|Chương 10|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


20.

"Chiến Chiến, xin lỗi mà..." Tiểu An chắp tay trước ngực nhận lỗi, "Thật đó... lần sau tôi sẽ không bao giờ cùng Chu Khải uống nhiều rượu như vậy nữa."

"Ở nhà tôi uống thì không việc gì, nhưng nếu ra ngoài quán rượu uống thì tém tém lại chút, nếu không có khi nội tình trong nhà đều bị đem ra niêm yết cả đấy." Tiêu Chiến bưng hai cốc mật ong nóng đẩy trên bàn, một cốc trước mặt Tiểu An, cốc kia để cho Chu Khải đi toilet xong thì uống.

"Hả? Nội tình gì?" Tiểu An bưng lấy cốc, chuẩn bị uống một ngụm.

"Cậu tối qua uống xong làm cái gì, đều quên rồi hả?"

"Tôi làm cái gì cơ..." Tiểu An động tác cứng lại một chút, biểu cảm trên mặt có chút quái dị.

"Nào! Còn không phải uống xong là coi tôi thành người yêu cậu, còn ôm tôi huyên thuyên một đống thứ." Tiêu Chiến xoa xoa thắt lưng, tối hôm qua vừa phải chiếu cố hai con ma men, lại còn phải ngủ dưới sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, làm cho anh cả buổi trằn trọc, cuối cùng tỉnh luôn.

Tiểu An trừng lớn, "Thật á? Tôi nói gì?"

"Thật sự muốn nghe à? Cái gì mà 'anh đối với em là nhất kiến chung tình', 'đừng có rời đi mà', còn có cái gì nữa cơ, "anh đặc biệt đặc biệt thích...'"

"Khụ khụ... Thôi được rồi, đừng nói nữa." Tiểu An uống một hớp thật lớn, ho khan vài tiếng đánh gãy lời nói của Tiêu Chiến, vẻ mặt xấu hổ, "Hôm qua coi như chưa nghe thấy gì đi, xin cậu đó."

Vừa lúc đó, Chu Khải từ toilet đi ra, nghe thấy hai người nói chuyện còn tưởng tưởng mình đã bỏ lỡ chuyện bát quái gì, "Đang nói gì đó? Cái gì nhất kiến chung tình?"

"Không có, uống nước của cậu đi." Tiểu An sụp đổ đem cái cốc nhét vào tay Chu Khải, muốn dời đi sự chú ý của cậu ta.

"... Uống thì uống, lớn tiếng như vậy làm gì..."

Lúc Tiểu An cùng Chu Khải đi về cũng đã là 11 giờ. Tiêu Chiến đem hai cái cốc bỏ vào trong bồn, chuẩn bị rửa liền tự dưng hắt xì vài cái, vội vàng rút khăn tay lau lau nước mũi.

Kỳ thật từ lúc rời chỗ nằm, cổ họng anh đã có điểm đau rồi, cộng thêm cả choáng đầu nữa nhưng cũng không để tâm lắm, tới bây giờ liên tục hắt xì mới thấy rằng, tối qua mình ngủ dưới sàn, điều hòa lại còn lạnh, có lẽ đã bị cảm rồi.

Tiêu Chiến đi tới ngăn tủ phía trước tìm thuốc cảm, lôi ra một viên con nhộng, chuẩn bị ăn, lại nghĩ tới buổi tối mình vừa mới uống một viên thuốc ngủ, sợ bị xung đột. Tiêu Chiến lấy máy ra tra nửa ngày, vẫn không biết hai cái này rốt cục có thể đồng thời dùng được không. Chỉ là buổi tối dùng thuốc ngủ, đến sáng dùng thuốc cảm thôi mà.

Tận 10 giờ sáng mới ăn điểm tâm nên bây giờ cũng không quá đói, vì vậy Tiêu Chiến mở mấy bộ phim điện ảnh, bắt đầu xem. Nhưng rõ ràng cái đang xem chính là phim thể loại phiêu lưu mạo hiểm, Tiêu Chiến lại càng xem càng mệt, thiếu chút nữa lệch qua một bên sofa mà ngủ.

Có lẽ là thuốc đã có hiệu quả, cũng có lẽ là do cảm mạo nên giờ bắt đầu buồn ngủ, tóm lại giờ anh nhìn cái gì cũng thấy hoa mắt, tựa hồ chỉ cần nhắm mắt lại chục giây thôi là có thể ngủ luôn rồi.

Tiêu Chiến trở lại phòng ngủ, đang tính ngủ thêm một giấc, thuận tiện lấy máy hẹn bố mẹ tối ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm. Mà tin nhắn của Vương Nhất Bác lại cùng lúc tới.

【Hôm nay thì sao? 】

Cái này là tin nhắn trả lời hẹn ăn cơm của anh lúc trước.

【Ở Thanh Viễn có một quán ăn chuyên làm tôm cay, hôm nay được giảm giá 10%, đi không? 】

Nếu là chỗ thường hay tới, Tiêu Chiến khẳng định là sẽ đáp ứng, anh chính là không cay thì không vui. Nhưng bây giờ không đúng lúc, đang bị cảm, giờ chỉ cần nghĩ tới càng tôm cay được phủ thêm một lớp dầu đỏ, không chỉ là không muốn ăn mà còn cảm thấy cổ họng càng đau hơn, hơn nữa buổi tối còn hẹn bố mẹ ăn cơm, ra khỏi nhà rất bất tiện, liền trả lời:

【Xin lỗi, hôm nay thân thể tôi không khỏe cho lắm, hay là Chủ Nhật này đi ăn được không?】

Tiêu Chiến gửi xong tin nhắn, không đợi Vương Nhất Bác rep lại, điện thoại liền sập nguồn. Bởi vì tối hôm qua vất vả cả nửa ngày, anh ngủ liền một mạch đến cả điện thoại cũng quên sạc, giờ mới sập nguồn đã là kì tích lắm rồi.

Tiêu Chiến cắm dây sạc, chính mình liền lăn về phía giường rồi trùm chăn ngủ, bây giờ cũng quá mệt rồi, vẫn là ngủ trước rồi hẵng xem lại điện thoại đi.

21.

Tiêu Chiến nhắm mắt, rất nhanh liền ngủ, hơn nữa còn mơ một giấc mơ.

Anh mơ lại những chuyện đã từng xảy ra hồi năm nhất. Giống như đang tiếp tục giấc mơ lúc trước, anh đứng ở trước con hẻm nhỏ khu thành Tây, ngồi xổm trên mặt đất cho mèo ăn, nhưng mà so với mọi lần khác ở chỗ, lần này cũng không phải chỉ có mình anh.

"Em nhìn xem, trên bao bì viết..." Tiêu Chiến chỉ chỉ chữ bên trên gói đồ ăn, "Dùng được từ hai đến sáu tháng, em mua loại này cho chúng ăn thì tốt rồi."

"À." Cậu nhóc kia gật đầu, cầm lấy gói đồ ăn trên tay Tiêu Chiến. Hắn muốn thu hồi lại dăm bông trong tay, nhưng nhìn thấy con chó đi lạc đang nhìn chằm chằm vào miếng dăm bông của mình, liền trực tiếp vứt cho nó.

Cậu nhóc đem thức ăn cho mèo đổ một ít vào lòng bàn tay, hai con mèo meo meo vài tiếng rồi bắt đầu liếm thức ăn trong tay hắn. Hai cái đầu nhỏ cong cong, cậu nhóc nhân cơ hội sờ sờ đầu con mèo nhỏ, lại đùa nghịch với móng vuốt của chúng.

"Đáng yêu không?" Tiêu Chiến nhìn bộ dáng đối phương, đối với con mèo nhỏ yêu thích không buông tay, nghĩ đến việc sau này chính mình rời đi cũng không nhất định có người đến chăm sóc chúng, liền suy nghĩ đến việc tìm chủ nhân cho mèo con, "Chúng nó trừ ở trong này cũng không còn nơi nào khác, em thích như vậy, kỳ thật có thể mang về nuôi đó."

Cậu nhóc lắc đầu, "Mẹ tôi dị ứng với lông động vật."

"Ra vậy, đáng tiếc quá."

"Nhưng trường học của tôi gần đây, tan học có thể ra cho chúng ăn." Cậu nhóc nhẹ nhàng sờ đầu con mèo nhỏ.

"Nói này, bây giờ không phải là tiết 2 à?"

"Phải, tôi trốn học ra ngoài." A, vậy mà còn đúng lý hợp tình thừa nhận.

Tiêu Chiến đang muốn tận tình khuyên bảo cậu nhóc trước mặt học tập là thứ trọng yếu cỡ nào, bao nhiêu kiến thức sẽ bị bỏ lỡ khi trốn một tiết học, nhưng khi ánh mắt lướt qua những vết bầm tím trên cánh tay, cùng với lưng áo đồng phục ướt đẫm, nhất thời lời nói lại bị nuốt xuống. Có lẽ đối phương trốn học cũng không phải nhất thời ham chơi, mà là có một chút ủy khuất khó nói ra.

Quên đi, anh nghĩ, trốn học một lần thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng miệng vết thương này, làm cho anh không thể không để ý, đứng lên.

"Vết thương trên tay em, vẫn là nên đi đến phòng y tế đi."

22.

Tiêu Chiến mang cậu nhóc đến viện y tế của trường mình.

Vốn viện y tế trường anh không chịu trách nhiệm với những người không phải sinh viên thuộc đại học này, nhưng Tiêu Chiến với bác sĩ ở đây quan hệ không tồi, xin xỏ mãi, cuối cùng cũng mượn được thuốc và tăm bông.

Bác sĩ có việc phải ra ngoài một chuyến, trong phòng y tế chỉ còn Tiêu Chiến và cậu nhóc kia, anh để cậu nhóc ngồi trên ghế, đặt tay lên bàn, lấy ra một miếng bông gòn nhúng vào cồn, khử trùng vết thương trên tay. Lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện, tuy rằng miệng vết thương trông khá nặng, kỳ thật thì chỉ là một ít vết thương nhỏ thôi, bởi vì làn da tương đối trắng nên nhìn trông có vẻ nghiêm trọng.

Tiêu Chiến từng chút từng chút một rửa sạch bùn đất trên miệng vết thương, vừa bôi thuốc cho cậu nhóc vừa nói, "Bị thương cũng không biết xử lý, cứ như vậy mà đi về, người nhà em nhất định sẽ lo lắng đi."

"Bọn họ đều đi công tác, không rảnh quản tôi."

"A? Vậy bây giờ cơm chiều phải làm sao?" Lúc trước học trung học, Tiêu Chiến mỗi ngày đi học về đều có mẹ ở nhà làm cơm cho, qua trung học rồi buổi tối còn có thể nhận được đồ ăn vặt bố mang đến, chưa từng nghĩ tới cảm giác đi học về mà không có bố mẹ ở nhà. Tiêu Chiến trong đầu bỗng dưng hiện lên cảnh tượng cậu nhóc một mình ở trong căn nhà trống rỗng, vừa làm bài vừa đợi bố mẹ đi làm về, "Anh nhớ trung học đều học ngoại trú mà."

"Có giúp việc nấu cơm, tuy rằng không thể ăn, còn không bằng đồ ăn nhanh nữa."

"Ồ." Cấp hai toàn là trường tư, học phí rất cao, có thể gia cảnh cậu nhóc này cũng không tồi đi.

Nhưng rất nhanh, anh lại nghĩ tới mấy cái tin tức gần đây, cái gì mà bảo mẫu ngược đãi trẻ nhỏ, lại nghe cậu nhóc nói cơm giúp việc làm còn không thể ăn, liền hoài nghi vết thương trên người cậu nhóc chắc không phải là do giúp việc gây ra đi?

Tiêu Chiến càng nghĩ càng cảm thấy dự đoán của mình là đúng, ánh mắt nhìn cậu nhóc cũng càng ngày càng trìu mến, "Để anh đưa em đi ăn, có thích ăn đồ cay Tứ Xuyên không? Gà sốt cay các kiểu?"

"Đừng có dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn tôi là được rồi." Cậu nhóc bị Tiêu Chiến nhìn một trận lạnh cả người, "Còn tự dưng mời tôi ăn cơm."

"Không cần phải kháng cự như vậy chứ, cứ coi như bù cho việc em cho mèo ăn vất vả đi." Tiêu Chiến vò vò tóc cậu nhóc, "Về sau người giúp việc kia làm chuyện gì, đừng giấu giếm, phải nói cho bố mẹ hoặc thầy cô mới được."

Cũng không phải là kháng cự ý tốt của Tiêu Chiến, chỉ là đối với cậu nhóc kia mà nói, trừ bỏ người nhà hắn, bên cạnh hắn còn có rất nhiều người khác, mà mỗi người ít nhiều đối với hắn đều có một chút ác ý, hoặc đều có mục đích lấy lòng.

Thời điểm sơ trung bộ dạng nhu hòa hơn bây giờ, da trắng, tóc lại có điểm dài, liền hay bị trêu là giống nữ sinh. Chiều cao đã bắt đầu phát triển, tuy rằng trên mặt vẫn còn có điểm trẻ con, nhưng cũng không bị người khác cảm thấy "xinh đẹp", ngược lại thì có vẻ "đẹp trai" hơn. Hơn nữa còn thích chơi ván trượt, dần dần cũng bị rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng cũng bởi vì vậy mà bị các nam sinh coi là kẻ thù chung, thậm chí ngay cả tiền bối còn chặn đường hắn.

Đối với Tiêu Chiến tự dưng lại phát ra thiện ý, hắn chỉ là có chút không thích ứng được. Nhưng mà... "Nhưng mà nói 'người giúp việc làm chuyện gì' là ý tứ gì?" Cậu nhóc nhìn Tiêu Chiến, bởi vì nghi hoặc mà hai mắt mở to, bộ dáng nhìn trông có chút đáng yêu, không còn hung dữ như trước.

Hắn theo tầm mắt của Tiêu Chiến, nhìn thấy những vết trầy da trên tay mình, nhất thời hiểu rõ, "Sẽ không cho rằng tôi bị người ta ngược đãi đấy chứ?"

"Không phải sao?" Tiêu Chiến bỏ đi một miếng bông gòn, sau đó lại lấy thêm một miếng khác.

"Đương nhiên không phải."

"Vậy là cái gì?"

"Đánh nhau có." Cậu nhóc thoạt nhìn có chút rầu rĩ, "Tôi một mình đánh sáu người, không để ý bị thương."

"Là bọn chúng sáu người đánh một mình em đi? Đánh không lại thì bỏ chạy, tỏ ra cứng rắn làm gì."

Tiêu Chiến vén lên tóc mái của cậu nhóc, "Nâng đầu lên một chút, anh vừa mới phát hiện ra trán em cũng bị tróc da."

Khoảng cách hai người rất gần, cậu nhóc hơi ngẩng đầu một chút liền nhìn thấy cổ tay trắng nõn của Tiêu Chiến, dưới làn da còn nhìn được cả mạch máu màu xanh tím. Hắn nghĩ, đối phương so với mình cao hơn, nhưng tay cũng không lớn đi.

Tầm mắt lại hướng lên trên, chạm phải bờ môi nhạt màu, có thể là sợ cậu nhóc đau, Tiêu Chiến thời điểm bôi thuốc còn nhẹ nhàng thổi thổi lên trán hắn. Từ góc nhìn của hắn có thể thấy bờ môi hơi hơi chu lên, khiến cho nốt ruồi dưới môi anh càng thêm rõ ràng, thu hút sự chú ý, làm cho cậu nhóc có một loại xúc động muốn chạm vào.

Trong một khắc hắn định giơ tay lên, một câu của Tiêu Chiến đột ngột đánh gãy động tác của hắn.

TBC.
__________________
Lời editor: cho bé xin cái vote ik cạ nhà iu của kem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro