Chương 8 - Dám chạy không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sinh nhật hôm đó không vui mà tan, Vương Nhất Bác nhận ra bản thân gặp khó khăn trong việc xã giao. Nguyên nhân là gì, cậu cũng không biết nữa.

Bất kể có làm như thế nào, Vương Nhất Bác cũng không hài lòng, Tiêu Chiến cũng vậy. Nhưng mỗi khi suy nghĩ sâu xa hơn một chút, cậu lại cảm thấy như vậy cũng quá mức ra vẻ.

Cứ không tiến không lùi như vậy mãi cũng không phải cách. Ngày hôm sau cậu gọi điện thoại cho Hồ Minh Tân, hôm đó nửa chừng Hồ Minh Tân đã rời đi, cho nên không biết sau đó xảy ra chuyện gì.

Hồ Minh Tân từ trên giường ngồi dậy, tức muốn hộc máu mà nói: "Anh ấy thế nào anh làm sao mà biết được! Vương Nhất Bác, anh chưa từng thấy cậu buồn nôn như vậy bao giờ đâu, mau biến đi, đừng có quấy rầy giấc ngủ của anh mày nữa, cậu tự mà chơi một mình đi!"

Điện thoại bị cúp ngang, Vương Nhất Bác cũng không còn tâm trạng ăn sáng nữa. Nhưng không lâu sau đó lại nhận được một tin nhắn Wechat Hồ Minh Tân gửi tới.

[Cố Thiên nói anh ấy nổi mề đay.]

Sinh nhật của Thái tử gia bị người ta náo loạn đến đau xót, cho nên rất tức giận.

Tức giận liền sinh bệnh, kiều quý hệt như hoa lan, không thể động vào cũng không thể hù dọa.

Vương Nhất Bác đến nhà Tiêu Chiến, kết quả xôi hỏng bỏng không.

Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, Vương Nhất Bác chán ghét nhất chính là kiểu do dự này, chẳng khác nào học sinh tiểu học.

Lại lần nữa lấy điện thoại di động gọi cho Tiêu Chiến, chuông vang hai hồi liền bị cúp máy.

Lặp đi lặp lại ba lần, cuộc gọi tiếp sau đó mới biết mình đã bị đưa vào danh sách đen.

A, Vương Nhất Bác bật cười.

/

Hôm đó ở hộp đêm, bệnh mề đay của Tiêu Chiến đã tái phát, quần áo cọ xát trên da càng tăng thêm cảm giác khó chịu, vì thế vội vàng trở về nhà.

Cởi bỏ quần áo, ngâm trong bồn thuốc tắm xong, Tiêu Chiến mới thở phào một hơi.

Ngày sinh nhật này thật là một mớ hỗn độn, ba mươi là một con số có ý nghĩa, nhưng suy cho cùng cũng không phải chuyện gì lớn. Vì muốn làm dịu trận mề đay này, Tiêu Chiến vội vàng tự nhủ đừng để tâm đến những chuyện vụn vặt.

Tuy từ nhỏ Tiêu Chiến được nuôi dưỡng trong điều kiện bình thường, có thể nói là nghèo, nhưng yêu thương chưa bao giờ có thể gọi là "nghèo". Tiêu Lệ và Bàng Thời Thanh rất kiên nhẫn với Tiêu Chiến, cẩn thận che chở để hắn từng chút từng chút lớn lên.

Tiêu Chiến cũng có tính tự lập, tuy từ nhỏ đã hay sinh bệnh, nhưng những chuyện khác rất hiếm khi để cha mẹ phải nhọc lòng. Sau khi trưởng thành một bước lên trời, không cần phải lo chuyện tương lai hay cơm ăn áo mặc, Tiêu Chiến cũng chưa từng oán giận quá khứ "nghèo" của mình, cũng không vì hoàn cảnh thay đổi lớn mà sinh ra tâm lý vặn vẹo. Cùng lắm hắn chỉ là theo lẽ thường muốn hưởng thụ hết thảy, không nóng nảy không vội vàng, nhưng cũng gây thù chuốc oán không ít.

Ngâm bồn thuốc giảm ngứa xong, Tiêu Chiến nằm trên giường, muốn lập tức chìm vào giấc ngủ, nếu không sau khi tác dụng của thuốc giảm đi, sẽ không thể ngủ được nữa. Hắn không muốn tốn thời gian vào chuyện nghiền ngẫm bản chất con người, hư vô trống rỗng, lãng phí thời gian.

/

Ngày hôm sau vừa vào cửa Cố Thiên đã ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, biết Tiêu Chiến lại sinh bệnh.

"Thật muốn tặng cho thằng nhóc Hạo gì đấy mấy cái mề đay, để nó nếm thử tư vị tức giận của Tiêu đại thiếu chúng ta." Cố Thiên vừa hầu hạ Tiêu Chiến uống nước vừa mắng.

Tiêu Chiến bị hắn chọc cười: "Phải tìm cho Cố Thiên chúng ta một người thật tốt."

Nói đến chuyện này, Cố Thiên không thể tránh được mà nghĩ đến gì đó: "Gì ấy nhỉ, tao cảm thấy lần này mày và Vương Nhất Bác sao lại có gì đó không thích hợp nhỉ?"

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Không thích hợp thế nào?"

"Chính là, hai đứa bọn mày thật sự có chút không được tự nhiên, không cách nào nói chính xác được, nhưng tên Giản Phàm kia cũng nhìn ra, ngay cả hồ lô dầu mỡ còn có thể nhìn ra hai đứa mày không bình thường, còn không tính à?"

Tiêu Chiến từ trên giường ngồi dậy, trên mông cũng nổi mề đay, có chút ngứa ngáy, dứt khoát đứng lên: "Không biết, tao cũng không muốn nhắc đến thằng nhóc đó, chiều còn phải về biệt thự, hai ngày nữa tỷ tao sẽ về nhà tiệc lại mặt, mày có muốn đến không?"

Cơ hội ăn nhậu chơi bời tốt như vậy, làm gì có chuyện Cố Thiên không muốn đến, gã ân cần bận trước bận sau hầu hạ như vậy, tâm tình Tiêu Chiến cũng thoải mái hơn một chút.

Vương Nhất Bác có tật xấu, Tiêu Chiến không muốn để ý đến cậu, những gì cậu làm cũng không sai, Tiêu Chiến biết, nhưng hắn không vui vẻ cũng không muốn quan tâm.

Từ khi gặp cậu cũng chẳng có mấy chuyện tốt, không có cậu chuyện nổi mề đay này cũng không tìm tới cửa nhanh như vậy.

Tiêu Chiến lôi Vương Nhất Bác ra mắng mỏ một trận trong lòng, cảm thấy có chút mệt mỏi. Lúc này hắn đang ngồi trên ghế phụ của Panamera, đầu dựa trên cửa kính, mơ màng muốn ngủ.

Cố Thiên lái xe đưa Tiêu Chiến về biệt thự.

"Ngay cả mày cũng thượng bạn gái tao." Tiêu Chiến không hiểu sao lại nói một câu như vậy.

"..." Cố Thiên sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn hắn: "Đừng nói bậy, tao cũng không có cái hứng thú này."

Tiêu Chiến bật cười, nhắm mắt lại tựa vào cửa sổ xe, cười run cả bả vai, không thể dừng lại được. Cuối cùng hắn mở mắt ra, hít sâu một hơi, đối mặt với ánh mắt chăm sóc người trí tuệ khuyết tật của Cố Thiên dành cho mình, mới biết bản thân có hơi thần kinh.

"Nhìn cái rắm, lái xe đi."

Điện thoại reo, là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trực tiếp cúp máy.

Lại vang lên, lại cúp. Lặp đi lặp lại ba lần, Tiêu Chiến dứt khoát kéo cậu vào danh sách đen.

Cố Thiên nhìn nhìn, khóe miệng nhếch lên: "Còn nói không có chuyện gì."

"Sao mày biết đó là Vương Nhất Bác?"

Cố Thiên biểu tình chế nhạo chỉ chỉ màn hình điều khiển trung tâm kết nối bluetooth với điện thoại di động.

"..."

Tiêu Chiến ném điện thoại sang một bên: "Chính là nhìn hắn không vừa mắt."

"À~"

Cố Thiên lời ít ý nhiều, thực chất là thêm mắm dặm muối, chọc cho Tiêu Chiến đuổi gã xuống khỏi xe.

/

Vương Nhất Bác lái xe về Dương Bình.

Mỗi lần cậu trở về, bữa tối sẽ phong phú hơn một chút, cả nhà cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm và những câu chuyện cười, là khoảnh khắc ấm áp nhất.

Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác chỉ dùng một chén cháo xong liền không hề động đũa nữa, trong suốt bữa ăn cũng không nói nhiều, dáng vẻ như thể có tâm sự.

Sau bữa ăn, Chương Mạc Tề tìm cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, hình như chuyện quan hệ không tốt với Tiêu Chiến thật sự ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, ngay cả mẹ cậu cũng nhìn ra.

"Không có chuyện gì đâu, mẹ."

"Mẹ có thể đoán được con sẽ nói mấy như này." Chương Mạc Tề không tin.

"Thật sự không có chuyện gì mà." Vương Nhất Bác phải nói chút chuyện công việc mới khiến Chương Mạc Tề yên lòng.

Trước khi Chương Mạc Tề rời đi, Vương Nhất Bác nói: "Con có thể mang chậu lan kia đến Khánh An không?"

Lúc trước từ Nhật Bản đưa sang Trung Quốc tốn rất nhiều công sức, giờ Vương Nhất Bác lại muốn mang chậu lan theo mình đến Khánh An.

"Cục cưng bảo bối của con, con tự quyết định." Chương Mạc Tề cười.

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Không yên tâm để mẹ chăm sóc à?"

"Không có, chỉ là căn hộ ở Khánh An có chút trống trải."

Chương Mạc Tề vỗ vỗ tay cậu, vẻ mặt cao thâm khó dò, nói: "Tìm bạn gái sẽ không còn trống trải nữa."

/

Vương Nhất Bác ở thư phòng gặp chú Lê, khuôn mặt ngập ý cười, dáng vẻ lão thần đang đợi để được tham vấn, Vương Nhất Bác liền hiểu: "Mẹ con bảo chú tới sao?"

Chú Lê gật đầu.

Vương Tương Lâm bận rộn, ở trước mặt ông Vương Nhất Bác càng có khuynh hướng báo hỉ bất báo ưu, chỉ có khi đối mặt với chú Lê, cậu mới có thể buông bỏ gánh nặng.

"Thật sự không có chuyện gì."

Vương Nhất Bác cũng không có ý định nhờ giúp đỡ.

"Được rồi, nhưng cũng đừng quên, lá thư tình đầu tiên của con cũng là do ta đưa đấy."

"Aiz aiz aiz, được rồi được rồi, chuyện xảy ra bao nhiêu năm rồi cũng bị chú đào lại."

Vương Nhất Bác chăm sóc chậu hoa lan, dùng kính lúp soi lên mặt trên của từng chiếc lá, tìm kiếm dấu vết của nụ hoa.

"Không nói thì chú đi đây, về phòng nghe tướng thanh."

Lúc chú Lê định mở cửa thư phòng, Vương Nhất Bác rốt cuộc buông kính lúp xuống: "Cái đó..."

Chú Lê lại đóng cửa lại, sửa sửa ống tay áo rồi quay trở lại.

"Có phải con... rất không có lễ độ không?"

"..."

Chú Lê nhìn cậu bằng ánh mắt không thể lý giải được.

"Quên đi, chú đi nghe tướng thanh đi." Vương Nhất Bác cảm thấy hơi xấu hổ.

"Câu đầu tiên khi lần đầu con viết thư tình là cảm ơn, kết thúc cũng bằng hai chữ cảm ơn rất lớn."

Vương Nhất Bác híp mắt lại: "Lố quá."

"Con làm sao có thể không có lễ độ được." Chú Lê kết luận.

"Có lẽ sau khi trưởng thành, tính cách đã thay đổi." Vương Nhất Bác tiếp tục cầm kính lúp lên.

Chú Lê vui vẻ nói: "Ai dám chỉ trích đại thiếu gia của chúng ta chứ? Chỉ sợ không phải người bình thường đi."

Vương Nhất Bác đặc biệt sợ cái "không bình thường" này, bản thân cậu đặt ở vị trí "không bình thường", lại thành không có chừng mực.

"Chỉ là một người bạn."

Buột miệng thốt ra một câu, Vương Nhất Bác bỗng dưng tỉnh ngộ.

Lúc trước đối với Tiêu Chiến cảm thấy dường như thích hợp làm đối tác kinh doanh hơn, ở trên thương trường, cả hai đều là người thành thạo và thoải mái thương thảo. Nhưng nếu muốn làm bạn, Vương Nhất Bác không biết bản thân có đủ tinh lực giống như bọn Cố Thiên - khắp nơi che chở bảo vệ hắn hay không.

Người quá mức kiều quý ít chọc vào thì tốt hơn, nhưng sau câu nói vừa rồi của chú Lê, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác lại là dùng từ bạn bè, hoặc là nói, cậu muốn cùng Tiêu Chiến làm bạn bè.

Một người không cần phải suy đoán quá mức, nhắc tới cả người đều cảm thấy thoải mái thả lỏng. Khoảng thời gian trước cùng lăn lộn với nhau, hai người ít nhiều cũng có chút ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Con người của Tiêu Chiến không tồi, ngoại trừ có hơi kiêu ngạo thì giống như mình, cũng có chút không lễ độ, không phải sao? Quan hệ bạn bè cần bớt bắt bẻ, cũng cần bồi đắp, Vương Nhất Bác hiểu rõ.

Đột nhiên thả lỏng tâm tình, Vương Nhất Bác nhớ lại những rối rắm kia lại cảm thấy có chút không thể hiểu được bản thân. Không biết thế nào, tựa như lạc vào mê cung.

Thật kỳ quặc.

Chú Lê không cần phải dùng đến canh gà, Vương Nhất Bác đã tự lành bệnh.

(鸡汤 – canh gà – chicken soup, hẳn mọi người đều đã đọc Chicken soup for your soul rồi phải không?)

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là Hồ Minh Tân.

"Alo, cậu và Tiêu Chiến làm sao vậy? Tiêu Chiến nhờ anh chuyển tiền độ xe cho cậu."

"..."

Tiêu Chiến có số tài khoản của Vương Nhất Bác, lần trước lừa hắn ba mươi vạn đã chuyển tới một số tài khoản, Vương Nhất Bác trả lại tiền cũng là từ tài khoản này.

Tiêu Chiến không chịu lẳng lặng chuyển lại, bất quá chính là muốn thông qua Hồ Minh Tân nói cho Vương Nhất Bác biết, cậu chọc giận lão tử, lão tử còn cho cậu tiền, mau đốt nhang đi.

"Người ta còn nhớ đến chuyện chuyển tiền cho cậu, cậu được lắm! Mặt mũi cùng lớn quá ha! Là ai còn kiêu ngạo hơn anh ấy!" Hồ Minh Tân quở trách Vương Nhất Bác một hồi.

Vương Nhất Bác nhịn không được bật cười.

Lúc trước sao lại có thể cảm thấy Tiêu Chiến khó đoán, thật chẳng khác nào một đứa trẻ.

/

Một tuần sau, Bàng Tri Âm trở về lại mặt, Bàng gia tổ chức yến tiệc, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng gặp được Tiêu Chiến.

Nam nhân này kéo cậu vào danh sách đen nhưng vẫn tươi cười chào đón cậu, hôm nay hắn mặc một bộ suit thẳng tắp, tóc chải lệch một bên để lộ vầng trán, nút áo cài đến cổ, đeo một chiếc nơ, nụ cười dương quang xán lạn, lễ mạo lại nhu hòa.

"Xin chào dì và chú." Tiêu Chiến hơi khom lưng với Chương Mạc Tề.

Vương Nhất Bác cũng lễ phép chào hỏi trưởng bối. Hôm nay phong cách âu phục của cậu và Tiêu Chiến tương tự nhau, cộng thêm chiều cao và hình thể không chênh lệch nhiều lắm, hai người đứng chung một chỗ thật giống một cặp song sinh, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Phụ huynh hai bên lại bật chế độ khen ngợi lẫn nhau, bọn họ vừa tán gẫu vừa bước vào biệt thự của Bàng gia.

Chờ mọi người vào trong phòng, nụ cười trên môi Tiêu Chiến lập tức tan biến, Vương Nhất Bác vẫn đang đứng cạnh hắn, từ lúc vào cửa Tiêu Chiến còn chưa thèm liếc cậu một cái.

Vương Nhất Bác bị làm lơ cũng không giận, cậu xoay người dùng tay áo khẽ chạm vào Tiêu Chiến: "Bệnh mề đay đã khỏi chưa?"

Thành công rước về một ánh mắt sắc như dao. Rất nhanh lại có khách đến, Tiêu Chiến tiếp tục tươi cười chào đón.

Vương Nhất Bác vào trong phòng, khóe miệng không thể ngăn được mà giương lên.

/

Tiệc lại mặt của Bàng gia, không thể không có các thành phần xã giao kinh doanh, nếu không cũng sẽ không ồn ào náo nhiệt như vậy.

Vương Tương Lâm và Chương Mạc Tề trò chuyện với các khách mời, Vương Nhất Bác nhu thuận đi theo phía sau bọn họ, đây cũng là cơ hội tốt để cậu mở rộng quan hệ ở Khánh An.

Cậu nhìn thấy Lý Hạ Triết và Giản Phàm, hai người này cũng ở phía sau cha mẹ mình, trở thành một phần của những cuộc giao tiếp xã giao quan trọng.

Cha mẹ nói chuyện với nhau, họ nhìn nhau cười.

Hồ Minh Tân cũng đến, lẻ loi một mình, bởi vì cha mẹ hắn đều ở nước ngoài.

Sau khi trình diện, chào hỏi người Vương gia, nhìn Vương Nhất Bác đứng ở một bên nhàm chán soi giày, Hồ Minh Tân nói với Vương Tương Lâm: "Chú, con dẫn Vương Nhất Bác đi lòng vòng một chút."

Vương Nhất Bác được giải cứu, ôm nắm đấm hướng Hồ Minh Tân: "Cảm tạ ca ca."

"Cứu được lần nào hay lần đó. Dù có chào hỏi khắp một vòng cũng chẳng quen thêm được ai, không bằng đến hộp đêm hay lên du thuyền, tất cả đều sống sót."

Vương Nhất Bác bật cười, quả thế thật, thế hệ trẻ ở nơi này, tất cả những người mà Vương Nhất Bác quen biết đều là bạn của Tiêu Chiến.

Khí chất của bọn họ ở nơi này không chút liên quan đến hộp đêm. Mặc vào những trang phục hoa lệ, ở đây mê hoặc trưởng bối, có ai không biết đối phương mấy cân mấy lượng chứ.

"Tiêu Chiến vẫn đang đứng đó." Vương Nhất Bác nói.

Bọn họ nhìn qua cửa sổ, Tiêu Chiến vẫn đang thành thành thật thật tươi cười nghênh đón khách khứa.

"Theo chương trình thì anh ấy cũng nên vào trong rồi." Hồ Minh Tân lấy hai ly rượu trên khay của người phục vụ, Vương Nhất Bác ngửi ngửi, là champagne lần trước uống ở hồ bơi.

Rất nhanh Hồ Minh Tân đã giải thoát cả cho Giản Phàm và Lý Hạ Triết, những người trẻ tuổi dần dần tụ tập cùng với nhau, bản tính không thể tùy tiện phóng thích, trên mặt mỗi người đều là biểu tình ngầm hiểu lẫn nhau.

Quả nhiên, sau đó Tiêu Chiến đi vào.

"Ba tao bảo tao đến tiếp đãi chúng mày, mày nói xem, bọn mày thì cần gì phải tiếp đãi chứ. Chờ chút," Tiêu Chiến nhìn quanh một vòng: "Thiên nhi của tao đâu?"

"Đây chứ đâu." Cố Thiên từ phía sau đám người chen vào, một thân trang phục của nhân viên phục vụ không phù hợp, giống như một Bartender.

"Lôi ở đâu ra thế?"

"Trộm của người khác."

Cả đám cười ồ lên, Cố Thiên nói: "Vì muốn xem xem có đại mãnh nam nào thích hợp với tao không, nhưng tìm cả nửa ngày rồi, đều là lũ thận hư nhàm chán bọn mày, không thèm."

Giản Phàm bóp cổ gã, Tiêu Chiến lười để ý tới gã, gọi cả đám lên lầu hai.

Tiêu Chiến đi phía trước, Vương Nhất Bác quan sát cổ sau của hắn, bởi vì cậu nhìn thấy một cái vết thương kết vẩy đỏ.

Tiêu Chiến gọi hai nhân viên phục vụ vào, hầu hạ đám thiếu gia này.

"Tao còn phải xuống dưới, bọn mày muốn ăn gì cứ nói với nhân viên phục vụ." Tiêu Chiến nói xong nhìn đồng hồ: "Một giờ yến hội sẽ bắt đầu, chúng mày đều phải xuống xem tỷ tao xinh đẹp cỡ nào, anh rể tao xấu xí ra sao."

Mọi người đều cười ầm lên.

"Đi đi, thằng nhóc giữ cửa." Lý Hạ Triết nói.

Tiêu Chiến vốn đang cười, lúc xoay người đẩy cửa nhìn thấy Vương Nhất Bác, nụ cười trong nháy mắt lại biến mất, mặt không cảm xúc lướt qua cậu.

"Mặt chó." Lúc Tiêu Chiến đóng cửa lại nghe thấy một câu như vậy, tức giận đến mức muốn mắng người nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

/

Một nhóm mấy người cũng không có gì muốn chơi, lát nữa còn phải xuống tiếp tục xã giao, không thể quá phóng túng.

Mọi người cùng chuyện phiếm uống rượu, nghỉ ngơi lấy sức.

Đề tài không thể tránh khỏi từ Bàng Tri Âm chuyển đến trên người Tiêu Chiến, câu chuyện thần tiên lại bị lôi ra bàn tán một lần nữa.

Không ai tin, cho nên bọn họ đều cười Tiêu Chiến cứ như vậy lãng phí cơ hội mười tám năm không thể hưởng thụ một cách vô ích.

"Còn lâu mới thế." Cố Thiên phủ nhận: "May mà nó không quá kiêu căng phóng túng, cho nên mới thiện lương như vậy, nào giống chúng mày, thằng nào thằng nấy..."

Nghiêm túc mà nói, Cố Thiên không thuộc về vòng tròn này, có thể đứng ở đây cũng nhờ Tiêu Chiến. Cho nên Cố Thiên nói xong lời này, chỉ người nào có quan hệ tốt với gã mới cười mắng gã, những người khác trên mặt ít nhiều đều lộ vẻ khinh thường.

Vương Nhất Bác ở một bên uống rượu, cũng giống như vậy, cậu có tiền nhưng ở nơi này không có quan hệ, cũng thuộc diện bị người xa lánh.

Vòng tròn lấy Tiêu Chiến làm trung tâm, không có hắn, đều thiếu đi sự khách sáo giả dối.

Vương Nhất Bác phớt lờ những thứ này, tiếp tục hỏi: "Anh ấy trước kia và bây giờ có khác nhau không?"

Nơi này chỉ có Cố Thiên từng tiếp xúc với Tiêu Chiến từ những ngày đầu, cho nên gã lập tức trở nên hứng thú: "Nó ở cùng ký túc xá với tôi, khi đó đặc biệt an tĩnh, tính tình ngoan ngoãn, tôi còn cho rằng nó cùng một loại với tôi, đã phát tín hiệu hai lần nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Sau đó, một buổi sáng lúc nó rời khỏi giường, nói: 'Thật ra, tôi là một tỷ phú đấy, các cậu có tin không?' Không ai thèm để ý nó cả, chỉ cho rằng nó bị cuồng loạn. Tôi nói, 'Tao là Gay, mày có tin không?' Nó ngập ngừng nói 'tin', tôi nói vậy tôi cũng tin."

Cố Thiên ngồi trên ghế kể chuyện xưa, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe.

"Hai chúng tôi cứ như vậy trở thành chiến hữu. Về sau mới biết nó ngoan ngoãn đều là giả vờ, bởi vì sợ không có bạn bè. Sau khi tôi làm bạn với nó, tôi liền trở thành bảo mẫu, giặt quần áo và mua cơm, không có cái mẹ gì mà tôi không làm."

Vương Nhất Bác không nhịn được mà bật cười.

"Nó thật sự tin tôi là Gay, còn tôi là giả vờ tin nó là tỷ phú. Cho đến một ngày nó lái một chiếc Bugatti Veyron xuất hiện ở trường, lập tức khiến cả trường nổ tung, cực kỳ trâu bò. Nó đến đón tôi đi núi Đại Thanh chơi, khiến tôi sướng gần chết."

Cố Thiên hăng hái nói, mặt đỏ tai hồng.

"Khẳng định có tin đồn hai người là một cặp ha?" Ai đó hỏi.

Cố Thiên gật gật đầu: "Tất nhiên không thể tránh khỏi." Nói đến đây sắc mặt gã thay đổi, cảm giác hưng phấn cũng lắng xuống, thở dài: "Lúc trước tôi công khai come out, bạn cùng phòng ai nấy đều ghét bỏ, chỉ sợ nửa đêm tôi tự bò lên giường bọn họ, chỉ có Tiêu Chiến đối với tôi không rời không bỏ. Lý do nó đón tôi là vì khi đó tôi mới comeout, bị mọi người xa lánh, nó nói nó muốn đưa tôi đi giải sầu. Sau đó bạn cùng phòng cũng đối xử với tôi tốt hơn một chút, chẳng qua việc gì cũng nhường nhịn tôi, việc nặng nhọc gì cũng không cho tôi làm, trong mắt bọn họ tôi chẳng khác gì một đứa con gái. Chỉ có Tiêu Chiến, không chỉ coi tôi là đàn ông, còn coi tôi là nô tài!"

Ngữ khí của Cố Thiên lúc đầu còn có chút cô đơn, lúc sau lại lại nhiệt huyết dâng trào, một bộ khí thế muốn vùng lên.

Vương Nhất Bác vẫn luôn cười, lời của Cố Thiên rất có hình ảnh, lưu lại trong đầu cậu, không thể xua đi được.

Lúc này yến hội cũng sắp bắt đầu, cả nhóm người đi xuống lầu.

/

Vương Nhất Bác lại nhìn thấy Tiêu Chiến, trên mặt Tiêu Chiến vẫn là nụ cười thương mại vĩnh viễn không tắt.

Bàng Tri Âm và chồng mình là Fujita xuất hiện tại bữa tiệc. Bàng Tri Âm tự nhiên hào phóng, Fujita thập phần tinh anh.

Bàng Tri Âm không phải là chị ruột của Tiêu Chiến, nhưng hai người lại có nét giống nhau, nhất là đôi mắt, rất xinh đẹp, rất ôn nhu, hoàn toàn khác biệt với Vương Nhất Mỹ.

Ngược lại, Fujita lại là điển hình của đàn ông Nhật Bản, diện mạo có hơi thua kém, nhưng cũng không phải là xấu xí.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cầm champagne tươi cười với tỷ tỷ, nhưng khi ánh mắt đối diện với Fujita lập tức lạnh xuống.

......

Vương Nhất Bác không muốn bị đối xử như người đàn ông Nhật Bản này.

Bàng Thời Thanh bắt đầu giới thiệu Fujita, ngữ khí ôn hòa lại mang nặng ý tứ phó thác.

"Nữ nhi duy nhất của tôi, cho dù đi đến nơi nào cũng đều mang họ Bàng, người cha này vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc của con bé."

Bàng Thời Thanh nói xong, một giọng nói trong đám đông vang lên: "Còn có con nữa đó, con cũng họ Bàng, cũng là chỗ dựa cả đời của tỷ tỷ."

Lúc Tiêu Chiến nói những lời này, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Fujita, kiên định, là hứa hẹn, cũng là cảnh cáo.

Fujita cười gật đầu, Bàng Tri Âm sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Quan khách đều cười vui vẻ, Bàng Thời Thanh cũng tiếp lời, mời mọi người tiếp tục.

Khi Vương Nhất Bác xoay người lại, Tiêu Chiến đã biến mất.

Vừa rồi khóe mắt hắn rưng rưng, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy.

Rõ ràng rất cảm động, Vương Nhất Bác nghĩ, thì ra Tiêu thái tử cũng có lúc khóc.

/

Yến tiệc chính thức bắt đầu, là tiệc buffet, các hoạt động xã giao lại tiếp tục.

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, đã năm giờ.

Một nhà Bàng gia bị đủ các loại người vây quanh, ngay cả Tiêu Chiến cũng bị đủ loại chú dì vây quanh thảo luận chuyện làm ăn.

Đương nhiên ngoại trừ chuyện làm ăn còn có vài chuyện khác, vừa rồi Vương Nhất Bác cũng trải nghiệm vài lần.

Thật quá nhàm chán!

/

Tiêu Chiến thật vất vả mới thoát ra được, hít sâu một hơi.

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ khóc tiếng quỷ, thật là mệt chết mất. Nếu còn không chịu kết thúc, Tiêu Chiến thật sự không biết mình có thể kiềm chế nổi mà không chửi đổng hay không.

Lấy cớ đi toilet, Tiêu Chiến chạy đến phòng nghỉ ở lầu hai nghỉ ngơi một lúc.

Chỉnh trang lại quần áo, lên tinh thần, lần nữa đẩy cửa bước ra, nhưng chưa đi được hai bước đột nhiên bị người ta bịt miệng kéo vào góc tường.

"Vương Nhất Bác, cậu có bệnh hả? Có bệnh thì đi chữa, giả thần giả quỷ cái gì!" Tiêu Chiến đập vào cánh tay Vương Nhất Bác.

"Làm sao anh biết đó là tôi?" Vương Nhất Bác cười.

"Nước hoa bạc hà, mũi tôi rất thính."

"Ồ, đỉnh!"

Không hiểu sao Tiêu Chiến kiêu ngạo, Vương Nhất Bác lại cảm thấy muốn cổ vũ.

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, quay đầu lại nhìn thấy cậu vậy mà đang cười. Hắn xụ mặt, không nói một lời muốn rời đi.

"Aiz aiz aiz, đi làm gì?" Vương Nhất Bác túm lấy tay áo hắn.

"Câu hỏi hay." Tiêu Chiến gật gật đầu: "Không thì cậu đi thay tôi đi?"

"Có dám trốn không?" Vương Nhất Bác dụ dỗ hắn.

Tiêu Chiến lập tức cắn câu: "Làm gì? "

"Mừng sinh nhật anh."

"...... Đã qua một tuần rồi, cảm ơn." Tiêu Chiến lại đổi giọng: "Không đúng, bị cậu hủy một tuần rồi."

Vương Nhất Bác quét quét mũi, chột dạ nói: "Sao có thể trách tôi chứ?"

Tiêu Chiến hừ một tiếng, Vương Nhất Bác lập tức đổi giọng: "Trách tôi trách tôi."

Tiêu Chiến không để ý đến cậu.

"Cho nên tôi đến để bồi thường cho anh. Mau đi theo tôi, trời sắp tối rồi." Vương Nhất Bác nói xong mặc kệ phản ứng của Tiêu Chiến, túm lấy tay hắn đi về hướng cửa sau.

"Cậu vậy mà cũng biết ha."

Bình thường cửa sau vẫn luôn khóa, nếu không chú ý tìm căn bản không nhìn thấy.

"Vừa mới tới đã đi một vòng rồi."

Vương Nhất Bác trêu chọc hắn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Từ cửa sau đi ra, vòng qua tiền sảnh, đi qua một vườn cỏ rộng lớn, tránh thoát các khả năng có thể bị bắt gặp, mất mười phút, hai người mới đi ra cửa.

Hai người đàn ông mặc âu phục mang giày da, lại giống như đang tham gia một trận chiến trong địa đạo.

Ngồi lên 707 của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nới lỏng cổ áo, nói: "Đi thôi, Vương đại thiếu."

Sự kiện quan trọng như vậy, Tiêu Chiến lại bỏ trốn, Vương Nhất Bác cũng thật không nể mặt, nếu bị chỉ trích, cả hai sẽ trở thành lá chắn cho nhau.

Tiêu Chiến tâm tình không tệ, hắn tựa lưng vào ghế, có chút mệt mỏi.

Bỗng mu bàn tay bị quét nhẹ qua, Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vén vài sợi tóc vương trên trán, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Còn ngứa không?"

_TBC_

Chúc Tiêu Chiến sinh nhật vui vẻ, Bình An Hỉ Lạc, Tự do tự tại, Thuận lợi và Khoẻ mạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx