|Chương 22|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

47.

Ngoài miệng thì tỏ ra ghét bỏ đồ ăn của Vương Nhất Bác, nhưng hiện tại anh cũng chẳng có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cố gắng nuốt vào, vừa buông đũa không lâu thì cảm thấy bụng có chút không thoải mái. Vương Nhất Bác chạy ra phòng khách tìm cho anh mấy viên thuốc kích thích tiêu hóa, rồi ở trên giường nằm một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút.

"Tôi bảo." Tiêu Chiến dựa vào đầu giường cầm cốc uống nước, chất lỏng ấm áp chậm rãi từ thực quản trôi xuống dạ dày, cả bụng đều ấm lên không ít, "Thương lượng một chút, lần sau gọi đồ ăn ngoài được không? Tôi trả tiền cho, nếu không thì để tôi nấu cơm cũng được."

Vương Nhất Bác ở trong phòng bếp đang rửa chén, Tiêu Chiến không biết hắn có nghe thấy không, liền nâng giọng lớn tiếng nói, "Này, tôi nói thật đó!" Anh hiện tại vẫn còn hoài nghi, nếu tiếp tục ăn đồ ăn Vương Nhất Bác nấu thêm lần nữa, chỉ sợ cả đêm đều chạy té khói vào WC.

Có lẽ phòng cách âm khá tốt, hoặc là tiếng nước rửa bát thật sự quá lớn, Tiêu Chiến căng giọng hô nửa ngày cũng chưa thấy bên kia trả lời, ngược lại điện thoại trên mặt bàn lại đột nhiên vang lên hai tiếng, như là đáp lại lời Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác sáng sớm sẽ tịch thu điện thoại của Tiêu Chiến, phòng ngừa anh liên lạc với bên ngoài xin giúp đỡ. Nhưng lúc này cũng không biết tại sao lại như vậy, hắn thế mà lại để điện thoại của anh ở trên bàn máy tính.

Này dĩ nhiên là cơ hội tốt, Tiêu Chiến đem cái cốc đặt trên tủ đầu giường, đứng dậy xỏ dép lê. Anh hai ngày nay gần như là không liên hệ với bên ngoài rồi. Mấy ngày nay vừa vặn là ngày nghỉ, không cùng đồng nghiệp trong công ty gặp mặt, cũng không biết có người nào phát hiện ra chuyện anh mất tích không.

Tiêu Chiến cẩn thận lê xích trên chân bước đi, phòng ngừa lỡ dây xích va chạm với sàn nhà tạo ra âm thanh lớn. Anh liếc mắt ra cửa, khẽ nuốt nước bọt, thử thăm dò nâng giọng gọi, "Vương Nhất Bác?"

Không có ai trả lời, chỉ có thể nghe thấy phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, đại khái là đang chà khăn lau. Vương Nhất Bác mỗi lần làm đồ ăn đều biến chiếc bàn gần đó thành một đống nước cùng đồ ăn thừa, cho nên thời gian cọ rửa luôn luôn rất lâu. Tiêu Chiến chắc hẳn là chưa thể xong nhanh như vậy, liền nhấc chân đi đến cạnh bàn máy tính.

Một bước, hai bước, thẳng đến khi anh dịch ghế tựa sang một bên, phòng bếp vẫn như cũ không có động tĩnh gì.

Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy điện thoại trên bàn nhấn xuống nút màu trắng trên màn hình một cái, màn hình vậy mà lại không sáng lên. Có thể là Vương Nhất Bác tự ý tắt nguồn điện thoại của anh, cho nên Tiêu Chiến đành phải nhấn giữ nút khởi động, định quay trở lại giường rồi tiếp tục, nhưng vừa mới quay lại, anh đã đứng hình tại chỗ.

Vương Nhất Bác lúc này đang đứng cạnh cửa phòng ngủ, hai tay vì vừa mới rửa xong bát mà ướt đẫm, trên mặt đất còn rớt xuống vài giọt nước.

Hắn chau mày nhìn thứ trong tay Tiêu Chiến, giận tái mặt.

"Anh làm gì đấy?"

48.

"Đưa đây."

Vương Nhất Bác duỗi tay chìa đến trước mặt Tiêu Chiến, mở ra lòng bàn tay.

Tiêu Chiến lui lại vài bước, ngón tay không tự giác cầm chặt điện thoại, "Cậu không thể cứ mãi nhốt tôi như vậy, còn không cho tôi liên lạc với bạn bè."

"Cùng bạn bè liên lạc?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu, nhìn Tiêu Chiến, "Sau đó sẽ tìm cơ hội trốn thoát, đúng không?"

"Đưa điện thoại cho em." Hắn nặng nề lặp lại một lần, thậm chí trực tiếp giơ tay đoạt lại điện thoại trong tay anh.

Tiêu Chiến né tránh bàn tay của Vương Nhất Bác, sau đó lại lui về phía sau hai bước, đến khi chân nhỏ đụng phải tấm đệm phía sau, mà Vương Nhất Bác một bộ dáng dửng dưng không tiến làm anh thấy hơi chột dạ, "Tôi thấy chúng ta nên nói chuyện chút đi, cậu không thể chỉ làm theo ý cậu, không quan tâm tới suy nghĩ của tôi như vậy được."

Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến, Tiêu Chiến tiếp tục nói, "Tôi không đi, trước tiên cậu để tôi báo bình an cho bạn bè đồng nghiệp đã, được không?" Nhưng trên thực tế, anh một bên để ý vẻ mặt Vương Nhất Bác, một bên cầm điện thoại lần mò mở mật mã, cũng dựa theo thói quen bình thường bấm điện thoại mà bấm bấm một chút, vừa vặn đúng lúc khung chat màu xanh lá mở ra.

Tiêu Chiến là hôn mê bị Vương Nhất Bác đem tới, cửa sổ phòng dùng kính mờ và khóa, hơn nữa còn là khóa trên, cho nên kỳ thật đến giờ anh vẫn chưa rõ ràng rốt cục mình bị đưa đến đâu, chỉ có thể nghĩ đến việc gửi tin nhắn cầu cứu đồng nghiệp bạn bè trước đã.

Nhưng anh không nghĩ tới, chưa đợi anh lựa xong người để liên hệ, điện thoại lại vang lên trước, một đoạn nhạc chuông, có người gọi tới máy anh.

Tiêu Chiến bị nhạc chuông bất thình lình vang tới làm cho thất thần, nhất thời không phản ứng lại được, mà ngay tại khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh ngay lập tức đã bị ném trở lại giường.

49.

Lạch cạch hai tiếng, cổ tay đã bị còng tay cố định lại sau lưng.

Vương Nhất Bác nhặt điện thoại đang bị rớt dưới sàn nhà phía xa, phủi phủi một chút mấy hạt bụi không tồn tại trên máy. (Cool guy học đòi make color à 😠)

Tiêu Chiến giật giật tay, kim loại lạnh lẽo siết vào phần trong của cổ tay làm anh có chút không thoải mái. Anh trừng mắt liếc một cái về phía gáy Vương Nhất Bác, "Cậu mau tháo cho tôi."

"Không được." Vương Nhất Bác đưa lưng lại với Tiêu Chiến đang ngồi trên giường, ngắm nghía chiếc điện thoại trong tay hắn, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của mình, nhìn thấy màn hình phía trên có mấy vết nứt như mạng nhện mà cả kinh, trong lòng vừa tức vừa xót, này là điện thoại mới, mua còn chưa dùng được ba tháng đâu.

Anh nhấc chân nghĩ muốn đá vào lưng Vương Nhất Bác một cái, lại bởi vì khoảng cách quá xa mà tha cho, "Cậu nghĩ có thể trói buộc được tôi cả đời à? Cậu thử tính toán xem, nhiều nhất còn có một tuần, đến lúc đó không thả tôi ra để đi làm, đồng nghiệp nhất định sẽ nghi ngờ."

Vương Nhất Bác không hé răng, nhìn thấy màn hình quay trở lại giao diện khung chat, nhạc chuông vừa rồi sớm bởi vì không ai bắt máy mà tự động ngắt đi. Màn hình phía trên hiện lên một nickname hết sức quen mắt, Vương Nhất Bác nhíu nhíu lông mày, vô thức mà cắn móng tay, bấm vào nút ở góc trái để quay về trang chủ, tiếp tục xem những tin nhắn Tiêu Chiến chưa đọc.

Tiêu Chiến nhận thấy thời điểm mình nói, Vương Nhất Bác có ngưng lại một chút, mà hiện tại lại khẩn trương xem xét điện thoại anh như vậy, còn tưởng là thực sự đi xác nhận xem anh rốt cục có nhắn tin cầu cứu cho người khác không, vì thế thần sắc đột nhiên thay đổi, như không để ý nói, "Tin nhắn đều bị tôi xóa hết rồi, đừng mất công tìm nữa."

"Có ý gì?" Vương Nhất Bác xoay người nhìn anh.

"Chưa đủ dễ hiểu à?" Tiêu Chiến dựa vào đầu giường, gằn từng tiếng nói, "Tôi đã gửi tin nhắn cầu giúp đỡ cho bạn mình rồi, bao gồm cả định vị, cậu nói xem bọn họ có thể lập tức báo cảnh sát không?"

"Cậu còn có thể giam giữ tôi bao lâu?" Anh câu lên khóe môi nhìn đối phương, mắt phượng mang theo một tia khiêu khích, "Một ngày? Nửa ngày? Hay chỉ là mấy giờ nữa?"

"Phải không?" Vương Nhất Bác tùy ý đem điện thoại ném vào góc giường bên kia, đi đến bên người Tiêu Chiến, một đầu gối chống bên giường, cúi người bóp cằm Tiêu Chiến, bắt anh phải ngẩng đầu lên, hạ mắt nhìn anh, "Anh nghĩ có thể cứ như vậy mà rời đi sao?"

Vương Nhất Bác tóc mái có chút dài, thời điểm cúi đầu xuống tóc mái gần như che khuất đi cặp mắt của hắn, làm cho người ta nhất thời không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Nhưng ở góc độ của Tiêu Chiến lại có thể vừa vặn đối diện ánh mắt của hắn, anh thấy hình ảnh của mình phản chiếu lại rõ ràng trong con ngươi của đối phương, toàn bộ đều là dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ không một chút che giấu.

Tiêu Chiến dùng sức giằng ra khỏi bàn tay đang bắt lấy cằm mình, quay mặt né tránh tầm mắt của Vương Nhất Bác.

"Đúng."

"Nếu không có mấy cái thứ này," Anh giật giật chân, xiềng xích gông lấy cổ chân anh bắt đầu leng keng rung lên, "Nhất định tôi sẽ rời khỏi chỗ này ngay lập tức."

"Đã như vậy," Vương Nhất Bác biểu cảm không chút thay đổi, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, liếm liếm môi dưới hơi khô.

Tiêu Chiến không rõ ý tứ của hắn, theo bản năng lui mình về phía sau, đối phương lại nhanh chóng bắt được cổ chân anh, "Dù sao anh cũng đã bảo bạn anh báo cảnh sát rồi, em không chừng sẽ ngay lập tức phải vào tù."

Dựa theo độ cong của chân nhỏ mà chậm rãi chuyển động, miết tới đầu gối.

"Nhưng bọn họ cũng không thể biết cụ thể là tầng nào phòng bao nhiêu, muốn tìm đến đây khẳng định cũng phải mất một ít thời gian."

"Vậy không bằng..."

Tay kia không biết từ bao giờ đã bắt lấy eo anh, dễ dàng tháo ra nút dải rút thanh mảnh.

"Trước tiên thượng anh đi."

TBC.
_________________
*Lời editor: Toanggggg ;;;-;;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro