|Chương 12|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Môi Tiêu Chiến quả thực mềm mại y như trong tưởng tượng, giống một miếng pudding sữa, ăn vào miệng thật ngọt ngào, cho nên đến thời điểm Vương Nhất Bác phản ứng lại, hắn đã theo bản năng ở môi dưới của Tiêu Chiến cắn một chút, người dưới thân bị đau bất mãn hừ nhẹ một tiếng, Vương Nhất Bác còn tưởng đối phương tỉnh rồi, đứng dậy lui về phía sau vài bước. Ai ngờ người trên giường vì mơ màng mà giật giật mình, đem tay chân giãy ra khỏi chăn, lập tức đã ngủ.

Vương Nhất Bác trở lại bên giường, bởi vì động tác vừa rồi, chăn của người kia hiện tại chỉ che được từ ngực đến bụng, hai chân dài trắng nõn lộ ra sau lớp quần đùi rộng thùng thình, mơ hồ có thể thấy một mảnh quần lót màu đen.

Vốn người bây giờ còn đang phát sốt, giờ chăn cũng không đắp nổi, sợ rằng bệnh lại càng thêm bệnh, ngủ một giấc như vậy cũng không bớt lo được. Vương Nhất Bác đem cái chăn nhàu nhĩ trên người Tiêu Chiến phủ lên chân anh. Nhưng người này không biết là mơ cái gì, chăn vừa mới đắp xong đã bị đá văng ra, tay nắm lấy góc chăn, miệng còn thì thào không rõ mấy câu vô nghĩa.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải cầm lấy cái chân đang lộn xộn kia, nhét vào trong chăn, đem chăn cuốn lại ba lần làm cho Tiêu Chiến giãy không được.

Lại nói, Tiêu Chiến vô cùng gầy, gầy đến mức đến cả mắt cá chân cũng vô cùng tinh tế, chỉ vừa một cái nắm tay. Vương Nhất Bác nâng tay, ngón tay vẽ thành một vòng tròn, như là so lớn nhỏ với mắt cá chân Tiêu Chiến. Hắn nhìn vòng tròn kia, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Phát sốt quả thực làm người ta không thoải mái, chỉ vỏn vẹn chục phút đồng hồ, Tiêu Chiến đã thay đổi bao nhiêu tư thế ngủ, quay lưng hướng ra ngoài. Miếng cao dán không được dán chặt, liền bị bung ra rồi rớt xuống gối.

Vương Nhất Bác cầm cao dán, lần nữa vén lên tóc mái của Tiêu Chiến, dán lên trán anh. Có lẽ là do đang ngủ, muốn giảm bớt nhiệt, hoặc là do thân thể không khỏe khiến người ta muốn bám vào một cái gì đấy, Tiêu Chiến đột nhiên bắt được cánh tay đang chuẩn bị thu hồi của Vương Nhất Bác, đem má đè lên.

Lúc này hắn cuối cùng cũng thành thật, không hề nhúc nhích, nhưng thật ra Vương Nhất Bác có chút khẩn trương, vừa sợ bị phát hiện, vừa không nhịn được muốn tiếp tục tới gần.

Loại thời điểm này Vương Nhất Bác luôn có khuynh hướng bị kích thích, hai má thịt mềm mềm của Tiêu Chiến dán trên tay hắn, bộ dáng không hề phòng bị, giống như miếng bánh bao đang chờ Vương Nhất Bác đến nhấm nháp. Này cũng không thể nghi ngờ, chắc chắn là mời gọi rồi, hắn tự nhiên sẽ không ngần ngại mà cúi xuống cắn một ngụm. Vương Nhất Bác chớp lấy thời cơ, cúi đầu hôn lên môi anh.

Lần này không phải là dạng tiếp xúc ngắn ngủi nhất thời nữa, một tay hắn nắm lấy cằm Tiêu Chiến, ngón tay khẽ chạm vào môi anh, làm cho khuôn miệng hơi mở ra, sau đó không cố kỵ mà xâm lấn vào trong khoang miệng ấm nóng kia. Đầu lưỡi chạm vào lưỡi người kia, tự do khuấy đảo, lãnh địa riêng tư cứ như vậy mà bị hắn tùy ý xâm phạm, nhưng mà người đang ngủ say làm gì có sức chống cự? Đầu lưỡi đỏ hồng bị mút mát có hơi kháng cự lại một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể bị hôn càng sâu hơn, ngoan ngoãn mở miệng thừa nhận tình yêu mãnh liệt đến từ người phía trên.

26.

"Đừng..." Tiêu Chiến ngồi trên giường bệnh trong phòng y tế, giày không biết từ khi nào đã bị rớt mất một cái, cằm của anh đang bị người kia nâng lên mà hôn môi. Tiêu Chiến hai tay để trước ngực mạnh bạo đem người trước mặt đẩy ra, cựa mình một chút dựa vào bức tường phía sau, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn, tựa hồ còn không hiểu mọi chuyện làm sao lại biến thành cái dạng này... Rõ ràng vừa mới bôi thuốc cho cậu nhóc kia, hiện tại vì sao lại biến thành Vương Nhất Bác? Hơn nữa hắn còn hôn mình, bọn họ không phải đã quen thuộc đến mức này rồi chứ?

Tiêu Chiến chung quy vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhiệt độ thân thể làm anh không có cách nào tập trung chuyên chú, anh căn bản là không có biện pháp để tự hỏi những vấn đề này, chỉ là cảm thấy thân thể có chút không bình thường, còn có chút đầu váng mắt hoa.

Vương Nhất Bác nâng đầu gối, chuẩn bị trèo lên giường, nhưng không đợi hắn đến gần, Tiêu Chiến liền cảnh giác ngồi dậy, "Cậu đừng động."

Vương Nhất Bác quả thật không động nữa, nhưng lại giơ tay kéo lấy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thấy không ổn, bèn cái gì cũng không nghĩ, đem chân chống lên bụng Vương Nhất Bác, "Đừng qua đây, để tôi suy nghĩ chút đã."

Lần này thật ra lại tạo cơ hội cho Vương Nhất Bác, hắn cầm lấy chân Tiêu Chiến, trực tiếp kéo chân anh lại. Tiêu Chiến "a" một tiếng, nằm ngửa trên giường cứ như vậy bị kéo qua, thời điểm nâng người lên mới phát hiện hai chân đã bị Vương Nhất Bác kẹp chặt, chân trái còn bị hắn nắm trong tay. Vương Nhất Bác thuận tay kéo rèm lại, che đi phần lớn ánh sáng. Hai người thoáng chốc đã chìm trong màu tối đen.

"Cậu làm gì thế?"

Vương Nhất Bác vuốt vuốt mắt cá chân trên tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh thật gầy."

Đầu ngón tay hơi lạnh đảo qua làn da lộ ra giữa quần và tất, tạo ra một chút ngứa ngáy làm Tiêu Chiến không khỏi cuộn lại đầu ngón chân, "Cho nên cậu rốt cục muốn làm gì..." Lời còn chưa dứt, anh đã bị đối phương kéo chân, một lần nữa đặt ở trên giường. Bởi vì tư thế này, anh thậm chí còn không thể dùng sức để ngồi dậy, chỉ có thể nằm ngửa trên giường. Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười, nói, "Anh không phải là cho tôi làm sao?"

"Tôi từ khi nào cho cậu làm cơ?" Tiêu Chiến quả thực vô cùng oan uổng, thuốc đúng thật là tốt, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện như này chứ. Tiêu Chiến ý đồ bắt lấy cánh tay đang tóm lấy chân mình, nhưng rất nhanh, cổ tay liền bị giữ lại, anh dùng lực giãy dụa, "Cùng nhau bình tĩnh nói chuyện không được à?"

"Được, anh muốn thế nào, tôi liền làm cái đó." Vương Nhất Bác vừa nói vừa tới gần, ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị nói đến câu tiếp theo, Vương Nhất Bác cúi đầu, bắt lấy bờ môi của anh.

Đm, cậu ngoài miệng nói vậy, hành động có chút nào giống như vậy không? Tiêu Chiến ở trong lòng chửi ầm lên, đáng tiếc, cái tên đầu têu kia lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng lòng anh lúc này.

Vương Nhất Bác rất có trình độ, thành thục cạy mở môi anh, cuốn lấy đầu lưỡi kia bắt đầu liếm lộng, Tiêu Chiến bị hôn tới mức suýt ngạt thở, khóe miệng tràn ra một ít chất lỏng trong suốt, đầu óc trở nên hỗn loạn, cứ mỗi lúc đều như mờ dần, mờ dần. Thời gian cứ như vậy trôi qua, cũng không biết rốt cục đã hôn bao lâu nữa.

Anh cảm thấy tình huống hiện tại có chút không xong rồi, Vương Nhất Bác đã buông chân anh ra, luồn tay vào trong quần áo. Nhưng mà càng không xong ở chỗ là, anh thậm chí không có cách nào chống cự, bởi vì anh giống như... bị hôn đến mức có cảm giác...

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro