|Chương 13|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27.

"Không... đừng..."

Tiêu Chiến đột nhiên bừng tỉnh, anh giơ tay với đến tủ đầu giường bên phải, bật đèn bàn.

Trước mặt là giá sách quen thuộc, bên cạnh là bàn máy tính cùng với bút cảm ứng. Trên lưng ghế dựa còn có một chiếc áo khoác mỏng anh mặc trước khi đi ngủ. Anh rốt cục thở phào một hơi, thật may mắn, hóa ra chỉ là mơ.

Đến khi cơ thể hoàn toàn ổn định lại, lúc sau mới phát hiện ra cả người đều đau nhức, ngồi không vững, quần áo trên người đều bị mồ hôi làm ướt đầm, dính trên lưng có chút không thoải mái. Tiêu Chiến cảm thấy chính mình có thể lại phát sốt, liền từ trong ngăn tủ lấy ra kẹp nhiệt độ, kẹp vào nách.

Im lặng tựa vào đầu giường trong chốc lát, anh lại không tự chủ được mà nghĩ đến giấc mơ kia. Không nghĩ tới cậu nhóc mà mình gặp lúc trước kia, hóa ra hiện tại là là Vương Nhất Bác, hiện tại ngẫm lại mới thấy, mặt mày hai người đều có điểm tương tự, khí chất đồng dạng, ngay cả nốt ruồi giữa lông mày vị trí cũng không sai chút nào. Anh làm sao mà lúc đó lại không nhận ra cơ chứ? Vẫn là do chính mình không thể nhớ lại chuyện hồi đó thôi.

Tiêu Chiến còn nhớ rõ ngày hôm đó bôi thuốc cho Vương Nhất Bác xong, vốn là nói dẫn hắn đi ăn cơm, kết quả vừa vào trong quán gọi món thì chủ tịch câu lạc bộ gọi về, để lại bữa cơm đó. Vẫn là Vương Nhất Bác nắm lấy anh, bảo anh để lại phương thức liên lạc. Nhưng Tiêu Chiến lại để lại tài khoản Wechat, kết quả hôm đó anh đợi cả buổi tối cũng không có ai thêm mình vào, đến sau này anh trở lại Trùng Khánh nghỉ hè, chuyện kia cũng bị bỏ qua sau đầu.

Vốn tưởng rằng không thể gặp lại được, không nghĩ tới vài năm sau đi bộ trên đường, hai người lại cứ thế gặp mặt lần nữa. Vương Nhất Bác còn học cùng trường đại học với anh, thật là khéo.

Nhưng cảnh trong mơ hiển nhiên là không phát triển giống như sự thật, ngược lại là đi theo hướng vô cùng hoang đường... Anh thế mà lại mơ thấy mình cùng Vương Nhất Bác ở trong căn phòng đó, cùng nhau hôn môi, còn ở trong mộng nổi lên phản ứng. Tiêu Chiến hai tay ôm lấy má, cũng không biết là do còn phát sốt hay thế nào, tóm lại là giờ mặt lại còn nóng lên.

Tục ngữ nói "Nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng", chẳng lẽ lại đúng như lời Vương Nhất Bác nói, trong tiềm thức của mình lại chờ mong hắn xâm phạm, cho nên Vương Nhất Bác mới ở trong giấc mộng, dựa theo mong muốn của anh mà đối đãi?

Chẳng lẽ mình thực sự lại thích nam sinh đó?

Không không không! Tiêu Chiến lập tức lắc đầu, đem giả thiết mình vừa nghĩ ra trực tiếp bác bỏ. Năm trước anh vừa mới cùng bạn gái chia tay, trong lòng còn buồn bực một trận, cho nên kiểu gì mình cũng thẳng mới đúng. Tiêu Chiến ôm chăn trùm lên đầu, có chút phát điên, có lẽ là bởi vì độc thân lâu rồi chăng?

(Đm anh ơi em độc thân gần 2 năm rồi còn chưa thấy lâu nè, tức vl)

"Tích! Tích..." Nhiệt kế điện tử phát ra âm thanh nhắc nhở, Tiêu Chiến cầm lấy nhìn một chút, 37.6 độ, vẫn còn sốt nhẹ.

Anh từ trên giường xuống dưới, đeo dép lê, chuẩn bị đi lấy một viên thuốc cảm uống, rồi đột nhiên nghĩ đến buổi tối mình còn có hẹn bố mẹ ăn cơm.

"Bỏ bà, mấy giờ rồi ấy nhỉ?"

Tiêu Chiến vội vàng gỡ sạc điện thoại, mở khóa mới phát hiện ra là lời nhắc hiện đầy trên màn hình, mà trên góc hiển thị thời gian bây giờ đã là 7 giờ đúng rồi.

"Ngủ cũng nhiều quá rồi..." Tiêu Chiến lầm bầm mở khung chat, dự định nhắn trước cho phụ huynh mấy cái tin, một bên xoay người ra khỏi phòng ngủ, ra phòng khách lấy thuốc, không chú ý đá luôn một phát vào cái ghế dựa, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Aisss... Sao cái ghế lại ở chỗ này?" Kỳ quái, Tiêu Chiến nhớ rõ ràng trước khi ngủ đã đẩy nó xuống dưới bàn làm việc rồi, hiện tại sao lại ra tận đây?

Quên đi, có thể mình nhớ lầm rồi, Tiêu Chiến dịch ghế dựa sang một bên, tiêu sái khập khiễng bước ra khỏi phòng ngủ.

28.

Chiều thứ bảy, trong văn phòng không có mấy người đi làm, ngay cả người bình thường liều mạng tăng ca như Chu Khải bây giờ cũng không thấy đâu. Để tận hưởng ngày nghỉ của mình, Tiêu Chiến cố ý tìm người thay ca, vì vậy thứ bảy rất hiếm khi anh có mặt ở đây.

Điện thoại bên cạnh chuột máy tính rung lên, Tiêu Chiến cầm lên, mở ra, là nhóm đồng nghiệp cùng bộ phận của anh nhắn tin hỏi han, xem có muốn nhân ngày Quốc khánh ra ngoài chơi tí không. Tin nhắn vừa mới phát thôi, nhưng đã có rất nhiều người đồng ý, hơn nữa còn bắt đầu thương lượng địa điểm gặp mặt rồi.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, rồi nhắn tin trả lời răng Quốc khánh mình có việc bận rồi, không tham gia được đâu.

Anh vừa mới gửi tin nhắn, bên dưới lập tức nhảy ra một khung tin trắng, là tên có thâm niên lướt mạng thần sầu Chu Khải, tốc độ tay cực nhanh, rep.

【Ngày nghỉ mà cũng không rảnh á? Chẳng lẽ... thoát đàn* rồi à? 】

*Thoát đàn: ý là ổng bảo Tiêu Chiến có người yêu rồi ấy

Chu Khải vừa nói xong, bên dưới như dẫm phải nước sôi, tin nhắn ào ào muốn nổ tung, có người gửi ảnh cẩu độc thân, có người gửi mặt khóc, đến cả người bình thường không hay sôi nổi như Tiểu An cũng phải gửi qua mấy dấu chấm hỏi.

【Không phải, nghĩ cái gì thế? Quốc khánh tôi phải về Trùng Khánh.】

Tiêu Chiến có chút xấu hổ, chuyển sang giải thích rằng đến ngày 3 mình mới về được, nếu mà về trước đó thì chắc vẫn có cơ hội tham gia.

【Ha ha ha, đùa tí thôi. Vậy thì cứ tạm định ngày 2 đi nhé.】

Bên dưới mọi người đều thống nhất, Tiêu Chiến cũng thuận tay tìm một cái sticker OK gửi qua. Đang chuẩn bị tắt điện thoại, một chấm nhỏ báo hiệu tin nhắn chưa đọc bỗng hiện ra phía dưới, là một người lạ yêu cầu addfriend với anh.

Tiêu Chiến mở ra, thất thần một lúc, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, cái tên trên màn hình là bằng chứng rõ ràng nhất, là tên bạn gái cũ của anh, còn nhắn đến một câu.

Em về nước rồi, gặp nhau không?

29.

Căn phòng bị bóng tối bao phủ, đập vào mắt là một mảnh tối đen, Tiêu Chiến nằm trên giường, bên hông quấn một tầng chăn mỏng, hai tay không biết đã bị vật gì chế trụ, lúc giãy dụa liền có thể ngửi được mùi gối đầu, là mùi bột giặt mà anh thường sử dụng, hết thảy đều là quen thuộc, cảm giác quen thuộc, mùi vị cũng quen thuộc, chỉ có một bàn tay xa lạ trong lớp chăn mỏng, tùy ý lướt trên hông anh.

Tiêu Chiến rất muốn nói, lại không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy trong khoang miệng giống như bị cái gì lấp kín, cùng anh môi lưỡi quấn quýt, khuấy đảo không ngớt. Mà bàn tay to lớn dưới thân kia lại đang thong thả miết vùng bụng cùng rốn anh, rồi lại một đường hướng lên trên. Đầu ngón tay hơi lạnh như vô tình, lại như cố ý lướt qua hai điểm hồng trên ngực, khiến cho anh run rẩy một chút, mơ mơ màng màng liền nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc, lập tức xúc cảm trên ngực liền biến mất.

Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến chính mình tránh được một kiếp, không nghĩ tới, cánh tay kia rất nhanh lại xuất hiện, mà lại còn xuất hiện ở vùng rốn, Tiêu Chiến có thể cảm giác rõ ràng có người đang cởi bỏ quần đùi của anh, đại não nháy mắt nhảy lên cảm giác nguy hại, Tiêu Chiến cố gắng giãy dụa muốn chạy trốn, liền phát hiện cả người mình đều không có khí lực.

Bàn tay kia vô cùng nhanh, dễ dàng cởi ra quần đùi rồi luồn vào trong quần lót. Bị người khác nắm lấy chỗ đó, cảm giác quả thực vô cùng khó để diễn tả, bàn tay như thể hiểu vô cùng rõ làm thế nào thì anh liền sướng, một bên trượt lên trượt xuống vô cùng thành thục, một bên lại luôn hôn liếm điểm mẫn cảm trên người anh. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy có một loại khó chịu, lại sảng khoái vô cùng. Anh theo bản năng muốn kháng cự, nhưng chống không được, cuối cùng lại theo động tác của người kia mà đắm chìm trong đó. Giống như một con mồi sa vào vũng lầy, càng giãy dụa lại càng bị cuốn chìm trong bóng tối luân hãm.

Đến khi trong đầu lóe lên một tia sáng, một ít thứ gì đó cũng từ phía dưới phóng ra, cả người đều như được giải thoát, bàn tay kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Tiêu Chiến mở lớn mắt, đứng dậy thở dồn dập một hồi.

Anh cuống quýt xốc chăn lên, nhìn xuống nơi nào đó dưới thân, ánh mắt dừng lại ở trên quần lót, ướt một mảnh.

Đm mộng xuân.

Mở vòi nước trong toilet, Tiêu Chiến đem quần lót dơ nhúng vào nước mà chà xát, khí lực giống như hận không thể xé rách cả cái quần vải.

Thực ra gặp mộng xuân cũng là chuyện bình thường, thời kì trưởng thành làm gì có nam sinh nào còn chưa gặp qua? Nhưng hỏng là hỏng ở chỗ, người trong mộng làm loại chuyện này với mình lại không phải là nữ. Tiêu Chiến có thể nhận ra âm thanh ấy, tiếng cười khẽ cùng với bàn tay to lớn ở trên người mình vuốt ve, rõ ràng là đàn ông.

Xong rồi, không phải mình ngủ một giấc xong liền cong luôn chứ?

Giấc mơ này đối với Tiêu Chiến gây ảnh hưởng quá lớn, khiến thời điểm tỉnh dậy còn phải ngồi thất thần trên giường một trận mới có thể tiêu hóa nổi, sau đó lại đột nhiên nhớ ra chính mình còn hẹn Vương Nhất Bác buổi trưa đi ăn cơm, giờ mà đi thì đến muộn chắc rồi.

Tiêu Chiến vội vàng nhắn tin cho Vương Nhất Bác, ý bảo mình có thể sẽ đến muộn một lúc, đối phương cũng bảo là sẽ đến trễ, có thể là cũng vừa tỉnh ngủ, còn chưa ra khỏi nhà.

Cái này thật là, vậy mà cả hai người lại cùng ngủ quên. Vì vậy liền thương lượng một chút, đến một giờ rồi ăn trưa, lúc này mới dư ra thời gian để Tiêu Chiến còn giặt quần áo.

Tiêu Chiến đem quần lót đã giặt treo lên móc áo, mở cửa ban công rồi phơi lên, cũng thuận tay đem luôn quần áo phơi tối hôm qua gỡ xuống, chuẩn bị lấy một cái mặc vào.

"Kỳ quái, sao lại không thấy quần đùi của mình đâu nhỉ?"

Tiêu Chiến có chút buồn bực, anh nhớ rõ tối hôm qua vừa mới mang quần đùi đỏ hiệu Jordan ra ban công phơi ở vị trí này, vậy mà hiện tại ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

Sẽ không bị gió thổi bay xuống dưới lầu luôn rồi chứ?

Anh cúi xuống nhìn, dưới đó cũng chẳng có gì.

"Quên đi, tìm đại cái khác vậy." Dứt lời, anh liền lôi trong tủ ra một chiếc quần jeans, cầm theo chìa khóa cùng túi đeo vai rồi rời khỏi nhà.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro