Chương 30 - Trừ tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người quay lại khu vực quản lý cấp cao ở tầng sáu.

Văn phòng Vương Nhất Bác không đóng cửa, từ xa xa, trông thấy một bóng người lướt qua trong phòng.

Tiêu Chiến cảm thấy kỳ lạ, lúc này công nhân viên không phải đều ở nhà ăn hết rồi sao, còn có ai ở đây?

Vào trong mới phát hiện Tina đang sắp xếp lại đống hồ sơ giấy tờ tán loạn trên mặt bàn làm việc của Vương Nhất Bác.

"Vương tổng, Tiêu tổng."

Tina thoạt nhìn giống như lời đồng nghiệp nói, khí sắc không tốt, đàn ông thần kinh thô không biết nguyên nhân, nhưng Tiêu Chiến có thể nhìn ra hôm nay cô không trang điểm.

Vương Nhất Bác hỏi cô sao không xuống dưới ăn cơm, cô áy náy cười cười: "Vương tổng... Thật ra tôi tới, là có chuyện muốn nói với ngài."

Nữ hoàng bát quái ngày xưa đột nhiên mất đi ánh mắt tinh quái thăm dò tìm tòi, giữa lông mày nhiều thêm một chút bình thản ôn nhu.

"Chuyện gì vậy?"

"Tôi, tôi có thai rồi."

Ánh mắt Tiêu Chiến như mũi tên, xuyên qua người Vương Nhất Bác, nhìn không chớp đến mức lưng Vương Nhất Bác cũng chợt lạnh, lại không hiểu ánh mắt không hề giấu giếm sát khí này của Tiêu Chiến là có ý gì.

"Tiêu tổng, ngài hiểu lầm rồi." Tina liên tục xua tay: "Đứa bé không có bất kỳ quan hệ nào với Vương tổng, tôi chỉ là đến để xin nghỉ, đột nhiên phát hiện có thai, dịp Tết này không cách nào ở lại tăng ca được."

Tiêu Chiến đỏ mặt: "Khụ, tôi cũng không phải có ý đó."

"....." Vương Nhất Bác cạn lời, hận không thể bổ đầu anh ra: "Trong đầu anh chứa gì vậy?"

"Trí tuệ cuộc sống."

Tina ngó trái ngó phải, che miệng cười cười: "Vương tổng, tôi có thể nghỉ được không?"

Tiêu Chiến vung tay lên: "Đương nhiên có thể, vốn dĩ chính là kỳ nghỉ theo Luật định."

Cứ như vậy vui vẻ cho Tina nghỉ, cũng mặc kệ có vượt quyền hay không, tóm lại hôm nay là trừ tịch, không có gì cần phải kiêng kỵ.



Giả vờ muốn tiễn Tina ra cửa, Tiêu Chiến 'thuận tay' đóng cửa văn phòng lại. Vương Nhất Bác không nói gì, thần sắc như thường xách hộp đồ ăn đến đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ trước sofa, nhưng bản thân Tiêu Chiến lại chột dạ, vuốt vuốt chóp mũi dứt khoát chuyển chủ đề.

"Cái đó... Em đừng quá hung dữ với Tina."

"...Chỉ vì trước kia cô ấy là thư ký của Đặng tổng?"

"Không phải, Tina thật ra rất đáng thương, cô ấy có một người bạn trai đã quen từ lúc còn học Đại học, mãi đến giờ vẫn cứ lấy cớ công việc bận rộn, không chịu công khai thừa nhận thân phận của cô ấy, cứ mãi kéo dài không chịu kết hôn."

Vương Nhất Bác ghe thế, sắc mặt cứng lại.

Tiêu Chiến cho rằng cậu không thích nghe những chuyện này, đang muốn chuyển kênh, lại nghe cậu nói: "Nếu đã không vui vẻ, vì sao không chịu chia tay?"

"Ở bên nhau lâu vậy rồi, tóm lại vẫn còn tình cảm mà." Tiêu Chiến cũng cảm thấy ảm đạm, thở dài: "Cô ấy có thai, có lẽ cũng sẽ có chuyển biến tốt đẹp."

"....."

Nhưng thật ra, trong lòng Tiêu Chiến lại không cho rằng sẽ có chuyển biến tốt đẹp gì, đàn ông trên đời này, sẽ vì quá nhiều thứ mà vứt bỏ tình yêu. Bao gồm cả Đặng Chi Hồi, khoảnh khắc đưa ra quyết định bắt đầu hẹn hò với thiên kim của Hoàng đổng, cũng chính là đã quyết định dùng hôn nhân đổi lấy cẩm tú tiền đồ.

Người đàn ông mà bất kể tình cảnh nào cũng không chịu vứt bỏ tình yêu mà Tiêu Chiến từng gặp trong đời, chỉ có một mình Vương Nhất Bác. Chỉ là Vương Nhất Bác tốt như thế, lại bị anh tự tay đẩy ra xa.

Nghĩ một hồi lại không nhịn được mà khổ sở, hốc mắt cũng hơi nóng lên. Anh hít hít mũi, tránh đi ánh nhìn của Vương Nhất Bác, đi đến trước sofa.

"Ăn cơm ăn cơm, nói đến người khác làm gì."

"...Ừm."

Vương Nhất Bác mở nắp hộp cơm, hộp giữ nhiệt bốn tầng đựng đồ ăn, vừa mở ra hơi nóng liền bốc lên. Thịt bò hầm, cá chẽm hấp ớt, đọt mướp xào, còn có một phần xôi bát bảo, đều là những món ăn phổ biến trong bữa cơm tất niên ở quê Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác từng tâm tâm niệm niệm muốn 'tới cửa cậu hôn', nhưng Tiêu Chiến sống chết không cho, giờ lại hối hận không đưa Vương Nhất Bác về nhà gặp ba mẹ sớm một chút, không có cơ hội để cậu ăn món đặc sản do ba mẹ mình làm.

So với một bàn lớn của Thịnh Ký, mấy món ăn này trông có vẻ ít ỏi, Tiêu Chiến xoa xoa tay: "Thời gian có hạn, chỉ kịp làm những món này..."

"Đủ tốt rồi." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người một lát, mới nói: "Cùng ăn đi."

"Được nha, có rượu không?"

"...Còn uống nữa?"

"Vừa rồi chỉ mới uống một ly bia, không tính."

Người chủ động tìm rượu thông thường đều là vì muốn giải tỏa nỗi lòng. Vương Nhất Bác hai ngày nay vẫn luôn quan sát Tiêu Chiến, anh đột nhiên đến Giang Ninh, lại đột nhiên không rời đi, trước mặt vẫn luôn cố gắng lên tinh thần vui cười nói chuyện, nhưng quay lưng đi lại hiện ra thần sắc cô đơn.

Vừa rồi đối với Tina còn có vẻ đồng cảm như bản thân cũng bị như vậy mà đỏ mắt, tất cả những cảm xúc phức tạp này, đều có liên quan đến Đặng Chi Hồi sao?

"Anh xuống tầng lấy mấy lon bia nhé?" Tiêu Chiến lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cậu: "Ăn Tết nào có ai không uống rượu chứ."

Tựa hồ không có cách nào từ chối, hoặc cũng có thể là không muốn từ chối. Bỏ đi, thật ra Vương Nhất Bác cũng bị cảm xúc đè nặng trong lòng, vậy cứ bồi Tiêu Chiến uống chút đi.

Cậu lấy một chai Chivas trong ngăn tủ ở văn phòng ra: "Uống cái này được không?"

"Được." Mắt Tiêu Chiến sáng lên, nhận lấy chai rượu xoay xoay nhìn nhìn: "Lần này anh về, phát hiện em rất thích uống loại rượu này."

"Cũng tạm."

Quả thật như thế, năm đó Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác biến thành rượu và thuốc lá không lúc nào rời thân, ở nhà và văn phòng vẫn luôn để sẵn vài chai. Cũng không phải vì vị của nó ngon, chỉ là lần đầu tiên khi chính thức quen biết hồi Đại học, Tiêu Chiến say rượu rồi bổ nhào vào lòng cậu, mùi trên người anh chính là loại Chivas mà KTV thường bán này.

Chén rượu được rót vào một nửa chất lỏng màu nâu, Tiêu Chiến bưng lên, nhẹ giọng cười khẽ nói: "Trừ tịch vui vẻ, Nhất Bác."

"Trừ tịch vui vẻ."

Hai chiếc ly pha lê khẽ chạm vào nhau, Tiêu Chiến ngửa đầu một hơi uống cạn, Vương Nhất Bác muốn cản lại cũng không kịp nữa.

"Chậm một chút, đây không phải bia!"

"Mới ly đầu thôi mà, không cạn sao được? Tửu lượng của anh không thành vấn đề, yên tâm."

"....." Vương Nhất Bác nhớ lại lần trước ở đây, Tiêu Chiến cũng nói tửu lượng không thành vấn đề, kết quả nửa đêm...

Suy nghĩ trật đường, khiến cổ họng bốc hỏa nghẹn lại, cậu hắng hắng giọng, cởi chiếc nút trên cùng của áo sơ mi ra.

"Em mau lên đi, sao còn chưa uống?"

Không có cách nào, đành phải cạn cùng Tiêu Chiến, lúc rót thêm lần nữa, cậu chỉ dám rót cho anh đủ một ngụm.

"Nếm thử chút xem tay nghề của anh có bị mai một chút nào không." Tiêu Chiến cứ năm đũa thì có bốn đũa gắp cho Vương Nhất Bác, dán mắt nhìn cậu ăn xong lại hỏi: "Ngon không?"

"Ừm."

"Thật có lệ..."

Vương Nhất Bác buồn cười, thật muốn đưa tay chọc chọc lên hai má phồng phồng kia của anh.

"Cực kỳ ngon, thật đấy, ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn kia của Thịnh Ký."

"Xùy, khoa trương." Tiêu Chiến nói thế, nhưng lại không thể che giấu được nụ cười, tiếp tục gắp cho Vương Nhất Bác.

"Không cay quá chứ? Anh muốn giảm cay đi một chút, lại sợ không chính tông."

"Không có, vừa đủ."

Khả năng ăn cay Vương Nhất Bác sớm đã luyện được rồi, hiện giờ nói không chừng còn ăn cay hơn cả Tiêu Chiến nữa, ban đầu là vì muốn lấy lòng mà muốn ăn giống khẩu vị của Tiêu Chiến, về sau Tiêu Chiến rời đi rồi, không cần phải lấy lòng nữa, lại phát hiện mình rất thích ăn cay.

Tiêu Chiến đã đến thế giới của cậu, để lại ấn tượng rực rỡ nồng đậm khó phai, thế nên cậu không thể quay về thời điểm khi chưa yêu Tiêu Chiến được nữa.

Bỏ đi, đành nhận mệnh thôi.



Đồ ăn hết bảy phần vào bụng Vương Nhất Bác, rượu lại bảy phần vào bụng Tiêu Chiến.

Ăn xong hai người đều lười biếng dựa vào sofa, Vương Nhất Bác là vì quá no, Tiêu Chiến thì là vì say đến choáng váng.

"Lạnh không?"

"Vẫn ổn, có điều hòa..."

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã cởi áo vest ra đắp lên bụng anh, lại chỉnh sửa một chút, kéo từ ngực xuống đùi.

"Điều hòa không ấm áp thoải mái như ở Bắc Kinh, đắp chút đi, anh chắc chắn không mặc đồ Đông."

Tiêu Chiến đột nhiên bị hơi thở của Vương Nhất Bác quét qua, mặt bỗng nóng bừng lên: "Nói cứ như em cũng mặc vậy."

"Sức khỏe em tốt."

"Xem thường ai đó!"

Quả thực Vương Nhất Bác tuổi trẻ cường tráng, dù cách anh nửa cánh tay, hơi ấm vẫn cách không mà tỏa đến.

...Nếu khoảng cách nửa cánh tay này có thể tự động biến mất thì thật tốt.

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lúc mở mắt ra thấy Vương Nhất Bác đang cầm điện thoại nhắn Wechat cho ai đó.

Rượu làm tê liệt cảm giác đúng mực, Tiêu Chiến chua như giấm chậc lưỡi: "Đã trễ thế này rồi, ai vậy?"

"Mấy người Triệu phó tổng, ăn uống xong lại bắt đầu ra tiền tuyến điều chỉnh rồi, đang báo cáo tiến độ cho em."

Ò, là hiểu lầm, Tiêu Chiến ngây ngô cười hắc hắc, đêm giao thừa đó, lại phải làm việc theo lệnh của Đặng tổng, Vương Nhất Bác không thể bồi Long Nhụy được, chỉ có thể ở lại Dao Quang bồi anh.

"Mấy giờ rồi?"

"Sắp mười giờ."

"A!" Tiêu Chiến đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói chuyện lưỡi cũng líu lại: "Quảng trường Giang Ninh mười giờ có biểu diễn bắn pháo hoa!"

Vương Nhất Bác bỏ điện thoại xuống: "Muốn xem không?"

"Muốn!"

Giang Ninh tuy không lạnh như Bắc Kinh, nhưng đêm nay không quá bảy tám độ, Tiêu Chiến lại vừa uống rượu xong, không tiện ra ngoài hứng gió lạnh.

Vương Nhất Bác nghĩ cách: "Cửa sổ văn phòng em đối diện với quảng trường Giang Ninh, chuyển sofa lại gần đó, chúng ta cùng ngồi xem, được chứ?"

"Được nha!" Tiêu Chiến gật đầu thật mạnh, lập tức đứng dậy khom lưng muốn nhấc sofa lên, kết quả là đầu nặng chân nhẹ, ngã oạch một cái xuống.

Vương Nhất Bác quýnh quáng, buột miệng thốt lên: "Tổ tông, anh đừng nhúc nhích!"

"....." Tiêu Chiến ngồi dưới đất, ngơ ngác ngửa đầu: "Gì cơ?"

Vương Nhất Bác thở dài thật sâu, đỡ cánh tay Tiêu Chiến dìu anh ngồi lên ghế làm việc, sau đó kéo sofa đến điều chỉnh góc độ đối diện cửa sổ, cuối cùng mới thỉnh vị tổ tông này lên.

Tổ tông còn có thêm yêu cầu khác nữa: "Tắt đèn đi."

"....."

"Tắt đèn a, mở đèn làm sao xem pháo hoa được?"

Lại nữa, đành phải tuân mệnh thôi.

Văn phòng tối đi, chỉ còn lại ánh đèn nhàn nhạt từ trong khuôn viên chiếu vào. Lúc Vương Nhất Bác ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một nắm đấm.

"Biểu diễn pháo hoa sao còn chưa bắt đầu nữa..."

"Mười giờ mới bắt đầu, vẫn còn vài phút nữa."

"Vậy lại mở thêm một chai nữa uống đi."

"....."

Cậu nhìn ra được trong lòng Tiêu Chiến có chuyện cất giấu, thế nên mới tích cực uống rượu như thế. Vương Nhất Bác nguyện ý bồi anh uống một chút trong chừng mực, nhưng nếu thật sự chuốc say anh, vậy chính là rắp tâm bất lương.

...Cậu chỉ có thể bảo đảm bản thân ở trạng thái tỉnh táo, quản được chính mình không vượt rào, nếu uống nhiều quá, khó bảo đảm rượu sẽ biến cậu thành dạng gì.

Có lẽ thấy cậu ngồi bất động, Tiêu Chiến bất mãn chu môi lên: "Có phải em keo kiệt không thế, rượu ngon không nỡ mang ra?"

Cách thật gần, khi Tiêu Chiến quay sang cậu nói chuyện như thế hơi thở lập tức phả vào tai cậu, mê hoặc thần trí cậu.

"Tiêu Chiến, anh uống đủ nhiều rồi."

"Một chút thôi, chỉ uống thêm một chút nữa là được." Tiêu Chiến giữ cánh tay Vương Nhất Bác lắc lắc, ủy khuất vô cùng: "Có được không Nhất Bác, xin em đấy."

Chết mất. Cả thể xác và tinh thần Vương Nhất Bác đều phải chịu đựng khảo nghiệm song song, một mặt sợ anh uống say khó chịu, mặt khác lại cảm thấy một năm cũng chỉ có một đêm trừ tịch, phóng túng một chút cũng không xem là quá đáng đâu ha?

Thiên nhân giao chiến một hồi lâu, cuối cùng vẫn chịu không nổi đôi mắt lấp lánh ánh nước kia của Tiêu Chiến, cậu lại mở chai rượu mới.

"Anh chỉ có thể uống thêm non nửa ly nữa thôi."

"Được."



Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời, cái miệng nhỏ chu chu, Vương Nhất Bác cùng anh chậm rãi uống.

Đúng mười giờ, bên phía quảng trường Giang Ninh có động tĩnh, mấy quả pháo hoa lần lượt bay lên trời, bắt đầu màn biểu diễn.

Đúng lúc này Triệu phó tổng gửi đến một cái voice chat: [Tiểu Vương tổng, quá trình sản xuất thử lỗi hết thảy đều thuận lợi, dự kiến sáu giờ sáng có thể chính thức đưa vào sản xuất."

Vương Nhất Bác nhấn gửi lại một cái voice chat: [Vất vả rồi, sáu giờ tôi sẽ xuống nhà xưởng xem một chút.]

Tiêu Chiến nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mật độ pháo hoa dần tăng lên, màn đêm sáng sáng tối tối, tối đi trong một chớp mắt là để nghênh đón sự nở rộ lộng lẫy hơn.

"Nhất Bác, em yên tâm... Anh, anh sẽ giúp em, giúp em thực hiện tâm nguyện."

"Anh biết tâm nguyện của em là gì sao?"

"Đương nhiên biết." Tiêu Chiến quay mặt sang, ánh mắt mê man lại phá lệ nghiêm túc: "Nhất định sẽ thực hiện được."

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của anh, chầm chậm thở dài: "Khó đấy."

"Là rất khó, nhưng chỉ cần bước từng bước một, tâm nguyện lớn sẽ dần biến thành rất nhiều những tâm nguyện nhỏ, lại từng bước từng bước hoàn thành."

Vương Nhất Bác nhịn không được khẽ cười: "Phân nhỏ mục tiêu sao?"

"Đúng vậy!" Tiêu Chiến ngây ngô cười theo, ngón cái và ngón trỏ cùng đưa lên: "Hoàn thành một tâm nguyện nhỏ trước."

"Tâm nguyện nhỏ, anh cũng sẽ giúp em thực hiện sao?"

"Sẽ! Em nói đi, là gì vậy?"

Lời ước nguyện đêm trừ tịch nhất định sẽ linh nghiệm, quá mơ hồ sẽ không thú vị, vậy ước một cái có thể nắm trong tầm tay đi.

"Anh lại gần đây một chút, em nói cho anh nghe."

"Thần bí như vậy..." Tiêu Chiến cúi người, ghé tai đến bên miệng Vương Nhất Bác, nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai.

"Tinh Diệu và Nguyệt Thư, đừng đưa cho người khác."

Khoảnh khắc vô số ánh lửa bay lên không trung, hóa thành sợi vàng bay tứ tán chiếu sáng màn đêm, Tiêu Chiến trông thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi con ngươi sâu thẳm, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực.

"Sao lại không nói lời nào vậy, choáng sao?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác còn say lòng người hơn cả rượu, Tiêu Chiến thật sự chịu không nổi, đại não thiếu oxy đến mơ hồ, trán hạ xuống, chạm lên vai Vương Nhất Bác.

"Trước giờ... anh chưa từng muốn cho người khác."

"Ừm." Bàn tay lớn xoa xoa trên đầu, lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve: "Em biết."

Pháo hoa ngoài cửa sổ liên tiếp nở rộ, chiếu sáng bầu trời đêm còn chưa tối đi được mấy giây. Thời gian chia lìa lâu như thế, vậy mà cậu và Tiêu Chiến vẫn còn có cơ hội cùng ngồi với nhau đón đêm trừ tịch, cùng nhau thưởng thức một màn pháo hoa, thế là đủ rồi.

Người khác không biết quý trọng cũng không liên quan, cậu nguyện ý mãi mãi trở thành cảng tránh gió cho anh.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx