Chương 30 - Muốn thời gian qua nhanh chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nửa đêm Cố Thiên gọi Giản Phàm tới, hai người cùng nhau đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện. Hắn sốt cao cộng với nổi mề đay, khiến cả hai hoảng loạn.

Giản Phàm chưa từng thấy qua Tiêu Chiến như vậy, người luôn cười nói châm chọc khiến mọi người vui vẻ như gã, giờ cũng trầm mặc. Gã đã đại khái đoán được, hai con người và hai ly rượu kia của gã không thoát khỏi có liên quan. Tuy rằng có một nửa chỉ là muốn vui đùa, nhưng nếu bị người ta mượn đề tài mà phát sinh gì đó thì sẽ không thể cười nổi. Hiện giờ xem ra, việc hôm đó Tiêu Chiến gọi điện thoại xong liền kéo gã vào danh sách đen chính là minh chứng cho tình huống này.

Hai người Giản Phàm và Cố Thiên ngồi ở hành lang bệnh viện, trong lòng mỗi người đều tự mình suy xét logic trước sau.

"Tao là đầu sỏ gây tội đúng không?" Giản Phàm ngây ngốc xác thực.

"Đúng thế, mày và Bác ca của mày."

Cố Thiên âm dương quái khí xong thì nhớ đến gì đó, lấy điện thoại của Giàn Phàm qua thao tác một hồi mới trả lại cho gã, nói: "Đừng để tao phát hiện mày lén mách lẻo gì với cậu ta đấy, bằng không, tao cũng sẽ kéo mày vào danh sách đen."

Cố Thiên cực kỳ ghét bỏ Giản Phàm, nhưng càng ghét Vương Nhất Bác kia hơn. Thì ra ngay từ đầu, hồng nhân của Thái tử đã ôm tâm tư dơ bẩn, nghĩ đến đây, Cố Thiên lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Mày cũng nghĩ xấu cho tao quá rồi, tao lại đến mức này sao?"

Đứng ở góc độ của Giản Phàm mà nói, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi, gã bị đả kích có chút nặng nề: "Trước kia Tiêu Chiến nói tao khiến người ta chán ghét, tao còn không hiểu vì sao, giờ thì có thể lý giải được rồi."

Cố Thiên thở dài, vỗ vỗ vai Giản Phàm: "Nó sẽ ổn lại, nó là ai chứ, tiểu Thần tài của Mandarin, tiểu Vương tử của Đại Thanh Sơn nha."

/

Tiêu Chiến truyền dịch, thuốc đến bệnh hết, sáng sớm hôm sau thức dậy, sốt cao và phát ban đều đã không còn.

Chẳng qua, vẫn ốm yếu như cũ, ngồi ở trên giường dáng vẻ tiều tuỵ đến đáng thương. Phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt, nhưng bệnh viện không phải nơi để nghỉ ngơi dưỡng sức, Cố Thiên hỏi hắn có muốn xuất viện không, hắn lắc lắc đầu: "Ở đây khá tốt, cứ ở lại đi."

Cố Thiên chợt nhớ tới gì đó, thăm dò hỏi: "Có phải mày biết hôm qua cậu ta tới hay không?"

Tiêu Chiến mở máy chơi game mà Cố Thiên mang tới cho hắn, ngữ khí bình thản ừ một tiếng.

Cố Thiên ngậm miệng, cầm tay game chơi với Tiêu Chiến. Cái khác không nói, Tiêu Chiến không khóc không nháo như vậy lại khiến người ta rất không yên tâm.

Ngoại trừ Bàng Tri Âm, những người xung quanh đều không biết chi tiết chuyện tình cảm và nguyên nhân chia tay của bọn họ, cũng không biết rằng, "chia tay" của bọn họ kỳ thật chỉ là kết thúc một mối quan hệ bạn giường.

Chẳng qua cũng không có quá nhiều khác biệt, trong số hai người, ai có thể vỗ ngực tự xưng bản thân không mượn thân phận bạn giường mà mưu cầu tình riêng đâu chứ?

/

Buổi chiều Tiêu Lệ đến, câu đầu tiên bà nói khi vừa nhìn thấy Tiêu Chiến chính là: "Làm sao lại tự đưa mình vào bệnh viện thế?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, dịch ra một chỗ, để Tiêu Lệ ngồi bên cạnh hắn trên giường.

"Chị của con ở Singapore gọi điện thoại cho mẹ đang ở nước Đức xa xôi, bảo mẹ nước xa đến cứu con lửa gần! Con bé thật quá lười biếng!" Tiêu Lệ ngữ khí khoa trương.

Bà không hỏi, Tiêu Chiến có thể không nói, dù sao Tiêu Lệ cũng sẽ giả bộ hồ đồ, nhưng Tiêu Chiến rất cần một chút quan tâm thương yêu.

"Có phải tỷ con đã nói với mẹ rồi không?"

Tiêu Lệ lấy trong túi ra bánh mì mang từ Đức về, là loại mà Tiêu Chiến thích nhất.

"Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Là bài học mà đã là người đều phải học, mẹ luôn cảm thấy hơn ba mươi năm qua con vẫn khuyết thiếu chút gì đó, giờ thì đủ rồi, con trai mẹ đã trưởng thành," Ngữ khí vui vẻ hớn hở của Tiêu Lệ làm cho Tiêu Chiến sốt ruột.

Bà lấy từng món từng món bày ra ngoài, không biết còn tưởng khách tới thăm.

"Mẹ, mẹ đừng có dùng cái túi rách nát đó nữa!"

Tiêu Lệ nhìn chiếc túi da cá sấu size lớn thiết kế riêng giá trên trời, có chút bất đắc dĩ, ngồi trở lại bên cạnh Tiêu Chiến. Bà thở dài vuốt tóc Tiêu Chiến.

"Một Vương Nhất Bác đã giày vò con thành như vậy rồi sao?"

"Tỷ con đã nói những gì với mẹ?"

"Nói con trai ta tỏ tình thất bại, bị người ta đá."

"......"

"Còn nói người nhà Vương Nhất Bác kia không đồng ý."

"Cái này là mẹ nói bậy, con cũng không có nói với tỷ con, hơn nữa việc này cậu ta cũng không nói với con, nhưng trong lòng con đoán được." Tiêu Chiến cúi đầu, cảm thấy bị Tiêu Lệ nói cho có chút mất mặt.

Tiêu Lệ nhéo tai Tiêu Chiến: "Ở trong lòng con, có phải mẹ của con chỉ là một bà già chỉ biết tiêu tiền thôi không thế?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bà, gương mặt tiều tụy khiến ánh mắt Tiêu Lệ lập tức trở nên nhu hòa, tựa như gió Xuân trong mưa phùn, hóa giải chút uất ức trong lòng Tiêu Chiến.

"Đêm ba mươi Tết con giấu người trong nhà, thật sự cho rằng hai đứa các con che giấu rất giỏi đúng không? Cảm ứng ở cửa sau nhà chính là để đề phòng loại trộm này!"

Tiêu Chiến thở dài, quả nhiên là như thế.

"Ba con muốn đi vào xem một chút nhưng không dám, xúi giục ta đi, bị ta quở trách cho một trận, nếu không con có thể đã rất mất mặt rồi đấy, Tiêu Chiến, so với hiện giờ còn mất mặt hơn!"

"Ây da, mẹ, đừng có nói nữa." Tiêu Chiến bịt tai lại.

Trên mu bàn tay là những vết phát ban bị hắn gãi rách, Tiêu Lệ cảm xúc dâng trào, cuối cùng vỡ oà.

Tiêu Lệ nắm lấy bàn tay hắn, khóe mắt ướt đẫm, nói: "Có thể khiến con làm đến mức này, mẹ liền biết con xong đời rồi. Mẹ gọi điện thoại cho tỷ con, bảo nó chú ý hướng đi của con, quả nhiên con không nhịn được mà đến tìm nó."

"Chiến Chiến, mẹ không đứng ra phản đối cũng không phải ủng hộ, mà là một đoạn tình cảm nếu không thành thục, tan vỡ là tất yếu. Khó khăn lớn nhất mà các con phải đối mặt không phải chúng ta, mà là chính các con. Hai vợ chồng Chương Mạc Tề và Vương Tương Lâm không hiểu, mẹ hiểu, mẹ cũng buộc ba con phải hiểu."

Tiêu Chiến ôm lấy Tiêu Lệ, vòng tay của Tiêu Lệ là bến cảng cả đời của hắn, khi còn nhỏ chính vòng tay ôm ấp này giúp hắn vượt qua thời kỳ bệnh tật. Hơn ba mươi năm, vẫn không bỏ được.

"Âm dương hòa hợp, mới có thể trước sau vẹn toàn. Đàn ông và đàn ông yêu đương, hai người quá cứng rắn lại mạnh mẽ ở bên nhau, sẽ có rất nhiều vấn đề. Nếu các con có thể giải quyết vấn đề của bản thân, vậy cũng có thể giải quyết vấn đề bên ngoài. Ngược lại nếu không thể, những vấn đề bên ngoài chỉ là viện cớ, sớm muộn gì các con cũng sẽ phải tan vỡ. Lời này mẹ vừa nói với cha con cách đây chưa đến một tháng, con đã lập tức giúp mẹ chứng thực."

Tiêu Chiến cọ cọ vào lòng bà.

"Ba con vẫn luôn cằn nhằn với mẹ, nói con thiếu quản giáo, nhưng vừa nghe nói con thất tình, lại lập tức bảo mẹ về nói cho con biết, nếu Vương Nhất Bác dám khi dễ con, cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được dễ chịu!"

Tiêu Chiến vùi vào lòng Tiêu Lệ, cúi đầu không nói lời nào.

Bộ dáng này của hắn khiến Tiêu Lệ đau lòng, nhưng cũng phải cố gắng ra vẻ thoải mái nói: "Không phải chỉ là thất tình thôi sao, nhiều lắm hai ba năm là ổn rồi."

"...... Mẹ, mẹ là đang an ủi người ta đấy à?"

Tiêu Lệ bật cười: "Quan tâm nó làm gì, dù sao con trai ta muốn cái gì liền có cái đó, sợ cái gì?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tiếu Lệ hỏi: "Mẹ, mẹ không sợ con sẽ lại tìm một người đàn ông khác nữa sao?"

Tiêu Lệ nhìn hắn, sau nửa phút xác định quả thật không phải hắn nói đùa, không thể không nghiêm túc trả lời: "Mẹ không khuyến khích, nhưng nếu thật sự là người con thích, mẹ cũng không có cách nào. Ba con luôn nói mẹ nuông chiều con, nhưng mẹ cảm tạ bản thân biết bao vì đã nuôi dạy con thành tính cách như hiện tại. Mẹ khuyến khích con yêu đương, bởi vì yêu đương sẽ mang đến cho cuộc sống rất nhiều vui vẻ. Mẹ cũng hy vọng con kết hôn, bởi vì kết hôn rồi con sẽ phát hiện, có một gia đình nhỏ hoàn toàn không giống với chuyện vui chơi qua đường. Hơn nữa hai người nâng đỡ lẫn nhau, là sự phù hợp linh hồn của bạn lữ, chưa kể đoán mệnh từng nói con kết hôn rồi sức khỏe sẽ tốt hơn rất nhiều! Nhưng chuyện này cũng không nhất thiết, mẹ sẽ không ép con làm những chuyện con không thích, nhưng con phải thuyết phục được mẹ, điều kiện tiên quyết để thuyết phục được mẹ chính là con phải có suy nghĩ của riêng mình. Không thể vì người khác thích loại nào con liền thích loại đó, không thể chỉ vì con vừa thích một người đàn ông, người tiếp theo cũng nhất định phải là đàn ông. Không thể bởi vì hắn không quý trọng con, con liền tùy tiện tìm một người khác đến khiêu khích hắn."

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Con biết."

Nửa đoạn sau mới là lo lắng thật sự của Tiêu Lệ, bà lo lắng con trai mình lần đầu tiên yêu một người, cũng là lần đầu tiên yêu mà không có được, sẽ làm ra chuyện gì đó ngu ngốc. Chủ nghĩa hưởng thụ mà bà vất vả giáo dục ra, không thể bị người khác nói hai ba câu đã bị hủy diệt được.

"Làm sao mẹ biết tình hình gia đình nhà cậu ấy?" Tiêu Chiến nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra.

"Cũng chẳng cần mẹ phải hỏi thăm, ba con đã dỏng tai lên nghe ngóng rồi, dù đang ở Đức vẫn có thể nghe được."

Động tĩnh lớn như vậy, sao có thể thoát được đôi mắt vẫn luôn chú ý đến bọn họ của Bàng Thời Thanh.

Từ đêm Giao thừa, chưa có một ngày Bàng Thời Thành ngừng quan tâm. Tiêu Chiến vui vẻ ở Mỹ, hình ảnh hai người hôn nhau đã lan truyền đến ồn ào huyên náo, cũng không có một lời giải thích với cha mẹ. Bàng Thời Thanh còn không thể hỏi, bị Tiêu Lệ liên tục gây áp lực, chỉ có thể lén lút nghe ngóng.

"Con xin lỗi, mẹ." Tiêu Chiến biết mình may mắn hơn Vương Nhất Bác, có cha mẹ như vậy, chịu đựng được mọi loại yêu thích của hắn.

Vương Nhất Bác số phận bất hạnh, Tiêu Chiến cũng không thể giúp gì được.

Tiêu Chiến nghiêm túc nói lời xin lỗi xong thì không nói gì nữa, tựa hồ đang đắm chìm trong cảm xúc nào đó, Tiêu Lệ chỉ có thể nói cho hắn nghe một vài chuyện mà bà tai nghe mắt thấy, nhằm thu hút sự chú ý của hắn.

Tiêu Chiến mỉm cười đáp lời, không khác lúc bình thường, mới khiến Tiêu Lệ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tiêu lệ vốn tưởng rằng Tiêu Chiến lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị người khác cự tuyệt, chủ yếu là không cam lòng. Nhưng khi Tiêu Chiến nói "Khoảng thời gian này, mẹ có thể đừng rời khỏi Khánh An được không?" bà mới hậu tri hậu giác nhận ra, tổn thương mà Tiêu Chiến phải chịu, dường như sâu hơn một chút so với tưởng tượng của bà.

Lãng tử dùng chân tâm, Vương Nhất Bác không có phúc hưởng thụ.

Đã rất lâu rồi hắn không hề cầu xin giúp đỡ, kể từ sau khi lớn lên, một mình sinh bệnh, một mình làm việc ở bên ngoài, Tiêu Lệ và Bàng Thời Thanh rất ít khi hỏi đến. Có đôi khi, quan tâm cũng chính là một loại áp lực, cha mẹ không thể trở thành chướng ngại vật, cho nên họ cho Tiêu Chiến rất nhiều tự do. Nhưng thời điểm đột nhiên phát hiện con trai của mình có chút chật vật ở bên ngoài, những bất an cùng đau lòng lúc trước vẫn luôn được đè nén bỗng ập đến như dời non lấp biển, khiến Tiêu Lệ không thể nhịn xuống được, nước mắt tuôn rơi.

"Được, không đi nữa, mẹ bồi con thất tình!"

/

Tiêu Chiến ở bệnh viện vài ngày đã bị Tiêu Lệ đuổi về nhà, bà nói tuổi còn trẻ đã thích nằm bệnh viện, đến ông già bà cả cũng chẳng thích làm.

Tiêu Chiến trở về biệt thự ăn ăn uống uống, cuộc sống ngày qua ngày đơn giản cũng thoải mái. Vốn tưởng trốn về biệt thự thì có thể bớt đi một chút ký ức quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy chiếc giường trong phòng mình kia, còn có mấy khay sủi cảo ngày Tết, hắn vẫn để tâm.

Những ký ức về Vương Nhất Bác ở trong đầu, hình như ném thế nào cũng không ra.

Hai người rõ ràng quen biết còn chưa tới một năm, nhưng khắp nơi lại đều là dấu vết của cậu. Mỗi lần nhớ tới gương mặt kia là một lần tim Tiêu Chiến như bị thiêu đốt. Tiêu Chiến muốn thời gian qua nhanh hơn một chút, nhanh đến mức một ngày nào đó sáng sớm thức dậy chuyện đầu tiên nghĩ đến sẽ không phải là cậu, ngủ muộn một chút cũng có thể quên cậu đi.

Chương Mạc Tề chuyển viện đến Thượng Hải, hẳn là phải phẫu thuật. Vương Nhất Bác đi theo mấy ngày thì trở về, dự án Loan Cương Nhất Hào sắp mở bán, mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở Khánh An.

"Mẹ, mẹ không cần phải nói với con chuyện này."

"Con trai, muốn biết cũng không mất mặt."

Tiêu Chiến trầm mặc trong chốc lát, cầm lấy chiếc gối ôm, nằm trên sofa, nói: "Con chính là không muốn mẹ cậu ta bị con bức chết."

"Không liên quan gì đến con, đó là vấn đề của mẹ con bọn họ, con không xuất hiện, cũng sẽ có người khác."

Tiêu Lệ nói chuyện quá sâu sắc, Tiêu Chiến gật gật đầu, nhắm mắt ngủ.

Khoảng thời gian này Tiêu Chiến mất ngủ, hơn nữa còn ăn không ngon miệng, người gầy đi một vòng lớn. Tuy vẫn luôn nói nói cười cười, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện trong mắt không có ánh sáng. Tiêu Lệ khuyên hắn nếu không muốn cười thì đừng cười, nhưng Tiêu Chiến lại nói, muốn khóc cũng không được.

"Sao lại không được?"

Tiêu Chiến mím môi không nói gì nữa.

Tựa như đang nhấm nháp từng hương vị sau khi thất tình, Tiêu Lệ bất lực, nói với hắn: "Ra ngoài chơi đi."

Nhân sinh thật là đủ loại cảnh ngộ, Tiêu thái tử vậy mà còn phải để mẫu thân thúc giục đi chơi.

/

Đã lâu không tới Mandarin, hắn vừa xuất hiện quản lý cũng kinh hãi, ra ngoài nghênh đón vị Thần tài lẽ ra nên tới từ đầu năm này.

Tiêu Chiến mặc âu phục, bên trong là áo sơ mi lụa tơ tằm màu hồng, cổ áo chữ V khoét sâu, phía trước là một chiếc cà vạt cực mảnh treo lủng lẳng như một sợi dây thừng, mập mờ lãng đãng.

Cố Thiên vừa nhìn thấy hắn lập tức huýt sáo, Tiêu thái tử trở lại rồi.

Hồ Minh Tân cũng canh ở cửa, thấy Tiêu Chiến thì tiến đến quan tâm vài câu, nói đủ thì dừng, Tiêu Chiến đáp qua loa rồi đi vào.

Hồ Minh Tân theo vương Nhất Bác địa vị thăng trầm, hiện tại lại bị cô lập.

Khi nhìn thấy hình ảnh Kiss cam kia, hắn đã nhắn tin cho Vương Nhất Bác, hỏi cậu tình huống là thế nào. Nhưng rất lâu sau, Vương Nhất Bác mới trả lời hắn.

Hai người lén gặp mặt một lần, Vương Nhất Bác tinh thần không tốt, sắc mặt tiều tụy, chỉ cần là người từng trải đều hiểu.

Vương Nhất Bác nói mọi chuyện cho hắn nghe, bao gồm cả việc Chương Mạc Tề cuối cùng phát bệnh, cùng với lựa chọn của cậu.

Vốn tưởng rằng Hồ Minh Tân chỉ là người lắng nghe, nhưng hắn lại nhịn không được mà mở miệng: "Mẹ nó, cậu thật sự được lắm."

Đường khó đi, cậu lại muốn đi, đi được nửa đường, cậu còn muốn vứt bỏ người ta.

Hồ Minh Tân là bạn không gần không xa của Tiêu Chiến cũng có chút không nhịn được mà muốn chửi rủa một hồi.

Vương Nhất Bác vẫn hút thuốc, ho khan không ngừng: "Anh ấy bảo em đừng hối hận."

"Ừm, cậu tốt nhất đừng bao giờ hối hận, đừng làm chậm trễ người ta, cha mẹ người ta còn chưa gây khó khăn cho cậu đâu. Trước kia luôn sợ cậu đắc tội với ảnh, vậy mà cậu thật sự làm ra được, trực tiếp đắc tội sâu như vậy."

"Bọn họ gây khó khăn gì cho em, em đều chịu. Chỉ là Tiêu Chiến..."

Hồ Minh Tân vỗ vỗ cánh tay cậu, bảo cậu nuốt xuống những lời còn lại.

Còn nói nữa thì không phải đàn ông.

/

Hôm nay rất nhiều gương mặt đều tới, Giản Phàm gọi nhiều người còn mang theo bạn bè đến, ngay cả chính gã cũng không biết từ đâu tìm được một đám tuấn nam mỹ nữ.

Một phòng bao không đủ chỗ ngồi, Tiêu Chiến kêu ghép hai phòng với nhau, cục diện trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.

Cố Thiên ngửi được mùi của đồng đạo trong không khí, vỗ cánh tay Giản Phàm nói: "Lúc tao thiếu người, mày chỉ như một vú em không sữa, hoàn toàn vô dụng. Tiêu thái tử thiếu người, mày liền biến thành ảo thuật gia? Lấy đâu ra nhiều em bé đáng yêu như vậy thế?"

Giản Phàm lười để ý đến gã, Tiêu Chiến ngồi đó không mấy hứng thú, những người xung quanh chỉ dám nhìn không dám đến gần.

Cũng không biết làm sao mà tất cả mọi người đều biết chuyện của hai người, những gương mặt mới này có không ít người là Gay có ý tứ với hắn trước kia, giờ cũng không dám trêu chọc.

Tinh thần Tiêu Chiến nhìn cũng ổn, Giản Phàm đẩy một nam một nữ đến bên cạnh hắn, hai người tự giác ngồi ở hai bên người hắn, Giản Phàm đưa cho hắn một ly rượu: "Đều sạch sẽ cả."

Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải, cười cười, chỉ vào Giản Phàm nói: "Yêu ma hóa tao hả."

Tiêu Chiến cũng có thể dự đoán được, sau này thanh danh của mình càng khó nghe hơn —— nam nữ đều ăn.

Ai đến Tiêu Chiến cũng không cự tuyệt, cùng bọn họ trò chuyện. Những người này đại khái đều là sinh viên, nói chuyện khá thú vị, nhưng chỗ nào cũng để lộ sự ngốc nghếch, rất đáng yêu.

Tiêu Chiến uống rượu, nghe nam sinh kia kể chuyện bạn cùng phòng. Vốn vẫn đang say sưa nghe, nhưng suy nghĩ lại không nghe khống chế mà xâu chuỗi với nhau, Tiêu Chiến nhớ tới thời sinh viên của mình trước kia, cũng nhớ tới chiếc tủ sâu là bạn cùng phòng ký túc xá kia và lời bình luận của Vương Nhất Bác đối với gã – nếu gã chịu thay vớ thường xuyên hơn, có lẽ cũng không cần đổi bạn trai nhiều như vậy.

Tiêu Chiến bật cười, nam sinh tưởng rằng câu chuyện của mình rất thú vị, cũng cười theo.

Sau đó Tiêu Chiến cúi đầu, cầm lên một ly rượu đưa cho nam sinh: "Khát rồi ha."

/

Lâu ngày không đến hộp đêm, thân mình như bị rỉ sét, Tiêu Chiến muốn xuống dưới nhảy nhót hoạt động gân cốt, nhưng đúng lúc này Giản Phàm lại hoang mang rối loạn mà thì thầm bên tai Tiêu Chiến một lúc, sau đó Tiêu Chiến liền theo gã rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn dò Cố Thiên.

"Tiểu tử Lý Hạ Triết có phải bị ma nhập rồi hay không!" Giản Phàm lái xe, Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ gọi mấy cuộc điện thoại.

Lý Hạ Triết cùng ViVi dây dưa, bị Chu Dã bắt ngay tại trận. Đại công tử Lý gia và đại công tử Tiêu gia là bạn thân, việc này người ở Khánh An không ai là không biết, Chu Dã đang vắt hết óc đề phòng Tiêu Chiến, đột nhiên vớ được một nhược điểm như vậy, có thể không tóm lấy được sao.

Đẩy cửa phòng KTV ra, vừa vào cửa đã thấy Chu Dã ngồi trên sofa, mà Lý Hạ Triết đang bị người ta đè trên bàn trà, chân tay đều bị trói chặt.

"Yo, Tiêu công tử sao lại tới đây?"

"Đừng nói nhảm, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa, buồn nôn!" Tiêu Chiến không hề cho hắn chút mặt mũi nào, cầm chiếc ghế gấp đến ngồi trước mặt Chu Dã.

Lý Hạ Triết nhìn hắn, cau mày mím chặt miệng, ngược lại trông cũng có chút cốt khí.

Chu Dã cười cười: "Tiêu công tử vẫn nóng nảy như vậy!"

"Hắn là đại công tử Lý gia, anh đối xử với hắn như vậy, cẩn thận ăn không hết phải gói mang về đó."

Chu Dã cười hắc hắc vỗ vỗ tay, tiếng kêu bôm bốp vang lên, Lý Hạ Triết cắn răng chịu đựng, cho đến khi không thể nhịn được mà phát ra một tiếng kêu đau đớn, Chu Dã mới khoát tay, ra hiệu cho đàn em ngừng đánh.

"Hắn là tỉnh trưởng mà nhớ thương bạn gái tôi thì không được nha. Tiêu công tử nói thật nhẹ nhàng, từ năm ngoái hắn đã bắt đầu dan díu với bạn gái tôi, lâu như vậy, thật sự là không để Chu Dã tôi vào mắt."

Tiêu Chiến nhìn bộ dạng nghiêng đầu của Chu Dã, trong lòng nổi lên một trận ghê tởm: "Có thể là vì anh hoành đao đoạt ái đi?"

Chỉ một câu lập tức khiến sắc mặt Chu Dã thay đổi. ViVi ngay từ đầu đã quen với trò mèo vờn chuột, lúc trước khi nàng thích hắn cũng đã khiến Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có một khởi đầu đáng xấu hổ như vậy.

Tiêu Chiến chưa từng mắng mỏ một cô gái, nhưng cô gái tên ViVi này khiến sinh lý hắn không khỏe, thành thật mà nói, tất cả mọi người xung quanh đều có thể cùng nhau nhắc đến chuyện này, khiến hắn cực kỳ không thoải mái.

Sắc mặt Chu Dã rất khó coi, Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Chiến nhìn sang Lý Hạ Triết, Lý Hạ Triết giãy giụa, bị người ta đè xuống, cực kỳ chật vật.

Lý Hạ Triết và hắn đã lâu không liên hệ, từ sau khi bị Tiêu Chiến cự tuyệt, gã thức thời mà lui sang một bên. Nhưng làm ra loại chuyện dây dưa không rõ với ViVi như thế này, chứng minh những suy nghĩ kia trong lòng gã còn chưa dứt, e là chôn càng sâu hơn.

Trên đường tới đây Giản Phàm đã nói, ở hải đảo Lý Hạ Triết từng ngủ với CiCi. Chẳng qua, mức độ tự do trong cái vòng này rất lớn, Giản Phàm cũng không nghĩ sâu.

Lúc này đây, cộng thêm vết xe đổ của Vương Nhất Bác, Giản Phàm trì độn chậm chạp như rỉ sắt rốt cuộc cũng phân biệt rõ tư vị.

"Không phải là gã ghen ghét với mày đấy chứ?" Giản Phàm chậc chậc hai tiếng.

Tiêu Chiến thích ai thì đi thông đồng với người đó, rất khó để người ta không nghĩ như vậy. Tiêu Chiến lười sửa lời gã. Phiền não, Khánh An này cũng khiến cho người ta không yên phận như vậy.

/

Chu Dã muốn cái gì, Tiêu Chiến biết rõ, món tiền cược kia làm cho Chu Dã đứng ngồi không yên.

Tiêu Chiến vốn đã quên mất, nhưng Chu Dã lại có tật giật mình. Tiêu Chiến trời sinh may mắn, đâu thèm để ý món tiền đặt cược chó ghẻ đó, hơn nữa còn bị người ta nhớ dai như vậy, thật sự không thoải mái. Đúng lúc có thể dùng để cứu Lý Hạ Triết.

Hắn còn chưa mở miệng, đã nghe thấy một loạt động tĩnh, vừa quay đầu lại đã thấy Vương Nhất Bác.

Sau lưng Vương Nhất Bác có vài người đi theo. Chu Dã đứng lên, nói với một người trong số đó: "Đây không phải là Lực ca sao? Lực ca sao lại có thời gian đến đây vậy?"

Lúc này Tiêu Chiến mới thấy rõ, đây chẳng phải là Vương Lực, ông chủ đoàn xe của Khánh An sao!

"Giới thiệu với cậu một chút, đường đệ của tôi." Vương Lực chỉ chỉ Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn Tiêu Chiến, không nhúc nhích.

Cả phòng nhiều người như vậy, Vương Nhất Bác liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn. Hơn một tuần không gặp, Tiêu Chiến gầy đi, lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ hoa hòe lộng lẫy trước kia, chỉ là tinh khí thần thái, bằng mắt thường cũng có thể thấy được không tốt.

Tiêu Chiến không nhìn cậu, vẫn ngồi trên chiếc ghế gấp, mặt không đổi sắc, không biết đang suy nghĩ gì.

Chẳng qua Tiêu Chiến cũng chỉ đang nhớ lại lúc trước mình dỗ dành Vương Nhất Bác như bảo bối, dẫn cậu đến sân huấn luyện đoàn xe chuyên nghiệp, thì ra người ta lại là người thân của ông chủ, thật đúng là trước mặt Quan Công vung đại đao đùa giỡn.

Ngày đó sau khi trận đấu với Chu Dã ở Đại Thanh Sơn kết thúc, Vương Nhất Bác bất an, liên lạc với Vương Lực hắc bạch hai giới ở Khánh An đều thông thuộc đánh tiếng trước, đề phòng cao dán chó Chu Dã này.

Vương Nhất Bác cũng hiểu, Chu Dã nhìn như đang tìm công đạo trên người Lý Hạ Triết, kỳ thật vẫn muốn ép Tiêu Chiến xuất chiêu, cho nên trực tiếp gọi Lực ca đến xem sự tình một chút, chuyện của Lý Hạ Triết không hề liên quan gì đến Tiêu Chiến, bảo gã đổi người khác mà tính toán.

Tiêu Chiến có thể không tới, Chu Dã ngoại trừ đánh Lý Hạ Triết một trận cho mập mình, cũng chẳng có chiêu nào khác. Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn tới, mang theo nhiều người như vậy để bảo vệ huynh đệ của hắn.

Có người giữa đường xuất hiện như vậy, Chu Dã cũng sảng khoái hơn rất nhiều. Từ lúc bọn họ bước vào cho đến khi Tiêu Chiến mang theo Lý Hạ Triết rời đi, chưa đến hai mươi phút.

Tiêu Chiến và Chu Dã xem như không ai nợ ai, không có chuyện đặt cược, về sau cũng không được cố ý gây sự. Chu Dã bị Vương Lực quở trách trước mặt nhiều người như vậy nhưng vẫn cho Tiêu Chiến mặt mũi, Tiêu Chiến ngược lại không muốn nể mặt bất kỳ kẻ nào, đàm phán là do Giản Phàm đứng ra làm thay, toàn bộ quá trình hắn đều không nói một lời, thậm chí còn không cho bọn họ một ánh mắt.

Chỉ là lúc rời đi, khi đi ngang qua bên cạnh Vương Nhất Bác, một tiếng gọi khẽ khiến Tiêu Chiến khổ sở.

Rất khổ sở, cho nên Tiêu Chiến coi như không nghe thấy. Cứ để cho nó theo gió tiêu tán đi.


_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx