Chương 17 - Quan hệ hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong phòng không bật đèn, Vương Nhất Bác cứ ngồi như thế, từng mảnh ký ức như đèn kéo quân chạy trong đầu, cố gắng diễn giải lại từng lời chú giải trong những hình ảnh, trong từng cảnh tượng.

Nhưng làm không được.

Đầu óc cậu đã không cách nào xử lý được nữa.

Những hình ảnh và cảnh tượng bị cậu chú giải thành 'Xem đi, anh ấy quả nhiên vẫn có ý với mình' đó, cậu không còn sức để tìm manh mối, tìm những dấu vết chứng minh mình phán đoán không sai.

Cho dù không sai, thì thế nào?

Tiêu Chiến vẫn không cần cậu.

Cho dù có phải thật sự vô tình với cậu hay không, vẫn là không cần cậu.

Đi thử vai bị nhà làm phim loại, cậu còn có thể tìm một nhân vật thích hợp khác lại tranh thủ nỗ lực, nhưng bị người mình thích rõ ràng rành mạch cự tuyệt, cậu còn có thể tranh thủ thế nào, nỗ lực ra sao?

Nhiều năm như vậy rồi, nếu Tiêu Chiến có thể chấp nhận, đã sớm chấp nhận lâu rồi.

Đạo lý dễ hiểu như thế, vậy mà cậu vẫn luôn bỏ qua nó, để mặc nó đứng trong một góc, làm như không thấy.

Mệt mỏi quá.

So với trước kỳ thi luyện vũ đạo thâu đêm suốt sáng, nằm sóng xoài dưới sàn nhà thở hồng hộc còn mệt hơn; so với chạy show suốt ba ngày không chợp mắt ngất xỉu trong phòng hóa trang còn mệt hơn; so với quay cảnh đêm suốt mấy ngày liên tục, giữa trời Đông giá rét ôm đạo cụ ngâm mình trong làn nước lạnh như băng quay cuồng, còn mệt hơn.

Đến ngay cả thở, cũng cảm thấy rất mệt.



Điện thoại vang lên, Vương Nhất Bác nghe thấy, nhưng lại như không nghe thấy.

Tiếp theo tiếng đập cửa cũng vang lên, Vương Nhất Bác nghe thấy, nhưng vẫn như cũ giống như không nghe thấy.

Có người ở bên ngoài gọi cậu: "Nhất Bác, cậu ở bên trong sao?"

Có người đáp lời: "Chắc chắn rồi, em nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cậu ấy trong phòng."

Là Lương Tinh và Thượng Vĩ Vĩ.

Đầu Vương Nhất Bác giật giật, chuyển hướng nhìn ra phía cửa, đầu óc hỗn loạn một mảng, không thể phản ứng được nên làm gì.

Tiếng đập cửa lại vang lên, đồng thời còn có tiếng nói chuyện: "Nhất Bác, cậu có ở trong không?"

"Có khi nào đang tắm không?"

"Em nghe thử chút, không nghe thấy tiếng nước mà."

"Vậy có phải ở phòng bên cạnh không? Người đại diện của cậu ấy hình như ở phòng này... Chúng ta qua hỏi chút nhé?"

'Đinh' một tiếng, dường như công tắc nào đó trong đầu bị nhấn mở, Vương Nhất Bác đứng lên từ sofa, đi đến bên cửa mở hai cánh cửa ra: "Tinh ca, Vĩ Vĩ tỷ."

"Cậu ở trong phòng à, sao gọi nửa ngày không thấy phản ứng thế?" Thượng Vĩ Vĩ quét mắt nhìn ra sau lưng Vương Nhất Bác: "Sao không bật đèn vậy?"

Không bật đèn sao? Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn, quả thật, ánh sáng trước mắt đến từ hành lang, thẻ phòng còn chưa cắm vào ổ cảm ứng. Vương Nhất Bác sờ sờ trên người, mới phát hiện thẻ phòng đang nằm trong tay mình.

Cắm thẻ vào ổ cảm ứng, trong phòng lập tức sáng lên.

Trạng thái này vừa nhìn đã thấy không ổn, Thượng Vĩ Vĩ nhìn kỹ hai mắt Vương Nhất Bác: "Cậu làm sao vậy, vừa rồi đang ngủ à?"

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ nói: "Hôm nay em có chút việc, không thể đi ăn cơm, hai người đi đi thôi."

Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh liếc nhau, bước đến một bước: "Cậu làm sao vậy? Chúng tôi có tiện vào trong không?"

Không tiện lắm, đây là phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy, có gì mà không tiện đâu?

Cậu giữ cửa kéo ra, lui sang bên một bước: "Vào đi."

Thượng Vĩ Vĩ cùng Lương Tinh vào phòng, đổi dép lê dùng một lần, không hẹn mà cùng đánh giá Vương Nhất Bác: "Có phải cậu bị bệnh rồi không?"

"Không có." Vương Nhất Bác lắc đầu, mở cửa tủ lạnh ra, bên trong có trái cây mấy hôm trước mua cùng Tiêu Chiến, mấy ngày nay Tiêu Chiến không đến, cậu cũng quên ăn, một số đã không còn tươi nữa, Vương Nhất Bác lật lật, chọn vài thứ còn tương đối ổn mang ra.

"Cậu đừng bận rộn nữa, nghỉ ngơi đi." Thượng Vĩ Vĩ mang trái cây Vương Nhất Bác lấy ra để lại vào tủ, đóng cửa tủ lạnh lại, đưa mắt ra hiệu cho Lương Tinh. Lương Tinh đặt hai tay lên vai Vương Nhất Bác đẩy cậu đến trước sofa, ấn vai để cậu ngồi xuống, sau đó cùng Thượng Vĩ Vĩ hai người song song đứng trước mặt cậu.

Rất rõ ràng, là có chuyện muốn nói. Vương Nhất Bác đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ: "Làm sao vậy?"



"À..." Thượng Vĩ Vĩ rối rắm một chút: "Tôi vốn định đợi đến lúc ăn cơm mới tuần tự tiệm tiến mà thương lượng với cậu, nhưng xem ra trạng thái này hôm nay của cậu, có lẽ không thể ra ngoài ăn cơm được rồi... Hay là chúng ta đợi ngày mai rồi nói sau đi!"

Ngày nào nói mà chẳng giống nhau, ngày mai hay hôm nay, cũng đều là sau khi bị Tiêu Chiến cự tuyệt, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào chuyện Tiêu Chiến ngủ một giấc dậy rồi đổi ý hay sao? Vương Nhất Bác ngồi lui về sau, thoáng kéo lên chút tinh thần: "Vĩ Vĩ tỷ, hai người có chuyện gì thì cứ nói đi."

Thượng Vĩ Vĩ lại cẩn thận đánh giá sắc mặt Vương Nhất Bác một chút: "Vậy chúng tôi cứ ... nói thẳng nhé?"

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh liếc nhau, hai người đột nhiên cùng ngồi xổm xuống trước mặt Vương Nhất Bác, chắp tay trước ngực làm động tác bái lạy: "Bác ca, xin hãy cứu mạng!"

...Hả? Vương Nhất Bác vốn đang sắc mặt mịt mờ lập tức càng thêm mờ mịt: "Cứu mạng cái gì?"

"Cứu cái mạng chó của hai chúng tôi với!" Thượng Vĩ Vĩ hít vào một hơi, một lần nói hết: "Là thế này, tôi và Lương Tinh trước kia quen biết khi cùng tham gia tống nghệ hàng không, sau đó cậu hiểu mà, nam nữ có tuổi rồi thật vất vả mới tạo ra chút tia lửa tình yêu, thật sự không đành lòng để nó tắt, thế nên mới lén ở bên nhau. Nhưng cậu cũng biết, cái vị Diệt Tuyệt sư thái Thụy tỷ đó, căn bản không cho phép tôi yêu đương, cho dù thật sự muốn yêu, cũng phải là người có địa vị có ích cho sự nghiệp của tôi, hoặc có thể mang đến lợi ích khác cho tôi..."

Nói đến đây, cô dừng một chút, hai mắt trông mong nhìn Vương Nhất Bác, chờ cậu hiểu ra.

Vương Nhất Bác không hiểu nổi: "Ồ, vậy thì chuyện này có liên quan gì đến em?"

Kiểu nói chuyện này... Thật tốt! Thật đủ trực tiếp! Thượng Vĩ Vĩ lại hít vào một hơi, làm rõ vấn đề: "Thụy tỷ ngày ngày đều nhìn chằm chằm tôi, phàm đã yêu đương, chắc chắn không thể không để lại dấu vết, cho nên tôi và Lương Tinh đều cực kỳ khổ sở, ngày nào cũng như đang núp trong địa đạo chiến đấu vậy... Nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn không được a! Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định tìm một người phù hợp với yêu cầu của Thụy tỷ đồng thời cũng có thể khiến Lương Tinh yên tâm, giả yêu đương. Như thế Thụy tỷ mới buông lỏng cảnh giác, mà tôi và Lương Tinh mới có thể có chút thời gian và không gian gặp mặt hoặc liên lạc, cho dù lúc gọi điện thoại có bị tỷ ấy nghe được, cũng có thể có tấm khiên, lừa gạt cho qua."

Có chút loằng ngoằng, đầu óc Vương Nhất Bác còn chưa khôi phục được tốc độ suy nghĩ bình thường, điều chỉnh một lát, mới đưa ra kết luận: "Em chính là cái người hợp với yêu cầu của Thụy tỷ, lại có thể làm Tinh ca yên tâm đó sao?"

"Không sai!" Thượng Vĩ Vĩ búng tay một cái, lại lần nữa chắp tay trước ngực: "Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu là người thích hợp duy nhất để chọn, Bác ca, cầu xin cậu!"



Phiền phức.

Tham gia vào chuyện tình cảm của người khác, không thể nghi ngờ chính là một chuyện cực kỳ phiền phức, bất kể có phải thật sự tham gia hay không.

Mà xào CP, càng là phiền phức trong phiền phức, không cần Tiêu Chiến phải nhắc nhở, tự Vương Nhất Bác cũng đều biết đây là hành động để lại hậu hoạ đến mức nào.

Huống hồ, đến mức này sao? Vì cái gì nhất định phải đi bước này?

Vương Nhất Bác không lập tức trả lời Thượng Vĩ Vĩ, ngược lại nhìn sang Lương Tinh: "Tnh ca, anh cũng đồng ý làm thế này ư?"

Nếu là tình yêu đích thực, sao có thể đồng ý để bạn gái mình đi xào CP với đàn ông khác, dù sao nếu là Tiêu Chiến...

Tim đột nhiên lại đau đớn. Nào có cái nếu này, Tiêu Chiến không thể nào trở thành bạn trai cậu.

"Vĩ Vĩ và tôi đã thương lượng rồi, trước mắt quả thật hai chúng tôi không có biện pháp nào tốt hơn. Thụy tỷ rất bá đạo, nhưng năng lực thật sự cũng rất mạnh, Vĩ Vĩ hiện giờ còn chưa thể rời khỏi chị ấy, cũng không thể náo loạn đến khó coi ở bên ngoài với chị ấy, trong tay chị ấy còn nữ diễn viên nổi tiếng khác, bất kể lúc nào cũng có thể nâng lên thay thế Vĩ Vĩ... Cũng không thể chỉ vì yêu tôi mà khiến cho sự nghiệp của Vĩ Vĩ phải dừng lại ở đây, đúng không?"

Thượng Vĩ Vĩ đã là ảnh hậu Kim Mã, cho dù dừng bước tại đây, cũng đã là ở độ cao mà người khác không thể theo kịp rồi. Dừng bước với giải thưởng ảnh hậu, còn có thể nói là dừng bước ở đây sao? Vương Nhất Bác không thể hiểu, cũng không thể đồng cảm: "Xin lỗi, chuyện này có lẽ em không thể giúp được."

Trong dự liệu, nhưng cô đã nghĩ sẵn kế sách đối phó rồi. Thượng Vĩ Vĩ đẩy Lương Tinh ra, tự mình nhích đến đối diện với Vương Nhất Bác: "Là thế này, Bác ca, tôi đã nghĩ thay cậu rồi, hiện giờ bản thân cậu đang bị hai cái CP bám chặt, một người là nữ chính trong bộ cổ trang thần tượng bạo hồng của cậu, Bạch Tịnh Nghiên, người còn lại là Tiêu Á Uy, nam một trong bộ võ hiệp sau này của cậu, một cái là BG, một cái là BL. Hai CP này tuy cậu không thèm để ý tới, cũng không gây bất kỳ trở ngại lớn nào cho cậu, nhưng mỗi tháng cũng đều giống như băng vệ sinh đến hút máu mấy ngày, tuy không mang lại uy hiếp gì, cũng không có nhiều CP fans bị đối phương tinh luyện, nhưng cũng vẫn rất ghê tởm không phải sao? Hơn nữa cả hai vị kia đều là cao thủ xào CP, suốt ngày nhìn chằm chằm từng động thái của cậu mà làm ra chuyện ám chỉ có liên quan đến mình, nếu cậu muốn hoàn toàn xé hai CP này của bọn họ, cũng chỉ có thể tìm một vị tẩu tử thật sự --- ít nhất, là thật với bên ngoài."

Thượng Vĩ Vĩ dừng một chút, bắt tay đặt trước ngực mình vỗ vỗ: "Tôi, ảnh hậu Kim Mã, địa vị đủ cao; không có tình sử lộn xộn, danh tiếng trong vòng ngoài vòng đều tốt; có tác phẩm thành công, đại ngôn xa xỉ cũng có mấy cái, ngoại trừ diện mạo có chút không thuộc gu thẩm mỹ của đại chúng ra, các phương diện khác, làm thân phận bạn gái của cậu, cũng xem là xứng đôi phải không?"



Đâu chỉ xứng đôi, tính toán kỹ lưỡng, còn là gả thấp.

Thái độ của Thượng Vĩ Vĩ rất thành khẩn, vì thế Vương Nhất Bác cũng nghiêm túc suy nghĩ: "Nhưng em cảm thấy hiện giờ công khai bạn gái, với em mà nói cũng không phải là chuyện gì có lợi."

"Không công khai cũng không sao, dù sao chỉ cần bị chụp vài lần, giả cũng sẽ bị truyền thành thật!" Thượng Vĩ Vĩ không ngừng cố gắng: "Mục tiêu của tôi là gom đủ Tam Kim Ảnh hậu, hơn nữa cũng sẽ luôn cố gắng phát triển theo hướng này, chỉ cần đạt được rồi, tôi sẽ không sợ phải rời khỏi Thụy tỷ, có thể công khai cùng Lương Tinh ở bên nhau. Đương nhiên, tôi cũng không yêu cầu cậu nhất định phải phối hợp với tôi để tôi hoàn thành mục tiêu, trong thời gian này nếu cậu có người thật sự muốn công khai, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hủy bỏ hợp tác, hơn nữa tôi đảm bảo sẽ không làm những chuyện ám chỉ bán thảm, sẽ không tinh luyện CP fan, tất cả cậu đều có thể lấy."

Có cảm giác như còn chưa thỏa thuận xong chuyện kết hôn, hai người đã bắt đầu nói về tất cả những chuyện liên quan đến con cái sau khi ly hôn vậy, thật sự có chút quỷ quái. Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh có thể nói với cậu đến mức này rồi, nếu không phải muốn gài cậu thì quả thật rất chân thành.

Tuy quỷ quái, nhưng chân thành.

Vương Nhất Bác có hơi bị sự chân thành này đả động, nhưng đối với bản thân chuyện hợp tác cậu vẫn không hề có chút hứng thú nào.

Chủ yếu chính là, đối với loại chuyện vì sự nghiệp cá nhân mà để người yêu phải chịu ủy khuất này, cùng với vì sự nghiệp của người yêu mà cam nguyện làm người tàng hình, để mặc cô cùng người khác tạo tai tiếng, thậm chí làm ra những hành động tú ân tú ái, về cơ bản, cậu đều không ủng hộ.

Nhưng cậu không có tư cách, cũng không cần phải phán xét lựa chọn của người khác.

Vương Nhất Bác nghĩ một lát: "So với ở đây thuyết phục em cùng diễn kịch, không bằng chị đi thương lượng với Thụy tỷ thì hơn, chưa chắc chị ấy đã không chấp nhận Tinh ca, cũng chưa chắc đã chấp nhận em."

"Ca à! Nếu có thể nói thì tôi đã sớm nói từ lâu rồi!" Thượng Vĩ Vĩ nhắc đến chuyện này lập tức nhịn không được: "Tim của người đại diện, chính là tường đồng vách sắt đó! Bản thân đoạn tình tuyệt ái, cũng hận không thể bắt tất cả các nghệ sĩ dưới tay cũng đoạn tình tuyệt ái giống mình! Những chuyện yêu đương tình ái này của chúng ta trong mắt bọn họ chính là nực cười muốn chết! Thứ mà bọn họ suy xét vĩnh viễn chỉ có lợi ích! Về điểm này không phải cậu cũng rất rõ ràng sao?"



Rõ ràng.

Có lẽ không có ai rõ ràng hơn so với cậu.

Nhưng mua bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, không thể bởi vì Tiêu Chiến từ chối tình cảm của mình, mà cậu phủ nhận hết thảy của Tiêu Chiến.

Vết thương nơi đáy lòng kia còn chưa kịp khép miệng, lại bị Thượng Vĩ Vĩ hung hăng dẫm lên một cái, Vương Nhất Bác ổn định lại một chút, mới nói: "Với người đại diện, lợi ích là tối thượng. Nhưng lời ích của bọn họ, chỉ là lợi ích cho riêng bản thân họ thôi sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải người được lợi nhất sao?"

Thượng Vĩ Vĩ há miệng muốn nói, lại không biết phải phản bác thế nào, hai người giằng co ở đó, nhất thời có chút xấu hổ.

Lương Tinh đến hòa giải: "Người đại diện không phải ai cũng như ai, Thụy tỷ quả thật áp đặt tiêu chuẩn rất cao, Vĩ Vĩ cũng là nhất thời tức giận, không phải có ý khích bác. Thỉnh cầu của chúng tôi cậu có thể suy xét trước rồi hãy hồi đáp, này quả thật chính là cách tốt nhất mà hiện giờ chúng tôi có thể nghĩ ra được, nhưng cậu cũng không cần phải miễn cưỡng, thượng có chính sách, hạ có đối sách, tôi và Vĩ Vĩ chắc chắn không phải không có đường nào có thể đi."

"Tôi thật sự sẽ không gây phiền phức cho cậu." Thượng Vĩ Vĩ nhịn không được lại lần nữa thuyết phục: "Nếu tôi tìm đến chụp đảm bảo sẽ báo trước cho cậu, nếu cậu không đồng ý hành động, tôi tuyệt đối sẽ không làm! Cậu cũng không cần phải chủ động nhiệt tình với tôi, cứ duy trì trạng thái hiện giờ là được rồi. Nói thật lòng thì, tôi cũng muốn mượn chút lưu lượng của cậu, bởi tôi cần nhiệt độ. Để trao đổi tôi có thể đề cử cậu cho vai nam chính với Lưu đạo của bộ điện ảnh tiếp theo. Cầu xin cậu mà, hai người chúng tôi có tuổi rồi, yêu đương thật sự không dễ dàng, tôi cũng sẽ không để cậu phải mất mặt, cậu đừng lập tức cự tuyệt, suy nghĩ thêm chút xem sao nhé, được không? Làm ơn đi mà!"

Hai người đã hạ mình như vậy, cho dù không muốn đáp ứng cũng nên từ từ nói, Vương Nhất Bác gật đầu: "Được, em suy xét một chút."

"Cảm tạ nha Bác ca!" Thượng Vĩ Vĩ chắp tay vái vái Vương Nhất Bác, lại dùng khuỷu tay huých Lương Tinh: "Đặt cơm đi, mau!"

Vương Nhất Bác xua tay: "Không cần, hai người giữ nguyên kế hoạch ra ngoài ăn đi."

"Không có cậu Thụy tỷ chắc chắn không để hai chúng tôi cùng đi ăn cơm! Cậu để hai chúng tôi ở đây ngồi một lúc đi! Làm ơn!"

"....." Bản thân vừa mới bị Tiêu Chiến từ chối, giờ lại còn bị ép làm bóng đèn ăn cơm chó của người khác, thế đạo gì vậy! Vương Nhất Bác thật sự cạn lời, đứng lên khỏi sofa: "Vậy hai người cứ tự nhiên đi, em vào trong, ăn cơm không cần gọi em, em không đói."

Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh bày tỏ cảm ơn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác xua xua tay, quay về phòng ngủ.



Quay về không gian chỉ còn một mình, tim lại bắt đầu nhân nhẩn đau.

Vương Nhất Bác nằm xuống giường, kéo chăn cuộn tròn lại, ôm vào trong lòng.

Lúc đau dạ dày chỉ cần đè nặng lên sẽ đỡ, vậy lúc đau lòng, đè nặng lên hẳn cũng sẽ không đau nữa đi?

Nghĩ đến chuyện khác, đừng nghĩ đến Tiêu Chiến nữa, sẽ không đau.

Nghĩ gì bây giờ?

Ngoài cửa vọng đến tiếng cười nói của Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh, có lẽ hai người sợ làm ồn đến cậu, cố gắng đè thấp âm lượng, nhưng vẫn có thể nghe ra được, bọn họ thật sự rất vui vẻ, rất thân mật.

Vậy nghĩ đến đề nghị của Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh đi.

Hợp đồng người yêu, trong giới này không phải chuyện hiếm thấy, vì để che giấu tình yêu thật sự tạm thời không thể thấy ánh sáng, hoặc muốn cùng nhau xào nhiệt độ mà tiến hành hợp tác. Trong thời gian hợp tác sẽ cùng nhau ra ngoài hoặc đến tham ban, tìm người chụp trộm, thể hiện quan hệ tình cảm ổn định, đến khi hợp đồng kết thúc lại tuyên bố với bên ngoài là chia tay trong hòa bình.

Rất đơn giản, rất dễ thao tác.

Bất lợi là có một bộ phận fans của cậu sẽ không chấp nhận, sẽ náo loạn, chẳng qua chuyện này cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.

Chỗ tốt chính là như Thượng Vĩ Vĩ đã nói, có thể hoàn toàn cởi trói hai cái CP vẫn luôn bám chặt lất cậu kia, hơn nữa bộ điện ảnh của Lưu đạo, quả thật cũng là tài nguyên mà trước mắt cậu không thể tiếp xúc được, có thể đi thử vai một chút cũng đã là cơ hội hiếm có rồi.

Về phần hai CP vẫn luôn bám lấy cậu kia, bản thân cậu cũng không để ý đến, nhưng mỗi lần Tiêu Chiến nhìn thấy bọn họ bám dính đều tức đến dậm chân. Nếu nói đề nghị của Thượng Vĩ Vĩ cho Tiêu Chiến nghe, sau khi cân nhắc, Tiêu Chiến có lẽ sẽ đồng ý...

Cảm giác nặng nề đè nặng trên ngực lại đột nhiên không kịp đề phòng bị xé toạc, khoảnh khắc này Vương Nhất Bác rốt cuộc ý thức được: Nhiều năm như vậy, thì ra không chỉ Tiêu Chiến quen đứng trên lập trường của người đại diện để suy xét vấn đề, mà bản thân cậu cũng đã quen, đặt Tiêu Chiến ở vị trí người đại diện, để phỏng đoán suy nghĩ và quyết định của anh.

Tiêu Chiến và người đại diện Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác và nghệ sĩ Vương Nhất Bác.

Cậu vẫn luôn cho rằng bản thân có thể tách bạch, cũng hy vọng Tiêu Chiến có thể tách bạch, nhưng kỳ thật, tách không ra.

Chỉ cần cậu vẫn là nghệ sĩ của Tiêu Chiến, vậy vĩnh viễn tách không ra.

Vậy nếu cậu không phải nghệ sĩ mà Tiêu Chiến dẫn dắt thì sao?

Nếu Tiêu Chiến không còn là người đại diện của cậu, có phải có thể suy xét một chút đến bản thân Vương Nhất Bác không?



Giả thiết này lại khiến tim Vương Nhất Bác bắt đầu nhảy nhót vì hưng phấn, nhưng ngay sau đó, nó lại khôi phục bình tĩnh.

Đại não ra lệnh: Dừng lại! Đừng tiếp tục rơi vào vòng tuần hoàn giả thiết, hưng phấn, nghiệm chứng, thất vọng nữa!

Thấy chết không sờn, cũng được.

Nhưng không thể thoát chết rồi, bò dậy đứng lên ở cùng một chỗ, lại tiếp tục thấy chết không sờn.

Này không phải dũng cảm, này là ngu xuẩn, là dây dưa không dứt, là không biết xấu hổ.

Từ nay về sau, đừng suy đoán suy nghĩ của Tiêu Chiến nữa, Tiêu Chiến nói thế nào, cậu cứ nghe như thế ấy đi.

Đồng ý thì tiếp thu, không đồng ý thì cự tuyệt.

Đây mới là quan hệ công việc bình thường.

Quan hệ mà Tiêu Chiến muốn.


.TBC

Đỉnh lưu tan nát, tâm như tro tàn, hơn nữa còn không cho phép bản thân hồi sinh.

Tiếp theo xem xem người đại diện có thể chịu đựng nổi hậu quả này hay không đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx