Chương 22 - Biết đủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc đua tranh vị trí tổng giám tuyến sản phẩm mới một tháng sau chính thức bắt đầu, chín vị giám khảo bao gồm hầu hết các lãnh đạo cao nhất của mỗi nghiệp vụ, có thể thấy cuộc thi này rất được tập đoàn coi trọng.

Để kiểm tra khả năng chịu đựng áp lực cực hạn của ứng viên, HR đã sắp xếp cho cả ba người đều cùng bước vào trong phòng, ngồi ở bàn cuối trong phòng họp nghe đối thủ thuyết trình.

Lưu Thông Minh xuất thân MO, sau lưng có bộ phận phát triển, cung ứng và sản xuất hỗ trợ, nội dung thuyết trình chủ yếu nhằm vào việc làm thế nào để huy động tối đa các nguồn lực hỗ trợ vận hành hiệu quả các dòng sản phẩm. Mặc dù văn hóa của tập đoàn có xu hướng ủng hộ FO và định hướng phát triển khách hàng, nhưng tục ngữ đã nói, thiếu cái gì mới nhằm vào cái đó, Trung Ưu phát triển cho đến hôm nay, phần lớn số vốn đầu tư khổng lồ đều nằm ở tài sản trung tâm, mà tuyệt đại đa số đều tập trung ở MO.

Phần trình bày và phân tích của Tiêu Chiến lại có thể rõ ràng nhìn ra những thế mạnh của FO, từ thị trường, kênh phân phối, người tiêu dùng và nhiều khía cạnh khác, kết hợp với đặc điểm vốn có của Dao Quang cùng sự khác biệt với bốn dòng sản phẩm hiện có, xây dựng một kênh tiêu thụ tương lai phù hợp với định vị của tuyến sản phẩm Dao Quang.

Có thể nhìn ra được, hai người đều nắm rất rõ chuyên môn nghiệp vụ trong lĩnh vực của mình, phân tích mổ xẻ rõ ràng, lại cực khó phân cao thấp, chỉ có thể xem ban giám khảo có khuynh hướng chọn ai hơn.

Vương Nhất Bác là người cuối cùng lên sân khấu, sau hai phần trình bày vô cùng xuất sắc của hai người trước, ban giám khảo không nghĩ cậu còn có thể đưa ra được nội dung gì tốt hơn. Hơn nữa tuổi cậu nhỏ nhất, thân phận tổng giám đốc từng đảm nhiệm chỉ là cha truyền con nối, những người ngồi ghế ban giám khảo không ít người kín đáo có thành kiến với cậu.

Nhưng không ngờ, chỉ câu đầu tiên khi Vương Nhất Bác lên tiếng, đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

"Mục tiêu của tôi, là muốn cho tuyến sản phẩm này, ngay năm đầu tiên đã có thể thu được một trăm triệu lợi nhuận."

Những người thật sự có thể ngồi ở trên cao, đều hiểu mục tiêu kinh doanh của công ty căn bản chỉ là lợi nhuận. Năng lực sản xuất, công nghệ kỹ thuật, thị phần, chi phí và khả năng cạnh tranh, tất cả đều chỉ nhằm mục đích cuối cùng là lợi nhuận.

Thuyết trình còn chưa nói đến phần trọng điểm, nhưng vị giám khảo đầu tiên CFO đã nhịn không được mà tò mò: "Một trăm triệu? Không thực tế lắm nhỉ?"

Con số một trăm triệu này không lớn, nhưng Trung Ưu chưa từng có dòng sản phẩm nào có thể làm được ngay năm đầu tiên đã thu về một trăm triệu lợi nhuận.

"Tôi sẽ trình bày trong vòng mười lăm phút, để nói về kế hoạch một trăm triệu."

Vương Nhất Bác từng quản lý một công ty quy mô ba ngàn công nhân viên, tuy còn xa mới bì được so với Trung Ưu, nhưng tư duy kinh doanh cũng là cha truyền con nối. Lấy một trăm triệu làm cơ sở, đối ứng với sản phẩm, kênh phân phối, doanh số, nguồn lực nghiên cứu phát triển, chi phí lắp ráp sản xuất, tất tần tật đều được lên kế hoạch bài bản chi tiết, còn vẽ cả sơ đồ xương cá, ghi chú rõ từng mốc thời gian cụ thể.

So với nói là thuyết trình đua tranh vị trí tổng giám sản phẩm, càng giống như kế hoạch chiến lược hơn.

Tiêu Chiến ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng họp, vẫn luôn không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác, cúi đầu che giấu ánh mắt đầy vui mừng. Nghe đến cuối phần thuyết trình, công bằng mà nói, anh tin tưởng vững chắc rằng PLVương Nhất Bác sẽ thắng.

Đáng tiếc trong thương trường, trước giờ chưa bao giờ có công bằng tuyệt đối.

Leader chuỗi cung ứng trước giờ nổi tiếng nói chuyện không lưu tình, vừa lên tiếng liền khai toàn bộ hỏa lực: "Nếu cậu thật sự có năng lực này, Dao Quang cũng không đến mức không sống nổi chứ?"

Câu hỏi sắc bén khiến bầu không khí toàn trường lạnh đi, Tiêu Chiến đổ mồ hôi thay Vương Nhất Bác, tình huống anh lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra.

Cũng may, Vương Nhất Bác trầm ổn ứng đối: "Dao Quang trước kia vay nợ nhiều, cho dù có kế hoạch gì cũng rất khó có thể thực hiện được, giờ quần nhẹ áo mỏng ra trận, còn có công nghệ kỹ thuật và kênh phân phối của Trung Ưu hỗ trợ, tôi rất tự tin với con số lợi nhuận này."

"Dao Quang bị Trung Ưu thu mua, cậu không ghi hận sao? Làm sao để đảm bảo cậu thật lòng phục vụ vì lợi ích của Trung Ưu?"

"Nếu tôi đã quyết định gia nhập Trung Ưu, đương nhiên sẽ lấy lợi ích của Trung Ưu làm đầu."

"Lời nói suông ai mà không nói được? Dao Quang vốn là sản nghiệp của cậu, giờ lại giao tuyến sản phẩm cho cậu, thật khó đảm bảo cậu không lợi dụng nguồn lực của Trung Ưu tiếp máu cho Dao Quang, tiếp tục làm những sản phẩm cũ kỹ không hề có giá trị thương mại."

Lời nói đả động con tim, nếu cứ tiếp tục giải thích sẽ rơi vào bẫy.

"Tôi vốn định đợi đến khi tuyến sản phẩm chính thức công bố rồi mới nói." Đối mặt với từng bước ép sát, lời nói của Vương Nhất Bác vẫn vô cùng khí phách, tựa hồ đã cân nhắc thật lâu: "Tuyến sản phẩm mới sẽ bỏ đi hai chữ Dao Quang, lấy tên là Light."

Tâm thần Tiêu Chiến chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên khu vực thuyết trình. Vì muốn giữ được huyết mạch Dao Quang mà Vương Nhất Bác mới gia nhập Trung Ưu, thế nhưng giờ phút này lại chủ động từ bỏ cái tên quan trọng nhất. Light, phong cách không có gì quá khác biệt so với bốn dòng sản phẩm còn lại, không có gì thể hiện cho lòng thần phục của cậu tốt hơn.

Những giám khảo khác nghĩ thế nào không biết, ít nhất thần sắc của chủ tịch cho thấy ông rất hài lòng, khen cậu tuổi tuy còn nhỏ, tầm nhìn lại lớn hơn hẳn một số lãnh đạo đang có mặt ở đây.

Vì thế không có ai còn dám xen vào thêm nữa.

Vương Nhất Bác vốn đang nhìn vào mấy vị giám khảo ngồi ở phía trên, đột nhiên nâng mắt, ánh mắt nhìn ra xa, chạm phải ánh mắt Tiêu Chiến. Tức khắc, hốc mắt Tiêu Chiến liền nóng lên, anh vội vàng quay đầu đi, sợ cảm xúc bị bại lộ.

Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt kia, anh cũng đã hiểu Vương Nhất Bác có cùng suy nghĩ với mình.

Lửa nằm trong linh hồn, không phải ở cái tên, nằm ở tương lai, không ở trước mắt.

Linh hồn thật sự của Dao Quang chính là Vương Nhất Bác, chỉ cần còn cậu ở đây, hết thảy những thứ khác đều chỉ là thứ yếu.



Thuyết trình kết thúc, ban giám khảo thông qua hệ thống ẩn danh bỏ phiếu, HR công bố kết quả tại hiện trường: Lưu Thông Minh hai phiếu, Tiêu Chiến ba phiếu, Vương Nhất Bác bốn phiếu.

Kết quả này khiến Tiêu Chiến có chút bất ngờ, anh đương nhiên hy vọng Vương Nhất Bác thắng, nhưng Lưu Thông Minh lẽ ra không nên chỉ được có hai phiếu. Phải biết Hà Chiêu cùng với chuỗi cung ứng và phát triển cùng một phe, ba phiếu này về lý hắn nên đạt được, vậy đến tột cùng là vị nào đã bầu cho Vương Nhất Bác?

Về lý, người có nhiều phiếu bầu nhất giành chiến thắng, nhưng trong chín vị giám khảo thì ba người chủ tịch, Hà Chiêu, Đặng Chi Hồi mỗi người đều có một quyền phủ quyết.

Lưu Thông Minh đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Hà Chiêu, chờ mong lãnh đạo của mình phủ nhận kết quả lần này. Nhưng ngoài dự đoán, Hà Chiêu không hề nói câu nào, lạnh mặt cam chịu. Mà với Đặng Chi Hồi mà nói, chỉ cần loại trừ được tai họa ngầm Lưu Thông Minh này, kết quả của Vương Nhất Bác ngược lại càng dễ chấp nhận hơn. Huống chi, Hà Chiêu đã bày ra tấm lưới lớn như thế, nếu hắn còn cố ủng hộ Tiêu Chiến thì lại có vẻ hẹp hòi.

Cuối cùng, chủ tịch tuyên bố tổng giám tuyến sản phẩm mới sẽ đo Vương Nhất Bác đảm nhiệm, thông báo nhậm chức vài ngày nữa sẽ được đưa ra.



Sự kiện lớn đến đây xem như hạ màn, hội nghị cũng giải tán, các lãnh đạo không tránh được đàm nghị một phen.

"Tôi cảm thấy rất đáng tiếc cho Tiêu Chiến."

"Số phiếu của Lưu Thông Minh, không ổn lắm ha."

"Xem ra cái cậu Vương Nhất Bác kia hoàn toàn được lòng chủ tịch rồi."

Tiêu Chiến từ cửa sau phòng họp rời đi, đi về hướng sảnh thang máy, đúng lúc gặp phải Vương Nhất Bác cũng từ cửa trước ra tới.

Mặt chạm mặt gặp nhau, muốn tránh cũng không thể tránh được, anh nhẹ giọng nói một câu: "Chúc mừng em!"

Vương Nhất Bác không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt kia như thể có trọng lượng, khiến Tiêu Chiến không thể chịu đựng được, chỉ có thể bứt rứt cúi đầu xuống.

"Tiêu Chiến." Đặng Chi Hồi ở phía sau gọi anh, ngay sau đó một cánh tay đưa đến ôm lấy bả vai anh, lắc lắc như an ủi: "Biểu hiện của em rất tốt, chỉ là chủ tịch cố ý bảo vệ cậu ta mà thôi."

Cơ thể Tiêu Chiến cứng đờ, khoảng cách với người khác gần như thế, ý nghĩ đầu tiên của anh là Vương Nhất Bác có hiểu lầm hay không? Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác đã lướt qua người anh, đi về hướng ngược lại, căn bản không nhìn thêm một cái.

Tựa như bị một gáo nước lạnh dội xuống, Tiêu Chiến bị dội đến chân tay tê dại. Phải, nghĩ cái gì vậy, Vương Nhất Bác sao có thể để ý.

Vì khoảnh khắc xúc động muốn giải thích với Vương Nhất Bác mà anh cảm thấy ngượng, ngược lại còn phải cảm ơn sự tồn tại của Đặng Chi Hồi, khiến anh không trở nên đáng thương như thế trước mặt Vương Nhất Bác.

Đặng Chi Hồi đẩy Tiêu Chiến về văn phòng, rót cho anh một ly nước ấm.

"Mấy cái phiếu quỷ quái của MO kia, Hà Chiêu quay về nhất định phải tìm ra nội quỷ. Về phần Vương Nhất Bác, cho dù có làm tổng giám sản phẩm, cũng chưa chắc đã đến FO chướng mắt em."

"Không đến FO... Vì sao?"

"Chủ tịch rõ ràng có ý định dìu dắt Vương Nhất Bác, có lẽ cũng sẽ tự mình kiểm soát tuyến sản phẩm của Dao Quang, chẳng hạn như thành lập một nhóm do ông ấy trực tiếp quản lý."

Tiêu Chiến vốn đang vì sự lãnh đạm của Vương Nhất Bác mà mất mát, những lời này của Đặng Chi Hồi lại thức tỉnh anh. Anh bỗng nảy sinh một suy đoán, ý đồ thật sự của chủ tịch khi mời chào Vương Nhất Bác, có lẽ là muốn nâng đỡ một người thứ ba ngoài Đặng Chi Hồi và Hà Chiêu. Nếu cậu thật sự là quân cờ dự phòng mà chủ tịch muốn dùng để chế ngự FO và MO, vậy sao không lợi dụng điều này, dưới sự che chở của chủ tịch từ từ đắp nặn để đôi cánh trưởng thành.

Tuyến sản phẩm chỉ là khởi đầu, còn có rất nhiều chuyện cần anh phải làm, không có thời gian mà thương Xuân buồn Thu.



Chẳng qua, đến khi Tiêu Chiến đi công tác quay về, tình hình lại không giống như Đặng Chi Hồi dự đoán.

Hôm đó đi làm ngang qua khu văn phòng lớn bên cạnh cùng nằm ở lầu sáu, thấy giám đốc hành chính dẫn người đi kiểm tra. Hỏi thăm mới biết, tối hôm qua thông báo đã phát, tuyến sản phẩm thứ năm do Vương Nhất Bác phụ trách về cơ cấu tổ chức thuộc FO, sắp xếp giống như bốn vị tổng giám sản phẩm còn lại, cho nên phòng hành chính sắp xếp đoàn đội và khu vực làm việc sắp tới cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến sững sờ tại chỗ, Vương Nhất Bác thế mà lại đến FO, không thể tưởng tượng được...

Công việc về sau không thể tránh có tiếp xúc, hai người họ chưa từng làm đồng nghiệp đơn thuần, anh cần phải sắp xếp cho ổn thỏa, không nên để cảm xúc ảnh hưởng, phải học dần thích nghi với tầng quan hệ mới này.

"Tiêu tổng." Giám đốc hành chính nhìn thấy anh, vội bước về phía anh: "Chào buổi sáng, không quấy rầy ngài làm việc chứ?"

Tiêu Chiến nhìn quanh một vòng, dựa theo quy định của công ty, lãnh đạo cấp tổng giám có thể có văn phòng riêng. Nhưng khu văn phòng lớn này chỉ có bốn phòng đơn, đã sớm bị bốn vị tổng giám kia chiếm giữ.

"Bên cạnh chúng ta, vẫn còn một phòng đơn nhỏ."

Dùng làm văn phòng của Vương Nhất Bác rất phù hợp. Nhưng giám đốc hành chính đã đưa mắt ra hiệu cho anh: "Yên tâm đi, căn phòng kia Đặng tổng giữ cho ngài, đã dặn dò không cho động tới."

Tiêu Chiến cười khổ, xem ra 'oán hận' giữa anh và Vương Nhất Bác đã sớm bị mọi người ghi nhớ ở trong lòng.

"Tiêu tổng, tôi đang tìm ngài đây." Tina – thư ký của Đặng Chi Hồi gọi anh: "Đặng tổng mời ngài qua đó một chuyến."

"Được."

Bỏ túi ở chỗ ngồi xong, Tiêu Chiến lập tức chạy đến văn phòng của CMO ở cuối hàng lang lầu sáu. Mở cửa ra, thư ký ngồi ở gian ngoài còn chưa về, anh cứ thế trực tiếp đi vào phòng trong.

"Đặng tổng."

Vừa mới rảo bước vào phòng, lại phát hiện ngồi đối diện bên bàn làm việc của Đặng Chi Hồi còn có một người khác nữa.

Là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đứng lặng ở cửa, tiến không được, thoái không xong, Đặng Chi Hồi vẫy anh: "Tiêu Chiến, vào đi."

Lãnh đạo cho rằng anh cảm ngại Vương Nhất Bác, nhưng kỳ thật, chỉ là tim anh bỗng đập thật nhanh, có chút khẩn trương. Quan hệ đồng nghiệp bình thường, cũng không dễ quen đến vậy.

Tiêu Chiến mím môi, ngồi xuống một chiếc ghế khác bên cạnh Vương Nhất Bác, lại không dám quay qua nhìn cậu.

Đặng Chi Hồi giờ đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của Vương Nhất Bác, nói vậy hai người họ là đang nói chuyện công việc. Lẽ ra anh không nên vào, thế nhưng trong lòng thật sự vướng bận, cho nên mới mặt dày mà lợi dụng chuyện Đặng Chi Hồi không kiêng dè gì mình.

Quả nhiên, anh nghe thấy Đặng Chi Hồi nói: "Tôi đang bàn chuyện tổ chức đoàn đội với tiểu Vương tổng."

Gọi anh Tiêu Chiến, gọi cậu tiểu Vương tổng, thân sơ hiện rõ.

"Đúng lúc em tới, có người nào muốn đề xuất không?"

"...Tôi đề xuất?"

"Ừm, công việc của em tiếp xúc nhiều người, đề xuất cho tiểu Vương tổng chút."

Sắp xếp đoàn đội, với hoạt động của tuyến sản phẩm chính là chuyện quan trọng nhất. Ngay trước mặt Vương Nhất Bác, Đặng Chi Hồi trực tiếp cho anh quyền chọn người, có lẽ là vì thấy anh thua trên đường đua, thế nên mới muốn cho anh ghi một điểm hòa trước mặt Vương Nhất Bác.

Đây chính là cơ hội tuyệt diệu, đầu óc Tiêu Chiến vội vàng tính toán, anh không thể chọn tất cả mọi người thay Vương Nhất Bác, như thế sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhưng nếu chọn một người...

"Tôi cảm thấy, Bạch Tiều có thể hay không?"

"Bạch Tiều? Là Bạch Tiều ở phòng đầu tư sao?"

"Đúng vậy."

"Có chút ấn tượng." Đặng Chi Hồi trầm ngâm: "Là người lúc trước phối hợp với em đẩy mạnh dự án thu mua."

"Trước khi đến phòng đầu tư Bạch Tiều từng là giám đốc tài chính, làm việc ở Dao Quang, sau đó mới đến Trung Ưu, lúc trước cũng là ngài giúp đỡ gửi sơ yếu lý lịch."

Tiêu Chiến trực tiếp nói rõ về Bạch Tiều, có vẻ đối với hắn hoàn toàn vô tư, tuyệt không hai lòng.

Đặng Chi Hồi không nghi ngờ anh, bèn nhìn sang Vương Nhất Bác: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt gật đầu: "Nghe theo sắp xếp của ngài."

"Được, vậy lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho CFO, điều người này đến cho cậu trước."

"Được."

Một người có quan hệ cũ với Vương Nhất Bác, lại quen thuộc hoàn cảnh Trung Ưu, nếu có thể đưa vào đoàn đội, nhất định sẽ là một trợ lực.

Tiêu Chiến siết chặt hai tay trên đầu gối, cảm xúc âm thầm kích động. Cho dù quan hệ hai người đã tan vỡ, lại rơi vào lạnh nhạt, nhưng dụng ý của anh thì dù sao Vương Nhất Bác vẫn hiểu.

Ít nhất ở Trung Ưu, anh tự tin mình sẽ giúp Vương Nhất Bác được nhiều hơn Long Nhụy, cho dù người ba năm trước tự tay đẩy ra chưa quay về, Tiêu Chiến cũng thấy đủ rồi.

Vương Nhất Bác kết thúc báo cáo, đứng lên rời đi trước, trước khi ra ngoài Đặng Chi Hồi nói: "Cậu đóng cửa lại, tôi còn có việc nói với Tiêu Chiến."

"....."

'Cách' một tiếng, cánh cửa đóng lại ngăn cách không gian trong ngoài, bàn tay đóng cửa kia lại vẫn nắm chặt tay vặn, thật lâu cũng không thể nhấc ra.

Mãi cho đến khi thư ký Tina về lại chỗ ngồi, nghi hoặc hỏi cậu đang làm gì, Vương Nhất Bác mới nhắm mắt lại, buông tay một mình rời đi.


.TBC

Não cá vàng còn làm nhiều fic cùng lúc, hôm qua làm c26 rồi xong hnay đăng lại thấy chương này nội dung sao thụt lùi vậy, có nhầm lẫn gì k ta, hay mình làm nhầm rồi? Đi lục một hồi còn xem lại bản gốc một hồi, mới nhớ ra đây mới là c22 thôi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx