Chương 5 - Thân - sơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau, Tiêu Chiến lại lần nữa bước vào phòng họp của Dao Quang, chính thức trình bày phương án thu mua với tất cả các quản lý cấp cao. Mọi người vẫn không cho anh sắc mặt tốt gì, nhưng lần này có Vương Nhất Bác tọa trấn ở đó, cũng không ai có ý kiến gì.

Ngoài những điều khoản giống như bình thường, điểm quan trọng nhất của phương án thu mua chính là, Trung Ưu yêu cầu cổ phần có quyền kiểm soát Dao Quang 100%, mức giá đưa ra không quá cao, nhưng tương đối phù hợp, hứa hẹn sẽ không sa thải những công nhân viên của Dao Quang, sẵn lòng giữ những người muốn ở lại, hợp đồng lao động chuyển sang cho Trung Ưu, lương thưởng phúc lợi theo chế độ của tập đoàn, người đang hưởng mức cao hơn sẽ không giảm xuống, người nhận mức thấp hơn sẽ được tăng thêm.

Nhưng Tiêu Chiến cũng ăn ngay nói thật: "Tập đoàn lớn muốn sáp nhập một công ty bên ngoài, khả năng cao là đội ngũ ban đầu sẽ không thể còn tiếp tục kề vai sát cánh, HR đã trao đổi kế hoạch với tôi, những công nhân viên thuộc dây chuyền sản xuất có thể giữ lại nguyên trạng, nhưng đội ngũ quản lý sẽ phải phân đến nhiều bộ phận khác nhau, giữ những vị trí khác nhau ở tập đoàn."

Nói cách khác, bọn họ không cách nào tiếp tục cùng nhau làm việcnữa, không cách nào ở lại hoàn cảnh quen thuộc, thậm chí có thể sẽ bị điều đến thành phố khác.

"Đương nhiên, người không chấp nhận được mà muốn từ chức, Trung Ưu sẽ bồi thường N+2."

Trình bày xong phương án, mọi người có mặt trong phòng họp đều không tránh khỏi có chút lo sợ. Cho dù đây đã là điều kiện tốt nhất mà Tiêu Chiến có thể an trí, thế nhưng để dung nhập được vào một tập đoàn lớn, nói dễ hơn làm, bị xa lánh, bị gạt ra ngoài lề là kết cục có thể dự đoán được.

Giữa những lời thì thầm nhỏ to trong phòng, Vương Nhất Bác đứng lên, đi đến trước bàn hội nghị, mặt hướng về phía đội ngũ quản lý.

"Dao Quang đi đến ngày hôm nay, ba tôi và tôi đều không thể trốn tránh trách nhiệm." Từng câu từng chữ đều chạm vào tim mỗi người: "Ba tôi đã không còn nữa, tôi muốn thay mặt ông ấy, thay mặt chính mình, gửi lời xin lỗi đến mọi người."

Vương Nhất Bác cúi người thật sâu.

Triệu phó tổng nghẹn ngào: "Tiểu Vương tổng, ngài đừng nói vậy..."

"Đúng vậy, ngài và lão Vương tổng đều đối xử với chúng tôi cực kỳ tốt rồi."

"Chúng tôi chưa bao giờ trách ngài, Dao Quang là nhà của chúng tôi, chỉ là chúng tôi có chút khổ sở..."

Tiêu Chiến đứng bên cạnh cậu, hốc mắt đỏ hoe. Nếu có thể, anh cũng muốn cùng Vương Nhất Bác cúi một cúi này.

"Lúc trước là ba tôi ra quyết sách sai lầm, bỏ lỡ thời cơ đầu tư kỹ thuật tân tiến cho Dao Quang, mới khiến chúng ta bị thị trường và người tiêu dùng bỏ rơi." Vương Nhất Bác đứng thẳng dậy, cậu hoàn toàn không hề làm ra vẻ, mà giống như tự kiểm điểm hơn: "Trung Ưu là công ty đầu ngành của ngành sản xuất, năng lực nghiên cứu phát minh và hệ thống quản lý đều vượt rất xa Dao Quang, tôi thật lòng hy vọng mọi người có thể học tập và cống hiến ở nền tảng mới, lần nữa đạt được sự phát triển."

"Tiểu Vương tổng, vậy còn ngài thì sao?"

"Tôi định dừng lại một thời gian, nhân cơ hội này suy nghĩ lại về tương lai, mọi người không cần lo lắng cho tôi."

Tài sản của Dao Quang bao gồm thương hiệu, dòng sản phẩm, nhà xưởng, thiết bị sản xuất và kênh tài nguyên Giang Ninh, một khi thu mua thành công, hết thảy những thứ này đều không còn thuộc về Vương Nhất Bác nữa.

Tuy trong suốt cuộc họp cậu vẫn luôn thể hiện thật bình tĩnh, nhưng Tiêu Chiến biết, Dao Quang gần như là người bạn cùng lớn lên với cậu, hiện giờ lại muốn cậu phải hoàn toàn dứt bỏ, sao có thể không khổ sở cho được?



Họp xong quay về khách sạn, Tiêu Chiến báo cáo tình hình với Đặng Chi Hồi.

"Em làm rất tốt, Tiêu Chiến, kim ngạch thu mua vừa vặn nằm trong tầm giá giới hạn của hội đồng quản trị, mấy lão gia hỏa kia cũng không dám viện cớ nữa."

"Đặng tổng, công nhân viên của Dao Quang..."

"Chuyện đã đồng ý với em, anh chắc chắn giữ lời, nội trong tuần này kế hoạch an trí sẽ được thông qua." Đặng Chi Hồi cười cười: "Nói không chừng còn có thể cho em thêm vài kinh hỉ nữa đó."

Kinh hỉ, có lẽ cũng không ngoài tiền bồi thường cao hơn một chút. Trong tình huống thế này, đây chính là điều duy nhất mà anh có thể cố gắng tranh thủ thay Vương Nhất Bác.

"Đặng tổng, cảm ơn ngài."

Cúp điện thoại xong, Tiêu Chiến như thể mất hết sức lực mà ngã người lên giường. Đại diện Trung Ưu đến bàn chuyện thu mua là anh, cũng đã thật sự đạt được kế hoạch, thế nhưng cảm thấy mất mát không nỡ cũng là anh.

Trời lại bắt đầu đổ mưa, mưa ở Giang Ninh không dễ chịu như mưa ở phương Bắc, luôn không nhanh không chậm mà tới, thấm đẫm hơi ẩm vào lòng người.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác giờ đang làm gì vậy?

Lúc Vương Nhất Bác khổ sở, nhất định không muốn thấy anh. Tiêu Chiến biết rõ như thế, nhưng nghĩ đến Vương Nhất Bác đang một mình lặng lẽ âm thầm khổ sở, anh cảm thấy tim mình cũng nát tan.



Trời tối, Tiêu Chiến nắm điện thoại trằn trọc bất an, tin nhắn gửi cho Vương Nhất Bác vẫn không nhận được hồi đáp.

Chờ đến tám giờ, anh rốt cuộc nhịn không được, thay quần áo ra ngoài, mua hai phần cháo hải sản mang đi trước, sau đó mới gọi taxi đến Dao Quang.

Xuống xe ngẩng đầu nhìn lên, văn phòng của Vương Nhất Bác ở trên lầu quả nhiên vẫn sáng đèn. Bảo vệ ở cổng đã nhận ra anh, nghe anh nói mang cơm đến cho Vương Nhất Bác, kiểm tra chứng minh thư xong thì để anh vào trong khuôn viên.

Công nhân viên đều đã tan làm, đại sảnh trống vắng, không ai có thể quẹt thẻ cho anh, Tiêu Chiến lại gửi một cái Wechat: [Vẫn còn tăng ca sao?], Vương Nhất Bác vẫn không trả lời.

Phải làm thế nào mới được? Bước qua cửa kiểm soát trước sảnh thang máy, nhớ đến ngày đầu tiên đến đây Bạch Tiều đã từng thử dùng vân tay mở khóa, đương nhiên mở không ra.

Nhân viên đã nghỉ việc hẳn là đều bị xóa dấu vân tay, thế nhưng có lẽ hôm nay đầu óc Tiêu Chiến không tỉnh táo, ôm tâm thái 'tự rước lấy nhục' mà đặt ngón cái lên, chờ đợi tiếng cảnh cáo không phù hợp.

'Tích' một tiếng, kiểm soát chuyển màu xanh, giọng AI vang lên: "Chào buổi tối."

Tiêu Chiến ngây người, quên cả phản ứng. Thời gian thông hành kết thúc, soát cửa lần nữa khóa lại, anh lại ấn thử một lần.

"Chào buổi tối."

Vì sao vân tay của anh vẫn còn dùng được...

Đi thang máy đến lầu sáu, đèn đóm tắt hết khiến khu vực làm việc của nhân viên tối đen một mảng, chỉ còn lại đèn khẩn cấp ở dưới chân. Cửa văn phòng của Vương Nhất Bác đóng chặt, nhưng dưới kẹt cửa vẫn có ánh đèn lọt ra.

Tiêu Chiến bước đến, thảm trải sàn giấu đi tiếng bước chân.

'Cốc cốc.'

Anh giơ tay lên gõ cửa, lúc cố chấp gõ đến lần thứ ba, cuối cùng cửa cũng 'cách' một tiếng mở ra, bóng người bên trong cánh cửa ngược sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự bất ngờ trên mặt cậu.

"Nhất Bác..."

Giọng Tiêu Chiến thật nhẹ, như thể sợ quấy nhiễu cậu. Ban ngày mở họp gọi một tiếng 'Vương tổng', nhưng ít ra khi ở chỗ không có ai khác, anh vẫn muốn gọi tên cậu.

Chỉ một cái chớp mắt, thần sắc Vương Nhất Bác khôi phục như thường: "Sao anh lại đến đây?"

Nhưng ít nhất không phải là 'phiền chán', chỉ thế thôi cũng đã khiến Tiêu Chiến vô cùng thỏa mãn rồi.

Lần trước đến đây, Tiêu Chiến không được phép bước vào. Anh vốn không dám đề ra yêu cầu này, nhưng dấu vân tay ở cửa kiểm soát lầu một tựa như một liều adrenaline vừa được chích vào, khiến người sắp chết lại có thể lập tức nhảy nhót.

Vương Nhất Bác không nói 'Có thể', mà chỉ yên lặng xoay người trở về sau bàn làm việc, Tiêu Chiến trực tiếp xem đó chính là tín hiệu ngầm đồng ý, sau khi bước vào thì trở tay đóng cửa lại.

Lúc này mới phát hiện, trong tay Vương Nhất Bác cầm một chiếc ly pha lê, bên trong chứa đầy chất lỏng trong trẻo màu nâu. Mà trên bàn đặt một chai Chivas, rượu đã vơi đi một nửa.

"Em chắc chắn chưa ăn cơm, bụng rỗng uống rượu sao được!" Tiêu Chiến xách túi đồ ăn để lên bàn làm việc, lấy hộp cháo ra: "Nhân lúc còn nóng ăn mấy miếng đi, ăn xong lại uống."

Không đợi Vương Nhất Bác cự tuyệt, anh chỉ lo tự mình ngồi xuống một bên khác của bàn làm việc, đẩy một hộp cháo qua: "Cháo gà cồi sò nhung nấm hương, nhiều hành nhiều rau thơm, món mà em thích nhất."

Thấy cậu chỉ nhìn mình chằm chằm bất động, Tiêu Chiến thuận tay mở luôn muỗng đũa ra, những chi tiết nhỏ này, trước kia đều là Vương Nhất Bác làm cho anh.

"Thất thần làm gì, ngồi xuống đi nào, xem như ăn cùng anh chút, anh cũng chưa ăn cơm chiều đâu."

"...Cảm ơn."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, chén rượu tạm thời đặt sang một bên, cúi đầu ăn cháo.

Tiêu Chiến nào có tâm tư thật sự ăn uống, lén ngước mắt trộm quan sát người đối diện. Ánh đèn dừng trên người cậu, bờ vai vẫn luôn đĩnh bạt bỗng có chút cô đơn.

Lòng không khỏi nhũn ra, từ lúc họp xong cậu vẫn luôn nhốt mình trong văn phòng sao?

"Rượu này trông có vẻ không tồi, anh uống cùng em một ly nhé?"

Ngữ khí là dò hỏi, chẳng qua Vương Nhất Bác có đáp hay không cũng không thành vấn đề. Tiêu Chiến cầm chiếc ly không lên rót nửa ly rượu, vươn tay qua bàn làm việc.

Một lúc lâu sau, thấy người không có ý muốn cụng ly với mình, lại như thể muốn vãn hồi tôn nghiêm, tự mình uống một ngụm lớn. Quả thật, ý nghĩa của việc cụng ly là chúc mừng, là an ủi, thế nhưng cái nào trong số đó cũng không hề thích hợp xảy ra giữa anh và Vương Nhất Bác.

"Wa, cay quá." Tiêu Chiến nhăn nhăn mặt: "Anh vẫn thích uống có thêm Sprite hơn."

Vương Nhất Bác liếc anh một cái: "Dựa vào tửu lượng kia của anh sao."

"Tửu lượng của anh cũng tạm đi, chắc chắn tốt hơn nhiều so với trước kia, cùng em uống một chút không thành vấn đề."

"Uống say đừng mong tôi đưa anh về."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu đáp lời anh rồi, tuy rằng nghe qua thật giống như đang trào phúng, nhưng Tiêu Chiến vẫn rất vui. Uống hết một ly, lại chủ động rót thêm cho mình.

Gom đủ can đảm rồi. Tiêu Chiến mới nhấp nhấp môi: "Kỳ thật, anh vẫn luôn muốn nói một câu xin lỗi với em."

"...Không có gì cần phải xin lỗi, sắp xếp cho công nhân viên thật sự là điểm khó của tôi, xem như anh đã giúp tôi chuyện này." Vương Nhất Bác chủ động cụng ly với Tiêu Chiến: "Cảm ơn."

Rượu từ cay biến thành đắng, tràn khắp lồng ngực. Thật ra bản thân Tiêu Chiến cũng nói không rõ, lời xin lỗi này đến tột cùng là muốn nói cho chuyện nào, là ba năm trước đây bỏ đi, hay là chuyện thu mua hôm nay?

"Nhất Bác... Tiếp theo em có kế hoạch gì không?"

"Lúc họp đã nói rồi, nghỉ ngơi một thời gian đã."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Chọn một chuyên ngành sản xuất đi du học, từ từ rồi nghĩ kỹ đi."

Tim chợt cứng lại: "Em muốn đi sao?"

"Ừm."

"Khi nào?"

"Qua một thời gian nữa đi, bán giao Dao Quang xong, apply trường cũng cần có thời gian."

"Vậy ư..."

Kỳ thật không phải anh không nghĩ đến khả năng này, thậm chí còn từng tự an ủi mình rằng, chuyện này, với Vương Nhất Bác mà nói, là chuyện tốt. Nhưng sự thật lần nữa chứng minh, xây dựng tâm lý gì đó đều là lừa mình dối người.

Anh tận lực duy trì nụ cười, nhưng khóe miệng như thể bị một tảng đá nặng ngàn cân kéo xuống, chỉ sợ cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Hy vọng em hết thảy đều thuận lợi."

Tiêu Chiến nâng ly lên một hơi uống cạn, ngoài uống rượu, anh tìm không ra cách nào khác để che giấu tâm tình.



Đến khi Vương Nhất Bác chú ý thấy có gì không đúng, chai rượu đã đến đáy.

Tiêu Chiến dốc ngược chai rượu cố gắng rót: "Sao lại đã hết rồi? Phục vụ đâu! Cho thêm một chai nữa!"

"....."

Vương Nhất Bác đỡ trán, người này vừa nhìn đã biết là uống quá nhiều, tửu lượng tiến bộ ở đâu ra.

"Không uống nữa, tôi bảo tài xế đưa anh về."

"Anh không, không về!" Tiêu Chiến liên tục xua tay: "Anh, anh ngồi một lúc nữa là được."

Anh đứng dậy xoay mòng tại chỗ vài vòng, sau đó lung la lung lay bước đến phía sofa bên tường, hệt như một chú chim cánh cụt vụng về.

"Cẩn thận" và "Ai da" đồng thời vang lên, mũi giày Tiêu Chiến đá phải đường nối trên thảm, nếu không phải Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt túm được người lại, chắc chắn đã được chứng kiến một màn đo đất.

Tiêu Chiến nghiêng người treo trên cánh tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác dùng hết nghị lực toàn thân, mới nuốt xuống được câu nói đã trôi đến bên miệng: 'Tổ tông, nhìn đường'.

"Xin, xin lỗi." Đôi mắt nhìn cậu ướt dầm dề, mặt cũng đỏ ửng: "Hình như anh thật sự choáng rồi."

Vương Nhất Bác thở dài thật sâu, đỡ con ma men đi đến bên sofa: "Nằm nghỉ một lát đi, tôi rót cho anh ly nước."

Tiêu Chiến kéo tay cậu: "Em đừng đi..."

"....." Vương Nhất Bác nhẫn nhịn cảm xúc quái dị trong lòng, nghe thấy Tiêu Chiến nhắc lại lần nữa: "Đừng đi có được không?"

Là văn phòng ngột ngạt quá phải không, Vương Nhất Bác sắp thở không nổi nữa rồi, chỉ muốn xoay người thoát ra: "Tôi ra ngoài rót cho anh ly nước."

"Đừng đi!"

Tiêu Chiến đột nhiên kéo mạnh, Vương Nhất Bác bị lực kéo bất ngờ, trọng tâm không vững lảo đảo ngã xuống sofa.

Thật may, đến lúc cuối cùng cánh tay cậu kịp chống lên tay vịn, không đến mức đè lên người Tiêu Chiến.

...Nhưng có lẽ cũng không phải may như thế, chân sau Vương Nhất Bác quỳ bên cạnh sofa, tư thế cúi người vừa vặn dán vào hạ thân Tiêu Chiến, khoảng cách giữa mặt với mặt không đến mười centimet, hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau.

"Nhất Bác, có thể có khả năng, dù chỉ một chút khả năng bé nhỏ... Em có thể tha thứ cho anh được không?"

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào cậu không chớp, hốc mắt và đuôi mắt đều đỏ hoe, đôi mắt sũng nước như đang chực khóc, ai và oán đều giấu ở bên trong. Bất kể là ai bị Tiêu Chiến nhìn như thế, đều sẽ không tự chủ được mà rơi vào hoài nghi, chẳng lẽ mình đã thật sự làm ra chuyện gì cô phụ anh rồi sao?

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, ba năm không gặp, bản lĩnh trả đũa của Tiêu Chiến một chút cũng không giảm đi.

Tha thứ là thế nào? Làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?

Cậu rời mắt đi, đứng vững dậy, lùi về khoảng cách an toàn.

"Anh uống nhiều rồi."

Cạch cạch, cửa mở ra lại đóng vào, trong phòng trở nên an tĩnh, cũng mất đi hơi thở của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đưa tay che mặt lại, khóe miệng cố gắng giương lên, mắt lại không ngăn được lệ chảy ra.

"Đúng vậy... Thật sự là uống quá nhiều rồi."


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx