Chương 36 - Có tin không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trên đường đến đây đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh sắc, trong đó bao gồm cả đài ngắm cảnh tuyệt đẹp Kala Patthar.

Sự quyến rũ của những ngọn núi tuyết cực kỳ đa dạng, Nhật Chiếu Kim Sơn tráng lệ cùng mây mù lượn lờ thần bí lúc sáng sớm, chính là bữa tiệc thịnh soạn mê hoặc ánh mắt của mọi người.

(*) Nhật Chiếu Kim Sơn là một hiện tượng tự nhiên huyền ảo, đó là khi những ánh sáng đầu tiên trong ngày chiếu tới đỉnh núi, ánh sáng bị bề mặt của núi tuyết phản xạ lại trông tựa như chính bản thân những ngọn núi tuyết đang tự phát sáng.

Từng ngọn từng ngọn núi tuyết tọa lạc ở phía xa, Tiêu Chiến sẽ sắp xếp chúng theo thứ tự độ cao, sau đó nhân cách hóa chúng ở trong đầu.

"Hôm nay chụp cho Nuptse của chúng ta một trăm bức ảnh, không thể chụp nhiều thêm nữa." Tiêu Chiến cầm máy ảnh lẩm bẩm.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh mỉm cười.

Sau khi hai người mở lòng nói chuyện với nhau ngày hôm qua, cả hai đã thả lỏng hơn rất nhiều. Tuy kết quả không có gì thay đổi, nhưng loại vui vẻ sau khi nói rõ ngọn ngành này lại tăng thêm một chút hài hòa không cần thiết.

Chỉ cần đừng nói chuyện tình cảm với Tiêu Chiến, hắn chính là người bạn chơi tốt nhất.

So với ba người Sherpa kia, trông hắn còn giống người Sherpa hơn, đương nhiên không phải nói về phương diện thể lực, mà là về cảm giác phương hướng của hắn, bả nđồ trong tâm trí hắn là ba chiều, chỉ cần phẩy tay một cái đã có thể tìm được điểm hấp dẫn tiếp theo. Tiêu Chiến đã từng tuỳ ý điều hướng bằng tay như vậy khi ngồi ở ghế phụ 707.

Vừa nghĩ đến 707, ký ức lại như gió quét mà đến, Vương Nhất Bác thở dài.

Vương Nhất Bác không còn dính lấy Tiêu Chiến tìm cảm giác tồn tại nữa mà đi cách hắn xa một chút, ngược lại thỉnh thoảng lại thu hút được sự chú ý của Tiêu Chiến trong chốc lát.

"Vương Nhất Bác, cậu mau lại đây chụp cho bọn tôi tấm ảnh." Tiêu Chiến đưa máy ảnh cho Vương Nhất Bác, khoác vai hai người dẫn đường, tạo dáng.

Những tấm ảnh do người dẫn đường chụp lúc trước quá xấu, Tiêu Chiến chẳng tìm được điểm nào hài lòng ngoài khuôn mặt của mình, hắn rất cần người có tiêu chuẩn thẩm mỹ cao hơn chút.

Vương Nhất Bác chỉ có thể miễn cưỡng mà làm.

Hôm nay hai mắt Vương Nhất Bác vẫn còn sưng, hơi nheo lại chụp cho Tiêu Chiến vài tấm ảnh.

Lúc cậu vẫn còn đang cầm máy ảnh, bỗng một người da trắng lên tiếng: "Người anh em, phản ứng cao nguyên của cậu rất nghiêm trọng." Anh ta nói xong thì chỉ chỉ vào hai mắt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác xoa xoa mắt, lắc đầu.

Tiêu Chiến cúi đầu, cố gắng hết sức nín cười.

/

Tiêu Chiến đã sớm chú ý đến người đàn ông da trắng này, bởi vì anh ta ôm một đứa trẻ khoảng bảy, tám tháng tuổi trên tay. Một nhà bốn người không hề có porter đi theo, anh ta cùng với vợ mình và cậu con trai lớn khoảng bảy tuổi mỗi người đều đeo một chiếc ba lô leo núi lớn sau lưng.

Ba người bọn họ đều tràn đầy năng lượng, cậu con trai lớn nhảy tới nhảy lui trên những tảng đá, ngay cả con trai nhỏ cũng ló đầu ra nhìn, tinh thần phấn chấn mà ê ê a a.

Người da trắng chủ động lên tiếng chào hỏi, Tiêu Chiến liền mang những nghi ngờ tích tụ trong lòng ném ra toàn bộ.

"Nhóc con không bị phản ứng cao nguyên sao?"

"Bé không khóc à?"

"Bé ăn cái gì?"

Tên của người đàn ông da trắng là Wilson, tính cách cởi mở, tốt bụng, vừa cười vừa giải thích mấy vấn đề này.

Bọn họ là người Mỹ, mỗi năm đều dành nửa năm ra nước ngoài du lịch, cậu con trai lớn sinh ở Trung Quốc, con trai nhỏ sinh ở Anh.

"Người được sinh ra trên Trái Đất chính là một may mắn, phong cảnh đẹp như vậy, nếu không thể thấy được quả thật rất đáng tiếc."

Những lời này không mưu mà hợp với chủ nghĩa hưởng lạc của Tiêu Chiến, hai người trò chuyện vài câu liền xưng huynh gọi đệ, trở thành những người bạn tốt của nhau.

Wilson tính tình lạc quan tích cực, anh ta và Tiêu Chiến đứng trước núi tuyết nghiêm túc nói chuyện một hồi, sau đó nói muốn chụp ảnh lưu niệm.

Một nhà bốn người, cộng thêm Tiêu Chiến và ba người dẫn đường đứng thành một hàng, Vương Nhất Bác do do dự dự bước lên phía trước.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng ở hai phía của gia đình họ, nụ cười nhàn nhạt với những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ở sau lưng, đó là bức ảnh nhóm duy nhất trong hành trình lần này của bọn họ.

Wilson cũng đang trên đường quay về, cả nhóm người từ đài ngắm cảnh quay trở về Gorak Shep, ở lại đây nghỉ ngơi lấy sức một ngày rồi tiếp tục đi xuống.

Trên đường càng lúc càng nhiều bạn bè, cũng càng vui vẻ hơn, Tiêu Chiến và Wilson không có gì muốn giấu giếm nhau, Vương Nhất Bác chỉ đành ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ, làm người vô hình.

Tiêu Chiến thích tính cách của Wilson, phán đoán của hai người đối với một số việc nhất quán một cách đáng ngạc nhiên, thậm chí ngay cả loại rượu yêu thích cũng là cùng một loại, chỉ hận gặp nhau quá muộn, còn hẹn nhau tháng sau khi Wilson từ Ấn Độ trở về sẽ đến Khánh An tìm hắn.

"Không đúng, anh không thể đến Trung Quốc tìm tôi, đến Singapore mới phải."

Vương Nhất Bác đang thu dọn đồ vào balo mang lên lưng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cả đường cậu vẫn luôn kiệm lời và duy trì khoảng cách, lại vào ngay lúc này không nhịn được mà hỏi một câu: "Có quay về nữa không?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười cười: "Về đâu?"

"Khánh An."

"Đó là nhà tôi, cậu nói xem?"

/

Chương Mạc Tề đưa Tiêu Lệ đến nhà hàng ăn cơm mãi cũng chán, lại bất đắc dĩ mời bà về nhà, làm món Phật nhảy tường lần nữa.

Tiêu Lệ hết lòng khen ngợi món canh này, Chương Mạc Tề được khen đến phát ngại, nói: "Lúc Vương Nhất Bác đi Nhật Bản, tôi ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên học một chút."

Mấy ngày nay hai người nói không ít chuyện, có đôi khi sẽ nói một chút chuyện về con gái và hai người chồng, nhưng căn bản là không đả động gì đến con trai.

Vương Nhất Mỹ còn chưa gặp Tiêu Lệ lần nào, những ngày này nàng hầu như là đi sớm về muộn, cố ý né tránh vị đại Phật trong nhà này, Chương Mạc Tề chỉ đành một mình chơi lá sấp lá ngửa với Tiêu Lệ.

Lá sấp đánh lâu rồi, Chương Mạc Tề lại hơi mất phương hướng, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ thẳng thắn nhắc đến Vương Nhất Bác, Chương Mạc Tề trong lòng căng thẳng, Tiêu Lệ lấy một tờ giấy ăn khẽ lau miệng, nói: "Chị biết chơi mạt chược không?"

Chương Mạc Tề khẽ gật đầu.

"Tôi đặc biệt thích chơi mạt chược, đôi khi tôi chơi cả đêm, về sau có một lần bị lão Bàng nổi giận, tôi liền dùng điện thoại di động lén chơi, thừa lúc lão không có ở đây, chúng ta chơi vài ván đi."

Chương Mạc Tề không còn cách nào khác đành phải gọi dì giúp việc dọn một cái bàn.

Tiêu Lệ rất ít khi thắng, đánh vài vòng hứng thú cũng bay mất, Chương Mạc Tề tuy thắng nhưng trong lòng lại luôn bồn chồn.

"Aiz, nhớ con trai tôi quá." Tiêu Lệ đột nhiên nhắc đến một câu như vậy.

"..." Chương Mạc Tề nghĩ tới nghĩ lui, muốn nói một câu 'Tôi cũng vậy', lại bị chuông điện thoại của Tiêu Lệ cắt ngang.

"Tâm linh tương thông a." Tiêu Lệ cười tươi như hoa.

"Bảo bảo?" "Mẹ cũng nhớ con." "Vậy sao?" "Đẹp không?" "Ừm, ừm." "Được, con gửi qua cho mẹ đi, mẹ cũng muốn xem ảnh núi tuyết con trai mẹ chụp."

Chương Mạc Tề vẫn luôn dỏng tai lắng nghe, không hề có tin tức gì của Vương Nhất Bác.

Một lúc lâu sau, Tiêu Lệ mới đưa di động qua, cho Chương Mạc Tề xem bức ảnh bầu trời đầy sao và núi tuyết mà Tiêu Chiến gửi đến.

"Núi tuyết Nepal, đẹp không?"

Tiêu Lệ tươi cười, vẻ mặt hạnh phúc, Chương Mạc Tề trong lòng lại trống rỗng, qua loa gật đầu.

Bà không biết Vương Nhất Bác có tìm được Tiêu Chiến hay không, cũng không biết Vương Nhất Bác hiện giờ đang làm gì.

Vương Nhất Bác chưa từng liên lạc với bọn họ, ra đi cũng thật quyết tuyệt.

Tiêu Lệ nhìn vẻ mặt lạc lõng, mất mát của bà, mỉm cười nói: "Cha mẹ không thể chỉ chờ đợi con cái bày tỏ lòng trung thành, con cái ở trước mặt cha mẹ vĩnh viễn đều dễ phạm phải sai lầm, nhưng chúng cũng chỉ có một người mẹ là chị, ngoại trừ chị sẽ không có ai bao dung chúng."

Chương Mạc Tề siết chặt điện thoại, do dự đứng lên.

/

Lúc Vương Nhất Bác nhận được điện thoại, bọn họ cũng vừa mới tới một ngôi làng nhỏ cách Luobuche không xa. Hôm nay ánh mặt trời rạng rỡ, tâm tình Tiêu Chiến cũng không tồi, vẫn luôn tươi cười.

"Mẹ." Vương Nhất Bác nhận điện thoại.

Tiêu Chiến liếc nhìn sang bên này một cái, sau đó quay đầu lại nói chuyện với tiểu Sherpa mà hắn gặp trên đường.

"Đang ở đâu vậy?" Chương Mạc Tề hỏi.

"Nepal." Vương Nhất Bác nhìn đỉnh Lhotse ở phía xa, thành thật trả lời.

Chương Mạc Tề do dự vài giây, nói: "Chú ý an toàn."

"Con không sao, mẹ."

Tiếng 'Mẹ' cuối cùng chứa đựng sự quan tâm dè dặt, khiến Chương Mạc Tề nhớ đến những lời cậu nói trước khi rời đi: Hy vọng mẹ sẽ mãi mãi yêu con.

"Chơi vui vẻ đi, cúp đây."

Chương Mạc Tề lau khô nước mắt, trong lòng thầm niệm một câu: "Con trai của ai không phải là bảo bảo", rồi quay lại bàn mạt chược.

/

Cậu bé đứng trước mặt Tiêu Chiến chỉ mới mười bốn tuổi, trên đầu đeo một ống thép dài hai mét, đang muốn đến trại căn cứ.

Nơi này được bao quanh bởi những dãy núi, giao thông không tiện, mọi vật tư ở trại căn cứ đều được chuyển đến bằng trực thăng, bò Tây Tạng và các Porter. Dọc đường đi vẫn thường gặp các đội vận chuyển vật tư, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy dùng đầu đội ống thép, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ làm Porter như vậy. Tiêu Chiến hỏi cậu bé vài câu, không có gì bất ngờ, là vì muốn kiếm chút tiền hỗ trợ chi tiêu cho gia đình. Phần lớn người dân Nepal sống trong cảnh túng quẫn, làm người dẫn đường làm porter, là nguồn thu nhập chủ yếu của bọn họ.

Cậu bé mặc một chiếc áo thun ngắn, mồ hôi đầm đìa, mặt trời sắp lặn, Tiêu Chiến nắm chặt túi áo mình, do do dự dự.

Đúng lúc này, Vương Nhất Bác bước tới, lấy ra một xấp đô la Mỹ và một xấp tiền rupee Nepal, nhét vào túi quần cậu bé.

"Giữ lại cho mình một ít." Tiêu Chiến dặn dò.

Đứa trẻ đỏ mặt gật đầu, lại tiếp tục đội ống thép đi về phía trước.

Nơi này vẫn còn dừng lại ở thời đại giao dịch bằng tiền mặt, máy ATM ở Namche cũng có, Tiêu Chiến một đường tiêu xài phung phí, tiền mặt đã bị hắn dùng gần hết, hoàn toàn dựa vào Vương Nhất Bác tiếp tế. Vương Nhất Bác suy xét chu toàn, bởi vì cậu biết, muốn chăm sóc Tiêu Chiến, tiền nhất định phải có sẵn.

Vừa rồi, trong ánh mắt của Tiêu Chiến là không đành lòng, lại ngượng ngùng thò tay vào túi, Vương Nhất Bác vừa nhìn đã hiểu xảy ra chuyện gì.

Vương Nhất Bác lui sang một bên, Tiêu Chiến nịnh nọt thò lại gần, nói: "Gì nhỉ, cũng không cần phải cho quá nhiều như vậy."

Vương Nhất Bác mỉm cười.

Tiêu Chiến rất vui vẻ, quay đầu trêu chọc con trai nhỏ của Wilson, đứa bé thích thú cười vang, Tiêu Chiến tặc tặc lưỡi trêu bé, cậu bé cười khanh khách nửa ngày.

Wilson vỗ vai Tiêu Chiến: "Những món tiền này đều là do cậu ấy chi."

Tiêu Chiến không tranh cãi với anh ta, chỉ cười cười ôm con trai nhỏ của anh ta vào lòng.

Vương Nhất Bác đi theo phía sau bọn họ, đặt phòng ở lữ quán duy nhất nơi này. Lữ quán là một dãy nhà gỗ, bởi vì nằm ở một vị trí không quan trọng trên đường vành đai nên khách trọ không nhiều.

Ngôi làng tọa lạc trong một khe núi hẹp, vị trí đặc biệt này khiến nó được che chở khỏi gió mùa, nhưng cũng bởi vì ở ngay triền núi, không thích hợp ở vào mùa mưa.

Chẳng qua, hiện giờ đang là mùa leo núi, đường xá xung quanh đều khô ráo, rất an toàn. Lữ quán chỉ có một số khách trọ không thích ở gần khu đường vành đai, cho nên cả ngôi làng đều cực kỳ yên tĩnh.

Vương Nhất Bác hỏi cho Tiêu Chiến căn phòng duy nhất có hệ thống cấp thoát nước tự động, Tiêu Chiến đi theo phía sau cậu có loại cảm giác bắt người tay ngắn*.

(*) Nguyên văn cả câu tục ngữ: Ăn thịt người miệng mềm, bắt người tay ngắn – nghĩa là muốn nhờ vả lợi dụng người khác thì cố tình nhượng bộ, cho dù họ có khuyết điểm cũng không dám lên tiếng.

Hai ngày trước còn như một vị Thần bất khả xâm phạm sánh ngang với đỉnh Everest, quay đầu lại chỉ vì năm đấu gạo mà khom lưng.

"Tôi cũng không cần phải ở chỗ quá tốt."

Tuy Tiêu Chiến nói như vậy, nhưng Vương Nhất Bác cũng không thể xem là thật.

"Tắm rửa chút đi." Vương Nhất Bác nói.

"Làm sao, chê tôi bốc mùi?" Tiêu Chiến cúi đầu ngửi ngửi trên người.

"Không có." Vương Nhất Bác khẽ cười, có chút bất đắc đĩ.

Hành động hoàn toàn không quấy rầy lại ân cần chu đáo của cậu khiến Tiêu Chiến có chút bối rối.

Đã nói nhất phách lưỡng tán*, cậu đừng có dịu dàng như vậy nữa, chịu không thấu.

"Được rồi." Tiêu Chiến xoay người vào phòng, nhốt Vương Nhất Bác ngoài cửa.

"......"

(*) Nhất phách lưỡng tán: chỉ sự chia tay của hai người yêu nhau.

/

Ngày hôm qua lúc ăn tối trong lữ quán, Tiêu Chiến hỏi quan điểm của Wilson đối với cái chết thế nào. Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ ngồi ở nhà ăn, dưới bóng đêm không tránh khỏi mà nhắc đến những vấn đề cảm tính.

Wilson nói trên đường về anh ta gặp một cặp vợ chồng, người đàn ông đột nhiên ngã xuống đất, Wilson giúp sơ cứu, mất hai mươi phút sơ cứu nhưng cũng không thể cướp được người đàn ông kia từ tay tử thần.

Sau khi từ bỏ cuộc giải cứu, người phụ nữ vẫn ôm người đàn ông, nói vài lời bọn họ có thể nghe hiểu, nói người đàn ông trước khi chết vẫn cười.

"Tôi không có cách nhìn gì đối với cái chết, bởi vì đối với tôi mà nói nó hoàn toàn xa lạ, tôi chỉ hy vọng có thể gặp được người nhà trước khi chết."

Wilson nói xong, rất lâu sau Tiêu Chiến cũng không nói gì, mỗi lần nghe được những câu chuyện thế này, hắn đều ngẩn người thật lâu.

Bởi vì hắn muốn đặt mình vào vị trí của người đã chết, của người vợ, hoặc là Wilson đang cấp cứu. Sau khi thử hết một lượt tất cả các nhân vật, Tiêu Chiến cũng không thể tìm được thái độ của mình đối với cái chết. Tựa như Wilson nói, chết chính là chuyện không thể biết rõ ràng.

Tiêu Chiến thở dài.

Chủ đề nặng nề lại không cách nào giải quyết được, Wilson thay đổi biểu cảm, cười cười hỏi hắn về quan hệ với Vương Nhất Bác.

Nụ cười của Wilson rất xấu xa, Tiêu Chiến hừ một tiếng không thèm để ý đến.

Wilson nói huyết thống mang đến dấu ấn trên gương mặt mỗi người, tình yêu cũng có, chỉ cần nhìn vào mắt là thấy, tất cả đều ở trong mắt.

"Trong mắt cậu ta ngoài núi tuyết, còn có cậu."

"Trong mắt tôi chỉ có chính mình."

Wilson cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

/

Ban ngày thời tiết cực kỳ đẹp, đến đêm lại vô cùng lạnh.

Cho dù Tiêu Chiến không có tiền, hắn cũng muốn đào ba tấc đất, hưởng lạc quan trọng nhất. Hắn muốn ăn thịt uống rượu, nhắc suốt cả đường, Vương Nhất Bác không biết từ nơi nào thật sự mang về một tảng thịt cừu lớn.

Cậu mua một con cừu, ba người Sherpa không làm chuyện sát sinh, Vương Nhất Bác không thể không tự mình cầm dao ra trận, sau đó tìm ba người kia đến hỗ trợ dọn dẹp. Vương Nhất Bác chỉ lấy đi một phần thịt, số còn lại để cho bọn họ xem như thù lao.

"Wow," Tiêu Chiến muốn khen Vương Nhất Bác một câu, lại vắt óc suy nghĩ cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: "Bác ca thật giàu nha."

So với bản thân không xu dính túi, vừa ra tay đã có thể lôi ra được một con cừu lại là nhân vật thần tiên gì chứ. Vương Nhất Bác nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà cọ đến bên người Tiêu Chiến: "Này, soái ca, em giàu như vậy, có thể làm bạn được không?"

"Không thể!" Tiêu Chiến lập tức trả lời, hơn nữa còn đẩy Vương Nhất Bác ra.

"..."

Mày tốt nhất từ rày về sau luôn nhớ rõ là phải có tiền.

/

Lúc bữa ăn này được phục vụ đã là chín giờ tối.

Địa hình phía trước lữ quán khá bằng phẳng, vì thế cả nhóm đốt lửa trại ở chỗ này. Lần này có nhiều người hơn một chút, mọi người quây quần thành một vòng tròn, Vương Nhất Bác ngồi đối diện với Tiêu Chiến.

Mùi thịt nướng hấp dẫn khách lưu trú ở đây, Tiêu Chiến vẫy vẫy tay, vòng người quanh lửa trại lớn hơn một chút, tổng cộng có mười bốn người.

Người nhiều sức lớn, có người mang một vò trà bơ bên ngoài về; có người không biết lấy ở đâu tới ít bánh mì; cũng có người móc ra một chiếc Harmonica, muốn góp vui, kết quả vừa thổi một hơi đã ho khù khụ, tiếng ho còn lớn hơn cả tiếng Harmonica.

Tiêu Chiến cười đến đau bụng, Vương Nhất Bác lo lắng hắn cười nhiều sẽ sóc hông, lấy trà bơ đưa qua cho hắn chấm chút bánh mì.

Mấy ngày nay Tiêu Chiến gầy đi rất nhiều, ăn không quen ngủ không đủ, khóe miệng còn nổi vài nốt phồng.

Cũng may sớm quay về, nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác lại không thể không uống một ngụm rượu, áp xuống tảng đá đang đè nặng trong lòng.

Ca hát nhảy múa trong trường hợp này đều không cần phải dàn dựng, đều là một đám nỏ mạnh hết đà, ngày mai vẫn còn những khó khăn cần phải vượt qua, sau khi ăn xong mọi người đều rút lui, nhóm người dẫn đường cũng đi nghỉ, chỉ còn lại Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và gia đình bốn người ngồi lại uống rượu tâm sự.

Mấy ngày nay đứa con trai nhỏ của Wilson đều quấn lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vừa uống rượu vừa ôm đứa nhỏ, vui vui vẻ vẻ bận rộn.

Vợ Wilson tên Anna, nói với Tiêu Chiến sau này con của hắn sẽ cực kỳ xinh đẹp.

Tiêu Chiến cười cười: "Có lẽ vậy."

Tiêu Chiến bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng với hắn, cứ xem như đang cười đi. Ngay sau đó cậu quay đầu đi.

Tiêu Chiến nhìn góc nghiêng gương mặt của cậu, ánh lửa ấm áp lan tỏa trên mặt cậu, nhưng vẫn không thể khiến gương mặt kia sinh động thêm chút nào.

Vương Nhất Bác quay đầu lại ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu.

Wilson nói chỉ cần nhìn vào mắt có thể biết, quả nhiên đôi mắt đỏ hoe dưới ánh lửa kia đã kể ra bí mật của cậu.

Tiêu Chiến không nhìn nữa, cũng có chút mất tự nhiên khó nói thành lời.

Tóm lại, những bài học cuộc sống, cứ từ từ trải nghiệm đi.

Wilson và Anna rất tình cảm, trong những khoảnh khắc ấm áp của lửa trại, hai người ôm nhau rì rầm nói gì đó.

Tiêu Chiến trở thành bảo mẫu cho hai đứa trẻ, đưa cho cậu bé lớn một xâu thịt, lại đút cho bé nhỏ một muỗng khoai tây nghiền – là thức ăn phụ Anna làm cho bé.

Vương Nhất Bác ở phía đối diện lẳng lặng nhìn bọn họ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn trời, ngân hà mênh mông một ngày không trông thấy, càng thêm diễm lệ.

Anna đón lấy đứa nhỏ đã ngủ ôm vào lòng, quay về phòng. Tiêu Chiến và Wilson kề vai sát cánh, hai người cùng hát một khúc hát bằng tiếng Anh.

Tro tàn trong đống lửa phiêu diêu trong khúc nhạc không quá động lòng người, quấn quýt dây dưa rồi tiêu tán trong ánh lửa, bức tranh này trở thành khởi đầu cho vô số giấc mơ trong suốt quãng đời còn lại của Vương Nhất Bác.

/

Tiêu Chiến sau khi nằm xuống cũng không ngủ được, trong đầu lúc thì là đôi nhẫn kim cương kia, lúc lại là Nhật Chiến Kim Sơn trên đỉnh Lhotse lúc hoàng hôn. Tiêu Chiến thử nghĩ xem, đoạn đường này mình còn gì tiếc nuối hay không? Hẳn là không đi, sống cũng đủ rồi.

Căn phòng có chút ngột ngạt, Tiêu Chiến bất đắc dĩ trở dậy mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng, muốn ngồi bên ngoài một lát. Hắn nghĩ, nếu không được thì dựng lều bên ngoài, như thế cũng có thể ngủ rồi.

Ai ngờ đi đến trước đám lửa đã tàn, lại gặp Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cầm một chai rượu, đang nằm trên mặt đất cạnh đống lửa, bên dưới lót bằng một chiếc túi ngủ, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến liền vội vàng ngồi dậy.

Xung quanh không tiếng động.

Thật lâu sau: "Dạ dày cậu lại đau sao?"

Vương Nhất Bác duỗi tay, hơ chai rượu trên đống lửa, nói: "Anh sao biết?"

Bởi vì cậu không ăn thứ gì mà vẫn luôn uống rượu.

Ở cao nguyên, dạ dày cũng sẽ bị ảnh hưởng, cả đường đi chủ yếu ăn đồ chay cũng là vì vậy, tránh cho tiêu hóa có vấn đề và gây ra các chứng bệnh về dạ dày.

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ hỏi cậu có thuốc không.

Vương Nhất Bác nói có.

"Thật sự có?"

Câu hỏi nghi ngờ của Tiêu Chiến ngập ý cười, Vương Nhất Bác ngẩng đầu giơ chai rượu lên trước ánh sao.

"Thuốc."

Tiêu Chiến không tiếp lời, sau một hồi lúng túng im lặng dưới bầu trời đầy sao, Tiêu Chiến nói: "Quay về nghỉ ngơi sớm một chút."

Hắn vừa nói vừa xoay người định rời đi, Vương Nhất Bác đứng dậy.

"Tiêu Chiến."

"Ừ?"

Đêm nay quá yên tĩnh, ở nơi sơn dã hoang vu trống trải ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy. Rõ ràng là đêm đen, nhưng vẫn có thể thấy được sự thắc mắc trên mặt Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đang muốn nói gì đó, bỗng không biết từ nơi nào đó bỗng truyền đến một tiếng 'rầm', hai người đồng thời nín thở.

Ba giây sau, Vương Nhất Bác nói: "Chạy!"

Tiêu Chiến chỉ kịp phản ứng lại khi cánh tay bị Vương Nhất Bác túm chặt, đó là tiếng núi lở.

Về sau khi nhớ lại cảnh tượng này, Tiêu Chiến không thể nhớ nổi mình đã chạy thế nào, té ngã ra sao, Vương Nhất Bác lại làm sao vẫn luôn nắm chặt tay hắn, nhắc đi nhắc lại một câu: "Không sợ."

Tất cả những gì hắn có thể nhớ, chỉ là tiếng Wilson hét lên "Đưa nó đi" giữa đêm đen và ngay sau đó là tiếng nhà sập, còn có tiếng gào thét, tiếng kêu cứu tê tâm liệt phế.

Những âm thanh này không ngừng quanh đi quẩn lại trong tai hắn, cuối cùng biến thành tiếng gầm dài, rít lên bên tai hắn, kéo thần kinh Tiêu Chiến một đường lao đi không thấy hồi kết.

Chạy đi, chạy về phía bình minh trước đêm đen sẽ giành chiến thắng.

Cho đến khi trước mắt xuất hiện một lực cản, Tiêu Chiến chạm phải ánh mắt Vương Nhất Bác, bên tai mơ hồ nghe được tiếng gọi lớn.

"Tiêu Chiến!" "Tiêu Chiến!"

Lúc ấy Tiêu Chiến mới lấy lại tinh thần nhìn bốn phía xung quanh, bọn họ đã chạy tới một nơi trống trải.

Không chỉ họ, Tiêu Chiến còn trông thấy những người được gọi là 'người may mắn', một số trong số họ ăn mặc phong phanh, có người vẻ mặt hoảng hốt, có người bị thương, hầu hết trong số họ là những Sherpa người địa phương. Bọn họ cũng tụ tập lại đây, cho thấy nơi này an toàn.

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi xuống đất, hỏi hắn có chỗ nào bị đau không? Tiêu Chiến lắc đầu.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên lưng đứa con trai nhỏ của Wilson đang ôm chặt cổ Tiêu Chiến, nói: "Anh ở đây chờ em, em phải quay lại một chuyến."

Những tiếng kêu cứu kia, sẽ trở thành cơn ác mộng của Vương Nhất Bác, cậu không đành lòng, cũng không thể chịu được.

Tiêu Chiến muốn đứng lên, hắn nói: "Tôi cũng đi."

Tiêu Chiến thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, Tiêu Chiến vẫn còn sống.

Phản ứng chậm chạp của Vương Nhất Bác sau thảm họa và niềm vui sống sót bây giờ mới ập đến. Cái chết, tai nạn và người yêu, những từ khóa này kết hợp lại với nhau, cũng đủ để đánh sập một người đàn ông kiên cường.

Hai mắt cậu đỏ ngầu, lại vẫn phải thật cẩn thận trấn an Tiêu Chiến: "Bên kia có lẽ vẫn còn dư chấn núi lở, nếu anh đi, em sẽ chỉ có thể để mắt đến anh, bất kể chuyện gì cũng không thể làm được. Vừa rồi em nhìn thấy Lhakpa, cậu ta cũng thoát được, hẳn là vẫn còn ở đây cứu người. Em sẽ gọi cậu ta cùng đi, xem tình hình Wilson ra sao."

Nói đến đây, cả hai đều cúi đầu, vừa rồi lúc bọn họ chạy đến trước phòng, Wilson ném con trai nhỏ ra nhét vào lòng Vương Nhất Bác, hét một tiếng "Đưa nó đi!" xong thì căn phòng cũng sập xuống, anh ta lựa chọn bảo vệ vợ con.

Tiêng kêu tuyệt vọng kia cũng là sự bảo vệ lớn nhất của người đàn ông dành cho vợ con mình.

Vương Nhất Bác muốn tìm những người mà anh ta muốn che chở, và cả những người còn sống sót,

Mạng sống của mỗi người giờ phút này, một giây một phút cũng không thể lãng phí.

Vương Nhất Bác lau nước mắt, vỗ nhẹ lên mông em bé: "Ở đây vẫn còn có người đang cần anh, anh chờ một chút, trời sáng em sẽ quay về. Nếu có người đến cứu, anh cứ đi trước, nói với bọn họ trong làng vẫn còn có người là được. Nếu không có ai tới, vậy cứ ngoan ngoãn ở đây chờ em, đừng đi đâu cả."

Bé con vẫn ôm chặt cổ Tiêu Chiến không chịu buông, Vương Nhất Bác vài lần định ôm lên đều không có kết quả. Bé con bị kinh sợ, hai mắt vẫn nhắm chặt, đầu gối lên vai Tiêu Chiến, cố gắng thoát khỏi tai họa mà bé không cách nào hiểu nổi.

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác đứng lên nói vài câu tiếng Anh với mấy người Sherpa trông vẫn còn sức lực, bất kể đối phương có hiểu hay không, lúc này đều nhất loạt ăn ý, có mấy người đứng lên đi theo phía sau Vương Nhất Bác, đi về phía lữ quán cách đó hai kilomet.

Dọc đường đi, gặp rất nhiều những tảng đá lăn xuống từ trên đỉnh núi, cũng gặp rất nhiều dư chấn, nhưng cậu vẫn muốn đi. Cậu muốn mang sự may mắn sống sót sau tai nạn truyền cho người khác, cậu cũng muốn tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.

Đêm qua dưới ánh lửa trại một nhóm sinh mệnh sống động cùng quây quần, họ có gia đình, có người yêu, bọn họ thiện lương và đáng yêu, nên có thêm một cơ hội.

Đi được vài bước thì dừng lại.

Cậu xoay người vươn cánh tay lên, do dự hai giây, sau đó vẫn ôm Tiêu Chiến vào lòng.

"Chờ em quay lại..." Vương Nhất Bác nuốt câu tiếp theo lại, sửa miệng nói: "Chúng ta sẽ đi ăn một bữa hải sản thật lớn, ăn lẩu."

Tiêu Chiến gật đầu: "Chú ý an toàn."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Em đảm bảo."

/

Dư chấn yếu dần, ngọn núi cũng dần ổn định lại, nhưng con đường lại trở nên tắc nghẽn, hành trình quay về của Vương Nhất Bác tốn gấp ba lần thời gian.

Trên đường gặp phải một số đá Mani rơi xuống (thường được khắc câu thần chú của Tây Tạng, mang ý nghĩa tín ngưỡng), Vương Nhất Bác đưa tay ôm đầu, không biết muốn cầu nguyện điều gì, chỉ lẩm bẩm một câu, hy vọng hòa bình cho thế giới.

Lhakpa quỳ xuống bái lạy tảng đá, bướng bỉnh lại kiên định, Vương Nhất Bác bội phục tự tận đáy lòng. Lhakpa đã cứu được một người, là người dẫn đường của Tiêu Chiến, cậu ta bị thương ở chân, ngồi ngốc một chỗ.

Vương Nhất Bác mang theo người, người nhiều lực lớn, bọn họ dùng ngôn ngữ của người Sherpa kêu gọi, cầu nguyện, dùng vai vác từng tảng từng tảng đá ra ngoài, chạy đua với Tử Thần.

Vương Nhất Bác đi đến trước cửa phòng Wilson, Lhakpa cũng vội vàng chạy tới.

Lúc này Vương Nhất Bác mới thấy rõ một bên mắt cậu ta sưng vù, sưng đến không thể nhìn rõ đồ vật, nhưng vẫn không nói một lời, chỉ đi theo Vương Nhất Bác dọn dẹp đất đá.

Wilson đã chạy tới sát cửa phòng, nhưng cuối cùng lại lựa chọn bảo vệ con trai, hy sinh bản thân. Anh ta phủ lên che chắn đầu vợ mình, người vợ lại ôm chặt cậu con trai Zoey trong lòng, Zoey cuộn tròn trong khe hở, phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.

Muốn cứu Zoey cần phải di chuyển thi thể của Wilson ra, nhưng toàn thân anh đã cứng đờ, cho thấy quyết tâm bảo vệ vợ con của anh.

Vương Nhất Bác nói, người anh em, nếu anh có thể di chuyển một chút, tôi sẽ cứu được con trai của anh.

Nhưng Wilson không thể nghe thấy.

Vương Nhất Bác lau nước mắt trên mặt, chỉ có thể bẻ gãy cơ thể Anna, cuối cùng lúc kéo được Zoey ra, Vương Nhất Bác cũng đã kiệt sức.

Zoey vốn đã bị dọa sợ đến ngây ngẩn, nhưng một câu an ủi Vương Nhất Bác cũng không thể nói thành lời, chỉ có thể đưa cậu bé đến một vị trí an toàn, tiếp tục đào bới.

Đôi mắt đờ đẫn kia của Zoey lại lần nữa cho cậu thêm sức mạnh, người chỉ cần còn sống, đều có hy vọng.

Mỗi lần di chuyển một tảng đá, Vương Nhất Bác đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, người ở bên trong có thể nhận biết, cũng có thể là vẻ mặt đau đớn, cũng có thể đã bị đá đè nát.

May mắn chính là, bọn họ lại cứu thêm được bảy người, trong đó có ba người là người địa phương, còn lại đều là du khách, bao gồm cả người bạn hôm qua thổi kèn Harmonica. Sau khi được cứu ra thì chảy nước mắt ôm người cứu hộ nói lời cảm tạ, cảm tạ Thượng Đế.

Không may chính là, trong mười bốn người tham gia lửa trại đêm qua có năm người không qua khỏi, bao gồm vợ chồng Wilson và Porter của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhặt vài thứ đồ tiện dụng rơi rớt trên mặt đất, tiện tay phủ một chiếc áo không biết của ai lên người Zoey, bế cậu bé lên, tách khỏi những người Sherpa cùng với hai người dẫn đường và những người được giải cứu.

Bọn họ còn muốn đi đến một khu vực đông người tiếp theo, giải cứu những người được Thượng Để rủ lòng thương, mà Vương Nhất Bác, chỉ muốn quay về tìm Tiêu Chiến.

Cậu chưa từng cảm thấy cái chết cận kề như vậy, sau đêm nay, cậu biết mình muốn gì.

Cậu muốn người thân và người yêu của mình khỏe mạnh và bình an, muốn thế giới luôn hòa bình.

Cả đám đều kiệt sức, chỉ có Vương Nhất Bác dường như có sức mạnh vô tận, cậu đã vứt bỏ dáng vẻ tàn binh bại tướng, chỉ mất chưa đến một nửa thời gian.

Trời đã sáng, Tiêu Chiến ngồi trên mặt đất, từ rất xa nhìn về phía bên này. Những người Sherpa bên cạnh hắn đã sớm tản đi, hoặc là đi chữa thương, hoặc là đi cứu người.

Một đêm qua đi, con trai nhỏ của Wilson cuối cùng cũng chịu ngủ rồi, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã trở lại.

Vương Nhất Bác đặt Zoey xuống đất, lấy từ trong ba lô của mình ra một chiếc áo khoác, khoác lên người Tiêu Chiến, nói: "Lạnh."

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ ngầu, hỏi cậu: "Chỉ có Zoey thôi sao?"

Tiêu Chiến kinh sợ, tiểu thần tiên cả đời bình an vô lo vô ưu khi gặp phải tai nạn chết chóc, cũng sẽ sợ hãi. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy hắn, hai bàn tay đầy vết máu, chỉ có thể vỗ vỗ sau lưng hắn trấn an: "Nhiều hơn, anh nhìn xem."

Tiêu Chiến ló đầu nhìn ra phía sau, từ xa xa có một nhóm người xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, dựa vào nhau hỗ trợ lẫn nhau, mỗi một bước chân đều là sống sót sau thảm họa, mỗi một bước chân đều là sức nặng của sinh mệnh.

Tiêu Chiến nhìn người tối qua còn thổi kèn Harmonica kia, anh ta đang nhìn hắn cười toe toét, người còn sống trên đời, không có lý do gì để không vui vẻ.

Trong nhóm người này, Tiêu Chiến không tìm thấy Wilson.

"Đã chết, cả Anna, nhưng họ đã bảo vệ được Zoey." Những lời này Vương Nhất Bác nói rất nhỏ, bất kể ngôn ngữ không giống nhau, nhưng tên giống nhau, ngữ khí tiếc nuối, trẻ con nhạy cảm nhất định có thể nghe hiểu được.

Nước mắt Tiêu Chiến rốt cuộc cũng rơi xuống, hắn nhìn Zoey nói: "Em trai con ngủ rồi."

Zoey xoa xoa đầu em trai, nói: "Con còn có thể gặp ba mẹ nữa không?"

Tiêu Chiến nhớ đến những lời, 'Không ai biết về cái chết' mà Wilson từng nói mấy ngày trước, trả lời đứa trẻ: "Có lẽ có."

Có thể ở trong một giấc mơ nào đó, anh ấy vẫn là người cha đầy vui vẻ rạng rỡ lại yêu thương gia đình dưới ánh nắng mặt trời.

/

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, dính sát vào hắn, kể từ bây giờ, cậu nhất định một tấc cũng không rời Tiêu Chiến, bởi vì bọn họ vẫn còn một trận chiến đấu ác liệt nữa. Trại căn cứ Everest là nơi đầu tiên thu hút được sự chú ý sau thảm họa, sinh mạng của ai cũng đều quý giá, mà ở nơi này dân cư thưa thớt, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không cách nào chờ được cứu hộ, cho nên họ chỉ có thể tiếp tục đi bộ đến Namche.

Tiêu Chiến nhíu mày, Vương Nhất Bác an ủi hắn: "Trác tỷ phu bọn họ còn chưa leo núi, để xem mức độ tuyết lở có ảnh hưởng đến trại căn cứ hay không."

Tiêu Chiến gật đầu.

Nghỉ ngơi một giờ xong, bọn họ lại phải khởi hành.

Vương Nhất Bác dặn dò Tiêu Chiến về những nguy hiểm có thể gặp phải trên đường đi, Tiêu Chiến cười nói: "Xem thường ai vậy, yên tâm đi, còn muốn đi ăn lẩu nữa."

Con đường trong thung lũng có lẽ đã bị chặn, đất đá có thể sẽ trở nên lỏng lẻo, Lhakpa chủ động chạy đến vị trí đầu tiên, dùng kinh nghiệm nhiều năm sống nơi hoang dã mở cho cả nhóm một con đường khả thi.

Tiêu Chiến cõng bé trai nhỏ, Vương Nhất Bác dẫn theo Zoey, những người còn lại hỗ trợ lẫn nhau, không có gậy leo núi, bọn họ chỉ có nhau.

Nơi này cách Namche hai ngày lộ trình, đây là ước tính trước khi xảy ra động đất, hiện giờ, thời gian đó có thể sẽ tăng thêm gấp đôi.

Nước và thức ăn cũng là một vấn đề, Vương Nhất Bác đẩy eo Tiêu Chiến nói: "Anh còn có em, chỉ cần có em ở đây, nhất định không để anh chịu khổ."

Vương Nhất Bác, những lời chua xót như vậy cũng có thể nói ra thật hoàn mỹ nha, Tiêu Chiến trêu ghẹo cậu.

Thấy Tiêu Chiến đã khôi phục lại tinh thần như trước, Vương Nhất Bác khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Không tin sao?"

"Tin."

Giờ cậu nói bất cứ thứ gì, tôi cũng đều tin.

/

Cả nhóm đi bộ nửa ngày, đã giữa trưa nhưng trời vẫn nhiều mây và rất lạnh. Quần áo Vương Nhất Bác khoác thêm cho Tiêu Chiến khiến hắn ra mồ hôi.

Phía trước là một ngọn đồi nhỏ, chỉ cần vượt qua là có thể đến đến một thung lũng nhỏ hơn có một dòng suối. Dọc đường đi mọi người cùng nhau bàn tính, trái lại cũng không gặp phải trở ngại nào.

Bé trai nhỏ nằm trên lưng, được Vương Nhất Bác dùng dây thừng mà mình tìm được cố định lại, mặc quần áo của cha ngủ suốt đoạn đường, lúc này tỉnh lại oa oa khóc.

Tiêu Chiến đặt bé xuống dỗ dành vài lần, nhưng không có chuyển biến, Vương Nhất Bác đón lấy cậu bé.

Vương Nhất Bác lấy từ trong túi ra một bình nước, những thứ này đều là di vật cậu nhặt được ở lữ quán. Nếu như không quay về chuyến này, có lẽ thật sự cậu sẽ không thể thoát ra được.

Bé út uống nước xong thì yên lặng, Vương Nhất Bác quay đầu lại, thấy Tiêu Chiến đang nằm dài trên mặt đất.

Một sợi dây nào đó trong lòng Vương Nhất Bác đứt phựt, Tiêu Chiến hôm nay ngoan ngoãn đến không bình thường.

Vương Nhất Bác không rảnh quan tâm đến máu, đưa tay chạm lên trán Tiêu Chiến, sau đó gục xuống trên bụng Tiêu Chiến, tuyệt vọng nói một câu: "Anh sao lại sốt rồi?"

Tiêu Chiến mỉm cười nhưng không trả lời cậu, đêm qua hắn đã bị sốt rồi, uống thuốc xong vẫn không ngủ được, cho nên mới đi ra ngoài.

Chuyện này ngược lại đã cứu hắn, nhưng vừa rồi hắn mới nghĩ đến, nếu bản thân không bị sốt, nếu ngủ rồi, còn có thể có được phần may mắn này sao?

Có lẽ sẽ có đi, có một Saburo liều mạng này đang vì hắn mà tuyệt vọng khóc lóc, vận may của hắn so với những người khác đã tốt hơn một chút rồi.

Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, chỉ chỉ lên trời: "Xem kìa, tuyết rơi rồi."

Những bông tuyết lần nữa rơi vào trong mắt, giống như lần trước ở thị trấn suối nước nóng đã từng nhìn thấy, nhảy múa, quay cuồng, tìm kiếm quỹ đạo cho sinh mệnh của chính mình.

Khi đó Vương Nhất Bác từng hỏi: "Ai may mắn như vậy, có thể lọt vào trong mắt anh?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, chạm phải ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không thèm ngắm tuyết gì đó, trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý niệm, bất kể giá nào, cũng phải đưa Tiêu Chiến an toàn trở về.

"Cậu nhìn xem, những bông tuyết này có phải trông rất giống những ngôi sao không?" Tiêu Chiến chỉ lên trời, dựa vào trong lòng Vương Nhất Bác.

"Tôi hát cho cậu nghe một bài, được không?"

Vương Nhất Bác nhéo nhéo má hắn: "Không nghe, tiết kiệm sức lực chút đi."

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến dựa vào một tảng đá, chỉnh lại dây đeo trong tay, lại cởi áo khoác ra, khoác lên người Tiêu Chiến.

Lúc này Tiêu Chiến mới nhìn thấy cả người cậu đều dính máu.

"Đừng có văn chương nghệ thuật gì cả, đừng làm tan nát trái tim em, anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt, em nói rồi, còn có em."

Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến lên, nhờ Lhakpa giúp cậu cố định Tiêu Chiến ở trên lưng.

"Dạ dày cậu còn đau không?" Tiêu Chiến nhắm mắt lại, áp lên vai Vương Nhất Bác. Mùi máu tươi cũng không dễ ngửi, nhưng hắn đã không còn sức lực để né tránh nữa.

"Không dám đau, ở trước mặt anh em nào dám đau? Em đau anh cũng đau, anh quá khó dỗ dành, em đuổi theo đến tận Everest anh cũng không chịu nhìn em nhiều thêm một cái. Dỗ anh không được, không dỗ anh càng không được. Tiêu Chiến, muốn mạng em cứ việc lấy đi là được, đừng cầm dao cứa từng nhát từng nhát vào tim em như thế nữa."

Vương Nhất Bác vừa nói, nước mắt lại lập tức rơi xuống.

Cả đời này của cậu, chưa từng rơi nước mắt nhiều như vậy, Everest chính là khắc tinh của cậu, là nơi mà Tiêu Chiến chôn vùi tình yêu dành cho cậu, còn có ý đồ chôn vùi người cậu yêu.

Tiêu Chiến mỉm cười: "Là cậu vội vàng tìm đến cửa."

"Em cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình đã ở đây, Tiêu Chiến, chuyện đúng đắn nhất mà đời này em từng làm được, chính là đến tìm anh." Vương Nhất Bác nhận cây gậy leo núi mà người đồng hành đưa cho, nói lời cảm tạ, sau đó quay đầu lại nhìn Zoey đang ôm em trai, xoa xoa đầu cậu bé, nói: "Nếu mệt thì đưa cho người khác ôm. Hôm nay chú nhất định sẽ đưa con ra ngoài, có tin chú không?"

Zoey gật đầu.

Vương Nhất Bác lại vỗ vỗ lên mặt Tiêu Chiến, lặp lại: "Có tin không?"

"Tin." Tiêu Chiến đáp.

Vương Nhất Bác vui vẻ.

"Tin em là được, anh nhất định sẽ không có chuyện gì, có lẽ chỉ là bị cảm thôi. Thân thể này của anh còn dám bò đến Everest, thật là, aiz..." Vương Nhất Bác lắc lắc đầu.

Tiêu Chiến không phục hừ một tiếng.

Trên lưng có thêm một người, bước chân cũng khó vững vàng, Vương Nhất Bác điểu chỉnh hô hấp, ngữ khí ra vẻ nhẹ nhàng làm Tiêu Chiến vui vẻ. Tiêu Chiến nhắm chặt hai mắt, thỉnh thoảng sẽ gật đầu hoặc yếu ớt ừm một tiếng.

"Anh nhất định phải sống thật tốt, nhìn em cưới vợ sinh con." Vương Nhất Bác nói đến những lời này, lại tạm dừng một chút: "Quên đi, chọc anh tức giận làm gì. Em đời này xem như xong rồi, nửa đời trước em chưa từng tưởng tượng đến tương lai sẽ kết hôn và có con, kể từ sau khi gặp anh, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Em đang lo, aiz, nếu như anh không cần em nữa, có lẽ em sẽ tìm một ngôi chùa nào đó xuất gia làm thầy tu, vì anh ngày đêm cầu phúc."

Vương Nhất Bác mang mình ra tự giễu, nhưng người sau lưng không chút phản ứng.

"Không đùa anh, em đã sớm nghĩ kỹ rồi, muốn cùng anh dây dưa cả đời. Cho dù anh có đe dọa em cũng sẽ không lùi bước, cho dù chỉ có hai bàn tay trắng em cũng sẽ dốc hết toàn lực, anh tốt nhất là đừng kết hôn, nếu anh dám kết hôn, em đảm bảo sẽ đến hôn lễ làm loạn, khiến cho cả Khánh An đều biết anh có một tình nhân là nam, càng đừng nghĩ đến chuyện sinh con, ngàn vạn đừng, em cũng không dám nghĩ, vừa nghĩ đến liền muốn khóc."

Vương Nhất Bác dừng lại thở hổn hển lấy hơi, đưa tay lau nước mắt, quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, hắn đã nhắm mắt ngủ rồi.

Vương Nhất Bác vươn tay tới thăm dò, nhẹ nhàng thở ra.

"Anh nói xem anh ngủ lúc nào vậy? Anh ngàn vạn lần đừng chỉ nghe một nửa đã ngủ nha! Lần trước ở quán café, câu nói kia em còn chưa nói xong, anh đã phán án tử cho em rồi. Thật là, không thể trêu vào anh, đến một câu hỏi em xảy ra chuyện gì cũng không thèm hỏi, lại chẳng chịu chờ em xử lý tốt mọi chuyện? Anh cái người này, tính tình thật chẳng có gì tốt, làm sao lại khiến em thích nhiều đến như vậy, thích đến mạng sống cũng không cần."

Trách móc Tiêu Chiến, tự mắng chính mình, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có cơ hội nói ra những lời vẫn luôn đè nặng trong tim cậu, bởi vì Tiêu Chiến cuối cùng cũng không có cơ hội đẩy cậu ra nữa.

Vương Nhất Bác lại đưa tay thăm dò, quả thật đã ngủ rồi.

Lúc rút tay lại không chống đỡ được nữa, Vương Nhất Bác ngã lăn xuống đất. Lhakpa vội vàng chạy đến giúp đỡ, Vương Nhất Bác lại chỉ lo lắng chân của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng đã tỉnh lại, nói mình không sao.

Vương Nhất Bác cắn răng đứng lên, ngượng ngùng cười cười với Tiêu Chiến: "Không nhìn thấy đường, anh ngủ tiếp đi. Tỉnh dậy cho anh ăn, em cũng không biết trong túi của ai có một bịch khô bò, lát nữa chỉ cho anh ăn."

"Vương Nhất Bác ..."

"Vâng?"

"Tôi nhớ mẹ."

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Được được được, đưa anh về nhà tìm mẹ."

Tiêu Chiến đưa tay lên sờ sờ trên mặt Vương Nhất Bác, cả bàn tay đều là nước.

"Đừng khóc nữa, cứ như tôi sắp chết vậy."

"Phi phi phi, ai bảo anh cả đường cứ an táng gì đó! Mau phủi phui chút đi!"

Tiêu Chiến vui vẻ 'phi' một tiếng. Trời tối rồi, đối mặt với sự đổ nát, vẫn còn có người mê tín. Nếu Đức Phật thật sự hữu ích, vì sao lại có thảm họa như vậy.

"Tôi ngủ đây, Vương Nhất Bác, đi không nổi nữa thì cứ bỏ tôi xuống."

"Yên tâm ngủ đi, Tiêu Chiến, cho dù có chết, em cũng sẽ không bỏ anh lại."

-----

Tôi nhất định sẽ để họ sống cuộc sống cổ tích như chương mở đầu, cho tôi thêm vài ngày!

_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx