Chương 18 - Khoảng cách an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phòng kế bên có tiếng cười nói vọng đến, giọng nữ, là Thượng Vĩ Vĩ.

Tiêu Chiến nhìn không chớp vào màn hình máy tính, ngón tay rê bánh xe giữa con chuột, cố gắng để bản thân tập trung vào các dữ liệu bảng biểu trên báo cáo, chứ không phải động tĩnh ở bên kia bức tường.

Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh ở trong phòng Vương Nhất Bác đã gần hai tiếng, trong lúc đó Tiêu Chiến còn nghe thấy họ mở cửa phòng nhận cơm đồ ăn đặt đến một lần.

Không ra ngoài ăn, cũng phải ăn ở trong phòng, ba người này, thân thiết đến thế sao?

Thượng Vĩ Vĩ, một nữ nghệ sĩ xuất đạo đã nhiều năm, cả buổi tối ru rú trong phòng nam nghệ sĩ cùng đoàn phim, tuy không phải chỉ có một mình, nhưng bị chụp được hoặc bị người khác nhìn thấy, đều là chuyện phiền phức.

Thế này mà Viên Tương Thụy cũng mặc kệ được sao? Nếu thế này mà cũng có thể mặc kệ được, vậy chị ta còn theo tới đây làm gì?

Không thích hợp, rất không thích hợp.

Tiêu Chiến bỏ con chuột xuống đi đến cạnh tường, rối rắm một hồi cuối cùng vẫn áp lên tường nghe ngóng động tĩnh ở phòng bên.

Không có động tĩnh gì quá lớn, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe được tiếng Thượng Vĩ Vĩ cười.

Nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy, thân thiết lắm sao?

Tiêu Chiến lại áp lên tường, nín thở ngưng thần, thế nhưng vẫn không nghe được gì.

Ngày thường hiệu quả cách âm chẳng ra làm sao, lúc này thế mà lại tốt đến đáng sợ! Tiêu Chiến trợn mắt, xoay người ngã xuống giường.



Không biết sau khi về phòng, Vương Nhất Bác có khóc không?

Người nhìn có vẻ thật lạnh lùng thật ngầu, là người thật sự có thể chịu khổ, mỗi khi vì một câu của anh mà đỏ vành mắt nhưng không muốn để anh thấy, đều khiến anh thật đau lòng, đau lòng đến gần như muốn dao động.

Nhưng anh không thể dao động.

Con đường sự nghiệp diễn viên có thể rất dài rất dài, nhưng thời gian lưu lượng tốt nhất của một minh tinh cùng lắm cũng chỉ mấy năm mà thôi. Trong mấy năm này bạn có thể đứng ở độ cao nào, sau này bạn mới có thể nhận được những kịch bản tương xứng với độ cao đó.

Nếu trong mấy năm này anh không thể biến lưu lượng của Vương Nhất Bác thành tài nguyên, thành địa vị, vậy những năm về sau những gì Vương Nhất Bác còn lại cũng chỉ là lưu lượng biến thành tiền.

Đương nhiên lưu lượng biến thành tiền cũng là mục tiêu trọng tâm của anh, nhưng nếu chỉ biến thành tiền thì mười năm, hai mươi năm sau, khi Vương Nhất Bác hơn ba mươi hơn bốn mươi tuổi, có lẽ cũng chỉ có thể nhận một vai nam chính thiết lập sơ sài trong một bộ truyền hình nữ chủ mà thôi.

Giới giải trí chưa bao giờ thiếu sóng sau, anh không thể để Vương Nhất Bác trở thành sóng trước bị sóng sau đè chết trên bờ cát.

Chỉ là những ngày tháng này khi nào mới tới? Tiêu Chiến cũng không biết, nhưng lúc có thể kéo, anh nhất định sẽ kéo Vương Nhất Bác đi về phía trước, không để Vương Nhất Bác vì bất kỳ lý do nào mà dừng lại.



"Hai người nói chuyện tiếp đi, em về trước đây, mai gặp nhé!" Giọng Thượng Vĩ Vĩ ở phòng bên cạnh vọng đến từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Tiêu Chiến lập tức ngồi dậy khỏi giường, lại lần nữa dán lên tường nghe ngóng, không nghe thấy tiếng nói chuyện chỉ mơ hồ có tiếng TV.

Thượng Vĩ Vĩ đi rồi, Vương Nhất Bác và Lương Tinh cùng xem phim sao? Tiêu Chiến liếc nhìn điện thoại, sắp mười một giờ, sáng mai Vương Nhất Bác có cảnh quay, trước tám giờ phải ra ngoài rồi.

Là một người đại diện, anh hẳn rất thích hợp nhắc nhở Vương Nhất Bác đi ngủ sớm một chút, nhưng là người vừa mới từ chối Vương Nhất Bác, anh thật sự không cách nào liên lạc với Vương Nhất Bác ngay lúc này để nói những lời lạnh như băng này...

Bỏ đi, dù sao bình thường Vương Nhất Bác cũng rất hiếm khi đi ngủ trước một giờ, Lương Tinh ở đó, ít nhất còn có thể phân tán một chút sự chú ý của Vương Nhất Bác, khiến cậu không rảnh mà buồn lòng.

Mấy ngày này bất kể Vương Nhất Bác làm gì, anh cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, tận lực đừng can thiệp là được.

Dù sao Vương Nhất Bác cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người, trước giờ cậu vẫn luôn có giới hạn.

Tiêu Chiến lại ngồi xuống trước máy tính, hơn hai mươi phút sau, nghe thấy tiếng mở cửa và giọng Lương Tinh: "Đi nhé Nhất Bác, mai gặp."

Có lẽ Vương Nhất Bác đứng cách xa cửa, Tiêu Chiến không nghe thấy cậu trả lời. Cửa đóng lại, Tiêu Chiến lần thứ ba bò lên tường nghe ngóng, chỉ là gì cũng không nghe được.
Đại khái là xem xong phim rồi, Lương Tinh đi rồi, Vương Nhất Bác cũng đi ngủ.

Ngủ được không?

Lúc không ngủ được, sẽ khóc sao?

Tiêu Chiến không dám nghĩ nhiều, chỉ cần hơi nghĩ đến, ngực liền căng trướng đến khó chịu.

Đau dài không bằng đau ngắn, đao đã vung lên rồi, cũng đừng lặp đi lặp lại mà bôi thuốc cho người ta, sau đó lại chém xuống.

Hiện giờ không phải thời điểm tốt để Vương Nhất Bác yêu đương, cùng ai cũng không được.

Mà Vương Nhất Bác cũng sẽ không vì bị anh từ chối mà tùy tiện tìm một người để yêu đương.

Tình cảm hơn sáu năm, không phải nói bỏ là có thể bỏ. Muốn Vương Nhất Bác buông bỏ cũng cần phải có thời gian, mà trong khoảng thời gian cần có để buông bỏ này, bọn họ cũng vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Anh muốn đưa Vương Nhất Bác tiến về phía trước, không bị bất cứ thứ gì trói buộc.

Thế nên anh và Vương Nhất Bác, ai cũng không thể yêu đương.

Cùng ai cũng không thể.



Một ngày sau khi từ chối Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ôm đôi mắt gấu trúc rời giường, vì mất ngủ quá mức rõ ràng, để tránh cho những không cam lòng cùng hy vọng trong lòng Vương Nhất Bác ngóc đầu trở dậy, anh thoa kem che khuyết điểm lên, chắc chắn mình trông không khác gì bình thường rồi, mới gửi tin nhắn cho Tiểu Đỗ, bảo cậu mang đồ ăn sáng lên.

Tiểu Đỗ trả lời rất nhanh: [Bác ca đến nhà ăn nhỏ ăn rồi, bảo em đợi anh dậy thì hỏi anh muốn trực tiếp đến nhà ăn hay đặt đồ ăn bên ngoài.]

Được, không cần anh phải né tránh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã né tránh anh trước.

So với tưởng tượng của anh thì bình tĩnh hơn rất nhiều, còn có thể làm được chuyện nào ra chuyện đó, không ăn sáng cùng anh, nhưng vẫn nhớ dặn dò Tiểu Đỗ chăm sóc anh.

Như thế cũng khá tốt, hai người họ đều đã nguôi ngoai rồi, kéo ra chút khoảng cách, đỡ phải nhìn thấy mặt nhau lại cảm thấy buồn lòng. Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, trả lời Tiểu Đỗ: [Để tôi tự đặt, cậu không cần quan tâm, mấy ngày nay chăm sóc Nhất Bác nhiều một chút.]

Phim trường vẫn phải cùng đi, Tiểu Đỗ gửi tin nhắn vào nhóm chat bốn người họ: [Chiến ca, xe đến rồi, xuống dưới đi.]

Rất kỳ quặc, làm cứ như anh là nghệ sĩ cần người khác phải phối hợp thời gian với mình vậy. Chẳng qua trong giai đoạn này, tạm thời cứ như vậy đi, anh cũng không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn để xoa dịu --- huống hồ, bọn họ hiện giờ cũng không phù hợp để xoa dịu.

Xoa dịu tới xoa dịu lui, làm mờ ranh giới, xem như ăn đao oan uổng.

Lúc lên xe, Tiêu Chiến vẫn nhịn không được mà liếc Vương Nhất Bác một cái, đối phương đội nón lưỡi trai, vành nón đè rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt.

Nhìn không ra tốt hay xấu. Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng thể tốt chỗ nào được.

Vương Nhất Bác ngồi ở hàng ghế sau, thế nên Tiêu Chiến bèn ngồi ở hàng ghế trước, đóng cửa lại, giống như thường lệ mà cười nói với tài xế: "Lưu sư phó, chúng ta đi thôi."



Từ khách sạn đến phim trường có một đoạn đường cực kỳ xóc nảy, lúc mọi người đều đang lắc la lắc lư, Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn vào kính chiếu hậu.

Tiêu Chiến trong lúc xóc nảy 'Aiz aiz' hai tiếng, tựa hồ cảm thấy như thế thật vui, trên mặt còn nở nụ cười, nhìn không ra chút dáng vẻ khổ sở.

Vương Nhất Bác nhanh chóng rời mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu không hy vọng Tiêu Chiến quá khổ sở, nhưng cũng không hy vọng Tiêu Chiến một chút cũng không khổ sở.

Bởi nếu Tiêu Chiến một chút cũng không khổ sở, sẽ khiến cậu khổ sở, trở nên thật nực cười --- tuy rằng, cho đến hôm nay vẫn còn so đo những chuyện này, đại khái vốn cũng đã là một chuyện nực cười rồi.

Đầu tháng Sáu ở Tây Bắc khô ráo nắng ấm, Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mặt trời có chút chói mắt.

Đâm vào cậu, có chút muốn khóc.

Ngày mai ra ngoài phải đeo kính râm, giờ nếu mà đeo, có lẽ sẽ khiến Tiêu Chiến suy nghĩ linh tinh, cho rằng cậu đang khóc.

Cậu không bao giờ muốn khóc hay giả vờ đáng thương trước mặt Tiêu Chiến, để cầu xin một chút ưu ái.



Có lẽ là vì thời tiết quá nóng, Tiêu Chiến cảm thấy thật bực bội.

Loại bực bội này một nửa đến từ Viên Tương Thụy, rõ ràng hai người không ưa gì nhau, lại cứ phải xáp vào cười cười nói nói.

Một nửa còn lại, đến từ Thượng Vĩ Vĩ. Tiêu Chiến phát hiện, cô quá mức nhiệt tình với Vương Nhất Bác.

Lúc diễn gần như đều là cảnh của hai người, Thượng Vĩ Vĩ cũng giống Vương Nhất Bác, đều là diễn viên thuộc diện thiên phú, nhập diễn nhanh, xuất diễn cũng nhanh, đạo diễn vừa hô 'Action!' cô sẽ lập tức biến thân thành nữ quân y cao lãnh, đạo diễn vừa hô 'Cắt', cô liền lập tức cười rộ lên, rất thân thiết mà đàm luận về cảnh quay vừa rồi với Vương Nhất Bác.

Ngay cả lúc đứng sau máy theo dõi xem lại cảnh quay, cũng nhất định phải đứng sát bên cạnh Vương Nhất Bác: "Vẻ mặt thẹn thùng này của cậu, diễn không tồi nha! Nói thật xem, có phải trong đời thực cậu cũng sẽ thích khốc tỷ hơn không?"

Lúc nói chuyện bả vai cô chạm vào vai Vương Nhất Bác, gần như là ghé vào bên tai thì thầm.

Chiếc chuông báo động vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng kia của Tiêu Chiến lập tức rung lên, rất khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, quan sát phản ứng của cậu.

Lúc Thượng Vĩ Vĩ chạm phải vai mình Vương Nhất Bác hơi rụt lại, là né tránh theo bản năng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Hai mắt cậu dán vào máy theo dõi, rất có lệ mà ừ một tiếng.

"Trong phim tôi hờ hững với cậu, thế nên ngoài phim cậu khiến tôi phải trèo cao đúng không?" Thượng Vĩ Vĩ vỗ lên cánh tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn cô một cái, cười cười không nói gì.

Tuy là nụ cười cực kỳ xã giao và lịch sự, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng sự khó chịu này anh không thể nhằm vào Vương Nhất Bác, cho nên chỉ có thể nhằm vào Thượng Vĩ Vĩ.



Nói chuyện thì nói chuyện, sán vào gần thế làm gì? Cũng chẳng ai nghễnh ngãng! Lại còn động tay động chân, nếu giới tính đổi ngược lại, nhẹ thì bảo không có cảm giác ranh giới, nặng sẽ bị chụp mũ quấy rối tình dục đó!

Này mà cũng không ai quản sao!

Tiêu Chiến lén trợn trợn mắt xem thường xong, mới quay qua Viên Tương Thụy nói: "Thụy tỷ, Vĩ Vĩ nhà chị tính cách thật tốt, hoạt bát rộng rãi, đến đâu cũng có thể hòa đồng với người khác ha."

Viên Tương Thụy làm bộ làm tịch thở dài: "Cậu đừng nói nữa, tôi đang sầu muốn chết rồi đây! Nghệ sĩ khác ấy à, cậu sẽ phải lo lắng người ta mắc bệnh ngôi sao, Vĩ Vĩ thì ngược lại, điều cần lo lắng là cô ấy không nhớ mình là ngôi sao! Đã là ảnh hậu rồi còn chẳng khác nào lúc mới xuất đạo, giao lưu với ai cũng chẳng làm giá chút nào, chỉ biết đào tim đào phổi!"

Là không làm giá, các người đến ranh giới còn không có, ở đó mà làm giá! Tiêu Chiến treo nụ cười trên mặt: "Nếu thế ở trong giới quả thật rất có hại, lần này cũng may gặp được Nhất Bác nhà em, ăn nói vụng về còn hơi ngốc, con người thành thật, cũng không có mấy tiểu tâm tư lung tung, sẽ không hiểu lầm người khác nhiệt tình với mình một chút là đang có ý với mình."

Ám chỉ ai đấy hả? Viên Tương Thụy cũng cười: "Quả đúng thế, thế cho nên nói đến cùng vẫn là chúng ta có phúc, gặp được nghệ sĩ tâm tư đơn thuần lại rất biết phấn đấu như Vĩ Vĩ và Nhất Bác, nếu không cả ngày đều phải mệt mỏi, cậu nói có phải không?"

Chẳng phải chị không chịu quản đó sao! Nụ cười trên môi Tiêu Chiến không giảm: "Đúng vậy, chúng ta vận khí tốt, có điều cái nghề người đại diện này, không phải đã đủ khiến người ta phải mệt mỏi rồi sao? Nếu không tối ngày chạy đông chạy tây, người ta còn tưởng chúng ta dùng tiền chung đi du lịch sao?"

Lại ám chỉ ai đấy hả? Viên Tương Thụy rất muốn trợn mắt nhưng vẫn nhịn xuống, cười nói tiếp: "Người đại diện nào có ai không đội nồi bị hiểu lầm? Người khác thấy thế nào không quan trọng, chúng ta tự biết bản thân đang làm gì là được rồi."

Vậy xin hỏi ngài hiện giờ đang làm cái gì thế? Nghệ sĩ của ngài sắp dán lên người nghệ sĩ nhà tôi rồi, ngài là nhìn không thấy đúng không! Tiêu Chiến cố nén xem thường, cười gật gật đầu: "Đúng thế, chỉ cần làm hết mình, sẽ không thẹn với lương tâm, không cần phải để ý người khác nói thế nào."



"Cậu đoán xem hai người họ đang nói gì?" Quay lại vị trí chờ bắt đầu quay cảnh tiếp theo, Thượng Vĩ Vĩ dùng ánh mắt chỉ chỉ về hướng hai người đại diện, đè thấp giọng hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không muốn đoán, nhưng cũng không thích cách Thượng Vĩ Vĩ dùng cách ám chỉ này để kéo mình vào cùng trận địa, đối địch với người đại diện, có vài lời cậu không nói, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không hiểu. Cậu nhìn Thượng Vĩ Vĩ, quyết định nói rõ: "Cái này không cần em phải đoán đâu nhỉ? Chẳng phải vì muốn hai người họ nói, chị mới cứ luôn nói chuyện với em đó sao?"

Thủ đoạn nhỏ bị vạch trần tại trận, Thượng Vĩ Vĩ cũng chỉ xấu hổ một lát, lại cười rộ lên: "Sao lại thế này a Bác ca, Lương Tinh nói với tôi cậu trông thì lạnh nhạt, kỳ thật rất dễ nói chuyện, làm sao với tôi lại khó nói đến vậy? Cậu là kỳ thị giới tính, hay là phân biệt đối xử vậy?"

Dễ nói chuyện với Lương Tinh, là vì cậu không biết Lương Tinh tiếp cận mình có mục đích, chỉ xem hắn như một Đại Ngưu rất có bản lĩnh. Mà không dễ nói chuyện với Thượng Vĩ Vĩ, là vì đối phương cũng không hề chân thành như lời mình nói.

Hôm qua cậu không có tâm tình cũng không có sức đâu mà suy nghĩ, hôm nay ngẫm lại, lời đề nghị hợp tác mà Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh đưa ra, lỗ hổng rất nhiều, không hề có ý nghĩa về mặt logic.

Cho dù không cần phải thương lượng với Tiêu Chiến, bản thân cậu cũng có thể tự phát hiện.

Nếu Thượng Vĩ Vĩ muốn đánh vào sự chân thành, vậy cậu cũng không cần phải vòng vo tam quốc. Vương Nhất Bác nhìn Thượng Vĩ Vĩ, ném ra một câu hỏi mà cô và Lương Tinh đã cố tình lược qua: "Vậy Vĩ Vĩ tỷ là vì Tinh ca mới nhận diễn bộ này, hay là vì em mới nhận diễn bộ này?"

Chị là vì Lương Tinh mới nhận diễn bộ điện ảnh này, sau đó trong lúc quay phim Lương Tinh phát hiện tôi là người phù hợp với kế hoạch của các người, thế nên mới tiếp cận tôi, khảo sát tôi, sau đó lại cùng nhau tìm tôi nói chuyện hợp tác? Hay là chị lựa chọn tôi trước, cùng Lương Tinh nhận bộ điện ảnh này, để từ lúc bắt đầu Lương Tinh đã tiếp cận tôi, khảo sát tôi, sau đó lại cùng nhau đến nói chuyện hợp tác với tôi?

Hai mệnh đề này thoạt nghe tựa hồ không có khác biệt gì lớn, đơn giản là có phải từ lúc Lương Tinh bắt đầu tiếp cận cậu là có mục đích hay không, nhưng kỳ thật trong đó có một điểm mấu chốt.

Mà điểm mấu chốt này, cần Thượng Vĩ Vĩ đưa ra đáp án cho cậu.



"Tôi..." Thượng Vĩ Vĩ ngây ngẩn cả người, nói không nên lời.

Phó đạo diễn nói qua bộ đàm: "Các vị lão sư, ai nấy đều vào vị trí của mình đi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu quay cảnh mới!"

Vương Nhất Bác dịch sang bên cạnh nửa bước, bắt đầu bước vào nhân vật của mình. Cậu không cần Thượng Vĩ Vĩ phải trả lời mình bằng lời, bởi cô đã dùng phản ứng bản năng của chính mình, nói cho cậu biết rồi.

Này ngay từ đầu đã là một âm mưu. Mà người tham dự vào âm mưu này, không chỉ có Thượng Vĩ Vĩ và Lương Tinh, còn cả người đại diện Viên Tương Thụy của Thượng Vĩ Vĩ nữa.

Như thế tất cả các logic liền thông suốt. Viên Tương Thụy là muốn tới để đào người, mà Thượng Vĩ Vĩ là cái xẻng Viên Tương Thụy phái ra, Lương Tinh lại là móc câu mà Thượng Vĩ Vĩ thả ra.

Trước câu sau xúc, phối hợp ăn ý.

Cậu không biết Thượng Vĩ Vĩ đã đạt được thỏa thuận nào với Viên Tương Thụy, có lẽ thật sự như lời Thượng Vĩ Vĩ nói, sau khi đào người thành công có thể ở bên Lương Tinh, nhưng chuyện đó cũng không có gì quan trọng.

Quan trọng là, cho dù bọn họ không hề có ác ý với cậu, nhưng tính kế chính là tính kế, lừa gạt chính là lừa gạt.

Vương Nhất Bác không thể chấp nhận sự hợp tác bắt đầu bằng tính kế và lừa gạt, thậm chí sự hợp tác xuyên suốt nhất quán.



Mấy cảnh sau quay rất thuận lợi, trong lúc nghỉ chờ quay, Thượng Vĩ Vĩ vẫn đến bên cạnh Vương Nhất Bác như cũ, chỉ là cũng không nói chuyện tùy ý thế nữa, ít nhiều cũng cẩn thận hơn: "Bác ca, cậu tạm thời đừng nóng giận nhé, chuyện này nếu nói tiếp rất phức tạp, cậu đợi xong việc tôi lại từ từ nói với cậu..."

"Không cần, đề nghị của chị và Tinh ca em đã suy nghĩ rồi, em không đồng ý."
"Bác ca, sự tình không phải như cậu nghĩ đâu, chúng tôi thật sự..."

"Vĩ Vĩ tỷ," Vương Nhất Bác ngắt lời Thượng Vĩ Vĩ: "Dưa hái xanh không ngọt."

Không còn gì để nói nữa. Thượng Vĩ Vĩ thở dài: "Vậy được rồi, tôi không ép cậu nữa, nhưng mấy ngày này tôi sẽ vẫn tiếp tục bám lấy cậu một chút... Tôi giờ giống như đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc, bị ép phải đi trộm tiền, trộm không được là do tôi không có bản lĩnh, nhưng nếu không chịu đi trộm chính là thái độ của tôi có vấn đề, là phải chịu đói chịu đòn! Cậu không cần để ý đến tôi, cứ để mặc tôi đơn phương dính lấy cậu mấy ngày, diễn chút cho Thụy tỷ xem, chứng tỏ tôi đã cố gắng, được không?"

Giữa nghệ sĩ và người đại diện, có mâu thuẫn như vậy sao? Không phải Vương Nhất Bác có thể hiểu được, nhưng cậu cũng biết, không phải người đại diện nào cũng giống Tiêu Chiến.

Mang toàn bộ thời gian và sức lực của bản thân cống hiến cho nghệ sĩ mình dẫn dắt, bỏ hết toàn lực tranh thủ thật nhiều tài nguyên và lợi ích cho họ.

Tuy nói lợi ích là lợi ích chung, nhưng ở chỗ Tiêu Chiến, trước nay đều là lợi ích của nghệ sĩ lớn hơn lợi ích cá nhân anh.

Là một nghệ sĩ, cậu có vận khí tốt mới gặp được người đại diện như Tiêu Chiến.

Mà là cá nhân cậu....

Bỏ đi, cái này không cần phải suy xét đến nữa.

Vương Nhất Bác mím môi, nhanh chóng tự vấn một chút: dù Lương Tinh tiếp cận cậu có mục đích, nhưng quả thật đối xử với cậu cũng không tồi, Thượng Vĩ Vĩ cũng đã cho cậu thuốc lúc cậu bị thương ở đoàn phim.

Nếu không hợp tác, cứ coi như không biết mà giúp một chút, cũng không phải vấn đề gì, huống hồ cậu cũng không cần phải làm gì.

Vương Nhất Bác đồng ý: "Vậy chúng ta phải thỏa thuận trước, không thể thuê chụp, không thể mua nhiệt."

"Tuyệt đối sẽ không! Cảm tạ Bác ca nha! Bác ca chính là đại ân nhân của tôi!" Nửa trái tim của Thượng Vĩ Vĩ đã nhét vào trong bụng, lại nhớ đến một chuyện, chắp tay trước ngực: "Còn một chuyện nữa, chính là, làm ơn đừng nói chuyện này với người đại diện nhà cậu nhé, nếu không rất có thể anh ta sẽ châm ngòi chỗ Thụy tỷ... tôi không phải sợ cậu nói bậy, nhưng cậu cũng hiểu đó, người đại diện đều như vậy, chỉ sợ người đối diện không loạn."

Nếu nói với Tiêu Chiến, quả thật anh sẽ dùng bông có kim mà ném vào Viên Tương Thụy.

Huống hồ cậu căn bản cũng không định nói những chuyện này với Tiêu Chiến, như thể bày tỏ lòng trung thành hoặc khoe mẽ: Anh xem, có người đến đào em này, anh còn không chịu tốt với em một chút?

Không chút thú vị.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Được, nếu hai người có thể tuân thủ theo thỏa thuận, vậy em có thể làm được."


.TBC

Trước đó có người nói không biết người đại diện nghĩ thế nào, nếu chịu để đỉnh lưu yêu đương với người khác, vì cái gì không yêu đương với chính mình, ít nhất anh cũng sẽ không lừa đỉnh lưu.

Bởi bản thân anh không cảm thấy đỉnh lưu sẽ thật sự đi yêu đương người khác.

Tâm sự nghiệp của anh đã đến mức muốn phong bế luôn trái tim rồi sao? Đúng lúc biến nỗi đau thành động lực, chúng ta tiếp tục lao về trước...

Thật sự, não sự nghiệp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx