Chương 20 - Sự bất quá tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cuộc họp lập kế hoạch tổng thể cho quý ba kéo dài mãi không dứt, Tiêu Chiến thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại một chút, càng nhìn lòng càng lạnh.

Hẳn là anh không đến được buổi tiệc rồi, cho dù có thể đi, cũng sẽ bị một đám ma men giữ lại chuốc rượu.

Cũng không biết Thượng Vĩ Vĩ có bám lấy Vương Nhất Bác mà ngồi gần cậu hay không, những người khác trong đoàn phim có rượu vào lời ra mà bắt đầu ồn ào gán ghép hai người họ hay không, anh không có ở đó, Viên Tương Thụy có chuốc rượu Vương Nhất Bác không...

Anh bên này đang thất thần, bên kia lãnh đạo đột nhiên điểm danh: "Tiêu Chiến, cậu có ý tưởng gì không?"

Ý tưởng gì? Tôi chỉ là một người làm thuê, có thể có ý tưởng gì! Hỏi cứ như thể nếu tôi có ý tưởng gì các người sẽ thật sự nghe theo vậy! Tiêu Chiến cúi đầu liếc những từ khóa đã thuận tay ghi chép lại một chút, sau đó treo lên nụ cười diễn thuyết tiêu chuẩn, bắt đầu trả lời: "Số liệu tổng thể quý trước của chúng ta không tốt lắm, bắt đầu từ tháng này, có thể cho hai người lưu lượng không tệ lắm tham gia nhiều tống nghệ..."

Tạ Dịch Thần ngắt lời anh: "Cho bọn họ tham gia tống nghệ, thì có thể có thêm được bao nhiêu nhiệt? Nghệ sĩ hàng đầu của công ty không thấy tăm tích, số liệu sao có thể đẹp lên được."

Cao, trung tầng tham gia cuộc họp tổng cộng có tám người, nghe Tạ Dịch Thần nói xong tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến qua màn hình, chờ anh bày tỏ thái độ.

Quả nhiên, cuộc họp này, Tạ Dịch Thần tổ chức chính là để buộc anh phải tỏ thái độ.

Cao, trung tầng của công ty này đã sớm bất mãn đối với quy hoạch phát triển của Vương Nhất Bác. Là một nghệ sĩ hàng đầu của công ty, gần hai năm qua Vương Nhất Bác đã bắt đầu phát triển sự nghiệp trên màn ảnh rộng, không nhận tống nghệ, không đóng phim thần tượng, một lần tiến tổ chính là vài tháng, giữa chừng ngoài tham dự một số hoạt động cần thiết hoặc quay tư liệu thì cơ bản đều không lộ mặt.

Với cá nhân Vương Nhất Bác mà nói, hấp thụ ánh sáng bị giảm bớt, doanh thu giảm bớt, lượng fans cũng sẽ dần hao mòn; với công ty mà nói, tài nguyên thay thế giảm, số liệu cũng giảm.

Tạ Dịch Thần đã rất nhiều lần sớm trong tối ngoài sáng tạo áp lực, sau khi cân nhắc, Tiêu Chiến cũng đã đưa ra nhượng bộ cho các thương vụ --- giữa làm đại ngôn cho những thương hiệu xa xỉ với sản phẩm cao cấp được trả ít tiền hơn và làm đại ngôn cho những thương hiệu nhỏ hơn với các sản phẩm giá cả phải chăng mà được trả nhiều tiền hơn, nếu gặp phải tình huống này, Vương Nhất Bác có thể bỏ qua cái trước mà chọn cái sau.

Này mà vẫn không được sao? Một người nuôi hơn nửa cái công ty, còn muốn thế nào nữa vậy! Tiêu Chiến chửi um lên trong lòng, trên mặt lại chỉ có thể cười: "Mấy ngày nay tôi đã xem qua những kịch bản được gửi đến cho Nhất Bác một chút, có một bộ chính kịch của nền tảng không tệ lắm."

Quay mấy bộ điện ảnh rồi, cũng phải quay một bộ truyền hình, đừng quan tâm là loại phim truyền hình gì, chỉ cần được đưa lên nền tảng, liền có thể đổi được đủ các loại tài nguyên, thứ mà những người ở công ty này muốn, chính là nguồn tài nguyên có thể đổi được này.

Cái gì cũng muốn, còn rất đúng lý hợp tình!

Tạ Dịch Thần cơ bản rất hài lòng với sắp xếp này của Tiêu Chiến: "Phim truyền hình thu hút được rất nhiều sự chú ý của người qua đường, đến lúc đó lên đài hay lên nền tảng, cũng đều là thực tích.

A, ngài còn nhọc lòng đến cả thực tích của Vương Nhất Bác nữa sao? Trong lòng Tiêu Chiến thầm dựng ngón giữa lên với cả đám, cười gật đầu: "Ngài nói chí phải, điện ảnh và phim truyền hình đều rất quan trọng, tôi sẽ nhắc nhở Nhất Bác phải bắt đều hai tay."



Một lần mở họp kéo dài hơn hai giờ, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tan họp, ông chủ lại còn muốn giữ anh lại tiếp tục nói chuyện riêng: "Chuyện gia hạn Hợp đồng, cậu nói với Nhất Bác thế nào rồi?"

Chưa nói, chỉ trao đổi ngắn gọn một chút, chẳng qua ý của Vương Nhất Bác anh cũng đã hiểu rồi: Anh cứ xem mà xử lý, em sẽ không đi.

Nhưng đây đều là những chuyện bọn họ đã nói từ lúc trước, lúc ấy Vương Nhất Bác không muốn đi, là vì luyến tiếc anh, giờ nếu làm không tốt, sẽ muốn tránh anh mà lựa chọn không gia hạn Hợp đồng.

Có điều những lời này, anh chắc chắn không thể nói với Tạ Dịch Thần được.

Không thể để Tạ Dịch Thần quá yên tâm, cũng không thể để Tạ Dịch Thần quá không yên tâm, Tiêu Chiến đã sớm nghĩ ra cách ứng đối rồi, thế nhưng vẫn cố tình dừng lại một lát mới trả lời: "Nhất Bác, cậu ấy... hẳn là rất có tình cảm với công ty."

Ý tứ chính là nếu điều kiện không quá tệ mà nói, Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ ưu tiên suy xét tái ký với công ty, nhưng nếu điều kiện kém hơn rất nhiều, chút tình cảm này cũng không đủ dùng."

Ý của Tiêu Chiến, Tạ Dịch Thần nghe hiểu, nhưng hắn không muốn nhanh như thế đã nhượng bộ: "Cho nên ấy, tôi cần cậu phải cùng cậu ta củng cố gia tăng tình cảm với công ty."

Tạ Dịch Thần cắn thật mạnh hai chữ 'công ty', ý tứ rất rõ ràng: Cậu ta rốt cuộc là có tình cảm với công ty, hay là có tình cảm với cá nhân cậu, trong lòng cậu rõ ràng nhất.

Em gái anh! Sự căm ghét Tiêu Chiến dành cho Tạ Dịch Thần vào giây phút này vọt lên ngang một đỉnh núi. Thời điểm anh còn đang là nghệ sĩ, Tạ Dịch Thần đã biến anh thành một món đồ chơi có thể đổi thành tài nguyên, ném cho một gã đạo diễn có tiếng để mua chuộc. Mà nay khi anh làm người đại diện rồi, cũng coi như dùng bản lĩnh của chính mình mang đến cho công ty một đỉnh lưu cùng vài nghệ sĩ có tên tuổi trong giới giải trí, nhưng trong mắt Tạ Dịch Thần, anh cũng vẫn chỉ là một kẻ đi đường tắt bằng cách bán đứng chính bản thân mình.

Diện mạo đẹp thì sai sao? Nhan bá là lỗi của anh à! Làm sao cứ nhất định bắt anh phải làm hồ ly tinh thế!

Đời nào anh chịu! Tiêu Chiến cười cười, làm bộ như nghe không hiểu ý ngoài lời của Tạ Dịch Thần: "Thỉnh thoảng tôi vẫn nhắc lại quá khứ với Nhất Bác, nhắc nhở cậu ấy công ty đối tốt với cậu ấy thế nào, nhưng hiện giờ ăn chia giữa đại lưu lượng và công ty đều minh bạch, chỉ cần so sánh một chút, đổi lại là ai cũng khó tránh khỏi tâm lý mất cân bằng."

"Thế nên mới cần cậu bù đắp cho Nhất Bác từ chỗ khác, khiến cậu ấy cảm thấy cân bằng lại a."

Cái duma! Những lời không biết xấu hổ thế này lại có thể nói đến đúng lý hợp tình như vậy, sao anh không đích thân ra trận đi! Tiêu Chiến nhẫn nhịn, tuy không đến mức giống bảy năm trước, sau khi đạp đạo diễn một cái quay về liền đập bàn Tạ Dịch Thần, nhưng trong ngần ấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh lạnh mặt với hắn: "Tạ tổng, tôi là người đại diện, không phải trai bao!"

Tạ Dịch Thần nhướng mày, như thể cảm thấy phản ứng của Tiêu Chiến thật thú vị: "Bởi vậy bảo cậu đi bù đắp cho Nhất Bác, cũng không tính là ép buộc cậu đâu nhỉ? Không phải cậu cũng rất thích cậu ta sao?"



Cậu ta thích cậu, cậu cũng thích cậu ta, cậu đi khuyên nhủ cậu ta, lúc cần thiết thì lăn giường, không phải gì cũng xong sao?

Người có loại suy nghĩ thế này trong công ty, đảm bảo không chỉ có mình Tạ Dịch Thần, mà Tiêu Chiến sợ nhất, chính là như thế.

Mọi người ai nấy đều có thể nhìn ra Vương Nhất Bác thích anh, mà Tạ Dịch Thần cũng có thể nhìn ra anh để ý nhất chính là Vương Nhất Bác.

Thích của Vương Nhất Bác, để ý của anh, đều sẽ biến thành nhược điểm trong tay Tạ Dịch Thần.

Tạ Dịch Thần có thể thông qua Vương Nhất Bác tính toán anh, cũng có thể thông qua anh để tính toán Vương Nhất Bác.

Nếu không, vì cái gì mà nhiều năm như thế Tạ Dịch Thần không chịu tăng tỷ lệ ăn chia cho Vương Nhất Bác, lại cũng không sợ cậu bị đào đi.

Nếu không, vì cái gì mà mấy năm nay Tạ Dịch Thần có thể tùy tiện nhét người vào tay anh, còn luôn đưa ra yêu cầu có độ khó cao, cũng không sợ anh bỏ gánh không làm.

Tiền vi phạm hợp đồng với Vương Nhất Bác mà nói đại khái không thành vấn đề, với anh mà nói cũng không phải toàn bộ vấn đề.

Bọn họ đều có một thứ gây uy hiếp, bị Tạ Dịch Thần nắm trong tay.

Thế nên chuyện anh phải làm, chính là khiến hắn cho thứ gây uy hiếp bị hắn nắm trong tay này, không mềm như vậy, không dễ nắn như vậy.

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Tạ Dịch Thần bên kia màn hình, vẻ mặt nghiêm túc lại lạnh nhạt: "Thích cũng chia thành nhiều loại, tôi thật sự thích Nhất Bác, nhưng này cũng không có nghĩa là tôi nguyện ý lấy thân làm đồ chơi, ngủ với một người đàn ông."



Không muốn ngủ với đàn ông? Tạ Dịch Thần xuyên qua màn hình đánh giá Tiêu Chiến một chút, trong giới này hiếm có thẳng nam thuần, mấy năm nay tuy Tiêu Chiến chưa từng công khai yêu đương, cũng cực kỳ chú trọng chuyện riêng tư, Tạ Dịch Thần không thể phán đoán chính xác xu hướng tính dục của anh, nhưng điều mà hắn có thể chắc chắn chính là, anh cũng không thẳng như thế.

Ít nhất đối với quan hệ nam nam, cũng không đến mức không chấp nhận được.

Hiện giờ khí thẳng lẽ hùng như thế, chẳng qua là đang cố làm ra vẻ, hoặc cố ý mượn chuyện này làm điều kiện đàm phán nâng tỷ lệ lên mà thôi.

Nhượng bộ cũng không phải hắn không thể làm, nếu làm thích hợp một chút, còn có thể khiến Tiêu Chiến càng hướng về hắn hơn.

"Dùng phương pháp nào là chuyện của cậu, tôi cũng không miễn cưỡng cậu." Tạ Dịch Thần cười, tung ra mồi câu: "Mức cuối cùng của tôi là năm năm, nếu cậu có thể áp được phía Vương Nhất Bác bốn sáu, vậy mười phần dư ra này, tôi có thể chia lại cho cậu ba phần hoa hồng."

Tình cảm có thật hay không, khó mà nói, nhưng tiền, nhất định là thật.

3% thêm vào hoa hồng, thật sự không ít, tính hòm hòm, trong vòng một năm là có thể đủ được số tiền vi phạm hợp đồng còn lại của anh.

Nhưng khi đó Vương Nhất Bác đã gia hạn hợp đồng, mặc dù anh đã là người tự do, cũng đi không được.

Huống hồ anh còn ký hợp đồng hạn chế cạnh tranh, nếu như từ chức, trong vòng hai năm không làm cùng một công việc ở công ty đối thủ cạnh tranh.

Giới giải trí đổi mới liên tục, nghỉ làm hai năm, chẳng khác nào thất nghiệp vĩnh viễn.

Tiêu Chiến nghĩ không ra kế sách vẹn toàn, chỉ có thể tạm thời làm bộ làm tịch mà cắn mồi câu Tạ Dịch Thần tung ra: "Ngài yêu tâm đi Tạ tổng, tôi nhất định sẽ nỗ lực giữ Nhất Bác lại vì công ty!"



Cắt cuộc gọi video xong, Tiêu Chiến ngã ra giường, hít sâu vài hơi.

Thật mệt mỏi.

Nhưng trên đời này có công việc nào kiếm ra tiền mà nhẹ nhàng đâu.

Tiền kiếm được mấy năm nay cũng chưa đủ để anh trả hết tiền vi phạm hợp đồng, mỗi quý Tạ Dịch Thần đều trích lại cho anh nửa triệu. Mấy năm nay đều chỉ dựa vào nửa triệu trích lại này, anh có thể thanh toán tiền cọc mua một căn hộ nhỏ, còn mua xe, cuộc sống nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống nhiều người không bằng mình.

Thế nên cũng không có gì phải oán giận, mệt mỏi thì mắng vài câu, ăn chút thực phẩm rác phát tiết một chút là được. Việc cần làm, vẫn phải tiếp tục làm.

Vậy tiếp theo anh phải làm gì đây? Việc cấp bách trước mắt, là lại thăm dò xem ý Vương Nhất Bác thế nào, hơn nữa cũng phải giải tỏa căng thẳng với cậu.

Thái độ của Vương Nhất Bác với Tạ Dịch Thần vẫn luôn rất lạnh nhạt, tuyệt sẽ không nhiều lời thêm một câu với hắn, cho nên Tạ Dịch Thần cũng sẽ không thể qua mặt anh mà trực tiếp tìm Vương Nhất Bác được. Nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như Tạ Dịch Thần thực hiện hành vi tiêu diệt từng bộ phận với bọn họ thì sao?

Tâm tư của tư bản, mày vĩnh viễn đừng đoán, cũng vĩnh viễn đừng tin.



Phòng bên cạnh có tiếng động, hẳn là Vương Nhất Bác đã về.

Tiêu Chiến vọt dậy khỏi giường, xỏ dép lê vào chạy ra ngoài, tiên hạ thủ vi cường! Giờ phải đi giải quyết chuyện cấp bách này ngay!

"Chờ một chút!" trước khi Vương Nhất Bác chuẩn bị đóng cửa, Tiêu Chiến chân dài duỗi tới chặn lại, chen nửa non người vào: "Có tiện cho anh vào trong nói vài câu không?"

Nói cái gì? Biết rõ không nên lại ôm bất kỳ ảo tưởng viển vông không thực tế nào, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn thắp lên ngọn lửa yếu ớt từ đống tro tàn trong lòng.

Bất kể là nói chuyện gì, trễ thế này Tiêu Chiến vẫn chủ động đến phòng cậu, chung quy cũng đã tốt hơn rất nhiều so với ngày thường không chút quan tâm đến cậu rồi.

Vương Nhất Bác kéo cửa ra lui về sau hai bước, để cửa cho Tiêu Chiến vào mới xoay người đổi dép.

Tiêu Chiến đóng cửa lại, sau những chuyện xảy ra mấy ngày nay, giờ cùng Vương Nhất Bác ở chung một chỗ, anh thế mà lại có cảm giác rất không được tự nhiên, hơn nữa ít nhiều còn có chút khẩn trương.

Khẩn trương cái lông á! Đã nói là đến làm việc rồi mà! Cũng đâu phải đến để nói lời yêu!

Tiêu Chiến khẽ ho một tiếng, quét mắt nhìn qua gương mặt và cần cổ có chút phiếm hồng của Vương Nhất Bác: "Uống nhiều không?"

"Không nhiều lắm." Vương Nhất Bác thay dép lê xong thì đi vào bên trong, thuận tay cầm chai nước mở nắp uống hai ngụm, ngồi xuống sofa.

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác vào trong, sofa rất lớn, Vương Nhất Bác ngồi ở góc trong cùng, anh muốn đến ngồi bên cạnh, lại sợ có vẻ quá thân mật, nếu ngồi quá xa, lại có vẻ anh thật chột dạ. Huống hồ anh đến là muốn thăm dò ý tứ Vương Nhất Bác, đồng thời cũng muốn hóa giải căng thẳng giữa hai người, cũng thật sự không thích hợp ngồi xa như thế...

Tiêu Chiến còn đang đứng đó rối rắm, Vương Nhất Bác ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó đứng dậy kéo ghế dựa lại gần tự mình ngồi xuống, hất hất cằm chỉ sofa: "Anh ngồi đi."

Tiêu Chiến lập tức mất tự nhiên, cũng càng chột dạ hơn.

Vương Nhất Bác nhìn ra anh khó xử, cũng chủ động hóa giải khó xử của anh, sự săn sóc này có chút lạnh nhạt, lại cũng có chút chua xót và bất lực.



Tiêu Chiến ngồi xuống sofa, nhìn Vương Nhất Bác ở xéo xéo bên kia, mấy ngày nay vẫn không dám nhìn kỹ cậu, lúc này mới phát hiện, dưới mắt Vương Nhất Bác có quầng thâm nhàn nhạt, rõ ràng là mấy ngày này ngủ không ngon.

Tiêu Chiến lập tức không cách nào mở miệng nói chuyện công việc: "Hay là em ngủ trước đi, ngày mai chúng ta lại nói."

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, mấy ngày liên tục gần đây, hôm nay cũng là lần đầu nhìn Tiêu Chiến ở khoảng cách gần như thế: "Không sao, anh nói đi."

Hai người không ai rời mắt đi, sau khi nhìn nhau ba giây, hốc mắt Vương Nhất Bác bắt đầu nóng lên, vì thế lần đầu tiên cậu lảng tránh khi đang đối diện với Tiêu Chiến, nhìn đi chỗ khác.

Nhưng sự ủy khuất không biết vì bị rượu hay thứ gì khác gợi lên, lại khiến hốc mắt cậu càng thêm nóng.

Em đã tự nhủ với lòng không có khả năng, thế nhưng thật sự, không có chút khả năng nào sao?

Em đã tự vạch ra ranh giới, nhưng sao anh còn triệt để chấp hành hơn cả em, cái người vạch ra giới tuyến này?

Vương Nhất Bác không biết vành mắt mình có đỏ không, nếu đỏ, cũng tuyệt không thể để Tiêu Chiến thấy.

"Vậy ngày mai lại nói đi." Vương Nhất Bác đứng lên khỏi ghế, nhấc chân bước vào phòng trong.

"Nhất Bác..." Chưa từng thấy Vương Nhất Bác chật vật như thế bao giờ! Tim Tiêu Chiến bị chà xát đau đớn, căn bản không kịp nghĩ gì đã đứng dậy nắm cánh tay Vương Nhất Bác: "Thực xin lỗi..."



Thực xin lỗi nhiều năm như vậy, anh giả bộ hồ đồ không hay biết, không đáp lại tình cảm của em, lại vẫn luôn hưởng thụ sự thiên vị, sự chăm sóc của em.

Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy anh liên tục lảng tránh ánh mắt nóng rực của em, và nụ cười từ tận đáy lòng, chỉ bày ra trước mặt anh.

Thực xin lỗi, mặc dù áy náy như thế, anh lại vẫn như cũ, vẫn không thể đáp lại em...

Nghệ sĩ Vương Nhất Bác và Vương Nhất Bác, anh chỉ có thể không làm thất vọng một người.

Tiêu Chiến hít thật sâu một hơi, kéo cánh tay Vương Nhất Bác, xoay người cậu lại.

Vương Nhất Bác cúi đầu, vành mắt rất đỏ, đôi môi mím chặt, không nhìn anh.

Nếu giờ ôm Vương Nhất Bác, có phải sẽ thất bại trong gang tấc không? Mấy nhát đao mà Vương Nhất Bác phải chịu kia, có phải cũng chịu đựng vô ích không? Tiêu Chiến cắn thịt mềm trong miệng, đôi tay lần theo cánh tay Vương Nhất Bác đi xuống, kéo tay cậu.

Tay Vương Nhất Bác rất lớn, lòng bàn tay cũng rất ấm nóng, Tiêu Chiến nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không nhìn anh, không phản kháng, cũng không đáp lại.

Vì thế những ủy khuất không hề có đạo lý trong lòng Tiêu Chiến kia, cũng trở nên dũng cảm hơn: "Tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta, không phải là giả đúng không? Anh cho rằng mặc dù chúng ta không thể trở thành người yêu, cũng vẫn có thể làm bạn bè tốt nhất, đồng bọn hợp tác tốt nhất mà..."

Trái tim thoi thóp treo lơ lửng, cuối cùng cũng chết hẳn.

Chết rồi, ngược lại sẽ không ủy khuất nữa. Bởi ủy khuất chỉ dành để bày ra trước mặt người yêu thương mày, mới có thể nhận được chút an ủi.

Vương Nhất Bác không muốn nhận sự an ủi từ người đại diện Tiêu Chiến, cũng không cần sự an ủi từ bạn tốt Tiêu Chiến.

Cậu xoay cổ tay, thoát khỏi tay Tiêu Chiến: "Anh nói không sai, nhưng anh có từng nghĩ tới không, có một số thứ đã thối nát rồi, dù có cắt bỏ, người ta cũng cần phải có thời gian hồi phục."



Có một số thứ đã thối nát, dù có cắt bỏ, người ta cũng cần phải có thời gian để hồi phục.

Vương Nhất Bác đỏ mắt, lạnh mặt nói với anh những lời này, cổ họng Tiêu Chiến bị đâm đến đau đớn. Không phải vì nỗi đau của anh, mà là vì nỗi đau của Vương Nhất Bác.

Anh biết rõ đây là thời kỳ dưỡng bệnh sau phẫu thuật, nhưng anh vẫn vội vàng, vẫn ích kỷ, vẫn muốn Vương Nhất Bác phải mau khỏe một chút, lại mau hơn chút nữa, nhanh chóng trả lại cho anh một Vương Nhất Bác luôn cười với anh, luôn đùa giỡn với anh trước kia.

Nhưng Vương Nhất Bác hiện giờ không thể trả cho anh, còn gọi tình cảm mà anh không cách nào tiếp nhận, là thứ thối nát.

Tiêu Chiến há miệng muốn nói, lại không thể phát ra âm thanh. Qua thật lâu sau, mới thốt ra được một câu: "Những thứ đó không phải thứ thối nát..."

Trái tim chân thành đối đãi, nhiệt huyết, dồn hết tâm trí, dũng cảm yêu anh, sao có thể là thứ thối nát được?

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nhưng kiên định lặp lại một lần: "Những thứ đó, không phải thứ thối nát. Bất kể anh có thể tiếp nhận được không, đều không phải thứ thối nát."



Nhưng lại là thứ anh không cần.

Thứ anh không cần, tốt hay thối nát, cũng có gì khác biệt đâu.

Vương Nhất Bác thật muốn lấy những thứ mà cậu đã không thể phán đoán là còn tốt hay đã thối nát ra đưa cho Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến không thể nhận, hoặc là nói, trong kế hoạch của Tiêu Chiến, không có chuyện tiếp nhận thứ này.

Thái độ của Tiêu Chiến rất rõ ràng, chính là chỉ cần bạn tốt và đồng bọn hợp tác Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác lại vẫn muốn thay Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến không cần kia hỏi một câu.

Hỏi một câu cuối cùng.

Lần cuối cùng.

Người ta đều nói sự bất quá tam, hôm nay cậu nhất định phải thử một lần, nếu sự quá tam rồi, có phải sẽ có thể xoay chuyển hay không.



"Vậy liệu một ngày nào đó, anh có thể tiếp nhận được không?" Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến không cần kia, nhìn Tiêu Chiến mà cậu thích, hỏi anh: "Chỉ cần anh nói có thể, như vậy ba năm, năm năm, thậm chí mười năm, em đều có thể..."

"Đừng nói nữa Nhất Bác." Tiêu Chiến không để Vương Nhất Bác nói ra chữ 'Chờ' kia, chờ đợi đối với người được chờ mà nói, là một chuyện hạnh phúc; nhưng đối với người chờ đợi, có lẽ sẽ là những tháng ngày giày vò.

Bao giờ mới có thể tiếp nhận được? Chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không biết, sao có thể để Vương Nhất Bác chờ đợi vô thời hạn được?

"Anh không cần." Vì thế, cho đến cuối cùng, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể lắc đầu, nói với Vương Nhất Bác: "Anh không cần Vương Nhất Bác kia, lại vì anh mà làm thêm bất kỳ chuyện gì khác nữa."


.TBC

Trong ca khúc 'Ngang qua nhân gian' có một câu ca: Nói ra thật xấu hổ, chỉ cần có cơ hội, người sẽ lại chìm đắm.

Tình cảm thật sự không dễ dứt khoát đến vậy, đặc biệt là giữa hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

Có rất nhiều thời điểm anh từ chối em, em cũng sẽ yên lặng chờ anh đổi ý.

Anh từ chối em, nhưng anh cũng vẫn âm thầm hy vọng em đừng nhanh như vậy đã rời đi.

"Ngang qua nhân gian" - Úc Khả Duy, thực sự rất hay, các bạn nghe thử nhé!

https://youtu.be/zlWdk430VSU?feature=shared

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx