Chương 7 - Mồi lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác ở phòng trà chờ bình nấu nước sôi lên, theo quy định của công ty ở đây không thể hút thuốc, nhưng cậu cần phải châm một điếu, dựa vào hắc ín và nicotin duy trì tỉnh táo.

Đèn báo hiệu nhảy từ đỏ sang xanh chỉ mất có vài phút, thế nhưng thuốc đã đốt liên tiếp ba điếu. Sự nôn nóng trong cả thể xác và tinh thần giảm đi một chút, Vương Nhất Bác cầm một cái ly giấy lên, nhìn thoáng qua, lại khom người tìm kiếm trong tủ, cậu nhớ rõ bên trong vẫn còn bình giữ nhiệt phát cho nhân viên còn dư lại.

Quả nhiên tìm được một cái, tháo bỏ bao bì mang đến bồn rửa tay rửa thật sạch, lại trụng qua nước sôi một lần. Lúc làm những chuyện này kỳ thật Vương Nhất Bác cảm thấy có chút không được tự nhiên, thật ra cậu có thể ném Tiêu Chiến ở đó tự mình về nhà, hoặc cũng có thể gọi Bạch Tiều đến đón anh về, chẳng lẽ thật sự muốn thu lưu anh một đêm, sợ anh nửa đêm tỉnh dậy không có nước ấm uống sao?

Hứng nửa nước nóng nửa nước lạnh, Vương Nhất Bác theo bản năng nếm thử độ ấm của nước, đối với thói quen vẫn còn tàn dư của mình chỉ biết nhận mệnh thở dài.

Bỏ đi, lần cuối cùng.

Lúc quay về văn phòng, Tiêu Chiến nằm trên sofa hơi thở đều đều, hiển nhiên đã ngủ rồi.Bình giữ nhiệt có vẻ trở nên dư thừa, Vương Nhất Bác đặt cái ly trên bàn nhỏ cạnh sofa, lại lấy một chiếc chăn nhung mỏng từ tủ quần áo ra đắp lên người anh.

Người này thân cao chân dài, phải cuộn người lại sofa mới có thể miễn cưỡng chứa đủ.

Vương Nhất Bác đứng trước sofa, tâm tình cực kỳ phức tạp: "Tội gì phải ngủ ở đây."

Tiêu Chiến co co người lại, nửa khuôn mặt trốn vào trong chăn, cánh mũi vô thức mấp máy, ngửi ngửi vài cái, lại nói mớ: "Vương Nhất Bác..."

Tâm tình bực bội phải hút liền ba điếu thuốc mới có thể an ổn được lại bắt đầu trỗi dậy.

Vương Nhất Bác đi tắt đèn, không nhìn Tiêu Chiến nữa, ngồi lại chiếc ghế dựa phía sau bàn làm việc. Dựa vào lưng ghế thả lỏng thân thể, mới cảm thấy cảm giác choáng váng đột kích.

Trước khi Tiêu Chiến đến cậu đã uống hơn nửa chai, không đến mức say, nhưng không tránh khỏi đầu óc tê liệt, cảnh giới có xây thế nào cũng không thể kiên cố được.

Tắt đèn đi rồi thì sẽ không nhìn thấy Tiêu Chiến nữa sao? Nhưng cậu biết rõ anh vẫn đang ở trong phòng, thậm chí còn nghe thấy cả hơi thở mềm nhẹ của anh.

Thừa nhận đi Vương Nhất Bác, mày chống đỡ không nổi.

Nếu như trước ngày hôm nay, xuất ngoại chỉ là một trong số những lựa chọn, thì giờ phút này chút lý trí còn sót lại nghiêm khắc cảnh cáo, cậu cần phải đi.



Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương Nhất Bác mơ một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ rất thật, cậu ngồi trên ghế dựa, mà trước mặt có một bóng người đang đứng, tuy xung quanh tối đen, chỉ có thể trông thấy bóng dáng, nhưng Vương Nhất Bác chỉ dựa vào khí vị cũng có thể nhận ra đó là Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt hơi chứa ánh nước, Vương Nhất Bác còn chưa hiểu ra sao, bỗng hai mắt đã bị một bàn tay che khuất.

"Đừng nhìn anh."

Giọng Tiêu Chiến có chút run rẩy, sau đó bàn tay còn lại thế mà lại lần xuống bụng dưới cậu.

"!" Giữa háng truyền đến cảm giác tê dại rõ ràng, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, làm gì vậy? Lý trí ra lệnh cho cậu phải lập tức đẩy ra, nhưng cơ thể lại không thể động đậy dù chỉ một chút, tựa như bị bóng đè, không cách nào giãy giụa.

"Em cứng rồi. Em vẫn còn cứng với anh."

Một câu tán tỉnh, ngữ điệu lại cất giấu bi thương.

Những ngón tay nhỏ dài cởi bỏ thắt lưng cậu, khóa quần cũng bị kéo xuống, mép quần lót bị kéo ra, nắm vật thô dài vừa nhảy ra trong tay.

Khoái cảm được Tiêu Chiến chạm vào, suốt ba năm nay vẫn chỉ xuất hiện ở trong mơ.

Bàn tay che mắt cậu rời đi, Vương Nhất Bác còn chưa kịp nhìn rõ, thứ đồ giữa háng kia đã được khoang miệng ẩm ướt ấm nóng bao bọc, một dòng điện chạy thẳng về tim.

"Ưm...!"

Tiêu Chiến quỳ gối trước người cậu, vùi đầu ngậm thứ đồ đã cứng ngắc của cậu.

Hơi thở Vương Nhất Bác hỗn loạn, tim nhảy dữ dội, cậu chắc chắn mình đang mơ, nếu không sao Tiêu Chiến có thể làm chuyện như thế này được.

Đúng, nhất định là mơ rồi, chỉ có thể là mơ mà thôi.

Mơ, không cần phải cố kỵ chỗ nào cả.

Vương Nhất Bác làm càn mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến trong bóng tối, anh ra sức hầu hạ cậu thật tận tình, từ gốc rễ đến mào gà đều mút kêu ra tiếng, đầu lưỡi còn cuốn lấy chất nhầy rỉ ra từ mắt mã, liên tục liếm láp qua lại, như thể đang được ăn sơn hào hải vị nào đó, không chịu nhả ra.

"Thích đến vậy sao?"

"Ừm, thích."

Tiêu Chiến trong mơ này không hề keo kiệt bủn xỉn mà biểu đạt, ngước mắt lên nhìn cậu một cái, lại cúi đầu ngậm cậu đến tận cán vào trong miệng, liên tục nông nông sâu sâu mà vuốt ve, so với lần đó trong hiện thực càng thêm thành kính nghiêm túc.

Vương Nhất Bác càng cứng hơn nữa, dục hỏa tàn sát bừa bãi trong thân thể, cần gấp một lối thoát, ngón tay luồn vào trong tóc Tiêu Chiến, ấn lên sau gáy anh.

"Ngoan, ngậm sâu thêm chút nữa."

Tiêu Chiến này thật sự rất nghe lời, điều chỉnh góc độ khoang miệng một chút, sau đó chủ động nuốt mào gà vào tận trong cổ họng, ra sức vì cậu thâm hầu mấy lần.

"Ô...!"

Đã lâu không được hưởng kích thích đến mức đó, trong nháy mắt Vương Nhất Bác bị ép đến muốn bắn tinh, vội vàng định rút ra, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn cứ cố chấp ngậm cậu trong miệng, mút chặt hơn hơn gậy thịt thô cứng.

Từng luồng tinh dịch bắn vào trong miệng anh, Tiêu Chiến yên lặng đón nhận, sau khi nuốt xuống hết rồi, lại vươn đầu lưỡi liếm sạch những thứ còn dính lại trên thân thứ đồ còn chưa mềm xuống kia.

Vương Nhất Bác nhịn không được thở hổn hển, ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế, cơ thể giống như bị giam cầm trong lốc xoáy chìm nổi.

Đầu lưỡi vẫn không rời đi, vẫn còn đang liếm tiếp, dương vật vừa mới phóng thích xong rất nhanh lại có dấu hiệu bừng bừng sống lại.

Vương Nhất Bác tóm lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Đừng làm nữa."

Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Em không muốn nữa sao?"

"...Bỏ đi."

Nếu nói 'Muốn', cậu chỉ sợ vĩnh viễn chìm sâu trong mộng, cuối cùng không thể tỉnh lại được nữa.

"Ừm, vậy anh đi đây."

Cửa nhẹ nhàng mở ra, lại nhẹ nhàng khép vào.

Vương Nhất Bác nhắm mắt, trái tim đã từng vỡ nát, sớm nên mất đi hết thảy tri giác, lại bỗng bị cơn đau bén nhọn xẹt qua.

Giấc mơ này khiến cậu sợ hãi, bởi cậu không hề muốn tỉnh lại.

Đêm lạnh như nước, yên tĩnh không chút tiếng động, mùi hương thuộc về Tiêu Chiến dần tản đi, như thể anh cũng chưa từng đến.



Sau khi kế hoạch thu mua hoàn thành, tập đoàn Trung Ưu cử một tổ công tác đến hỗ trợ Tiêu Chiến xử lý giải quyết vấn đề thẩm định. Bên phía Dao Quang, Triệu phó tổng đại diện đón tiếp, mà Vương Nhất Bác chưa từng xuất hiện.

Có phải cậu muốn tránh anh không? Có lẽ là vậy đi.

Tiêu Chiến không dám gửi Wechat hỏi, anh sợ nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ tượng trưng cho kết thúc.

Thỏa thuận cuối cùng dự kiến sẽ được ký vào năm sau, Trung Ưu đã chuẩn bị một buổi lễ long trọng ở Bắc Kinh, Vương Nhất Bác là chủ sở hữu của Dao Quang đương nhiên phải đích thân tham dự. Nhưng thật không khéo, trong tuần đó Tiêu Chiến lại có lịch trình đi công tác, đúng lúc bỏ lỡ buổi lễ thua mua hôm ấy.

Ngày hôm sau trên website chính thức của tập đoàn đã tải lên một video quay trực tiếp, trước khi đăng ký lên máy bay Tiêu Chiến ôm điện thoại xem, bên trái màn hình là Chủ tịch của Trung Ưu Đỗ Quân, bên phải là Vương Nhất Bác tây trang màu đen. Hai người sau khi lần lượt ký tên thì trao đổi văn kiện cho nhau, bắt tay nhau trước ống kính.

So với chủ tịch của Trung Ưu đã gần sáu mươi, có mấy chục năm kinh nghiệm lăn lộn và từng nhiều lần làm rung chuyển ngành sản xuất, Vương Nhất Bác tuy tuổi còn trẻ lại không hề non nớt. Trên mặt cậu luôn treo nụ cười xã giao của một doanh nhân thành thục, không tự ti không siểm nịnh, không cao ngạo không nóng nảy, các phương tiện truyền thông trực tuyến không thể tránh khỏi thổi phồng màn chào bế mạc của Dao Quang, nhưng bọn họ đều đã xem nhẹ, Vương Nhất Bác chỉ mới hai mươi bảy tuổi, cậu vẫn còn rất nhiều thời gian, có rất nhiều tương lai.

Tháo bỏ gông xiềng, là cậu có thể bay về phía tương lai rực rỡ.

Những thứ còn lại, cứ để anh thay cậu gánh vác.



Máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh đã gần đến giờ cơm chiều, Tiêu Chiến đặt một chiếc xe, sớm đã có kế hoạch về nhà, nhưng trên đường vẫn luôn không thể khống chế được mà nghĩ, ngày hôm qua vừa mới ký xong hiệp ước, lúc này Vương Nhất Bác có còn ở Bắc Kinh hay không...

Khách sạn của Vương Nhất Bác là do Trung Ưu đặt, tám chín phần mười là ở Pullman gần tập đoàn.

Ngã tư cuối cùng trước khi rẽ vào khu chung cư, Tiêu Chiến yêu cầu tài xế chuyển hướng đến thẳng khách sạn Pullman.

Xe dừng bên đường, từ trong xe anh hạ cửa kính xuống nhìn vào đại sảnh.

Khách sạn tiếp đón nhiều người như thế, hai người nếu không có hẹn trước, xác suất gặp được nhau rất nhỏ.

Tiêu Chiến nhịn không được mà hy vọng kỳ tích xa vời, nếu như duyên phận giữa anh và Vương Nhất Bác chưa dứt, nếu anh có thể trông thấy Vương Nhất Bác đi ra, vậy sẽ nỗ lực thêm một lần, xin cậu đừng xuất ngoại, cho dù có bị mắng là mặt dày vô sỉ cũng không quan trọng.

Tài xế mấy lần nhìn ra ghế sau, nghi hoặc: "Anh muốn xuống xe hay là...?"

"Xin chờ một lát, một lát thôi."

"Chỗ này không thể dừng lâu."

"Vậy hóa đơn phạt tôi trả."

Tài xế không nói gì nữa, làm nghề này đã lâu, vẫn luôn gặp phải vài người kỳ lạ.

Chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cả buổi mắt cũng đã nhức, cuối cùng nhận ra hành động này có chút ngu ngốc. Nói không chừng Vương Nhất Bác đã về Giang Ninh rồi.

Điện thoại chợt rung, là Đặng Chi Hồi gửi Wechat đến: [Có tiện nhận điện thoại không?]

Hôm nay là cuộc họp cấp cao đầu tiên sau khi tập đoàn thu mua Dao Quang, Tiêu Chiến không đủ tư cách tham dự, nhưng Đặng Chi Hồi sẽ mang theo đề án dự họp.

Cốt yếu của đề án là do Tiêu Chiến đề xuất, nội dung là sau khi hoàn thành thu mua thì giữ lại dòng sản phẩm hiện có của Dao Quang, biến thành dòng sản phẩm điện thoại thứ năm của Trung Ưu; mà Đặng Chi Hồi từng nói sẽ mang đến kinh hỉ cho Tiêu Chiến, là đề xuất cho anh đảm nhận vị trí tổng giám dòng sản phẩm này.

Giờ phút này có lẽ đã có quyết định, tâm tình thấp thỏm, Tiêu Chiến trực tiếp gọi điện thoại lại cho hắn: "Đặng tổng, thế nào rồi?"

"Phương án xem như đã được thông qua, chỉ là..." Ngữ khí Đặng Chi Hồi nghe không ra vui hay buồn: "Có chút tình huống ngoài ý muốn."

Tiêu Chiến chỉ chú ý đến nửa câu đầu: "Thật tốt quá!"

"Em nghe tôi nói xong đã. Ban điều hành đã đồng ý giữ lại dòng sản phẩm của Dao Quang, nhưng vị trí tổng giám dòng sản phẩm này... không thể giao cho em được."

Tựa như từ trên đám mây ngã xuống thật đau, Tiêu Chiến nắm chặt điện thoại, nhất thời nói không nên lời.

Trung Ưu kỳ thật có rất nhiều loại sản phẩm đầu cuối, trong đó lấy sản phẩm điện thoại làm trung tâm, chiếm trên sáu mươi phần trăm doanh thu của tập đoàn. Mà điện thoại lại được chia thành bốn dòng sản phẩm: dòng Sun hàng đầu, dòng Earth cao cấp, dòng Moon tầm trung, và dòng Star cấp thấp, mỗi dòng đều được một vị tổng giám sản phẩm phụ trách, người phụ trách đề xuất giá trị và mẫu mã của sản phẩm.

Nói ngắn gọn chính là, tổng giám sản phẩm và đoàn đội của mình sẽ cover toàn bộ vòng đời từ thiết kế nghiên cứu phát triển cho đến ra mắt và tiếp thị, đồng thời cũng chịu trách nhiệm về doanh thu, lợi nhuận của dòng sản phẩm này.

Cho tới nay, Tiêu Chiến vẫn luôn hy vọng sản phẩm chủ lực của Dao Quang sẽ không bị bỏ rơi, sau khi sáp nhập vào Trung Ưu vẫn sẽ tiếp tục được giữ lại, Đặng Chi Hồi tứng hứa hẹn với anh về điều này, vì thế anh mới có thể tận hết sức lực giúp Đặng Chi Hồi hoàn thành thu mua. Vốn dựa trên tư lịch của bản thân, không nên hy vọng quá xa vời nhanh như thế đã có thể đảm nhiệm vị trí tổng giám sản phẩm, chỉ dự định trước tiên âm thầm bảo vệ từ bên ngoài, sau đó sẽ tìm cơ hội tiếp quản.

Nhưng Đặng Chi Hồi vẫn luôn khích lệ anh, nói anh là người thích hợp nhất trong toàn Trung Ưu. Không thể nghi ngờ, điều này chính là động lực cho Tiêu Chiến, nếu thật sự thành công, vậy sẽ rút ngắn đáng kể hành trình chạy về phía mục tiêu của anh.

Ôm ấp hy vọng chờ đợi, lại không thể có được kết quả hoàn hảo nhất, Tiêu Chiến không khỏi mờ mịt: "Tôi có thể hỏi một chút, là vị lãnh đạo nào không đồng ý được không?"

"Còn có thể là ai được nữa, Hà Chiêu."

"Hà tổng, ông ta vì cái gì..."

Tiêu Chiến không thân thuộc Hà Chiêu, chỉ từng gặp vài lần trong một số cuộc họp, trong ấn tượng vị COO này xuất thân kỹ sư, là kiểu người hướng nội, tầm tính, thoạt nhìn rất giống một người kiên định không thích tranh quyền đoạt lợi.

Đặng Chi Hồi từng âm thầm nhắc nhở anh, chó không sủa sẽ cắn người, Hà Chiêu dã tâm bừng bừng, mơ ước nghiệp vụ tuyến sản phẩm không phải mới chỉ một hai ngày, chỉ là Đặng Chi Hồi giữ chặt trên tay, hắn mới trước sau không có cơ hội tham gia.

"Hà Chiêu kia chính là một con cáo già, nói cậu vừa mới từ nước ngoài về tập đoàn không bao lâu, chưa quá quen thuộc với kinh doanh trong nước, trong tối ngoài sáng đưa tâm phúc của hắn Lưu Thông Minh lên."

"...Chỉ là, Lưu Thông Minh không hề có chút kinh nghiệm nào về sản phẩm."

Tiêu Chiến lo lắng, nếu Dao Quang rơi vào tay hắn, vậy sẽ trở thành chỗ để hắn thử lỗi, làm vật hy sinh để hắn góp nhặt kinh nghiệm, một khi công trạng không đạt tiêu chuẩn, rất có thể sẽ bị vứt bỏ hoàn toàn.

"Chủ tịch cuối cùng cũng cần cân bằng cảm xúc của Hà Chiêu, tôi không cách nào cứng rắn phản bác, sự việc cấp bách, không phải chỉ liên quan đến em và Lưu Thông Minh, mà là dòng sản phẩm mới tuyệt không thể giao cho MO được."

"Thật sự không có cách nào sao? FO có ai phù hợp hơn so với tôi không?"

"Không có, phải tìm từ bên ngoài."

Tiêu Chiến có chút mất kiểm soát: "Thà rằng tìm từ bên ngoài, cũng không thể cho tôi một cơ hội được sao? Tôi..."

"Chủ tịch rất tán thưởng Vương Nhất Bác."

"!" Tiêu Chiến khó khăn lắm mới dừng miệng được, thế mà cái tên rơi vào tai anh lại khiến anh ngây người: "Ai cơ...?"

"Lần trước sau khi ký hợp đồng chính thức xong, chủ tịch thường nhắc đến cậu ta rất nhiều lần trong các trường hợp."

Tim rơi khỏi cổ họng, Tiêu Chiến vẫn nghi ngờ mình nghe lầm, hỏi lại một lần: "Ngài nói... Ai cơ?"

"Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến, tôi muốn đào Vương Nhất Bác đến Trung Ưu, để Hà Chiêu tự lấy đá đập chân mình."

Đầu không dám tin, tai ầm ầm nổ vang, giọng nói từ ống nghe vọng đến như xa xăm tận chân trời.

"Chuyện này, tuy rằng ủy khuất em, nhưng với toàn bộ FO, với cả tôi, đều là chuyện tốt."

"....."

"Tiêu Chiến?"

"Tôi, tôi không có vấn đề gì." Thái độ xoay chuyển 180 độ: "Đặng tổng, tôi, tôi nghe ngài."

Đặng Chi Hồi nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn em đã hiểu."

Cúp điện thoại xong, Tiêu Chiến đưa tay ấn ấn lên ngực, trái tim đình trệ lần nữa kích hoạt, như thể đã mang tất cả những nhịp đập mấy ngày trước bổ sung về, gấp gáp thình thịch mà đập.

Gần như cùng lúc đó, ở cửa xoay tròn chỗ đại sảnh khách sạn, xuyên qua cửa sổ xe Tiêu Chiến trông thấy Vương Nhất Bác đang đi ra.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu bỗng nhảy ra một câu: Chỉ cần mồi lửa chưa tắt, nhất định vẫn còn có cơ hội cháy lan khắp đồng cỏ.

Dao Quang vẫn chưa kết thúc, anh và Vương Nhất Bác cũng không kết thúc, vận mệnh đã cho anh một cơ hội, lại mang đến một tương lai thật dài.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx