đời' này. 'Cả đời' là xiềng xích, nghĩ đến ngược lại không còn khoái hoạt. Tiêu Chiến theo chủ nghĩa hưởng lạc cũng sẽ không, không ai lại muốn vội vàng đeo gông cho chính mình.

"Nếu con cũng không thể cam đoan cả đời, vì cái gì lại muốn hủy hoại cả đời mẹ con?"

Vương Nhất Bác sợ nhất là chú Lê, ông quá hiểu Vương Nhất Bác. Đây cũng là điểm khiến Vương Nhất Bác chán ghét bản thân nhất, cậu thừa nhận cậu thích Tiêu Chiến, cũng chỉ là thích mà thôi.

Vương Nhất Bác muốn nhiều hơn nữa, nhưng không nghĩ tới phải cho đi nhiều hơn. Nói như vậy, Tiêu Chiến sẽ không vui. Tiêu Chiến là một tiểu hồ ly, những thứ Tiêu Chiến muốn hết thảy đều phải là tốt nhất, đồng thời, hắn cũng cực kỳ bủn xỉn, nở một đóa hoa chính là hồi báo lớn nhất dành cho Vương Nhất Bác. Cả hai người bọn họ, đều muốn đối phương phải thần phục mình.

Đây chính là câu chuyện đầu tiên được viết trên mặt của nhau.

Không phải không thể lấy ra toàn bộ dâng hiến cho Tiêu Chiến, chỉ là cái giá phải trả của cậu bao gồm cả sức khỏe của Chương Mạc Tề. Cậu không dám, cũng không có tư cách dùng sức khỏe của mẹ mình làm tiền cược, hơn nữa loại tình cảm trước sau đều phải cố kỵ này, không xứng với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác bỏ cuộc, cậu không thể cho Tiêu Chiến được tình yêu tương xứng, đành lựa chọn cho hắn tự do.

Không cần phải ở Los Angeles, Tiêu Chiến ở bất kỳ nơi nào cũng nên được tự do và hạnh phúc.

/

Cố Thiên ở phòng game gặp Tiêu Chiến trùm kín mũ áo hoodie chơi trò chơi. Khoảng thời gian này trong vòng gần như nổ tung, bởi vì Kiss Cam của hắn và Vương Nhất Bác đã sắp trở thành hình nền trên điện thoại di động, mỗi ngày đều gặp phải rất nhiều lần. Giản Phàm xúi giục Cố Thiên đi hỏi, Cố Thiên thử gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, TIêu Chiến không trả lời. Cố Thiên không dám hé răng, từ khi về nước Tiêu Chiến chưa từng liên lạc với bọn họ, mỗi lần Tiêu Chiến khác thường, Cố Thiên đều nhận ra.

Cho đến khi Vương Nhất Bác nhắn tin cho gã, gã mới dám đến cửa hỏi han. Vừa tan làm liền chạy như bay đến đây, Tiêu thái tử lại chỉ vội vàng chơi game, không thèm để ý đến gã dù chỉ một chút.

"Aiz, lão công, Vương Nhất Bác nhờ cậy tao đến xem mày, mày nói xem mày thì có cái gì đẹp chứ, tự cậu ta đến không phải là được rồi sao?"

Cố Thiên tự cho mình thông minh, kết quả Tiêu Chiến ấn tay cầm máy chơi game dừng lại một chút, không nói gì.

Cố Thiên không ngừng cố gắng: "Cái Kiss kia là chuyện gì thế? Quá kích thích đi? Chẳng trách mày không cho tao đánh chủ ý lên người Vương Nhất Bác, thì ra là người mà lão tiên sinh mày coi trọng!"

Cố Thiên đoạt lấy tay cầm trò chơi của Tiêu Chiến, lúc nhìn Tiêu Chiến bỗng ngây ngẩn cả người.

"Tan rồi, về sau đừng có nhắc đến cậu ta trước mặt tao nữa."

Giọng Tiêu Chiến khàn khàn, lại vân đạm phong khinh muốn lấy lại tay game.

Cố Thiên móc điện thoại ra, gửi một câu: [Con mẹ nhà cậu!]

Cố Thiên cởi mũ của hắn ra, sờ sờ lên tóc hắn, ôm lấy hắn, nói: "Ngoan a, chúng ta không cần hắn nữa, hắn chính là thằng ngốc, ca tìm cho mày một người tốt nhất, tốt nhất."

Những nốt ban đỏ của Tiêu Chiến đã mọc đầy trên mặt, mắt đỏ sọng, môi khô nứt nẻ, tiều tụy đến không chịu nổi. Cố Thiên chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, yêu đương sầu khổ, bất kể là ai, dây vào đều cùng một dạng. Cố Thiên thấu hiểu, đồng bệnh tương liên.

Vương Nhất Bác nhìn Wechat mà Cố Thiên gửi tới, tim đập thình thịch không ngừng.

[Tiêu Chiến thế nào rồi?]

Tin vừa gửi đi, lại xuất hiện một chấm đỏ nhỏ, Cố Thiên đã kéo cậu vào danh sách đen.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động, Vương Nhất Mỹ đi tới, cậu lên tiếng, đáng thương lại bất lực.

"Chị, có thể giúp em một việc được không?"

/

Tiêu Chiến không chỉ phát ban, nửa đêm còn sốt, trong nhà không có thuốc hạ sốt, Cố Thiên chỉ có thể ra ngoài mua một chuyến.

Vừa đẩy cửa ra đã bị một bóng đen làm cho hoảng sợ.

"Có phải anh ấy lại phát ban rồi không?"

"Không có, vui vẻ nhảy nhót."

Cố Thiên khoanh tay, ngữ khí bình thản.

Nhưng vừa rồi Vương Nhất Bác đã ngửi thấy mùi thuốc tắm: "Anh định ra ngoài làm gì?"

"A, Thái tử gia chúng tôi muốn uống rượu, muốn một chai ba mươi năm quý hiếm, tôi phải tự mình đi một chuyến mới được." Cố Thiên một bộ bất đắc dĩ, khiến Vương Nhất Bác nhíu màu.

Cố Thiên như nhớ đến gì đó, lại bổ sung: "Cậu đừng nghĩ nhiều, Thái tử gia chúng tôi còn lâu mới mượn rượu giải sầu, chỉ đơn giản muốn uống mà thôi." Gã dùng hai ngón tay gỡ gỡ mấy sợi tóc, làm ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái.

Vương Nhất Bác biết đây đều chỉ là kiếm cớ, Tiêu Chiến có cả một tủ rượu quý hiếm.

"Cố Thiên!" Vương Nhất Bác nắm chặt cánh tay Cố Thiên, cậu muốn nghe sự thật.

Cố Thiên 'A' một tiếng, hất tay cậu ra, giả vờ không nổi nữa, ngữ khí sắc bén nói: "Vương Nhất Bác, cậu ở bên nó lâu như vậy rồi, còn không hiểu nó sao? Nó thế nào cậu chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Cậu là người đề nghị chia tay trước, không phải có thể đoán trước được kết quả này rồi sao? Bây giờ còn đến đây canh cửa giả vờ tình thâm cái gì? Không phải cậu tò mò muốn biết à? Tự mình đi xem đi."

Vương Nhất Bác tiến về phía trước một bước muốn mở cửa, lại phát hiện cửa không nhúc nhích.

"Thật đúng là không xem mình là người ngoài nhỉ? Dấu vân tay của cậu tôi đã xóa sạch rồi, không thể vào được."

Nói xong lại cảm thấy chưa hả giận, Cố Thiên tiếp tục: "Vương Nhất Bác, nghĩ thoáng chút, kết thúc rồi thì đừng dây dưa nữa, khó coi lắm."

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tay mình, trống rỗng.

Lúc Cố Thiên rời đi, Vương Nhất Bác rốt cuộc lên tiếng: "Đây đều là những gì anh ấy nói với anh sao?"

Khi rời đi Tiêu Chiến không nói thêm nửa lời, tựa như một cơn gió, Vương Nhất Bác muốn biết, Tiêu Chiến đối với mình có suy nghĩ thế nào, bất kỳ là thứ gì, cậu cũng đều muốn biết. Chỉ cần bản thân từng xuất hiện trong lòng Tiêu Chiến, dù chỉ một lần, Vương Nhất Bác cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.

"No No No," Cố Thiên lắc đầu: "Đây đều là tôi nói, Tiêu Chiến đối với cậu không có lời nào để nói. Cậu biết im lặng nghĩa là gì không?"

/

Lúc Cố Thiên trở về trong tay cầm túi thuốc, gã không cho Vương Nhất Bác một ánh mắt, cứ thế bước vào trong nhà.

Vương Nhất Bác nín thở, lúc cánh cửa mở ra cố gắng muốn nghe được chút động tĩnh trong nhà, nhưng tất cả đều chỉ là im lặng.

Chỉ cách nhau một cánh cửa, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại giống như cách nhau một khoảng trời.

Con đường là mình chọn, nhưng lại làm tổn thương đến Tiêu Chiến. Vì sao Tiêu Chiến lại khiến người ta không rời không bỏ được như vậy? Mạnh mẽ một chút có phải tốt hơn không? Lạnh lùng thờ ơ giống như biểu hiện bề ngoài thường thấy ấy, có được không?

Vương Nhất Bác chống đầu vào tường, cảm giác nóng rát của dạ dày khiến cậu muốn nôn. Nhưng không thể làm bẩn nhà Tiêu Chiến, những giọt mồ hơi to như hạt đậu rơi xuống, điện thoại di động vang lên: "Mẹ hỏi em đang ở đâu, mau quay về đi, tâm tình của mẹ đang không tốt."

Vương Nhất Mỹ giúp Vương Nhất Bác yểm trợ không thể giấu thêm được nữa, chỉ có thể gọi điện thoại thúc giục.

Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa kia, nhớ lại câu nói vừa rồi của Cố Thiên.

--- Vương Nhất Bác, cậu không còn cơ hội nào nữa.


_TBC_

Vừa lòng tất cả, cả PN Từ chức và chương 29 Gào thét đều lên nha, Pn Bão chờ sau vậy. Nhưng tôi không chịu trách nhiệm, đau lòng tự chịu, hiu hiu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx