Chương 32 - Hơi ấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dây thòng lọng từng chút từng chút siết chặt, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy hít thở không thông, nỗi giày vò mỗi một giây đều bị chậm lại vô hạn, lại như sợ thời gian trôi qua quá nhanh.

"Tiêu Chiến?"

Chủ tịch lại gọi anh một tiếng, Đặng Chi Hồi cười nhạt nhìn anh, thần sắc chính là của người bề trên quyết giành chiến thắng.

Cổ họng Tiêu Chiến thít chặt, chật vật mới mở miệng thốt ra được một chữ 'Tôi', lại không biết phải nói thế nào. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, phải làm sao để Vương Nhất Bác tin anh, tin rằng Tinh Diệu Nguyệt Thư không phải anh giao cho Đặng Chi Hồi!

Đột nhiên, hình ảnh trên màn hình lớn bị chuyển, được thay bằng khuôn mặt tiều tụy của một người phụ nữ.

Mọi người trong phòng họp đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cô trông rất quen, lại không thể nhận ra là ai. Mấu chốt nhất chính là, người này sao lại xuất hiện trên màn hình, thiết bị trục trặc chỗ nào sao?

Hình ảnh cũng không phải chỉ là ảnh chụp, mà là video, người phụ nữ giơ chứng minh thư lên, giọng điệu nghẹn ngào: "Tôi dùng tên thật tố cáo."

Vừa mới nói xong câu này, đã có người nhận ra giọng cô: "Là Tina!"

Tina, thư ký trước kia của Đặng Chi Hồi.

Cô đã mất đi vẻ xinh đẹp thanh tú ngày xưa trong mắt mọi người, mặt mộc hai mắt sưng húp, tựa như gặp phải đả kích lớn cầu sinh trong tuyệt cảnh.

"Tôi dùng tên thật tố cáo, CMO Đặng Chi Hồi của FO Trung Ưu, lợi dụng chức vụ tạo áp lực, cưỡng ép tôi phải ủy thân với hắn, giờ tôi đã có thai, lại ép tôi phá thai từ chức."

Cả phòng họp đều ồ lên, mọi người ai nấy đều sợ ngây người, bao gồm cả Đặng Chi Hồi.

"Nói hươu nói vượn! Đây chính là bôi nhọ!"

Đặng Chi Hồi sắc mặt xanh mét, hiển nhiên không thể thở nổi, nhưng video là ghi hình từ trước, cũng không có người trước mặt để đối chứng, vì thế chỉ có thể liên tục nghẹn giọng lên án.

Vẫn là chủ tịch nhanh chóng ra quyết định, sai người tắt hệ thống đi. Tina biến mất khỏi màn hình, lời cô nói lại giống như ma chú kim cô, đâm thật trong lòng mỗi người.

Đặng Chi Hồi tận lực duy trì bình tĩnh, phòng họp không phải chỗ để thảo luận việc riêng tư, giải thích hay không giải thích, đều rất dở.

Huống chi với quản lý cao tầng mà nói, sự thật là thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là khống chế dư luận nguy hiểm.

Không ai còn lòng dạ nào nhớ đến Tinh Diệu Nguyệt Thư, cuộc họp kết thúc vội vàng, chủ tịch gọi riêng Đặng Chi Hồi đến văn phòng mình.



Vương Nhất Bác đang ở nhà máy Dao Quang ở Giang Ninh, dùng máy tính kết nối với hệ thống đám mây tham dự cuộc họp.

Trên màn hình, phần lớn các tư liệu của cuộc họp đều được hiển thị, bên góc trái là hình ảnh trong hội trường, Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế phía sau, bóng dáng chỉ lớn bằng một cái móng tay, thế nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến ánh mắt Vương Nhất Bác cứ luôn hướng về nơi đó.

Sau chuyện đêm giao thừa, cậu càng thêm kiên định tâm ý, muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến từ từ mưu tính. Nhưng khi Tinh Diệu Nguyệt Thư xuất hiện trên màn hình, cậu tựa như bị hiện thực hung hăng tát cho một cái thật mạnh.

Rõ ràng Tiêu Chiến đã nói với cậu, trước giờ chưa từng muốn giao cho người khác. Cậu không thể chấp nhận nổi chuyện Tinh Diệu Nguyêt Thư được công bố từ miệng người khác, đặc biệt người này còn là Đặng Chi Hồi.

Chủ tịch hỏi Tiêu Chiến: "Đây là cậu thiết kế cho Sun sao?"

Khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác thật không có tiền đồ mà khẩn trương, cậu biết rõ mình vẫn ở vị trí được chọn, thế nhưng vẫn không dám nắm chắc mười phần với câu trả lời của Tiêu Chiến, thậm chí theo bản năng còn không muốn nghe.

Nếu trong thời gian nghỉ Tết Tiêu Chiến đổi ý, mang bản vẽ giao cho Đặng Chi Hồi thì phải làm sao? Cậu còn có thể làm sao được?

Không biết là may mắn hay vận rủi mạnh hơn, video của Tina cắt ngang câu trả lời của Tiêu Chiến, dời đi sự chú ý của mọi người. Cô tự tố cáo nói có quan hệ không chính đáng với Đặng Chi Hồi, tạm thời bất kể là thật hay giả, trước có thiên kim của Hoàng đổng giờ lại có Tina, có thể tưởng tượng Tiêu Chiến phải chịu đả kích rất lớn.

Vậy nên làm gì bây giờ?

Cả đầu óc và trong lòng đều rối loạn, Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc, tập trung suy nghĩ trong làn khói lượn lờ.

Tuy đã quyết ý bước về phía trước cho dù có là vực sâu cũng không sợ hãi, thế nhưng tư vị rơi xuống nơi sâu thẳm không thấy đáy cũng không dễ chịu, bởi không biết khi nào sẽ tan xương nát thịt.

Hút xong điếu thuốc thứ ba, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Chiến. Trước khi Tiêu Chiến chính miệng phán quyết cậu đã bị loại trừ, cậu vẫn không cách nào hết hy vọng.

Gọi rất nhiều lần không ai nhận, Vương Nhất Bác có chút bất an, đổi lại gọi cho Bạch Tiều.

Bạch Tiều vừa nhận điện thoại liền nói: "Tiểu Vương tổng, vừa rồi cậu có tham dự đúng không? Đúng là tin tức lớn!"

Vương Nhất Bác ngắt lời: "Bạch Tiều, Tiêu Chiến đâu?"

"Tiêu Chiến? Mấy phút trước anh ấy mới đến tìm tôi, sau đó thì đi ra ngoài rồi."

"Đi ra ngoài? Đi đâu?"

"Không biết, có điều dáng vẻ trông rất sốt ruột."

Vương Nhất Bác trầm ngâm, lúc này lại chạy ra ngoài...

"Anh ấy tìm anh làm gì?"

"À à đúng rồi, anh ấy gửi cho tôi một tấm ảnh, bảo tôi lên mạng tìm kiếm xem có thể tìm được là bệnh viện nào không?"

Bạch Tiều vừa nói vừa gửi bức ảnh cho Vương Nhất Bác, trong ảnh có một chiếc bàn tròn và mấy chiếc ghế mây, trên mặt bàn bày một bình phong lan, trên tường còn treo tranh sơn dầu phong cảnh Bắc Âu: "Nhìn không giống trong bệnh viện lắm."

Bệnh viện... Tina có thai... Vương Nhất Bác chợt xâu chuỗi các đầu mối, nếu muốn làm sáng tỏ video tố cáo Đặng Chi Hồi, tìm được Tina là chuyện quan trọng nhất, rất có thể Tiêu Chiến đi tìm Tina, mà tấm ảnh kia chính là manh mối.

Đã thế này rồi, Tiêu Chiến vẫn còn để ý đến Đặng Chi Hồi như thế sao?

Đè xuống nỗi chua xót dâng lên trong ngực, Vương Nhất Bác ổn định tinh thần: "Bạch Tiều, anh lập tức tra theo yêu cầu của Tiêu Chiến, nếu nhân lực không đủ, vậy gọi cả bọn Tôn Mạc hỗ trợ."

Bạch Tiều rốt cuộc ý thức được nhiệm vụ Tiêu Chiến giao cho mình rất quan trọng, vội vàng đồng ý.

"Tiểu Vương tổng, vậy còn cậu?"

"Tôi lập tức bay đến Bắc Kinh."



Hạ cánh xuống Bắc Kinh đã là gần chập tối, Vương Nhất Bác cả đường lo lắng, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc. Cũng không phải vì tin tưởng nhân phẩm của Đặng Chi Hồi, mà theo ý kiến của cậu, Đặng Chi Hồi không phải người có tâm tư sâu kín giỏi giấu giếm, hắn thiên vị Tiêu Chiến rõ ràng, sao có thể giấu được Tina cho đến tận bây giờ?

Xuống máy bay mở điện thoại lên, nhận được tin nhắn Bạch Tiều gửi đến, khu vực được chụp trong bức ảnh, đến từ bệnh viện phụ sản An Kỳ. Đây là bệnh viện phụ sản tư nhân, đúng lúc cách sân bay không quá xa.

Vương Nhất Bác gọi xe chạy đến nơi, điện thoại của Tiêu Chiến vẫn không có người tiếp. Hot search trên mạng bắt đầu lên men, cho dù trong cuộc họp chủ tịch đã yêu cầu phải giữ kín, nhưng số người tham dự tại hiện trường và qua mạng lên đến mấy chục, căn bản không cách nào che giấu được.

Đề mục video tố cáo của Tina được ghim trên top, ngoài ra còn có một cư dân mạng vô danh cung cấp một bức ảnh khác, cho thấy trong lúc nghỉ Tết Tina từng hẹn gặp Đặng Chi Hồi, hai người cùng ăn cơm, có thể nói chính là một chiếc búa tạ.

Tin tức về quan hệ bất chính của lãnh đạo doanh nghiệp lớn trước nay đều rất được quần chúng ăn dưa yêu thích, cư dân mạng tìm hiểu thông tin của Đặng Chi Hồi, phát hiện từ sau khi tốt nghiệp Tina đã làm thư ký cho hắn. Thư ký cùng quản lý cấp cao, quan hệ của hai người này đương nhiên khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người, mà gần đây nghe đồn, họ Đặng đang hẹn họ với thiên kim của đổng sự. Sau một hồi trinh thám đưa ra kết luận mà quần chúng nghe ngóng rất thích: Đặng muốn trèo lên cành cao, thế nên mới đá tình nhân cũ đang mang thai, từ đó vì yêu sinh hận mà tố cáo.

Chuyện bịa như thật còn có bằng chứng, Vương Nhất Bác càng xem càng lo lắng cho Tiêu Chiến, sợ anh sẽ vì Đặng Chi Hồi mà khổ sở, càng sợ anh sẽ bị cuốn vào cái bẫy mà người khác giăng ra cho Đặng Chi Hồi.



Một tòa nhà thấp thoáng trong một mảng xanh rộng lớn, đài phun nước phía trước tòa nhà nhảy múa theo tiếng nhạc, bồn hoa mai vàng tỏa hương thơm ngát, nếu không biết trước đây là bệnh viện An Kỳ, còn tưởng là khu du lịch nào đó.

Vương Nhất Bác không có lòng thưởng thức, vừa xuống xe liền rảo bước thật nhanh vào khu vực phòng khám, hai nhân viên trước quầy nhiệt tình tiếp đón.

"Tiên sinh, có thể giúp gì được cho ngài?"

"Ở chỗ này của các cô có một thai phụ tên là Lý Thiên Na không?"

Nhân viên tiếp tân khó xử: "Thực xin lỗi, thông tin bệnh nhân của chúng tôi phải bảo mật, nếu ngài đến thăm, vậy xin hãy liên lạc với cô ấy."

Vương Nhất Bác mở một bức ảnh của Tiêu Chiến trong điện thoại ra: "Vậy anh ấy có tới đây không?"

Gương mặt này của Tiêu Chiến, chỉ cần gặp một lần thì rất khó quên.

"A..." Quả nhiên có một người trong đó nói: "Khoảng nửa tiếng trước, lúc thay ca hình như có thấy người này đi về khu nằm viện."

"Cảm ơn."

Có được tin tức quan trọng rồi, Vương Nhất Bác lập tức chạy đến khu vực nằm viện. Nhưng tòa nhà tám tầng, mỗi một căn phòng đều đã xem qua, đều không thấy bóng dáng Tiêu Chiến hay Tina đâu cả.

Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, Vương Nhất Bác đã không còn để bụng Tiêu Chiến vì Đặng Chi Hồi làm chuyện gì nữa, chỉ cần có thể gặp được anh, xác nhận anh bình an vô sự, cậu sẽ giúp Tiêu Chiến cùng tìm Tina.

Vương Nhất Bác dựa vào thang máy nghỉ lấy hơi một chút, nói tình hình cho Bạch Tiều xong, sau đó định quay về tầng một tìm từng tầng lần nữa.

Lúc này một cánh cửa thang bộ mở ra, một người phụ trách dọn vệ sinh đi ra, lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác nói cậu nhường đường một chút.

"Đợi một chút." Vương Nhất Bác ngẩn người gọi anh ta lại, chỉ vào tấm biển hướng dẫn bị gãy trên nắp thùng rác, hỏi: "Đây là gì vậy?"

Nhân viên vệ sinh tựa hồ vì chuyện này mà tức giận: "Trên sân thượng đang rào lại để thi công, tấm biển cấm để ở cửa thang không biết bị ai dẫm gãy."

Suy nghĩ chợt động, Vương Nhất Bác xoay người đẩy cửa thang bộ ra, thang máy chỉ có thể lên được đến tầng tám, thang bộ vẫn có thể tiếp tục đi lên trên.

Vương Nhất Bác theo thang bộ đi lên, sau khi đến tầng chín trong thang bộ không có cửa sổ nữa, ánh đèn cũng tối, lẽ ra thường ngày không có ai đến đây.

Nhịn không được mà hồ nghi, nếu cậu còn đi tiếp, có phải chỉ lãng phí thời gian hay không?

Vương Nhất Bác lại gọi cho Tiêu Chiến lần nữa, không hề ôm chút hy vọng nào, nhưng đồng thời với tiếng chuông vang lên bên tai, còn mơ hồ truyền đến tiếng nhạc chuông.

Tim lập tức tăng tốc, Vương Nhất Bác bước lên bậc thang, tiếng nhạc càng lúc càng rõ, lên đến tầng mười, trước mắt xuất hiện một cánh cửa sổ bị hỏng, cửa gỗ rớt xuống đất, một chiếc điện thoại đang đổ chuông.

Cậu nghe rõ tiếng nhạc.


"Forever love

Forever love

Anh chỉ muốn dành cả đời này để yêu em

Từ đây về sau

Em sẽ là tất cả

Lý do của Hạnh phúc."


Mà cái tên hiển thị người gọi tới trên màn hình, là Vương Nhất Bác.

Đây là điện thoại của Tiêu Chiến. Cậu từng nghe thấy người khác gọi điện thoại đến cho Tiêu Chiến, tiếng chuông đều là tiếng chuông mặc định của hệ thống.

Tiêu Chiến đặt riêng nhạc chuông cho cậu, Tiêu Chiến đăng bài hát này lên vòng bạn bè.

Rất nhiều ý niệm mơ hồ dần dệt thành tấm lưới, chỉ là Vương Nhất Bác không có thời gian nghĩ kỹ, cậu kéo cánh cửa gỗ ra, gió lạnh từ sân thượng thổi vào, Vương Nhất Bác bị cảnh tượng đột ngột đập vào mắt làm cho sợ đến mức toàn thân lạnh lẽo.

Nhìn lại một cái, bên cạnh sân thượng, một bóng dáng đang nhào ra khoảng không bên ngoài, đang bị thứ gì đó kéo xuống. Nửa người anh đều đã nhoài ra ngoài, nếu còn tiến thêm một bước, trọng tâm không còn chắc chắn sẽ rơi xuống khỏi sân thượng.

"Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác không màng tất cả vội chạy tới, cùng lúc đó, một người khác đội mũ đeo khẩu trang thoáng đối mặt với cậu, đi vào trong cầu thang. Nhưng cậu không quản được chuyện gì khác, nhào đến sau Tiêu Chiến ôm lấy eo anh, ngăn anh trượt thêm xuống dưới.

"Nhất, Nhất Bác." Tiêu Chiến không biết đã kiên trì được bao lâu rồi, nói chuyện cũng chật vật: "Cứu... Cứu Tina."

Cả người Tina lơ lửng giữa không trung, đã rơi vào hôn mê, hoàn toàn chỉ nhờ vào Tiêu Chiến đang nắm chặt lấy cổ tay cô mà chưa rơi xuống.

Hai người đàn ông trưởng thành, kéo một phụ nữ lên căn bản không phải vấn đề, nhưng giờ phút này Tiêu Chiến gần như đã không còn sức lực, Vương Nhất Bác cũng vì kinh hoảng mà cả người cứng đờ, không dùng được bao nhiêu lực.

Nếu còn giằng co thêm nữa, Vương Nhất Bác chỉ sợ đến cả Tiêu Chiến cũng không thể cứu được.

"Tiêu Chiến, anh buông tay ra đi!"

"Không..."

Tiêu Chiến quyết ý cố chấp, Vương Nhất Bác biết không thể thuyết phục được anh, đành nén lại nỗi kinh hãi, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

"Tiêu Chiến, em đếm một hai ba, chúng ta đồng thời cùng dùng sức, kéo Tina lên nhé."

Tiêu Chiến đã không thể nói thành lời được nữa, nhưng Vương Nhất Bác đã thấy anh gật đầu rồi.

Cơ hội chỉ có một lần, nếu hai người phối hợp không tốt, rất có thể sẽ bị lực phản kéo xuống. Nhưng thời điểm khẩn cấp cũng không quản được nhiều đến vậy, ý niệm duy nhất của Vương Nhất Bác, là bất kể thế nào cũng nhất định không thể buông Tiêu Chiến ra.

"Một."

"Hai."

"Ba."

Khoảnh khắc đếm đến 'Ba', Vương Nhất Bác dùng toàn lực ôm Tiêu Chiến kéo về phía sau, Tiêu Chiến cũng dùng hết chút sức lực cuối cùng nhấc hai cánh tay lên, sau đó toàn thân nhẹ nhàng, Tina đã được họ kéo về sân thượng.

Tuy người vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng hẳn là không có trở ngại gì.

Sống sót sau tai nạn, Vương Nhất Bác hai tay chống gối, há miệng thở dốc. Tiêu Chiến cả người mềm nhũn, ngồi dưới đất nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn cậu.

"Nhất Bác..."

Bực bội tức giận bắt đầu lan ra trong thân thể, Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp phát điên luôn rồi, không dám tưởng tượng nếu cậu không đến kịp, Tiêu Chiến sẽ xảy ra chuyện gì.

Muốn chất vấn anh vì sao nhất định cứ phải đặt cả bản thân vào hiểm cảnh, để ý Đặng Chi Hồi đến thế sao? Nhưng Tiêu Chiến lại vô cùng đáng thương mà nhìn cậu, khiến cậu gì cũng không thể hỏi được ra miệng, nôn nóng lo sợ cả người cũngkhông có chỗ phát tiết.

Cuối cùng chỉ có thể móc bao thuốc ra, ngón tay run rẩy bật lửa, tránh xa Tiêu Chiến vài bước, liên tiếp hút mấy hơi thật sâu.

"Nhất Bác, em đừng không để ý đến anh." Tiêu Chiến cố gắng đứng dậy, đi đến sau lưng cậu, giọng nghẹn ngào: "Anh còn tưởng rằng, sẽ không được gặp lại em nữa."

Nơi cứng rắn cuối cùng còn sót lại trong lòng, cũng biến thành cát mịn phiêu tán.

Nếu cậu đến muộn một phút, vậy sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại Tiêu Chiến được nữa.

Vương Nhất Bác không cách nào khắc chế, cũng không muốn khắc chế thêm nữa, cậu bỗng ném điếu thuốc xuống, quay người lại, một tay nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến kéo anh sát vào người mình, tay kia vòng ra sau đầu anh, ấn anh lại hôn lên.

Môi chạm môi, xúc cảm có chút lành lạnh, lại khiến ngọn lửa xâm lược hừng hực thiêu đốt. Đầu lưỡi Vương Nhất Bác từ khe hở môi răng vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên của Tiêu Chiến xâm nhập vào trong, quấn lấy mềm mại ướt nóng, hung hăng liếm mút, dây dưa thật sâu.

Hơi thở giao hòa kích hoạt nhịp tim cuồng loạn, cuối cùng cậu cũng đã rõ rồi, thuốc lá không thể giải được nôn nóng của cậu, chỉ có Tiêu Chiến mới có thể.

"Tiêu Chiến, trở lại bên em đi." Môi răng khắng khít, Vương Nhất Bác lẩm bẩm khẩn cầu: "Để em chăm sóc anh, nhé?"

Dâng ra trái tim hèn mọn nhất, cầu được anh thương hại, cầu anh cho phép mình chăm sóc, không muốn giao anh cho bất kỳ kẻ nào nữa.

Cơ thể Tiêu Chiến khe khẽ run rẩy, không biết là vì kinh hãi bởi nụ hôn bất ngờ, hay là bị lời thổ lộ này dọa sợ.

"Em..."

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, lần nữa xâm nhập khoang miệng anh, phong kín câu trả lời của anh. Cho dù chỉ có một nửa cơ hội nghe thấy đáp án ngoài mong muốn, vậy hãy để đáp án đến trễ một chút đi.

Tiêu Chiến vốn dĩ không còn chút sức lực, bị cậu mạnh mẽ cướp lấy như thế, càng cảm thấy thiếu oxy hơn, bất tri bất giác cả người đều dựa vào người Vương Nhất Bác, bị giữ chặt eo, cuốn vào ngực cậu hôn rồi lại hôn.

Dừng không nổi, cũng không ai nguyện ý dừng lại.

Triền miên ôm hôn khiến gió trên sân thượng không còn lạnh nữa, hơi nóng trào dâng trong huyết mạch, thiêu đốt hai trái tim liền kề không chút khoảng cách.

Mãi cho đến khi môi và lưỡi Tiêu Chiến đều không thể chịu đựng nổi nữa, Vương Nhất Bác mới lui lại một chút, ôm mặt anh, trán kề trán.

"Vừa rồi nói gì?" Tim đập như điên, rõ ràng khẩn trương đến muốn mạng, lại dù chết cũng vẫn cố gắng chống đỡ: "Nghĩ cho thật kỹ, anh chỉ có một cơ hội để từ chối em."

Quyền lựa chọn đã được giao vào tay Tiêu Chiến, giờ cậu chỉ còn đợi anh tuyên án sống chết.

Tiêu Chiến nhệch miệng, nhìn khẩu hình không giống muốn đáp 'Được', Vương Nhất Bác bỗng như rơi vào hầm băng, cho rằng ngày chết đã đến rồi.

Lại nghe thấy anh ủy khuất nói: "Vị thuốc lá đắng quá..."

Nháy mắt vạn vật xuân về, Vương Nhất Bác sửng sốt, trong mắt toát ra mừng rỡ như điên, ôm Tiêu Chiến vào lòng siết thật chặt.

"Không hút nữa, tổ tông, về sau em sẽ không hút nữa."

"Nhưng em hút thuốc quá nhiều... Có thể cai được sao?"

"Có thể!"

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghiện bất kỳ thứ gì, cho dù là thuốc lá cũng thế, muốn hút thì hút, muốn cai thì cai. Chỉ có với Tiêu Chiến, từ sau khi anh rời đi, muốn hận cũng không thể hận, muốn quên lại chẳng thể quên.

Tình yêu dành cho Tiêu Chiến sớm đã dung nhập vào cốt tuỷ, cũng giống như nhịp đập bản năng của con tim.

Ánh hoàng hôn nơi chân trời xa xăm đã lặn đi một nửa, cậu thiếu chút nữa đã rơi vào tận thế, là Tiêu Chiến mang hơi ấm đến cứu rỗi cậu, mang cậu trở về nhân gian.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx